Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 154



Niên Niên và Tuế Tuế trong môi trường gia đình tràn đầy yêu thương, đã lớn lên đến ba tuổi.

Hai bạn nhỏ cuối cùng đã đón chào lần đầu tiên đến trường trong đời.

Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đã chọn trường mẫu giáo Thần Tinh, nơi có chất lượng giảng dạy và quản lý tốt, lại gần nhà.

“Niên bảo, Tuế bảo, lại đây.” Đây là biệt danh Ngạn Sơ dành cho các con mình.

Ba vừa cất tiếng, hai củ cải nhỏ liền ngoan ngoãn đứng thành hàng một.

Trong gia đình này, hai anh em sinh đôi nghe lời Ngạn Sơ nhất.

Ngạn Sơ hài lòng nhìn trang phục của hai đứa nhỏ, sạch sẽ, gọn gàng lại đáng yêu, có thể xuất phát rồi.

Hai bảo bối đều đội mũ che nắng trẻ em do Ngạn Sơ tự tay chuẩn bị cho, vành mũ ngắn hình tròn, kết hợp với hai cái đầu nhỏ, trông đặc biệt tròn vo.

“Niên bảo, Tuế bảo hôm nay đi học, các con có sợ không?” Ngạn Sơ cúi người xuống hỏi.

Nghe nói rất nhiều bạn nhỏ lần đầu tiên đến trường mẫu giáo đều sẽ vì rời xa cha mẹ mà mất cảm giác an toàn, đến trường liền khóc nức nở, hai đứa nhỏ nhà cậu không hay khóc, nhưng Ngạn Sơ khó tránh khỏi lo lắng.

Vệ Đình Tiêu đi quay phim, nói chiều mới có thời gian xin nghỉ, cho nên hôm nay cậu một mình đưa bọn trẻ đến trường làm thủ tục nhập học, tan học rồi hai người sẽ cùng đón con về nhà.

“Ba không phải đã nói ở trường mẫu giáo có thể kết bạn được với rất nhiều người sao?” Tuế Tuế buộc hai bím tóc nhỏ mềm mại, nghiêng đầu ngây thơ nói.

“Đúng vậy, bảo bối, ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn nhỏ trạc tuổi các con, các con có thể cùng nhau chơi đùa, học tập ở đó.” Ngạn Sơ mỉm cười đáp lại, vô cùng kiên nhẫn.

Lúc này Niên Niên nhanh nhảu đáp: “Vì là nơi tốt, vậy tại sao chúng ta phải sợ?”

Tuế Tuế cũng có phản ứng tương tự: “Ừ, tại sao phải sợ? Cô giáo ở đó sẽ ăn thịt người sao?”

“Ơ…” Ngạn Sơ bị lời nói của hai đứa nhỏ làm cho ngớ người, “Đương nhiên là không rồi, các cô giáo đều rất dịu dàng.”

“Vậy tại sao ba lại nói…”

“Dừng lại, chúng ta nên xuất phát rồi, sắp muộn rồi.” Ngạn Sơ nhận thức được hai bảo bối nhà mình đều mang thuộc tính “Mười vạn câu hỏi vì sao”, không thể tiếp tục rối rắm những vấn đề này với chúng, nếu không sẽ tự làm rối mình mất.

May mắn là hai đứa nhỏ đều nghe lời cậu, Ngạn Sơ bảo xuất phát, chúng liền một trái một phải nắm tay ba, bước những bước chân đáng yêu, cùng ba đi lên xe.

Xe đương nhiên là do Vệ Đình Tiêu sắp xếp, ngày đầu tiên đi học, để tránh những biến cố trên đường vẫn nên đi xe cho an toàn.

Người lái xe là Tiểu Lâm.

Ngạn Sơ và hai đứa nhỏ vừa lên xe, tiểu Lâm liền gọi một tiếng: “Chị dâu.”

“Loay hoay với hai đứa nhóc này mất cả buổi, để cậu chờ lâu, bây giờ có thể đi rồi.” Ngạn Sơ áy náy nói.

“Không có không có, thật sự em không đợi lâu đâu.” Tiểu Lâm nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Ngạn Sơ giúp hai đứa nhỏ thắt dây an toàn trên ghế trẻ em xong mới khởi động xe.

“Anh Tiêu không có ở đây, anh nên để em đi giúp, một mình vẫn hơi khó xoay sở.” Tiểu Lâm giờ đã là bạn rất thân với Ngạn Sơ rồi.

