Ngạn Sơ lướt qua mười bộ trang phục trước mặt, cậu dùng tay sờ lên chất liệu của chúng, tất cả đều là loại vải thượng hạng.
Cuối cùng, cậu chọn một bộ theo phong cách Trung Hoa.
Lớp áo trong màu trắng làm nền, áo khoác ngoài không phải là chất liệu vải may âu phục thông thường mà là một lớp lụa mỏng nửa trong suốt, trên đó thêu họa tiết lá cây.
Tiểu Lâm lấy bộ đồ này đưa cho Vệ Đình Tiêu: “Tiêu ca, của anh.”
Lúc nhận lấy, Vệ Đình Tiêu tinh mắt nhìn thấy áo khoác ngoài bị sứt chỉ, hắn nhíu mày: “Chuyện này là sao?”
Hắn vừa lên tiếng, những người khác cũng chú ý tới phần bị hư hại của bộ trang phục.
Nhà thiết kế mồ hôi đầm đìa, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thiếu gia, là sơ suất của nhóm chúng tôi, tôi sẽ lập tức cho người đi làm lại một bộ mới.”
Nhà thiết kế cũng đau đầu, ông ta hoàn toàn không biết nó bị hỏng từ lúc nào.
La Huy nói: “Ngày mai đã phải đi thảm đỏ rồi, còn kịp không?”
Nhà thiết kế ấp úng, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Có thể cần hai ngày.”
La Huy thở dài, nhìn Vệ Đình Tiêu: “Hay là… vẫn nên đổi một bộ khác đi.”
Dù anh ta cũng rất hài lòng với bộ đồ này, thẩm mỹ của Ngạn Sơ quả thật không tồi.
Nhưng Vệ Đình Tiêu lại bướng bỉnh: “Không, tôi muốn mặc bộ Ngạn Ngạn chọn.”
Ngạn Sơ nhận lấy áo khoác ngoài từ tay nhà thiết kế, xem xét tỉ mỉ từ trong ra ngoài.
Chỗ bị hư hại sợi tơ đều bị nhăn nhúm, có thể phải tháo bỏ cả họa tiết xung quanh.
Ngay sau đó, cậu ngẩng mắt lên cười nói: “Nếu không ngại, tôi có thể thêu thêm một số họa tiết khác lên, để bù đắp khuyết điểm này.”
“Đương nhiên là được rồi! Đây vốn là bộ đồ được đặt may riêng cho anh, em muốn sửa thế nào cũng được.” Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ với ánh mắt sùng bái.
“Vậy em đi thêu ngay đây, nhất định sẽ hoàn thành trước ngày mai.” Ngạn Sơ ôm bộ quần áo vào phòng, kéo ra túi thêu của mình, dụng cụ bên trong đầy đủ cả.
Vệ Đình Tiêu đi theo, quan tâm nói: “Nếu thực sự không làm xong được thì thôi, anh sợ em mệt.”
Ngạn Sơ cười nói: “Không đâu, khối lượng công việc thêu thùa của em thường ngày còn lớn hơn thế này nhiều, hơn nữa vì anh, em cũng không thấy mệt chút nào.”
Trong lòng Vệ Đình Tiêu khẽ rung động, cúi người hôn lên trán Ngạn Sơ: “Vợ giỏi nhất, vất vả cho em rồi.”
Ngón tay Ngạn Sơ khẽ cuộn lại, lắp bắp: “Anh, anh ra ngoài trước đi, em phải bắt đầu làm việc rồi.”
“OK! Em cứ bận việc của em, anh đi nấu đại tiệc cho em.” Vài tháng nay, Vệ Đình Tiêu đã khổ luyện tay nghề nấu nướng vì sự xuất hiện của vợ.
Hắn dường như còn có chút thiên phú trong việc nấu ăn, bây giờ đã có thể làm được kha khá món ăn gia đình rồi.
Đến nhà bếp, Tiểu Lâm tiến lên: “Để em giúp anh, Tiêu ca.”
Vệ Đình Tiêu ẩn ý nói: “Cậu đừng có làm phản tác dụng là được…”
La Huy tiễn nhà thiết kế đi, rồi lại nói bên tai Vệ Đình Tiêu về quy trình ngày mai phải thực hiện.
