Chương trình tạp kỹ “Nhà của tôi ở chốn non nước” chính thức bắt đầu quay, mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
Ngoại trừ Vệ Đình Tiêu đã tìm được nhà trước đó, quá trình tìm nhà của các khách mời khác đều gặp ít nhiều khó khăn, may mắn là cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.
Mọi người đều tìm được những ngôi nhà có nét đặc trưng riêng.
Nhà mà Lạc Tu ở nhờ, chủ nhà là người nuôi lợn, bán lợn. Vì vậy ở sân sau có một chuồng lợn không nhỏ lắm, nuôi hơn chục con lợn.
Nhà mà Dao Tử Đồng tìm được mang đậm phong cách dân tộc, gia đình đó đời đời truyền thừa nghệ thuật cắt giấy, giấy dán cửa sổ trong nhà có hoa văn phức tạp và tinh xảo.
Tô Kha sống trong nhà của chủ vườn trái cây, chủ nhà có một mảnh đất trồng quýt trên núi bên cạnh, chuyên trồng quýt, còn có kênh bán hàng online.
Nhà dân mà Điền Ngọc Vi ở nhờ làm nghề nhuộm vải, quần áo treo trong nhà đều do tự tay nhuộm, mang một phong cách thiết kế trang phục dân gian khác biệt.
Trình Hiểu Bằng lại càng may mắn hơn, trực tiếp được ở nhà trưởng thôn. Trước khi giải nghệ anh cũng đã từng đại diện cho quốc gia tham gia một số cuộc thi quốc tế, từng đạt giải thưởng, có độ nổi tiếng trên tivi, một số người trong thôn vừa nhìn đã nhận ra anh, trưởng thôn càng nhiệt tình kéo tay anh vào nhà.
Đạo diễn Dư vừa nhìn, so sánh như vậy dường như chỉ có điều kiện của Lạc Tu là khó khăn nhất.
Lạc Tu trước khi vào làng ăn mặc sáng sủa, đẹp trai vô cùng. Sau khi tìm được nhà cả người đều ủ rũ, giày và ống quần còn dính đầy bùn đất.
Người có “gánh nặng thần tượng” sống trong môi trường như vậy mới có hiệu quả chương trình chứ.
Mọi người buổi chiều sau khi phỏng vấn xong đã được dân làng tổ chức lễ đón chào nồng hậu.
Đạo diễn Dư bảo các khách mời hãy trân trọng bữa cơm do bà con chuẩn bị cho khách này. Sau khi ăn xong bữa này, những bữa sau sẽ phải dựa vào sức lao động của chính mình để đổi lấy.
Đoàn làm phim sẽ không cho phép khách mời lười biếng ăn không ngồi rồi.
Trước đó vẫn sẽ đưa ra một quy định, đó là: khách mời sống nhờ nhà dân, phải dùng sức lao động để đổi lấy tiền thuê nhà và bữa ăn, không được ăn không, ở không.
Một số dân làng có thể vì nhiệt tình, cho khách mời ăn cơm miễn phí, điều này là bị cấm.
Nếu khách mời thật sự được ăn cơm miễn phí thì nhất định phải làm đủ công việc trong ngày. Nếu không chương trình tạp kỹ làm nông sẽ biến thành chương trình tạp kỹ ẩm thực mất.
Ngày quay đầu tiên quản lý tương đối lỏng lẻo nên mọi người có thể tự do đến nhà nhau chơi.
Vì vậy Lạc Tu đến nhà Vệ Đình Tiêu ăn một bữa cơm, đạo diễn cũng không nói gì.
Nhưng bắt đầu từ ngày mai sẽ khác.
“Đạo diễn Dư, vừa rồi Vệ Đình Tiêu nói, nhà dân cậu ấy ở không có nhiều việc để làm, nếu cậu ấy rảnh rỗi, có thể đến giúp tôi làm việc không?” Lạc Tu hỏi.
Anh thật sự quá bất mãn rồi.
