Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 54: C54



Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Kỷ Thương Hải đã bỏ rơi Dung Trạm, đi tìm Lăng Vân Phàm sao?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Kỷ Thương Khung, anh lập tức cảm thấy khó chịu, như thể vừa nuốt phải ruồi.

Anh muốn xác nhận lại một lần nữa nên đã gọi cho Kỷ Phi.

Kỷ Thương Khung: "Alo? Cha, con muốn hỏi, mấy ngày nay Tiểu Hải xin nghỉ ở Tung Hoành là vì kỳ dịch cảm phải không?"

Kỷ Phi: "Ừ."

Kỷ Thương Khung: "Còn Tiểu Trạm thì sao?"

Kỷ Phi trịnh trọng nhấn mạnh: "Anh gọi nó là Tiểu Trạm, hình như không thích hợp lắm."

Kỷ Thương Khung cảm thấy như bị đấm vào ngực, lặng lẽ đổi lời: "...Còn em dâu thì sao?"

Kỷ Phi: "Đương nhiên là cũng nghỉ việc. Alpha đang trong thời kỳ dịch cảm, sao có thể không có Omega bên cạnh được?"

Kỷ Thương Khung: "Con hiểu rồi... Con hiểu rồi. Không còn gì nữa, con cúp máy đây."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Kỷ Phi trầm tư nhìn điện thoại, vừa định đặt điện thoại xuống, thám tử tư được thuê đã gọi điện cho gã.

Thám tử: Chủ tịch Kỷ, tôi đã có kết quả điều tra mà ngài yêu cầu. Ngoại trừ căn hộ ngài tặng Kỷ Thương Hải, thì cậu ta không đứng tên bất kỳ tài sản nào khác, cũng không có manh mối nào về hoạt động của cậu ta sau khi về nước."

"Thật vậy sao?" Kỷ Phi cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Những kết quả này chứng tỏ Kỷ Thương Hải đã xóa sạch mọi dấu vết khả nghi, hoặc là, hắn căn bản không dám lừa gạt Kỷ Phi.

Kỷ Phi tin rằng lý do thứ hai có khả năng hơn.

"Được." Kỷ Phi hài lòng gật đầu, đang định cúp điện thoại thì chợt nhớ tới thái độ do dự của Kỷ Thương Khung ngày hôm qua cùng cuộc gọi không rõ nguyên nhân vừa rồi.

Kỷ Phi luôn ghét những chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình.

Thế là gã dặn dò thám tử tư: "Điều tra xem xung quanh con trai tôi có người tên Lăng Vân Phàm hay không, điều tra xem người đó là ai."

Sau khi cúp máy, tâm trí của Kỷ Thương Khung trở thành một mớ hỗn độn, hoàn toàn không thể tập trung vào công việc.

Anh rời khỏi studio và lảng vảng trên đường phố mà không có mục đích cụ thể.


Rõ ràng không cố ý, nhưng anh không biết từ khi nào đã đi đến gần khu phố nơi Dung Trạm từng sống.

Vài năm trước, Dung Trạm đã sống ở đây cùng cha mẹ mình, nhưng bây giờ cha mẹ Dung Trạm đã sang nước ngoài, Dung Trạm đang sống cùng Kỷ Thương Hải trong một căn hộ ở trung tâm thành phố. Căn hộ này đã trở thành một nơi trống không ai ở.

Kỷ Thương Khung đứng bên ngoài bức tường phủ đầy dây thường xuân của khu phố, nhìn bên trong ngôi nhà sáu tầng cũ kỹ, anh thở dài rồi quay đầu lại.

Khi anh quay người, đột nhiên anh nhìn thấy bên kia đường có một gian hàng di động bán bánh mì mật ong.

Gian hàng trưng bày những chiếc bánh nhỏ được đóng gói gọn gàng trong những chiếc túi. Bên cạnh gian hàng là một chiếc loa trắng, từ đó truyền ra một bản ghi âm đáng yêu, hài hước với chất giọng địa phương.

