Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc

Chương 39: Xem qua



Gió cát gào thét bên tai, gió lạnh cuồng bạo, rõ ràng rất lạnh, nhưng bên cạnh hắn còn đáng sợ hơn.

Thẩm Du Khanh sớm lường trước hắn sẽ không an phận, cùng lắm cho rằng hắn chỉ trêu trêu chọc mình vài câu, ai ngờ hắn lại trực tiếp động thủ.

Trong lòng tức giận, nàng muốn tránh né, nhưng hắn lại ôm chặt lấy, đè nàng xuống.

"Ngụy Nghiên!" Thẩm Du Khanh nghiến răng.

"Hả?" Hắn cười.

Bàn tay không cử động nữa.

Hắn thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Như này bảo ngủ làm sao được?

"Ngươi buông tay ra trước đi." Thẩm Du Khanh lại thò tay đẩy ng ực hắn.

"Đừng lộn xộn." Hắn trầm giọng nói, "Ta không làm gì đâu."

Thẩm Du Khanh cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay to lớn kia, trong lòng thầm nghĩ hắn như thế này còn muốn làm gì nữa, nàng vừa khó chịu nhưng cũng không động đậy nữa.

"Ngoan ngoãn ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai trở về Dương Quan." Hắn nói.

Gió cát mãi đến nửa đêm mới ngừng, từ trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Trong đêm tối, Ngụy Nghiên nhìn chằm làn tóc mây của nàng, nghĩ đến ban ngày mắt nàng đỏ hoe, cố chấp đối đầu với hắn.

Ngươi nghĩ mình là ai, dựa vào gì hỏi ta nhiều chuyện thế.

Lúc đó hắn tức giận, cho rằng nàng không thành thật, bụng nghĩ dứt khoát đem người khiêng trở về, cứ làm xong rồi tính, trên giường dạy dỗ nàng đến nghe thì thôi.

Ở Mạc Bắc, đời sống cởi mở, nam nữ quyến rũ nhau đã lâu, việc gì cũng đơn giản thành thật hơn.

Cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời.

Hô hấp bên tai nhẹ nhàng chậm chạp, hoàn toàn thở lòng. Hắn không nhịn được ghé sát vào, môi nhẹ nhàng áp lên làn da cổ của cô, mùi thơm mơ hồ xộc thẳng vào mũi.

Bao nhiêu năm lưu lạc một mình như thế, không ngờ có ngày lại gặp được một nữ nhân như vậy.

  ...

Khi Thẩm Du Khanh tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu lên đã chạm vào một khối cứng rắn. Nàng mông lung mở mắt ra thì thấy cằm Ngụy Nghiên. Cũng không biết từ lúc nào đã xoay người, tựa vào trong lòng hắn, giống như nàng là tự nhào trong ngực y.

Hắn vòng tay qua eo nàng, còn nàng thì dựa vào ngực kia.

"Tỉnh rồi sao?" Trên đỉnh đầu thanh âm có chút khàn khàn.

Thẩm Du Khanh tim đập thình thịch, quay đầu đi, một tay chống lưng ngồi dậy, liếc hắn một cái: "Sao không đánh thức ta."

Ngụy Nghiên duỗi tay chân, nhướng mi nhìn nàng, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: "Nàng ngủ say, gọi không tỉnh."

Thẩm Du Khanh khịt mũi, nàng không tin mấy lời mê sảng của hắn.

Trời đã rạng sáng, ánh sáng lọt vào nhà qua khe cửa, có thể nhìn rõ người.

"Đã đến lúc phải đi rồi." Ngụy Nghiên ngồi thẳng người, đôi chân thon dài cong lại, đôi ủng da nửa dẫm lên giường.

Thẩm Du Khanh đơn giản chải lại mái tóc rối, búi tóc đơn giản, nàng dứt khoát thả tóc xuống rồi dùng một cây trâm cài lại, so với ngày thường còn có chút phong vị khác.

Ngụy Nghiên nhìn nàng, nở nụ cười, ban ngày ban mặt nhìn đến xấu xa. Nghĩ đến chuyện hắn đã làm tối qua, Thẩm Du Khanh không thương tình ném cho hắn ánh mắt hình viên đạn.

Ngụy Nghiên xoa mũi, thích thú khi thấy bộ dáng nàng phản ứng với sự trêu chọc của hắn.

Trời mới bắt đầu sáng, thật ra vẫn còn sớm.

Ngụy Nghiên nắm tay nàng.

Hai người đi một hồi, cuối cùng cũng vào được Dương Quan.

