Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 9: Khéo léo kim chỉ



Cũng bởi vì Ngạn Sơ không hay dùng mạng xã hội hiện đại, không mấy mặn mà với mấy hoạt động như lướt Weibo, xem video ngắn. Ngoài mấy chuyện phiếm mà đồng đội thi thoảng buôn trong ký túc xá, cậu hoàn toàn mù tịt về các minh tinh khác.

Nếu không, nhất định cậu đã nhận ra Vệ Đình Tiêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trên đường về, đi ngang qua một quán sủi cảo, Ngạn Sơ gọi một bát. Vừa ăn vừa mở điện thoại, rất hiếm hoi cậu mới dùng chức năng tìm kiếm trên Weibo.

Gõ ba chữ “Vệ Đình Tiêu”…

Một avatar Weibo đầy khí chất hiện ra, góc phải bên dưới gắn chữ V màu vàng nổi bật.

Click vào trang chủ, hiển thị hơn 65 triệu người theo dõi.

“Oa…” Ngạn Sơ vừa múc một viên sủi cảo ú nu ú nần cho vào miệng, vừa không quên thốt lên kinh ngạc.

Sau đó, cậu tiếp tục lướt xuống, vô tình click vào hashtag siêu thoại của Vệ Đình Tiêu từ một số chủ đề được đề xuất.

Bài đăng gần nhất trong siêu thoại là ảnh chụp Vệ Đình Tiêu trên phim trường.

Có tạo hình thời dân quốc, có cả quân nhân, đều toát lên khí chất oai phong lẫm liệt, đẹp đến nỗi Ngạn Sơ quên cả ăn sủi cảo.

Tay cầm thìa dừng giữa không trung, ánh mắt dán chặt vào bức ảnh trên màn hình điện thoại.

Người này… hẳn là kiểu diễn viên được trời ban cơm ăn mà mọi người hay nói, sinh ra đã thuộc về nghiệp diễn.

Chỉ nhìn ảnh thôi đã sáng chói đến vậy, không biết ở hiện trường sẽ khiến bao nhiêu người say đắm.

Ngạn Sơ vừa lướt điện thoại vừa liên tục ấn “thích” vào ảnh của Vệ Đình Tiêu mà không hề hay biết.

Chàng trai mù công nghệ, chưa từng động vào siêu thoại Weibo, cứ thế vô tư nhấn thích điên cuồng cho các bài đăng liên quan đến Vệ Đình Tiêu, còn dùng chính tài khoản của mình.

Nơi nào cậu đi qua, những dấu “like” hình ngón tay đáng yêu đều hiện lên màu cam nhạt, còn kèm hiệu ứng nảy lên bần bật.

Trong chốc lát, hội chị em “Dạ Tiêu” khắp mọi miền đất nước lần lượt nhận được thông báo y hệt nhau –

【SAP-Ngạn Sơ đã thích bài đăng của bạn】

Hội chị em Dạ Tiêu:???

Cái quỷ gì thế? Đậu hủ non [*Chú thích: Nghĩa bóng, chỉ nghệ sĩ ít nổi tiếng] bớt bám fame hộ cái??!!



Và “đậu hủ non” nào đó sau khi ăn uống no say đã quay về công ty, mới hơn bảy giờ, mọi người vẫn còn ngủ say.

Ngạn Sơ đang định ra phòng khách ngồi thì nhìn thấy một đống áo khoác chất bên cạnh.

Mỗi chiếc trông vẫn còn khá mới, nhưng đều bị rách hoặc thủng lỗ chỗ.

Ngạn Sơ nhận ra đó là áo của bốn người đồng đội.

Không biết chúng bị rách kiểu gì, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy, cơn OCD [*Chú thích: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế] đang âm ỉ bấy lâu trong Ngạn Sơ bỗng bùng phát.

Cậu chạy vọt vào phòng, lấy kim chỉ mua từ lâu ra, mang toàn bộ “gia sản” của mình ra ngoài, thành thạo xỏ chỉ luồn kim, bắt đầu vá lại những chỗ rách nát kia.

