Trên đường về, Ngạn Sơ vừa đi vừa nghe Chu Hoài Tú giảng giải về cách thức bào chế thuốc mỡ.
Công đoạn khá phức tạp và tỉ mỉ nên cậu liền xung phong muốn giúp một tay.
“Hôm nay… cháu không phải tiếp tục công việc của ngày hôm qua sao?” Chu Hoài Tú nhìn Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ biết bà đang nói đến chuyện livestream.
“Có thể xin nghỉ, nói với mọi người hôm nay cháu có việc quan trọng cần làm ạ.” Ngạn Sơ nghiêm túc quyết định.
Chu Hoài Tú chỉ cười, không nói gì.
Việc quan trọng chính là nhanh chóng mang thuốc cho cậu thanh niên kia chứ gì?
Được rồi, chiều theo cháu trai bảo bối là được.
Ban đầu, nếu Chu Hoài Tú tự mình làm thuốc mỡ, có lẽ phải đến ngày mai mới xong, nhưng nếu có Ngạn Sơ hỗ trợ thì chắc chắn một ngày hôm nay là xong.
Ngạn Sơ hơi áy náy khi xin nghỉ. Streamer nào mới ngày đầu tiên đi làm đã lười biếng như cậu chứ?
Hơn nữa ngày hôm qua vất vả lắm mới thu hút được một lượng người hâm mộ, hôm nay lẽ ra phải tiếp tục livestream để thỏa lòng mong đợi của mọi người.
Một streamer tùy hứng như cậu, e rằng người xem sẽ chạy mất dép.
Nhưng đã quyết định rồi, Ngạn Sơ sẽ không hối hận.
Từ ngày quyết định rời khỏi giới giải trí, cậu đã không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa.
Cuộc sống còn dài, kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu được chứng kiến Vệ Đình Tiêu quay phim, trong lòng không khỏi xúc động, nhìn thấy hắn bị thương, cậu bất giác cảm thấy nhói lòng.
Đã có việc muốn làm, vậy thì đừng nên suy nghĩ quá nhiều.
Nói đến lần gặp mặt trước, đã một tuần trôi qua kể từ khi gặp lại Vệ Đình Tiêu, thời gian trôi qua thật nhanh.
Thời gian đoàn phim quay trên núi cũng đang đếm ngược.
Đợi đến khi Vệ Đình Tiêu đóng máy, Ngạn Sơ không biết liệu còn có thể gặp lại người này hay không, có lẽ sau này chỉ có thể nhìn thấy anh qua màn ảnh.
Vẫn nên trân trọng những ngày tháng có thể gặp gỡ nhau.
Trước đó, anh nói cậu có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào. Lấy cớ là giữ phép lịch sự, Ngạn Sơ vẫn luôn chần chừ. Vậy mà hôm nay lại đặc biệt muốn gặp hắn.
Dù sao homestay này cũng là do ba và chú của cậu mở, cậu có lý do gì mà không thể đến chứ? Cậu cũng được coi là thiếu chủ ở đây, sợ gì chứ?
Nếu Chu Hoài Tú mà biết cháu trai mình phải đấu tranh tâm lý dữ dội như vậy để biện minh cho việc mang thuốc cho người ta, chắc bà cười ngất xỉu.
Trở lại căn nhà nhỏ, vừa hay gặp ba – Ngạn Cẩn – chuẩn bị ra ngoài.
“Đi hái thuốc với bà nội con đấy à? Lúc ba dậy, cả nhà đã đi hết rồi, hai bà cháu siêng năng ghê.” Ngạn Cẩn vừa nói vừa giúp Ngạn Sơ tháo giỏ tre sau lưng xuống.
“Vâng, con tò mò nên đi theo bà nội dạo quanh đây một vòng. Ba, giờ ba đến homestay ạ?” Ngạn Sơ hỏi.
“Bên đó có một đoạn ống nước bị hỏng, chú con nhờ ba mang đồ nghề qua đó. Ba đã nấu bữa sáng xong rồi, hai bà cháu vào ăn đi.” Ngạn Cẩn vẫy tay chào rồi rời khỏi.
