Bùi Ý từ toilet cuối hành lang bước ra, chưa bước được hai bước bất ngờ có người đẩy mạnh vào vai cậu!
"Từ từ."
Hai bóng người chặn đường cậu, hai thanh niên một béo một gầy, nhìn cách ăn mặc thì biết họ là khách dự tiệc, tuy nhiên không rõ là thiếu gia nhà nào mà lại gây hấn.
Bùi Ý lùi lại nửa bước, ánh mắt sắc bén cảnh giác.
"Ồ, nhìn ánh mắt này đi, không phục hả?"
Tên béo hơn dẫn đầu khiêu khích: "Thằng ngốc, mày không biết tụi tao là ai sao?"
Bùi Ý phủi phủi vai bị đụng, vẻ mặt chán ghét nói: "Tránh ra."
"Tránh ra?"
Tên béo cười khẩy một cái: "Đừng nóng vội, Bùi thiếu gia, vất vả lắm tụi tao mới gặp được mày, bọn này chỉ muốn nói chuyện vài câu thôi."
Càng nói gã càng đến gần, biết Bùi Ý không muốn nhưng gã ta vẫn dùng sức siết lấy bả vai cậu: "Chúng ta còn chưa nói mấy lời, sao có thể thả mày ra được?"
Nhìn thì có vẻ trò chuyện thân thiện nhưng thực chất lại là lời uy hiếp.
Tên thiếu gia gầy hơn nói: "Đồ ngu, mày có biết mình đắc tội ai không? Nếu hôm nay để bọn tao bắt được, đừng tưởng thằng mù Bạc nhị gia kia có thể bảo vệ mày!"
Bạc nhị?
Bùi Ý nghe thấy manh mối, đáy lòng nổi lên chán ghét, trên môi giương lên một nụ cười mỉa mai.
Xem ra Bạc Việt Minh nói đúng, con chuột thối bị Tham Trường cào một vố nên sợ, bây giờ phái đến hai con chuột đệ đến gây hấn.
Bất quá, Bùi Ý không còn là nguyên chủ, sẽ không bị mấy uy hiếp này dọa sợ tới mức không dám động đậy, cậu hứa với Bạc Việt Minh sẽ không gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu cho phép kẻ khác dẫm lên mình, ức hiếp cậu.
"..."
Bùi Ý im lặng nắm chặt nắm đấm, đúng lúc cậu chuẩn bị bùng nổ thì có tiếng đá mạnh vào cửa.
–— Rầm!
Cả tên béo và tên gầy đều giật mình, lực chú ý liền hướng đến cảnh cửa đã bị đá mở.
Rất nhanh, một người mặc vest đen từ phía đó bước ra, cố ý hay vô ý lẩm bẩm: "Không ngờ cánh cửa này lại khó mở như vậy, đang hút thuốc suýt thì bị nhốt."
Bùi Ý nhân cơ hội thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu trên vai mình, hơi thu lại âm trầm trong đôi mắt, sau đó nhìn người thứ ba đột nhiên xuất hiện ——
Đối phương có làn da trắng nõn, ngũ quan khá nổi bật, tóc quá dài và có hình đuôi sói, phần trên được buộc thành một búi nhỏ.
Bàn tay cầm điều thuốc trắng trẻo, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng như ngọc, vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ vì đã đến khu vực cấm để hút thuốc nên nam thanh niên thổi luồng khói cuối về phía cửa an toàn.
Y chạm mắt với tên béo và tên gây, sau đó mới nhìn đến Bùi Ý đang bị vây ở giữa: "Tôi nói hai người các cậu bắt tay nhau để uy hiếp Bùi tiểu thiếu gia phải không? Nhà họ Bạc và nhà họ Bùi vừa ở trong buổi tiệc tuyên bố liên hôn, cậu...."
"Lê Vu An! Đừng có xen vào chuyện của người khác!"
Cả béo và gầy đều nhận ra thân phận của người kia, sự cảnh giác ban đầu chuyển sang chế giễu: "Nhìn bộ đồ mày đang mặc đi, hàng hiệu gì kém cỏi vậy? Làm sao có gan mà lẻn vào buổi tiệc này thế?"
