Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 136: Hôm nay không dính lấy vợ cậu nữa sao?



Trở về Bắc Kinh, Vệ Đình Tiêu lập tức gói ghém hai đứa con đưa đến nhà ba mẹ mình. Sau khi dặn dò vài điều, hắn liền đưa Ngạn Sơ về nhà.

Ứng Nguyệt Như và Vệ Thừa Lễ thì khá vui vẻ.

Trước đây toàn là Vệ Đình Tiêu ở nhà chăm con, hai người họ ở nhà cũ, rất ít khi tiếp xúc với hai cháu nhỏ.

Giờ hai đứa nhỏ ở nhà cũ ba ngày, chẳng phải là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm ông cháu sao?

Đúng là yêu cháu hơn con, Vệ Thừa Lễ vốn nghiêm khắc với Vệ Đình Tiêu, nhưng khi nhìn thấy Niên Niên và Tuế Tuế liền biến thành một người ông hiền từ.

Niên Niên và Tuế Tuế nắm kính lão của ông giằng co, Vệ Thừa Lễ cũng không giận, còn cổ vũ chúng giật mạnh lên.

Nước dãi của lũ trẻ làm ướt áo Vệ Thừa Lễ, ông cũng không hề ghét bỏ, còn cẩn thận lấy khăn lau miệng cho chúng.

Rõ ràng không hiểu hai đứa nhỏ đang nói gì nhưng Vệ Thừa Lễ vẫn hào hứng khen chúng nói hay.

Ngay cả khi bọn nhỏ uống sữa, đi vệ sinh, Vệ Thừa Lễ cũng vui vẻ nói “Giỏi lắm”.

Ứng Nguyệt Như nhìn mà thấy hơi bất lực, bà nghĩ sau này Vệ Thừa Lễ chắc chắn sẽ chiều Niên Niên và Tuế Tuế lên trời. Trong lòng bà có chút lo lắng, trẻ con có thể chiều nhưng không thể chiều quá, nếu không sẽ thành hư hỏng. Tuy nhiên, hai đứa nhỏ còn bé, bây giờ cũng chưa thể hiện ra điều gì.

“Ngày mai có mấy người bạn cũ của anh đến nhà chơi.” Buổi tối, Vệ Thừa Lễ báo cáo với vợ.

Ứng Nguyệt Như khẽ cười, nói đầy ẩn ý: “Ai mà chẳng biết anh muốn khoe cháu chứ gì?”

Vệ Thừa Lễ hơi đỏ mặt: “Khụ… chuyện này, hai đứa nhỏ đã đến đây rồi cũng không thể giấu giếm không cho mọi người nhìn chứ.”

Ứng Nguyệt Như: “Em sợ bọn nhỏ ở nơi đông người sẽ sợ hãi khóc nhè.”

Vệ Thừa Lễ: “Không sao, có anh trông chừng. Hai bảo bối nhà mình ngoan lắm, rời xa ba cũng không khóc, chắc là những đứa trẻ rất kiên cường.”

Vừa dứt lời, bảo mẫu ở phòng trẻ em bên cạnh chạy đến gõ cửa, nói hai đứa nhỏ khóc dữ quá, dỗ thế nào cũng không nín, có lẽ là không có ba ở bên nên thiếu cảm giác an toàn.

Vệ Thừa Lễ và Ứng Nguyệt Như vội vàng xuống giường chạy sang, mỗi người bế một đứa dỗ dành.

“Sao vậy, cục cưng nhỏ? Ba không có ở đây còn có ông nội mà. Nín nào, ngoan.” Vệ Thừa Lễ nói những lời ngọt ngào nhất cuộc đời, giọng điệu nũng nịu đến khó tin.

Ứng Nguyệt Như vốn dĩ có kỹ năng dỗ trẻ, bà có theo dõi tài khoản Cam Ngọt của Ngạn Sơ. Bà mở đại một video, giọng nói của Ngạn Sơ liền vang lên.