Vẫn là ba tâm lý chu đáo, hai bà cháu khỏi phải nấu bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Ngạn Sơ bắt đầu giúp Chu Hoài Tú sắp xếp dược liệu. Cậu phân loại theo rễ, hạt, hoa, lá rồi cẩn thận bày vào một chiếc nia tre lớn.
Chu Hoài Tú đã nhóm lửa nấu nước, sau khi có đồ điện, bếp củi này thường không được sử dụng đến, chỉ khi nào cần thiết mới dùng đến nó.
“Đầu tiên phải dùng dầu mè phi thơm nguyên liệu. Lát nữa cháu cho từng thứ vào theo thứ tự bà nói, dùng lửa lớn để tinh chất dược liệu tiết ra hết. Đến khi nào chuyển sang màu đen thì vớt bã thuốc ra. ” Chu Hoài Tú hướng dẫn từng bước một cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ chăm chú lắng nghe, cảm thấy việc này cũng giống như thêu thùa, đều là công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, không được phép sơ suất, thứ tự, khối lượng, nhiệt độ đều không được sai sót.
Hai bà cháu bận rộn suốt cả buổi sáng mới vớt hết bã thuốc ra, sau đó dùng vải thô lọc lấy dầu thuốc.
Tiếp tục đun trên lửa lớn cho đến khi đặc quánh thành dạng cao.
Cả căn bếp tràn ngập mùi thuốc Bắc, Ngạn Sơ cảm giác mình như bị hun khói đến thấm vị thuốc.
Ngược lại, Chu Hoài Tú thường xuyên tiếp xúc với những thứ này, đã sớm miễn nhiễm, không có gì đặc biệt.
Nhìn Ngạn Sơ đổ mồ hôi nhễ nhại, bà liền gọi: “Cháu ra ngoài nghỉ ngơi, uống nước đi, ở đây không cần phải trông chừng, bà biết canh lửa và thời gian, cần hỗ trợ bà sẽ gọi.”
Ngạn Sơ thật sự khô cổ họng, nhiệt độ trước bếp lò quá cao, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, nhưng lại bóng loáng khác thường.
Uống một hơi cạn ly nước, Ngạn Sơ mới thấy dễ thở hơn.
Ở Đại Vân triều, cậu là ca nhi luôn ru rú trong nhà, thân thể yếu nhược, giờ đây tuy đã là nam tử nhưng vẫn không thể làm những việc nặng nhọc.
Như vậy không được, giờ đây cậu là nam tử hán thực thụ, phải phụ giúp công việc trong nhà.
Chỉ mới sắc thuốc mà đã thở hổn hển, Ngạn Sơ tự giễu: Thực quá yếu đuối.
Xem ra, sau này không thể chỉ ngồi lì trong phòng thêu thùa, phải tăng cường rèn luyện thể lực, làm nhiều việc nhà hơn.
Ngồi lâu cũng không tốt, khí huyết sẽ không lưu thông.
Ngạn Sơ kiên định tự nhủ trong lòng, mỗi ngày thức dậy phải tập thể dục buổi sáng.
Hay là… mỗi ngày chạy bộ từ nhà đến homestay, quãng đường cũng không ngắn, coi như là rèn luyện thể lực nhé?
Ngạn Sơ không hề nhận ra quyết định này đã tiết lộ một số tâm tư thầm kín của cậu.
Nghỉ ngơi xong, cậu tiếp tục quay vào sắc thuốc.
5 giờ chiều, tắt bếp, thuốc mỡ được đổ ra để nguội.
Thuốc được nấu đầy ắp một nồi cơm điện, đựng trong một chiếc bát sứ lớn.
Chu Hoài Tú đi vào phòng, lấy ra một chiếc lọ nhỏ xinh xắn, kích cỡ bằng chén ăn cơm, có nắp đậy.
“Nghĩ cháu mang cho người ta, bà đã chọn một chiếc lọ đẹp một chút. Lúc còn trẻ bà cũng rất thích sưu tầm những bình bình lọ lọ đẹp mắt. Lọ này vừa vặn, dùng hết lượng thuốc này chắc cậu thanh niên kia lại nhảy nhót tưng bừng ấy.”