"..."
Lê Vu An vẻ mặt ủ rũ, im lặng vò nát điếu thuốc chưa đốt xong cho vào thùng rác.
Sau khi nghe được cuộc trò chuyện này, suy đoán của Bùi Ý cuối cùng cũng trở thành sự thực——
Quả thực trong nguyên tác có miêu tả tình tiết này, ngoài " nhân vật phản diện " Bạc Việt Minh, " nam chính công " Yến Sầm, " nam chính thụ " Bùi Hoán, ở trong bữa tiệc đã biết, còn bao gồm nhân vật phụ quan trọng nhất.
Trước mặt là Lê Vu An!
Đúng lúc Bùi Ý đang suy nghĩ thì Lê Vu An cách đó không xa liền đi thẳng tới.
Y dùng vai đẩy hai người béo và gầy ở hai bên ra, trực tiếp kéo Bùi Ý sang một bên, trong lòng vừa ghét bỏ vừa bất lực: "Cậu đúng là đồ ngốc, hai người này đang muốn ức hiếp cậu, còn cậu thì đứng yên không bỏ chạy?"
"..."
Bùi Ý sửng sốt, không ngờ lần đầu gặp mặt đã bị đối phương "phàn nàn".
Lê Vu An cho rằng cậu quá ngốc không phản ứng được, liền muốn đem Bùi Ý đi ra ngoài, nhưng tên mập và gầy người lại phản ứng trước: "Lê Vu An, tao bảo mày, mẹ nó đừng có xen vào việc của người khác!"
Lê Vu An vẫn không nhượng bộ: "Ngụy Bác, Trần Dương, hai người chặn đường bắt nạt Bùi thiếu gia, không sợ nhà họ Bạc và nhà họ Bùi biết sao?"
Tên mập được gọi Trần Dương kéo cổ áo ra, hất mặt lên trời: " Biết thì sao? Tên ngốc này rõ ràng là không được Bùi gia yêu thích. Bạc Việt Minh lại là tên mù, mày có thể bảo vệ nó à?"
Nhà họ Ngụy và nhà họ Trần hợp tác lâu dài với công ty con thứ hai của Bạc thị, bọn họ suốt ngày chạy theo Bạc Vọng ăn nhậu chơi bời, bây giờ chúng thấy Bạc Việt Minh mắt mù rơi đài, đương nhiên sẽ muốn nịnh nọt Bạc Vọng!
Tên Bùi Ý này không những không có mắt, đầu óc cũng không có, chọc tức Bạc Vọng thì cậu đáng nhận kết cục như vậy!
"Lê Vu An, tao cảnh cáo mày lần nữa, chuyện này không liên quan đến mày! Mày..."
"Tại sao phải cùng nó lãng phí nhiều thời gian như vậy làm gì? Nhà họ Lê mấy năm trước ngay tại vòng tròn các gia tộc lớn đã bị xoá bỏ khỏi bảng tên, bây giờ cùng nó đánh nhau cũng chẳng sao!"
Lê Vu An nghe được lời uy hiếp ác ý của hai người, sự quật cường ẩn giấu trong xương cốt nháy mắt bùng nổ, y trở tay đem Bùi Ý đẩy ra bên ngoài: "Tên ngốc này, còn đứng thất thần làm gì? mau chạy ra ngoài kêu người tới đây, tôi ở đây giữ chân hai thằng ngu này."
Từ " thằng ngu " này vừa ra khỏi miệng, nhanh chóng chọc giận Ngụy Bác và Trần Dương.
Bùi Ý bị đẩy xa, có thể nhìn thấy sức chiến đấu không nhiều của Lê Vu An, nếu lúc này là giả ngốc chạy ra kêu người tới, chờ đến khi mang người quay lại, đối phương xác định sẽ bị đánh trọng thương!
Suy nghĩ một lát, Bùi Ý nhìn thấy bình chữa cháy nhỏ đặt trên tường hành lang, không chút do dự lao đến cầm lên và rút chốt an toàn.
"Nhắm mắt!"
