“Thức đêm à? Vậy hôm nay em nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không được thì đừng livestream nữa, sức khỏe là quan trọng nhất, em ăn cơm chưa?” Lúc này, khi Vệ Đình Tiêu gọi điện thoại, thật ra hắn đã trên đường về nhà.
Hai ngày nay vừa vặn không có cảnh quay của hắn, đạo diễn cho phép hắn về nhà.
“Sao vậy? Có phải không khỏe trong người không?” Vệ Đình Tiêu cảm thấy trạng thái của Ngạn Sơ có gì đó không đúng, âm thầm tăng tốc độ xe.
“Cũng không sao, chắc là di chứng của việc thức đêm thôi…” Ngạn Sơ không muốn Vệ Đình Tiêu lo lắng, cậu nghĩ mình chỉ cần nằm nghỉ một lát là ổn.
“Hôm nay anh không có việc, lát nữa về nhà anh nấu món ngon cho em ăn.” Vệ Đình Tiêu cũng chỉ nghĩ Ngạn Sơ mệt mỏi, vậy hôm nay hắn sẽ tự mình chăm sóc vợ yêu.
Ngạn Sơ nở một nụ cười mệt mỏi: “Vâng.”
Cúp điện thoại, cậu xoa xoa đầu, vẫn cảm thấy choáng váng, khó chịu.
Lúc này, tiếng thông báo wechat vang lên.
Mạnh Phó Thanh gửi tin nhắn cho cậu.
[Mạnh Phó Thanh]: Chú về Bắc Kinh rồi.
[Mạnh Phó Thanh]: Lần trước con mời chú ăn cơm, lần này phải để chú mời con mới được, con rảnh không?
Trong lòng Ngạn Sơ rất muốn đồng ý, nhưng cậu không thể gặp người khác trong tình trạng này được.
Vì vậy, cậu chỉ đành từ chối khéo léo.
[YS]: Xin lỗi chú Mạnh, hôm nay con có chút việc, hay là để hôm khác nhé.
Mạnh Phó Thanh đọc tin nhắn có chút thất vọng nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.
Sau khi biết được mối quan hệ cha con với Ngạn Sơ, ông rất muốn gặp lại cậu.
Đây là con của ông và Ngạn Cẩn, trước đây ông vậy mà không hề nghĩ đến khía cạnh này.
Cũng đúng, với hiểu biết hiện tại của ông và cấu trúc gia đình phổ biến trong xã hội, rất khó để liên tưởng ba người họ là một gia đình, cũng chỉ có Dung Miểu dám nghĩ như vậy, lần này còn phải cảm ơn cô ấy.
Nếu không thì ông vẫn không biết được sự thật.
Ông đã không thể tham gia vào sự ra đời và trưởng thành của Ngạn Sơ, cứ như vậy bỏ lỡ hai mươi năm, Mạnh Phó Thanh chỉ muốn trong những ngày tháng sau này có thể đối xử tốt với con mình hết mức có thể, coi như là bù đắp cho sự hối tiếc và áy náy trong lòng.
Từ Tử Cẩn cảm thấy dạo này mình bị tam gia “ghẻ lạnh”, trước đây còn cho cậu đi công tác cùng, lần này tam gia một mình rời Bắc Kinh mà không cho cậu đi theo.
Trong lòng Từ Tử Cẩn sáng tỏ như gương, cậu ta đã sớm nhận ra tam gia đến homestay Mặc Sơn không phải vì dự án mới của công ty mà hoàn toàn là vì ông chủ homestay đó.
Cậu ta đã gặp Ngạn Cẩn, khuôn mặt có nhiều nét tương đồng với Ngạn Sơ hơn.
Nếu như trước đây chắc chắn rằng Ngạn Sơ và tam gia có quan hệ gì đó, thì sau khi nhìn thấy Ngạn Cẩn, cậu ta lại không chắc chắn nữa.
Nhưng nhìn thái độ của tam gia đối với Ngạn Cẩn, Từ Tử Cẩn cảm thấy dù không phải con ruột của tam gia, thì giữa mấy người này vẫn có thể tồn tại mối quan hệ khác.
Từ Tử Cẩn ngộ ra, thế giới là một vòng tròn.
