Người đàn ông hơi cúi đầu, cằm cương nghị lạnh lùng.
Thẩm Du Khanh ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ hoe, không còn dáng vẻ tươi sáng như trước, ngược lại có chút đáng thương yếu ớt.
"Làm sao vậy?" Ngụy Nghiên nhướng mày, trong đôi mắt đen lóe lên một tia nghiêm nghị.
Thẩm Du Khanh bị hắn nhìn không thoải mái, nàng cụp mắt, che vành mũ, cố giấu đi đuôi mắt ướt, "Không có gì."
Ngụy Nghiên nhấn thanh đao, nhớ lại mấy chuyện xảy ra ngày hôm qua, Gia Luật Diên nói mấy lời như vậy nàng cũng không dao động, hôm nay cũng sẽ không tức thành như vậy chứ.
"Có lời thì nói ra?"
Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, "Ngươi đã nói sẽ không ép hỏi hắn chuyện ta tìm hắn có chuyện gì."
Nàng cảnh giác mình như một con thỏ đang bảo vệ thức ăn.
Ngụy Nghiên thấp giọng cười: "Còn không tin ta? Ta thật không có rảnh như vậy."
Bình minh lên không bao lâu, nhà lao nằm ở thành nam, gần phía núi xa, thành trì cao ngất, xa xa có thể nhìn thấy mây trắng đường chân trời như hình bụng cá, vòm mây cuồn cuộn tạo thành những bức tranh cuộn tròn trên nền trời.
Trên sa mạc cằn cỗi hoang vu ở Mạc Bắc không có một chút gì tinh xảo này lại thô ráp hùng vĩ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Gió lạnh làm Thẩm Du Khanh đau mắt, nàng dùng đầu ngón tay ấn mí, "Ta phải trở về."
"Ta cho người đưa đi." Ngụy Nghiên chiêu binh đi tới.
Thẩm Du Khanh nói, "Không cần, tự ta cưỡi ngựa."
"Nghiện cưỡi ngựa sao?" Ngụy Nghiên buồn cười nhìn nàng, thuận theo ý nàng, để binh lính đi trở về.
Từ hôm qua gặp hắn, Thẩm Du Khanh liền muốn hỏi: "Không phải nói ngươi đã xuất quan sao, còn có thời gian tới đây?"
Nàng khoác áo choàng kín mít đi ra ngoài, Ngụy Nghiên cầm đao đi theo sau, khoảng cách vừa phải, nửa bước không gần cũng không xa.
"Giữ lại mấy đồ chó chết kia còn có lợi, chỉ sợ ngươi hành hạ bọn họ đến chết." Ngụy Nghiên thản nhiên nói, bước đi không vội vã, trước sau với nàng luôn có khoảng cách.
Nhìn thấy binh lính tuần tra thấy hắn tinh thần phấn chấn, ôm quyền, không ai dám lơ là chậm trễ.
Thẩm Du Khanh phớt lờ lời nói đùa, "Binh lính của ngươi khá sợ ngươi."
Nàng để ý mấy người đó biểu hiện tuy cung kính và ngưỡng mộ nhưng trong đó luôn có một chút sợ hãi.
Ngụy Nghiên nói: "Ở Mạc Bắc không có ai không sợ ta cả."
"Chậc." Thẩm Du Khanh thầm nghĩ, người đàn ông này đúng là cuồng vọng ngạo mạn, phải có người dạy cho hắn một bài học.
Âm này không lớn, thính giác của Ngụy Nghiên rất tốt, hắn nghe thấy âm thanh kiêu ngạo và khinh thường của nàng.
Hắn cười nói: "Trước kia không có, hiện tại thật ra có một."
Thẩm Du Khanh dừng lại, liếc hắn dò hỏi.
Ngụy Nghiên thâm ý nhìn nàng, "Nhưng nếu ta muốn, ta có thể làm cho người đó khóc lóc cầu xin tha thứ."
Thẩm Du Khanh nhẹ nhàng khép môi, quay đi rồi lại nhìn lại và nói: "Vậy ngươi muốn không?"
Xa xa, một đám lính tuần tra khác đi tới, tiếng bước chân đồng bộ, bọn họ ôm quyền đứng trước mặt Ngụy Nghiên, Ngụy Nghiên nhướng mắt nói vài câu.
Chờ binh lính đi xa, hắn mới mở miệng, "Không nghĩ tới."
...
Khi Thẩm Du Khanh trở lại phủ Thứ sử, Bạc Văn Tinh vừa vặn xuống xe ngựa, vội ngăn nàng lại.
Thẩm Du Khanh xuống ngựa, chỉnh lại áo choàng, vừa đi vừa hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạc Văn Tinh trên mặt tràn đầy vui mừng, "Nói ra thật xấu hổ, mấy ngày trước nội tử* cùng hạ quan có chút khó xử, cãi nhau muốn về nhà. Nội tử đang mang thai, hạ quan cũng hết cách, đành phải phái người đưa trở về. Vì thế cũng chưa bái kiến Vương phi, mong Vương phi không trách tội."
*nội tử: ý chỉ vợ khi nói với người khác trong bối cảnh cổ trang.
Thẩm Du Khanh nói: "Không sao."
Bạc Văn Tinh tiếp tục, "Hạ quan vừa nhận được thư. Nội tử đêm qua sinh đôi, đây là chuyện tốt. Hạ quan muốn ngày mai mời rượu, thỉnh Vương phi đến ban phát cho chút phong thái quý khí."
Thẩm Du Khanh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Hắn có đi không?"
Bạc Văn Tinh trong lòng có biến chuyển, trả lời: "Vương gia bận việc, sợ rằng không thể đến được."
Thẩm Du Khanh lập tức thả lỏng, "Cũng phải, hắn không đi, ta đi."