Lê Vu An nhìn thấy hành động của Bùi Ý nhanh chóng phản ứng, ăn ý che mặt lại lùi hai bước, ngược lại hai tên Ngụy, Trần quay lưng về phía sau, hai người không rõ chuyện gì, định xoay người lại xem xét tình huống sau lưng.
——rầm!
Bùi Ý bắt lấy thời cơ, đem bọn họ ép xuống sàn nhà.
Không kịp phản ứng, hai người đối diện bị bình chữa cháy phụt khí vào mặt, chậm nửa nhịp mà che mắt, chân trái vấp chân phải mà cùng ngã xuống sàn.
Bùi Ý ngừng ấn bình chữa cháy, ngược lại Lê Vu An thừa dịp khí chưa tiêu tán xông lên, đá vào hai người vẫn nằm trên sàn: "ĐM! Bọn mày đúng là thứ rác rưởi!"
Ngụy Bác cùng Trần Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là bị đá rất tàn nhẫn.
Bùi Ý cong khoé miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người từ ngoài hành lang đi tới.
Cùng lúc đó, còn kèm theo âm thanh của người phục vụ: "Bạc lão gia tử, Bùi Tổng, nhị thiếu gia, bọn họ ở chỗ này!"
"..."
Nhị thiếu gia?
Là chỉ Bạc Việt Minh sao?
Bùi Ý nụ cười trên khóe miệng hơi cứng lại, không dấu vết mà ôm bình chữa cháy ở trong lồ ng ngực, thẳng đến khi cảm xúc tích tụ thành công, cậu mới xoay người tìm đúng mục tiêu chạy qua.
Trước mặt mọi người, cậu lao thẳng vào lồ ng ngực Bạc Việt Minh: "Nhị ca!"
Bạc Việt Minh ngẩn người, trên mặt không phòng bị xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nhị ca?
Bùi Ý đây là gọi mình sao?
Bởi vì không kịp dừng chân Bùi Ý lao thẳng vào lồ ng ngực hắn, cậu ngẩng đầu lên ấm ức lên án: "Bọn họ, bọn họ bắt nạt em!"
Những sợi tóc mềm mại cọ qua môi và mũi, mang theo mùi hương dễ chịu, quả thật còn mượt hơn lông của Tham Trường.
"..."
Bạc Việt Minh suy nghĩ ngẩn ngơ vài giây, ngay sau đó nghe thấy Bạc lão gia tử nói với người phục vụ: "Còn đứng thất thần làm gì? Còn không nhanh đỡ hai vị thiếu gia dậy!"
Người phục vụ hoảng loạn chạy qua.
Bạc Quan Thành đoán chắc Bùi Ý đã gây chuyện, mượn cơ hội nhắc nhở: "Ông nội, nhìn tình hình, cháu đoán Bùi Ý cầm bình chữa cháy phun khí vào hai vị thiếu gia này, nhanh rửa sạch rồi xử lí khí tích tụ bên ngoài mắt đi, vạn nhất tổn thương đến mắt thì không tốt đâu."
Tổn thương đến mắt?
Vậy chẳng khác nào giống Bạc nhị thiếu gia bị mù cả?
Các vị khách nghe thấy lời này, không hẹn mà cùng hút một ngụm khí lạnh, người lớn hai nhà Ngụy, Trần lo lắng đến sốt ruột, chạy nhanh tới xem con trai bảo bối nhà mình
Bạc Vọng đứng ở phía sau uống rượu thầm mắng một câu ——
"Chết tiệt, hai tên phế vật này!"
Cho dù hợp lực, còn đánh không lại tên ngốc Bùi Ý?
Bạc lão gia tử sa sầm mặt mày khi nhìn thấy tiệc mừng thọ của mình xảy ra bao nhiêu là chuyện, ông không trực tiếp phát hoả với Bùi Ý, chỉ ném cho vợ chồng Bùi thị một ánh mắt.
Bùi Như Chương thấy vậy, nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống, bây giờ lại tăng lên.
Một lần rồi lại một lần!
Tên ngốc Bùi Ý này suốt ngày gây chuyện, mặt mũi của ông ta đã sớm bị ném ra ngoài ra ngoài rồi con đâu, sớm biết ngày hôm nay ông ta nên học theo Bùi lão gia tử giả bệnh không đến!
