Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 123: Anh tốt nhất nên thế…



Lúc ăn tối, Ngạn Cẩn liên tục gắp thức ăn cho Chu Lan.

Biết Chu Lan sẽ đến hôm nay ông đã nấu rất nhiều món mà Chu Lan yêu thích.

Ngoài ra… còn hy vọng có thể xoa dịu tâm trạng bực bội của Chu Lan.

Dù Chu Lan giờ đây chưa hề chửi thề một tiếng nào nhưng những người hiểu cậu ta đều biết, lúc này trong lòng hắn chắc chắn đã nổ tung không biết bao nhiêu lần rồi.

“Ăn thêm chút nữa đi, dạo này trông em gầy hẳn, ở nhà nhiều việc lắm sao?” Ngạn Cẩn đến chỗ Ngạn Sơ đã hai mươi ngày rồi, ông cũng lo lắng ở nhà Chu Lan sẽ quá bận.

“Không bận lắm đâu, anh cả cứ chăm sóc tốt cho Tiểu Sơ là được, đừng lo chuyện nhà, có em đây, hơn nữa Tiểu Tịch thỉnh thoảng cũng về giúp.” Chu Lan nghe nói mình gầy, liền bắt đầu ăn thịt như điên.

Hắn còn phải tìm cơ hội để đánh người, thân hình không đủ lực đâu được.

“He he, chú Lan cũng là người có gia đình rồi.” Ngạn Sơ nghe Chu Lan nhắc đến Liễu Tịnh Hi không nhịn được trêu chọc.

Chu Lan gần đây đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện đám cưới, một mình hắn không quá để tâm đến nghi lễ, nhưng khi có người yêu, hắn muốn dành tất cả sự lãng mạn cho người mình yêu.

Chu Lan bị Ngạn Sơ dẫn dắt đi khỏi chủ đề đó, chủ đề chuyển sang vị hôn thê, tâm trạng hắn mới tốt lên chút, tạm thời không còn nghĩ đến chuyện “lợn vỗ béo húc được cải thảo” nữa.

“Ăn xong, cháu dẫn chú xuống dưới dạo chơi nhé?” Ngạn Sơ nói.

“Tiểu Sơ, giờ cháu có thể tùy tiện ra ngoài được sao? Trong bụng hai đứa bé càng phải cẩn thận đấy.” Chu Lan quan tâm hỏi.

“Đã qua tháng thứ ba rồi, không vận động mạnh là được ạ, chỉ đi dạo quanh khu chung cư thôi không sao đâu chú.” Ngạn Sơ cũng không thể suốt ngày ở nhà, thời gian này đều là do Ngạn Cẩn đi dạo cùng cậu.

“Vậy được.” Chu Lan đồng ý.

Ăn xong, cả ba cùng nhau xuống tầng đi dạo.

Vệ Đình Tiêu lựa chọn khu chung cư đều là những nơi có môi trường rất tốt, khu chung cư này quản lý cây xanh cũng rất tốt.

Họ vừa đi vừa trò chuyện, bất ngờ một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở không xa, vẫy tay gọi về phía họ: “Tiểu Sơ, A Cẩn!”

Cha con họ đồng thời sững sờ: “……!!”

Sau đó hai người cứng đờ quay đầu nhìn Chu Lan, chỉ thấy người lúc nãy còn vui vẻ cười đùa, lúc này lại thay đổi sắc mặt chỉ trong một giây, ánh mắt nồng lửa, nắm chặt nắm đấm, trông như muốn xông lên cắn người.

Ngạn Cẩn chống tay lên trán, không phải đã bảo tên đó mấy ngày này đừng đến sao? Sao vẫn đến?

Ngạn Sơ cũng không ngờ khi đi dạo trong khu chung cư lại gặp phải ba của mình.

Biết chú Lan đang tức giận, giờ đây kẻ cho chú ấy trút giận đã đến, phải làm sao?

Ngạn Sơ chỉ cảm thấy sự dẫn dắt và xoa dịu của cậu và ba suốt chiều nay với Chu Lan hoàn toàn vô ích.

Giờ đây nhìn thấy nhân vật mục tiêu là trực tiếp nổ tung rồi.

Mạnh Phó Thanh vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm, nhanh chóng đi đến, thấy Chu Lan còn chào hỏi: “Tiểu Chu lâu rồi không gặp! Lần này đến Bắc Kinh ở lại nhiều ngày đi, anh có thể dẫn cậu đi khắp nơi, cậu muốn đi đâu cũng có thể nói với anh.”