"Vương gia!" Lệ Túc cả đêm lo lắng chờ đợi, sau đó phái người đi tìm, cả đêm cũng không có phát sinh gi. Biết Vương gia bản lĩnh lớn, mệnh cũng lớn, đoán giữa đường có chuyện không hay nên hắn vẫn cố thủ ở Dương Quan chờ Vương gia trở về, không dám sơ suất.

Quả nhiên sáng nay cũng đợi được Vương gia.

Chỉ là Vương gia cùng Vương phi lúc rời đi thì cưỡi ngựa, lúc trở về đi bộ, nhìn hai người nắm tay nhau, bỗng có một tia mờ ám kiều diễm.

Lệ Túc trong đầu lật 800 lần, lại lung tung suy nghĩ đến tiểu bá vương Mạc Bắc, đi tới hành lễ, "Vương gia, trên đường có chuyện gì xảy ra sao?"

Lục Hà Tỉnh Liễu cũng đi theo, Thẩm Du Khanh hờ hững đẩy tay hắn, Ngụy Nghiên lại siết chặt rồi mới buông ra.

Lệ Túc ở gần, nhìn thấy động tác này rõ như soi gương.

Hắn cười vui vẻ, Ngụy Nghiên đi tới trước, "Ngươi đi kiểm tra một lần nữa đi, chung quanh có gì dị thường không cần báo ta, giải quyết tại chỗ."

Lệ Túc sửng sốt một chút, lập tức đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh!"

Thẩm Du Khanh quay trở lại nghỉ ngơi, cởi bỏ bộ Hồ phục phủ đầy cát và khoác chiếc áo áo choàng choàng bên ngoài.

Đêm qua đi một đường toàn cát, nàng luôn cảm thấy trên người cộm khó chịu, nhưng không có cách nào khác, không thể nhờ người kia chuẩn bị nước cho mình tắm, nàng chỉ có thể dùng khăn tay sạch lau trước.

Sau khi thay quần áo xong, nàng lấy đương quy vừa đào được chuẩn bị chế thuốc.

Đợi Thẩm Du Khanh đi ra, Ngụy Nghiên đang khoanh tay dựa vào cửa, hắn vẫn mặc bộ quần áo như ngày hôm qua, chỉ là ít cát hơn và trông sạch sẽ hơn.

Nàng thu hồi tầm mắt.

Ngụy Nghiên đợi nửa canh giờ mới thấy nàng đi ra, đầu tóc đã chải lại, quần áo đã thay mới, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, khi trở lại không nhìn ra một chút chật vật nào..

Cũng thật yểu điệu, bên miệng hắn nở ra một nụ cười.

"Thuốc ta ở trong xe ngựa đã chuẩn bị xong." Thẩm Du Khanh trong tay đặt một cái bình sứ màu trắng, "Rễ của Đương quy chôn trong đất đã lâu, thối rữa, nước rút hết, chỉ có thể luyện thành một viên."

Ngụy Nghiên cầm lấy cái lọ, dùng hai ngón tay vặn nút rồi mở ra, bên trong là một viên thuốc màu đen to bằng ngón tay út.

Hắn quét mắt, giơ cánh tay lên và đổ thẳng vào miệng.

"Nàng vào với ta đi." Ngụy Nghiên nuốt thuốc nhìn cô.

Thẩm Du Khanh có hạt châu, tất nhiên không sợ chất độc chướng khí.

"Tại sao chứ?" Nàng liếc hắn một cái, xoay người rời đi, cũng không có ý định giúp đỡ.

Chuyện ở trướng đêm qua nàng còn chưa tính đâu, tại sao phải nghe lời hắn.

Ngụy Nghiên khoanh tay ngăn cản nàng, không khỏi nhìn nàng đang bịt lỗ tai, trong mắt mang theo ý cười, "Ta sợ."

Thẩm Du Khanh ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn hắn, hoảng hốt cho rằng mình nghe nhầm, hắn cũng biết sợ sao? Nàng còn hắn thậm chí không thể viết hai từ sợ hãi.

"Sợ thì ngươi đi tìm người khác." Thẩm Du Khanh muốn đi vòng qua, lại bị hắn ngăn lại, "Nàng chịu đưa hạt châu này cho người khác sao?"

Hắn nhìn xuống chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.

Thẩm Du Khanh tất nhiên từ chối.

"Vào với ta đi." Ngụy Nghiên hếch cằm về phía đó.

Thẩm Du Khanh bất động, hắn nhếch miệng cười: "Chờ ta dùng hành động sao?"

Tên khốn!

  ...

Một cái thang được dựng lên dưới lòng đất, nói là thang nhưng thực chất nó là một cái khung được đỡ bằng những thanh sắt cắm ngang trong góc, đủ sức để chống đỡ.

Ngụy Nghiên ghim đao vào bên hông, khom chân, một tay chống đất nhìn vào trong, "Lát nữa ta đi xuống dò đường, dò đường xong ta sẽ quay lại đón nàng."