Tuy miệng vẫn gọi “chị dâu”, nhưng hai người nói chuyện riêng rất thân mật, có lần còn làm cho vị nào đó đổ cả chum dấm.

“Không sao đâu, Niên Niên và Tuế Tuế đã lớn rồi, chúng ngoan ngoãn hơn nhiều lắm, không khó chăm sóc đâu.” Ngạn Sơ xua tay, không cảm thấy có gì khó khăn cả.

Niên Niên nắm lấy cánh tay ba, “Đúng vậy, con và em gái không còn là baby nhỏ nữa, hôm nay bọn con đi học mẫu giáo đấy chú Lâm ạ.”

Tiểu Lâm bị câu nói này chọc cười, “Được được được, Niên Niên và Tuế Tuế của chúng ta đều là baby lớn rồi.”

Tiểu Lâm biết hai đứa nhỏ của anh Tiêu và Ngạn Sơ có khả năng ngôn ngữ rất mạnh, chưa đến một tuổi đã biết nói vài từ đơn giản, sau một tuổi lại là một giai đoạn phát triển thần tốc.

Hai tuổi đã nói chuyện như người lớn, có thể giao tiếp rất tốt với họ.

Có thể thế giới của người lớn chúng không hiểu, nhưng chúng thích suy nghĩ, tự rút ra kết luận từ góc nhìn trẻ thơ của mình, đôi khi nghe thấy rất thú vị.

Xe vững vàng chạy đến trường mẫu giáo Thần Tinh.

Cổng trường đã có phụ huynh đang dỗ dành bọn trẻ đang khóc.

Có đứa trẻ ôm mẹ không chịu buông, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, đi học mẫu giáo như thể đòi mạng chúng vậy.

Đối với cảnh tượng này, hai anh em sinh đôi tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, và không thể hiểu nổi.

Chúng nhớ ba đã nói trường mẫu giáo này bốn rưỡi chiều sẽ tan học, đến lúc đó ba sẽ đến đón chúng.

Cũng không xa nhau lâu, tại sao phải khóc lóc thảm thiết như vậy?

Khóc đến mức mặt mũi lem luốc, thật xấu xí.

Hai anh em sinh đôi lẩm bẩm trong lòng.

Niên Niên và Tuế Tuế được xếp vào lớp Nhỏ (1), giáo viên chủ nhiệm lớp Nhỏ (1) họ Vu, là một cô giáo trẻ trung xinh đẹp, tuy thời gian công tác chưa lâu nhưng rất thân thiện, lại rất kiên nhẫn với trẻ con, trong trường mẫu giáo này nghiệp vụ rất giỏi, rất nhiều em nhỏ thích cô.

“Đây là Niên Niên và Tuế Tuế sao, ngoan ngoãn đáng yêu quá.” Vu Phi Nhiên đã biết trường mẫu giáo của mình sắp có bảo bối “cấp bậc quốc dân” đến nhập học.

Đây chính là bảo bối của Ảnh đế Vệ và Ngạn Sơ, thật sự rất đẹp trai xinh gái, mang tất cả ưu điểm của hai người ba.

Trước đó cô chỉ xem ảnh của hai đứa trẻ, bây giờ được nhìn thấy khuôn mặt thiên thần này, trái tim nhỏ bé như muốn tan chảy.

“Bảo bối, chào cô giáo đi.” Ngạn Sơ xoa đầu hai đứa nhỏ.

Niên Niên: “Con chào cô Vu ạ.”

Tuế Tuế: “Con chào cô Vu ạ, cô thật là xinh đẹp nhaaa~”

Trái tim Vu Phi Nhiên tan chảy rồi, khuôn mặt thiên thần, cái miệng nhỏ nhắn như được bôi mật, ngọt ngào biết bao.

Thật sự không trách cô thiên vị, những đứa trẻ thế này ai lại không yêu quý hơn một chút chứ.

Nhưng lúc này cô phải thể hiện tố chất nghề nghiệp, không thể gục ngã, bình tĩnh!

“Nào, Niên Niên, Tuế Tuế theo cô nào, cô dẫn hai con đi tìm chỗ ngồi của mình nhé.” Vu Phi Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, kìm nén cảm xúc kích động trong lòng, nở nụ cười chân thành với hai anh em sinh đôi.

“Dạ.” Hai bạn nhỏ đồng thanh đáp.

Lúc rời đi, Niên Niên ba bước ngoái đầu nhìn lại: “Tạm biệt ba.”