Kẻ từ khi tỉnh giấc đã thấy buồn chán cuối cùng cũng tìm được việc để làm, lại còn là việc cậu thích nhất và khiến cậu cảm thấy vô cùng thư thái.

Nghĩ ngợi một lát, dựa theo ấn tượng của mình về bốn người kia, Ngạn Sơ quyết định mỗi chiếc áo sẽ thêu một con vật.

Lâu lắm rồi không động đến kim chỉ, tay nghề có hơi kém đi, nhưng chỉ một lúc sau tốc độ luồn kim trên vải đã dần nhanh hơn.

Gần trưa, đám người tối qua quẩy quá mới lũ lượt thức giấc.

Tối qua, Ngạn Sơ là người về phòng nghỉ ngơi sớm nhất, còn mấy người kia túm tụm lại uống kha khá rượu, hôm nay trở thành hội “ngủ nướng” cũng không có gì lạ.

Quan Sóc là người ra đầu tiên, lúc nhìn thấy chàng trai trong phòng khách đang cúi đầu chăm chú thêu thùa, hắn thoáng ngẩn ngơ.

Ánh nắng ban trưa xuyên qua lớp kính chiếu rọi vào phòng, hắt lên hàng mi cong vút của chàng trai một tầng vàng kim óng ánh, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong mềm mại tựa như đang tận hưởng, cả khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Trong phút chốc, Quan Sóc cứ ngỡ sau lưng Ngạn Sơ mọc ra đôi cánh thiên thần.

Cảnh tượng trước mắt đẹp như một thước phim, khiến người ta không thể rời mắt.

Ngạn Sơ quá tập trung nên không hề phát hiện đã có người đi ra.

Đã đến công đoạn cuối cùng, sau khi mũi kim cuối cùng được thả xuống, cậu nhanh chóng thắt nút cố định, sau đó khéo léo giấu đi phần chỉ thừa.

Ngạn Sơ cầm kéo cắt bỏ phần chỉ thừa, khóe môi nở nụ cười: “Hoàn thành!”

Ngẩng đầu lên, bắt gặp Quan Sóc đang đứng ngây ngẩn trước mặt, cậu vội thu lại vẻ mặt, kinh ngạc hỏi: “Sóc ca, anh đến rồi à… Sao không lên tiếng vậy?”

“Cậu…” Quan Sóc mãi mới thốt ra được một chữ, hắn không biết phải diễn tả cảnh tượng vừa rồi như thế nào nữa.

Chỉ có thể nói là khiến hắn bất ngờ, và rất chấn động.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một chàng trai nghiêm túc làm công việc khâu vá, hắn không cảm thấy nữ tính chút nào, ngược lại có cảm giác rất đỗi yên bình.

“Tôi thấy mấy cái áo này bị rách nên vá lại một chút.” Ngạn Sơ ngại ngùng đặt kim chỉ xuống, nhanh chóng cất kỹ “gia sản” của mình.

“Cái này mà gọi là vá lại một chút á?” Cuối cùng Quan Sóc cũng phát hiện ra họa tiết trên áo, mỗi chiếc mỗi khác.

Chiếc áo Ngạn Sơ vừa thêu xong là của Quan Sóc, chỗ bị rách ban đầu giờ đã được thêu một con báo săn cực ngầu.

Ngầu thật!

Mắt Quan Sóc lóe sáng.

“Ngạn Sơ, cậu học thêu thùa từ khi nào vậy, sao trước giờ tôi chưa thấy cậu làm bao giờ?” Giọng điệu Quan Sóc cứ như lần đầu tiên quen biết Ngạn Sơ.

Hắn thực sự không ngờ cậu em út trong nhóm lại có tài lẻ ẩn giấu như vậy.

Ngạn Sơ không nói dối, thành thật trả lời: “Từ nhỏ đã biết rồi.”

