"Bạn học Lý Chuẩn định cùng ai thi đại học Đế đô vậy? Nếu đối tượng thực lực ngang nhau thì sẽ có tác dụng tốt đến việc học, như vậy trường chúng tôi sẽ không ngăn cản." Cừu Chí Phong cười theo nói.
Khi gã nói chuyện, hai tay không khống chế được mà cào cào cổ, cào đến mức có mấy vết móng tay ở trên da.
Cừu Chí Phong phân tích một hồi.
Cẩn thận tra xét thì bên cạnh Lý Chuẩn chỉ có một số người, có thể cùng thi đại học Đế đô thì sẽ loại Nhan Thanh đầu tiên.
Còn lại một số Omega, chỉ có Bạch Dương là có khả năng nhất.
Đồng thời Bạch Dương cũng là Omega thân quen với Lý Chuẩn nhất.
Cừu Chí Phong càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Đồng thời gã cũng nghĩ đến một khả năng khác.
Nhan Thanh từ khi nhập học đến bây giờ vẫn luôn bảo hộ Bạch Dương, anh trai Bạch Dương và anh Nhan Thanh yêu nhau.
Cũng tức là nói, người chân chính yêu đương chính là Lý Chuẩn và Bạch Dương, Nhan Thanh chỉ là lá chắn dùng để che mắt mọi người.
Nhan Thanh và Lý Chuẩn đều bảo hộ Bạch Dương sao?
Hai người bọn họ thực sự chỉ là bạn học thôi sao?
Nói như vậy, gã đã trách oan cho Nhan Thanh sao?
Nhan Thanh và Lý Chuẩn đều là Alpha cao cấp, từ góc độ sinh học thì tin tức tố của hai người 95% trở lên sẽ bài xích nhau.
Không đối phó với nhau mới là tình hình thực tế của bọn họ.
Cừu Chí Phong càng nghĩ càng cảm thấy hai người này không yêu nhau.
Nhưng gã còn có một nghi vấn.
Vì sao hôm trước Nhan Thanh lại cố ý hôn má Lý Chuẩn?
Còn có topic ảnh chụp trên diễn đàn kia là sao? Chẳng kẽ chỉ là do vui đùa, hay là cố ý xây dựng CP để người ngoài tin tưởng?
Làm vậy là có ý gì?
Vì muốn gây sự chú ý sao?
Hay là Nhan Thanh định nếu không đậu đại học thì sẽ xuất đạo đi theo con đường của ba cậu sao?
Có ba ba làm ảnh đế lót đường, Nhan Thanh lại có khuôn mặt đẹp như vậy thì việc nổi tiếng cũng không phải việc gì khó.
Cho nên, gã thật sự bị hai thằng nhóc này chơi sao? Còn bị chơi đến mức xoay quanh bọn họ.
"Tôi cũng không rõ tình huống của đứa bé kia, nhưng nếu có thể thi đại học Đế đô thì chắc học rất giỏi." Nguyễn Thu nói.
"Cậu ấy học giỏi hơn con nhiều." Lý Chuẩn không chút do dự khen ngợi.
Cừu Chí Phong nói: “Như vậy sao, vậy thì tốt, chỉ cần các em đặt tâm tư vào việc học thì thầy sẽ không ngăn cản."
Cừu Chí Phong đã gãi lên tận trên mặt.
Cổ gã cũng bị gã đến mức đỏ đỏ sưng sưng.
Nguyễn Thu thoáng nhìn dấu vết dị ứng trên người Cừu Chí Phong, lo lắng nói: "Thầy Cừu bị dị ứng sao? Thầy có cần đi khám không? Chỗ này cách bệnh viện không quá xa, đi vài phút là đến nơi rồi."
Cừu Chí Phong ngứa đến điên rồi, gã vội cười nói: "Thật xin lỗi, hình như tôi bị dị ứng mất rồi, tôi đi bệnh viện trước, hẹn gặp lại."
“Không có việc gì không có việc gì, thân thể quan trọng, lần sau còn có chuyện gì cần phụ huynh phối hợp thì thầy cứ gọi điện thoại cho tôi, dù sao tôi cũng khá rảnh rỗi." Nguyễn Thu nói xong thì đứng lên, tiễn Cừu Chí Phong ra đến tận cửa.
