Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 59: C59



Lăng Vân Phàm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Nếu tôi là Omega, hành vi của ngài sẽ là một tội ác."

Kỷ Phi kinh ngạc lấy lại bình tĩnh, thu hồi pheromone, thong dong mỉm cười: "Tôi thật thất lễ, xin lỗi cậu."

Lăng Vân Phàm thường ăn mềm không ăn cứng, nên lúc này cậu cũng không nói gì thêm.

"Nhóc, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện." Kỷ Phi đang ngồi trên ghế sofa vẫy tay gọi.

Lăng Vân Phàm do dự một lát, sau đó ngồi thẳng trên ghế sô pha bên cạnh, nhìn Kỷ Phi.

Mặc dù Lăng Vân Phàm từ Kỷ Thương Hải biết Kỷ Phi không phải người tốt, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lăng Vân Phàm cũng không rõ Kỷ Phi tìm đến mình với mục đích gì, nên cậu chỉ có thể thăm dò từng bước một.

Điều làm người không ngờ tới là Kỷ Phi lại tỏ thái độ như bề trên, quan tâm hỏi: "Này nhóc, cậu và Tiểu Hải ở bên nhau bao lâu rồi?"

"Nửa năm." Lăng Vân Phàm trả lời xong, liền hỏi Kỷ Phi: "Thương Hải có biết hôm nay ngài tới đây không?"

Kỷ Phi cười: "Nó không biết, Làm sao? Cậu muốn nói cho nó biết à?"

Lăng Vân Phàm: "..."

Kỷ Phi bình tĩnh nói: "Được, cậu chỉ cần nhắn tin cho nó, nói tôi tới tìm cậu."


Trong mắt Lăng Vân Phàm hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Sao cậu lại ngạc nhiên như vậy? Đây không phải là chuyện bình thường thôi sao?" Kỷ Phi cười nói: "Hay là nói, mọi việc cậu làm trước giờ đều cần được Tiểu Hải cho phép? Đáng thương cho đứa trẻ, lang bạt không nhà, phải sống lệ thuộc vào người khác."

Nghe những lời này, Lăng Vân Phàm cảm thấy vô cùng chói tai và khó chịu, cậu lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gửi cho Kỷ Thương Hải, cậu nói với Kỷ Phi: "Tôi quả thực đang ở nhờ nhà người khác, nhưng không phải sống lệ thuộc, tôi và Thương Hải luôn hỗ trợ lẫn nhau."

"Thật sao? Cậu cho là như vậy à?" Kỷ Phi lộ ra vẻ mặt thương hại, "Nhóc, cậu cho rằng cậu hiểu rõ Tiểu Hải sao?"

Lăng Vân Phàm khẳng định: "Tất nhiên là tôi hiểu cậu ấy."

Kỷ Phi lắc đầu, không đồng tình với câu trả lời của Lăng Vân Phàm, hỏi: "Vậy cậu có biết nó là một đứa trẻ thích nói dối không?"

Lăng Vân Phàm: "..."

"Cậu xem, cậu không hiểu rõ nó như cậu tưởng tượng đâu." Kỷ Phi nói rành mạch, "Còn tôi, kỳ vọng của tôi đặt lên người Tiểu Hải rất cao, coi nó như là người kế nhiệm tập đoàn Tung Hoành, nhưng đứa trẻ này, dù mọi thứ đều tốt, chỉ có một điểm không tốt, luôn nói dối, tối qua cũng vậy, cứ tưởng tôi không biết gì hết mà nói dối trước mặt tôi cơ mà, thật là."

Kỷ Phi thở dài một hơi, lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Mặc dù Lăng Vân Phàm cũng có một số kinh nghiệm, nhưng dù sao cậu cũng không thể nhìn thấu những người như Kỷ Phi.

Cậu nghĩ tới vì sao Kỷ Phi lại nói những lời này, trong lòng nghĩ: Đây chẳng lẽ là muốn chia rẽ cậu và Kỷ Thương Hải sao? Để bản thân có ác cảm với Kỷ Thương Hải, từ đó khiến Kỷ Thương Hải cảm thấy bất an và đau khổ chăng.

Nhưng khi Lăng Vân Phàm tưởng Kỷ Phi sẽ tranh luận sôi nổi về chủ đề này, Kỷ Phi bất ngờ quay chiều hướng đề tài sang hướng khác.

"Không nói chuyện Tiểu Hải nữa." Kỷ Phi xua tay, tựa hồ không muốn nói nhiều, "Kỳ thực hôm nay tôi rảnh rỗi tới cửa nhà cậu là vì muốn cùng cậu bàn chuyện làm ăn."

"Cái gì?" Lăng Vân Phàm ngạc nhiên, "Nói chuyện làm ăn với tôi?"

Kỷ Phi: "Đúng vậy nhóc, nhóm máu của cậu là RH âm phải không?"

Lăng Vân Phàm không nói gì, Kỷ Phi cũng không phải thật sự hỏi Lăng Vân Phàm, gã cười nói: "Thật là nhóm máu hiếm có."

Vừa nói, gã vừa lấy từ trong túi ra một chiếc huy hiệu hình tròn, to hơn nắp chai một chút, một mặt của huy hiệu là một chiếc ghim, có thể giấu ở bất cứ đâu trong quần áo, mặt kia là một lớp nhựa trong suốt che một nút bấm màu đỏ bên dưới.

