Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 48: Không còn do dự nữa



Trở về từ Bắc Kinh, Ngạn Sơ lại quay về với cuộc sống thường ngày của mình. Kỳ nghỉ ngắn ngày kết thúc, cậu lại tiếp tục công việc.

Buổi livestream hôm sau, các fan đều rất hào hứng.

[Em trai Vân Thư, cuối cùng em cũng quay lại rồi! Nhớ em quá!]

[Lại được ngắm nhìn đôi bàn tay tuyệt đẹp của streamer rồi.]

[Thích xem em trai thêu thùa, cảm giác bình yên thật sự.]

[Lần trước xin nghỉ là đi chơi à? Nghe nói các nghệ sĩ đều thích đi đây đi đó để lấy cảm hứng sáng tác, em trai Vân Thư cũng thế à?]

“Đúng là có ra ngoài chơi, là đi thăm bạn bè chứ không phải đi tìm cảm hứng. Nhưng ý kiến của bạn, sau này tôi có thể thử.” Ngạn Sơ trả lời fan.

Ngay cả những tác phẩm thêu truyền thống, ở những vùng miền khác nhau, dưới bàn tay của những người thợ khác nhau, hiệu quả thể hiện ra cũng khác nhau. Người thêu giỏi nhất mà Ngạn Sơ biết đến chính là bà của cậu. Ngoài vùng núi này chắc chắn còn rất nhiều nghệ nhân tài giỏi khác. Sau này cậu cũng muốn giao lưu, học hỏi kỹ thuật với những nghệ nhân khác để tiếp tục phát huy nền văn hóa này.

[Cuộc sống lý tưởng của tôi cũng giống như của streamer vậy, ở nhà có công việc riêng của mình, thỉnh thoảng ra ngoài tụ tập với bạn bè, sống chậm lại một chút.]

[Đồng ý. Tôi rất ghen tị với em trai Vân Thư, thật tuyệt khi có một tài năng đặc biệt.]

[Tôi thấy ngưỡng mộ nhất là sự tự giác và chế độ sinh hoạt lành mạnh của streamer. Nhiều streamer mà tôi biết đều thức khuya, hại sức khỏe lắm.]

[Tôi, một người làm việc 996 cũng bệnh tật đầy mình, vừa bệnh thể xác lại vừa bệnh tâm lý. Đi làm cứ mãi dằn vặt bản thân. Muốn nghỉ việc quá!]

[Hàng ngày đi làm cũng mệt lắm rồi. Mỗi lần về nhà xem em trai thêu thùa là khoảnh khắc thư thái nhất của tôi.]

“Về những vấn đề mà mọi người nói, tôi cũng không có lời khuyên nào cụ thể. Bản thân tôi chỉ khi làm những việc mình thích và giỏi thì mới có động lực làm việc. Nói là động lực thì không bằng nói đó là một loại cảm giác an toàn.”

“Nhưng kinh nghiệm của tôi không thể áp dụng cho tất cả mọi người được. Nhịp sống của mỗi người khác nhau, vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng rồi hãy quyết định, đừng hấp tấp.”

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Vệ Đình Tiêu hay không mà giờ Ngạn Sơ cũng thích tự phân tích và tâm sự rồi, nói chuyện với fan nhiều hơn trước.

“Xin lỗi, đã nói hơi lan man, bây giờ tôi phải tập trung thêu thùa rồi.” Ngạn Sơ tăng tốc độ luồn kim, từng đường kim mũi chỉ hiện lên trên vải.

[A a a, em trai phản ứng dễ thương quá!]

[Không sao, chúng tôi thích nghe cậu kể chuyện bên lề, haha!]

[Em trai Vân Thư chăm chỉ làm việc thật ngầu! Cậu thêu nhanh quá, tôi thấy sợ luôn á!]

[Cùng tuổi với streamer mà cậu ấy thì tài giỏi xuất chúng, còn tôi thì vẫn lười biếng, nằm ườn trên giường xem thêu thùa. Ai là kẻ vô dụng? Chính là tôi đây!]