Đạo diễn Dư nói: “Chuyện này chúng tôi sẽ không quản các cậu, các cậu có thể giúp đỡ lẫn nhau, dù sao cũng không được ăn cơm miễn phí của dân làng.”
Mắt Lạc Tu sáng lên, đẩy đẩy tay Vệ Đình Tiêu: “Này, có phải anh em tốt không?”
“Cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?” Vệ Đình Tiêu vốn cũng không định khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ cần làm xong việc nhà Ngạn Sơ, thời gian còn lại hắn quả thật có thể đi giúp Lạc Tu.
“Ngày mai ông chủ nhà tôi bảo tôi cho lợn ăn, dắt lợn đi dạo, tắm cho lợn, cậu cùng làm với tôi.” Lạc Tu nói thẳng ra.
Vệ Đình Tiêu: “…”
“Tôi biết việc này vừa bẩn vừa mệt, hoàn toàn không thể so sánh với việc cậu làm ở nhà cậu đang ở, nhưng cậu không thấy một ảnh đế như cậu mà đi cho lợn ăn thì sẽ có nhiều chủ đề để bàn tán hơn sao? Đến lúc đó hotsearch đều là cậu.”
Vệ Đình Tiêu thở dài, giơ tay nói: “Nói trước nhé, tôi giúp cậu không phải vì hiệu quả chương trình hay chủ đề gì đâu, đơn thuần là vì tôi là người trọng tình trọng nghĩa, nhớ mời tôi ăn cơm sau khi chương trình kết thúc đấy.”
Lạc Tu cười vỗ vai Vệ Đình Tiêu: “Mời khách chỉ là chuyện nhỏ, vậy chúng ta nói xong rồi nhé, ngày mai cậu nhớ đến tìm tôi.”
Vệ Đình Tiêu rất thoải mái nhận làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu này.
Việc hắn đến trước để chọn nhà quả thật có hơi gian lận. Làm nhiều việc nặng nhọc hơn để cân bằng công việc của mọi người cũng là chuyện tốt.
Trở về nhà, Vệ Đình Tiêu gặp Ngạn Sơ đang chăm sóc vườn hoa liền thuận miệng nói chuyện này với cậu.
“Ngày mai anh phải đến nhà Lạc Tu một chuyến, trưa nay bà và chú không cần chuẩn bị cơm cho anh đâu, chắc phải đến tối anh mới về.”
“Ừm.”
“Nghe nói môi trường bên đó khá khó khăn, không biết cậu ấm quen sống trong nhung lụa này có quen không nữa.”
“Ừm…”
“Ngày mai em vẫn tiếp tục livestream à? Anh thấy công việc này của em cũng khá vất vả, thường xuyên phải ngồi, nếu mệt thì nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, đừng cố quá.”
“Ừm…”
Nói chuyện được vài câu, Vệ Đình Tiêu dần dần phát hiện ra Ngạn Sơ có gì đó không ổn.
Hắn biết Ngạn Sơ là người ít nói, tính cách hướng nội, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình.
Nhưng hôm nay cậu hơi im lặng quá…
Hắn nói một mình ở đây cả buổi, cậu chỉ đáp lại một tiếng “ừm”, sao cảm thấy cậu không có hứng thú vậy?
Là không khoẻ hay là tâm trạng không tốt?
Ngạn Sơ cúi đầu nhổ cỏ dại dưới đất, ngón tay gần như bóp nát cỏ.
Nghe Vệ Đình Tiêu cứ nói mãi chuyện của Lạc Tu, trong lòng Ngạn Sơ cảm thấy chua xót, còn có chút cay đắng.
Cậu căn bản không hiểu chuyện giữa hai người này, Vệ Đình Tiêu dường như rất rõ sở thích và thói quen của Lạc Tu.
Ngạn Sơ cảm thấy mình hoàn toàn không thể bước chân vào thế giới của hai người này.
Những thứ đối phương có thể tiếp xúc đều là thứ mà cậu, một chàng trai vùng quê không thể chạm tới.