Thẩm Du Khanh không nói, Ngụy Nghiên mặc định như nàng đã nghe thấy, có lẽ còn tức nghẹn không muốn nói chuyện với hắn.

Hắn duỗi hai chân hướng vào trong, cúi eo về phía trước, hai tay nắm lấy thanh sắt, ngay ngắn leo xuống, cả người như báo hoa mai nhanh nhẹn, động sâu không thấy đáy, rất nhanh liền biến mất.

Thẩm Du Khanh khi còn nhỏ đã trèo cây, cái thang này đối với nàng không khó.

Trong động thông gió, nhưng vẫn ẩm thấp ngột ngạt, mặt đất không lớn, nhìn thoáng qua có thể thấy được phần cuối. Nếu trong phòng có chướng khí thì không được châm lửa, thị lực của Ngụy Nghiên rất tốt, bóng tối không thể cản trở hắn.

Sau khi kiểm tra một vòng, chắc chắn rằng không có nguy hiểm, hắn mới leo lên cửa động thì thấy nàng đã xuống dưới.

"Không đợi ta đến đón sao?" Ngụy Nghiên trên dưới đánh giá nàng xác định nàng không sao mới hỏi.

Thẩm Du Khanh phủi vết bẩn trên cổ tay áo, "Không cần."

Những từ này quen thuộc một cách khó hiểu.

Lần đầu đến Thượng Quận, nàng hỏi: "Ngươi sao không ngồi xe ngựa?"

Hắn nói: "Không cần."

Ngụy Nghiên cười.

Trước cửa hang thì không sao, nhưng bên trong tối om, không nhìn rõ gì cả.

Thẩm Du Khanh nhíu mày, "Như này thì sao tìm được gì?"

Ngụy Nghiên ở bên cạnh nàng, vai khẽ động, bàn tay to ôm lấy nàng, "Đi theo ta."

Trong hang quá tối như không có gì ở đó, hắn đi bước từng bước vững vàng.

"Ngươi thấy sao?" Thẩm Du Khanh nhịn không được hỏi.

Ngụy Nghiên cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, hình như nàng đã quen rồi, cũng không tránh nữa.

"Thấy rõ hơn nàng."

Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, lẩm bẩm, "Rõ ràng là ngươi cố tình kéo ta đến đây." Bây giờ lại trêu chọc nàng.

"Cái gì?" Ngụy Nghiên lại hỏi.

Thẩm Du Khanh nói: "Không có gì."

Mặt đất trong hang mềm và nhiều bùn, Thẩm Du Khanh cẩn thận bước trên để tránh bùn bắn vào mũi giày, nàng cau mày và bước đi cẩn thận hơn.

Ngụy Nghiên chú ý đến tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng, liếc xuống, hiểu ra, không thể không nghĩ tính tình yểu điệu mong manh của nàng đúng là không thể đổi được.

Đi một vòng, Thẩm Du Khanh nghi hoặc: "Nơi này rõ ràng không có gì."

Ngụy Nghiên cẩn thận dò dẫm con đường đã đi, "Người Khuyển Nhung sẽ không đào cái động này mà không có lý do, còn dùng sắt làm làm nắp đậy. Chắc chắn có bí mật nào đó được cất giấu bên trong."

Đi một lúc lâu.

Ngụy Nghiên cũng không rời đi, bên trong xác thực không có gì, cạm bẫy cũng không có, không có gì, giống như một cái hố trống.

Người Khuyển Nhung sẽ không vô cớ đào một cái hố như vậy, hơn nữa họ còn chưa tìm ra cái gì, vậy nhất định phải có điều gì đó mà bọn họ đã bỏ qua.

Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén, giống như một con chim ưng.

Một lúc sau, "Ở tường." Ngụy Nghiên đột nhiên nói.

Thẩm Du Khanh đang nhìn hắn, đột nhiên bị hắn giữ chặt, bước nhanh đến một bên.

Hắn bước những bước dài, Thẩm Du Khanh gần như bị hắn kéo vào trong ngực.

Ngụy Nghiên dừng lại, dùng tay còn lại sờ vào những bức tường xung quanh nhưng không tìm thấy gì.

Hắn đổi hướng, hai lòng bàn tay ép vào nhau.

Thẩm Du Khanh vội vàng đi tới, thở nhẹ một hơi: "Bức tường này có vấn đề gì sao?"

Ngụy Nghiên tập trung chú ý, vuốt v e lòng bàn tay, nhưng vẫn không có gì.

Lại thay một bức tường khác.

Sờ một lúc thì dưới lòng bàn tay có chỗ lõm và lồi lên, khác với những chỗ khác, chính là đây.

