Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 41: Ngạn Ngạn giỏi nhất



【Tôi giành được vé concert của SAP rồi! Tuyệt vời!】

【Không phải chứ, tôi cứ tưởng không có nhiều người mua, sao hàng ghế đầu lại hết veo trong nháy mắt vậy?】

【Các anh trai của tôi đã thành công rồi, dạo này đúng là đang trên đà tiến lên vùn vụt!】

【Tôi vừa vui vừa buồn, lẽ ra sân khấu lần này không chỉ có bốn người…】

【Đúng vậy, rõ ràng là một nhóm năm người tuyệt vời, lại bị chia cắt. Thôi không muốn nhắc đến chuyện đau lòng nữa, bây giờ chỉ mong cả năm người họ đều sống tốt.】

【Mọi người nói xem, khi bốn người họ biểu diễn, Ngạn Sơ có ngồi trước màn hình livestream xem không?】

【Nếu tình anh em của họ là thật, thì sẽ xem.】

【Còn ai thật hơn họ nữa chứ? Đã sáng tác hẳn một album riêng cho anh em rồi, cưng chiều em út thế này cơ mà!】

Trên mạng, chủ đề về concert của SAP đã hot rần rần mấy ngày nay. Lượng fan của từng người đều tăng chóng mặt, kể cả tài khoản Weibo đã không còn cập nhật của Ngạn Sơ cũng được rất nhiều người theo dõi.

Tối hôm diễn ra concert sẽ là một sự kiện ngoài sức tưởng tượng.

Vì xin nghỉ, mấy ngày nay Ngạn Sơ không livestream. Chuyến này cậu không mang theo bất kỳ công việc nào, hoàn toàn đến để nghỉ ngơi và vui chơi.

Đột nhiên rảnh rỗi, cảm giác tay chân thiếu thiếu không quen lắm.

Trước khi đi ngủ, cậu chụp một bức ảnh cảnh đêm bên ngoài cửa sổ đăng lên dòng thời gian.

Cậu chưa bao giờ đăng bài lên dòng thời gian, hàng ngày cũng ít khi sử dụng thiết bị điện tử. Ngoài livestream và thỉnh thoảng dùng WeChat trò chuyện, các chức năng còn lại trên điện thoại chỉ để cho có.

Lúc này đang buồn chán vô cùng, cậu lại bắt đầu nghiên cứu những thứ chưa từng dùng đến.

Không lâu sau khi đăng bài, WeChat liền hiện lên tin nhắn của ai kia.

[Night]: Đến Bắc Kinh rồi à?

Ngạn Sơ ngẩn người, sau đó trả lời với tâm trạng vô cùng khó tả.

[YS]: Sao anh biết?

[YS]: [Hình ảnh chú thỏ đầu dấu chấm hỏi jpg.]

[Night]: Trong những tòa nhà san sát mà em chụp được, có một phần bất động sản của nhà anh.

Ngạn Sơ: “…”

Cậu đúng là đã hỏi một câu rất ngớ ngẩn.

Vệ Đình Tiêu là người địa phương, sao lại không nhận ra cảnh đêm ở đây chứ…

Mặc dù đối phương chưa bao giờ đề cập đến chuyện gia đình với cậu, nhưng Ngạn Sơ có thể cảm nhận được gia thế của Vệ Đình Tiêu rất hiển hách.

[Night]: Đến chơi à?

[YS]: Vâng, đến xem concert của bạn em.

Vệ Đình Tiêu chợt hiểu ra, dạo này đầu óc toàn nghĩ đến Ngạn Sơ, ngược lại không mấy quan tâm đến tình hình gần đây của những người đồng đội cũ của cậu. Tuy nhiên, hắn biết chuyện SAP tổ chức concert, chỉ là tạm thời quên mất.

[Night]: Hiện đang ở đâu?

[YS]: Ở khách sạn mà họ đặt cho em, tên là Đế Cảnh.

