Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 69: C69



“Đi thôi.” Kỷ Thương Khung kéo Dung Trạm về phía cầu thang, “Chúng ta lên tầng ba xem thử đi.”

"Được." Dung Trạm gật đầu.

Hai người bước lên cầu thang, càng đi càng cảm thấy chột dạ, bởi vì tòa nhà này thực sự rất kỳ lạ, không có một chút âm thanh hay tiếng động nào.

Trong lòng Kỷ Thương Khung lẩm bẩm: Văn phòng viện trưởng thật sự ở đây sao?

Hai người đi lên tầng ba thì thấy hành lang trống trải, trái phải hai phòng.

“Anh Thương Khung, nhìn này.” Dung Trạm chỉ vào một căn phòng.

Kỷ Thương Khung nhìn về hướng Dung Trạm chỉ, nhìn thấy trên cửa treo một tấm biển kim loại màu đồng thau, tấm biển ghi: Văn phòng Viện trưởng.

Hai người nhìn nhau, Kỷ Thương Khung trấn tĩnh lại, giơ tay gõ cửa.

“Ai đấy?” Một giọng nói nghi hoặc vang lên từ ngoài cửa, “Mời vào.”

Kỷ Thương Khung mở cửa và cùng Dung Trạm bước vào văn phòng.

Bàn trưng bày trong văn phòng nhìn rất bình thường, hai bên trái phải là những chiếc tủ hồ sơ cao tới tận trần nhà, ở giữa là một chiếc bàn đặt máy tính, tuy nhiên chiếc máy tính này trông như được sản xuất từ ​​thế kỷ trước. màn hình không lớn thì không nói, còn dùng loại màn ống cả nửa mét rộng kiểu CRT xưa kia.

Viện trưởng nhìn hai người khoảng năm mươi tuổi, tóc đã bạc phơ ở hai bên thái dương, mặc chiếc áo blouse trắng cổ tay đã vàng, đứng sau bàn làm việc, nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ: "Hai vị là..?”

Kỷ Thương Khung giới thiệu ngắn gọn về mình, sau đó hỏi: “Ông là viện trưởng ở đây à?”

“Ừ, đúng vậy.” Viện trưởng gật đầu.

Kỷ Thương Khung tiến lên: “Viện trưởng, là như thế này, tôi muốn biết em trai tôi có ở trong viện điều dưỡng của ông không."

“Em trai của cậu?" Viện trưởng hỏi, "tên là gì?"

Sau đó Kỷ Thương Khung báo cáo tên của Kỷ Thương Hải cho viện trưởng.

Viện trưởng chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc: “Hai người ngồi xuống đi, để tôi kiểm tra.”

Vừa nói, viện trưởng vừa đeo kính đọc sách, bật máy tính lên, dùng hai ngón trỏ gõ bàn phím, từ từ di chuyển chuột, trực tiếp hạ gục cơn nóng nảy như lửa đốt của Kỷ Thương Khung và Dung Trạm.


Hồi lâu, viện trưởng nheo mắt nhìn màn hình máy tính: “Hừm…”

"Làm sao vậy?" Kỷ Thương Khung lo lắng hỏi.

Viện trưởng: "Quả nhiên có một bệnh nhân tên là Kỷ Thương Hải."

Kỷ Thương Khung sốt ruột đứng dậy: “Em trai của tôi ở đây thật sao? Em ấy là người bình thường, sao có thể bị nhốt ở chỗ này? Không, tôi muốn mang em ấy đi."

“Anh bạn trẻ, đừng kích động, đừng kích động, ngồi xuống đi.” Viện trưởng tập mãi thành quen, đẩy kính, “Để tôi xem bệnh gì, ừm… Rối loạn tâm thần hoang tưởng, từng có tiền sử gây thương tích và bị giam giữ trái pháp luật, cậu có chắc chắn muốn đưa cậu ta đi không?"

“Gây thương tích cái gì, tiền sử bệnh gì, sao có thể?” Kỷ Thương Khung chỉ cảm thấy khó tin.

Dung Trạm nói: “Chúng ta nhất định phải mang cậu ấy đi.”