Kỷ Phi đặt huy hiệu hình tròn lên bàn cà phê, nói với Lăng Vân Phàm: "Đây là máy định vị, cậu sẽ cần nó."

Lăng Vân Phàm nhìn vào máy định vị và nghĩ: Làm sao cậu có thể cần một thứ như vậy chứ.


Kỷ Phi tiếp tục nói: "Nhóc, chúng ta thương lượng đi, tôi sẽ giúp cậu trả hết nợ, để cậu không còn nợ Tiểu Hải bất kỳ khoản tiền nào nữa. Lấy tiền đề trả hết nợ, tôi sẽ cho cậu thêm năm trăm nghìn. Năm trăm vạn này, đủ để cậu học xong đại học, đón nhận một cuộc sống mới, hơn nữa, tôi cũng sẽ cứu cậu một lần."

"Ông cứu tôi?" Lăng Vân Phàm kinh ngạc hỏi, vì cảm thấy điều đó quá khó tin.

"Ừ." Kỷ Phi gật đầu, "Tương ứng, lúc tôi cần cậu hiến máu, cậu nhất định phải có mặt."

Lăng Vân Phàm cau mày: "Tôi từ chối."

Kỷ Phi cười nói: "Này nhóc, tôi leo lắt những năm tháng trên thương trường, trong đó rút ra được rất nhiều bài học, một trong số đó là bất cứ lúc nào, cũng không bao giờ nói không, bởi vì cậu không bao giờ biết tình hình sẽ thay đổi ra sao trong giây phút kế tiếp đâu."

Lăng Vân Phàm: "..."

Kỷ Phi: "Nhóc, cậu thật sự cho rằng cậu rất hiểu rõ Tiểu Hải sao?"

Lăng Vân Phàm đang muốn gật đầu nói mình hiểu, lại nghe Kỷ Phi lại hỏi: "Cậu có biết nó đã làm gì cậu không? Cậu có biết cậu đang sống trong cảnh khốn khổ như vậy là do ai không?"

Nói xong, Kỷ Phi lấy một tập hồ sơ ra, đặt nó bên cạnh máy định vị trên bàn cà phê, rồi đẩy nó đến trước mặt Lăng Vân Phàm.

"Chúng ta nhìn một chút đi." Kỷ Phi cười nói, "Coi xem Tiểu Hải mà cậu cho rằng đang hỗ trợ lẫn nhau thực chất là thế nào."

Lăng Vân Phàm không biết Kỷ Phi đang có âm mưu gì, nên rất thận trọng không lấy hồ sơ.

Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng, trong bầu không khí căng thẳng, tay Lăng Vân Phàm vẫn chậm rãi vươn tới chiếc hồ sơ trên bàn trà.

Trước khi lấy được tập hồ sơ, Lăng Vân Phàm chắc chắn rằng dù trong tập hồ sơ có gì, cậu cũng sẽ không bao giờ thực hiện thỏa thuận này với Kỷ Phi.


Tuy nhiên, khi cậu mở tập tài liệu ra thì tai họa đã ập đến, chiếc hộp Pandora (*)bị mở ra, sự thật vô cùng tàn khốc và đau đớn.

(*) Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh...

-

Trong đời Lăng Vân Phàm có hai trải nghiệm, cậu tuyệt vọng đến mức gần như gục ngã, những ngày đó, cậu giống như một cành cây khô héo nằm trên vách núi, nếu gió trong thung lũng mạnh hơn, cậu sẽ ngã và bị vỡ tan thành từng mảnh.

Có một lần, vào đêm cha mẹ cậu gặp tai nạn xe cộ, cậu rời nhà xác, một mình đi vòng quanh sông như một thây ma.

Một lần khác, khi đang mắc nợ những kẻ cho vay nặng lãi, cậu đã bán nhà và gần như không còn một xu dính túi.

Cậu đưa chìa khóa cho khách mua rồi hỏi: "Đồ đạc, tủ bên trong sẽ ra sao? Đồ đạc còn rất mới, trong tủ còn có rất nhiều sách, vứt đi thật đáng tiếc."

Nơi đây vẫn còn rất nhiều dấu vết và ký ức về cuộc sống của cậu với cha mẹ, có thể nhiều năm sau cậu sẽ mua lại thứ này, vì vậy có thể không để mọi thứ thay đổi hoàn toàn được không? Trong lòng Lăng Vân Phàm khẩn khoản cầu xin.

Nhưng khách hàng lại nói: "Đồ đạc à? Chắc là sẽ ném hết thôi. Người mua nhà cũ sẽ sửa sang lại toàn bộ nhà. Suy cho cùng, họ không muốn nhìn thấy bóng dáng người từng sống ở đây".

Một lời, Lăng Vân Phàm như bị người đẩy vào một khối băng ba thước, trời đất lạnh giá, gió tàn tuyết tàn, lạnh đến thấu xương, trong khi cậu đơn độc một mình, không có nơi để đi, không biết đường về.

Đêm khuya hôm đó, Lăng Vân Phàm lại đến bờ sông và ngồi bên lan can suốt hai tiếng đồng hồ.