Lý Chuẩn phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình cho Nhan Thanh xem.
Bao gồm Cừu Chí Phong ăn mệt như nào, trước mồm mép của ba ba Nguyễn Thu nhà hắn thì không chiếm được nửa phần chỗ tốt như nào.
Sau khi Nguyễn Thu tiễn Cừu Chí Phong đi, khi trở lại thì lập tức lười biếng nằm dài trên sô pha, ôm cái gối ôm, liếc mắt nhìn trên bàn trà, trên mâm trái cây chỉ có thủy mật đào bên kia một miếng cũng không nhúc nhích.
(Lục Quy: Thấy chữ sô pha là nghĩ ngay đến anh chú Trần Hùng Huy đang hot mấy ngày hôm nay, tổng tài trong làng đam mẽo 😂, xin lỗi đã chen hàng vào giữa truyện nha 😁)
“Con trai, con nói thật cho ba, có phải con cố ý cắt thủy mật đào cho thầy con ăn không?"
Y vừa thấy liền đoán được Cừu Chí Phong chắc chắn dị ứng với thủy mật đào.
Lý Chuẩn cười, cầm lấy tăm xỉa răng chọc một miệng, cắn một nửa.
Giòn.
“Thủy mật đào ăn rất ngon, vừa ngọt vừa giòn.”
“Ha hả, thằng nhóc này lớn rồi còn biết làm bậy." Nguyễn Thu duỗi người, nói: “Ba hơi mệt, đi cả một đêm, giờ ba đi ngủ một lát, con muốn làm gì thì làm."
“Ba có mang theo khô bò không?" Lý Chuẩn hỏi.
"Khô bò gì? Đặc sản khô bò của Kham Tháp Tinh sao? Từ bao giờ còn lại thích ăn thứ này?" Nguyễn Thu vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ, khi vào trong còn vươn đầu ra nói: "Ở trong vali có mấy bao đó, tự con lấy đi."
Lý Chuẩn nhìn thời gian.
Bốn giờ đúng.
Còn sớm.
Hắn mở ra va li của Nguyễn Thu, lấy ra mấy bao khô bò, tổng cộng bốn bao, lấy hết toàn bộ, sau đó ôm ra cửa.
Trước khi đi còn đi ngang qua phòng bếp, cầm lấy vài trái thủy mật đào tươi mang đi.
Nhan Thanh còn đang vẽ tranh, gần đây cậu vẽ bản thảo mới, phải nhanh chóng vẽ tranh.
Kế hoạch ban đầu là trước năm giờ có thể vẽ xong nội dung, bởi vì Lý Chuẩn phát sóng trực tiếp bộ dạng chật vật của Cừu Chí Phong trong vòng một giờ làm cậu không theo kịp tiến độ.
Hiện tại tiến vào trạng thái điên cuồng vẽ bản thảo.
Cừu Chí Phong tuy rằng bị dị ứng, nhưng gã cũng đã đi bệnh viện, nói không chừng có thể bất ngờ đến thăm hỏi gia đình, khiến cậu thoát được mùng một nhưng trốn không qua mười lăm.
Cừu Chí Phong thích lấy lòng anh cậu như vậy thì chắc chắn khó mà bỏ qua cơ hội tốt như thăm hỏi gia đình.
Nhan Thanh hết sức chăm chú tiến vào trạng thái vẽ tranh, hoàn toàn không nghe được thanh âm bên ngoài, đừng nói là tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng chuông cửa cũng không nghe thấy.
Lý Chuẩn ấn chuông cửa, chờ không thấy người ra mở, cho rằng Nhan Thanh đang ngủ, hắn nhập mật mã, đi vào.
Đi đến phòng khách, chỉ nhìn thấy cửa phòng ngủ rộng mở.
“Cốc cốc cốc.” Lý Chuẩn đứng ở cửa phòng ngủ, dựa vào cửa rồi gõ gõ.
Đột ngột vang lên thanh âm làm Nhan Thanh bị dọa đến nhảy dựng.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Chuẩn, hoảng loạn nói: "Cậu, sao cậu lại tới đây?"