"Chạm vào đi." Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, ấn vào tường.

Bàn tay nàng mềm mại, mảnh khảnh và thanh tú, lúc hắn tay nàng, lòng bàn tay anh áp vào mu bàn tay kia.

"Đây là cái gì?" Thẩm Du Khanh sờ sờ một hoa văn, nhìn không giống như là khắc chữ.

"Bản đồ." Ngụy Nghiên nói.

Thẩm Du Khanh, "Bản đồ?"

Ngụy Nghiên bảo nàng đứng yên, đừng chạy loạn, và tiếp tục đi dọc theo các bức tường, đến cuối hắn mới dừng lại.

Bằng chiều dài của một bức tường.

Khi hắn quay lại, Thẩm Du Khanh nghe thấy tiếng bước chân và nhìn về phía hắn, "Đây là bản đồ gì?"

Ngụy Nghiên đã tìm ra toàn bộ bản đồ, các dòng phức tạp và lặp đi lặp lại, anh mơ hồ cảm thấy một số dòng trong đó không chính xác, hắn chỉ biết một vài dòng, "Còn chưa rõ ràng lắm."

Một lúc sau Thẩm Du Khanh nghe hắn nói, hắn một lúc mới trở lại, đoán chừng bản đồ này cũng không đơn giản, "Làm sao bây giờ?"

"Bức tường này đã được sửa chữa, được cách ly với phần cát phía sau. Khả năng mang bức tường này dỡ xuống rồi mang lên mặt đất." Ngụy Nghiên nói.

Lông mày của Thẩm Du Khanh giật giật, nhịn không được mắng thầm, "Thật thô lỗ."

Ngụy Nghiên nghe rõ, nhếch miệng cười nói: "Vậy nàng nói làm sao bây giờ?"

Trong hang tối om, Thẩm Du Khanh dựa vào cảm giác của mình mà chống tay lên trên tường, bản đồ tuy dài nhưng cũng không rộng, nàng sờ lên phía trên, "Đỉnh có phải ở đây không?"

Ngụy Nghiên nhìn qua, "Ừ."

Thẩm Du Khanh đi dọc theo các đường kẻ, dùng lòng bàn tay cảm nhận những đường nét phức tạp, nhắm mắt lại và tập trung vào đôi tay của mình, đồng thời ghi nhớ từng địa hình được vẽ trên đó.

Cuối cùng, nàng dừng lại, phủi bùn ra khỏi lòng bàn tay, "Xong."

"Cái gì xong?" Ngụy Nghiên đi về phía nàng.

Thẩm Du Khanh nghe thấy tiếng bước chân, quay mặt về phía hắn: "Ta có thể vẽ xong bản đồ một cách hoàn chỉnh."

Ngụy Nghiên hứng thú nhìn nàng, "Trí nhớ tốt vậy sao, một lần là nhớ?"

Thẩm Du Khanh nhàn nhạt đáp: "Nếu không thì sao?"

Nàng nói một cách bình thường, như thể không có gì đặc biệt.

Ngụy Nghiên li3m chân răng, vươn tay ôm lấy eo nàng, Thẩm Du Khanh không kịp phòng bị, đụng vào trong lồ ng ngực hắn, nàng chống tay lên ngực hắn, trong lòng nghĩ kẻ này lưu manh không phân biệt thời điểm sao.

"Ta thật sự đúng là nhặt được bảo vật." Ngụy Nghiên búng trán nàng, khẽ cưỡi.

Thẩm Du Khanh phun hắn: "Sao lại thành ngươi nhặt vậy?"

Ngụy Nghiên cười cười, nhịn không được nhéo mặt nàng, Thẩm Du Khanh hất tay hắn ra, "Dơ muốn chết."

Hoang mạc khan hiếm nước, hắn đã không rửa tay từ đêm qua.

Ngụy Nghiên không nhúc nhích, ôm eo hôn một cái lên má nàng: "Miệng không dơ."

  ...

Lúc Lệ Túc tuần tra trở về, nghe nói Vương gia và Vương phi đã đi xuống, hắn ở bên ngoài canh giữ cùng với Trương Hòa, cảnh giác bốn phía xung quanh.

Dương Quan không nằm trong ranh giới của Mạc Bắc, thường xuyên có thương nhân dị vực lui tới, hiếm khi có người Trung Nguyên đi lại. Chưa kể Dương Quan là thành trì không có người ở, người Khuyển Nhung đã bí mật chiếm lấy trong một thời gian dài, bây giờ người ngoài đến sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý, tóm lại ở đây bất cẩn không được.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có động tĩnh dưới động.

Lệ Túc vội vươn cổ nhìn vào trong, đầu tiên nhìn thấy chiếc váy trắng trơn, liền biết là Vương phi đi ra trước.