“Tôi khuyên cậu nên kiềm chế cảm xúc của mình lại, bây giờ cậu nhìn ai cũng như muốn chảy nước rồi, ngày mai bị cánh nhà báo chụp ảnh đưa tin, cư dân mạng không cần dùng kính lúp cũng biết trạng thái của cậu có biến chuyển.” La Huy nói.
“Thì đã sao? Bọn họ không có chứng cứ.” Vệ Đình Tiêu thành thạo đập vài quả trứng vào bát, dùng đũa nhanh chóng đánh đều.
Nhìn vẻ mặt Vệ Đình Tiêu hoàn toàn không để tâm đến công việc ngày mai, La Huy đành từ bỏ: “Đến lúc đó tôi tự lo liệu vậy.”
Có thời gian này, anh ta không bằng nghĩ xem sau này nên dùng phương thức nào để công quan (quan hệ công chúng – PR) chuyện tình cảm của nghệ sĩ nhà mình.
Trong phòng.
Ngạn Sơ tách sợi tơ trắng rất nhỏ, xỏ kim xong bắt đầu từng chút một sửa chữa lại bộ quần áo.
Chất liệu vải rất nhẹ, khi thêu cần phải đặc biệt cẩn thận, kéo chỉ phải thật chậm.
Thời gian trước cậu đã có chút thành tựu trong việc thêu song diện tam dị, vận dụng kim chỉ nhanh chậm đã đạt đến mức lửa luyện thép xanh (trình độ lão luyện, điêu luyện), nên đối với những việc cần làm hiện tại, Ngạn Sơ rất tự tin.
Trên bàn bật đèn, ánh sáng chiếu vào cây kim thêu sáng lấp lánh.
Kim chỉ qua lại, dần dần phủ kín phần bị hỏng, những sợi tơ bị đứt được giữ chặt bởi những mũi chỉ thêu, tạo thành một chỉnh thể. Trên nền tảng này, Ngạn Sơ tiếp tục thêu họa tiết cậu muốn sẽ càng chắc chắn hơn.
Tay phải xỏ chỉ, tay trái đón lấy, các khớp ngón tay thon dài của Ngạn Sơ vô cùng linh hoạt.
Do thường xuyên cầm kim vắt chỉ, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải đã hình thành vết chai mỏng.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Vệ Đình Tiêu gõ cửa.
“Ngạn Ngạn, ăn cơm thôi, nghỉ ngơi một chút.”
“Được rồi, em ra ngay đây.”
Lúc này công việc của cậu mới được một phần nhỏ, tối nay chắc chắn phải thức khuya.
Vệ Đình Tiêu làm một bàn đầy thức ăn, Ngạn Sơ ăn chóng vánh xong bát cơm, mỗi món chỉ gắp vài miếng.
“Em không ăn nữa sao? Còn nhiều thế này.” Vệ Đình Tiêu nói.
Ngạn Sơ đứng dậy xua tay: “Mọi người ăn đi, em no rồi, em về phòng sửa áo cho anh trước đây.”
“Ê…” Vệ Đình Tiêu còn muốn nói gì đó, nhưng bóng dáng Ngạn Sơ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Biết vậy đã không cố chấp muốn mặc bộ đồ này, làm vợ mình mệt mỏi như thế.
“Anh Tiêu, sao anh cũng không ăn nữa?” Tiểu Lâm tặc lưỡi hỏi.
“Cậu ăn nhiều một chút cho cao lên.” Vệ Đình Tiêu nói xong liền rời khỏi bàn ăn.
Tiểu Lâm bĩu môi: “Em cũng 24 tuổi rồi, hết cao nữa rồi, anh Tiêu chê em thấp à?”
La Huy an ủi xoa đầu Tiểu Lâm: “Đừng để ý tên não yêu đương đó, cậu cứ tiếp tục ăn, hiếm khi hắn nấu cơm một lần, không ăn thì phí.”
Tiểu Lâm: “Ồ.”
Thế là cậu ta tiếp tục gặm sườn.
…
Đêm khuya.
Gần mười hai giờ, Vệ Đình Tiêu phát hiện phòng Ngạn Sơ vẫn còn sáng đèn.
Hắn đứng ngoài cửa gọi: “Bảo bối, em nên nghỉ ngơi rồi.”