Trên tay cậu còn cầm bút vẽ, đang pháp hoạ nhân vật Lý Chuẩn, đã vẽ đến giai đoạn cuối cùng, đang tô màu.
Nhan Thanh thu hồi tất cả đồ vật lại.
Lý Chuẩn đã tới trước mặt.
"Cậu đang vẽ tranh?” Lý Chuẩn cúi đầu xuống, nhìn rõ bức hoạ phóng đại trên màn hình.
Nhan Thanh cúi đầu, khẩn trương đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Chuẩn.
Xong đời, bố sắp bị phát hiện rồi.
Lý Chuẩn sẽ biết cậu trộm vẽ tranh CP của hai người bọn họ.
Mặt bố đây sẽ bị người ta đạp dưới lòng bàn chân một lần nữa.
"Cậu vẽ tôi sao?"
Khi Nhan Thanh xấu hổ đến mức sắp khóc thì Lý Chuẩn lại mở miệng.
Nhan Thanh: "Ừm……” Nói không phải thì cậu sẽ tin sao?
"Vẽ xong thì cậu gửi bản gốc cho tôi đi, tôi muốn ký tên." Lý Chuẩn nói.
"Cậu muốn làm sao?” Nhan Thanh nhất thời không hiểu tại sao tình huống lại phát triển thành thế này.
Lý Chuẩn không phải nên cười nhạo cậu sao? Vì sao còn muốn gửi cho hắn, đã thế muốn ký tên, ký xong chẳng lẽ còn muốn làm khung treo luôn sao?
"Hồi trước tôi còn tưởng cậu chỉ tùy tiện đáp ứng, không nghĩ tới còn nhớ rõ, tôi rất vui, cảm ơn cậu đã đồng ý đưa tôi." Lý Chuẩn đưa khô bò trên tay cho Nhan Thanh, nói: Đặc sản Kham Tháp Tinh, ba tôi mang lại, bốn bao này đưa cậu."
“Cảm, cảm ơn.” Khi Nhan Thanh nhận lấy khô bò còn hơi ngơ ngác.
Nhưng khi cậu mở túi ra ăn một miếng, cả người liền thanh tỉnh.
Hắn nhớ tới, trước kia khi cậu vẽ Từ Khải, Lý Chuẩn còn bắt cậu vẽ mình để luyện bút.
Chuyện này đã qua một thời gian dài mà hắn vẫn còn nhớ.
Nếu không phải Lý Chuẩn đột nhiên hỏi bức tranh của cậu thì chắc cậu cũng không thể nhớ nổi.
"Chắc lát nữa tôi sẽ tô màu xong, khi nào xong tôi sẽ đưa cậu." Nhan Thanh cắn một miếng khô bò, cay miệng, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy Lý Chuẩn cười, cảm giác áy náy càng thêm mãnh liệt.
Sao cậu có cảm giác mình đang lừa gạt tình cảm của người khác như vậy?
Chẳng lẽ bố đây có thể chất tra nam?
Kỹ thuật vẽ của Nhan Thanh rất tốt, nhân vật vẽ ra vừa đẹp trai lại rất thật, nhìn giống Lý Chuẩn hơn bất cứ truyện tranh CP nào.
Lý Chuẩn không nghĩ tới mình mang khô bò đến đây lại có được niềm vui bất ngờ, nét cười trên mặt không thể ngừng lại.
Hắn càng cười vui vẻ thì trong lòng Nhan Thanh càng áy náy.
Thậm chí cậu không nhịn được mà nghĩ trong lòng: Lấy bức tranh xem như quà lừa gạt hắn thật sự được chứ?
Có phải mình quá đáng quá hay không?
Lý Chuẩn rửa sạch thủy mật đào, cắt ra miếng nhỏ rồi đưa qua cho Nhan Thanh ăn.
Nhan Thanh mới vừa ăn khô bò xong, trong miệng toàn vị cay, lúc này ăn mấy miếng thủy mật đào vừa hay có thể giàm bớt k1ch thích khoang miệng.
Trong lòng cậu có việc nên do dự không dám đưa bức tranh cho Lý Chuẩn, cuối cùng khẽ cắn môi nói: "Cái này hôm nay tôi vẫn chưa vẽ xong, hay là để ngày mai tôi đưa cậu nhé!"
