Hai người đứng giằng co ngoài cửa một phút, Ngạn Hi run run: “Lạnh chết rồi.”
Ngạn Hi vô thức khẽ run rẩy, ló nửa mặt ra khỏi chăn, nhe răng với hắn: “Đừng chạm vào tôi.”
Ngạn Hi đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Sao anh còn sống?”
Ngạn Hi thò một lỗ tai ra: “Cà phê mèo? Tôi đã nói hả?”
Ngạn Hi cười hì hì: “Thuốc độc.”Thiệu Chí Thần lùi một bước, nói với cậu: “Cút vào đây.”
Cậu dùng đầu lưỡi khẽ quấn lấy lưỡi người đàn ông, nhấm nháp một chút vị ngọt cuối cùng, rất đau lòng, luyến tiếc rời đi. Nhưng bây giờ là thời gian phu quân của cậu nói di ngôn, cậu không thể chiếm chút thời gian này.
Bá đạo, bá cái của khỉ!
Thiệu Chí Thần lại hỏi cậu lần nữa: “Thật sự đã quên chuyện tối qua?”“Không uống.” Thiệu Chí Thần đặc biệt lạnh lùng.Ngạn Hi sửng sốt hai giây, giơ cao chiếc chén ngồi xổm dưới đất, khóe mắt Thiệu Chí Thần giật giật: “Cậu làm gì vậy?”
“Anh bá đạo ghê~”
Chỉ thấy người đàn ông đi đến bên chiếc sô pha đơn ngồi xuống, vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây.”
Ngạn Hi dừng lại, nhìn ngụm thuốc độc cuối cùng trong chén hồi lâu: “Cho dù có chết cũng phải uống đến chết.”Cậu hỏi dồn dập ba câu.“Không phải phu quân bảo em cút sao?” Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp đáp.
Ngạn Hi đứng lên, ngồi xuống một bên chân hắn, đưa chén thuốc đến trước mặt Thiệu Chí Thần: “Phu quân mau uống thuốc đi~”
Thiệu Chí Thần cúi đầu nhìn cánh môi cậu, hô hấp ổn định không dao động, hỏi: “Có muốn tôi giúp cậu nhớ lại không?”
Thiệu Chí Thần: “…”
Ngạn Hi vô thức khẽ run rẩy, ló nửa mặt ra khỏi chăn, nhe răng với hắn: “Đừng chạm vào tôi.” Ngạn Hi vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn lòng tốt của anh.”Thiệu Chí Thần: “…”
Ngạn Hi mặt đỏ tai hồng quay đầu sang chỗ khác, đáp một câu: “Cút xa một chút.”
Ngạn Hi cau mày cầm lấy chén trà trên bàn, tự mình hớp một ngụm lớn, nhưng không nuốt xuống, phồng mặt nhìn về phía người đàn ông bên dưới.
Mặc dù cậu vẫn không muốn đi ra ngoài gặp Thiệu Chí Thần.
“Còn quái thú nhỏ phía trên thì sao?”Thế sao lúc cậu nhận bao lì xì đỏ 888.88 của tôi không thấy nói vậy.Ngạn Hi xúc động giải thích: “Phu quân không biết đâu, nô gia đã tìm xong nhà tiếp theo rồi.”Đột nhiên trong đầu hắn nảy lên một ý niệm xấu xa.
“Đại lang, uống thuốc~”
Thiệu Chí Thần đè cậu vào chăn: “Uống trong mơ đi.”
“Không phải phu quân bảo em cút sao?” Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp đáp.Thiệu Chí Thần mỉm cười với cậu một cái, tầm mắt tập trung trên môi cậu: “Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng đã trả lại đủ vốn rồi.”Chỉ thấy người đàn ông đi đến bên chiếc sô pha đơn ngồi xuống, vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây.”
Lúc này Ngạn Hi mới nhớ tới, ngày mai chính là Tết Dương lịch, đêm nay bọn trẻ biểu diễn kịch thiếu nhi.Lúc trước thực sự không biết, bây giờ biết rồi. Mặt Ngạn Hi nóng lên, nghĩ đến hành động thân mật giữa hai người, muốn nhảy từ trong chăn ra đánh Thiệu Chí Thần một trận. “Ngạn Hi, hôm qua Thiệu Sanh Tinh nói với tôi hôm nay cậu tham gia biểu diễn?” Ngạn Hi đứng lên, ngồi xuống một bên chân hắn, đưa chén thuốc đến trước mặt Thiệu Chí Thần: “Phu quân mau uống thuốc đi~”
Thiệu Chí Thần cạn lời.
Thiệu Chí Thần ngồi dậy, giơ tay lau miệng cậu, đôi môi bị giày vò một trận ửng đỏ, giống như trái anh đào chín mọng. Nhìn dáng vẻ Ngạn Hi còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, lại in một nụ hôn lên môi cậu.
Cậu đẩy Thiệu Chí Thần một cái, toàn thân mềm oặt ngả về phía sau, Thiệu Chí Thần đen mặt ôm cậu về: “Tôi rất già?”
Mặc dù như vậy sẽ làm bên má quẹt qua cánh môi đối phương, nhưng so với hôn thì tốt hơn nhiều. Đối với nụ hôn đêm qua Ngạn Hi chỉ còn một chút ấn tượng, cũng không biết lúc ấy cậu có cảm giác như thế nào, trong đầu chỉ còn sót lại một loại tín hiệu tên là “hưng phấn”, khiến cậu luôn nhịn không được nhớ tới cảnh tượng kia.Thiệu Chí Thần cầm cái chén trong tay cậu nhìn: “Đây là thứ gì?”
Thiệu Chí Thần nhìn cậu chằm chằm một lát, miệng phun ra ba chữ: “Gọi ông xã.”
“Ngạn Hi, hôm qua Thiệu Sanh Tinh nói với tôi hôm nay cậu tham gia biểu diễn?”
Ngạn Hi khẽ kéo cổ áo của hắn, cau mày nhìn vào bên trong vài lần: “Ghim cài áo đâu?”Thiệu Chí Thần cầm điện thoại: “Ai? Bây giờ tôi phải cho quầy bán bánh rán nhà nó phá sản.” Ngạn Hi cười hì hì: “Thuốc độc.”
Nói xong cậu mới ý thức lời mình không đúng, lập tức che miệng, vẻ mặt hoảng sợ: “Ui chao, em lỡ miệng, là thuốc bổ, không phải thuốc độc.”
Cậu cười với Thiệu Chí Thần: “Ngon lạ thường luôn.”
Thiệu Chí Thần lùi một bước, nói với cậu: “Cút vào đây.”Thiệu Chí Thần nhìn lớp bọt phía bên trên, đại khái cũng đoán ra được đây là thứ gì. Hắn tiện tay đặt chiếc chén xuống bàn trà, nói điều kiện với cậu: “Cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi tôi sẽ uống.”