Giữa cậu và Vệ Đình Tiêu có một khoảng cách rất lớn.
Cho dù lúc trước ở cùng một giới giải trí thì giữa họ cũng cách nhau một dải ngân hà.
Một người là ngôi sao lớn được mọi người biết đến, một người là người qua đường không được ai chú ý.
Việc có thể quen biết và kết bạn với Vệ Đình Tiêu cũng chỉ là do cậu may mắn mà thôi.
Lúc Ngạn Sơ đang ngẩn ngơ suy nghĩ miên man bỗng nhiên cảm thấy trên trán có chút ấm áp.
Người đàn ông đặt cả bàn tay rộng lớn lên trán Ngạn Sơ, tay kia thử nhiệt độ của chính mình.
Lẩm bẩm: “Hình như cũng không sốt…”
Ngạn Sơ hoảng hốt lùi lại: “Sao, sao vậy?”
“Anh thấy em trông không được khoẻ, tưởng em bị ốm. Em không có chỗ nào khó chịu chứ? Em đừng làm những việc này nữa, cứ để anh làm cho!” Vệ Đình Tiêu trực tiếp bá đạo giật cỏ dại từ tay Ngạn Sơ, còn phủi đất trên tay cho cậu.
“Em không sao, anh nghĩ nhiều rồi…” Ngạn Sơ chột dạ cúi đầu.
“Không sao, thế sao em lại ủ rũ như vậy, cũng không nói chuyện với anh, anh còn tưởng… là mình nói sai điều gì làm em giận.”
Ngạn Sơ đột nhiên ngẩng đầu, liên tục lắc đầu: “Không có, em không giận.”
Vệ Đình Tiêu nhạy bén nắm bắt được điều gì đó.
Chỉ là không giận?
… Vậy tức là những lời hắn nói thật sự đã khiến tâm trạng Ngạn Sơ dao động.
Vừa rồi mình đã nói gì nhỉ? Vệ Đình Tiêu bắt đầu nhớ lại những lời mình đã nói.
Tuy nhiên Ngạn Sơ không cho hắn cơ hội hỏi trực tiếp.
“Em về phòng nghỉ ngơi trước đây. Anh Đình Tiêu, buổi trưa anh cũng ngủ trưa đi.” Ngạn Sơ nói xong liền chạy mất, bóng lưng mang theo chút bối rối.
Vệ Đình Tiêu gãi đầu, bắt đầu ngơ ngác.
Rốt cuộc là câu nào chọc trúng “lôi” của Ngạn Sơ vậy?
Hắn chỉ nói ngày mai phải đi cho lợn ăn thôi. Chẳng lẽ là vì chuyện này? Cũng không đúng, Ngạn Sơ không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Hơn nữa, trước khi đi cho lợn ăn hắn chắc chắn sẽ làm xong việc nhà Ngạn Sơ, tuyệt đối sẽ không “thiên vị”. Hắn sẽ ưu tiên nhà Ngạn Sơ, giúp Lạc Tu chỉ là tiện thể mà thôi.
Vậy Ngạn Sơ không vui… rốt cuộc là vì cái gì?
Câu hỏi này vẫn kéo dài đến ngày hôm sau, Vệ Đình Tiêu vẫn chưa nghĩ ra.
Ngạn Sơ vẫn chào hỏi hắn như thường lệ nhưng Vệ Đình Tiêu cảm nhận được sự xa cách của cậu.
Rốt cuộc vẫn có một điều gì đó đã thay đổi…
Điều này khiến trong lòng Vệ Đình Tiêu cũng rất khó chịu, ngay cả khi cho lợn ăn cũng hơi mất tập trung.
…
Ngạn Sơ livestream như thường lệ, cả buổi sáng đều làm thêu song diện tam dị.
Mấy ngày nay để loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu nên khi thêu thùa độ tập trung còn cao hơn bình thường gấp mấy lần, tiến độ thêu rất nhanh.
