“Rồi rồi, các con ngoan, biết các con ngoan rồi.” Vệ Đình Tiêu nhìn hai đứa con bằng ánh mắt cưng chiều và dịu dàng, không hiểu sao lại có chút nhớ chúng.
“Bên đó chắc muộn rồi nhỉ? Các con nghỉ ngơi đi, vậy nhé, ba tắt đây.” Trò chuyện một lúc, Ngạn Cẩn vừa nói vừa kéo tay hai đứa nhỏ vẫy vẫy, “Nói tạm biệt ba ba nào.”
Tuế Tuế: “Bái bái~”
Niên Niên: “Bai bai~”
Cuộc gọi video kết thúc, nụ cười vẫn chưa tắt trên mặt Ngạn Sơ.
Trò chuyện với các con thật sự rất chữa lành, hôm nay cậu đã rất vui vì được lặn biển, lúc này tâm trạng lại càng tốt hơn.
Hai bảo bối của cậu chính là thiên thần nhỏ.
“Ngày mai đi đâu chơi?” Ngạn Sơ hỏi.
“Đưa em đi chơi dù lượn, rồi chiều cùng nhau đi khinh khí cầu.” Vệ Đình Tiêu đáp.
“Được.”
“Ngủ thôi.”
“Chúc ngủ ngon.”
Ngày hôm sau. Hai người ăn sáng xong liền xuất phát.
Họ lái xe đến một khu vực khác trên đảo, nơi đó có một số trò chơi khác.
Đến nơi một hàng ca nô đậu sẵn bên bờ biển, đã có người bắt đầu chơi.
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ chọn chơi dù lượn đôi.
Hai người mặc đồ bảo hộ, ngồi lên ca nô, sau khi ca nô chạy ra một đoạn, dây dần dần được thả ra, chiếc dù khổng lồ lắc lư bay lên, treo phía sau ca nô.
“Oa!” Ngạn Sơ không nhịn được kêu lên.
Cảm giác đột ngột bay lên không trung khiến cậu hơi hoảng hốt, nhưng bên cạnh có Vệ Đình Tiêu, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Sợ à? Không sao đâu, cái này khá an toàn.” Vệ Đình Tiêu nắm lấy tay Ngạn Sơ, siết chặt.
“Ừm, lúc nãy em hơi sợ, bây giờ thì thấy ổn rồi.” Không chỉ ổn mà còn bắt đầu thấy phấn khích.
Gió biển thổi vào mặt làm tóc hai người bay phấp phới.
Ngạn Sơ nhìn chiếc ca nô đang chạy nhanh phía dưới, những con sóng trắng xóa phía sau xô theo tạo thành một đường dài trên mặt nước.
“Cái này cũng thú vị đấy!” Ngạn Sơ như một đứa trẻ tò mò, cười rạng rỡ nói lớn.
“Vậy chúng ta chơi thêm một lúc nữa nhé.”
Những thứ Ngạn Sơ thích Vệ Đình Tiêu đều bằng lòng dâng tận tay.
Vệ Đình Tiêu lúc này nhìn thấy dáng vẻ tò mò phấn khích của Ngạn Sơ, quả thực giống hệt hai đứa con ở nhà, đúng là cha nào con nấy.
Ngạn Sơ trước giờ trầm tĩnh như nước, dịu dàng như ngọc, không ngờ cũng có một mặt trẻ con như vậy.
Thấy Ngạn Sơ cười vui vẻ như thế, Vệ Đình Tiêu cũng bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, mỉm cười theo.
Kết thúc buổi sáng, hai người đến nhà hàng bên bờ biển ăn trưa rồi đi dạo xung quanh.
Bên cạnh nhà hàng là một cửa hàng đồ lưu niệm nhỏ, bán một số tranh vẽ thủ công và các sản phẩm làm từ vỏ sò.
Chủ cửa hàng là một chàng trai trẻ yêu hội họa, đã vẽ chân dung cho rất nhiều khách du lịch rồi trưng bày trên tường trong cửa hàng nhỏ của mình.
Anh ta hỏi Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ: “Hai bạn có muốn vẽ chân dung không?”
Ngạn Sơ nhìn những bức tranh trên tường, thấy chủ cửa hàng rất có cảm xúc, liền khẽ gật đầu.
Chủ cửa hàng cũng là người yêu cái đẹp, cặp đôi trước mắt rất ưa nhìn.
Anh ta vẽ bằng bút màu nước, thao tác rất thuần thục, mười phút đã phác họa nhanh hình ảnh hai người và tô màu đơn giản.
“Bức này tôi rất ưng ý, tôi muốn treo ở giữa tường, hai bạn có phiền không?” Chủ cửa hàng nói.