Thiệu Chí Thần lại hỏi cậu lần nữa: “Thật sự đã quên chuyện tối qua?”
Hành vi của cậu không khác châm thêm dầu vào lửa là bao, Thiệu Chí Thần nhẫn nhịn, nhịn không được, ấn mạnh cậu xuống phần hông của mình.Nói xong cậu mới ý thức lời mình không đúng, lập tức che miệng, vẻ mặt hoảng sợ: “Ui chao, em lỡ miệng, là thuốc bổ, không phải thuốc độc.” Ngạn Hi lập tức gật đầu: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Cậu cười với Thiệu Chí Thần: “Ngon lạ thường luôn.”
“A!” Ngạn Hi lập tức né tránh, tầm mắt dừng ở ngực người đàn ông, duỗi tay túm áo ngủ của Thiệu Chí Thần, “Sao anh lại mặc quần áo của tôi?”
Nội dung hôm nay chính là tâm tình của giám đốc Thiệu.“Chào buổi sáng.” Cậu đánh ngáp một cái, bất tri bất giác phát hiện tình huống không đúng, ngáp được một nửa hét toáng: “Thiệu Chí Thần! Anh về khi nào? Đây là đâu? Anh đã làm gì tôi?”Thiệu Chí Thần nhìn cậu chằm chằm một lát, miệng phun ra ba chữ: “Gọi ông xã.”
Mặc dù như vậy sẽ làm bên má quẹt qua cánh môi đối phương, nhưng so với hôn thì tốt hơn nhiều. Đối với nụ hôn đêm qua Ngạn Hi chỉ còn một chút ấn tượng, cũng không biết lúc ấy cậu có cảm giác như thế nào, trong đầu chỉ còn sót lại một loại tín hiệu tên là “hưng phấn”, khiến cậu luôn nhịn không được nhớ tới cảnh tượng kia.
“Uống đi mà uống đi mà.”
Sau khi Ngạn Hi bị Thiệu Chí Thần xách lên giường, cậu túm chăn nói với hắn: “Anh vốn chẳng biết tôi muốn gì cả!”“Ùng ục” một tiếng, Ngạn Hi chép miệng đánh cái nấc: “A… hương vị của thuốc độc này lạ thật đấy.” “Ông… Ông…” Ngạn Hi nói nói, ý cười trên mặt dần đông lại: “Ông già kia, muốn chiếm của hời chỗ tôi hả, đến cửa cũng đéo có!”
Mắt thấy Ngạn Hi bưng chén lên muốn uống hết “thuốc độc”, hắn kịp thời ngăn cản: “Có phải cậu quên đây là thuốc độc hay không?”
Người đàn ông lấy áo khoác khỏi tủ mặc vào, hai người gần như đồng thời chuyển sự chú ý sang chiếc ghim cài áo màu xanh lá cây huỳnh quang trên cổ áo.
Thiệu Chí Thần nhìn lỗ tai đỏ bừng kia, duỗi tay nhéo một cái: “Không chỉ có vậy, còn có nói muốn độc lập kinh tế.” “Đại lang, uống thuốc~”Cậu đẩy Thiệu Chí Thần một cái, toàn thân mềm oặt ngả về phía sau, Thiệu Chí Thần đen mặt ôm cậu về: “Tôi rất già?”
Có lẽ là cảm giác được nguy hiểm ẩn giấu, Ngạn Hi bất động.
Một lát sau, Ngạn Hi lại lấy lại tinh thần: “Đại Lang, khi nào chàng uống thuốc?”
Hai người ngồi mặt đối mặt, nhất thời rơi vào khoảng lặng, tình cảnh vô cùng xấu hổ. Ngạn Hi vươn bốn ngón tay ra, lắc lắc trước mặt hắn: “Anh lớn hơn tôi bốn tuổi, trâu già gặm cỏ non, đóa hoa tươi tắn tôi đây, cắm ở ở… trên người Võ Đại Lang anh.”
Họ hôn nhau rùi! (Giọng cực kỳ nhỏ)
Từ sau kỳ nghỉ suối nước nóng lần trước, đây là lần thứ hai hai người chung phòng chung giường. Thiệu Chí Thần tắm rửa đi ra, xốc chăn lên chui vào. Hắn nghiêng người nằm xuống, Ngạn Hi theo hơi ấm bò qua, dựa vào người hắn, còn duỗi một chân quấn lấy ống quần Thiệu Chí Thần. Ngạn Hi vươn bốn ngón tay ra, lắc lắc trước mặt hắn: “Anh lớn hơn tôi bốn tuổi, trâu già gặm cỏ non, đóa hoa tươi tắn tôi đây, cắm ở ở… trên người Võ Đại Lang anh.”“Thế nào? Vậy cậu nhớ mãi không quên Vương Cẩm Duy, hay là muốn xuống tay với thằng nhóc lông lá còn chưa mọc đủ kia?” Thiệu Chí Thần nắm tay cậu kéo về phía mình, cúi đầu hôn lên mặt Ngạn Hi.
Ngạn Hi cười hì hì: “Thuốc độc.”
Bá đạo, bá cái của khỉ!“Thế nào? Vậy cậu nhớ mãi không quên Vương Cẩm Duy, hay là muốn xuống tay với thằng nhóc lông lá còn chưa mọc đủ kia?” Thiệu Chí Thần nắm tay cậu kéo về phía mình, cúi đầu hôn lên mặt Ngạn Hi.“A!” Ngạn Hi lập tức né tránh, tầm mắt dừng ở ngực người đàn ông, duỗi tay túm áo ngủ của Thiệu Chí Thần, “Sao anh lại mặc quần áo của tôi?”
Tim Thiệu Chí Thần đập mạnh, theo bản năng nuốt nước bọt, giọng nói có chút run run: “Cậu muốn làm gì?”
“Hương vị của thuốc độc này lạ thật đấy, ngon lạ luôn~”
Cậu dùng đầu lưỡi khẽ quấn lấy lưỡi người đàn ông, nhấm nháp một chút vị ngọt cuối cùng, rất đau lòng, luyến tiếc rời đi. Nhưng bây giờ là thời gian phu quân của cậu nói di ngôn, cậu không thể chiếm chút thời gian này. “Đây là cùng một kiểu.”
Thiệu Chí Thần đè cậu vào chăn: “Uống trong mơ đi.”Lần trước hắn mua cho mỗi người trong nhà một bộ, Thiệu Sanh Tinh cũng có.
Từ sau kỳ nghỉ suối nước nóng lần trước, đây là lần thứ hai hai người chung phòng chung giường. Thiệu Chí Thần tắm rửa đi ra, xốc chăn lên chui vào. Hắn nghiêng người nằm xuống, Ngạn Hi theo hơi ấm bò qua, dựa vào người hắn, còn duỗi một chân quấn lấy ống quần Thiệu Chí Thần.