Mấy ngày nay Mạnh Phó Thanh về công ty xử lý một số việc, Từ Tử Cẩn cuối cùng cũng có thể làm cánh tay đắc lực của tam gia, cậu rất vui.
Kết quả hôm nay tam gia lại bảo cậu làm tài xế.
Còn bảo cậu ta lái xe đến khu chung cư của Ngạn Sơ.
Đây là sau khi từ nơi khác gặp ba xong lại quay về gặp con trai nhà người ta sao…
Cuộc sống của tam gia thật bận rộn.
Hiện tại cậu ta đang dừng xe ở đây, tam gia lại cứ nhìn điện thoại mãi, cũng không xuống xe, Từ Tử Cẩn không dám thúc giục, chỉ im lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của đối phương.
Đúng lúc này, một chiếc Porsche Macan màu đen đi vào bãi đậu xe, dừng ngay bên cạnh xe của Mạnh Phó Thanh.
Mạnh Phó Thanh:?
Nhìn thấy người từ trong xe bước xuống, Mạnh Phó Thanh nheo mắt.
Trước đây ông còn chúc phúc Ngạn Sơ kết hôn với người mình yêu, giờ ông chỉ muốn quay lại lúc đó tát mình hai cái.
Đứa nhỏ Ngạn Sơ này, sao lại kết hôn sớm như vậy chứ?
Đứa con trai ngoan ngoãn của ông cứ như vậy bị thằng nhóc nhà họ Vệ cướp mất rồi.
Ông, người cha già này, hoàn toàn bất lực.
Nhưng lần trước gặp Ngạn Sơ, từ biểu cảm của cậu Mạnh Phó Thanh có thể thấy Ngạn Sơ tràn đầy hạnh phúc, chắc hẳn đôi vợ chồng son sau khi kết hôn rất ngọt ngào.
Mạnh Phó Thanh cảm thấy mình thật bất lực, đã vắng mặt hai mươi mốt năm, hình như ông cũng không có tư cách gì để xen vào hôn nhân của con cái.
Haizz.
Mạnh Phó Thanh nhìn Vệ Đình Tiêu qua cửa sổ xe, nghiến răng trong lòng: Thằng nhóc nhà ngươi tốt nhất là cả đời đối xử tốt với Ngạn Sơ, nếu không…
Vệ Đình Tiêu không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, khoác chặt áo, tiếp tục đi về nhà.
Vợ yêu còn đang đợi hắn ở nhà.
…
Ngạn Sơ nằm trên sofa nghỉ ngơi hồi lâu, cảm thấy không thể tiếp tục sa sút như vậy nữa, vẫn phải dậy ăn chút gì đó bổ sung thể lực rồi tiếp tục làm việc.
Thế nhưng cậu chỉ vừa bước vào bếp đã bắt đầu buồn nôn.
Ngày thường trong bếp không hề có mùi dầu mỡ nhưng hôm nay những mùi đó lại bị phóng đại vô hạn, Ngạn Sơ không dám mở tủ lạnh, rót một cốc nước rồi lại ra khỏi bếp.
Uống hai ngụm nước, cậu lại quay về sofa ngồi dựa vào.
Cậu bắt đầu cảm thấy tim đập nhanh và loạn nhịp.
Ngạn Sơ có chút hối hận vì đã thức đêm, trước đây cậu từng đọc trên mạng những bài viết về hậu quả của việc thức đêm đối với những người trẻ tuổi.
Thức đêm hại sức khỏe, còn dễ đột tử.
Cậu là người không hay thức đêm, đột nhiên thức trắng mấy đêm liền, quả thực chịu không nổi.
Đúng lúc này, cửa nhà vang lên tiếng mở khóa.
Là Vệ Đình Tiêu về rồi.
Ngạn Sơ trong lòng bỗng thấy có chỗ dựa, vội vàng đứng dậy muốn đi đến chỗ hắn.
Thế nhưng vừa đứng lên trước mắt cậu bỗng tối sầm, tứ chi hoàn toàn mất kiểm soát cả người như bị rút hết sức lực ngã xuống tấm thảm trải sàn phòng khách.
Vệ Đình Tiêu đang ở cửa, vừa định thay dép bỗng nghe thấy tiếng động nặng nề trong phòng.