“Cảm ơn bà, hôm nay bà vất vả rồi. Để cháu đổ thuốc vào lọ cho, bà vào nhà nghỉ ngơi đi ạ. ” Ngạn Sơ thực sự lo lắng sẽ khiến bà mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay cậu đã mệt mỏi rã rời, vậy mà bà nội vẫn tràn đầy năng lượng. Thật là lợi hại…
“Được, vậy giao hết cho cháu đấy. Bà đi nấu cơm cho cháu.” Chu Hoài Tú rất thích thú khoảnh khắc hai bà cháu cùng nhau làm việc như vậy.
Giờ phút này bà không những không thấy mệt, ngược lại còn rất phấn chấn.
Nhìn thấy cháu trai ngoan ngoãn của mình, trong lòng bà cảm thấy vô cùng ấm áp.
…
Vệ Đình Tiêu bị thương phải nghỉ quay sớm, bị người quản lý dặn dò hôm nay phải ngoan ngoãn nằm trên giường, không được đi đâu hết.
Lúc ở phim trường, Vệ Đình Tiêu chỉ cảm thấy khuỷu tay bị trật, sau khi trở về mới phát hiện ra hai chân cũng bị thương ở mức độ khác nhau.
Chỗ thì xanh chỗ thì tím, trông thật đáng sợ.
Nhưng Vệ Đình Tiêu vốn nổi tiếng xương cứng, thường bị thương ngoài da, rất hiếm khi bị thương xương.
Ban đầu, Tiểu Lâm vẫn còn ở trong phòng chăm sóc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thương xót muốn khóc của tiểu trợ lý, Vệ Đình Tiêu bèn đuổi cậu ra ngoài.
Tiểu trợ lý rất nhạy cảm, Vệ Đình Tiêu cố gắng tránh để cậu ấy nhìn thấy vết thương trên người mình.
Thường xuyên bị thương đã trở thành chuyện bình thường đối với Vệ Đình Tiêu. Hắn đau thì đau, nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.
Hôm nay chắc chắn hắn có thể tìm thấy livestream của Ngạn Sơ chứ?
Hơn nữa, trước đó hắn đã thêm WeChat của ông chủ Chu, ông ấy cũng đã cho biết ID của Ngạn Sơ rồi.
“Vân Quyển Vân Thư…” Vệ Đình Tiêu vô thức đọc to ra.
Cái tên này nghe thật thơ mộng.
Sủng nhục bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc; khứ lưu vô ý, mạn tuỳ thiên ngoại vân quyển vân thư (Không vướng bận vinh nhục, bình thản ngắm hoa nở rồi lại hoa tàn ngay trước sân; không vướng bận chuyện đi ở, thảnh thơi ngắm mây trôi trên bầu trời)
Vệ Đình Tiêu lần đầu tiên cảm thấy bản thân lại am hiểu thi văn như vậy, có thể ngâm ngay được câu thơ này.
Nếu Ngạn Sơ đặt tên là 【Vân quyển vân thư】, vậy hắn sẽ đổi tên thành 【Đình Tiền Hoa Khai】 vậy!
Thế nhưng, khi Vệ Đình Tiêu hào hứng chuẩn bị vào livestream của Ngạn Sơ thì lại phát hiện cậu ấy đã xin nghỉ.
Trên trang chủ của Ngạn Sơ có treo thông báo xin nghỉ, nói là … hôm nay có việc quan trọng cần làm.
Hiện tại công việc quan trọng mà Ngạn Sơ phải làm mỗi ngày không phải là livestream thêu thùa sao?
Có lẽ nhà có việc bận chăng…
Vệ Đình Tiêu thở dài.
Vất vả lắm hôm nay hắn mới tan làm sớm, không ngờ vẫn bỏ lỡ livestream của Ngạn Sơ.
Vệ đại ảnh đế buồn bã nằm vật ra giường, trở thành hình chữ đại, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Chán quá, muốn xem livestream của Ngạn Sơ, muốn nghe giọng em ấy…
Con người quả nhiên không nên đắm chìm vào mong muốn quá, càng muốn lại càng không được.
Một số chuyện phải chờ duyên số, hắn không thể nôn nóng.