Hắn vốn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ không ngủ được, kết quả vừa nhắm mắt lại mở ra đã là ban ngày.
Thiệu Chí Thần nhướng mày với cậu: “Ghim cài ở đây, có hài lòng không?”Thiệu Chí Thần tiến lên cắn lỗ tai cậu một cái: “Ngủ cũng không yên?”Ngạn Hi đứng lên, ngồi xuống một bên chân hắn, đưa chén thuốc đến trước mặt Thiệu Chí Thần: “Phu quân mau uống thuốc đi~”“Còn quái thú nhỏ phía trên thì sao?”
“Đây là cùng một kiểu.”
Ngạn Hi như ý nguyện lại nếm được vị ngọt, phải nói là hương vị của coca. Đây là lúc đầu, năm giây sau, vị coca không còn, cậu liền có chút không vui, muốn rời đi, tuy nhiên sau gáy không biết bị thứ gì đè rất nặng. Đầu óc cậu dần trở nên choáng váng, trước mắt tựa như có hai con cá đang đùa nước. Chỉ chốc lát con cá nọ bơi lên trên con cá kia, con cá nọ quấn quanh người con cá kia, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng lép nhép. Cậu nghĩ vậy thì cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cũng may sức đè sau gáy biến mất, Ngạn Hi vội vàng ngồi dậy, hít thở không khí trong lành. Cậu dùng đầu lưỡi khẽ quấn lấy lưỡi người đàn ông, nhấm nháp một chút vị ngọt cuối cùng, rất đau lòng, luyến tiếc rời đi. Nhưng bây giờ là thời gian phu quân của cậu nói di ngôn, cậu không thể chiếm chút thời gian này. Ngạn Hi khẽ kéo cổ áo của hắn, cau mày nhìn vào bên trong vài lần: “Ghim cài áo đâu?”
“Cậu muốn cái gì?”
“Đúng vậy.” Ngạn Hi trùm chăn nói: “Nhưng mà là buổi tối cơ, anh còn chưa đi làm sao?”
Ngạn Hi xúc động giải thích: “Phu quân không biết đâu, nô gia đã tìm xong nhà tiếp theo rồi.”Mặc dù như vậy sẽ làm bên má quẹt qua cánh môi đối phương, nhưng so với hôn thì tốt hơn nhiều. Đối với nụ hôn đêm qua Ngạn Hi chỉ còn một chút ấn tượng, cũng không biết lúc ấy cậu có cảm giác như thế nào, trong đầu chỉ còn sót lại một loại tín hiệu tên là “hưng phấn”, khiến cậu luôn nhịn không được nhớ tới cảnh tượng kia.Hành vi của cậu không khác châm thêm dầu vào lửa là bao, Thiệu Chí Thần nhẫn nhịn, nhịn không được, ấn mạnh cậu xuống phần hông của mình.
Thiệu Chí Thần ngồi dậy, giơ tay lau miệng cậu, đôi môi bị giày vò một trận ửng đỏ, giống như trái anh đào chín mọng. Nhìn dáng vẻ Ngạn Hi còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, lại in một nụ hôn lên môi cậu.
Cậu đẩy Thiệu Chí Thần một cái, toàn thân mềm oặt ngả về phía sau, Thiệu Chí Thần đen mặt ôm cậu về: “Tôi rất già?”Ngạn Hi hoảng hốt: “Đúng vậy, bọn họ bán thuốc giả của tôi! Tôi muốn tìm bọn họ tính sổ!”Có lẽ là cảm giác được nguy hiểm ẩn giấu, Ngạn Hi bất động.
Hắn nói xong, xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thiệu Chí Thần cạn lời.Lần trước hắn mua cho mỗi người trong nhà một bộ, Thiệu Sanh Tinh cũng có.Hai người ngồi mặt đối mặt, nhất thời rơi vào khoảng lặng, tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Hình như điều này không giống kịch bản trước đó?!
“……” Thiệu Chí Thần dừng lại hai giây, đột nhiên vươn tay đè đầu Ngạn Hi xuống.
Ngạn Hi vươn bốn ngón tay ra, lắc lắc trước mặt hắn: “Anh lớn hơn tôi bốn tuổi, trâu già gặm cỏ non, đóa hoa tươi tắn tôi đây, cắm ở ở… trên người Võ Đại Lang anh.”
Một lát sau, Ngạn Hi lại lấy lại tinh thần: “Đại Lang, khi nào chàng uống thuốc?”
Từ sau kỳ nghỉ suối nước nóng lần trước, đây là lần thứ hai hai người chung phòng chung giường. Thiệu Chí Thần tắm rửa đi ra, xốc chăn lên chui vào. Hắn nghiêng người nằm xuống, Ngạn Hi theo hơi ấm bò qua, dựa vào người hắn, còn duỗi một chân quấn lấy ống quần Thiệu Chí Thần. “Không uống.” Thiệu Chí Thần đặc biệt lạnh lùng.
Thế sao lúc cậu nhận bao lì xì đỏ 888.88 của tôi không thấy nói vậy.
“Cậu tìm ai tính sổ?” Thiệu Chí Thần kéo cậu về ôm vào ngực, cắn lỗ tai cậu một cái, hung tợn nói: “Muốn tôi chết đến thế hả? Tôi chết rồi thì cậu kiếm ai xin tiền tiêu vặt?”“Uống đi mà uống đi mà.”
Hai người ngồi mặt đối mặt, nhất thời rơi vào khoảng lặng, tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Ngạn Hi sửng sốt hai giây, giơ cao chiếc chén ngồi xổm dưới đất, khóe mắt Thiệu Chí Thần giật giật: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi vừa đi công tác về cậu đã bảo tôi đi làm, hận không thể cho tôi siêu sinh luôn đúng không?” Thiệu Chí Thần gạt chăn của cậu ra, kết quả kéo không được: “Chuyện quán cà phê mèo cậu nói với tôi hôm qua là thế nào?” Hình như điều này không giống kịch bản trước đó?!“Thế nào? Tôi không uống cậu còn có thể ép tôi uống sao?” Thiệu Chí Thần dựa lưng vào sô pha, hai tay buông hông Ngạn Hi, đặt lên tay vịn, cả người bày ra trạng thái thả lỏng. “Thế nào? Tôi không uống cậu còn có thể ép tôi uống sao?” Thiệu Chí Thần dựa lưng vào sô pha, hai tay buông hông Ngạn Hi, đặt lên tay vịn, cả người bày ra trạng thái thả lỏng.
Thiệu Chí Thần mỉm cười với cậu một cái, tầm mắt tập trung trên môi cậu: “Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng đã trả lại đủ vốn rồi.”
“Anh…” Ngạn Hi nói ra chữ đầu cũng không dám nói nữa, bởi vì cậu phát hiện khoảng cách giữa hai bên quá gần, cậu vừa nói chuyện sẽ đụng phải môi dưới của Thiệu Chí Thần.Ngạn Hi cau mày cầm lấy chén trà trên bàn, tự mình hớp một ngụm lớn, nhưng không nuốt xuống, phồng mặt nhìn về phía người đàn ông bên dưới.
