Đến ngày đến nhà Ngạn Sơ, Vệ Đình Tiêu lại mang theo rất nhiều đặc sản của Bắc Kinh. Mỗi lần đến nhà Ngạn Sơ, hắn đều rất chu đáo.
Vẫn như mọi lần, vừa gặp người lớn là hắn lại ngọt ngào chào hỏi, khiến cả nhà Ngạn Sơ đều quý mến chàng trai cởi mở, lịch sự và lễ phép này. Vệ Đình Tiêu hoàn toàn không có vẻ gì là một ngôi sao lớn, cũng không hề có sự kiêu căng, ngạo mạn của một cậu ấm cô chiêu.
Cơm nước đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Vệ Đình Tiêu đến là dùng bữa.
“Ôi, mấy món quê nhà này làm cháu nhớ quá. Cháu đến muộn, mọi người đợi lâu chưa?” Vệ Đình Tiêu nhìn thấy cả bàn thức ăn, cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Không lâu đâu, anh mau nếm thử món này xem.” Lần này, Ngạn Sơ rất muốn Vệ Đình Tiêu mau ăn cơm.
Vệ Đình Tiêu không nghĩ nhiều, gắp một miếng thịt gà kho bỏ vào miệng. Thịt gà được kho mềm nhừ, thấm vị.
Vệ Đình Tiêu làm theo lời cậu. Lúc này, hắn vẫn cho rằng Ngạn Sơ làm vậy là do tính hiếu khách.
Sau khi nếm hết các món, hắn nhìn sang Ngạn Cẩn, “Chú, tay nghề nấu nướng của chú càng ngày càng lên tay rồi. Cháu ăn bữa này xong, chắc về Bắc Kinh sẽ không nuốt nổi cơm nữa.”
Ngạn Cẩn ngẩn ra một giây, rồi bật cười. Ông nhìn sang Ngạn Sơ, mặt cậu hơi đỏ, hai tay khẽ xoa vào nhau như một đứa trẻ đang chờ được khen.
Ngạn Cẩn cũng chiều lòng con trai, nói với Vệ Đình Tiêu, “Bữa cơm hôm nay đều do một tay Sơ Nhi làm hết đấy, dậy từ sớm đã bận rộn chuẩn bị. Đương nhiên là cũng có chút “chỉ đạo” của chú, nhưng tất cả các công đoạn đều do con trai chú hoàn thành.”
Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ, ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên và vui mừng. Hắn không tiếc lời khen ngợi Ngạn Sơ: “Giỏi quá! Anh cứ tưởng là chú làm chứ, nào ngờ em nấu ăn cũng ngon như vậy, hôm nay anh phải ăn thêm mấy bát cơm mới được.”
Ngạn Sơ vui vẻ gật đầu, “Anh ăn nhiều vào nhé.”
Sức ăn của Vệ Đình Tiêu thật ra rất lớn, nhưng vì giữ gìn hình tượng, quản lý của hắn luôn yêu cầu hắn phải kiềm chế một chút. Nhưng cơ địa hắn không dễ bị béo, lại thường xuyên tập thể dục nên thỉnh thoảng ăn nhiều một bữa cũng không ảnh hưởng đến vóc dáng của hắn.
Nghĩ đến việc cả bàn ăn này đều do Ngạn Sơ tự tay nấu, lòng hắn ngọt như mía lùi, làm sao nỡ chừa lại chứ?
Cuối cùng, thấy Vệ Đình Tiêu ăn đến mức ợ hơi, Ngạn Sơ mới bảo hắn dừng lại. Dù mong Vệ Đình Tiêu ăn nhiều món mình nấu nhưng cậu cũng không muốn hắn bị đau bụng.
“Thôi được rồi, cẩn thận bị đau bụng đấy.” Ngạn Sơ vừa nói vừa rót cho Vệ Đình Tiêu một tách trà để giải ngấy.
Trong lúc Vệ Đình Tiêu uống trà, Ngạn Sơ cứ ngắm nhìn hắn. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng đen, trông rất năng động và trẻ trung. Nếu không nói tuổi thì chẳng ai nghĩ sắp bước sang tuổi 30, trông như sinh viên vừa tốt nghiệp vậy.
Gần một tháng không gặp, tình cảm tích tụ trong lòng Ngạn Sơ như thủy triều dâng cao, đến khi gặp lại liền trào dâng. Quả nhiên người đang yêu nhìn cái gì cũng thấy đẹp, thấy vui. Nụ cười, cử chỉ của đối phương, Ngạn Sơ đều thấy thật tươi đẹp và đáng yêu.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo trên con đường nhỏ ven núi để tiêu cơm.
“Anh, lần này anh đến… định ở lại bao lâu?” Đây là câu hỏi mà Ngạn Sơ muốn biết nhất. Thấy Vệ Đình Tiêu đi tay không, không mang theo hành lý gì, cậu thấy hơi hụt hẫng. Có thể câu trả lời sẽ là “về luôn trong hôm nay”, nhưng cậu vẫn muốn nghe chính miệng Vệ Đình Tiêu nói ra.
