Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 12: Cái tên nghe cũng hay đáo để



Lướt xem một hồi, Vệ Đình Tiêu rốt cuộc cũng biết được tên của cậu idol kia.

Lần theo cái tên tìm kiếm, tài khoản Weibo cá nhân kèm ảnh đại diện của cậu hiện ra.

Vệ Đình Tiêu: “???”

Không phải là cậu diễn viên nhỏ mà hắn gặp ở trường quay bên cạnh hôm nọ sao?

Cũng là chàng trai ăn bún cay đến mức môi đỏ rực ấy.

【SAP-Ngạn Sơ】

Chậc, cái tên nghe cũng đáo để đấy…

Lúc trước ở phim trường cũng chưa từng hỏi đạo diễn tên cậu, giờ lại biết đến theo cách này, Vệ Đình Tiêu cảm thấy thật thần kỳ.

Chẳng lẽ hôm đó ở quán bún chua cay, cậu ấy thực ra đã nhận ra hắn, cố tình giả vờ không quen biết?

Nhưng nhìn không giống lắm, hắn biết rõ diễn xuất của cậu không đến mức đó. Điều này có thể xem cậu diễn ở trường quay bên cạnh là biết.

Hoàn toàn là một lính mới vào nghề.

Vậy thì bây giờ chạy đến super topic* của hắn nhấn like cho những bài đăng khen ngợi hắn là có ý gì?

*Super topic (超话): Siêu thoại – Một tính năng của Weibo, tương tự như hashtag nhưng là một forum riêng dành để thảo luận về một chủ đề, người nổi tiếng hoặc sự kiện cụ thể.

Ngoài việc chứng minh là fan của hắn, rất hâm mộ hắn ra, Vệ Đình Tiêu không nghĩ ra lý do nào khác.

Vị ảnh đế họ Vệ không thiếu sự săn đón trong giới, rất nhiều diễn viên mới đều hâm mộ, kính nể hắn, bản thân hắn cũng không để tâm đến ánh nhìn của người khác.

Cậu nhóc này coi như là người duy nhất gần đây được hắn nhớ mặt.

Hắn còn nhớ ở quán bún chua cay hôm đó, lúc ra về, cậu ấy đã đâm sầm vào lưng hắn.

Trên đường về, người đại diện phát hiện sau lưng áo hắn dính một vết son môi bóng loáng, hoảng sợ tra hỏi hắn một hồi lâu, mãi đến khi hắn nói là vô tình bị người khác cọ vào, người đại diện mới chịu bỏ qua.

Nghĩ đến dáng vẻ Ngạn Sơ rõ ràng ăn cay rất kém nhưng vẫn cố chấp ăn, Vệ Đình Tiêu không khỏi nhếch mép.

Bờ môi sưng đỏ vì cay ấy, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Vệ Đình Tiêu đầy hứng thú click vào Weibo của Ngạn Sơ. Bên trong phần lớn đều là bài đăng quảng cáo rất cứng nhắc, hoặc là PR cho bài hát và MV mới của nhóm, hoặc là re-up một số nội dung công việc chung của cả nhóm.

Nhóm nhạc nam SAP mới debut được một năm, bởi vậy Weibo của Ngạn Sơ rất nhanh đã lướt đến bài đầu tiên.

Nội dung Weibo mang nặng dấu ấn quản lý bởi công ty, hầu như không có chia sẻ gì về cuộc sống cá nhân, thi thoảng có đăng tải vài bức ảnh, nhìn cũng có thể nhận ra là ảnh chụp theo yêu cầu của công ty.

Hơn nữa phần bình luận bên dưới mỗi bài đăng Weibo càng thảm không nỡ nhìn, có thể gọi là trại tập trung của antifan.

Nếu như chưa từng gặp Ngạn Sơ hai lần ngoài đời, chỉ nhìn những bình luận chửi mắng ác ý này, Vệ Đình Tiêu sẽ cho rằng cậu idol này đào mồ mả tổ tiên của đám người này mất.

Phải có thù hằn sâu cỡ nào mới mắng chửi bẩn thỉu đến vậy?

Loại bình luận như thế này, công ty không PR dọn dẹp, cũng chẳng xử lý gì, cứ mặc kệ những lời ác ý ấy nằm chình ình ở đó, ai vào xem cũng có thể nhổ một bãi nước bọt?