[Tò mò không biết streamer có thể thêu được tất cả các loại hình không? Có thêu được chân dung người thật không? Nếu được thì muốn xem cậu livestream thêu hình thần tượng của tôi.]

Vừa thấy dòng bình luận này, Ngạn Sơ liền hỏi: “Thần tượng nào vậy?”

[Tôi thích nhiều ngôi sao lắm, nhưng nói về bias thì chắc chắn là ảnh đế Vệ rồi! Có thể livestream thêu chân dung Vệ Đình Tiêu không?]

Tay Ngạn Sơ run lên, suýt nữa đâm vào ngón tay. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng chỉnh lại vị trí cây kim rồi tiếp tục thêu như không có chuyện gì xảy ra.

Ngạn Sơ im lặng một lúc, rồi ngập ngừng nói: “Hình như… không thể tùy tiện sử dụng hình ảnh của người nổi tiếng được, sẽ vi phạm bản quyền.”

Nhắc đến vấn đề bản quyền chân dung, bình luận trong livestream liền sôi nổi bàn luận.

[Tôi nhớ là chỉ cần không dùng để kinh doanh, làm ra để ngắm thôi thì không sao cả.]

[Hiểu được nỗi lo của streamer haha. Dù sao đó cũng là ảnh đế Vệ mà! Nhân vật tầm cỡ như vậy thì đúng là không dám động vào.]

[Vừa đi xem quy định, tự làm để ngắm thì không sao, nhưng tài khoản của streamer mang tính chất kinh doanh nên không chắc có thể làm vậy được, vẫn có rủi ro.]

[Cách an toàn nhất vẫn là… xin phép ảnh đế Vệ haha!]

[Mà hình như Vệ Đình Tiêu không có tài khoản Cam Ngọt thì phải? Muốn tag cũng không được.]

Mọi người bàn tán sôi nổi trong khung chat, không ai nhận ra streamer đang ngẩn người.

Không nhắc đến Vệ Đình Tiêu thì thôi, vừa nhắc đến cái tên này, trong đầu Ngạn Sơ lại hiện lên hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau. Giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, tim cậu cũng đập nhanh hơn. Lúc đó… có hơi hấp tấp, nhưng Ngạn Sơ không hối hận vì đã làm như vậy. Hơn nữa, đối phương đã không đẩy cậu ra, điều này khiến Ngạn Sơ rất vui mừng. Cậu cảm thấy… Vệ Đình Tiêu cũng có tình cảm với mình, hai người đang dần bị đối phương thu hút.



Yến Tây Viện.

“Hay là tôi cũng nên lập một tài khoản chính thức trên Cam Ngọt nhỉ?” Vệ Đình Tiêu nhìn thấy cuộc thảo luận trong livestream, buột miệng nói.

La Huy đang xem xét các tài liệu về lịch trình làm việc, nghe vậy liền dừng lại: “Cậu muốn làm gì? Tỏ tình công khai? Cậu cẩn thận đấy.”

“Không đến mức đó đâu, anh nghĩ tôi hấp tấp thế à?”

“Tốt nhất cậu nên kín tiếng một chút ở nơi công cộng, đến lúc cậu ăn nói lung tung, tôi lại phải vất vả đi dọn dẹp hậu quả.” La Huy tỏ vẻ bất lực.

Vệ Đình Tiêu không để ý đến lời La Huy nói, hắn vẫn đang chăm chú xem livestream. Không gặp được người thật, chỉ có thể ngắm nhìn đôi bàn tay ấy qua màn hình để vơi đi nỗi nhớ.

Lúc này, đột nhiên có một bình luận nổi bật hiện lên.

[Streamer từng nói mình thích con trai, vậy kiểu như Vệ Đình Tiêu có phải gu của cậu không?]

