Hoạt động của《 Mạt Vụ 》 đã đi đúng hướng, studio đã khôi phục lại ngày nghỉ cuối tuần bình thường. Mỗi tuần chỉ cần bố trí một hoặc hai nhân viên kỹ thuật thay phiên tăng ca ngồi trông coi.
Đương nhiên, lương tăng cũng được tính gấp đôi, đây là điều tất yếu.
Bạc Việt Minh đưa ra lời mời: "Vậy ngày mai em có muốn đi biển với anh không?"
Bùi Ý cuối cùng cũng chịu quay đầu lại: "Hả? Biển á?"
"Ừm."
Bạc Việt Minh động tác tay không ngừng, ngữ khí cũng mang theo thương lượng và trưng cầu: "Mùa đông năm ngoái đến núi Yến Sơn ngắm sao và ngắm bình minh, thừa dịp bây giờ mùa hè, chúng ta đến bờ biển ngắm hoàng hôn và ngắm sao nhé?"
Bùi Ý tức khắc có hứng thú, vội vàng đồng ý: "Được chứ, em cũng muốn đi từ lâu rồi."
Kể từ khi biết Cynthia đón sinh nhật cuối cùng của Bạc Việt Minh ở bãi biển, Bùi Ý luôn muốn đến đó một lần cùng với người yêu.
Cậu muốn cùng đối phương đổi mới những ký ức tuổi thơ không mấy vui vẻ đó.
Bạc Việt Minh đã có được đáp án mình mong muốn, nói ra kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị tốt: "Vậy thì khoảng mười giờ ngày mai chúng ta xuất phát, lái xe đến khu nghỉ dưỡng bên bờ biển phải mất bốn tiếng rưỡi."
Bùi Ý nghe thấy lịch trình của người yêu, liền biết đối phương đã sớm chuẩn bị.
Cậu cố chịu đau bò ngồi dậy, cười khẽ hôn Bạc Việt Minh: "Nhị ca, em nghe anh sắp xếp."
Bạc Việt Minh nhân cơ hội vòng tay qua eo cậu nói: "Được."
Vừa bị chạm vào eo đã nhột, Bùi Ý vội vàng bổ sung: "Từ từ!"
"Cái gì?"
"Hôm nay, tối nay không được, nếu không ngày mai em sẽ không đứng nổi mất."
Bạc Việt Minh bật cười, trêu ghẹo: "Vậy để đến tối mai bổ sung."
Bùi Ý biết hắn trêu chọc, nhưng vẫn cố chấp nói: "Đêm mai cũng không cho."
...
Sáng sớm hôm sau.
Bùi Ý tỉnh dậy từ trong mộng, Bạc Việt Minh đã sắp xếp trước mọi thứ cho chuyến đi.
Bạc Việt Minh đang bận buộc dây dắt lên người Tham Trường, nghe thấy động tĩnh trên giường liền đứng dậy, nhanh chóng đến gần: "Tỉnh rồi? Ngủ no chưa?"
Bùi Ý ngáp một cái: "Mấy giờ rồi?"
Bạc Việt Minh dùng khăn ướt bên mép giường lau tay: "Mới hơn chín giờ, chờ em rửa mặt xong, chúng ta có thể xuất phát."
"Vâng."
Bùi Ý gật đầu, đột nhiên nhận ra cái gì: "Nhị ca, tay anh sao vậy?"
Nói xong, cậu chủ động nắm lấy tay người yêu kiểm tra.
Trên ngón tay thon dài vô duyên vô cớ có thêm vài vết xước nhỏ, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn hơi đỏ.
"Tối qua không có." Bùi Ý cẩn thận nhớ lại, ngước mắt lên có hơi lo lắng: "Sao lại thành như vậy?"
"Không có gì."
Bạc Việt Minh không quan tâm đ ến vết thương nhỏ này, thản nhiên giải thích: "Tối qua sau khi em ngủ, anh xử lý một số công việc, vô tình bị giấy cào xước, chỉ là bị xước một chút ở da thôi, không đáng ngại."