“Không phiền, anh cứ treo lên rồi chụp cho chúng tôi hai tấm ảnh là được.” Vệ Đình Tiêu mang theo máy ảnh lấy liền, đưa cho chủ cửa hàng.
“Không vấn đề gì.” Chủ cửa hàng đồng ý.
Vệ Đình Tiêu ôm Ngạn Sơ đứng trước bức chân dung của họ.
Sau khi tạo dáng xong, chủ cửa hàng bấm máy.
Máy ảnh lấy liền kêu “tách” một tiếng. Trên ảnh, khuôn mặt hai người tươi cười.
“Chụp đẹp lắm, cảm ơn anh.” Ngạn Sơ mỉm cười với chủ cửa hàng, nói lời cảm ơn.
Chủ cửa hàng cũng cảm thấy rất có duyên khi gặp được cặp đôi đẹp trai này, lúc họ rời đi anh ta tặng họ một khung ảnh lưu niệm bằng vỏ sò.
Chiếc vỏ sò mang màu hồng nhạt trông rất thanh khiết xinh đẹp.
Hai người lại nói lời cảm ơn một lần nữa, chủ cửa hàng nói không có gì.
Ngạn Sơ cất khung ảnh lưu niệm vào túi xách nhỏ, rồi tiếp tục đi dạo cùng Vệ Đình Tiêu.
Nhịp độ du lịch của họ khá chậm, cũng rất tự do.
Một lúc sau, Vệ Đình Tiêu nói: “Trưa nay chúng ta về nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ nắng gắt quá, ngủ trưa một giấc chiều lại ra ngoài.”
“Ừ, được.”
Hai người về khách sạn nằm trên giường còn thân mật một hồi lâu.
Vệ Đình Tiêu kéo Ngạn Sơ lại định hôn, Ngạn Sơ bị đè đến lún cả vào giường, nhanh chóng toát mồ hôi.
Nụ hôn của người đàn ông ẩm ướt, dần dần di chuyển xuống dưới.
Ngạn Sơ vừa định khuyên đối phương đừng để lại dấu vết, thì trên xương quai xanh truyền đến một trận ngứa ran.
“Sợ gì chứ, ở đây cũng đâu có ai quen biết chúng ta.” Vệ Đình Tiêu vừa hôn vừa nói, giọng khàn khàn.
“Yên tâm, anh biết chừng mực.” Vệ Đình Tiêu cười cưng chiều, đột nhiên vùi đầu vào trong chăn.
Ngạn Sơ bỗng nhiên run rẩy, nắm chặt góc chăn, rên lên một tiếng, ánh mắt mông lung.
Trong đầu lóe lên tia sáng trắng, cả người trống rỗng, cảm thấy mình như một đám mây, nhẹ bẫng.
Đây là cái gọi là chừng mực sao?
Ngạn Sơ nhắm mắt lại, bất lực nghĩ.
Vệ Đình Tiêu cười đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau lại lấy khăn ướt sạch sẽ lau cho Ngạn Sơ.
“Còn cả buổi chiều để ngủ, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.” Xử lý xong, Vệ Đình Tiêu súc miệng, sau đó cũng yên lặng ôm cậu ngủ trưa.
Cơn hưng phấn qua đi, Ngạn Sơ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Vệ Đình Tiêu nghe tiếng thở đều đều của Ngạn Sơ cũng ngủ theo.
Lại tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn.
Hai người ngủ mất bốn tiếng đồng hồ.
Ngạn Sơ thay quần áo, rửa mặt, “Suýt chút nữa thì ngủ quên, chúng ta mau đi thôi.”
Thời gian hẹn đi khinh khí cầu sắp đến rồi.
Vệ Đình Tiêu vẫn mang theo máy ảnh lấy liền, dắt tay Ngạn Sơ ra ngoài.
Hoàng hôn hôm nay bên bờ biển đặc biệt đẹp, nhuộm đỏ cả mặt nước, phía xa sáng hơn một chút, ánh lên màu vàng kim lấp lánh.
Họ đến nơi đi khinh khí cầu, may mà vẫn kịp giờ.
Bước vào giỏ chứa khách, Vệ Đình Tiêu ôm Ngạn Sơ đứng ở giữa.
Sau đó, đầu đốt dần dần tăng áp, quả cầu khổng lồ được bơm đầy không khí nóng, từ từ bay lên trời, càng lúc càng cao.
Đến một độ cao nhất định, khinh khí cầu dừng lại giữa không trung.
Vệ Đình Tiêu nắm tay Ngạn Sơ, dẫn cậu chậm rãi đi ra mép giỏ.
“Lại đây, có thể thử nhìn xuống dưới.” Vệ Đình Tiêu hướng dẫn.
Sau khi đi dù lượn vào buổi sáng, Ngạn Sơ cũng không còn sợ độ cao nữa.