Chu Lan trợn tròn mắt nhìn người: “Tôi muốn đi phòng tập quyền anh, nơi nào có phòng tập quyền anh, tôi muốn PK 1vs1 thật.”

Mạnh Phó Thanh nghe xong sững sờ, liền cười nói: “Cậu hỏi đúng người rồi, anh đầu tư vài phòng tập quyền anh, phòng tập thể hình, hồ bơi, là hội viên trọn đời ở đó, cậu muốn đi lúc nào? Anh đi đặt chỗ.”

Chu Lan: “…” Ghét những người giàu các người!

“Tôi, tôi muốn đi ngay bây giờ, anh làm đối thủ của tôi.” Chu Lan ác giận nói.

Mạnh Phó Thanh vẫn cười híp mắt: “Được, sau khi ăn cơm đánh quyền tập thể hình là lựa chọn không tồi, anh thỉnh thoảng cũng đi đánh quyền ở đó, vậy thì… anh lái xe qua dẫn cậu đi.”

Chu Lan: “Được.”

Ngạn Cẩn có chút lo lắng, kéo kéo Chu Lan: “Em thật sự muốn đi sao?”

Chu Lan kiên định gật đầu: “Đúng vậy, không đánh hắn vài quả, giải tỏa nỗi giận trong lòng em không được.”

Ngạn Cẩn chống tay lên trán, biết Chu Lan thích nói vậy, thực chất không thực sự muốn làm hại ai, nhưng… vẫn có chút lo lắng.

Ngạn Cẩn nhìn Mạnh Phó Thanh, muốn yêu cầu người đó đừng dẫn em trai của mình đi làm lố.

Nhưng Mạnh Phó Thanh lại trao cho ông một cái nhìn an ủi, còn lén lút gửi tin nhắn cho Ngạn Cẩn: Cậu em trai chắc phải vượt qua cái bước này.

Ngạn Cẩn không nói nên lời nào chỉ thở dài: “…”

Mạnh Phó Thanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, từ khi biết Ngạn Cẩn có em trai, hắn đã bắt đầu tưởng tượng sau này phải làm sao vượt qua cái bước này.

Hắn tiếp xúc với Chu Lan là một người có tính cách thẳng thắn, rất vui vẻ, kiểu người này không chơi âm mưu, có tâm trạng gì cũng sẽ thể hiện trực tiếp trên gương mặt.

Lần này người đó đến Bắc Kinh chắc chắn một phần lớn là vì ông.

Ông và Ngạn Cẩn hòa hợp lại, muốn tiếp tục đi chung con đường này thì chuyện này không thể né tránh.

Chu Lan là người nhà của Ngạn Cẩn, Mạnh Phó Thanh không muốn bị người ta xem thường.

Yêu cầu của Chu Lan rất đơn giản, là đàn ông thì đừng sợ, thẳng thắn xông lên thôi! Đương nhiên ông không thể lùi bước vào lúc này.

Vì vậy hai người tối muộn lại hẹn nhau đến phòng tập quyền anh, Ngạn Cẩn và Ngạn Sơ cũng không cản nổi.

Họ còn không cho Ngạn Cẩn và Ngạn Sơ đi theo, bảo cha con họ về ngủ sớm, không cần chờ họ.

“Ba, để mặc kệ họ vậy có sao không?” Ngạn Sơ trong lòng cũng có chút lo lắng.

“Không sao đâu, người lớn rồi, đều có sự chừng mực.” Ngạn Cẩn nói những lời này để an ủi Ngạn Sơ, Ngạn Sơ giai đoạn này không thích hợp với việc lo lắng, thực chất bản thân ông cũng không có bao nhiêu lòng tin.

Nên là… không sao chứ…

Quyết định PK hai người đến một phòng tập quyền anh có trang thiết bị rất tốt, trong phòng thay đồ, họ thay quần áo chuyên nghiệp, đeo găng tay và thiết bị bảo vệ.

Đứng trên sân đấu vuông, Chu Lan cũng không giả vờ nữa trực tiếp chỉ ngón tay về phía đối phương: “Lý do đến đây chính là để đánh một trận, anh nên hiểu ý tôi.”

Mạnh Phó Thanh vỗ vỗ găng tay: “Anh hiểu, nên anh không phải đến sao?”

Chu Lan hung hăng nói: “Muốn ở với anh trai tôi, tôi không đồng ý, trừ phi đánh bại tôi.”

Mạnh Phó Thanh biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Bắt đầu thôi.”

Hai người đều không nói lời nào vô bố, trực tiếp xông lên đánh, Chu Lan là người làm nông từ bé, về mặt thể lực và sức mạnh đều không thể xem thường, dù gầy hơn trước nhưng cũng là thịt bắp cứng cỏi.