Tuy nhiên do tam dị thêu độ khó cao, bức tranh này của cậu ít nhất còn phải thêu thêm một tháng nữa.
Fan trong phòng livestream đã có thể nhìn ra hình dạng đại khái, biết Ngạn Sơ đang thêu mặt trước là một chú chó nhỏ, hiện tại vẫn chưa có cảm giác sống động nhưng mọi người đều khen “đáng yêu quá”.
Chỉ khi thêu thùa Ngạn Sơ mới có thể tạm thời thoát khỏi những “xô bồ” của thế gian.
Tình cảm của con người quá phức tạp, sẽ nảy sinh tình cảm yêu thích, cũng sẽ nảy sinh sự ghen tị.
Ngạn Sơ không muốn thừa nhận mình có chút ghen tị, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Đối với những người cùng giới tính có quan hệ tốt hơn, lại còn đẹp trai hơn cậu ở bên cạnh Vệ Đình Tiêu, cậu nhìn thấy sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Hoá ra trước mặt người mình thích cũng không thể hoàn toàn rộng lượng được.
Cậu luôn cho rằng mình thanh thản, ung dung, nhưng thật ra cũng nhỏ nhen như vậy…
Ngạn Sơ không thích cảm xúc này, nó giống như làn khói không thể xua tan, quấn lấy cậu, khiến trái tim cậu chìm sâu trong hỗn loạn.
Sau khi kết thúc livestream Vệ Đình Tiêu vẫn chưa về.
Ngạn Sơ nhìn những món ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn chợt thở dài.
“Tiểu Vệ chắc vẫn còn trên đường về đấy chứ? Sơ nhi có muốn đi đón không?” Chu Hoài Tú nhận thấy tâm trạng của cháu trai, liền cố ý nói như vậy.
“Cháu… cháu đợi thêm chút nữa, chắc anh ấy không cần người đón đâu.”
Ngạn Sơ thầm nghĩ, biết đâu là Lạc Tu đưa anh ấy về.
Suy đoán của cậu chẳng khác nào tiên tri.
Ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, ngoài cổng đã vang lên giọng nói của Lạc Tu, còn lẫn cả giọng đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim.
Chu Lan chạy ra ngoài nhìn, kêu lên: “Ôi chao, Tiểu Vệ làm sao vậy?”
Giọng ông rất lớn, hô lên một tiếng trong nhà, người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Lạc Tu không chút lưu tình nói toạc ra: “Cậu ấy đang ngẩn ngơ lúc dắt lợn đi dạo, bị lợn húc từ phía sau!”
Hả?
Câu nói này vừa thốt ra, vẻ mặt của các nhân viên xung quanh đều rất đặc sắc, bao gồm cả đạo diễn Dư.
Mọi người đều thấy Vệ ảnh đế rất đáng thương nhưng thật sự không nhịn được. Bọn họ cố gắng nhịn rồi nhưng vẫn bật cười thành tiếng.
Vệ Đình Tiêu được Lạc Tu dìu về, nửa người phải dựa vào người khác.
Con lợn đen đó tính tình thật sự không nhỏ, eo hắn bị va mạnh đến nỗi ngã ngửa ra đất.
May mà hắn phản ứng nhanh bảo vệ được đầu.
Chỉ là mông, khuỷu tay và mắt cá chân đều bị thương.
Vệ Đình Tiêu không sợ mất mặt, chỉ sợ bị thương ảnh hưởng đến việc quay chương trình. Lỡ như bị thương nặng, bị đạo diễn cho về Bắc Kinh thì kế hoạch của hắn coi như hỏng hết.
May là sau khi bác sĩ kiểm tra thì không có vấn đề gì lớn. Xương cốt đều ổn, chỉ bị thương ngoài da, cần vài ngày để hồi phục.
Vệ Đình Tiêu thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống hoàn toàn.
Vì vậy khi mọi người không nhịn được cười, hắn liền dẫn đầu cười lớn.