Một cảm giác chua xót tràn lên trong lòng Kỷ Thương Khung, anh nhớ rằng Dung Trạm rất thích ăn loại bánh mì này, trước đây anh thường mua cho em ấy. Khi Dung Trạm nhận được bánh mì, em ấy luôn cảm ơn anh với đôi mắt rạng rỡ.

Lúc đó, Kỷ Thương Khung từng tự hỏi: Một chiếc bánh mì bình thường như thế này, có thể làm Dung Trạm vui như vậy sao?

Có phải em ấy thích mình vì mình là người đưa bánh mì cho em ấy không?

Dung Trạm có thích mình không? Giống như cách mình thích em ấy.

Nhưng sau đó, hiện thực đã giáng một đòn mạnh vào Kỷ Thương Khung.

Đầu óc anh cứ quẩn quanh ở quầy bán bánh mật ong, khiến anh khó lòng bước tiếp, anh quan sát xe cộ hai bên đường, tính toán đi tới mua một túi.

Đúng lúc đó, anh nhìn thấy có người đang đến gần quầy hàng.

Dù chỉ là bóng dáng một bên mặt nhưng Kỷ Thương Khung lập tức nhận ra người đó là ai.

Một tiếng động lớn vang lên trong đầu Kỷ Thương Khung, anh đứng chết trân tại chỗ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tại sao em ấy lại ở đây?

Dung Trạm mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, tóc xõa ngang trán, tay phải cầm một túi rau nhỏ, trông y hoàn toàn khác với lúc ở công ty.

Dung Trạm liếc nhìn bánh mì mật ong trên quầy hàng, trao đổi vài câu với chủ quán rồi quay đi với vẻ mặt thất vọng.

Kỷ Thương Khung bừng tỉnh trở lại hiện thực, nhanh chóng băng qua đường, lao thẳng đến quầy hàng, hỏi chủ quán: "Ông chủ, vừa rồi thanh niên đó nói gì với ông vậy?"

Ông chủ quầy hàng tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Cậu thanh niên vừa rồi à? Cậu ta nói mình ở một mình, không ăn hết một túi nên mới hỏi mua nửa túi. Đương nhiên là không được, tôi bán trong túi kín, nếu cậu ta mua nửa túi, nửa còn lại tôi sẽ không bán được!"

Kỷ Thương Khung đã nắm bắt được trọng tâm.


Dung Trạm nói mình đang sống một mình.

Và bây giờ, có vẻ như Dung Trạm đang sống trong ngôi nhà cũ trước kia của mình.

Vậy Kỷ Thương Hải thật sự đã bỏ rơi Dung Trạm sao?

Ông chủ quầy hàng không quan tâm đến sắc mặt trắng bệch của Kỷ Thương Khung, hăng hái món bánh mì của mình: "Anh bạn trẻ, cậu có muốn mua một túi bánh mì về ăn thử không? Những chiếc bánh mì này rất ngon! Phần đáy giòn, bên trong mềm mại, nó rất thơm, ngọt và ngon nữa!"

Kỷ Thương Khung thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nói với chủ quán: "Tôi lấy một túi, ông có thể cho tôi thêm một túi nilon được không?"

Chủ quầy hàng trả lời: "Được!"

Kỷ Thương Khung nhận lấy bánh mì và túi nilon từ tay chủ quán, nhanh chóng trả tiền rồi vội vàng đuổi theo hướng Dung Trạm rời đi.

Chạy được trăm mét, Kỷ Thương Khung nhìn thấy Dung Trạn, vội vàng tiến tới, nắm lấy cánh tay y.

Dung Trạm rõ ràng bị hoảng sợ, theo bản năng hất tay Kỷ Thương Khung ra, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Kỷ Thương Khung, cả người như cứng đờ tại chỗ.

"Anh Thương, Thương Khung?" Dung Trạm sửng sốt gọi một tiếng, không biết vì sao anh lại ở chỗ này, vẻ mặt còn thở hổn hển.

Kỷ Thương Khung hơi điều hòa hơi thở, hỏi y: "Em ăn hết nửa túi không?"