Một lát sau, Ngạn Hi lại lấy lại tinh thần: “Đại Lang, khi nào chàng uống thuốc?”
“Không phải quầy bán bánh rán, là quán cà phê mèo cơ.” Ngạn Hi ưu thương: “Anh thật sự rất bá đạo, chờ coi, tôi nhất định sẽ thoát khỏi sự khống chế của anh, cuối cùng độc lập kinh tế!”
Tim Thiệu Chí Thần đập mạnh, theo bản năng nuốt nước bọt, giọng nói có chút run run: “Cậu muốn làm gì?”
Nội dung hôm nay chính là tâm tình của giám đốc Thiệu.
Cậu nghĩ vậy mà cũng làm vậy luôn, chỉ là kết cục không mấy lạc quan. Thiệu Chí Thần đè cậu lên ván cửa, mũi hai người dán vào nhau, mắt đối mắt. “Chào buổi sáng.” Cậu đánh ngáp một cái, bất tri bất giác phát hiện tình huống không đúng, ngáp được một nửa hét toáng: “Thiệu Chí Thần! Anh về khi nào? Đây là đâu? Anh đã làm gì tôi?”“Ùng ục” một tiếng, Ngạn Hi chép miệng đánh cái nấc: “A… hương vị của thuốc độc này lạ thật đấy.”
Ngạn Hi hoảng hốt: “Đúng vậy, bọn họ bán thuốc giả của tôi! Tôi muốn tìm bọn họ tính sổ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Chí Thần lùi một bước, nói với cậu: “Cút vào đây.”Cậu cười với Thiệu Chí Thần: “Ngon lạ thường luôn.”
Hành vi của cậu không khác châm thêm dầu vào lửa là bao, Thiệu Chí Thần nhẫn nhịn, nhịn không được, ấn mạnh cậu xuống phần hông của mình.
Lúc này Ngạn Hi mới nhớ tới, ngày mai chính là Tết Dương lịch, đêm nay bọn trẻ biểu diễn kịch thiếu nhi.
Ngạn Hi như ý nguyện lại nếm được vị ngọt, phải nói là hương vị của coca. Đây là lúc đầu, năm giây sau, vị coca không còn, cậu liền có chút không vui, muốn rời đi, tuy nhiên sau gáy không biết bị thứ gì đè rất nặng. Đầu óc cậu dần trở nên choáng váng, trước mắt tựa như có hai con cá đang đùa nước. Chỉ chốc lát con cá nọ bơi lên trên con cá kia, con cá nọ quấn quanh người con cá kia, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng lép nhép. Cậu nghĩ vậy thì cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cũng may sức đè sau gáy biến mất, Ngạn Hi vội vàng ngồi dậy, hít thở không khí trong lành. “Còn chưa nghĩ ra.” Ngạn Hi nói: “Nhưng bây giờ tôi hơi thèm uống thuốc độc vừa nãy.” Thiệu Chí Thần: “…”
Sau khi Ngạn Hi bị Thiệu Chí Thần xách lên giường, cậu túm chăn nói với hắn: “Anh vốn chẳng biết tôi muốn gì cả!”
Thiệu Chí Thần lùi một bước, nói với cậu: “Cút vào đây.”
“Đúng vậy.” Ngạn Hi trùm chăn nói: “Nhưng mà là buổi tối cơ, anh còn chưa đi làm sao?” Hình như điều này không giống kịch bản trước đó?!
Họ hôn nhau rùi! (Giọng cực kỳ nhỏ)
Nội dung hôm nay chính là tâm tình của giám đốc Thiệu.Tim Thiệu Chí Thần đập mạnh, theo bản năng nuốt nước bọt, giọng nói có chút run run: “Cậu muốn làm gì?”Ngạn Hi thò một lỗ tai ra: “Cà phê mèo? Tôi đã nói hả?”Mắt thấy Ngạn Hi bưng chén lên muốn uống hết “thuốc độc”, hắn kịp thời ngăn cản: “Có phải cậu quên đây là thuốc độc hay không?”
Thiệu Chí Thần nhìn lớp bọt phía bên trên, đại khái cũng đoán ra được đây là thứ gì. Hắn tiện tay đặt chiếc chén xuống bàn trà, nói điều kiện với cậu: “Cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi tôi sẽ uống.”
Mặc dù cậu vẫn không muốn đi ra ngoài gặp Thiệu Chí Thần.
“Hương vị của thuốc độc này lạ thật đấy, ngon lạ luôn~”Ngạn Hi dừng lại, nhìn ngụm thuốc độc cuối cùng trong chén hồi lâu: “Cho dù có chết cũng phải uống đến chết.”
“Ông… Ông…” Ngạn Hi nói nói, ý cười trên mặt dần đông lại: “Ông già kia, muốn chiếm của hời chỗ tôi hả, đến cửa cũng đéo có!”
Ngạn Hi còn chưa tỉnh, nằm sấp trên người hắn, miệng cắn cổ áo Thiệu Chí Thần, phía trên toàn là nước miếng. Thiệu Chí Thần chống nửa người lên, Ngạn Hi lăn xuống dưới giường, mơ màng mở mắt. Cậu ngửa đầu đổ ngụm cuối cùng vào miệng, ngay trước khi Thiệu Chí Thần lộ ra biểu tình thất vọng, Ngạn Hi đột nhiên cúi đầu chặn môi người đàn ông, truyền nước vào miệng hắn.
Cậu hỏi dồn dập ba câu.
Hắn nói xong, xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Ngạn Hi sửng sốt hồi lâu, trong đầu mơ hồ hiện lên mấy hình ảnh cũng không rõ là gì, cậu gõ đầu mình, đi xuống đầu giường bên kia. Chân có hơi mềm, lúc Ngạn Hi đi qua bàn trà không chú ý, ngón cái lập tức đá vào, cậu hít một hơi khí lạnh, che ngón chân nhe răng trợn mắt ngã xuống sô pha.Cậu dùng đầu lưỡi khẽ quấn lấy lưỡi người đàn ông, nhấm nháp một chút vị ngọt cuối cùng, rất đau lòng, luyến tiếc rời đi. Nhưng bây giờ là thời gian phu quân của cậu nói di ngôn, cậu không thể chiếm chút thời gian này.
Hành vi của cậu không khác châm thêm dầu vào lửa là bao, Thiệu Chí Thần nhẫn nhịn, nhịn không được, ấn mạnh cậu xuống phần hông của mình.
Có lẽ là cảm giác được nguy hiểm ẩn giấu, Ngạn Hi bất động.