"Không sao đâu." Viện trưởng gật đầu, "Nhưng trước hết để tôi nói rõ, cậu có thể đưa người này đi, viện phí mười năm đã trả trước sẽ không được hoàn lại."

Kỷ Thương Khung và Dung Trạm đồng thanh hét lên: “Mười năm?”

“Ừ.” Trưởng khoa đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ, bắt đầu tìm bản hợp đồng nhập viện mà mình đã ký.

Kỷ Thương Khung nghi hoặc: “Chẳng lẽ là có người trùng tên sao?”

Dung Trạm lạnh sống lưng, tóc dựng ngược, nếu không nhận được những bức ảnh đó, Kỷ Thương Hải sẽ bị giam mười năm, không đường lên trời, không đường xuống đất.

Viện trưởng mở tủ hồ sơ nặng trịch, liếc nhìn hết tập tài liệu này đến tập tài liệu khác, cuối cùng rút ra một bản hợp đồng đưa cho Kỷ Thương Khung: “Nếu xác định muốn đưa người đi thì hãy ký tên và đóng dấu tay ở cột cuối cùng của hợp đồng này.”

Kỷ Thương Khung cầm lên nhìn xem, thấy trong hợp đồng có kẹp một tờ thông tin nhân sự, phía trên bên phải tờ giấy có dán một tấm ảnh inch, người trong ảnh không ai khác chính là Kỷ Thương Hải.

"A..." Kỷ Thương Khung hít một hơi lạnh, "Tiểu Hải thật sự ở đây sao?"

Anh không dám lơ ​​là, xin viện trưởng một cây bút, vội vàng lật đến cột cuối cùng của hợp đồng, muốn ký nhưng khi bắt đầu viết, động tác của anh liền đình trệ lại.

Kỷ Thương Khung nhìn thấy tên Kỷ Phi trên cột trong hợp đồng cho phép viện điều dưỡng tiếp nhận bệnh nhân và có toàn quyền quản lý.

Đầu dây thần kinh của anh như bị kim đâm, một cơn gió lạnh thổi qua, lấy đi hơi ấm trong cơ thể, Kỷ Thương Khung chợt rùng mình.


“Anh bạn trẻ, phải suy nghĩ kỹ trước khi ký." Viện trưởng bình tĩnh nói.

Kỷ Thương Khung ngẩng đầu nhìn viện trưởng, kiên quyết ký tên, dùng đất sét mực đỏ đóng dấu dấu vân tay của mình.

"Được." Viện trưởng lấy lại hợp đồng, gọi điện thoại, sau đó nói với hai người: "Đi xuống lầu đi, có người đang đợi ở dưới lầu, ông ta sẽ dẫn các cậu đi gặp bệnh nhân này."

"Được." Kỷ Thương Khung đứng dậy, nói với Dung Trạm: "Tiểu Trạm, chúng ta đi tìm Tiểu Hải, gặp em ấy, hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra."

Không ngờ, Dung Trạm lại nói: “Anh Thương Khung, đợi đã.”

Kỷ Thương Khung: "Sao thế?"

Dung Trạm từ trong túi quần móc ra một tấm thẻ ngân hàng, lúc ra ngoài mang theo bên người, vốn là chuẩn bị đề phòng, nhưng không ngờ thực tế lại có thể sử dụng.

Dung Trạm đưa thẻ ngân hàng cho viện trưởng, cẩn thận nhìn ông ta, nhỏ giọng nói: "Trong đó có hơn 300.000 nhân dân tệ...đó là toàn bộ số tiền tiết kiệm mà tôi có thể rút ra…”

“Hả?" Kỷ Thương Khung khó hiểu.

Ai có thể ngờ rằng viện trưởng lại thực sự hiểu được lời nói khó hiểu của Dung Trạm.

Viện trưởng mỉm cười đầy ẩn ý, ​​chậm rãi tháo kính ra, lấy thẻ ngân hàng rồi nói: “Hôm nay cậu không đến đây, người đó luôn ở trong viện điều dưỡng của tôi."

“Cảm ơn.” Dung Trạm cúi đầu, kéo Kỷ Thương Khung ra khỏi phòng viện trưởng.

Kỷ Thương Khung vốn tưởng rằng Dung Trạm sẽ giải thích cho mình, nhưng Dung Trạm lại không nói gì.

