Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 92: Theo dõi bọn họ



Tại phòng triển lãm, Ngạn Sơ lo lắng không tìm thấy ba mình, cậu bèn gọi điện: “Ba, ba đang ở đâu ạ?”

Giọng nói Ngạn Cẩn vẫn bình thản như thường: “Ba vẫn còn… ở khu triển lãm khắc gỗ.”

“Dạ, vậy con qua tìm ba.” Ngạn Sơ nghĩ ba mình sợ cậu không tìm được nên cố tình ở lại chỗ cũ, cậu liền nhanh chóng chạy về phía đó.

Trước khi con trai đến, Ngạn Cẩn đã kịp thời chỉnh đốn lại tâm trạng, trên mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, vẫn điềm tĩnh như lúc ban đầu.

“Ba ơi, xin lỗi ba, con không nên chạy lung tung như vậy.” Vừa thấy ba, Ngạn Sơ đã vội vàng xin lỗi.

Có lẽ ba cậu không để tâm lắm, nhưng Ngạn Sơ vẫn cảm thấy áy náy. Đây là lần đầu tiên ba cậu đến Bắc Kinh, nơi đất khách quê người, cậu không muốn ba mình phải chịu cảm giác cô đơn, lạc lõng nơi thành phố rộng lớn này.

Cậu tiến đến ôm lấy Ngạn Cẩn, làm nũng: “Ba ơi, gần đây có một tiệm kem rất nổi tiếng trên mạng, con mời ba đi ăn nhé.”

Ngạn Cẩn véo nhẹ má con trai: “Trời lạnh thế này còn ăn kem, con không sợ đau bụng à?”

“Thỉnh thoảng ăn một chút không sao đâu ạ.”

Thật ra Vệ Đình Tiêu đã dẫn cậu đi ăn kem vài lần rồi, một chàng ca nhi chưa từng biết đến mùi vị kem lạnh, sau khi được nếm thử đã ngay lập tức coi nó như món ăn vặt yêu thích nhất.

Ngạn Cẩn không từ chối, Ngạn Sơ coi như ông đã đồng ý liền kéo ba mình ra khỏi phòng triển lãm.

Không biết chú Mạnh còn ở đó không nhỉ?

Vừa rồi là một cơ hội tốt để trò chuyện nhưng hôm nay lại không tiện lắm. Ngạn Sơ định sẽ tìm thời gian khác để gặp lại ông, cậu muốn tìm hiểu thêm về những yêu cầu đối với các tác phẩm tham gia triển lãm.

Đến cửa, Ngạn Sơ nhìn quanh quất, quả nhiên không thấy chú Mạnh đâu.

“Con đang tìm gì vậy?” Ngạn Cẩn rất nhạy cảm với những biểu hiện và hành động nhỏ của con trai, ông nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

“Trên đường đến tìm ba, con tình cờ gặp được Giám đốc của Viện Văn hóa Nghệ thuật này, không ngờ chú ấy lại chính là ông chú câu cá mà con gặp ở ven hồ hôm trước. Con có trò chuyện với chú ấy một chút.” Ngạn Sơ không giấu giếm ba mình, thành thật kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Ồ? Vậy đúng là có duyên.” Ngạn Cẩn chăm chú lắng nghe con trai kể tiếp.

“Không biết sau này con có thể trưng bày tác phẩm ở đây không nhỉ? Lần sau gặp lại chú ấy, con nhất định phải hỏi cho rõ.” Ngạn Sơ nói ra suy nghĩ của mình.

Ngạn Cẩn cảm thấy không có vấn đề gì, ông rất tự tin về trình độ thêu thùa hiện tại của con trai mình. Đứa nhỏ này quả nhiên thừa hưởng được tài năng thủ công của bà nội, rất xuất sắc. Nghĩ vậy, nụ cười của một người cha hiện rõ trên khuôn mặt Ngạn Cẩn.

Hai cha con rời khỏi phòng triển lãm, đi về phía tiệm kem mà Ngạn Sơ nhắc đến.

Không xa, cửa sổ chiếc xe màu đen hạ xuống. Mạnh Phó Thanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai cha con khuất dần.

Tài xế Tiểu Quách hỏi: “Tam gia, bây giờ chúng ta về Lạc Thủy Hiên luôn ạ?”

Giọng người đàn ông trung niên có chút trầm thấp: “Không vội, cứ đi theo con đường này, chậm rãi mà đi.”

Tài xế: “?”

Mạnh Phó Thanh: “Đi theo hai người phía trước.”

Tài xế: “Vâng, Tam gia.”

Mặc dù không biết rõ mối quan hệ giữa hai người kia và Tam gia, nhưng Tiểu Quách vẫn làm theo, không nói thêm lời nào. Ở bên cạnh Mạnh tam gia lâu như vậy, điều quan trọng nhất chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.

Tiểu Quách không nghe ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói của ông chủ.

Còn Mạnh Phó Thanh ngồi ở ghế sau đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, ông đưa tay phải vào tay áo bên trái, dùng lực xoa xoa chuỗi hạt gỗ đeo ở cổ tay trái, hít sâu một hơi.

Vừa rồi, hẳn không phải ảo giác của ông.

Một người vốn đã biến mất không một dấu vết, hôm nay lại thực sự xuất hiện trong tầm mắt ông.

A Mộc… là em sao?

Bao nhiêu năm không có tin tức, bây giờ lại trở thành cha của một đứa trẻ.