Tuế Tuế cũng vẫy bàn tay nhỏ mũm mĩm đáng yêu: “bye bye ba~ Yêu ba~”

“Tạm biệt bảo bối, phải nghe lời cô giáo nghe chưa!” Lúc này Ngạn Sơ nhìn hai đứa nhỏ đi khuất mới có chút không nỡ.

Thật là một cảm giác kỳ lạ, cậu lại còn yếu đuối hơn cả hai bảo bối nhỏ.

Tiểu Lâm rất hiểu cảm giác này, nói: “Ngày trước khi em đi học mẫu giáo, mẹ em cũng thế, đứng ở cổng trường không nỡ rời đi, trước kia em còn chưa hiểu, sau này mới hiểu được, anh phải quen dần đi, đến một ngày nào đó chúng thật sự trưởng thành, cảm giác trống trải và không nỡ trong lòng sẽ càng sâu sắc hơn.”

“Mấy năm nay anh sẽ sắp xếp công việc hợp lý, cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp, anh muốn dành thời gian cùng bọn nhỏ trải qua một tuổi thơ vui vẻ trọn vẹn.”

Thời gian tuổi thơ trôi qua rất nhanh, Ngạn Sơ không muốn hối tiếc, cũng không muốn để lại tiếc nuối cho các con.
Vu Phi Nhiên xếp Niên Niên và Tuế Tuế ngồi cùng nhau, dù sao cũng là anh em ruột, có thể chăm sóc lẫn nhau.

Niên Niên và Tuế Tuế đều tiếp nhận việc này một cách vui vẻ, cho dù có thật sự ngồi riêng thì cũng chẳng sao.

Hai nhóc tì rất ăn ý, ở nhà có thể còn làm nũng một chút nhưng đến môi trường bên ngoài, chúng lại tỏ ra rất trưởng thành và đáng tin cậy.

Thêm vào đó lại còn xinh xắn đáng yêu, tự nhiên sẽ thu hút một số bạn nhỏ khác đến chơi cùng.

Lúc Vu Phi Nhiên đón hết các bé vào lớp, trong lớp học đã tụ tập một vòng quanh hai anh em sinh đôi.

Hai anh em bị một đám tiểu đậu đinh vây quanh, không biết còn tưởng bị bắt nạt.

Tốc độ kết bạn của trẻ con thật nhanh đến khó tin.

Mặc dù có một số bé chưa diễn đạt tốt lắm, nhưng tất cả đều nhớ tên Niên Niên và Tuế Tuế.

“Tuế Tuế, kẹp tóc của cậu đẹp quá, tớ muốn bảo mẹ tớ mua cho tớ một cái.” Một cô bé ngưỡng mộ nói.

Tuế Tuế nghịch nghịch chiếc kẹp tóc hình viên kẹo của mình, cười nói: “Cái này à, là do ba tớ mua, đồ ba tớ mua cho tớ cái nào cũng đẹp hết, ngày mai tớ tặng cậu một cái giống vậy.”

“Thật sao? Tuế Tuế!” Cô bé vui mừng xoay vài vòng tại chỗ, “Từ hôm nay trở đi, cậu chính là bạn tốt của tớ, hai chúng ta là nhất trên đời!”

Bên kia lại là một bức tranh khác.

Một cậu bé khen: “Đồng hồ trẻ em của cậu đẹp quá.”

Niên Niên nheo mắt, rụt tay lại, “Không tặng cho cậu đâu.”

Cậu bé: “…”

“Được rồi, các bạn nhỏ, về chỗ ngồi nào!” Vu Phi Nhiên vỗ tay, như xua gà con vậy đuổi lũ trẻ về chỗ ngồi.

Một vài bạn nhỏ vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn xa cha mẹ, trên mặt còn vương vệt nước mắt, vẻ mặt u sầu.

Vu Phi Nhiên nói: “Cô giáo bắt đầu điểm danh nhé, lát nữa cô giáo đọc đến tên bạn nào, bạn đó phải to tiếng hô ‘Có’ nhé!”

“Vâng ạ—” Trẻ con đều nhìn người khác mà làm theo, lúc đa số mọi người gật đầu, mấy tiểu bảo bối đang ủ rũ kia cũng bị lây theo.

“Triệu Văn Hiên.”

“Có!”

“Tôn Điền Điềm.”

“Có.”

“Lưu Tử Vi.”

“Có!”

“…”

Đến khi đọc tên “Vệ Chiếu Niên” và “Vệ Vũ Tuế”, hai anh em sinh đôi khựng lại, phản ứng một chút, lại nhìn nhau một cái, rồi mới hô có.