Kỷ Thương Khung đành phải chủ động hỏi: "Tiểu Trạm, em đang giấu anh điều gì à?"

Dung Trạm dừng lại nhìn Kỷ Thương Khung.

Không còn nghi ngờ gì nữa, từ nhỏ Kỷ Thương Khung đã không thiếu sự nuông chiều cũng không thiếu thốn vật chất, lớn lên trong một môi trường ấm áp và yên bình, không rành thế sự, chưa bao giờ gặp gió mưa và cũng chưa bao giờ bị bóng tối ăn mòn.

Anh tốt bụng và nhiệt tình, vì anh nghĩ rằng thế giới từ trước đến nay đã như vậy.

Liệu Kỷ Thương Khung như vậy có thể chịu đựng được sự tàn khốc của sự thật không?


Dung Trạm không dám nghĩ tới.

"Anh Thương Khung, chúng ta nhanh đi tìm ngài Kỷ Thương Hải thôi, em sợ tới trễ sẽ xảy ra chuyện." Dung Trạm nói xong liền kéo Kỷ Thương Khung xuống lầu.

Kỷ Thương Khung bị lôi đến mức lảo đảo: "Này, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, đợi đã, tại sao em lại gọi Tiểu Hải là ngài?”

Hai người bước ra khỏi tòa nhà gạch đỏ nhỏ và nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu mặc đồng phục huấn luyện đang đợi họ ở cửa.

“Hai người muốn tới gặp bệnh nhân phải không?” người đàn ông hỏi.

"Ừ." Kỷ Thương Khung và Dung Trạm đồng thanh gật đầu.

Người đàn ông: "Được rồi, đi theo tôi."

Người đàn ông dẫn họ đi qua sân, vào khu sinh hoạt của viện điều dưỡng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người mặc áo bệnh viện đang tắm nắng vui vẻ, thoạt nhìn thì có vẻ yên bình, nhưng sau khi tiến vào sâu trong khu nội trú thì họ cần đi qua những cánh cửa khóa chặt, hành lang chật hẹp, tối tăm, trong không khí thoang thoảng một mùi đặc biệt khiến người ta cảm thấy rất áp lực.

Cuối cùng, sau khi xuyên qua một cánh cổng bị xích, Kỷ Thương Khung không khỏi nói: "Không phải anh đang nhốt người sao? Nơi này có khác gì ngục tù đâu?"

Người đàn ông đóng cửa lại và giải thích: "Chúng tôi không thể làm gì được. Một số bệnh nhân ở đây sẽ trở nên bạo lực khi phát điên, họ sẽ đánh và giết người. Chúng tôi cũng đang nghĩ đến sự an toàn."

Vừa nói, người đàn ông vừa dừng lại trước cửa phòng, từ thắt lưng móc ra một chùm chìa khóa, lấy ra một chiếc chìa khóa mở khóa: “Người cậu tìm đang ở trong phòng này.”

Cánh cửa được làm bằng sơn màu vàng, có một cửa sổ kính nhỏ, nhìn thoáng qua Dung Trạm có thể biết đây chính là căn phòng được chụp.

Cửa vừa mở, mùi bụi mốc bốc lên.

Trong góc căn phòng trống có một tấm đệm, một người đàn ông đang ngơ ngác ngồi trên đệm, khóe mắt có vết bầm tím, môi nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, gầy gò đến mức gần như không nhận ra được.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Kỷ Thương Hải chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy người, đồng tử run rẩy, đột nhiên đứng dậy, loạng choạng đi tới.

Kỷ Thương Khung: "Tiểu Hải, tại sao em..."

Kỷ Thương Khung chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một người đàn ông bước tới đẩy Kỷ Thương Hải ngã xuống đất, nắm chặt cánh tay của hắn.

“Này! Anh làm gì vậy!" Kỷ Thương Khung nhanh chóng ngăn chặn.

Người đàn ông giải thích: "Tình trạng tinh thần của cậu ta không ổn định, có thể gây nguy hiểm cho người khác.”