Không phải còn hơn hai tháng nữa sao? Còn nhiều cơ hội để gặp lại mà.
Không được thì … hôm nào hắn sẽ mua một chút quà đến nhà chào hỏi, mặt dày đòi ở lì lại nhà người ta chơi.
Đang mải tưởng tượng, bỗng nghe tiếng gõ cửa.
Hắn tưởng là Tiểu Lâm lại đến dặn dò gì đó, bèn lớn tiếng nói vọng ra: “Tôi không sao, có thể tự chăm sóc bản thân, cậu để tôi yên đi!”
Sau khi nói xong, bên ngoài cửa lặng ngắt.
Vệ Đình Tiêu tưởng Tiểu Lâm đã nghe thấy, tiếp tục nằm duỗi thẳng người.
Ai ngờ bên ngoài cửa lại vang lên một giọng nói nhỏ nhỏ: “Xin lỗi thầy Vệ, làm phiền thầy rồi ạ, em… ngày mai lại đến vậy.”
Vệ Đình Tiêu: “?”
Ai đấy? Ai đang nói chuyện vậy?
Vệ Đình Tiêu: “???”
Giọng nói này hình như là …
Vệ Đình Tiêu: “!!!” **!
Gần như trong tiềm thức, hắn vội vàng nhảy vọt ra khỏi giường, khiến cả giường nệm và giường rung lên bùng bùng.
“Đừng … đừng đi!” Vệ Đình Tiêu luống cuống tay chân, chưa kịp xỏ giầy dép, mái tóc bù xù cũng chưa kịp chải, đã lao ngay ra cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, chàng trai mảnh khảnh bên ngoài giật mình hơi lùi lại nửa bước.
Vệ Đình Tiêu mở cửa quá đột ngột, khiến Ngạn Sơ đang còn do dự có nên rời đi hay không, chưa kịp phản ứng thì đối phương đã kéo cửa ra.
Cơn gió ập vào khiến mái tóc của Ngạn Sơ hơi loạn.
“Không phải anh đã nói rồi sao? Gặp lại không cần phải khách sáo như vậy, gọi tên anh hoặc như trợ lý của anh cũng được.” Mặc dù nói với giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng Vệ Đình Tiêu lúc này lại không thể nào bình tĩnh được.
Ngạn Sơ ngại ngùng bấu lấy tay áo, sau đó nhẹ giọng gọi: “Anh … anh Đình Tiêu.”
Giọng nói ấm áp của chàng trai như suối nguồn trong vắt, khiến trái tim Vệ Đình Tiêu như tan chảy trong dòng nước trong veo ấy.
Sao có thể ngoan ngoãn như vậy chứ?
Tiểu Lâm đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, cậu nhìn thấy vẻ mặt ngây ngất của anh trai nhà mình, hận không thể nói thẳng ra: “Em cũng đứng ở ngoài cửa này, có thể xin anh có thể đừng nhìn vào một người được không?!”
Cậu ta bực bội hắng giọng một cái: “Anh Tiêu, không thì hai người vào trong nói chuyện đi ạ? “
Đứng trước cửa nhìn nhau như vậy nhìn kỳ quá.
Mau đóng cửa lại, cách ly tầm nhìn của người thứ ba như tôi đi!! Không chịu nổi nữa rồi!!
“À, Tiểu Lâm cậu cũng ở đây sao? Vẫn chưa về phòng à? Xin lỗi, vừa nãy không để ý.” Vệ Đình Tiêu giật mình quay lại mới phát hiện Ngạn Sơ còn có một người đi cùng.
Tiểu Lâm: “…” Biến khỏi đây giùm tôi cái coi!!
Vệ Đình Tiêu quay sang Ngạn Sơ, nói: “Vào, vào phòng anh đi, hơi bừa bộn một chút, em đừng để ý.”
Tiểu Lâm nhìn Vệ Đình Tiêu dẫn Ngạn Sơ vào phòng, trong lòng lại nảy sinh cảm giác như “thỏ con bị sói dụ dỗ vào hang”.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, cậu bất lực đánh một bộ quyền bông vào không khí.
Phiền thế nhỉ! Tự nhiên cũng muốn tìm một người bạn đời tri tâm!