Tỉnh Liễu, Lục Hà đợi ở bên ngoài, vừa thấy tiểu thư đi ra, liền chạy qua.

Lối vào cửa động không lớn, Thẩm Du Khanh đỡ Tỉnh Liễu khom lưng đi ra, áo choàng dính đầy bùn đất, Lục Hà biết tiểu thư nhà mình ưa sạch, lấy khăn tay lau vết bùn trên tay áo.

Thẩm Du Khanh bò ra ngoài liền cảm thấy có lẽ trong miệng mình có dính đất, nàng cảm thấy rất khó chịu.

Phía sau có động tĩnh, sau đó nghe thấy Lệ Túc lớn giọng, "Vương gia!"

Người nọ nặng nề đáp lại, nói: "Bên ngoài có động tĩnh gì không?"

"Thuộc hạ đã kiểm tra, hết thảy bình thường."

"Phóng lửa đốt đi." Người nọ lại nói.

Thẩm Du Khanh đã đoán trước hắn muốn thiêu hầm ngầm này, xuống tay đúng thật tàn nhẫn.

"Tuân lệnh." Lệ Túc tuân lệnh đi giải quyết hậu quả.

Thẩm Du Khanh li3m môi, như thể có bụi bẩn trên miệng. Nàng nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn: "Lục Hà, mang nước tới đây."

Lục Hà tưởng tiểu thư khát nước, liền quay lại xe ngựa lấy nước. Để ứng phó ở đây may sao vẫn còn một ít, giữ trong một cái túi.

Gió cát thổi dữ dội, và Ngụy Nghiên đang thu xếp chuyện còn lại ở Dương Quan. Người Khuyển Nhung gian xảo, hôm qua còn tới trấn mua đương quy, nếu bị người Khuyển Nhung phát hiện, có thể bọn họ sẽ thay đổi kế hoạch, tấn công Dương Quan ngay lập tức.

Làm xong việc, Ngụy Nghiên nhìn quanh, chỉ thấy người kia đang ngồi xổm bên đống cỏ. Cầm túi nước trên tay, đôi lông mày thanh mảnh của nàng nhíu lại, trông cực kỳ khó chịu.

Ngụy Nghiên đi qua, "Sao vậy?"

Thẩm Du Khanh dùng khăn tay lau vết nước quanh môi, súc miệng vài lần mới cảm thấy sảng khoái.

Nghe thấy tiếng người, nàng ngước mắt quay mặt về phía anh, trong mắt hiện lên sự tức giận, không vui hừ một tiếng, để Lục Hà đỡ đứng dậy đi về phía xe ngựa.

Ngụy Nghiên giật mình, lau chuôi đao bên hông: "Chậc chậc, vừa rồi hắn không phải quyến rũ nàng đúng không?"

  ...

Khi xe ngựa khởi hành, Thẩm Du Khanh rõ ràng cảm thấy hành trình trở về nhanh hơn nhiều so với khi đến.

Trong xe chuẩn bị hai bộ váy, ở trong động một lúc vẫn còn mùi chướng khí, mặc vào không thoải mái nên nàng thay bộ mới mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Du Khanh lấy bút than ra vẽ vài lần, mở ra một tờ giấy lớn hơn một chút, nàng dựa theo trí nhớ, dùng bút than vẽ hình dáng của bản đồ trên giấy.

Bản vẽ cũng không nhỏ, nàng nhắm mắt lại, nhớ lại những hoa văn mà tay đã chạm vào, vẽ ra từng nét một.

Sau nửa canh giờ, Thẩm Du Khanh ngừng vẽ, mắt nhìn vào bức vẽ kia, so sánh theo trí nhớ, khi xác định hoàn toàn giống nhau mới gấp tờ giấy lại, đặt sang một bên.

Dây thần kinh đang căng thẳng lúc này mới được thả lỏng, Thẩm Du Khanh có chút đau đầu.

Đúng là gần đây nhiều chuyện quá.

"Tiểu thư ngồi yên, có người Khuyển Nhung đuổi theo." Tỉnh Liễu thúc ngựa nói.

Thẩm Du Khanh nghe thấy thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất, nháy mắt tỉnh lại "Sao lại thế này?"

"Nô tỳ cũng không biết, Vương gia đã dẫn binh dụ đội binh kia đi rồi, hạ lệnh nô tỳ nhanh chóng đưa tiểu thư đi trước." Tỉnh Liễu nói.

Thẩm Du Khanh một tay vén rèm xe lên, nhìn thấy bản thân đang chạy như bay trên đại mạc, cánh đồng trải dài hoang vu, vó ngựa hí vang đạp gió, một đám binh lính mặc giáp quanh xe, rút ​​đao tương trợ, tràn đầy khí khí thế, mắt không thấy Ngụy Nghiên.

Xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, Thẩm Du Khanh ngồi ở trong xe, nắm chặt giường nệm mềm mại mới miễn cưỡng ngồi yên, đột nhiên nghe được bên ngoài tiếng đánh nhau, trong lòng như muốn nhảy lên.

Từ khi đến Mạc Bắc, đây không phải là lần đầu tiên nàn gặp phải tình huống này, mặc dù đã quen nhưng mỗi lần không khỏi cảm thấy sợ hãi, mọi thứ cứ như nổi trống.

Hình như bên ngoài có một nhóm người khác đang tiến đến, vó ngựa phi nước đại, khí thế như phá núi phá sông.

Một trận chém giết qua đi, chợt một trường đao nhuốm máu đột rèm xe lên, Thẩm Du Khanh nắm thuốc trong tay áo nhìn chằm chằm, khi rèm xe hoàn toàn xốc lên, nàng đang định giơ tay lên thì đột nhiên nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

Khuôn mặt sắc như được chạm khắc bằng đao, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng, quai hàm căng chặt, trên mặt còn dính máu.

"Bọn họ đuổi theo nàng, trước tiên bỏ xe ngựa đi theo ta." Ngụy Nghiên mũi đao vẫn còn rỉ máu, đỏ tươi rơi xuống đất.

Thẩm Du Khanh nhìn hắn, không hỏi thêm câu nào nữa, làm theo lời đứng dậy, đi được nửa đường thì nhớ lại, nàng lấy bản đồ được vẽ trong hộp ra, bỏ vào trong tay áo.

Đến cửa xe, Ngụy Nghiên Đao thu đao, bế nàng nhảy xuống xe, ngựa đã tới gần, hắn đặt nàng lên trước, một chân đạp lên bàn đạp, lưu loát nhảy lên ngựa, hai tay kéo dây cương, hoàn toàn đem nàng đặt trong lòng.

"Đám Khuyển Nhung phát hiện hành tung của chúng ta, trong trấn xuất ra toàn bộ binh mã đi bắt nàng. Đám người kia biết ta đánh lạc hướng, chuyển hướng lộ trình, toàn bộ xông về phía xe ngựa."

Hắn đang cưỡi ngựa, gió lạnh thổi qua tai.

Cũng không biết vì sao, đám người Khuyển Nhung đó đều chạy về phía nàng.

Ngụy Nghiên thầm nghĩ, bảo vật trong ngực này đúng là cho người khác thèm muốn.

"Còn Tỉnh Liễu và những người khác thì sao?" Thẩm Du Khanh hỏi.

Hắn cúi người điều khiển ngựa, nàng giống như thân mật nép vào trong lòng hắn, lưng tựa vào ngực hắn.

"Yên tâm, ta đã sai người sắp xếp một chiếc xe ngựa khác, bọn Khuyển Nhung rất nóng lòng muốn tìm nàng, nhất định sẽ dốc hết sức đuổi theo chiếc xe ngựa kia, chờ xe ngựa thay đổi, bọn họ sẽ rất khó tìm được nàng."

"Hai chúng ta phân ra thì thành mục tiêu nhỏ, không sẽ dễ thu hút sự chú ý. Trương Hòa Lệ Túc đã giao đấu với người Khuyển Nhung hơn 10 năm rồi, am hiểu rõ đường đi nước bước của bọn chúng, tự biết cách hạ gục họ."

"Trước đây ta cũng phái người đi điều lệnh điều động ở các châu, đám Khuyển Nhung ở đây cũng không được bao lâu nữa đâu."

Thẩm Du Khanh không ngờ hắn lại trêu người như vậy, đúng là kẻ xấu xa từ trong ra ngoài.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Ngụy Nghiên đột nhiên giơ roi thúc ngựa, phi nước đại tăng tốc.

"Ngồi yên đừng lộn xộn." Ngụy Nghiên một tay kéo dây cương, một tay rút đao ở thắt lưng. Thẩm Du Khanh bỗng thấy hai bên có đến mấy chục ngoại binh không biết từ đâu lao tới, trong lòng lại nhảy lên một lần.

"Nhắm mắt lại."

Thẩm Du Khanh vô thức nhắm mắt lại.

Mặt trời chói chang, ánh sáng chói gắt, nhưng cho dù có che mí mắt, vẫn có thể cảm giác được quanh mình bóng kiếm.

Bỗng trên sườn mặt có gì ướt át rơi xuống, Thẩm Du Khanh tim đập lỡ một nhịp, biết ngay có chuyện gì, nàng c ắn môi dưới, cảm nhận được người phía sau kéo vào, nàng thuận thế áp sát vào.