"Nói xạo, rõ ràng là em ấy quá vui mừng khi nhìn thấy bọn tôi. Những người bình thường ở đây đều bị các người làm cho phát điên. Em trai tôi không gây hại cho ai cả. Mau thả em ấy ra.” Kỷ Thương Khung đi tới kéo người đàn ông ra.

Người đàn ông không còn cách nào khác đành phải buông Kỷ Thương Hải ra.


"Tiểu Hải." Kỷ Thương Khung tiến tới hỗ trợ, lại bị Kỷ Thương Hải đẩy ra.

Kỷ Thương Hải lao đến chỗ Dung Trạm, dùng hai tay nắm lấy vai y, sức mạnh quá lớn đến mức móng tay gần như cắm vào da Dung Trạm. Hắn mất hồn mất vía la lớn hỏi Dung Trạm: "Vân Phàm ở đâu? Cậu ấy có gặp chuyện gì không?”

Dung Trạm bị dọa đến hoang mang lo sợ, lắp bắp nói: "Ngài Kỷ Thương Hải, tôi không biết ngài Lăng Vân Phàm như nào, cậu bị sao vậy?"

“Kỷ Thương Hải.” Kỷ Thương Khung nghe không được, “Tiêu Trạm đã trăm cay ngàn đắng để đến tìm em, nhưng em mở miệng lại gọi tên người tình của em? Em còn có lương tâm không?”

Kỷ Thương Hải nghe Dung Trạm nói không biết, liền buông tay, chạy về phía cửa.

"Đợi đã! Dừng lại!" người đàn ông hét lên.

Tiếng ồn ào đã thu hút hai nhân viên bảo vệ khác, ba người tiến lên, dùng thủ đoạn rất thô bạo và bạo lực để đè Kỷ Thương Hải xuống đất, khéo léo đâm một cây kim vào cánh tay hắn.

Kỷ Thương Hải vốn đã choáng váng, giãy dụa được một lúc thì bất tỉnh.

“Mấy người tiêm cho em ấy loại thuốc gì vậy!?” Kỷ Thương Khung vội vàng tiến tới lý luận.

“Là để trấn tĩnh.” Bảo vệ giải thích xong lại hỏi: “Với bộ dáng của người này, cậu còn muốn mang đi sao?”

"Tất nhiên phải đưa em ấy đi, không thì để lại nơi này cho mấy người giam giữ khiến em ấy phát điên à?" Dù việc Kỷ Thương Hải đề cập đến chuyện tình cảm của mình khiến Kỷ Thương Khung tức giận, nhưng anh vẫn ngay lập tức tiến tới, cõng Kỷ Thương Hải lên và cùng Dung Trạm đưa hắn đi.

Hai người nhanh chóng rời khỏi viện điều dưỡng bệnh tâm thần phiền muộn này, Kỷ Thương Khung đặt Kỷ Thương Hải nằm ngửa trên ghế sau tài xế, thắt dây an toàn để ổn định cơ thể.

Dung Trạm đỡ Kỷ Thương Khung, lo lắng nói: "Anh Thương Khung, chúng ta tìm một bệnh viện gần đó để cho ngài Kỷ Thương Hải khám sức khoẻ đi."

Kỷ Thương Khung: “Anh cũng nghĩ như vậy, không biết bọn họ tiêm cho thằng bé thuốc gì, không biết có phải thuốc an thần hay không. Lên xe đi, chúng ta đi tìm bệnh viện."

“Được.” Dung Trạm nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.

Kỷ Thương Khung khởi động xe, lái xe đi trên con đường bê tông vắng vẻ, lén nhìn Dung Trạm một cái, sau đó lại nhìn thêm lần nữa, đột nhiên nói: “Đừng buồn.”

Dung Trạm sửng sốt.

Kỷ Thương Khung lại nói thêm: “Anh nhất định sẽ khiến Tiểu Hải thay đổi tính cách, đối xử thật tốt với em, em đừng buồn lòng."

Dung Trạm: "..."

Dung Trạm im lặng hồi lâu, chắp tay lại, ngập ngừng nói: "Anh Thương Khung, thật ra... thật ra..."

"Thật ra, em và ngài Kỷ Thương Hải đã kết thúc thỏa thuận, giữa bọn em không có tình cảm."