Giọng Ngạn Sơ từ bên trong vọng ra: “Anh ngủ trước đi, em còn một chút nữa thôi.”
Vệ Đình Tiêu dứt khoát đẩy cửa vào: “Em thật sự phải vất vả vậy sao? Anh thấy xót em lắm.”
Ngạn Sơ đặt kim xuống, đứng dậy, bất ngờ vòng tay qua cổ Vệ Đình Tiêu, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng hắn.
“Cho em hoàn thành việc này cho anh được không, ông xã?” Ngạn Sơ nén lại sự ngại ngùng, gọi ra hai chữ đó.
Vệ Đình Tiêu: “…”
Chuyện này ai mà nhẫn tâm nói “không” được chứ?
Khi hắn kịp phản ứng thì đã ngoan ngoãn nói một tiếng “Được”.
“Anh có thể ngồi cạnh em không?” Vệ Đình Tiêu dè dặt hỏi.
Ngạn Sơ gật đầu: “Được, anh qua đó ngủ trước đi, đừng chờ em.”
Vệ Đình Tiêu cảm thấy câu nói này giống như người chồng đang tăng ca nói với vợ đang đợi mình, có chút kỳ lạ.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngạn Sơ “tăng ca” trước mặt hắn như vậy.
Hắn nằm nghiêng trên chiếc giường Ngạn Sơ đã nằm, ôm lấy chăn ngửi ngửi, thơm thơm, là mùi hương của Ngạn Sơ.
Sau này hắn cũng có thể ôm vợ yêu thơm tho đi ngủ rồi…
Ba giờ sáng.
Ngạn Sơ hoàn thành họa tiết, giơ cả bộ quần áo lên phủi sạch những sợi chỉ thừa.
Dưới ánh đèn, ở vị trí bị hỏng lúc trước hiển nhiên được thêu hai bông hoa lan, họa tiết xung quanh kết nối hoàn hảo với những chiếc lá vốn có trên áo.
Lúc này Ngạn Sơ mới bắt đầu thấy buồn ngủ, cậu đứng dậy vươn vai, vừa ngáp vừa quay người lại.
Liền nhìn thấy người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Ngạn Sơ mỉm cười, tiến lại gần, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Vệ Đình Tiêu.
Sau khi ngủ, con chó bự dính người này trông không còn ngốc nghếch như vậy nữa.
Vệ Đình Tiêu sở hữu khuôn mặt nam tính hoàn hảo, lông mày sắc nét, hốc mắt sâu, khi ngủ, khóe môi hơi cụp xuống, mang theo chút lạnh lùng.
Ngạn Sơ không hề cảm thấy biểu cảm này khiến người ta xa cách, sau khi rửa mặt xong, cậu lặng lẽ leo lên giường như một chú thỏ con ngoan ngoãn nép vào bên cạnh Vệ Đình Tiêu.
Cậu mệt rã rời, nhắm mắt lại là ngủ ngay.
Nửa đêm Vệ Đình Tiêu ngủ mơ màng, tưởng vẫn đang ở trong phòng của mình, còn Ngạn Sơ đang nằm ngủ bên cạnh chỉ là giấc mơ của hắn.
Hắn theo bản năng ôm Ngạn Sơ trong mơ vào lòng, Ngạn Sơ trong mơ giãy giụa một chút nhưng không tỉnh, ngược lại còn nép sát vào hắn hơn.
Thân thể của hai người dường như sinh ra đã ăn khớp với nhau, Ngạn Sơ hoàn toàn bị hắn ôm trọn trong lòng.
Ước mơ được ôm vợ yêu thơm tho ngủ đã thành hiện thực trong mơ của Vệ Đình Tiêu, nửa đêm còn lại hai người đều ngủ say sưa.
…
Sáng hôm sau.
La Huy đến từ sáng sớm, anh ta phải sắp xếp cho chuyên viên trang điểm trang điểm nhẹ nhàng cho Vệ Đình Tiêu.
Anh ta gõ cửa phòng Vệ Đình Tiêu, bên trong không có phản ứng, mở cửa ra xem lại trống không.
Giường được dọn dẹp gọn gàng không một nếp nhăn, rõ ràng là chưa có ai ngủ.
“Tên nhóc này tối qua ngủ ở đâu rồi?” La Huy vừa định mở cửa phòng bên cạnh đã bị Tiểu Lâm kéo lại.