Sau đó là một tiếng r3n rỉ đau đớn.

Nàng nhướng mi, nhìn thấy thanh trường đao lạnh lẽo chém thẳng vào vai mình, rất nhanh một cánh tay khoát lên, hướng mũi trường đao đón lấy.

Cổ tay áo mở ra, máu nóng bắn tung tóe dữ dội.

Thẩm Du Khanh nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của hắn, cắn chặt môi hơn. Ngụy Nghiên dường như phát hiện cô đã mở mắt, trầm giọng nói: "Ta không sao." Hắn giơ bàn tay to che ngang mắt cô, "Nhắm mắt lại." Bên ngoài đã tối hẳn.

Cũng không biết qua bao lâu, trận chiến lướt qua bên tai, tốc độ ngựa chậm lại, hắn cởi ra, trên cánh tay vết máu cũng khô đi.

Ngụy Nghiên kéo dây cương như không có chuyện gì xảy ra, ôm lấy nàng và tự mình chiến đấu với hàng chục lính, mở ra đường đẫm máu.

Thẩm Du Khanh không khỏi tự hỏi nếu con cháu quan lại ở Thượng Kinh trải qua mấy việc này, họ sẽ như thế nào đây? Không phải yếu ớt đầu hàng thì chắc sẽ bị tùy tiện một đao chém chết, cũng chỉ có hắn mới dám trực diện đánh nhau.

"Vừa rồi những người đó cũng tới bắt ta sao?" Thẩm Du Khanh vẫn đang chú ý vết thương trên cánh tay.

Ngụy Nghiên trầm ngâm một lát, "Bọn họ hẳn là tình cờ nhìn thấy ta."

"Còn có người thù oán ngươi sao?" Thẩm Du Khanh hỏi.

Ngụy Nghiên gật đầu, "Ta đã đánh bại phần lớn các bộ tộc bên ngoài quan ải."

Thẩm Du Khanh, "Vì cái gì nhất định phải đánh?"

Ngụy Nghiên cười, "Không đánh không ngoan."

Thẩm Du Khanh nghi ngờ trong lời nói của hắn có chuyện, nhưng nàng cũng không nói gì.

"Phía trước có một thôn trấn, không bằng chúng ta đi chỗ đó ngủ một đêm đi." Thẩm Du Khanh nhìn trấn nhỏ, cũng không lớn, nhưng chắc sẽ có người ở cùng thuốc men.

"Nhập quan trước." Ngụy Nghiên nói.

Thẩm Du Khanh quay đầu hỏi "Bao lâu nữa thì có thể nhập quan?"

Khi bọn họ chạy đến, ngược hướng với lối nhập quan, giờ lại bị chậm trễ, muốn nhập quan thì trời đã sắp tối.

Thẩm Du Khanh nghiêng người quét mắt liếc nhìn hắn, Hồ phục trên người hắn rách rưới, trên người có nhiều vết đao, còn bê bết máu đỏ tươi, có nơi vết thương rất sâu, máu còn chảy không ngừng.

"Ở trạm kiểm soát gần trấn kia hẳn là có người từ Trung Nguyên tới, đi đến đó nghỉ ngơi một lúc rồi hãy rời đi."

Ngụy Nghiên thấy nàng không có vẻ mệt mỏi, "Cưỡi ngựa không mệt đâu, đi trước đã, nhập quan rồi nghỉ."

Hắn quyết tâm muốn nhập quan.

Thẩm Du Khanh mím môi im lặng.

Hắn chạy suốt quãng đường, thực sự không có dấu hiệu nghỉ ngơi. Thẩm Du Khanh rũ mắt sờ s0ạng chỗ ngực một trận. Hắn cảm nhận được động tĩnh, phân tâm nhìn cô.

Thẩm Du Khanh từ trong lòng ngực lấy ra một túi gấm đơn sắc, nhét nó vào túi, lấy ra một viên thuốc màu đen giữa các ngón tay, nghiêng đầu hướng về miệng hắn.

"Đây là gì vậy?"

Thẩm Du Khanh liếc nhìn vết đao trên vai, "Ngưng Huyết Đan."

Ngụy Nghiên hiểu ra, há miệng cắn Ngưng huyết đan, nhai nhai rồi nuốt xuống một cách khô khan.

"Vừa rồi muốn băng bó vết thương cho ta sao?"

Thẩm Du Khanh không phủ nhận, "Ngươi mà chết thì ta làm sao có thể quay lại?"

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đang nhấp trước mặt, đôi môi hồng nhạt vô cùng mềm mại, nhưng lời nói với hắn lại sắc lại như dao, không nói được nửa lời nào dễ nghe.

  ...

Đến tối, hai người mới nhập quan.