“Ngạn Ngạn?” Hắn theo bản năng gọi một tiếng.
Không có hồi âm.
Trong lòng bỗng dưng cảm thấy bất an, ném dép lê xuống chạy thẳng vào trong.
Chỉ thấy Ngạn Sơ nằm nghiêng trên thảm, mặt mày tái nhợt, hơi thở gấp gáp, người còn hơi run rẩy.
“Ngạn Ngạn!!”
Trong phút chốc, đầu óc Vệ Đình Tiêu trống rỗng, máu toàn thân như đông cứng lại.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn bế Ngạn Sơ lên chạy ra ngoài.
Ngón tay chạm vào cổ Ngạn Sơ, cậu đang toát mồ hôi lạnh.
Gọi xe cấp cứu quá chậm, Vệ Đình Tiêu định trực tiếp lái xe đưa Ngạn Sơ đến bệnh viện.
Bế người đến bãi đậu xe, Vệ Đình Tiêu còn chưa kịp đến gần xe của mình, đã bị một giọng nói gọi giật lại.
“Tiểu Vệ! Có chuyện gì vậy?” Mạnh Phó Thanh vừa nhìn đã thấy hắn đang bế Ngạn Sơ với vẻ mặt hoảng hốt, không nói hai lời liền vội vàng xuống xe.
“Mạnh… tiên sinh, sao ngài lại ở đây?” Vệ Đình Tiêu đột nhiên không biết nên xưng hô với Mạnh Phó Thanh như thế nào, nói được một nửa thì nghẹn lại, “Ngạn Ngạn đột nhiên ngất xỉu ở nhà, giờ tôi phải đưa em ấy đến bệnh viện.”
“Lên xe tôi đi, cậu trong tình trạng này sao còn lái xe được?” Mạnh Phó Thanh mở cửa ghế sau, giọng điệu mang theo sự uy nghiêm không cho phép từ chối.
Vệ Đình Tiêu chỉ do dự một giây rồi lên xe, “Cảm ơn.”
Lúc này hắn phải ở bên cạnh Ngạn Sơ, có người lái xe thay quả thực tiện hơn.
Lên xe, Vệ Đình Tiêu nói với người ngồi phía trước: “Đến bệnh viện gần nhất.”
Từ Tử Cẩn thấy tình hình khẩn cấp, liền đạp ga phóng đi.
“Sao lại đột nhiên ngất xỉu?” Ở ghế sau, Mạnh Phó Thanh cau mày nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngạn Sơ, khí thế toàn thân đều thay đổi.
“Lúc nãy gọi điện thoại, tôi đã nghe thấy giọng em ấy không ổn, cứ tưởng là gần đây quá mệt mỏi, không ngờ lại ngất xỉu…” Vệ Đình Tiêu cũng hơi luống cuống, ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt Ngạn Sơ, đầy vẻ lo lắng.
“Đừng hoảng, đến bệnh viện kiểm tra xem sao.” Mạnh Phó Thanh có chút may mắn vì hôm nay mình có mặt ở đó, ông vừa định bảo Từ Tử Cẩn lái xe đi thì lại gặp được cảnh này.
Ngạn Sơ là con trai của ông, giờ con trai bị ốm trong lòng ông cũng quặn thắt.
Nhưng trên mặt ông vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, “Lái nhanh hơn một chút.” Mạnh Phó Thanh nói với Từ Tử Cẩn.
Từ Tử Cẩn: “Vâng, tam gia.”
May mà khu chung cư của Ngạn Sơ cách bệnh viện không xa, Vệ Đình Tiêu và Mạnh Phó Thanh nhanh chóng đưa cậu vào phòng cấp cứu.
Sau đó, bác sĩ đưa Ngạn Sơ đi, hai người thì ngồi song song bên ngoài phòng cấp cứu, ngẩn người ra.
Khi bình tĩnh lại, trong lòng Vệ Đình Tiêu tràn đầy áy náy.
Hắn nên về nhà sớm hơn, rõ ràng mấy hôm nay biết Ngạn Sơ rất mệt nhưng vẫn không thường xuyên về thăm cậu.
Nếu hắn ở nhà, Ngạn Sơ có phải sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy?
Vệ Đình Tiêu cúi đầu, hai khuỷu tay chống lên đùi vò mạnh tóc, âm thầm trút bỏ sự bực bội trong lòng.