Vệ Đình Tiêu lăn lộn trong giới này nhiều năm, rất nhanh đã hiểu rõ nguyên do.

Long Phong Entertainment đây là đang biến đứa nhỏ này thành bia đỡ đạn, đi theo con đường hắc hồng để nổi tiếng đây mà.

Phải biết rằng dùng cách này để tạo độ phủ sóng cho bản thân có ảnh hưởng đối với con đường sự nghiệp của một nghệ sĩ là không hề nhỏ.

Sẽ không ai nhớ đến nỗ lực trong công việc của Ngạn Sơ, không ai thấu hiểu sự vất vả của cậu ấy, mọi người biết đến cậu chỉ vì danh tiếng của cậu rất tệ.

Trớ trêu là, cái gọi là “danh tiếng rất tệ”, còn rất có thể là bịa đặt vu oan giá hoạ.

Cho dù có thu hút được lượng traffic, nhưng kết quả cuối cùng thật sự là thứ mà bản thân Ngạn Sơ mong muốn sao?

Vệ Đình Tiêu chỉ cần động não một chút là hiểu, chắc chắn là do nghệ sĩ không có tiếng nói, bị ép phải nghe theo sự sắp xếp của công ty.

Chờ đã! Vậy chẳng phải… Việc like bài đăng ở super topic của hắn, cũng là bị ép buộc sao?

Cố ý khơi dậy ác cảm từ fan của hắn, lại thêm một lần bôi đen Ngạn Sơ.

Long Phong Entertainment khi nào thì trở nên ghê tởm như vậy?

Vệ Đình Tiêu tuy rằng không phải nghệ sĩ của Long Phong, nhưng quen biết rất nhiều diễn viên và cổ đông cấp cao của công ty này, hắn nhớ rõ Long Phong trước kia không hề có kiểu chiêu trò rẻ tiền này.

“Anh Tiêu, chúng ta đến rồi, bên ngoài đang mưa, em xuống xe bung dù trước, anh xuống xe cẩn thận vết thương.”

Tiểu Lâm nãy giờ im lặng không lên tiếng, quan sát sắc mặt Vệ Đình Tiêu.

Lúc đầu, anh Tiêu còn khá bình thản, sau đó không biết lướt thấy thứ gì thú vị trên điện thoại mà khóe môi cứ cong lên mãi không thôi.

Tiếp đó đến một lúc nào đó, bỗng dưng biểu diễn màn ảo thuật nụ cười biến mất, còn nhíu mày.

Tiểu Lâm không cho rằng trên mạng có tin tức gì có thể khiến tâm trạng anh Tiêu lên xuống thất thường như vậy, cậu ta chỉ có thể suy đoán là do vết thương của anh Tiêu rất đau, đau đến mức không thể chịu nổi, nhưng lại không muốn để lộ vẻ yếu ớt trước mặt cậu, cố nén không lên tiếng.

Trong lòng Tiểu Lâm cũng rất khó chịu, anh Tiêu trả lương cao như vậy, là số tiền mà trước đây cậu phải làm lụng vất vả nhiều năm cũng không kiếm được, hiện tại các khía cạnh sinh hoạt của anh Tiêu đều do cậu quản lý, vấn đề an toàn càng phải chú ý, thế mà cậu vẫn không chăm sóc tốt cho anh ấy, thật sự là sơ suất.

Sau khi đỡ Vệ Đình Tiêu xuống xe, Tiểu Lâm luôn nghiêng dù về phía hắn, sợ làm ướt người hắn.

Vệ Đình Tiêu nhìn Tiểu Lâm cứ như “bà mẹ già” thế này, bất đắc dĩ cười, giơ tay phải lành lặn lên, chỉnh lại cái ô.

“Mới có mấy bước đường, mưa nhỏ thế này, cậu xem tôi là bột mì à? Dính nước là nát sao?” Vệ Đình Tiêu vỗ vai trợ lý, “Rồi rồi, không phải đã vào trong rồi sao? Cất ô đi.”

Tiểu Lâm bĩu môi cất ô, Vệ Đình Tiêu thì quen đường cũ đến phòng khám quen thuộc.

Hắn đã đặt lịch khám trước, nơi này hắn thường xuyên lui tới, mỗi lần bị thương đều đến phòng khám cố định này.