"Lần sau cẩn thận một chút."
"Ừm."
Hai người đều không phải là người hay làm ra vẻ, vết thương nhỏ này cũng không đến mức buồn nôn.
Bùi Ý hiểu rõ tình huống, sự chú ý chuyển đi. Cậu nhìn thấy sợi dây xích trên người meo meo, kinh ngạc: "Lần này đi cũng mang theo Tham Trường sao?"
Bạc Việt Minh mỉm cười đáp: "Ừm, sau này chỉ cần thời tiết không lạnh, chúng ta đi ra ngoài một quãng đường ngắn đều có thể mang nó theo."
Tham Trường dường như nghe hiểu được biểu đạt của chủ nhân, "meo meo" một tiếng tỏ vẻ tán đồng.
Bùi Ý xoa đầu nhóc, cảm thấy hôm nay tâm tình đặc biệt thoải mái, không muốn lãng phí thời gian nữa: "Vậy em đi rửa mặt trước."
Bạc Việt Minh hôn lên trán cậu một nụ hôn chào buổi sáng, "Được, đi đi."
...
Khách sạn Bạc Việt Minh đặt là một khách sạn tư nhân bên bờ biển, mỗi du khách đều có thể tận hưởng các dịch vụ tiêu chuẩn "một phòng, một bãi biển" cùng với tiêu chuẩn phục vụ quản gia hoá.
——tinh.
Cánh cửa biệt thự độc lập vừa mở ra, quản gia khách sạn tận tâm bắt đầu giới thiệu: "Xin chào hai vị, Bạc tiên sinh, Bùi tiên sinh, để tôi giới thiệu trước căn biệt thự cho hai vị, bể bơi trước sân có nhiệt độ nước chảy ổn định 24/24."
"Biệt thự nằm trên một tầng phòng riêng biệt, hành lý đã được chuyển đến phòng trong, sau nhà có bãi biển độc lập."
"Nếu có nhu cầu có thể liên hệ trực tiếp với tôi thông qua hệ thống liên lạc trong nhà."
Quản gia đưa hai người tới cửa chính, đúng lúc dừng lại: "Chúc hai người vui vẻ."
"Ừm, cảm ơn."
Bùi Ý ôm thú cưng của mình, bước vào bên trong biệt thự.
Phòng khách sử dụng cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cỡ lớn, cách đó không xa là mặt biển màu xanh vô tận, sau khi ra ngoài còn có một khoảng sân nhỏ, có thể ra ngoài ngắm cảnh biển bất cứ lúc nào.
Tham Trường nhảy ra khỏi vòng tay của Bùi Ý, tò mò khám phá môi trường mới.
Bùi Ý không sợ nhóc đi lạc, cậu bước từ phòng khách đến phòng ngủ chính ngay giây đầu tiên bước vào phòng, ánh mắt kinh ngạc dán chặt vào một chỗ——
Có một bình nhỏ gốm đặt trên bàn đầu giường màu trắng tinh khiết, trong đó không phải những bông hoa bình thường mà là những con thú nhỏ bằng cỏ, con bướm, châu chấu, chuồn chuồn, chim nhỏ.
Tuy rằng không tính là hoàn hảo, nhưng nhìn rất sống động.
Bùi Ý lập tức bị hấp dẫn đến gần, nhịn không được rút ra, cầm trên tay chơi đùa: "Nhị ca! Anh nhìn nè!"
Cậu đang định chia sẻ phát hiện bất ngờ này với người yêu, thì quay lại đã thấy Bạc Việt Minh đang dựa ở cửa, tràn đầy tình yêu mà nhìn cậu: "Ừm, anh thấy rồi."
Bùi Ý nghĩ đến vết thương nhỏ trên ngón tay của Bạc Việt Minh, đột nhiên phản ứng lại.