Ngạn Hi nhảy bộp một phát lên giường, vùi mình vào chăn, chắc chắn hình ảnh vừa xuất hiện là cảnh trong mơ, nhất định là mơ! Cậu tự lừa mình dối người nhắm mắt lại, song phát hiện bản thân tỉnh táo hơn lúc nào hết.Thiệu Chí Thần: “…”Ngạn Hi chống lên thân người đàn ông lùi ra một chút, thần sắc mê ly: “Được rồi, hiện tại chàng cũng uống thuốc độc, còn có thể sống mười giây, nói di ngôn đi?”
Thiệu Chí Thần: “…”“……” Thiệu Chí Thần dừng lại hai giây, đột nhiên vươn tay đè đầu Ngạn Hi xuống.
Chỉ thấy người đàn ông đi đến bên chiếc sô pha đơn ngồi xuống, vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây.”
Ngạn Hi như ý nguyện lại nếm được vị ngọt, phải nói là hương vị của coca. Đây là lúc đầu, năm giây sau, vị coca không còn, cậu liền có chút không vui, muốn rời đi, tuy nhiên sau gáy không biết bị thứ gì đè rất nặng. Đầu óc cậu dần trở nên choáng váng, trước mắt tựa như có hai con cá đang đùa nước. Chỉ chốc lát con cá nọ bơi lên trên con cá kia, con cá nọ quấn quanh người con cá kia, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng lép nhép. Cậu nghĩ vậy thì cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cũng may sức đè sau gáy biến mất, Ngạn Hi vội vàng ngồi dậy, hít thở không khí trong lành.
Ngạn Hi lập tức gật đầu: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Có lẽ là cảm giác được nguy hiểm ẩn giấu, Ngạn Hi bất động.Ngạn Hi mặt đỏ tai hồng quay đầu sang chỗ khác, đáp một câu: “Cút xa một chút.”Ngạn Hi thò một lỗ tai ra: “Cà phê mèo? Tôi đã nói hả?”Thiệu Chí Thần ngồi dậy, giơ tay lau miệng cậu, đôi môi bị giày vò một trận ửng đỏ, giống như trái anh đào chín mọng. Nhìn dáng vẻ Ngạn Hi còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, lại in một nụ hôn lên môi cậu.
Ngạn Hi thò một lỗ tai ra: “Cà phê mèo? Tôi đã nói hả?”
Tim Thiệu Chí Thần đập mạnh, theo bản năng nuốt nước bọt, giọng nói có chút run run: “Cậu muốn làm gì?”Ngạn Hi đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Sao anh còn sống?”
Thế sao lúc cậu nhận bao lì xì đỏ 888.88 của tôi không thấy nói vậy.Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Không phải cậu cũng còn sống sao?”
Nhưng bây giờ tỉnh táo có tích sự quái gì? Đáng lẽ lúc say mày phải tính táo một chút, Ngạn Hi, tỉnh táo lên!
Họ hôn nhau rùi! (Giọng cực kỳ nhỏ)Ngạn Hi cau mày cầm lấy chén trà trên bàn, tự mình hớp một ngụm lớn, nhưng không nuốt xuống, phồng mặt nhìn về phía người đàn ông bên dưới. Ngạn Hi hoảng hốt: “Đúng vậy, bọn họ bán thuốc giả của tôi! Tôi muốn tìm bọn họ tính sổ!”
“Hương vị của thuốc độc này lạ thật đấy, ngon lạ luôn~”
“Không phải quầy bán bánh rán, là quán cà phê mèo cơ.” Ngạn Hi ưu thương: “Anh thật sự rất bá đạo, chờ coi, tôi nhất định sẽ thoát khỏi sự khống chế của anh, cuối cùng độc lập kinh tế!”“Ông… Ông…” Ngạn Hi nói nói, ý cười trên mặt dần đông lại: “Ông già kia, muốn chiếm của hời chỗ tôi hả, đến cửa cũng đéo có!”“Cậu tìm ai tính sổ?” Thiệu Chí Thần kéo cậu về ôm vào ngực, cắn lỗ tai cậu một cái, hung tợn nói: “Muốn tôi chết đến thế hả? Tôi chết rồi thì cậu kiếm ai xin tiền tiêu vặt?”
“Anh bá đạo ghê~”“Đây là cùng một kiểu.”Ngạn Hi xúc động giải thích: “Phu quân không biết đâu, nô gia đã tìm xong nhà tiếp theo rồi.”
Thiệu Chí Thần cầm điện thoại: “Ai? Bây giờ tôi phải cho quầy bán bánh rán nhà nó phá sản.”
Thiệu Chí Thần cạn lời.
“Anh bá đạo ghê~”“Không phải quầy bán bánh rán, là quán cà phê mèo cơ.” Ngạn Hi ưu thương: “Anh thật sự rất bá đạo, chờ coi, tôi nhất định sẽ thoát khỏi sự khống chế của anh, cuối cùng độc lập kinh tế!”
Cậu đẩy Thiệu Chí Thần một cái, toàn thân mềm oặt ngả về phía sau, Thiệu Chí Thần đen mặt ôm cậu về: “Tôi rất già?”
“……” Thiệu Chí Thần dừng lại hai giây, đột nhiên vươn tay đè đầu Ngạn Hi xuống.Ngạn Hi hoảng hốt: “Đúng vậy, bọn họ bán thuốc giả của tôi! Tôi muốn tìm bọn họ tính sổ!”Thiệu Chí Thần cạn lời.
“Ùng ục” một tiếng, Ngạn Hi chép miệng đánh cái nấc: “A… hương vị của thuốc độc này lạ thật đấy.”
Thế sao lúc cậu nhận bao lì xì đỏ 888.88 của tôi không thấy nói vậy.
Hắn vốn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ không ngủ được, kết quả vừa nhắm mắt lại mở ra đã là ban ngày.“Vậy bây giờ tôi sẽ cho cậu độc lập về kinh tế, sau này không cho cậu phí sinh hoạt nữa.” Thiệu Chí Thần thương lượng với Ngạn Hi: “Được không?”
Cậu nghĩ vậy mà cũng làm vậy luôn, chỉ là kết cục không mấy lạc quan. Thiệu Chí Thần đè cậu lên ván cửa, mũi hai người dán vào nhau, mắt đối mắt.
“Tôi vừa đi công tác về cậu đã bảo tôi đi làm, hận không thể cho tôi siêu sinh luôn đúng không?” Thiệu Chí Thần gạt chăn của cậu ra, kết quả kéo không được: “Chuyện quán cà phê mèo cậu nói với tôi hôm qua là thế nào?”
Hai người ngồi mặt đối mặt, nhất thời rơi vào khoảng lặng, tình cảnh vô cùng xấu hổ. Ngạn Hi: “…”
Ngạn Hi đứng lên, ngồi xuống một bên chân hắn, đưa chén thuốc đến trước mặt Thiệu Chí Thần: “Phu quân mau uống thuốc đi~”Kết quả của cuộc đàm phán này không có bất kỳ hồi hộp nào – bởi vì đàm phán hoàn toàn thất bại.