...
Vừa vào phòng, Lục Hà đã xào xong thuốc, viên thành những viên tròn.
Thẩm Du Khanh nhìn thấy một tráp thuốc đầy màu sắc thì không khỏi nhịn cười, chỉ có Lục Hà mới có thể làm được những trò này, thị giải thích như thế để cho trẻ con ăn.
Thẩm Du Khanh tán thưởng mấy câu, Lục Hà xấu hổ gãi đầu, "Tiểu thư đừng trêu chọc nô tỳ."
Lúc này đã là giữa trưa, dùng xong cơm trưa, gió cát trong thành giảm bớt một chút, Thẩm Du Khanh nằm ở trên giường lười nhác, ánh mắt ngây ra rơi vào quyển sách trong tay.
10 năm trước ở Uyển thành đã xảy ra chuyện gì, Gia Luật Diên cũng không biết rõ, chỉ biết trận lụt không phải là ngẫu nhiên mà là sự tính toán có chủ ý của người khác.
Uyển thành rốt cục đã che giấu chuyện gì, để người nọ không ngần ngại làm tổn thương tính mạng vô tội của bá tánh trong thành, lại còn che đậy dấu vết.
Năm đó man di xâm lược, chủ tướng chạy trốn, vừa lúc đập sông vỡ, kinh thành ngập chìm trong biển nước không một ai sống sót. Sau khi chuyện này được báo lên triều đình, triều đình đã tức giận lưu đày tướng quân và Thứ sử Uyển thành, nhưng khi Thẩm Du Khanh xuôi nam tìm người, nàng mới biết bọn họ sớm đã chết oan uổng.
Mặc kệ như thế nào, nàng sẽ tìm ra sự thật.
"Tiểu thư, nô tỳ châm cho người một nén nhang an thần, người ngủ một lát đi."
Lục Hà thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lo mấy ngày nay tiểu thư mệt mỏi quá nên rót một chén trà đặt lên bàn ngủ.
Thẩm Du Khanh đưa sách cho thị, nhàn nhạt nói: "Không đáng ngại."
Chỗ nào không đáng ngại? Lục Hà nghĩ, ở Thượng Kinh, tiểu thư là bảo bối trong tay đại nhân, nàng chưa bao giờ mệt mỏi như vậy. Nghĩ đến Hoài An Vương ở Mạc Bắc thị không khỏi thở dài, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn này, tiểu thư rõ ràng cùng Hành Nghiêm tiên sinh thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, lẽ ra đã nên duyên phu thê từ lâu.
Tâm trí Thẩm Du Khanh không ở đây, nàng đang suy nghĩ xem khi nào nên giao thuốc cho Đán Nhi, liệu nàng có nên thông báo với Ngụy Nghiên hay không, dù sao thì bên ngoài đứa trẻ vẫn là con trai của hắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Du Khanh không biết vì sao lại cảm thấy có chút không thoải mái, mặc dù nàng là khuê các chi thân* nhưng lại có một cậu bé gọi nàng là mẹ.
*khuê các chi thân: ý chỉ tiểu thư khuê các trong sạch
Còn rất... có ý tứ.
Cuối cùng, Thẩm Du Khanh cũng chợp mắt ngủ như lời Lục Hà.
Cũng không kiên định.
Nàng đã có một giấc mơ.
Dòng nước xối xả ầm ầm phá vỡ bờ kè tràn vào, đâu đâu cũng có tiếng người kêu cứu.
Thẩm Du Khanh loạng choạng chạy trên đường, "Huynh ơi, Huynh ơi! Huynh ở đâu?"
Không ai đáp lại lời của nàng.
Thủy triều rút, xà, kèo của ngôi nhà bị sóng cuốn trôi, đâu đâu cũng thấy hoang tàn.
"Tiểu thư, làm sao vậy?" Lục Hà đang canh cửa, nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh liền hoảng sợ chạy vào.
Thẩm Du Khanh sắc mặt hơi hoảng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại, "Ta không sao, đi xuống đi."
"Tiểu thư, nô tỳ..."
"Đi ra ngoài đi." Thẩm Du Khanh lại nói, cổ họng khô lạnh vì mệt mỏi.
Lục Hà thu giọng, biết tiểu thư bướng bỉnh, không dám quấy rầy nàng nghỉ ngơi, liền lui ra ngoài.
Trên tấm chăn mây trắng muốt, bất giác xuất hiẹn hai vòng tròn nước hơi nông. Trong phòng đốt địa long hơi chút nóng, một lát sau chúng cũng biến mất.
...
Khi Ngụy Nghiên trở lại, sân bên cạnh đã không có động tĩnh gì.
Hắn trở về phòng trước, dùng nước lạnh tắm rửa, bọt nước trong suốt lăn qua ngực, qua eo săn chắc cường tráng, móc vào một mảnh tóc đen buông xõa. Hắn dùng cả hai tay chải tóc, mím môi siết chặt quai hàm,
Ngụy Nghiên đi chân trần quanh bình phong, kéo một kiện Hồ phục sạch sẽ trên bàn mặc vào, sau đó quay người bước ra khỏi phòng.
Hai tay vừa mở cửa, trước mắt hiện ra một khuôn mặt, nắm tay hơi nắm chặt, nhẹ nhàng nện vào ngực hắn.
Người đàn ông vừa tắm xong còn nhạy cảm, tay kia vừa chạm vào, mềm như sợi bún.
Ngụy Nghiên ánh mắt tối sầm lại, mái tóc đen đã khô một nửa, không giống trước đây trẻ tuổi phóng túng. Hắn trợn mắt, nhìn Thẩm Du Khanh đang bất động trước mặt, trầm giọng nói: "Sờ đủ chưa?"