Vừa nãy lúc thêu, ký ức về nguyên chủ lại ùa về trong đầu cậu.

Ngạn Sơ phát hiện những ký ức thuộc về nguyên chủ không hề được truyền đạt một lần, mà nó sẽ được “mở khóa” khi cậu tiếp xúc với những điều liên quan.

Chẳng trách cậu luôn mơ hồ về gia đình nguyên chủ.

Khoảnh khắc cầm lấy cây kim, Ngạn Sơ dần nhớ ra, bà nội của nguyên chủ cũng biết thêu, còn là truyền nhân di sản văn hóa phi vật thể của thời đại, nhưng bà rất kín tiếng, chưa từng nhận bất kỳ bài phỏng vấn nào nên người ngoài biết rất ít.

Có ký ức này, Ngạn Sơ mới dám tự tin nói ra.

Gia truyền mà, cũng hợp lý thôi…

“Woa woa woa! Đẹp quá!” Vưu Kỳ tóc vàng hoe chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới, sau khi nghe nói tất cả những họa tiết này đều do Ngạn Sơ thêu, cậu ta hét lên đầy phấn khích.

Cùng với tiếng la ó đó, các thành viên còn lại cũng đã tụ tập đầy đủ ở phòng khách.

Dụ Thần Chu: “Mấy cái áo này là do bọn anh dọn ra định vứt đi, bây giờ được cậu hô biến thế này, có khi còn quý hơn cả đồ cổ ấy chứ.”

Tống Thức An cầm lấy chiếc áo của mình, trên đó thêu một con bướm phượng, phối màu đen và xanh lam ngọc bích.

“Bướm đẹp quá, còn đẹp hơn cả hoa văn trên trang phục biểu diễn phong cách truyền thống của chúng ta nữa, Tiểu Ngạn giỏi quá.” Tống Thức An khen ngợi.

Vưu Kỳ từ nãy đến giờ không kiềm chế được sự phấn khích cứ nhảy cẫng lên bên cạnh Ngạn Sơ: “Của em là mèo con, còn màu vàng nữa, hahaha, giống em y đúc, dễ thương và quyến rũ hết phần người khác!”

“Cậu còn mặt mũi mà nói câu đấy á?” Quan Sóc lườm cậu ta.

“Sao của anh lại là chuột túi?” Dụ Thần Chu tò mò hỏi.

Ngạn Sơ ngại ngùng gãi đầu: “Bởi vì em thấy mấy anh giống như những chú chuột túi con trong túi kangaroo, còn anh Dụ…”

“Anh Dụ giống kangaroo mẹ! Hahaha! Kangaroo mẹ kangaroo con cùng nhau đi~ có cái túi thật to~ để bảo vệ bé ngoan nào~” Vưu Kỳ cướp lời, vừa hát vừa nhảy.

Ngạn Sơ giải thích: “Ý của em không phải vậy đâu, em thấy anh Dụ rất ấm áp, luôn chăm sóc mọi người.”

Dụ Thần Chu sững người một lúc rồi bật cười: “Cảm ơn thợ thêu nhỏ của chúng ta, anh rất thích.”

“Anh cũng thích.” Tống Thức An cong mắt cười.

“Em nữa!” Vưu Kỳ giơ tay.

“Cũng… cũng được đấy!” Quan Sóc đỏ mặt ngại ngùng.

Gần đây, Ngạn Sơ luôn cố gắng bổ sung kiến thức của thế giới hiện đại, cậu đang xem chương trình thế giới động vật để tìm hiểu sự đa dạng sinh học, cũng được nhìn thấy rất nhiều loài mà cậu chưa từng thấy ở Đại Vân triều.

Việc thêu những con vật đại diện cho tính cách của mỗi người là ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Ngạn Sơ.

Được công nhận tài nghệ thêu thùa tại thế giới này, Ngạn Sơ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thật sự rất vui vì cậu có thể sử dụng kỹ năng mình giỏi nhất để làm mọi người vui vẻ.