“Đây là phòng của chị dâu, Tiêu ca chắc chắn ngủ cùng chị dâu rồi, anh cứ thế xông vào không ổn đâu.” Tiểu Lâm thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
La Huy: “?!!”
“Hai người họ đã…” La Huy suýt nữa thì thốt lên, lại vội vàng hạ giọng đi sang một bên hỏi Tiểu Lâm: “Đã cái đó rồi à?”
Tiểu Lâm gãi gãi đầu: “Anh Huy, anh không phải đã kết hôn rồi sao? Chuyện này lẽ ra anh phải rõ nhất chứ, anh nói vậy là sao? Tiêu ca và chị dâu đã ở bên nhau rồi, không ngủ cùng nhau chẳng lẽ còn ngủ riêng à?”
La Huy ngượng đỏ mặt, anh ta hơi xấu hổ.
Lúc trẻ khi yêu đương với vợ, anh ta không hề phóng khoáng như vậy, anh ta là người đàn ông truyền thống tốt bụng, sau khi kết hôn mới làm chuyện xấu hổ được không?!
Thằng nhóc Vệ Đình Tiêu này…cầm thú!
Trâu già gặm cỏ non, lại còn ăn nhanh như vậy.
Mà cũng không thể trách được, người trẻ bây giờ, chuyện xxx trước hôn nhân đã không còn là chuyện gì lạ, có mấy ai giữ được giới hạn không lén lút ăn trái cấm?
Một người như Vệ Đình Tiêu, lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, chứng kiến biết bao cảnh tượng sa đọa đèn đỏ rượu xanh, độc thân đến bây giờ cuối cùng cũng có vợ, không chịu nổi cám dỗ về phương diện đó cũng là chuyện bình thường.
Khó trách bám Ngạn Sơ bám dính không rời, hóa ra là thèm thân thể người ta rồi.
Đàn ông ăn mặn rồi thì gay go đấy.
La Huy chắc chắn sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư giữa Vệ Đình Tiêu và người yêu, nhưng anh ta chỉ sợ tên này ăn quen mùi rồi sẽ bỏ bê công việc.
Thời gian sắp đến rồi, La Huy cũng không thể cứ chờ Vệ Đình Tiêu ra.
Vậy nên anh ta nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cái đó… chuyên viên trang điểm đã đến rồi, cậu dậy chưa?”
Vệ Đình Tiêu vừa nghe thấy tiếng đã tỉnh giấc, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã trả lời trước: “Biết rồi, ra ngay.”
Hắn vừa định ngồi dậy, lại phát hiện cánh tay bị đè nặng.
Cảm nhận được hơi ấm trong lòng, Vệ Đình Tiêu bỗng mở choàng mắt, đập vào mắt là một cảnh xuân tươi đẹp.
Khuôn mặt say ngủ ngoan ngoãn của Ngạn Sơ, hàng mi dài rủ xuống cùng với cảnh tượng bí ẩn kéo dài từ cổ áo bị lệch sang một bên.
Máu trong người Vệ Đình Tiêu lập tức dồn lên não, nóng đến bốc khói.
Hắn nhớ ra rồi, tối qua hắn đợi Ngạn Sơ sửa quần áo, đợi đến mức ngủ quên.
Không ngờ Ngạn Sơ không hề rời đi để đổi sang phòng khác ngủ mà lại nép sát vào hắn.
Vợ tui quá ngoan, quá đáng yêu.
Mọi thứ trước mắt đều là cảnh tượng mà Vệ Đình Tiêu hằng mơ ước.
Nếu mỗi ngày đều như vậy thì cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao.
Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, Ngạn Sơ không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.
Ngạn Ngạn của hắn tối qua đã vất vả rồi cứ để em ấy ngủ ngon đi.
Vệ Đình Tiêu nhẹ nhàng xuống giường, nhìn thấy bộ quần áo Ngạn Sơ đã sửa xong treo trên giá.
Hoa lan ở cổ tay áo tinh xảo đẹp mắt, thêm một chút sức sống và tươi tắn cho chiếc áo khoác ngoài vốn đã trang nhã.
Hôm nay đi thảm đỏ hắn nhất định phải mặc bộ quần áo vợ thêu này mà rạng rỡ bước đi một phen.