Ở nhà, cho dù là ba ba hay ông bà nội ngoại, đều không bao giờ gọi tên thật của chúng, mà là gọi “Niên Niên” và “Tuế Tuế”, hoặc là “bảo bối”.

Chúng đương nhiên biết tên thật của mình, chỉ là đã lâu không được gọi, nhất thời khi đọc đến hai cái tên này lại cảm thấy có chút xa lạ.

Chờ đến khi phản ứng lại, các bạn nhỏ trong lớp đều nhìn sang.

Vu Phi Nhiên lại lần nữa bị sự đáng yêu của chúng làm cho rung động, cô có thể tưởng tượng, ở nhà Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ nhất định đã dành rất nhiều tình yêu và kiên nhẫn cho bọn trẻ.

Từ lúc vào lớp, tuy hai nhóc tì trông có vẻ ngoan hơn so với các bé khác, nhưng thật ra cũng chỉ là những đứa trẻ ngây thơ đang tỏ vẻ điềm tĩnh, nét hồn nhiên không thể giấu được.

“Tiếp theo cô giáo sẽ dạy mọi người hát một bài, sau này sẽ là bài hát truyền thống của lớp Nhỏ (1) chúng ta.”

Vu Phi Nhiên ngồi xuống trước cây đàn piano bắt đầu đàn, những nốt nhạc vui tươi, hài hòa vang khắp lớp học.

Sự chú ý của các bé nhanh chóng bị thu hút.

Niên Niên và Tuế Tuế từ nhỏ đã thích ngân nga hát, nhưng gen âm nhạc của hai nhóc tì hơi cực đoan.

Niên Niên hát dở tệ nhưng vẫn thích hát, nhiệt huyết nhưng lại lệch tông, nhịp điệu không theo kịp, âm điệu không chuẩn xác chút nào.

Tuế Tuế chính là chú chim sơn ca nhỏ, âm cảm và nhịp điệu đều tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi, hát lên mang cảm giác thiếu nhi trong trẻo nhất.

Nhưng lúc này hát tập thể, “tạp âm” của Niên Niên lẫn vào trong cũng không nghe thấy nữa.

Bị giọng hát của đa số lấn át.

Cậu nhóc hát rất hăng say, Vu Phi Nhiên chỉ nhìn cảnh tượng này cũng muốn rưng rưng nước mắt.

Buổi học đầu tiên thật hài hòa, tràn đầy sức sống!

Đến giờ ăn trưa của trường mẫu giáo.

Các cô giáo sẽ tổ chức cho các bé xếp hàng lấy cơm, rèn luyện khả năng tổ chức kỷ luật của chúng.

Niên Niên và Tuế Tuế đứng hàng đầu, cô giáo phục vụ không nhịn được đã lấy thêm thức ăn cho chúng.

“Lát nữa nếu có món nào không muốn ăn thì để vào cái đĩa nhỏ này, sau đó cô giáo sẽ thu lại nhé.”

Một số bé sẽ kén ăn, có bé còn bày bừa thức ăn khắp nơi.

Các cô giáo nói trước những lời này là mong muốn dạy chúng có trật tự, có thể ăn cơm ngoan ngoãn đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thích ăn hoặc ăn không hết cũng tuyệt đối sẽ không ép bọn trẻ, tuy nhiên thức ăn phải được dọn dẹp sạch sẽ.

Ai ngờ Niên Niên lắc đầu: “Chúng em không có món nào không thích ăn, đều thích ăn hết.”

Tuế Tuế gật đầu: “Ừm~”

Cô giáo phục vụ trong lòng ngọt ngào, cô cũng không tin lắm lời của bọn nhỏ, tưởng rằng Niên Niên và Tuế Tuế chỉ đang dỗ dành cô thôi.

Cho đến khi hai nhóc tì ăn bữa trưa này như đang quay video mukbang, mấy cô giáo đều ngẩn người.

Niên Niên cầm thìa nhỏ, xúc thẳng vào thịt, cậu là một em bé nghiện thịt, vô cùng thích ăn thịt.

Ăn xong một miếng thịt còn nhai nhồm nhoàm trong miệng hồi lâu, “Đây là thịt gì? Ngon quá.”

Vu Phi Nhiên cười nói: “Là thịt thăn đấy.”

Tuế Tuế thì lại ăn rau trước, rau cải trắng trong đĩa nhanh chóng bị cô bé quét sạch, lại dùng thìa múc một bông súp lơ xanh bắt đầu gặm.