Câu hỏi này liên quan đến đời tư, đã có fan ruột vào kiểm soát bình luận, yêu cầu một số người đừng có nhắc lại những chuyện này nữa, hãy tập trung ủng hộ sự nghiệp thêu thùa của streamer. Bản thân streamer cũng không trả lời bình luận này, mà tiếp tục giải thích về kỹ thuật thêu trong lúc livestream.

Nhưng đối với Vệ Đình Tiêu, tin nhắn này lại như một cơn mưa rào tưới mát tâm hồn khô héo của hắn, như được hồi sinh.

“!!!” Vệ Đình Tiêu bỗng đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, làm La Huy giật mình.

“V~! Dọa chết tôi rồi! Cậu có bệnh à?” La Huy không hiểu chuyện gì. Dạo này, tâm trạng của Vệ Đình Tiêu thất thường, anh cũng không biết nguyên do.

“50% khả năng biến thành 100% rồi.” Vệ Đình Tiêu lẩm bẩm một mình.

“Cậu nói gì cơ?” La Huy hoang mang.

“Chẳng phải trước đây anh nói có một chương trình truyền hình thực tế về nông thôn dự định quay ở gần huyện Vũ à?”

“Đúng vậy, nhưng chương trình về nông thôn thì liên quan gì đến cậu? Thiếu gia à.” Trước đây, La Huy muốn nhận show truyền hình thực tế cho Vệ Đình Tiêu nhưng toàn bị hắn từ chối. Tên này không thích tham gia bất kỳ chương trình thực tế nào.

“Gọi điện cho đạo diễn, nói tôi đầu tư tài trợ, bảo họ chuyển địa điểm quay đến vùng núi Mặc ở huyện Vũ.”

“Hả?” Lúc này, La Huy mới dần hiểu ra. “Cậu muốn tham gia show truyền hình thực tế, còn là đầu tư để theo đuổi người ta à?”

“Ừ.” Vệ Đình Tiêu gật đầu chắc chắn.

“Cậu nghĩ kỹ chưa đấy? Đây là lần đầu cậu tham gia show truyền hình thực tế, mà chương trình này rating cũng bình thường thôi.” La Huy nói.

“Có tôi tham gia thì không còn bình thường nữa.” Vệ Đình Tiêu tự tin nói.

“…”

“Quyết định vậy đi, chậm nhất là tháng sau tôi muốn thấy dự án này khởi động.” Hắn đã không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn đến nhà Ngạn Sơ ngay lập tức. Hắn đã hứa sẽ không để Ngạn Sơ phải chờ đợi lâu. Lần này, trong lòng hắn sẽ không còn bất kỳ do dự nào nữa.



Tập đoàn Giả Thị.

Trợ lý bước vào văn phòng, bên trong lại là một mớ hỗn độn. Rõ ràng là ông chủ vừa mới nổi cơn tam bành, đập phá đồ đạc. Anh ta đã quen rồi, cứ cách một khoảng thời gian lại có chuyện như vậy xảy ra.

“Vệ Đình Tiêu vậy mà lại có liên hệ với cái lão gian xảo là anh trai tôi. Nếu không phải lần này tôi tham dự buổi giao lưu thương mại kia thì chắc vẫn bị bịt trong giỏ.”

Nếu nói Giả Sùng hiện giờ ghét nhất Vệ Đình Tiêu thì cũng không hẳn, bởi vì trên đời này có một người mà hắn ta ghét cay ghét đắng, không ai có thể sánh bằng. Người đó từng là anh trai của hắn ta. Nói là “từng” vì sau khi phát hiện không phải con ruột của ba mình, số phận của anh ta đã hoàn toàn thay đổi.