Cậu đưa con thú cỏ nhỏ đang ngoe nguẩy về phía người yêu: "Cái này... Đều là anh làm sao?"
"Giống không?"
Bạc Việt Minh dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ cánh của con châu chấu nhỏ: "Mèo con, cái này có giống con châu chấu cỏ trong trí nhớ của em không?"
Từ khi nghe Bùi Ý kể lại chuyện thời thơ ấu ở trại trẻ mồ côi, Bạc Việt Minh luôn nhớ tới chuyện này.
Hắn đặc biệt nhờ người mua vật liệu đặc biệt để đan bằng cỏ.
Hắn ngồi hai ngày nghiên cứu tỉ mỉ video, cuối cùng cũng đan ra vài con châu chấu cho người yêu.
"..."
Hốc mắt Bùi Ý bỗng nhiên đỏ lên, như sợ mất mặt, cậu nhanh chóng dựa vào trong trong ngực Bạc Việt Minh: "Cần gì phải phí tâm tư cho mất thứ này, em, em lại không phải trẻ con."
Bạc Việt Minh nghe ra tiếng Bùi Ý sắp khóc nức nở, nhẹ nhàng ôm lấy cậu an ủi: "Nhưng anh muốn đem em trở thành trẻ con mà sủng, khi còn nhỏ thiếu sót, có thể bù trở về, anh đều sẽ bù trở về cho em."
"Lần trước ở trên đường Yến Sơn trở về, anh không phải đã đáp ứng làm cho em chơi sao?"
Giọng nói của Bùi Ý bị bóp nghẹt qua lớp áo: "Lúc đó em nói giỡn với anh đấy."
Bạc Việt Minh không muốn cậu vì chuyện nhỏ như vậy mà rơi nước mắt, sủng nịch đổi chủ đề: "Tiểu tiên sinh, đánh giá một chút, tác phẩm thủ công của anh có đẹp không?"
Bùi Ý cuối cùng cũng nở nụ cười, rời khỏi vòng tay người yêu, cẩn thận đánh giá: "Ừm, không tệ."
Bạc Việt Minh nhướng mày: "Chỉ thế thôi?"
Bùi Ý bật cười: "Nhị ca, rất đẹp, cảm ơn anh."
Những món đồ chơi nhỏ được làm cẩn thận, gắn liền với ký ức tuổi thơ của cậu, so với hoa tươi càng làm cho cậu tâm động cùng cảm động.
Bùi Ý quơ quơ món đồ chơi nhỏ trong tay: "Anh làm mấy thứ này khi nào vậy? Khi nào đặt ở đây?"
Bạc Việt Minh dẫn cậu vào nhà: "Sáng sớm nay đều đã làm xong, liền đặt trong cốp xe."
Tuy nhiên Bạc Việt Minh đã liên lạc trước với quản gia khách sạn khi họ vừa nhận phòng, đối phương yêu cầu nhân viên bí mật mang vào phòng bày biện.
Bùi Ý đặt trở lại trong bình, nhìn Tham Trường vẫn đang khám phá phòng khách bên ngoài: "Lần này không thể để Tham Trường phá nữa, em phải bảo tồn mấy thứ này."
Bạc Việt Minh để cậu xử lý: "Em đói không? Còn chưa đến ba giờ chiều."
Bùi Ý lắc đầu: "Vừa rồi ăn ở trên xe, vẫn còn no."
Bạc Việt Minh cũng không đói: "Chúng ta ngủ một lát nhé? Sau khi lấy lại năng lượng, có thể ngắm hoàng hôn trên bãi biển rồi đi ăn cơm, đêm nay chắc hẳn cũng sẽ có trời sao. "
Bùi Ý rất hài lòng với sự sắp xếp thời gian này, cũng nhớ Bạc Việt Minh một đường lái xe vất vả, lập tức đồng ý: "Được."
...