Cô bé lúc trước khen kẹp tóc của Tuế Tuế đẹp lại đến, nhìn Tuế Tuế ăn ngon lành món đồ màu xanh, không nhịn được nói: “Tuế Tuế, tại sao cái này khó ăn như vậy mà cậu cũng ăn được?”

Tuế Tuế nói: “Ăn nhiều rau sẽ đẹp lên nha.”

Hơn nữa…cũng không khó ăn mà, Tuế Tuế cảm thấy rất ngon, vả lại ba đã nói bạn nhỏ không được kén ăn, sẽ bị mất cân bằng dinh dưỡng, mà mất cân bằng dinh dưỡng chắc chắn sẽ xấu xí.

Tuế Tuế chú trọng cái đẹp từ nhỏ.

Niên Niên còn ở bên cạnh phụ họa, “Cậu mà muốn đẹp như em gái tớ thì phải ăn hết những thứ này đi.”

Cô bé vừa nghe, mắt sáng lên.

Bởi vì cô bé cảm thấy Tuế Tuế rất xinh đẹp, nếu cô bé cũng xinh đẹp như vậy, đi ra ngoài nhất định sẽ có rất nhiều người khen ngợi, yêu thích cô bé.

“Được, tớ ăn ngay! Ăn hết!”

Vu Phi Nhiên và mấy cô giáo khác nhìn thấy cảnh tượng này nhìn nhau, không khỏi phì cười.

Rốt cuộc họ là giáo viên hay Niên Niên và Tuế Tuế là giáo viên?

Sao lại biết dỗ trẻ con như vậy?

Chỉ vài ba câu đã giải quyết được một bạn nhỏ kén ăn.

Trẻ em giai đoạn này đều khá ngây thơ, người bên cạnh làm gì, chúng đều thích bắt chước theo.

Trong khoản ăn uống, Niên Niên và Tuế Tuế đã trở thành người dẫn đầu của lớp.

Các bé khác thấy hai anh em sinh đôi ăn ngon lành như vậy cũng bắt đầu ăn cơm nhiệt tình.

Gần kết thúc bữa trưa, Niên Niên liếm sạch cả giọt canh cuối cùng trong bát, không chừa lại một chút nào.

Tuế Tuế thì nhã nhặn hơn một chút, không đến mức như Niên Niên, nhưng cũng đã dọn sạch đĩa thức ăn của mình.

Vu Phi Nhiên sau bữa ăn đã khen ngợi Niên Niên và Tuế Tuế trước lớp, kêu gọi mọi người noi gương Niên Niên và Tuế Tuế, làm một em bé không kén ăn.

Cô giáo lớp Nhỏ (2) bên cạnh từ sáng sớm đã bị đám trẻ khóc lóc làm cho kiệt quệ, đến trưa ăn cơm lại có mấy bé nghịch ngợm chạy đuổi nhau trong lớp làm đổ mấy bát cơm, tô canh, làm bẩn hết cả sàn nhà.

Đi ngang qua lớp Nhỏ (1) nhìn vào, cô ấy thấy cảnh tượng trật tự ngăn nắp bên trong mà kinh ngạc.

“Phi Nhiên, cậu, cậu làm thế nào vậy? Cứu tớ với, tớ sắp kiệt sức rồi!”

“Tớ…thật ra tớ cũng không làm gì cả, hình như đám trẻ lớp tớ đều khá ngoan ngoãn, không có đứa nào quá nghịch ngợm cả.” Vu Phi Nhiên nói.

Toàn bộ là nhờ may mắn thôi! Vậy mà lại phân được thiên thần bảo bối như Niên Niên, Tuế Tuế vào lớp cô.

Hai đứa trẻ này vừa nhìn đã biết được dạy dỗ rất tốt, nói năng, hành xử, đôi khi còn chín chắn hơn cả người lớn.

Cô giáo lớp Nhỏ (2) bên cạnh ghen tị muốn khóc, khi nào lớp cô ấy có thêm vài thiên thần bảo bối như vậy, cô ấy cũng sẽ không mệt mỏi như thế.

Đến giờ nghỉ trưa.

Tất cả các bé đều được sắp xếp lên giường ngủ.

Mọi người đều nhắm mắt lại, nhưng mắt Niên Niên lại mở to như chuông đồng.

Vu Phi Nhiên đi tới giật mình.

Cô ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Niên Niên, sao con không ngủ?”

Niên Niên thành thật trả lời: “Con không ngủ được, lúc nhỏ ngủ nhiều quá rồi.”