Mạnh Phó Thanh cũng từng trải qua cái tuổi của Vệ Đình Tiêu, quá hiểu tâm trạng của thằng nhóc này lúc này.
Mặc dù rất khó chịu vì thằng nhóc này đã cướp mất Ngạn Sơ nhưng lúc này ông cũng không thể nói lời nào trách móc Vệ Đình Tiêu.
Đối mặt với tình huống bất ngờ, trút giận cũng vô ích, càng lúc như vậy càng phải bình tĩnh xử lý.
“Tiểu Vệ, cậu là nghệ sĩ, bình thường công việc rất bận rộn phải không?” Mạnh Phó Thanh ngữ trọng tâm trường nói.
“Xuất phát từ sự quan tâm của bậc trưởng bối dành cho hậu bối, tôi muốn nhắc nhở cậu một chút. Công việc tuy quan trọng nhưng gia đình mới là nền tảng, bây giờ cậu không chỉ vì bản thân mình mà phấn đấu, mà là vì gia đình này mà phấn đấu. Đừng bỏ bê việc ở bên người thân.” Dù không nỡ trách móc đối phương nhưng Mạnh Phó Thanh vẫn phải dùng cách của mình để khuyên nhủ Vệ Đình Tiêu.
Ngày thường Vệ Đình Tiêu ít nhiều cũng sẽ phản bác lại vài câu với lời của người ngoài nhưng trong chuyện hôm nay bản thân Vệ Đình Tiêu đã rất tự trách.
Lời nhắc nhở của Mạnh Phó Thanh cũng khá uyển chuyển và đúng mực, Vệ Đình Tiêu hoàn toàn tán thành và tiếp thu.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ gọi một tiếng.
Hai người bên ngoài đồng thời đứng dậy.
Vệ Đình Tiêu trả lời: “Tôi là chồng cậu ấy.”
Mạnh Phó Thanh: “…”
Ông suýt nữa thì buột miệng nói “Tôi là ba của cậu ấy”.
Lúc này rõ ràng không thích hợp để tiết lộ thân phận, vì vậy Mạnh Phó Thanh chỉ biết trơ mắt nhìn Vệ Đình Tiêu đi vào.
Bác sĩ nói với Vệ Đình Tiêu: “Người nhà của anh đã tỉnh, cậu ấy bị ngất do hạ đường huyết, sáng nay chưa ăn sáng phải không?”
Nghĩ đến những gì Ngạn Sơ nói trong điện thoại, Vệ Đình Tiêu gật đầu: “Phải…”
“Tôi thấy cậu ấy còn có vẻ buồn nôn, không rõ còn có nguyên nhân nào khác gây ra tình trạng bệnh hiện tại hay không, đã cho cậu ấy đi xét nghiệm máu rồi chờ kết quả, đã truyền dịch cho cậu ấy, lát nữa chắc sẽ đỡ hơn.” Bác sĩ nói.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Vệ Đình Tiêu đợi bác sĩ rời đi, liền vội vàng đến bên giường.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Ngạn Sơ, tim Vệ Đình Tiêu như bị đâm một nhát.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngạn Sơ, dịu dàng nói: “Ngạn Ngạn, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?”
“Tốt… tốt hơn nhiều rồi… chỉ còn hơi choáng váng thôi.” Ngạn Sơ lúc này mới có chút sức lực để nói chuyện.
Đang truyền dịch bổ sung chút dưỡng chất đã không còn cảm giác tim đập nhanh như lúc nãy nữa.
“Ngạn Ngạn, em nghỉ ngơi cho khỏe, mấy hôm nay đừng làm gì cả, anh xin nghỉ phép ở bên em.” Vệ Đình Tiêu đặt một nụ hôn lên trán Ngạn Sơ.
Lúc này, ánh mắt Ngạn Sơ lại nhìn qua Vệ Đình Tiêu, thấy người phía sau.
Ngạc nhiên nói: “Chú Mạnh…?”
Vệ Đình Tiêu còn không biết Mạnh Phó Thanh đã vào phòng bệnh từ lúc nào.
Không phải chứ, người cũng đã đưa đến rồi, Mạnh tam gia này sao còn chưa đi?