[Night]: Trong thời gian diễn ra concert chắc sẽ có nhiều người lạ ra vào các khách sạn gần đó, em ở trong phòng đừng ra ngoài lung tung, bây giờ em cũng là người nổi tiếng đấy.

Ngạn Sơ đỏ mặt.

Cậu cũng không rõ tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Càng ngày càng nhiều người quan tâm đến cậu. Từ khi đến Bắc Kinh, cậu luôn đeo khẩu trang và đội mũ. Cậu cũng sợ bị người ta nhận ra, lại càng lo lắng gây phiền phức cho các đồng đội.

Những điều Vệ Đình Tiêu nói cậu đều hiểu. Hơn nữa bản thân cậu cũng không phải người thích đi loanh quanh. Ở nhà quen rồi, bị nhốt trong phòng cả ngày cũng không thấy khó chịu gì.

[YS]: Dạ, cảm ơn anh Đình Tiêu đã quan tâm.

[YS]: Trước khi concert bắt đầu, họ sẽ cử người đến đón em.

Về vấn đề an ninh, bốn thành viên còn lại của SAP cẩn thận hơn Ngạn Sơ nhiều. Sau vụ Ngạn Sơ bị đưa đến bữa tiệc rượu xa lạ lần trước, họ tuyệt đối sẽ không lơ là nữa.

Âm thầm bố trí nhân viên an ninh cho Ngạn Sơ, đặt phòng ở khách sạn có hệ thống bảo mật và an ninh tốt.



5 giờ chiều hôm sau, khán giả bắt đầu lần lượt vào sân.

Ngạn Sơ đến sớm, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, trên tay cầm lightstick màu trắng và banner cổ vũ của SAP. Trên banner in hình chibi của từng người, vô cùng đáng yêu.

Gần 6 rưỡi, sân vận động đã chật kín người, những khán giả đã mua vé lần lượt vào chỗ ngồi.

Bên phải Ngạn Sơ là lối đi, bên trái là một cô gái ăn mặc sành điệu.

Cô gái là fan cuồng của SAP, yêu thích họ từ khi nhóm mới ra mắt, luôn ủng hộ hết mình.

Lần này giành được vé hàng ghế đầu, cô rất phấn khích, lát nữa có thể cùng thần tượng cháy hết mình.

“Cậu trông hơi lạ nha, là fan mới hả?” Cô gái chủ động bắt chuyện với Ngạn Sơ.

Cô là một người hướng ngoại điển hình, trong nhóm fan cũng thích kết bạn rộng rãi.

SAP không phải là không có fan nam, nhưng rất ít. Nhất là fan nam còn ngồi ở hàng ghế VIP đầu tiên, chắc hẳn là cực kỳ yêu thích SAP rồi!

Ngạn Sơ không dám nói nhiều, chỉ gật đầu e lệ trước câu hỏi của cô gái.

“Tuy cậu đeo khẩu trang nhưng linh cảm của mình mách bảo cậu là một anh chàng đẹp trai, hehe, đừng ngại, đã là đồng đội (ám chỉ fan cùng nhóm) thì là người nhà rồi, lát nữa cùng nhau hát hò nhảy múa nhé!”

Cô gái vung vẫy lightstick, nói chuyện rất hoạt bát, tay chân múa may.

Đúng lúc Ngạn Sơ đang lúng túng không biết nói gì, thì một bóng người đột nhiên đi ngang qua phía sau.

Người đàn ông trầm giọng nói chuyện với cô gái: “Tôi là bạn của cậu ấy, xin hỏi có thể đổi chỗ với cô được không? Chỗ của tôi cũng ở hàng ghế đầu, khu A.”

Cô gái nhìn vị trí người đàn ông chỉ, chỗ đó cũng khá tốt, thậm chí còn gần sân khấu hơn.

Dù sao chỉ cần có thể xem thần tượng một cách thuận lợi, có phải chỗ cũ hay không cũng không quan trọng.