"Được.” Lý Chuẩn tất nhiên không có ý kiến gì.
Nhan Thanh sợ Lý Chuẩn nhìn thấy tệp nhỏ trên màn hình mày tính, tìm một cái cớ rồi hai người đi ra ngoài phòng khách.
Trong tay cậu còn ôm lấy mâm trái cây mà Lý Chuẩn vừa cắt ra.
Khi đến phòng khách, một mâm trái cây đựng hai quả thủy mật đào bị ăn sạch sẽ.
Cậu sờ sờ bụng, ợ một cái, nói: "No rồi."
Sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Chuẩn, mới nhớ tới Lý Chuẩn chưa ăn miếng nào, cậu buông tay khỏi mâm đựng trái cây, mất tự nhiên mà gãi gãi sô pha.
“Cừu Chí Phong có phải đi bệnh viện sau khi dị ứng không? Hôm nay không biết lão có còn đi thăm hỏi gia đình không nữa?"
"Tôi gửi tin nhắn cho cậu không bao lâu thì lão đi viện, hẳn là hôm nay sẽ không tiếp tục đến đây đâu." Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh nhìn thời gian, nói: "Đã năm giờ rồi mà anh tôi còn chưa nói gì, tám chín phần là sẽ đến đây. Tôi nghĩ tiện nhân Cừu Chí Phong kia trừ phi là không động đậy được, nếu không tuyệt đối sẽ không từ chối cơ hội tiếp xúc để nịnh bợ anh tôi để người nhà lão đi cửa sau đâu. Lão cũng không nghĩ xem anh tôi là dạng người gì, anh tôi sao có thể làm mấy chuyện vị phạm kỷ luật như vậy được."
Thật ra thì cậu cũng không sợ Cừu Chí Phong tới, dù sao có anh dâu ở đây thì anh cậu chẳng thể làm gì được cậu.
Nhưng hôm nay cậu muốn hoàn thành bản thảo.
Vừa rồi hoàn thành một nửa bản thảo còn đáp ứng sẽ đưa cho Lý Chuẩn, thế nên chỉ có thể vẽ lại bản khác, nếu như Cừu Chí Phong lại đây thăm hỏi gia đình thì chắc cậu sẽ không thể hoàn thành.
Hoàn thành không được, liền không giao bản thảo được.
Không thể giao bản thảo đúng hạn thì sẽ bị biên tập Tiểu Béo nhắc mãi.
Tên mập chết tiệt kia còn lảm nhảm nhiều hơn người, tốc độ đánh máy lại nhanh, bùm bùm một cái là có thể gõ ra một bài văn một ngàn chữ.
Làm người sợ hãi.
“Sao cậu nghĩ muốn nịnh bợ anh cậu mà lại nhằm vào cậu? Nịnh bợ cậu không phải sẽ nhanh hơn sao?" Lý Chuẩn khó hiểu nói.
“Anh tôi thường xuyên đánh tôi nên lão cảm thấy anh không thích tôi, cảm thấy anh em bọn tôi không hoà thuận. Anh trai sẽ không tin lời tôi cho nên còn không bằng nhằm vào tôi, để tôi gặp nhiều rắc rối thì lão càng có nhiều cơ hội để mách lẻo, ý đồ muốn dùng chuyện này để kéo gần khoảng cách với anh tôi."
Nhan Thanh nhún nhún vai, không sao cả nói.
"Nhưng mà ý tưởng của lão cũng không sai, anh tôi không thích tôi thật, khi đánh tôi cũng rất nặng tay, lần trước chúng ta trở về từ Emilia tinh, những dấu vết kia trên người tôi chậm chạp không biến mất thì bị ổng thấy, ổng lột áo tôi rồi đánh tôi một trận......."
Nhan Thanh nói được một nửa, đột nhiên cảm giác ánh mắt Lý Chuẩn có chút quái dị.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt thương tiếc và đau lòng của Lý Chuẩn, trong lòng lộp bộp một chút, bỗng nhiên ý thức được mình đang nói về đề tài không nên nói giữa hai người.