Mạnh Phó Thanh từ bé lại được nuôi nấng sung túc, có thể nói là chưa từng thiếu thốn cái gì, không bao giờ làm việc nặng nhọc, trong nhà cũng có quản gia và bảo mẫu sắp xếp cuộc sống.

Ông không có sức mạnh bạo lực như Chu Lan, nhưng ông thích thử nhiều môn thể thao từ nhỏ, về kỹ thuật đánh quyền anh càng hiểu rõ hơn đối phương, còn có thể sử dụng đòn thủ nhẹ nhàng bởi ngón tay.

Đánh một hồi thực sự là không phân thắng bại.

Nhưng Chu Lan cuối cùng cũng trẻ hơn Mạnh Phó Thanh rất nhiều, về sức bền cũng mạnh hơn.

Cuộc PK này kéo dài, chắc chắn Chu Lan có ưu thế.

“Tôi thấy anh hơi thở nặng nè, có muốn nghỉ ngơi không?” Chu Lan khiêu khích.

Mạnh Phó Thanh không trả lời, tiếp tục xông lên, cả đời này nỗi khổ nặng nề nhất ông đã trải qua hết rồi, chuyện trước mắt trong lòng ông không đáng quan tâm.

Ông không sợ thua, thua trước mặt cậu em vợ cũng không sao, ông chỉ muốn cho người đó biết quyết tâm của mình lớn như thế nào.

“Năm 25 tuổi, anh đã yêu người ấy, những năm tháng bỏ lỡ nhau anh không bao giờ suy nghĩ tới người khác, giờ anh…”

“Chỉ yêu thương, trân trọng, muốn bảo vệ người ấy hơn lúc trước!”

Sử dụng toàn bộ sức lực, Mạnh Phó Thanh đánh ra cú đấm cuối cùng, Chu Lan không né kịp, thực sự là nhận đòn này mạnh, nhưng phản công của hắn cũng nhanh chóng, Mạnh Phó Thanh cũng không thắng.

Ông rõ ràng cảm thấy khóe miệng bị rách, trong miệng đầy vị máu, bên thái dương cũng lập lập nảy lên.

Thật sự là tuổi già bắt đầu hơi yếu.

Ông ngã khuỵu vào mép sân đấu: “Ngày biết mình có con trai, anh đã không ngủ suốt một đêm, từ giờ trở đi, anh chỉ muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cha con họ…”

Chu Lan hơi hơi thở dốc, đứng trên nơi ban đầu, không tiếp tục tấn công, trên gương mặt cũng có một vết sưng tím.

Trước đây lúc còn nhỏ tuổi đi đánh nhau chưa bao giờ thua, không ngờ lần này gặp phải người ngang tài ngang sức.

Hắn biết mình đã có ưu thế về tuổi tác và sức mạnh, lúc tấn công, hắn luôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương.

Người này không bao giờ lùi bước.

Hắn không thích nghe người đàn ông nói, chỉ xem ánh mắt của người đó, ánh mắt không thể nói dối.

Mạnh Phó Thanh từ đầu đã cho hắn ấn tượng tốt, Chu Lan lo lắng những điều đó đều là giả vờ.

Nhưng giả vờ của rất nhiều người sẽ bộc lộ sau khi đấu quyền, chỉ cần Mạnh Phó Thanh là người chân thật, mục đích hôm nay của Chu Lan cũng đã đạt được.

Hắn không phải là lầm lì bướng bỉnh, chỉ là dùng cách của mình để cho người thân của mình một chút lòng tin.

Anh trai của hắn và cháu trai đều đã trải qua nỗi khổ, hắn muốn hơn ai hết trên đời này có người bảo vệ cha con họ.

Giờ đây người này đã xuất hiện, tất nhiên cần phải trải qua sự kiểm tra của mình.

Trước hết không thể là kẻ nhút nhát, không thể là tên lăng nhăng đểu cáng.

Nghe anh trai nói, những năm nay Mạnh Phó Thanh cũng chưa bao giờ kết hôn, Chu Lan mới bất đắc dĩ cho phép người ta trở thành đối thủ của mình.

Nếu Mạnh Phó Thanh tính cách có vấn đề, căn bản không thể đến bước này, Chu Lan sẽ trực tiếp đánh người ta bị thương.

“Là anh thua, Tiểu Chu cậu rất giỏi.” Mạnh Phó Thanh có thể cảm nhận được cú đấm cuối cùng Chu Lan đã thu sức.