Nghe thấy giọng ba, bọn nhỏ nín khóc ngay lập tức.

Phải nói là hai anh em sinh đôi vẫn có chút ăn ý.

“Chắc là ngày đầu tiên xa ba nên chưa quen, ngày mai sẽ ổn thôi.” Vệ Thừa Lễ không biết đang an ủi Ứng Nguyệt Như hay an ủi chính mình.

Hai đứa bé vừa nãy còn khóc thảm thiết giờ lại cười vui vẻ, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mắt trông rất buồn cười.

Vệ Thừa Lễ và Ứng Nguyệt Như lại mất một hồi mới dỗ được chúng ngủ, sau đó giao cho bảo mẫu.

Ứng Nguyệt Như dặn dò bảo mẫu chăm sóc cẩn thận, có việc gì thì báo ngay cho họ, đừng sợ làm phiền giấc ngủ của họ.

Hai đứa nhỏ chỉ ở đây ba ngày, đừng để xảy ra chuyện gì.



Bên này, cặp vợ chồng bớt đi hai cái bóng đèn nhỏ cuối cùng cũng có thể vô tư tận hưởng thế giới riêng của mình.

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo, Ngạn Sơ đã bị Vệ Đình Tiêu đè lên sofa hôn cuồng nhiệt. Đã lâu không được tiếp xúc mãnh liệt như vậy, cả hai đều rất say đắm.

Không chỉ Vệ Đình Tiêu bị kìm nén lâu nay, Ngạn Sơ thực ra cũng không khá hơn là bao.

Trước đây do ảnh hưởng của hormone trong cơ thể, cậu cũng có một giai đoạn ham muốn cao nhưng đã bị lý trí kìm nén lại. Lúc đó cậu còn đang mang thai, hoàn toàn không dám mạo hiểm.

Ngạn Sơ thẳng thắn nói với Vệ Đình Tiêu rằng cậu nhớ cơ thể này, cũng khao khát sự gần gũi thân mật.

Lúc này, adrenaline của cả hai đều đang tăng vọt, dopamine tràn ngập khắp cơ thể, khiến người ta cảm thấy vô cùng vui sướng.

Hôn nhau một hồi lâu, hai người mới hơi tách ra thở hổn hển. Vệ Đình Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Ngạn Sơ, trong đó dường như ẩn chứa bão tố.

Ngạn Sơ bị ánh mắt đó làm cho nóng ran, mặt cậu đỏ bừng, lông mi run rẩy. Giây tiếp theo hơi thở nóng bỏng lại phả đến, đất trời chao đảo.



Cuối tháng mười một, nhiệt độ lại bắt đầu giảm mạnh.

Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lạnh khiến người đi đường co rúm lại. Mặt hồ Thiên Tinh bao phủ một lớp hơi nước dày đặc và mơ hồ, dường như giây tiếp theo có thể đóng băng.

Lại một năm sắp sang đông, giống như lúc Ngạn Sơ mới đến thế giới này. Cậu mơ màng nhìn người trước mặt, ký ức lại trôi về quán ăn nhỏ bán bún chua cay.

Hình ảnh hồi ức lúc này trở nên chập chờn.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp như mùa xuân, tình yêu nảy nở, đâm chồi nảy lộc, lan tỏa khắp nơi, bao bọc chặt hai thân ảnh trong thế giới của nhau.

Sau đó, khi mọi thứ kết thúc, Ngạn Sơ cảm thấy mình như vừa trải qua một trận vận động đổ mồ hôi đầm đìa, cả người mềm nhũn kiệt sức ngã vào vòng tay người đàn ông.

Một đêm dài đằng đẵng, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ thảm trải sàn đến sofa, từ giường lớn đến phòng tắm, khắp nơi đều thoang thoảng hương vị ân ái.

Gần sáng, Vệ Đình Tiêu ôm Ngạn Sơ, mơ hồ nghe thấy đối phương đang lẩm bẩm vài chữ.

Hắn ghé tai lại gần, Ngạn Sơ liên tục nói “Em mệt quá, không được nữa”.