“Được chứ, vậy tôi qua đó đây.” Cô gái rất thoải mái đồng ý.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên vẻ vui mừng, như trút được gánh nặng.

Không biết là do sân khấu quá ồn ào nên cô gái không nghe rõ, hay là do cô tự hiểu sai lời người đàn ông nói. Lúc đi ngang qua Ngạn Sơ, cô nheo mắt, cười đáng yêu: “Mình đi nhé, xem concert vui vẻ với bạn trai nha! Hạnh phúc 99 nhé!”

Ngạn Sơ chưa kịp phản bác, cô gái đã tung tăng rời đi.

Ngạn Sơ: “…”

Lúc này, cậu có thể cảm nhận được mặt và cổ mình đang dần nóng lên.

Người đàn ông cũng nghe thấy những lời cô gái vừa nói, tim hắn đập thình thịch, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, ngồi xuống cạnh Ngạn Sơ.

Chờ đến khi đèn tắt, mọi người đều không chú ý đến bên này, hắn mới lặng lẽ ghé sát lại, kéo khẩu trang xuống một chút.

“Là anh.”

Đương nhiên Ngạn Sơ nhận ra Vệ Đình Tiêu, ngay từ khi đối phương xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng kín mít, Ngạn Sơ đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

“Anh… sao anh cũng đến concert?” Ngạn Sơ nhỏ giọng hỏi.

“Ở nhà chán không có việc gì làm, biết em sẽ đến, muốn đến cùng em.” Ánh mắt Vệ Đình Tiêu rất sâu, lúc này cứ nhìn Ngạn Sơ như vậy.

Âm thanh ồn ào xung quanh đột nhiên bị ngăn cách, Ngạn Sơ nghe thấy nhịp tim của chính mình, vội vàng né tránh ánh mắt của đối phương.

Ở khu vực khán đài này đúng là không có ai quen biết Ngạn Sơ, lúc nãy cô gái kia bắt chuyện với cậu, cậu cũng hơi lúng túng. Bây giờ Vệ Đình Tiêu đến, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn.

Vệ Đình Tiêu có thể đến đây, chắc hẳn không dễ dàng gì.

Nghe nói vé đã bán hết từ lâu, tối qua cậu mới nói với đối phương là sẽ đến concert, vậy Vệ Đình Tiêu làm sao có được vé VIP chứ?

Hơn nữa, một ngôi sao lớn như hắn, có lượng fan đông đảo và hình ảnh tốt đẹp trong mắt công chúng, xuất hiện ở nơi công cộng đông người như thế này là một rủi ro rất lớn. Nhỡ bị phát hiện sẽ gây ra náo loạn.

Chỉ riêng hành động dũng cảm này thôi đã khiến Ngạn Sơ vô cùng chấn động.

Chỉ là để đến cùng cậu sao?

Trong lòng Ngạn Sơ âm thầm lý giải: Điều này có phải chứng tỏ, trong lòng Vệ Đình Tiêu, cậu vẫn có một vị trí nhất định… Đối phương rất quan tâm đến cậu, người bạn này.

Nghĩ vậy, Ngạn Sơ lại vui vẻ.

Cậu không rõ tại sao lại vui vì chuyện này, dù sao cũng không kìm nén được cảm xúc vui sướng.

Cậu rất dễ thỏa mãn…

Mà Vệ Đình Tiêu có thể đến đây cũng thật sự là phải tốn không ít công sức.

Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết, tấm vé VIP này là mua lại từ tay cò vé với giá cao gấp mấy lần, lại còn là tấm vé cuối cùng.

Ban đầu có người tranh giành với hắn, nhưng hắn chủ động trả giá cao hơn, cò vé liền bán cho hắn.

Chuyện này nếu lộ ra ngoài, hắn sẽ bị người ta cười nhạo cả năm.

Suýt chút nữa là hắn đã không đến được hiện trường hôm nay.

Tối qua sau khi nói chuyện với Ngạn Sơ xong, hắn liền cho người đi tìm hiểu tin tức về vé.