Mạnh Phó Thanh trong lòng thực sự rất cảm ơn Chu Lan, những năm qua, Ngạn Cẩn có một người em trai luôn chăm sóc ông như vậy, thật là tuyệt vời.

“Không dám, Mạnh tổng, anh cũng không tệ, cái cú đấm cuối cùng đánh rất hay.” Chu Lan tháo thiết bị bảo vệ, mồ hôi nhễ nhại, cười với đối phương.

Tới lúc này, một số lời không cần nói nhiều nữa chỉ cần giao lưu trong võ đài là được.

Đi ra ngoài nhìn thấy giờ giấc mới phát hiện họ đã đánh đến hai tiếng đồng hồ.

Đến lúc giải lao thư giãn, hai người đều có chút mệt mỏi.

Ngồi trong xe của Mạnh Phó Thanh, Chu Lan nói: “Sau này nếu dám đối xử tệ bạc với họ, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh, lúc đó sẽ không khách khí với anh như hôm nay đâu.”

Mạnh Phó Thanh cười nói: “Anh làm sao dám, cuộc sống hiện tại của anh là ngày hạnh phúc nhất trong nửa đời của mình, mỗi ngày đều trân trọng không nói nên lời.”

Chu Lan ở trước mặt Mạnh Phó Thanh, nói vẫn có cái vẻ của đứa trẻ con, đánh xong rồi còn nâng nắm đấm lên: “Anh tốt nhất nên thế..”

Mạnh Phó Thanh cảm thấy cậu em vợ này khá dễ thương, thỉnh thoảng sẽ nghĩ… nếu lúc trước ông và Ngạn Cẩn không chia tay, lúc đó Chu Lan sẽ phản ứng như thế nào, chắc chắn rất thú vị.

Xe chạy đến khu chung cư, Chu Lan xuống xe, “Được rồi, tôi đi đây.”

Kết quả Mạnh Phó Thanh cũng xuống xe.

Chu Lan: “Anh làm gì vậy? Giờ này anh lên, họ đều đã ngủ rồi.”

Mạnh Phó Thanh nói: “Quên không nói với cậu, trong khu chung cư này cũng có bất động sản của anh, gần đây anh chuyển đến ở.”

Dù sao cũng gần hơn, gặp ba con họ cũng tiện lợi hơn.

Sắc mặt Chu Lan đỏ ửng, giống như một con cá nóc.

Không muốn nói nói gì nữa, tức giận rời đi.

Trong lòng lại càm ràm: Ghét những người giàu các ngươi!!

Mạnh Phó Thanh trở về nhà, gửi tin nhắn cho Ngạn Cẩn, đối phương thực sự chưa ngủ, câu nói đầu tiên là—

【Mộc Cẩn】:Anh không sao chứ?

【Mạnh Phó Thanh】:Không sao, em mau nghỉ ngơi đi.

【Mộc Cẩn】:Mặt của em trai em đều sưng lên, anh có thể an toàn vô sự sao? Em không tin, em trai em từ bé đến lớn đánh nhau chưa bao giờ thua.

Mạnh Phó Thanh: “…”

Ngạn Cẩn quả nhiên vẫn hiểu ông, cuối cùng ông chụp ảnh mặt mình cho đối phương xem.

Trong ảnh thể hiện, khóe miệng bị rách, bên mắt cũng xanh tím, vị trí gò má có chút sưng lên.

Mạnh Phó Thanh như vậy trông rất thảm hại, Ngạn Cẩn chưa bao giờ thấy hắn như vậy.

Đây là bị em trai đánh một trận sao? Chu Lan rõ ràng nói là đánh hoà, nhưng nhìn vết thương thì cảm giác Mạnh Phó Thanh bị Chu Lan đè ra mà đánh.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

【Mộc Cẩn】:…

【Mộc Cẩn】:Đây gọi là không sao sao? Nhà có hộp thuốc không? Mau bôi thuốc.

【Mộc Cẩn】:Cẩn thận bôi không tốt sẽ để lại vết sẹo.

【Mộc Cẩn】:Lần trước em cho anh thuốc bôi chấn thương của nhà em, cũng có thể bôi lên mặt, lần trước em cho anh dùng còn dư, anh dùng đi.

Mạnh Phó Thanh thấy Ngạn Cẩn gửi đến nhiều tin nhắn, biết đối phương đang lo lắng hắn, trong lòng ấm áp, liền cười đánh chữ.

【Mạnh Phó Thanh】:Tuân lệnh, ba thằng nhỏ.

【Mộc Cẩn】:@#%!*……&