Ba hắn là một người cực kỳ “hai mặt”, luôn cho rằng mình có thể cắm sừng người khác, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác cắm sừng mình. Người khác có thể nuôi con hộ mình, nhưng mình tuyệt đối không thể ngốc nghếch nuôi con cho người khác. Nhưng thực tế lại phũ phàng, người vợ đầu tiên của ba hắn đã cắm sừng ông, vậy mà ông ta vẫn ngốc nghếch nuôi con của người khác đến tận bây giờ, còn hứa hẹn để đứa con trai cả kia sau này thừa kế tài sản nhà họ Giả. Một trò cười lớn như vậy bị phơi bày ra ánh sáng, đương nhiên sẽ khiến Giả gia chủ nổi trận lôi đình. Cuối cùng, hai mẹ con kia bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng con trai cả nhà họ Giả có tài năng kinh doanh thiên bẩm, nhiều năm qua đã gây dựng được các mối quan hệ và tài nguyên của riêng mình. Về sau, dù rời khỏi tập đoàn Giả Thị, anh ta vẫn có thể dựa vào nguồn lực của bản thân để bắt đầu lại, hiện tại còn là đối thủ cạnh tranh với tập đoàn Giả Thị.

Giả Sùng không ngờ anh trai mình lại hợp tác với Vệ Đình Tiêu để đối phó hắn ta.

Nguồn lực và thế lực mà tập đoàn Giả Thị cung cấp khiến Giả Sùng tự mãn, cho rằng dù anh trai mình có vùng lên thì vẫn chỉ là châu chấu đá xe. Nhưng đối phương bây giờ lại leo lên cùng một con thuyền với Vệ Đình Tiêu thì sau này chưa biết ai thắng ai thua.

“Vệ Đình Tiêu cũng là một kẻ ranh mãnh. Buổi tụ họp tầm cỡ như vậy mà hắn ta không tham gia? Tôi thấy hắn quá tự cao tự đại rồi.”

“Chẳng phải hắn ta quay phim xong xuôi đã về Bắc Kinh rồi sao? Sao vẫn chưa ló mặt ra đối đầu với tôi? Không lẽ lại sợ rồi sao?” Giả Sùng cho rằng kẻ kiêu ngạo như Vệ Đình Tiêu sẽ không bao giờ chịu thua ai.

“Cái đó… mấy hôm trước em thấy trên mạng nói ảnh đế Vệ đi xem concert của SAP cùng ai đó, chính là ngày anh tham dự buổi giao lưu thương mại ấy… Không biết có thật hay không…” Trợ lý bên cạnh ngập ngừng nhắc đến chuyện này. Anh ta còn tìm thấy bài đăng và bức ảnh mờ ảo kia.

“Mọi người đều phủ nhận, nói là nhận nhầm, chỉ là người qua đường thôi, nhưng em thấy bóng dáng đó khá giống.” Trợ lý chỉ muốn dùng chuyện này để chuyển hướng sự chú ý của ông chủ mình.

Nào ngờ, Giả Sùng giật lấy điện thoại, phóng to bức ảnh nhìn kỹ, rồi hét lên: “Đây chính là Vệ Đình Tiêu, dù có cháy thành tro tôi cũng nhận ra!”

Trợ lý: “…” Hả?

Giả Sùng tiếp tục mắng: “Ngày hôm đó tôi biết Giả Hàn âm thầm hãm hại công ty tôi đã bực muốn chết rồi. Vậy mà Vệ Đình Tiêu lại còn đi xem concert? Hắn ta không có chút tâm huyết với sự nghiệp sao?!”

“Khoan đã, cậu nói hắn xem concert của SAP, là cái nhóm nhạc kém nổi tiếng có Ngạn Sơ ấy à?”

Trợ lý gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: giờ người ta nổi tiếng lắm rồi đấy nhé.

“Vệ Đình Tiêu… Ngạn Sơ…” Giả Sùng trước đây đã từng nghi ngờ, lúc này xem lại bức ảnh, hắn ta bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

“Thì ra hai người đó quen biết nhau!” Chàng trai đeo mũ, khẩu trang che kín mặt đứng bên cạnh Vệ Đình Tiêu trong bức ảnh chính là Ngạn Sơ, lại một người mà hắn ta dù có cháy thành tro cũng nhận ra.

Giả Sùng đã hiểu ra lý do tại sao mình lại bị nhắm đến, mọi đau khổ của hắn ta hóa ra đều bắt nguồn từ… Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ “có gian tình”.