May mà mọi việc đều kịp thời.

Dạo này hắn đang nghỉ ngơi, cũng không cần La Huy và Tiểu Lâm kè kè bên cạnh.

Cố ý cho họ nghỉ phép để hắn có thể tự mình lẻn ra ngoài.

Chuyện đi xem concert nếu bị quản lý biết được hắn lại bị mắng cho một trận.

Hiện tại đúng là thời điểm quan trọng để hắn theo đuổi tình yêu, bất cứ chuyện lớn nào cũng phải gác lại.

Mấy ngày Ngạn Sơ đến Bắc Kinh đều là cơ hội hiếm có, hắn đương nhiên phải ra sức lượn lờ trước mặt đối phương.

Đến giờ, màn hình lớn đột nhiên sáng đèn. Sau đó, một vài logo hình động vật cực ngầu lần lượt xuất hiện trên màn hình.

Ngạn Sơ mở to mắt nhìn những hình ảnh này, cậu không thể quen thuộc hơn.

Là hình những con vật mà cậu đã thêu lên áo cho mỗi người trước khi rời khỏi ký túc xá.

Không ngờ bây giờ chúng lại được thiết kế thành logo điện tử đại diện cho hình tượng của từng người, trông rất ngầu.

Mỗi hình vẽ đều sử dụng màu sắc đại diện cho từng người.

Kangaroo màu xanh lá cây, bướm màu xanh lam, báo gấm màu đỏ, mèo màu vàng kim.

Bên dưới là tên tiếng Anh của mỗi người, được lồng ghép vào hình ảnh một cách rất có thẩm mỹ.

Lúc này, tâm trạng Ngạn Sơ rất kích động, trước mặt người quen, cậu bộc lộ dáng vẻ ngây thơ chân thật nhất.

“Anh Đình Tiêu, những hình vẽ này ban đầu là do em thiết kế, không ngờ họ lại dùng trong concert!”

Vệ Đình Tiêu nhìn đôi mắt lấp lánh như đá quý của Ngạn Sơ, trái tim tan chảy thành nước.

Chàng trai trước mặt giống như đang khoe với phụ huynh tác phẩm đạt giải của mình, nở nụ cười hạnh phúc đơn thuần.

Vệ Đình Tiêu không nhịn được đưa tay xoa đầu Ngạn Sơ.

“Rất ngầu, rất đẹp, Ngạn Ngạn của chúng ta giỏi nhất.”

Lời khen chân thành kèm theo sự cưng chiều vô hạn, giọng điệu dỗ dành rõ ràng.

Ngạn Sơ quay phắt lại, “Anh… anh gọi em cái gì vậy.”

Chưa ai gọi cậu như vậy, đây là lần đầu tiên xuất hiện cách gọi này. Tim Ngạn Sơ nóng bừng, nhịp tim như đập nhanh hơn.

Thấy hành động này không khiến đối phương phản đối, Vệ Đình Tiêu bỗng nhiên mạnh dạn hơn.

“Em không thích anh gọi em như vậy à? Vậy sau này anh sửa.”

Ngạn Sơ vội vàng lắc đầu: “Cũng… cũng không phải.”

Giọng nói phía sau nhỏ như tiếng muỗi vo ve, gần như không nghe thấy, “Anh muốn gọi gì cũng được…”

Cùng với sự bắt đầu của concert, âm thanh cũng dần lớn hơn.

Màn trình diễn mở màn của SAP không dài dòng, mà là một màn biểu diễn nhóm cực kỳ sôi động.

Tâm trạng ngượng ngùng của Ngạn Sơ nhanh chóng bị màn trình diễn trên sân khấu kéo lại.

Tuy nhiên, sau đó Ngạn Sơ vẫn không dám nhìn Vệ Đình Tiêu.

Người này… quá dễ dàng làm xao động lòng người.

Mình phải xem biểu diễn cho đàng hoàng, đừng nghe anh ấy nói chuyện.