“Vậy bây giờ tôi sẽ cho cậu độc lập về kinh tế, sau này không cho cậu phí sinh hoạt nữa.” Thiệu Chí Thần thương lượng với Ngạn Hi: “Được không?”
Sau khi Ngạn Hi bị Thiệu Chí Thần xách lên giường, cậu túm chăn nói với hắn: “Anh vốn chẳng biết tôi muốn gì cả!”
“Cậu muốn cái gì?”
“……” Thiệu Chí Thần dừng lại hai giây, đột nhiên vươn tay đè đầu Ngạn Hi xuống.
“Cậu muốn cái gì?”
Thiệu Chí Thần cầm điện thoại: “Ai? Bây giờ tôi phải cho quầy bán bánh rán nhà nó phá sản.”
“Thế nào? Vậy cậu nhớ mãi không quên Vương Cẩm Duy, hay là muốn xuống tay với thằng nhóc lông lá còn chưa mọc đủ kia?” Thiệu Chí Thần nắm tay cậu kéo về phía mình, cúi đầu hôn lên mặt Ngạn Hi.“Còn chưa nghĩ ra.” Ngạn Hi nói: “Nhưng bây giờ tôi hơi thèm uống thuốc độc vừa nãy.”
Thiệu Chí Thần nhìn lỗ tai đỏ bừng kia, duỗi tay nhéo một cái: “Không chỉ có vậy, còn có nói muốn độc lập kinh tế.”
Ngạn Hi sửng sốt hai giây, giơ cao chiếc chén ngồi xổm dưới đất, khóe mắt Thiệu Chí Thần giật giật: “Cậu làm gì vậy?”Thiệu Chí Thần đè cậu vào chăn: “Uống trong mơ đi.”
Vốn tưởng lần này trốn không thoát, ai ngờ sau khi Thiệu Chí Thần thưởng thức dáng vẻ thở hổn hển của cậu mấy giây liền buông ra.
Từ sau kỳ nghỉ suối nước nóng lần trước, đây là lần thứ hai hai người chung phòng chung giường. Thiệu Chí Thần tắm rửa đi ra, xốc chăn lên chui vào. Hắn nghiêng người nằm xuống, Ngạn Hi theo hơi ấm bò qua, dựa vào người hắn, còn duỗi một chân quấn lấy ống quần Thiệu Chí Thần.
Thiệu Chí Thần ép cậu đến đầu giường: “Cần tôi giúp cậu nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua?”
Thiệu Chí Thần cầm cái chén trong tay cậu nhìn: “Đây là thứ gì?”
“……” Thiệu Chí Thần dừng lại hai giây, đột nhiên vươn tay đè đầu Ngạn Hi xuống.Thiệu Chí Thần tiến lên cắn lỗ tai cậu một cái: “Ngủ cũng không yên?”
Ngạn Hi: “…”
Cảnh tượng trước mắt có chút quen quen, cậu vừa xoa ngón chân vừa nhìn xung quanh, cuối cùng dừng tầm mắt ở một chiếc chén sứ trên bàn trà.
Hắn vốn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ không ngủ được, kết quả vừa nhắm mắt lại mở ra đã là ban ngày.
Ngạn Hi còn chưa tỉnh, nằm sấp trên người hắn, miệng cắn cổ áo Thiệu Chí Thần, phía trên toàn là nước miếng. Thiệu Chí Thần chống nửa người lên, Ngạn Hi lăn xuống dưới giường, mơ màng mở mắt.
Ngạn Hi cau mày cầm lấy chén trà trên bàn, tự mình hớp một ngụm lớn, nhưng không nuốt xuống, phồng mặt nhìn về phía người đàn ông bên dưới.
Người đàn ông lấy áo khoác khỏi tủ mặc vào, hai người gần như đồng thời chuyển sự chú ý sang chiếc ghim cài áo màu xanh lá cây huỳnh quang trên cổ áo. Ngạn Hi: “…”Ngạn Hi sửng sốt hai giây, giơ cao chiếc chén ngồi xổm dưới đất, khóe mắt Thiệu Chí Thần giật giật: “Cậu làm gì vậy?”“Chào buổi sáng.” Cậu đánh ngáp một cái, bất tri bất giác phát hiện tình huống không đúng, ngáp được một nửa hét toáng: “Thiệu Chí Thần! Anh về khi nào? Đây là đâu? Anh đã làm gì tôi?”
“Chào buổi sáng.” Cậu đánh ngáp một cái, bất tri bất giác phát hiện tình huống không đúng, ngáp được một nửa hét toáng: “Thiệu Chí Thần! Anh về khi nào? Đây là đâu? Anh đã làm gì tôi?”
Cậu hỏi dồn dập ba câu.
“Ông… Ông…” Ngạn Hi nói nói, ý cười trên mặt dần đông lại: “Ông già kia, muốn chiếm của hời chỗ tôi hả, đến cửa cũng đéo có!”
Thiệu Chí Thần ép cậu đến đầu giường: “Cần tôi giúp cậu nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua?”
“Thế nào? Tôi không uống cậu còn có thể ép tôi uống sao?” Thiệu Chí Thần dựa lưng vào sô pha, hai tay buông hông Ngạn Hi, đặt lên tay vịn, cả người bày ra trạng thái thả lỏng. Ngạn Hi vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn lòng tốt của anh.”
Thiệu Chí Thần nhướng mày với cậu: “Ghim cài ở đây, có hài lòng không?”
Hắn nói xong, xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.Thiệu Chí Thần mỉm cười với cậu một cái, tầm mắt tập trung trên môi cậu: “Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng đã trả lại đủ vốn rồi.”
Hắn nói xong, xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cậu ngửa đầu đổ ngụm cuối cùng vào miệng, ngay trước khi Thiệu Chí Thần lộ ra biểu tình thất vọng, Ngạn Hi đột nhiên cúi đầu chặn môi người đàn ông, truyền nước vào miệng hắn.Ngạn Hi sửng sốt hồi lâu, trong đầu mơ hồ hiện lên mấy hình ảnh cũng không rõ là gì, cậu gõ đầu mình, đi xuống đầu giường bên kia. Chân có hơi mềm, lúc Ngạn Hi đi qua bàn trà không chú ý, ngón cái lập tức đá vào, cậu hít một hơi khí lạnh, che ngón chân nhe răng trợn mắt ngã xuống sô pha.
Thiệu Chí Thần nhìn cậu chằm chằm một lát, miệng phun ra ba chữ: “Gọi ông xã.”Cậu cười với Thiệu Chí Thần: “Ngon lạ thường luôn.”Hết chương 51Cảnh tượng trước mắt có chút quen quen, cậu vừa xoa ngón chân vừa nhìn xung quanh, cuối cùng dừng tầm mắt ở một chiếc chén sứ trên bàn trà.