Lần này đẩy cửa ra, thanh niên mặc áo blouse trắng bên trong đã chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật xong xuôi.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Hạc Tri vốn đang quay lưng về phía cửa ngoảnh đầu liếc nhìn, “Lần này đến nhanh đấy, muốn nằm hay ngồi khâu, tùy cậu.”

“Lâu không gặp, bác sĩ Thẩm.” Vệ Đình Tiêu căn bản không thèm nhìn cái giường phẫu thuật kia một cái, trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế, “Nếu tôi mà không đến nhanh, cậu trợ lý nhỏ của tôi sắp khóc rồi đấy.”

Tiểu Lâm vừa quay lại xe lấy cốc nước nóng vội vàng chạy vào phòng khám, câu đầu tiên nghe thấy chính là câu này.

Tiểu Lâm: “…”

“Anh Tiêu, em không có.” Cậu còn nhỏ giọng biện giải một câu.

Thẩm Hạc Tri lấy oxy già, cẩn thận gỡ từng lớp gạc đã thấm đẫm máu trên cánh tay Vệ Đình Tiêu ra, bắt đầu sát trùng vết thương.

“Bản thân cậu không sợ chết thì thôi đi, đừng lúc nào cũng trêu chọc người khác. Còn nữa, bày đặt nghiêm túc với tôi làm gì? Chúng ta thứ sáu tuần trước mới gặp nhau, đừng làm như thể mấy năm không gặp vậy.”

Vệ Đình Tiêu nhíu mày vì đau, nhưng miệng vẫn cười lớn, “Lão Thẩm, cậu vẫn phũ phàng như vậy.”

Thẩm Hạc Tri mặc kệ lời hắn nói, tay cầm kim khâu, đã bắt đầu khâu vết thương một cách thuần thục.

Nhìn thấy Vệ Đình Tiêu rốt cuộc cũng không còn thản nhiên như vậy, hắn thản nhiên cười khẩy: “Trợ lý thì tốt, ảnh đế thì xấu, phải dùng kim mới trị được.”

Tiểu Lâm đứng bên cạnh nghe đến mức mặt đỏ tai hồng, dứt khoát lùi ra ngoài phòng khám.

Vệ Đình Tiêu được xem là người chịu đau khá tốt, Thẩm Hạc Tri cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều, một vết khâu nho nhỏ rất nhanh đã hoàn thành.

Trước khi đến đây, hắn đã báo cáo tình hình vết thương của mình cho Thẩm Hạc Tri.

Hai người là bạn thân từ hồi cấp ba, ăn ý với nhau từ lâu, mỗi người đều đang theo đuổi sự nghiệp và ước mơ của riêng mình.

Với cường độ công việc bận rộn của cả hai, lẽ ra sẽ không thường xuyên gặp mặt.

Nhưng oái oăm thay, Vệ Đình Tiêu thường xuyên bị thương khi đóng phim nên việc đến bệnh viện cũng trở thành chuyện cơm bữa.

“Fan của cậu mà thấy cậu toàn thân chẳng còn miếng da nào lành lặn chắc sẽ đau lòng lắm, cậu vẫn nên cẩn thận một chút đi, tôi không muốn mỗi tuần đều phải gặp cậu một lần đâu.” Thẩm Hạc Tri không chút lưu tình mà nói.

“Bộ phim sắp đóng máy rồi, cậu nhịn thêm chút nữa đi, sau khi đóng máy tôi sẽ nghỉ dưỡng một thời gian, đến lúc đó cậu muốn gặp tôi ở bệnh viện cũng khó.” Vệ Đình Tiêu vô tâm vô phế nói đùa.

Thẩm Hạc Tri ngồi xuống vị trí của mình, gõ vài cái trên máy tính, in ra một tờ phiếu khám bệnh và một tờ đơn thuốc.

“Chậm mà chắc, cậu vẫn nên đi truyền dịch hai ngày cho chắc ăn, xuống tầng một tìm y tá trực để họ truyền cho.” Thẩm Hạc Tri đưa tờ giấy cho Vệ Đình Tiêu, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

“Vậy còn cậu?”

“Tôi thì sao? Tôi tan ca chứ sao, chẳng lẽ còn ở lại truyền dịch cùng cậu à?” Thẩm Hạc Tri treo áo blouse lên móc.