Vệ Đình Tiêu mỉm cười, hôn lên tóc cậu, bất chợt thổ lộ: “Bảo bối, anh yêu em.”



Ba ngày tiếp theo, Ngạn Sơ cảm thấy mình như ngày đêm đảo lộn, sinh hoạt bị rối loạn nghiêm trọng.

Hình như phần lớn thời gian đều ở trên giường.

Người ít vận động đột nhiên vận động mạnh sẽ bị đau nhức khắp người.

Cơ bắp xương cốt đều không thoải mái.

“Em nhớ Niên Niên và Tuế Tuế rồi, anh đi đón chúng về đi.” Ngạn Sơ vùi nửa khuôn mặt vào gối, nằm sấp nói với Vệ Đình Tiêu.

Vẻ mặt như mất hết niềm sống.

Vệ Đình Tiêu nào dám không nghe lời vợ, tiếp tục bắt nạt cậu nữa, thỏ nóng nảy cũng cắn người đấy.

Vì vậy, hắn gật đầu đáp: “Được, anh đi đón con ngay, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Ngạn Sơ còn chẳng buồn mở mắt nhìn hắn, đau khổ lăn người, quay lưng lại với Vệ Đình Tiêu.

Vệ Đình Tiêu cũng không bực, sảng khoái rời khỏi nhà đến nhà họ Vệ đón hai đứa con.

Khi hắn đến, hai đứa nhỏ đang được bốn năm người vây quanh, những người này đều trạc tuổi Vệ Thừa Lễ, coi như là vai vế ông rồi.

“Hai đứa nhỏ này sinh ra thật đẹp, lão Vệ, ông thật có phúc.”

“Đình Tiêu cũng giỏi giang, giờ đã có con rồi. Không như thằng con hoang phí nhà tôi, đến người yêu cũng chẳng có, tôi còn chưa biết bao giờ mới được bế cháu.”

“Tôi cũng vậy, trong số chúng ta Thừa Lễ ít tuổi nhất mà lại làm ông nội trước, thật đáng ghen tị.”

“Bọn nhỏ bình thường ngoan như vậy sao? Không khóc nhè, chắc là dễ nuôi lắm nhỉ?”

Vệ Thừa Lễ đáp lại từng người một, khách sáo cười nói: “Đâu có, đâu có, đều là do duyên số, tôi cũng không ngờ mình lại sớm làm ông nội như vậy. Nhưng phúc đến thì phải đón nhận thôi. Niên Niên và Tuế Tuế đúng là ít khóc hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác nhưng cũng không phải lúc nào cũng vậy, hai hôm trước chúng còn khóc đêm đấy, tôi với vợ tôi cứ nửa đêm lại lo lắng, dậy mấy lần…”

Vệ Đình Tiêu nghe những lời khoe khoang ngấm ngầm của ba mình, im lặng hồi lâu.

Hai đứa nhỏ lại là người đầu tiên nhìn thấy hắn, bỗng nhiên bắt đầu hào hứng ê a.

Ban đầu Vệ Thừa Lễ còn tưởng hai đứa cháu đang chào mình, vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó nghe thấy bạn bè gọi “Đình Tiêu”, nụ cười dần biến mất.

Trước mặt bạn bè, suýt chút nữa ông đã buột miệng hỏi “Con về làm gì”.

Nghĩ một chút liền biết, thằng nhóc này đến đón cháu của ông. Tâm trạng Vệ Thừa Lễ lập tức không còn vui vẻ nữa.

Vệ Đình Tiêu bước đến trước tiên chào hỏi bạn bè của Vệ Thừa Lễ, sau đó nói rõ mục đích đến.

“Vợ con nhớ bọn trẻ, con đến đón chúng.” Vệ Đình Tiêu mỉm cười, sau đó ôm mỗi đứa một cái.