Sóng vỗ nhẹ vào bờ cát, gió biển dịu nhẹ, hoàng hôn trên bầu trời đang dần lặn xuống.
Bầu trời không phải là đám mây đỏ rực mà được nhuộm một tông màu xanh hồng lộng lẫy, phản chiếu mặt biển lấp lánh.
Mọi thứ dường như vừa phải và nhẹ nhàng.
"Meo~"
Tham Trường không rụt rè như những mèo con khác, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy biển, dẫm lên bãi cát, nhưng lá gan lại rất lớn, hưng phấn chạy tới chạy lui.
Bùi Ý nhìn thấy bé mèo nhà mình hiếm khi ngốc ngốc, không khỏi siết chặt tay Bạc Việt Minh: "Nhị ca."
"Sao vậy?"
"Em ước thời gian cứ như vậy dừng lại."
Bạc Việt Minh hôn lên mu bàn tay cậu: "Cho dù thời gian không ngừng trôi, trong tương lai chúng ta cũng có thể có vô số lần như thế này."
Bùi Ý nghĩ: "Ừm."
Hai người cứ như vậy nắm tay nhau cho đến khi hoàng hôn hoàn toàn lặn xuống mặt biển, lúc này mới đưa Tham Trường chạy mệt rã rời trở về sân sau biệt thự.
Khi bọn họ đang đi dạo trên bãi biển, quản gia khách sạn đã sớm dựa theo Bạc Việt Minh phân phó, sắp xếp một bữa tối dưới ánh nến trên bãi biển.
Sắp xếp đan xen này khiến tâm trạng của Bùi Ý tăng lên từng chút một.
"Nhị ca."
"Hửm?"
"Chờ lần sau ra ngoài chơi em cũng phải sắp xếp." Bùi Ý thành công ngồi vào chỗ của mình nói: "Nếu không, em sẽ thua kém anh mất."
Bạc Việt Minh rất hưởng thụ sự phục vụ người yêu, lại rót cho cậu một ít rượu vang đỏ: "So sánh có ích gì? Chỉ cần em thích là được."
Bùi Ý vui vẻ gật đầu: "Em đương nhiên thích, cái gì cũng không cần lo lắng, ai lại không thích?"
Bạc Việt Minh ngồi đối diện cậu: "Ăn đi."
Bùi Ý nâng ly: "Làm một ly nha?"
"Được."
Đồ ăn ở khách sạn này đạt tiêu chuẩn cao, hương vị rất ngon.
Bùi Ý cùng Bạc Việt Minh vừa ăn vừa nói chuyện, ngắm nhìn bầu trời trên bãi biển ngày càng tối.
Bữa ăn kết thúc, quản gia khách sạn nhanh chóng bưng bánh pudding sữa bò ướp lạnh làm tráng miệng sau khi ăn lên: "Bùi tiên sinh, mời dùng."
Món tráng miệng duy nhất được đặt trước mặt Bùi Ý.
Bùi Ý luôn để ý đến Bạc Việt Minn: "Chỉ có một phần thôi sao?"
Quản gia khách sạn nhất thời không hiểu nên nhìn Bạc Việt Minh nói: "Đúng vậy, đây là Bạc tiên sinh tự mình chuẩn bị cho cậu."
"..."
Bùi Ý giật mình, ánh mắt lại dừng trên người Bạc Việt Minh: "Nhị ca, anh làm bánh này từ khi nào vậy?"
Tại sao cậu một chút cũng không biết?
Bạc Việt Minh đưa mắt ra hiệu cho quản gia lui ra, đứng dậy đi vòng qua ngồi bên cạnh Bùi Ý: "Anh làm món này lúc em đang ngủ trưa, thời gian có hạn nên phải chọn món đơn giản, em thử xem?"
Bùi Ý vẻ mặt trịnh trọng cắn hai miếng, vừa là khẳng định cũng là cổ vũ: "Ừm, ăn ngon lắm."