"Thật xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho mọi người" Bùi Như Chương như bị nghẹn cái gì ở cổ họng, căng da đầu nói: "Tôi không biết cháu tôi lại bị cái gì k ích thích, mọi chuyện đang êm đẹp lại liên lụy tới hai vị thiếu gia."
Lại?
Liên lụy tới hai vị thiếu gia?
Không hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện đã đổ hết lỗi lên trên người cậu?
Sự chán ghét từ đáy lòng Bùi Ý dâng lên, Bạc Việt Minh ở bên cạnh nghe thấy thế, hắn nói lại vài câu: "Bùi tổng không phải là người thông minh sao? Nói tôi nghe, làm sao ông biết những chuyện này do Bùi Ý gây ra?"
"..."
Bùi Như Chương nghẹn họng.
Bạc Việt Minh tuy không nhìn thấy tình huống trước mặt, dựa vào cảm giác của mình đưa tay ra sau vỗ nhẹ vào lưng Bùi Ý, vẻ mặt bình tĩnh mang theo tín nhiệm cùng ủng hộ.
"Bùi Ý, không cần sợ, chậm rãi kể chuyện vừa xảy ra rõ ràng chút."
Bùi Ý nhìn sâu vào mắt Bạc Việt Minh, trong lòng khẽ run.
Cậu kể lại một cách đại khái, nhưng vẫn giữ khuôn mẫu của nguyên chủ, cuối cùng còn không quên lẩm bẩm: "Bọn họ bắt nạt em trước, là sự thật!"
Lê Vu An tiến lên. "Các vị, lời của Bùi tiểu thiếu gia nói đều là sự thật, tôi có thể làm chứng."
"Thật là vớ vẩn!"
Cầm đầu là trưởng bối nhà họ Ngụy, ông ta hung hăng liếc xéo tên không quyền không thế Lê Vu An, mượn cơ hội bày ra vẻ mặt u ám: "Bạc lão gia tử, không phải tôi không cho ông mặt mũi."
"Hai nhà chúng ta đến mừng thọ ông, bây giờ mắt hai đứa nhỏ bị k ích thích đến độ không mở ra được, ngược lại Bùi tiểu thiếu gia một vết xước trên người còn không có, chuyện này không phải rõ rành rành sao?"
Vừa dứt lời, Ngụy Bác và Trần Dương dưới sự giúp đỡ của phục vụ từ phòng vệ sinh đi ra, hai người che đi đôi mắt nhìn như bị mù.
Ngụy Bác híp mắt bắt đầu bán thảm: "Bạc lão gia tử, cháu và Trần Dương mới từ toilet ra, thì thấy Bùi tiểu thiếu gia ngăn ở cửa không cho chúng cháu đi, Bùi tiểu thiếu gia bắt đầu nổi điên cầm bình chữa cháy phun khí vào mặt chúng cháu!"
Kỳ thật, mắt của bọn họ không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị k ích thích hơi đỏ một chút thôi, nhưng bọn họ giả vờ đến lợi hại.
Trưởng bối hai nhà Ngụy, Trần liếc nhau, trong lòng cùng một tính toán: "Bạc lão gia tử, Bùi tổng, còn có nhị thiếu gia, chuyện ngày hôm nay nhất định phải cho hai nhà chúng tôi một lời giải thích!"
Thật vất vả mới tóm được một cơ hội, phải nhân cơ hội làm cho Bạc thị bồi thường một ít doanh nghiệp nhỏ, sau đó giả bộ rộng lượng bán lại cho Bạc lão gia tử để giữ thể diện.
Như vậy ích lợi cũng có, thể diện cũng có.
Lê Vu An không quen nhìn bọn họ giở trò bịp bợm, ở trong đám người tiến lên phía trước trào phúng: "Đã vừa ăn cướp còn la làng, tôi xem hai nhà mấy người diễn rất được!"
Nói xong, y liền lấy di động trong túi ra, ấn mở âm thanh đã được ghi sẵn.
—— bọn tao có cho mày đi rồi sao? Đồ ngu, mày có biết mình đắc tội ai không?