Vệ Đình Tiêu cố tình im lặng một lúc, rồi bất ngờ quay người, vừa cười vừa lùi lại vài bước, mặt đối mặt với Ngạn Sơ: “Đến rồi thì không về nữa.”
Ngạn Sơ mở to mắt. Dù biết là nói đùa nhưng tim cậu vẫn đập nhanh hơn.
Vệ Đình Tiêu giơ một ngón tay lên, tiến gần Ngạn Sơ: “Ở lại một tháng, được không? Em có muốn anh ở lại đây không?”
Ngạn Sơ ngây ngốc gật đầu: “Em muốn.”
Một tháng cũng rất dài rồi. Được gặp người mình thích suốt một tháng, Ngạn Sơ không thể tưởng tượng nổi hạnh phúc đến nhường nào.
Vệ Đình Tiêu chuyển giọng, vẫn dịu dàng như trước nhưng nghiêm túc hơn, “Sắp có một chương trình truyền hình thực tế đến đây quay, anh là khách mời thường trú, đã nhận lịch rồi.” Hắn nói trước với Ngạn Sơ.
Vệ Đình Tiêu chưa nói hết, Ngạn Sơ cũng đoán được phần sau.
“Là… cần em giúp gì sao? Nếu làm được, em nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Ngạn Sơ nói.
“Cần em cho anh mượn một căn phòng, rồi một tháng này, anh sẽ sống cuộc sống nông thôn giống như em. Chủ đề của chương trình này là để nghệ sĩ trải nghiệm phong tục tập quán và văn hóa ở đây, cảm nhận được sức hút từ công việc đồng áng.” Vệ Đình Tiêu ngừng một chút rồi nói, “Ngạn Sơ, em có thể cho anh ở nhờ nhà em được không?”
Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm, định trả lời thì Vệ Đình Tiêu ngắt lời: “Nếu không muốn thì cứ từ chối thẳng, không sao cả, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Khi đưa ra quyết định này, Vệ Đình Tiêu đã rất ích kỷ. Hắn biết mình hơi xấu xa, đã tự ý nhận lời tham gia chương trình trước khi nói với Ngạn Sơ, hơi có ý “tiên hạ thủ vi cường”.
Quay phim cần phải lắp camera trong nhà, coi như là để Ngạn Sơ phơi bày ngôi nhà của mình trước khán giả. Đương nhiên Vệ Đình Tiêu sẽ bảo vệ Ngạn Sơ, nếu quay ở nhà cậu, hắn sẽ yêu cầu đạo diễn cắt bỏ những cảnh quay có mặt cậu.
Sau khi nghe Vệ Đình Tiêu nói xong, Ngạn Sơ không do dự, nở một nụ cười vui vẻ: “Em hoàn toàn không miễn cưỡng, ngược lại còn rất hoan nghênh anh đến nhà em ở. Về nhà em sẽ nói với ba.”
“Được, cảm ơn em. Nếu chú không đồng ý thì cứ nói thật với anh.” Vệ Đình Tiêu nói.
Tuy kế hoạch “gần quan được ban lộc” rất hấp dẫn, nhưng Vệ Đình Tiêu vẫn phải tôn trọng ý kiến của chủ nhà. Chương trình này một khi đã quay là quay liền một tháng. Nếu ngay từ đầu đã không hòa hợp thì sau này cũng sẽ không suôn sẻ.
Sau đó, Vệ Đình Tiêu nói thêm với Ngạn Sơ về một số suy nghĩ của mình. Trong chương trình hoàn toàn có thể không quay mặt người bình thường, chuyện này hắn đã nói trước với đạo diễn Dư rồi. Nếu cần quay cảnh khách mời giao lưu với người dân địa phương, máy quay cũng chỉ quay một phần cơ thể. Trừ khi người dân tự nguyện muốn lộ mặt hoặc muốn lên hình.
“Những điều này em đều biết, cũng hiểu anh đang lo lắng điều gì. Anh yên tâm đi.” Ngạn Sơ hiểu suy nghĩ của Vệ Đình Tiêu, hắn đã suy nghĩ cho cậu.
Sau khi rời khỏi giới giải trí, Ngạn Sơ quả thực không có ý định xuất hiện trước ống kính lần nữa nhưng cũng không đến mức phải cố tình che giấu tung tích của mình. Nếu việc quay phim cần thiết, chỉ cần không quay chính diện thì sao cũng được. Dù sao, Vệ Đình Tiêu đến đây để trải nghiệm cuộc sống, hai người sống chung một mái nhà, máy quay không thể nào hoàn toàn bỏ qua những cảnh hai người giao tiếp với nhau.
Bây giờ cậu chỉ là một người dân vùng núi bình thường, đã từ bỏ cái mác của quá khứ từ lâu rồi, cũng không quan tâm đến những lời người khác nói.
Một tháng sắp tới, có thể hai người sẽ làm rất nhiều việc cùng nhau, Ngạn Sơ thật lòng rất mong đợi.