Thế là mọi người như bị lây nhiễm, một trận “ha ha ha ha ha”.
Trong lòng Lạc Tu vẫn có chút áy náy nhưng thấy Vệ Đình Tiêu cười vui vẻ như vậy, anh cũng được an ủi phần nào.
Vì vậy, anh cũng góp vui: “Lần này hiệu ứng chương trình thật sự có rồi, hashtag cũng phải thay đổi, từ #Vệ ảnh đế xuống quê cho lợn ăn thành #Vệ ảnh đế bị lợn húc lên trời.”
Mọi người lại được một trận cười.
Đạo diễn Dư vừa cười vừa bảo người dìu Vệ Đình Tiêu vào nhà, Chu Lan cũng ra đỡ.
Khi mọi người đều vây quanh sân trước, Ngạn Sơ lại không thấy đâu.
Vệ Đình Tiêu vừa vào sân ánh mắt liền tìm kiếm, tiếc là người quá đông, xung quanh ồn ào, hắn không nhìn thấy thiếu niên của mình.
Còn nghĩ cậu có phải đang ở trong phòng nên không để ý đến tình hình của hắn.
Nhưng bây giờ với bộ dạng lấm lem bùn đất này hắn cũng ngại xuất hiện trước mặt Ngạn Sơ.
“Chú Lan, phiền chú dìu cháu vào phòng vệ sinh, cháu tắm rửa thay quần áo đã.”
“Được rồi không vấn đề gì, cần chú vào giúp không?”
“Không cần đâu ạ, cho cháu cái ghế ngồi là được rồi. Chỉ bị ngã thôi, không nghiêm trọng, cháu chưa yếu ớt đến mức đó.”
“Được, có việc gì thì cứ gọi chú.”
Chu Lan đưa Vệ Đình Tiêu vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Vệ Đình Tiêu nhanh chóng tắm rửa xong. Sau khi tắm xong hắn mới phát hiện mình không mang khăn tắm, cũng không mang quần lót.
Không lau khô người được thì thôi, chẳng lẽ trống trơn đi ra ngoài?
Tuy có quần áo che chắn nhưng trước ống kính vẫn hơi ngại.
Hay là nhờ chú Lan lấy giúp vậy.
Hắn gõ cửa bên trong phòng vệ sinh, hạ giọng nói: “Chú Lan, phiền chú chút…”
Vừa dứt lời, cửa đã được đẩy ra một khe hở từ bên ngoài.
Ngay sau đó khăn tắm và quần lót được đưa vào bởi một bàn tay trắng nõn, thon dài.
Chỉ cần nhìn bàn tay, Vệ Đình Tiêu cũng biết người đứng ngoài cửa là ai.
Vệ Đình Tiêu: “…”
Vệ Đình Tiêu: “!!!” Chết tiệt.
“Anh?” Giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa vọng vào, mang theo sự nghi hoặc.
Vệ Đình Tiêu hoàn hồn, vội vàng nhận lấy khăn tắm và quần lót từ tay đối phương, ba chân bốn cẳng lau khô người rồi nhanh chóng mặc vào.
Vệ Đình Tiêu, người vốn không biết xấu hổ lúc này cổ lại hơi đỏ.
Mắt cá chân phải của hắn bị sưng nên khi ra ngoài phải nhảy lò cò.
Vừa nhảy ra khỏi phòng vệ sinh, một mùi hương thanh nhạt liền phả vào mặt, bên trái người hắn được một cơ thể mềm mại áp sát.
Vệ Đình Tiêu cúi đầu nhìn xuống liền thấy mái tóc đen mềm mại, chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi hồng hào của chàng trai.
Ngạn Sơ ngẩng đầu lên nói nghiêm túc: “Anh, em dìu anh về phòng, anh dựa vào em, đi từ từ thôi.”
Vệ Đình Tiêu không nói gì, ngoan ngoãn để Ngạn Sơ đưa về phòng.
Hắn không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy nửa người được Ngạn Sơ áp sát đều tê rần.