Vu Phi Nhiên: “…” Con không phải vẫn đang là lúc nhỏ sao!!?

Có một số trẻ thật sự không thích ngủ trưa, Vu Phi Nhiên liền bắt đầu dỗ dành: “Con nhìn xem bên cạnh, em gái con đang ngủ này, con xem em con ngủ ngon lành chưa kìa.”

Cách dỗ dành này, Vu Phi Nhiên học được từ chính Niên Niên, vừa rồi nhóc tì này dỗ người khác ăn cơm cũng là lấy hành động của em gái làm tiêu chuẩn, nói cái gì mà “ăn hết cơm cũng có thể xinh đẹp như em gái tớ”.

Đây quả thật là một phương pháp khích lệ không tồi.

Thế mà chiêu này ở đây đột nhiên lại thất bại, đặc biệt là dùng lên “Thầy giáo Niên Niên”.

Niên Niên thẳng thắn nói: “Em gái con không có ngủ, lúc nhỏ em cũng ngủ nhiều rồi, chúng con ở độ tuổi này sẽ không buồn ngủ đâu.”

Vu Phi Nhiên nghe thấy một tràng lời lẽ già dặn này mà sững sờ.

Cái gì mà “chúng con ở độ tuổi này”? Các con mới bao nhiêu tuổi chứ? Mới ăn cơm được ba năm thôi mà?

“Sao con biết em gái con không ngủ? Tuế Tuế rõ ràng đang nhắm mắt——” Vu Phi Nhiên vừa nói vừa quay sang nhìn, rồi chữ cuối cùng cứ nghẹn ở cổ họng không thốt ra được.

Chỉ thấy mắt Tuế Tuế cũng mở to như chuông đồng, còn chớp chớp.

Tuế Tuế: “Cô giáo, em cũng không ngủ được, vừa rồi em giả vờ đấy, em giả vờ có giống không?”

Cô bé ngại ngùng cười.

Niên Niên không chút do dự vạch trần: “Không giống chút nào, bị anh nhìn ra ngay.”

Tuế Tuế bị vạch trần cũng không giận, le lưỡi: “Vẫn là ba lớn diễn giỏi hơn, em không lợi hại bằng ba.”

Vu Phi Nhiên nghe ra Tuế Tuế nói “ba lớn” chính là Vệ Đình Tiêu.

Trong lòng cô nghẹn lời.

Quả nhiên là con của Ảnh đế, cái gì cũng phải ganh đua à?

Niên Niên phát hiện nếu mình không ngủ, cô Vu sẽ không đi, chỉ đành miễn cưỡng nhắm mắt giả vờ một chút.

Giả vờ một cái, thế mà lại thật sự ngủ thiếp đi.

Tất cả các bé trong phòng ngủ trưa đều yên lặng nhắm mắt lại, Vu Phi Nhiên hài lòng chụp một bức ảnh.

Trẻ con lúc này là đáng yêu nhất.

Chỉ là…

Đến giờ thức dậy, có không ít bé mè nheo không muốn dậy.

“Tuế Tuế, con đi gọi anh trai con dậy đi.” Vu Phi Nhiên thấy Niên Niên ngủ say quá, có chút không nỡ đánh thức cậu bé.

Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cô giáo, để em dạy cô cách đánh thức anh ấy, chỉ nói thôi anh trai sẽ không tỉnh đâu.”

Vu Phi Nhiên lại gần, tỏ vẻ vô cùng tò mò, thật sự định học từ Tuế Tuế một số cách đánh thức.

Chỉ thấy Tuế Tuế hai tay mỗi tay duỗi ra một ngón trỏ, tạo thành hình số “1”.

Không nói hai lời, nhắm thẳng vào lỗ mũi của Niên Niên đang ngủ say mà chọc, một chọc một cái trúng.

Niên Niên “Áu” một tiếng tỉnh dậy.

Ngơ ngác ngồi dậy, “?”

Tuế Tuế: “Anh ơi, đến giờ học rồi.”

Niên Niên ngáp một cái: “Ồ, vậy đi học thôi.”

Quay đầu lại nhìn Vu Phi Nhiên đang hóa đá: “Không phải đến giờ học rồi sao? Cô giáo sao cô không đi?”

Vu Phi Nhiên cố gắng nặn ra một nụ cười, giơ ngón tay cái lên.

“Ừm, cô đi ngay đây.”

Độc chiêu đánh thức này, tôi học được rồi!!!!!