Trời đã tối, cũng may ở Mạc Bắc không có lệnh giới nghiêm, trên đường vẫn còn nhiều người đi bộ.

Bây giờ không thể quay lại Thượng Quận, đành phải tìm một nơi để ở.

Gần cửa Quan là một trấn, không lớn, các hộ dân ở rải rác, không có trạm dịch.

Ngụy Nghiên nắm cương ngựa, Thẩm Du Khanh theo sau. Cả người hắn nhìn đúng muốn dọa người, mày mắt nhướng lên, cộng với bộ đồ Hồ phục nhuốm máu này, trông không khác gì La sát.

Thẩm Du Khanh gõ cửa mấy ngôi nhà, họ nhìn thấy bộ dạng của Ngụy Nghiên liền mặc kệ, dù cho có đưa bao nhiêu tiền cũng không muốn giữ lại.

Gió thổi mạnh, Mặc Bắc vào đông rất lạnh, ban đêm càng lạnh hơn.

Thẩm Du Khanh nhịn không được nhìn về phía Ngụy Nghiên, oán trách: "Ngươi có thể nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với bọn họ không, bọn họ sợ đến mức không dám giữ người lại."

Ngụy Nghiên cười, "Ta không nhẹ nhàng như thế nào?"

Nàng trong lòng nghĩ bụng, bộ dáng không kiềm chế kia của hắn, nói là thủ lĩnh thổ phỉ khéo họ còn tin.

Thị trấn không lớn, đi đến gần cuối, Thẩm Du Khanh gõ cửa nhà bên cạnh, người mở cửa là một người đàn ông có khuôn mặt thô kệch, nhìn thấy cô gái có đôi mắt sáng ngời và hàm răng trắng trước mặt cửa, da thịt trên mặt nhìn rất mềm mại.

"Cô nương có việc gì sao?" Hắn hỏi.

Thẩm Du Khanh nói: "Ta và a huynh nhập quan gặp thổ phỉ, ngân lượng đã bị cướp. Hiện giờ không có nơi nào để đi, muốn ở lại đây một đêm. Không biết... có thuận tiện không?"

Người đàn ông kia vừa nghe, lập tức đáp: "Tiện, tiện..." Mắt hắn đang nhìn thẳng vào Thẩm Du Khanh, chợt nhìn thấy người đàn ông bê bết máu sau lưng nàng, trong lòng nhảy dựng, "Hắn...hắn......"

"Đây là a huynh của ta, đừng sợ, vết thương của huynh ấy đều là do bọn thổ phỉ, chúng ta đều là người tốt." Thẩm Du Khanh dùng cánh tay chọc vào eo Ngụy Nghiên.

Ngụy Nghiên thản nhiên đáp, nhưng ánh mắt u ám nhìn nam nhân trong sân, lộ ra sát khí như nhìn thấy máu tươi tàn sát.

Người đàn ông đã mất hết hứng thú với nét quyến rũ của Thẩm Du Khanh, hai chân mềm đi vì sợ hãi, run rẩy dẫn hai người họ vào.

  ...

"Người này không tệ, còn tặng cho ta một ít thuốc trị thương." Thẩm Du Khanh cắt bỏ mảnh vải trắng, tùy ý nói vài câu.

Ngụy Nghiên dựa vào giường, ngoại trừ bộ Hồ phục bên ngoài, cánh tay trên cơ thể lộ ra, cơ bắp săn chắc đầy vết thương do đao, không hiểu cả đoạn đường kia hắn chịu như thế nào.

Thẩm Du Khanh lau sạch cát trên da bằng khăn tay. Tay nàng cọ qua cọ lại, đưa tới trước mặt hắn, chạm lên bụng hắn, dưới rốn có vài sợi lông sẫm màu, nàng lau qua, cơ bắp quanh hông đột nhiên co rút, vừa nóng vừa cứng.

Hắn chằm chằm nhìn nàng, Thẩm Du Khanh ngẩng đầu nhìn lên, lỗ tai nóng bừng, cảm thấy mình thật là xen vào chuyện người khác, việc này tự hắn cũng làm được, nàng liền tùy ý lấy khăn tay nhét vào trong lòng hắn.

Ngụy Nghiên yên lặng nhìn nàng, "Không lau nữa sao?"

"Tự mình làm đi."

Trên đùi hắn cũng bị thương nên Thẩm Du Khanh ra ngoài để tránh. Đi được mấy bước, có người nắm lấy cổ tay nàng, nàng lảo đảo ngã vào trong lòng hắn, hắn nắm tay nàng sờ eo mình, xoa xoa mặt nàng, cười có chút nghịch ngợm khó kiềm chế, "Không kiểm tra hàng trước sao?"