Bạc Việt Minh hứa hẹn: "Sau này anh sẽ học hỏi chú Khải nhiều hơn, khi nào có thời gian anh sẽ làm cho em ăn."
Bùi Ý lại múc thêm một thìa nữa, mỉm cười mơ hồ nói: "Nhị ca, anh đã làm bao nhiêu việc trong lúc em ngủ thế? Quả nhiên, "nhân vật phản diện" đều là bậc thầy quản lý thời gian."
Lời trêu chọc vừa dứt, phía sau vang lên một tiếng "vù" rất lớn, bay thẳng lên trời.
Bùi Ý theo bản năng quay đầu lại, một giây, hai giây, ba giây ——
Một quả pháo hoa lộng lẫy đột nhiên nở rộ trong màn đêm, nối tiếp nhau, trong nháy mắt trở thành khung cảnh rực rỡ nhất trên toàn bộ bờ biển!
Bạc Việt Minh từ phía sau vòng qua người yêu đang sợ ngây người, thì thầm vào tai cậu: "Mèo con, mượn một chút kịch bản của em lúc trước, cũng coi như cho em một bất ngờ."
Bùi Ý biết đây lại là bút tích của Bạc Việt Minh, ban đầu khiếp sợ chuyển thành hưởng thụ, hừ hừ: "Mặc dù không phải là ý tưởng độc quyền, nhưng em vẫn phải tính phí."
Pháo hoa ôm lấy màn đêm cùng tồn tại với vầng trăng sáng, tất cả nỗi cô đơn, hoang vắng đã thắp lên tình cảm vốn thuộc về hai người.
Sau khi chùm pháo hoa cuối cùng kết thúc, thế giới của Bùi Ý trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Tầm mắt cậu từ từ rơi xuống từ bầu trời đêm, mới phát hiện mình bởi vì xem đến nhập thần, bất tri bất giác thoát khỏi cái ôm của Bạc Việt Minh.
"Bùi Ý."
Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc lại lọt vào tai cậu.
Rõ ràng là một cái tên đơn giản nhưng lại mang theo một cảm giác căng thẳng run rẩy chưa bao giờ từng có.
Trong đầu Bùi Ý đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cậu quay lại nhìn.
Bạc Việt Minh vẫn ngồi ở phía sau, chỉ là đột nhiên trong tay hắn cầm một chiếc hộp nhung đen nhỏ.
Một chiếc nhẫn đơn giản nhưng được thiết kế đẹp mắt, được đặt bên trong, lặng lẽ xuất hiện trước mắt cậu.
"..."
Bùi Ý hít một hơi thật sâu, hốc mắt bị hun đến nóng bừng: "Nhị ca, anh..."
Khi lời nói đi tới môi, lại ngừng lại.
Cậu không ngờ rằng "lời cầu hôn" mà mình vẫn đang ấp ủ lại bị người yêu giành trước một bước.
Tay Bạc Việt Minh cầm hộp nhẫn hơi dùng sức, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh biểu đạt: "Bị người dẫm hỏng đồ chơi đan bằng cỏ anh sẽ làm cho em cái mới, người khác không thể làm đồ ngọt, anh cũng sẽ làm cho em ăn."
"Chỉ cần em thích, em muốn, anh đều sẽ dốc hết sức lực đi hoàn thành."
Hắn sẽ bù đắp những tiếc nuối thời thơ ấu của người yêu, đồng thời cũng sẽ xóa đi chua xót thời thơ ấu.
"Chúng ta có thể cùng nhau xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng nhau xem pháo hoa và trời sao, cuộc sống trong tương lai còn có thể cùng nhau mở khóa nhiều thứ."
Bạc Việt Minh quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Ánh trăng sáng cuối cùng cũng xuất hiện trong đôi mắt xanh lam như biển sâu đó, chính là Bùi Ý của hắn.
"Tiểu tiên sinh, anh có đủ tư làm bạn đời của em không?"