Cậu làm theo lời Vệ Đình Tiêu nhìn xuống dưới, mọi thứ bên dưới đều trở nên nhỏ bé hơn nhiều.
Có thể nhìn thấy bờ biển, những cửa hàng nhỏ và những chiếc thuyền trên biển, người như những con kiến nhỏ.
Đứng ở đây nhìn ra xa có thể cảm nhận rõ hơn vẻ đẹp của hoàng hôn trên biển.
Hơi thở của Ngạn Sơ có chút gấp gáp, là vì xúc động.
Mỗi ngày của chuyến du lịch cậu đều được trải nghiệm những điều mới mẻ, được nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ, lúc này trong lòng trào dâng cảm xúc vô bờ.
Cậu đột nhiên quay người ôm Vệ Đình Tiêu, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng hắn, “Cảm ơn anh đã đưa em đến đây.”
Vệ Đình Tiêu hơi sững sờ, sau đó giữ lấy đầu cậu làm nụ hôn sâu hơn.
Hắn dịu dàng nhìn Ngạn Sơ: “Sau này đợi con lớn, chúng ta sẽ đưa chúng đi du lịch cùng.”
“Ừm!”
Khinh khí cầu bay trên không trung 45 phút, sau khi hạ cánh hai chân Ngạn Sơ chạm đất mới cảm thấy thật sự an tâm.
Hai người đi chân trần trên bãi biển vắng người.
Ngạn Sơ bỗng cởi giày ra giẫm lên cát, “Cũng thoải mái đấy chứ, anh cởi ra đi.”
Vợ đã nói như vậy, Vệ Đình Tiêu tất nhiên không chút do dự làm theo.
Ngạn Sơ chạy đến chỗ sóng biển vỗ vào, mỗi bước chân đều in dấu lại trên cát.
Vất vả lắm mới in được một dãy dài, khi sóng biển lại xô vào dấu chân lại bị xóa sạch.
“Mát quá.” Nước biển cuốn trôi cát bám trên chân Ngạn Sơ, rất dễ chịu.
“Chậm thôi, trong cát có vỏ sò, cẩn thận bị cứa chân.” Vệ Đình Tiêu chu đáo nhắc nhở.
Ngạn Sơ liền ngồi xổm xuống, nhặt những vỏ sò bị sóng đánh dạt vào bờ, đủ loại hình dạng và màu sắc khác nhau.
Bỗng nhiên, một thứ giống như con ốc mọc chân, bò trên cát.
“Đây là gì vậy?” Ngạn Sơ mở to mắt, có chút kinh ngạc.
“Đây là con ốc mượn hồn, chúng rất giỏi ngụy trang, thích mang theo ‘ngôi nhà’ của mình đi du lịch.” Vệ Đình Tiêu bắt con ốc mượn hồn nhỏ xíu lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Ngạn Sơ.
Chú ốc nhỏ nằm trong lòng bàn tay Ngạn Sơ, rụt vào trong vỏ bất động, trông lại như một chiếc vỏ sò bình thường.
“Đáng yêu quá.” Ngạn Sơ đưa tay sờ sờ chiếc vỏ của nó.
Một lúc sau, nó lại thò ra, lộ ra đôi mắt nhỏ đen láy, như đang dò xét xung quanh.
Thấy nó có vẻ hơi bất an, Ngạn Sơ lại đặt nó xuống cát, “Về nhà đi nào, nhóc con, đi tìm bạn bè của em đi.”
Chú ốc mượn hồn vươn những cái chân nhỏ bám vào cát chạy đi mất.
Ngạn Sơ chơi một hồi cũng thấy đói.
Vệ Đình Tiêu nói: “Chúng ta đi ăn thôi, anh đưa em đi ăn hải sản tươi sống.”
Ngạn Sơ đứng dậy, “Em đi rửa chân đã.”
Vệ Đình Tiêu không nói hai lời bế cậu lên bằng một tay, tay còn xách hai đôi giày, đi về phía bờ.
Ngạn Sơ bất ngờ bị bế kiểu công chúa, theo phản xạ ôm chặt cổ Vệ Đình Tiêu, “Sao lại bế em, em tự đi được mà.”
“Chân em dính cát ướt, lát nữa đi đến chỗ cát khô, lại càng bẩn hơn, sợ chân em khó chịu.”
Ngạn Sơ áp sát hôn lên mặt Vệ Đình Tiêu, bỗng nhiên dịu dàng nói: “Phu quân thật chu đáo.”
Tai Vệ Đình Tiêu đỏ lên, mỗi lần Ngạn Sơ gọi hắn là phu quân, hắn đều muốn đè cậu ra ngay tại chỗ.
Cái này là học ở phim truyền hình hay tiểu thuyết nào vậy?