"Cái gì?" Dung Trạm có vẻ bối rối.

Kỷ Thương Khung giơ bánh mì mật ong trong tay lên: "Bánh mì nhỏ, nửa túi, em có thể ăn hết được không?"

Dung Trạm đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, sau một lúc mới hoàn hồn lại, lẩm bẩm một cách lúng túng: "Có, nửa túi có thể ăn hết."

Sau đó Kỷ Thương Khung mở túi bánh mì mà anh mua ra, chia làm hai phần và đặt nửa trong túi nilon sạch, buộc cẩn thận rồi đưa cho Dung Trạm.

Dung Trạm không biết phải làm gì, đưa tay lên và nhận lấy nửa túi bánh mì mật ong: "Cảm, cảm ơn."

Sau khi chia bánh mì, hai người cúi đầu mỗi người một phía, một thời gian im lặng đối diện nhau.

Dung Trạm nắm chặt túi nilon chứa bánh mì, suy nghĩ rằng mình phải nói điều gì đó, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc này: "Anh Thương Khung, anh có việc ở gần đây sao?"


"Không..." Kỷ Thương Khung hồi hộp, một tay sờ sờ sau cổ, "Chỉ là đi dạo thôi, không nghĩ đến sẽ tới nơi này"

Dung Trạm: "Vậy à."

Bầu không khí một lần nữa chìm vào im lặng, cả hai đều biết rằng đã đến lúc phải chia tay, nhưng cả hai đều không muốn nói lời tạm biệt.

"Ờ thì..." Kỷ Thương Khung do dự mở miệng, "Gần đây, em... gần đây sống tốt chứ?"

Câu nói này đánh thức Dung Trạm, Dung Trạm gật đầu: "Khá tốt, anh Thương Khung, em phải đi rồi."

"Chờ tí." Kỷ Thương Khung nắm lấy tay Dung Trạm.

Lúc đó, cả hai như bị đóng bê tông, Kỷ Thương Khung lúng túng thả tay Dung Trạm ra: "Xin lỗi, anh, anh chỉ là..."

"Không sao đâu." Dung Trạm cười với Kỷ Thương Khung, làm dịu cảm giác khó xử.

Kỷ Thương Khung nhìn nụ cười của y, đột nhiên nhớ về những năm tháng ở phòng vẽ tranh quê nhà, Dung Trạm đứng bên cửa sổ được ban mai ấm áp chiếu sáng, ôm vào lòng những đóa hướng dương, cười vui vẻ mà không có ràng buộc gì.

"Dung Trạm." Kỷ Thương Khung không nhịn được mở miệng, "Nếu em gặp bất cứ chuyện gì, bất kể như nào, em có thể đến tìm anh, anh sẽ luôn giúp đỡ em."

Khi tình yêu bị cắt đứt, bị che giấu, bị ẩn đi.

Tình yêu mà anh dành cho em đã biến thành việc anh sẽ giúp đỡ em.

Anh muốn em biết rằng, em luôn luôn có một con đường lui tới, gọi là "bên cạnh anh".

Dung Trạm nhìn chằm chằm vào Kỷ Thương Khung, lưu luyến mà không muốn buông tay

Nhưng cuối cùng, Dung Trạm không nói gì, chỉ gật đầu về phía Kỷ Thương Khung rồi quay người bước nhanh đi, biến mất trong đám đông náo nhiệt, rời xa tầm mắt của Kỷ Thương Khung.

-

-

Sau khi Kỷ Thương Hải nhập viện, Lăng Vân Phàm cũng theo hắn vào bệnh viện.

Dù sao Kỷ Thương Hải ở phòng bệnh VIP, đủ cho cả hai ở.

Lăng Vân Phàm bận rộn trước sau, chăm sóc Kỷ Thương Hải một cách tỉ mỉ, một tấc cũng không rời xa hắn.