——Biết thì sao? Tên ngốc này không được nhà họ Bùi yêu thích, Bạc Việt Minh lại là tên mù, mày có thể bảo vệ nó à?
—— cùng nó nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đánh nó!
Lời nói ngạo mạn truyền ra trong điện thoại, khôi phục lại mọi chuyện hoàn toàn vừa xảy ra, người hai nhà cũng chưa đoán được Lê Vu An sẽ ghi âm lại, trong nhất thời trở tay không kịp.
Bùi Ý nhịn không được vỗ tay cho thần trợ công Lê Vu An, ấn tượng với y cũng dần dần tăng lên.
Đám người ở hàng phía sau đẩy ra một con đường, Yến Sầm đi lên phía trước, tự động đứng ở bên cạnh Bạc Việt Minh và Bùi Ý.
"Bạc lão gia tử, vừa nãy Việt Minh cảm thấy việc này có hơi không thích hợp, nên nhờ cháu và quản lí khách sạn thương lượng, có thể xem camera theo dõi trước hành lang không."
"Tuy rằng camera theo dõi cách phòng vệ sinh có chút xa, nhưng hẳn là có thể ghi được hình ảnh, huống chi..." Yến Sầm nhìn Lê Vu An đang đứng ở một góc, hơi mỉm cười: "Vừa rồi vị tiên sinh kia có ghi âm lại, mọi người đều có thể nghe rõ."
Lê Vu An và Yến Sầm nhìn nhau một giây, nắm chặt di động, đem ánh mắt chuyển hướng về phía đầu sỏ gây tội, giọng nói vài phần âm dương quái khí: "Nếu không nghe rõ, vậy thì hôm nay lại có thêm một người điếc nữa sao?"
Bây giờ đã có một đoạn ghi âm, hiện tại lại thêm camera theo dõi ghi được?
Nếu tiếp tục truy cứu, số chứng cứ này cũng đủ biết được tình hình!
Sự kiêu ngạo của nhà họ Ngụy, nhà họ Trần trong nháy mắt sụp đổ, trong vài giây ngắn ngủn đổi giọng: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm! Mắt của hai đứa nhỏ không bị sao cả, dùng nước xối qua là ổn rồi!"
"Trần Dương, Ngụy Bác! Hai bọn mày còn không nhanh xin lỗi Bùi tiểu thiếu gia!"
"Đúng vậy! Hai tiểu tử thúi không biết chừng mực, uống rượu say! May mắn hôm nay không xảy ra chuyện gì!"
"..."
Trần Dương và Ngụy Bác bất ngờ bị chỉ điểm, không dám ngỗ nghịch trước mặt phụ huynh, hiện tại thậm trí không còn dám giả vờ đau mắt.
Trong lòng bọn họ cố nén uất hận và tức giận, căng da đầu tiến lên xin lỗi: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ đùa giỡn với Bùi tiểu thiếu gia một chút thôi!"
Đùa giỡn?
Bây giờ mắt lại có thể nhìn thấy được?
Bùi Ý nghe thấy lời dối trá hoang đường của bọn họ, cậu chỉ cảm thấy mình không nên phun bình chữa cháy nữa, mà trực tiếp đánh bọn họ sưng thành cái đầu heo luôn.
Đang nghĩ ngợi, Bạc Việt Minh phát ra âm thanh chất vấn ——
"Chỉ đùa giỡn?"
Hắn rút cây gậy dò đường có thể thu vào của mình, chậm rì rì đem gậy kéo dài ra, ánh mắt dần trở nên u ám: "Không phải mấy người nói, Bạc Việt Minh tôi là tên mù, không bảo vệ được Bùi Ý sao? Còn muốn nháo nhào đòi lời giải thích?"
Giọng nói trầm xuống chất vấn, gậy dò đường trong tay hắn chợt dùng sức vung mạnh xuống.
"Vút!"
Hai âm thanh lớn liên tiếp vang lên.
Gậy dò đường tàn nhẫn đập vào đùi Ngụy Bác và Trần Dương, khiến bọn họ đau đớn phát ra tiếng như heo bị chọc tiết!