Nhan Thanh tức giận đến mức muốn vả mình một cái.
Sao cậu đột nhiên lại nhắc đến chuyện ở Emilia tinh trước mặt Lý Chuẩn, kiểu gì cũng giống như cậu là người nhớ mãi không quên chuyện kia.
Lý Chuẩn chắc sẽ không hiểu lầm cái gì chứ?
Nhan Thanh nuốt nuốt nước miếng.
Xấu hổ cười cười với Lý Chuẩn, nói: "À thì, tôi mót quá, đi WC đây."
Sau đó lấy cớ mắc đi vệ sinh.
Nhan Thanh đi vào phòng tắm, nhìn vào gương, vốc nước lạnh lên rửa mặt.
Bắt đầu nghĩ lại vì sao mình lại nói với Lý Chuẩn những lời đó.
Cậu cảm thấy bởi vì biểu hiện của cậu trước mặt Lý Chuẩn quá mức thả lỏng nên không có đề phòng gì.
Cái gì cũng dễ dàng buột miệng thốt ra.
Theo tốc độ phát triển này, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ vén bụng mình lên, khoe mới Lý Chuẩn mình mang thai con của hắn.
Nhan Thanh không tự chủ được mà tưởng tượng hình ảnh kia, bị chính mình doạ đến mức nổi cả da gà.
Lý Chuẩn ngồi ở phòng khách, nội tâm cũng không có cách nào bình ổn lại.
Hắn chưa từng nghĩ tới, Nhan Thanh sẽ bởi vì kết hợp cùng mình mà bị đánh.
Lúc ấy, bé con vẫn chưa thành hình....... May mà không xảy ra việc gì.
Nhưng không thể để cho Nhan Thanh và anh cậu ở chung một chỗ được nữa.
Hắn có thể giúp Nhan Nhan giấu đi đuôi nhỏ, nhưng tiền đề là có thể bảo hộ Nhan Nhan an toàn tuyệt đối.
Nhan Thanh ở WC rất lâu mới đi ra ngoài.
"Hình như hôm nay anh tôi không đến đâu." Nhan Thanh vừa ra ngoài thì vừa vặn nhận được tin nhắn của Nhan Quyết.
【 Đại ma vương 】: Anh cùng anh dâu mày sắp qua rồi, thầy mày vừa nói thân thể đột nhiên không thoải mái, phải đi bệnh viện khám.
【0.0】: Vậy thầy có đổi lại thời gian lại đến không anh?
【 Đại ma vương 】: Không có, thầy mày nói hôm nay là ngày cuối cùng thăm hỏi gia đình, không có cách nào lại đây cho nên sẽ gọi video thăm hỏi với anh, bảo không cần qua bên mày, nhớ ăn cơm, học bài nghe chưa!
Nhan Thanh nhìn hàng chữ dài phía sau, nhịn không được mà ngâm nga.
Những lời này chắc là hơn phân nửa bị anh dâu ép.
【0.0】: Dạ em biết rồi!
【 Đại ma vương 】: Anh dâu mày nảo nếu rảnh thì về nhà chơi, mai là chủ nhật, không có việc gì thì tới đây bầu bạn với em ấy, anh phải đi công tác một chuyến.
【0.0】: Không thành vấn đề, nói với anh dâu tám giờ sáng mai em đến.
【 Đại ma vương 】: Tám giờ quá sớm, anh dâu mày buồn ngủ, chờ mười giờ hãy qua.
Nhan Thanh: “……”
Ba ba bị đá cho một miệng cẩu lương.
"Thầy Cừu không tới sao?” Lý Chuẩn hỏi.
"Ừm, nói không tới, còn nói thời gian thăm hỏi gia đình kết thúc rồi, kêu ngày mai tôi về nhà chính bầu bạn với anh dâu."
Cuối tuần không cần nhìn mặt Cừu Chí Phong, trong lòng Nhan Thanh như nở hoa.
Ngay cả khi đi đường cũng nhẹ nhàng.
Cậu đi đến cạnh sô pha, đặt mông ngồi xuống, lấy gối ôm che bụng, liếc mắt nhìn Lý Chuẩn rồi nói: "Anh tôi không tới, cậu cũng không cần đi rồi."