Trong vài ngày đầu Kỷ Thương Hải còn ngoan ngoãn, nhưng sau khi vết thương hồi phục được một phần, hắn không còn ý định tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn nữa. Đêm khuya, hắn đóng cửa và bò qua phòng bên cạnh, nơi Lăng Vân Phàm đang ngủ. Mặc dù giường bệnh chỉ đủ cho một người, nhưng Kỷ Thương Hải vẫn muốn ôm Lăng Vân Phàm khi ngủ.

Lăng Vân Phàm chỉ có thể cưng chiều hắn, chứ biết làm sao bây giờ.


Kỷ Thương Hải vẫn gặp ác mộng, nửa đêm đau đớn tỉnh dậy.

Nhưng bây giờ, hắn đã có Lăng Vân Phàm bên cạnh, đêm dài tràn đầy sự ấm áp của tình yêu.

Vài ngày sau, vết khâu của Kỷ Thương Hải đã được cắt bỏ, bác sĩ khen ngợi việc lành vết rất tốt.

Lăng Vân Phàm làm thủ tục xuất viện và cùng Kỷ Thương Hải trở về nhà.

Nhà đã không có ai ở trong vài ngày, góc nhà đã tích tụ một lớp bụi mỏng, Lăng Vân Phàm cuộn áo lên để dọn dẹp, nhưng Kỷ Thương Hải nói: "Để tôi làm cho."

Lăng Vân Phàm: "Thương thế của cậu còn đang hồi phục, làm gì mà làm, ngồi xuống đi, để tôi làm."

Kỷ Thương Hải: "Vân Phàm, cậu không cần dọn dẹp, nếu không được thì chúng ta có thể thuê dịch vụ dọn dẹp tới. Lại đây ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Hửm?" Lăng Vân Phàm đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh Kỷ Thương Hải, "Có chuyện gì vậy?"

Kỷ Thương Hải: "Ngày mai tôi sẽ quay lại Tung Hoành làm việc."

Lăng Vân Phàm: "A, vết thương trên bụng cậu vừa mới lành, cậu không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao?"

Kỷ Thương Hải cười nhẹ: "Tôi đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi, công việc đã tích để quá nhiều, phải xử lý một số việc."

Quan trọng hơn, nếu tiếp tục nghỉ ngơi một cách nhàn hạ như vậy, hắn lo Kỷ Phi sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Lăng Vân Phàm không biết phải làm sao: "Vậy thôi, nhưng đừng làm việc quá sức nhé."

"Ừm." Kỷ thương Hải gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, nắm thật chặt trong lòng bàn tay hắn, ngập ngừng hỏi: "Còn phòng làm việc của cậu thì sao...?"

Lăng Vân Phàm trả lời: "Tôi đã nghỉ việc rồi. Bây giờ tôi là một người tự do."

Trong lòng Kỷ Thương Hải mừng rỡ, nhưng ngoài mặt lại thở dài: "Đều là lỗi của tôi..."

Lăng Vân Phàm lại gần, hôn nhẹ Kỷ Thương Khung, cắt đứt lời nói của hắn, "Tôi đã nói rồi, đừng tự trách mình."

Kỷ Thương Hài nhếch môi cười ấm áp, ôm lấy Lăng Vân Phàm, hôn thật sâu, khiến cậu khó thở, sau đó hỏi: "Ngày mai tôi đi làm, cậu định ở nhà làm gì?"

Lăng Vân Phàm tự trấn tĩnh, trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Tôi sẽ tìm việc viết mã bán thời gian trên mạng hoặc học lại một số khóa học đại học. Tôi đã nghỉ học một thời gian dài nên vẫn cần thêm vài tín chỉ để tốt nghiệp."

Đây chính xác là câu trả lời Kỷ Thương Hải muốn nghe.

Kỷ Thương Hải cười nói: "Vậy từ nay về sau cậu ở nhà, mỗi ngày đều ngoan ngoãn chờ tôi trở về, cậu đừng đi lung tung nữa."

Lăng Vân Phàm nghe được lời này có chút không thoải mái, nhưng cậu lại không xác định được rốt cuộc là sai ở chỗ nào, theo bản năng gật đầu nói: "Được."