Khoá tủ, đẩy Vệ Đình Tiêu, “Đi mau đi mau, không phải vì khâu vết thương cho cậu thì tôi đã về nhà từ lâu rồi sao? Phẫu thuật cả ngày đang buồn ngủ chết đi được đây này.”

Vệ Đình Tiêu biết công việc của Thẩm Hạc Tri vất vả, bông đùa thêm hai câu rồi tạm biệt hắn.

Bệnh viện này rất chú trọng đến sự riêng tư, môi trường cũng thuộc dạng hàng đầu, phạm vi phục vụ và tiếp đón có định hướng rõ ràng, chủ yếu là những người của công chúng như nghệ sĩ và một số nhóm người rảnh rỗi sinh nông nổi.

Vì chi phí khám chữa bệnh đắt đỏ, người dân bình thường gần như sẽ không lựa chọn bệnh viện tư nhân vừa hẻo lánh, giá cả lại không hề rẻ, hơn nữa hiệu quả chưa biết chắc chắn ra sao này.

Những bệnh viện khác đều chật kín người, còn Cẩm Hòa lại vắng vẻ hơn nhiều, hơn nữa lúc này cũng đã muộn, người đến khám cấp cứu rất ít.

Vệ Đình Tiêu sau khi lấy thuốc xong liền đến phòng tiêm truyền dịch.

Khâu vết thương hắn còn chẳng sợ, truyền dịch tĩnh mạch này càng không thèm nhíu mày.

“Được rồi, cậu có thể đến phòng VIP nghỉ ngơi.”

Người tiêm cho Vệ Đình Tiêu là một y tá lớn tuổi, đã làm việc ở bệnh viện này hơn mười năm, từ lâu đã quen mặt Vệ Đình Tiêu.

Những minh tinh tầm cỡ như Vệ Đình Tiêu càng chú trọng đến sự riêng tư, thông thường sẽ đến phòng bệnh riêng, nhưng hôm nay phòng truyền dịch vắng tanh…

“Thôi khỏi cần, tôi không sao, ngồi ở khu nghỉ ngơi truyền dịch chờ hết thuốc là được.”

Vệ Đình Tiêu không hề câu nệ, cho rằng hôm nay mình chỉ bị thương nhẹ, tự mình cầm chai thuốc đi về phía khu nghỉ ngơi truyền dịch.

Cậu trợ lý đi theo sau hốt hoảng.

“Anh Tiêu, để em cầm chai thuốc giúp anh, tay anh còn bị thương kìa, từ từ thôi!”

Vị ảnh đế họ Vệ đã an vị, móc chai thuốc lên giá treo, lắc nhẹ hai cái.

“Anh Tiêu, uống chút nước nóng đi.” Tiểu Lâm tìm chỗ ngồi bên cạnh Vệ Đình Tiêu, đưa cốc giữ nhiệt lấy từ trên xe cho hắn.

Lần này Vệ Đình Tiêu cũng không từ chối, uống hai ngụm nước, bảo Tiểu Lâm nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Đi theo đoàn phim cả ngày còn bận rộn trước sau, cho dù là người sắt cũng phải mệt mỏi.

Bản thân Vệ Đình Tiêu vẫn tràn đầy năng lượng, có lẽ bởi vì đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp và thể lực, hắn lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Thường thì giây trước còn cãi nhau một trận long trời lở đất với lão cổ hủ ở nhà, giây sau đã đến phòng tập thể hình đấm bốc hai tiếng đồng hồ, học thuộc lời thoại đến tận sáng sớm, ngày hôm sau vẫn có thể dậy sớm, lúc quay phim rất tập trung, hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lúc này truyền dịch ở bệnh viện tương đương với việc tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vậy.

Tay truyền dịch là tay trái, không ảnh hưởng đến việc tay phải lướt điện thoại.

Khi đang xem Weibo của Ngạn Sơ, hắn vô tình nhìn thấy fan đăng video màn trình diễn mở màn đêm nhạc, còn đặc biệt quay cận cảnh Ngạn Sơ vừa hát vừa nhảy.

Vị ảnh đế họ Vệ như ma xui quỷ khiến đeo tai nghe bluetooth, mở video lên.