Khoảnh khắc vui vẻ này sẽ mãi in sâu trong tâm trí Ngạn Sơ, niềm vui kéo dài cho đến khi…

Tối nay, cậu phải đi ăn tối cùng quản lý.



Buổi tối.

Dưới sự chỉ đạo của Vương Thế Cương, Ngạn Sơ được stylist trang điểm kỹ lưỡng, còn hơn cả lúc tham gia chương trình.

Vương Thế Cương nhìn món hàng được chính tay mình “đóng gói”, gật gù hài lòng: “Lên xe, đi với tôi.”

Hôm nay Ngạn Sơ theo phong cách thuần khiết pha lẫn nét quyến rũ, áo sơ mi trắng thêu hoa ở cổ và tay áo theo phong cách châu Âu, cổ áo được thắt nơ tinh xảo, quần tây bó cạp cao màu đen khiến eo thon chân dài, khoe trọn vóc dáng hoàn hảo.

Điểm nhấn là chiếc trâm cài áo ruby với hai đầu gắn dây bạc uốn cong hình vòng cung.

Tạo hình này khiến người ta liên tưởng đến một cậu ấm sinh ra từ gia đình danh giá, chủ những biệt thự sang trọng.

Tuy có chút ngây thơ, nhưng không kém phần gợi cảm.

Phần tóc mái được vuốt ngược lên để lộ vầng trán khiến ngũ quan Ngạn Sơ càng thêm phần thu hút.

Ngồi trên xe, Ngạn Sơ mới đoán ra đây không phải là một bữa tối bình thường.

Giờ phút này, cậu giống hệt như một mỹ nhân được dâng lên làm vật cống nạp.

Ánh mắt Vương Thế Cương nhìn cậu giống hệt như những tên quản gia hay sắp xếp trai bao cho các chủ nhân quyền quý.

Tuy Ngạn Sơ không thành thạo luật lệ của thế giới này, nhưng không có nghĩa là cậu ngốc, cậu nhận ra ý đồ trong mắt người quản lý.

Nếu hôm nay chỉ là bữa tối đơn thuần thì không sao, nhưng nếu như động vào giới hạn của cậu, thì cho dù có nói gì cậu cũng sẽ không nhượng bộ.

Cuối cùng, xe dừng trước cửa một khách sạn năm sao, nhân viên phục vụ cửa vô cùng niềm nở tiếp đón.

Xung quanh đều đã được sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có paparazzi.

Hôm nay được coi là một bữa tiệc kinh doanh, cũng là dịp mở rộng mối quan hệ.

Những người có mặt không chỉ là các ông lớn trong ngành đầu tư phim ảnh, mà còn có các đạo diễn, nhà sản xuất nổi tiếng.

Trong đó có thiếu gia nhà họ Giả ở Bắc Kinh, xuất thân từ gia tộc giàu có, bản thân cũng gặt hái được nhiều thành công trong lĩnh vực đầu tư kinh doanh.

Gã này có tiếng chơi bời, không có sở thích gì khác, chỉ thích chơi đùa với mấy chàng trai xinh đẹp, đặc biệt là các nam minh tinh trẻ tuổi.

Ngạn Sơ không có tâm trạng để ý đến khung cảnh sang trọng xung quanh, cậu theo sau Vương Thế Cương bước vào phòng bao.

Bên trong đã có một nhóm người đang ngồi, mọi người đều mặc vest bảnh bao.

Gặp những người này, Vương Thế Cương lập tức biến thành kẻ xu nịnh, liên tục cúi đầu khom lưng bắt tay với từng người.

Nhìn thấy người quản lý luôn tỏ vẻ kiêu ngạo ở công ty giờ phút này lại dễ bảo đến vậy, cảm giác thực sự rất khó chịu.

Ngạn Sơ chớp chớp mắt, im lặng quan sát tất cả, dùng vẻ mặt lạnh lùng thường ngày để đối phó, giữ một khoảng cách nhất định với những người khác.