“Không phải quầy bán bánh rán, là quán cà phê mèo cơ.” Ngạn Hi ưu thương: “Anh thật sự rất bá đạo, chờ coi, tôi nhất định sẽ thoát khỏi sự khống chế của anh, cuối cùng độc lập kinh tế!”
Kết quả của cuộc đàm phán này không có bất kỳ hồi hộp nào – bởi vì đàm phán hoàn toàn thất bại.
Ngạn Hi khẽ kéo cổ áo của hắn, cau mày nhìn vào bên trong vài lần: “Ghim cài áo đâu?”“Đại lang, uống thuốc~”
Cậu nghĩ vậy mà cũng làm vậy luôn, chỉ là kết cục không mấy lạc quan. Thiệu Chí Thần đè cậu lên ván cửa, mũi hai người dán vào nhau, mắt đối mắt.
“A!” Ngạn Hi lập tức né tránh, tầm mắt dừng ở ngực người đàn ông, duỗi tay túm áo ngủ của Thiệu Chí Thần, “Sao anh lại mặc quần áo của tôi?”
“Cậu muốn cái gì?”“Hương vị của thuốc độc này lạ thật đấy, ngon lạ luôn~”
Thiệu Chí Thần nhìn lỗ tai đỏ bừng kia, duỗi tay nhéo một cái: “Không chỉ có vậy, còn có nói muốn độc lập kinh tế.”
Ngạn Hi mặt đỏ tai hồng quay đầu sang chỗ khác, đáp một câu: “Cút xa một chút.”
Cửa phòng tắm bị mở ra, Ngạn Hi vội vàng rụt vào trong chăn, nhất thời bị nóng không thở nổi, chỉ cảm thấy giường bên cạnh trầm xuống, hơi thở thuộc về một người khác đè lên.“Anh bá đạo ghê~”
Ngạn Hi chống lên thân người đàn ông lùi ra một chút, thần sắc mê ly: “Được rồi, hiện tại chàng cũng uống thuốc độc, còn có thể sống mười giây, nói di ngôn đi?”
Bá đạo, bá cái của khỉ!
Ngạn Hi đứng lên, ngồi xuống một bên chân hắn, đưa chén thuốc đến trước mặt Thiệu Chí Thần: “Phu quân mau uống thuốc đi~”
“Uống đi mà uống đi mà.”Ngạn Hi nhảy bộp một phát lên giường, vùi mình vào chăn, chắc chắn hình ảnh vừa xuất hiện là cảnh trong mơ, nhất định là mơ! Cậu tự lừa mình dối người nhắm mắt lại, song phát hiện bản thân tỉnh táo hơn lúc nào hết.
Thiệu Chí Thần mỉm cười với cậu một cái, tầm mắt tập trung trên môi cậu: “Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng đã trả lại đủ vốn rồi.”
Ngạn Hi chống lên thân người đàn ông lùi ra một chút, thần sắc mê ly: “Được rồi, hiện tại chàng cũng uống thuốc độc, còn có thể sống mười giây, nói di ngôn đi?”Nhưng bây giờ tỉnh táo có tích sự quái gì? Đáng lẽ lúc say mày phải tính táo một chút, Ngạn Hi, tỉnh táo lên!
Kết quả của cuộc đàm phán này không có bất kỳ hồi hộp nào – bởi vì đàm phán hoàn toàn thất bại.
Hắn vốn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ không ngủ được, kết quả vừa nhắm mắt lại mở ra đã là ban ngày.
Họ hôn nhau rùi! (Giọng cực kỳ nhỏ)Ngạn Hi chống lên thân người đàn ông lùi ra một chút, thần sắc mê ly: “Được rồi, hiện tại chàng cũng uống thuốc độc, còn có thể sống mười giây, nói di ngôn đi?”Cửa phòng tắm bị mở ra, Ngạn Hi vội vàng rụt vào trong chăn, nhất thời bị nóng không thở nổi, chỉ cảm thấy giường bên cạnh trầm xuống, hơi thở thuộc về một người khác đè lên.
Ngạn Hi đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Sao anh còn sống?”“Ngạn Hi, hôm qua Thiệu Sanh Tinh nói với tôi hôm nay cậu tham gia biểu diễn?”
Hai người đứng giằng co ngoài cửa một phút, Ngạn Hi run run: “Lạnh chết rồi.”
Ngạn Hi chống lên thân người đàn ông lùi ra một chút, thần sắc mê ly: “Được rồi, hiện tại chàng cũng uống thuốc độc, còn có thể sống mười giây, nói di ngôn đi?”
Cảnh tượng trước mắt có chút quen quen, cậu vừa xoa ngón chân vừa nhìn xung quanh, cuối cùng dừng tầm mắt ở một chiếc chén sứ trên bàn trà.
Thiệu Chí Thần nhìn lỗ tai đỏ bừng kia, duỗi tay nhéo một cái: “Không chỉ có vậy, còn có nói muốn độc lập kinh tế.” Ngạn Hi còn chưa tỉnh, nằm sấp trên người hắn, miệng cắn cổ áo Thiệu Chí Thần, phía trên toàn là nước miếng. Thiệu Chí Thần chống nửa người lên, Ngạn Hi lăn xuống dưới giường, mơ màng mở mắt. Vốn tưởng lần này trốn không thoát, ai ngờ sau khi Thiệu Chí Thần thưởng thức dáng vẻ thở hổn hển của cậu mấy giây liền buông ra. Lúc này Ngạn Hi mới nhớ tới, ngày mai chính là Tết Dương lịch, đêm nay bọn trẻ biểu diễn kịch thiếu nhi.
Hết chương 51
“Đây là cùng một kiểu.”Thiệu Chí Thần lại hỏi cậu lần nữa: “Thật sự đã quên chuyện tối qua?”Mặc dù cậu vẫn không muốn đi ra ngoài gặp Thiệu Chí Thần.
“Còn quái thú nhỏ phía trên thì sao?”
Ngạn Hi: “…”
Tim Thiệu Chí Thần đập mạnh, theo bản năng nuốt nước bọt, giọng nói có chút run run: “Cậu muốn làm gì?”
Thiệu Chí Thần tiến lên cắn lỗ tai cậu một cái: “Ngủ cũng không yên?”“Đúng vậy.” Ngạn Hi trùm chăn nói: “Nhưng mà là buổi tối cơ, anh còn chưa đi làm sao?”
“Thế nào? Tôi không uống cậu còn có thể ép tôi uống sao?” Thiệu Chí Thần dựa lưng vào sô pha, hai tay buông hông Ngạn Hi, đặt lên tay vịn, cả người bày ra trạng thái thả lỏng.
“Chào buổi sáng.” Cậu đánh ngáp một cái, bất tri bất giác phát hiện tình huống không đúng, ngáp được một nửa hét toáng: “Thiệu Chí Thần! Anh về khi nào? Đây là đâu? Anh đã làm gì tôi?”