Trở về phòng ngồi trên mép giường, Ngạn Sơ bưng đến một chậu nước.
Trong nháy mắt, Vệ Đình Tiêu sững người trước lời nói của Ngạn Sơ, đủ loại cảm xúc dâng trào khiến hắn nhất thời không nói nên lời.
Chuyện hắn bị lợn húc ai cũng cười, kể cả bản thân hắn cũng thấy buồn cười.
Chỉ có chàng trai trước mặt khi hắn bị thương đã đi chuẩn bị thuốc và nước, lấy khăn tắm và quần áo sạch cho hắn.
Ngạn Sơ không cười, cậu đang xót xa vết thương của Vệ Đình Tiêu.
Khi biết Vệ Đình Tiêu bị thương, cậu thật sự rất lo lắng.
Có thể cậu đã nghĩ nhiều, nếu hôm nay không chỉ bị thương ngoài da mà là bị đập đầu, gãy xương thì phải làm sao?
Chuyện này nghe thì buồn cười nhưng thật ra cũng khá nguy hiểm.
Ngạn Sơ vừa rồi đã nhìn thấy lưng Vệ Đình Tiêu đầy vết bầm tím, ngoài ra còn có những vết thương cũ do đóng phim trước đó.
Có lẽ là do tâm trạng mấy ngày nay bị đè nén quá lâu nhất thời không kìm được, sau khi bị cảnh tượng trước mắt kích thích liền bùng nổ hoàn toàn.
Cậu xót xa và đau lòng.
Đau lòng vì khi Vệ Đình Tiêu ngã, người đỡ hắn không phải là cậu.
Vệ Đình Tiêu có thể coi thường vết thương của mình, có thể coi đó là một trò đùa, không để mọi người lo lắng.
Nhưng Ngạn Sơ không muốn…
Không muốn Vệ Đình Tiêu bị bỏ mặc sau khi bị thương.
Người thường xuyên bị thương có thể chịu đau tốt hơn người bình thường, nhưng…
Điều đó không có nghĩa là những vết thương này trên người Vệ Đình Tiêu thật sự không đau.
Vệ Đình Tiêu từ khi bước chân vào ngành diễn xuất đã chịu vô số vết thương lớn nhỏ, hắn đã sớm chai lì cảm xúc.
Mọi người đều cho rằng hắn là người máy, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi vẻ bình tĩnh mỗi khi hắn bị thương, dần dần, sau khi hắn bị thương, người thật sự lo lắng cho vết thương của hắn đã không còn nhiều nữa.
Lần này cũng vậy, hắn chỉ bị ngã thôi, cũng không thấy có gì to tát, càng không cần làm phiền đoàn làm phim đưa hắn đến bệnh viện.
Dù sao hắn sức sống mãnh liệt, có thể nhanh chóng tự hồi phục.
Nhưng hắn không ngờ rằng chàng trai trước mặt lại thật lòng xót xa cho hắn.
Cảm giác đau đớn đã bị kìm nén từ lâu dường như quay trở lại vào khoảnh khắc này.
Mắt cá chân đau nhói, lưng tê dại và đau nhức.
Đồng thời nhìn thấy Ngạn Sơ lần đầu tiên đỏ hoe mắt trước mặt mình, trái tim hắn cũng bắt đầu đau…
Vệ Đình Tiêu bị Ngạn Sơ nhìn chằm chằm, hắn bị nhìn đến mức trong lòng vừa chua xót vừa nóng bừng.
Cảm xúc lúc này giống như một viên sủi được thả vào nước có ga, bọt khí bỗng nhiên cuộn trào, sôi sục lên, điên cuồng bật nắp mà tuôn ra ngoài.
Ánh mắt Vệ Đình Tiêu trở nên sâu thẳm, đưa ra quyết định kiên định bên bờ vực bùng nổ.
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: “Ngạn Sơ, anh đã thích em từ rất lâu rồi, em có muốn hẹn hò với anh không?”