Đi dạo xong quay trở về, Vệ Đình Tiêu đứng đợi ở cửa. Hắn thấy Ngạn Sơ lên lầu rồi vào một căn phòng, trong lòng bỗng hồi hộp.
Nhưng không lâu sau Ngạn Sơ mỉm cười bước ra.
“Người nhà em đồng ý rồi! Hơn nữa chú Lan còn chủ động xin lên tivi.”
Vệ Đình Tiêu nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Thế thì tốt quá, đoàn làm phim có thể đáp ứng yêu cầu của chú Lan rồi.” Vệ Đình Tiêu nghĩ ngợi một lúc rồi hiểu ra. “Đúng rồi, chú Lan đang kinh doanh homestay mà, lên tivi còn có thể quảng cáo cho homestay, chú ấy thật sự rất thông minh.”
“Ừm, chú ấy cũng nói như vậy, còn nói ba em nhát gan. Ngoài chú Lan ra, bà nội em cũng nói có thể quay bà, bà muốn chia sẻ văn hóa thêu truyền thống với mọi người. Còn em với ba, đừng quay mặt là được.” Ngạn Sơ thành thật nói ra suy nghĩ của cả nhà.
Vệ Đình Tiêu thấy kết quả này tốt hơn mong đợi của hắn rất nhiều. Hắn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, rồi tìm nhà dân gần nhà Ngạn Sơ nhất để ở nhờ. Nào ngờ… mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy.
“Anh Đình Tiêu, để em dẫn anh lên phòng.” Ngạn Sơ nói.
“Đã dọn dẹp xong rồi à?” Vệ Đình Tiêu ngạc nhiên.
“Không phải, nhà em vẫn còn phòng trống, bà em ngày nào cũng dọn dẹp.”
Ngạn Sơ dẫn Vệ Đình Tiêu lên tầng hai. Căn phòng đó vậy mà lại nằm ngay cạnh phòng ngủ của Ngạn Sơ. Vệ Đình Tiêu bước vào, thấy trên tường còn treo một số tác phẩm thêu, trong tủ cũng có một số bộ ấm chén cổ.
“Đây là phòng chứa đồ của bà em phải không? Anh không dám ở đâu, đây toàn là tác phẩm nghệ thuật cả.” Vệ Đình Tiêu vừa xem vừa khen ngợi.
“Ừm, trước đây đúng là phòng chứa đồ của bà. Sau này bà chuyển sang phòng khác rồi, mấy bức thêu còn lại ở đây là tác phẩm thời trẻ của bà.”
Ngạn Sơ vỗ vỗ lên giường, nói tiếp, “Tối nay anh cứ ngủ ở đây, lát nữa em mang quần áo sạch của chú Lan đến cho anh. Hành lý của anh khi nào đến?”
“Chắc ngày mai sẽ đến.” Hành lý của Vệ Đình Tiêu đang trên đường, Tiểu Lâm sẽ gửi đến cho hắn. Hôm nay hắn chỉ mang theo quà đến thăm. Vốn định đợi hành lý đến rồi mới dọn đến ở nhưng nhà Ngạn Sơ đã nhiệt tình giữ hắn lại.
Chiếc giường gỗ thủ công giản dị được trải ga màu xanh nhạt, chăn gối cùng màu. Vệ Đình Tiêu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa trong phòng. Thì ra từ cửa sổ căn phòng này nhìn xuống là vườn hoa trong sân nhà Ngạn Sơ, những bông hoa trong vườn nở rộ nhất vào tháng này.
Khung cảnh làng quê như vậy, Vệ Đình Tiêu cảm thấy mình được “ưu ái” quá rồi, đâu còn là trải nghiệm cuộc sống nông thôn theo đúng nghĩa mà đạo diễn muốn nữa.
Nhưng Vệ Đình Tiêu không thấy có gì không ổn. Một ngôi nhà nhỏ được bao phủ bởi bầu không khí nghệ thuật thêu truyền thống như nhà Ngạn Sơ, khí chất và gu thẩm mỹ chắc chắn không tầm thường. Mỗi khách mời sẽ chọn ở nhờ những ngôi nhà khác nhau. Sự kết hợp giữa khách mời và người dân cũng sẽ tạo ra những điều thú vị. Hắn tin rằng đạo diễn sẽ quay được sự đa dạng của chương trình.
Buổi tối sau khi đi vệ sinh xong, Ngạn Sơ định lên gọi Vệ Đình Tiêu đi tắm.
Cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên đầu quấn một chiếc khăn nhỏ màu vàng nhạt, còn chưa kịp lau khô.
Cánh cửa được mở ra, Vệ Đình Tiêu nhìn thấy cảnh tượng mềm mại, đáng yêu này. Do chênh lệch chiều cao, hắn phải cúi đầu xuống mới nhìn rõ mặt Ngạn Sơ. Vì vừa tắm xong nên mặt và tai cậu hơi đỏ, hương thơm của sữa tắm phảng phất trên người.
Ngạn Sơ ngẩng lên, đôi mắt trong veo như nai con nhìn hắn, giọng nói dịu dàng, “Anh ơi, có thể đi tắm rồi ạ.”