Cảnh tượng trước mắt có chút quen quen, cậu vừa xoa ngón chân vừa nhìn xung quanh, cuối cùng dừng tầm mắt ở một chiếc chén sứ trên bàn trà. Đột nhiên trong đầu hắn nảy lên một ý niệm xấu xa. “Tôi vừa đi công tác về cậu đã bảo tôi đi làm, hận không thể cho tôi siêu sinh luôn đúng không?” Thiệu Chí Thần gạt chăn của cậu ra, kết quả kéo không được: “Chuyện quán cà phê mèo cậu nói với tôi hôm qua là thế nào?”
“Thế nào? Vậy cậu nhớ mãi không quên Vương Cẩm Duy, hay là muốn xuống tay với thằng nhóc lông lá còn chưa mọc đủ kia?” Thiệu Chí Thần nắm tay cậu kéo về phía mình, cúi đầu hôn lên mặt Ngạn Hi.
Ngạn Hi thò một lỗ tai ra: “Cà phê mèo? Tôi đã nói hả?”
Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Không phải cậu cũng còn sống sao?”Cậu nghĩ vậy mà cũng làm vậy luôn, chỉ là kết cục không mấy lạc quan. Thiệu Chí Thần đè cậu lên ván cửa, mũi hai người dán vào nhau, mắt đối mắt. Thiệu Chí Thần nhìn lỗ tai đỏ bừng kia, duỗi tay nhéo một cái: “Không chỉ có vậy, còn có nói muốn độc lập kinh tế.”
Thiệu Chí Thần nhìn lớp bọt phía bên trên, đại khái cũng đoán ra được đây là thứ gì. Hắn tiện tay đặt chiếc chén xuống bàn trà, nói điều kiện với cậu: “Cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi tôi sẽ uống.”
Ngạn Hi mặt đỏ tai hồng quay đầu sang chỗ khác, đáp một câu: “Cút xa một chút.”Ngạn Hi vô thức khẽ run rẩy, ló nửa mặt ra khỏi chăn, nhe răng với hắn: “Đừng chạm vào tôi.”
“Tôi vừa đi công tác về cậu đã bảo tôi đi làm, hận không thể cho tôi siêu sinh luôn đúng không?” Thiệu Chí Thần gạt chăn của cậu ra, kết quả kéo không được: “Chuyện quán cà phê mèo cậu nói với tôi hôm qua là thế nào?”
Vốn tưởng lần này trốn không thoát, ai ngờ sau khi Thiệu Chí Thần thưởng thức dáng vẻ thở hổn hển của cậu mấy giây liền buông ra.
Thiệu Chí Thần lại hỏi cậu lần nữa: “Thật sự đã quên chuyện tối qua?”
Ngạn Hi cười hì hì: “Thuốc độc.”Lúc trước thực sự không biết, bây giờ biết rồi. Mặt Ngạn Hi nóng lên, nghĩ đến hành động thân mật giữa hai người, muốn nhảy từ trong chăn ra đánh Thiệu Chí Thần một trận.
Thiệu Chí Thần ngồi dậy, giơ tay lau miệng cậu, đôi môi bị giày vò một trận ửng đỏ, giống như trái anh đào chín mọng. Nhìn dáng vẻ Ngạn Hi còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, lại in một nụ hôn lên môi cậu. Cậu cười với Thiệu Chí Thần: “Ngon lạ thường luôn.”Cậu nghĩ vậy mà cũng làm vậy luôn, chỉ là kết cục không mấy lạc quan. Thiệu Chí Thần đè cậu lên ván cửa, mũi hai người dán vào nhau, mắt đối mắt.
“Đại lang, uống thuốc~”
“Anh…” Ngạn Hi nói ra chữ đầu cũng không dám nói nữa, bởi vì cậu phát hiện khoảng cách giữa hai bên quá gần, cậu vừa nói chuyện sẽ đụng phải môi dưới của Thiệu Chí Thần.
Thiệu Chí Thần đè cậu vào chăn: “Uống trong mơ đi.”Thiệu Chí Thần cúi đầu nhìn cánh môi cậu, hô hấp ổn định không dao động, hỏi: “Có muốn tôi giúp cậu nhớ lại không?”
Thiệu Chí Thần nhìn cậu chằm chằm một lát, miệng phun ra ba chữ: “Gọi ông xã.”Ngạn Hi mặt đỏ tai hồng quay đầu sang chỗ khác, đáp một câu: “Cút xa một chút.”
Mặc dù như vậy sẽ làm bên má quẹt qua cánh môi đối phương, nhưng so với hôn thì tốt hơn nhiều. Đối với nụ hôn đêm qua Ngạn Hi chỉ còn một chút ấn tượng, cũng không biết lúc ấy cậu có cảm giác như thế nào, trong đầu chỉ còn sót lại một loại tín hiệu tên là “hưng phấn”, khiến cậu luôn nhịn không được nhớ tới cảnh tượng kia.
Ngạn Hi đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Sao anh còn sống?”Mặc dù như vậy sẽ làm bên má quẹt qua cánh môi đối phương, nhưng so với hôn thì tốt hơn nhiều. Đối với nụ hôn đêm qua Ngạn Hi chỉ còn một chút ấn tượng, cũng không biết lúc ấy cậu có cảm giác như thế nào, trong đầu chỉ còn sót lại một loại tín hiệu tên là “hưng phấn”, khiến cậu luôn nhịn không được nhớ tới cảnh tượng kia.
Thiệu Chí Thần đè cậu vào chăn: “Uống trong mơ đi.”
Ngạn Hi vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn lòng tốt của anh.”
Lúc trước thực sự không biết, bây giờ biết rồi. Mặt Ngạn Hi nóng lên, nghĩ đến hành động thân mật giữa hai người, muốn nhảy từ trong chăn ra đánh Thiệu Chí Thần một trận. Vốn tưởng lần này trốn không thoát, ai ngờ sau khi Thiệu Chí Thần thưởng thức dáng vẻ thở hổn hển của cậu mấy giây liền buông ra.
Thiệu Chí Thần tiến lên cắn lỗ tai cậu một cái: “Ngủ cũng không yên?”
Lần trước hắn mua cho mỗi người trong nhà một bộ, Thiệu Sanh Tinh cũng có.
Người đàn ông lấy áo khoác khỏi tủ mặc vào, hai người gần như đồng thời chuyển sự chú ý sang chiếc ghim cài áo màu xanh lá cây huỳnh quang trên cổ áo.
“Còn quái thú nhỏ phía trên thì sao?”
Ngạn Hi hoảng hốt: “Đúng vậy, bọn họ bán thuốc giả của tôi! Tôi muốn tìm bọn họ tính sổ!”
Ngạn Hi: “…”Thiệu Chí Thần nhướng mày với cậu: “Ghim cài ở đây, có hài lòng không?”