Sao hắn lại cảm thấy ở nhà ba mẹ ba ngày, hai đứa lại nặng hơn? Nhanh vậy sao? Hắn và Ngạn Sơ đều gầy nhưng con của họ lại rất tròn trịa mũm mĩm.

Nhưng những đứa trẻ như vậy trông rất đáng yêu, khiến người ta yêu thích.

Không trách ba hắn khoe khoang trước mặt bạn bè, cảm giác được mọi người ngưỡng mộ này Vệ Đình Tiêu rất hiểu, giống như lúc trước hắn khoe con với bạn bè vậy.

“Niên Niên, Tuế Tuế, chúng ta về nhà thôi.”

Khi Vệ Đình Tiêu chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ rời đi, chúng bỗng nhiên òa khóc nức nở. Vệ Đình Tiêu giật mình, hắn chưa từng thấy Niên Niên và Tuế Tuế khóc to như vậy.

Lúc này Vệ Thừa Lễ cuối cùng cũng có lý do để lên tiếng.

“Con vội cái gì? Không thấy bọn trẻ không muốn đi theo con sao?”

“Con…”

“Bọn nhỏ vừa mới quen với nơi này, con đừng cứ đưa đi đưa lại, để chúng ở đây thêm mấy ngày nữa đi, đến lúc đó ba và mẹ con sẽ tự đưa chúng về cho con.”

“Nhưng mà…”

“Chuyện của Tiểu Ngạn, ba sẽ nói với nó, con đừng lo.”

“…”

“Còn việc gì nữa không? Chiều nay con ở lại đây ăn cơm?”

Vệ Đình Tiêu lắc đầu: “Không có việc gì nữa, con về đây. Con phải về nhà ăn cơm với Ngạn Ngạn.”

Vệ Thừa Lễ thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy ba không tiễn nữa, đi thong thả.”

Vệ Đình Tiêu: “…”

Hắn cảm thấy ba hắn rất muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn không có chứng cứ.

Vì vậy, Vệ Đình Tiêu lại tay không trở về.

Để tránh mãnh thú lại nổi cơn thịnh nộ, ngày hôm sau Ngạn Sơ liền trốn đến studio.

Vệ Đình Tiêu ở nhà một mình, buồn bực vô cùng.

Trong nhà không có vợ cũng không có con, hắn một mình như kẻ ngốc, có thể làm gì? Vệ Đình Tiêu buồn chán đến mức mở livestream trên Weibo.

Hắn đã nghỉ đóng phim, nhưng không có nghĩa là không thể giao lưu với người hâm mộ.

Vệ Đình Tiêu cũng có thư phòng riêng, căn phòng này bày những đồ vật quý giá của hắn.

Vừa mở livestream, người hâm mộ liền sôi sục.

“Bên mọi người không bị lag chứ? Mọi người nghe rõ chứ?”

“Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, lên đây tán gẫu chút.”

[Anh không phải thất nghiệp rồi sao? Sao lại chỉ có hôm nay rảnh rỗi?]

[Anh thế mà còn nhớ đến chúng em? Mặt trời mọc đằng tây rồi.]

[Sao thế? Hôm nay không dính lấy vợ yêu sao?]

“Tuy anh tạm thời không đóng phim, nhưng không có nghĩa là anh rảnh rỗi nhé? Anh có việc của mình.”

“Việc gì? Đây là bí mật, tạm thời không thể nói.”

“Anh cũng muốn dính vợ, nhưng anh không có việc, em ấy có việc mà, anh phải ủng hộ em ấy làm sự nghiệp của mình chứ.”

[Xin đừng úp mở nữa, mau nói cho chúng em biết đi!]

[Anh, anh cẩn thận lời nói đấy nhé!]

[Anh nói nhỏ thôi, cẩn thận bị marketing account đăng lên sẽ thành: Kinh ngạc! Ảnh đế Vệ sau khi yêu đương lại thành tên ăn cơm mềm!]

Vệ Đình Tiêu nghiêm nghị đính chính: “Vui lòng đổi từ khác, cảm ơn. Đây gọi là ông chồng nội trợ.”