Nghĩ đến đây, Mạnh Phú Thanh như bị rút hết sức lực.

Trong lòng ông tự nhủ, họ không phải cha con ruột.

Nhưng đứa trẻ kia trông giống A Mộc năm xưa như đúc, dù là người ngoài nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ có quan hệ huyết thống.

Cũng phải, bao nhiêu năm qua, làm sao người kia có thể vẫn độc thân?

Chỉ có mình ông mãi bị kẹt lại trong quá khứ mà thôi.



Trong tiệm kem, Ngạn Sơ mỉm cười với cô nhân viên thu ngân: “Cho tôi hai phần kem bán chạy nhất của quán.”

Lúc này, Ngạn Sơ đang đeo kính râm, nụ cười khiến cô nhân viên đỏ mặt.

“Vâng… vâng! Anh đẹp trai, anh đợi chút nhé!”

Dù tiệm kem của họ thường xuyên gặp những chàng trai đẹp, nhưng hôm nay chất lượng quả thực rất cao! Đẹp trai quá!

Người đi cùng anh chàng đẹp trai này cũng rất đẹp trai, trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút.

Cô nhân viên không nhịn được, bắt chuyện: “Đây là anh trai của anh sao?”

Ngạn Sơ khựng lại một chút, kéo Ngạn Cẩn lại gần: “Đây là ba tôi.”

Cô nhân viên: “A! Chú trông trẻ quá! Trông như anh trai vậy!”

Ngạn Cẩn mỉm cười: “Cảm ơn cháu.”

Cô nhân viên: “Gia đình mình có gen tốt thật đấy, nếu cháu có một người ba trẻ trung đẹp trai như vậy, cháu chắc sẽ khoe khoang chết mất.”

Trước đây Vệ Đình Tiêu cũng từng nói vậy, lúc đó Ngạn Sơ không để tâm lắm, chỉ nghĩ đối phương đang khách sáo.

Bây giờ lại có người khác nói như vậy, Ngạn Sơ không khỏi nhìn Ngạn Cẩn, cẩn thận đánh giá.

Ba cậu sống lâu trong núi, trên người toả ra khí chất của một người thợ thủ công, ở trong núi thì có vẻ chất phác, nhưng khi đến thành phố lớn lại toả ra vẻ đẹp riêng.

Giống như một khối ngọc quý từng bị cất giữ trong chiếc hộp tầm thường nên trông mờ nhạt, nay được đặt trong hộp vàng lộng lẫy liền trở nên sáng chói.

Nếu ba cậu ăn diện một chút chắc chắn sẽ càng trẻ trung đẹp trai hơn.

“Ba, sau khi ăn kem xong, con dẫn ba đi mua vài bộ quần áo nhé.” Ngạn Sơ đề nghị.

“Ba có đủ quần áo rồi.” Ngạn Cẩn không có hứng thú mua sắm cho bản thân.

Nhưng rồi ông cũng không chống đỡ nổi sự nài nỉ của con trai.

Thôi thì chỉ cần con trai vui là được.

“Anh đẹp trai ơi, kem của hai người đây ạ!” Cô nhân viên gọi.

“Tôi đến đây!” Ngạn Sơ đi lấy kem. “Cảm ơn cô.”

“Không có gì, nếu thấy ngon thì nhớ ghé lại nhé!” Thái độ của cô nhân viên rất niềm nở.

Được những anh chàng đẹp trai như thế này thường xuyên ghé quán, thật là mãn nhãn.

“Ba, ba nếm thử xem.” Ngạn Sơ đưa một phần kem cho ba mình.

Ngạn Cẩn đã lâu rồi không ăn kem. Lần cuối cùng là khi còn trẻ, sau đó ở quê không đi đâu nhiều nên cũng dần quên mất mùi vị của món tráng miệng này.

Ông cắn nhẹ một miếng đầu nhọn của cây kem, khẽ ngẩn người.

Khác với tưởng tượng về vị ngọt gắt, cây kem này có vị rất thanh mát, hình như có thêm chút bạc hà khiến khoang miệng ông cảm thấy mát lạnh dễ chịu.

“Ngon chứ ạ?” Ngạn Sơ cười cong mắt, cậu cũng cắn một miếng kem, tận hưởng vị ngọt ngào.

Sau này cậu cũng phải học cách làm mấy món này, như vậy là có thể tự do ăn kem rồi.

Có người đang vui vẻ ăn vặt trong tiệm kem, cũng có người đang nóng lòng chờ đợi trong xe.

Sau khi Ngạn Sơ và Ngạn Cẩn vào tiệm, Mạnh Phó Thanh không thể nhìn thấy rõ nữa.

Bên trong tiệm khá đông, người ra người vào khó mà phân biệt được ai với ai, hơn nữa còn bị che khuất tầm nhìn.

Ông vẫn chưa xuống xe, không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấm áp của hai cha con họ.

Cảm giác này lại giống như cận hương tình khiếp*, Mạnh Phó Thanh cũng vậy khi đối diện với người xưa.

*Sợ hãi, rụt rè khi sắp đến được nơi chôn rau cắt rốn hay trở về cố hương

Sợ sự lúng túng khi gặp mặt, sợ người kia đã quên mình, cũng sợ bị lờ đi sau khi gặp lại.

Từ lúc rời khỏi phòng triển lãm đến giờ đã 40 phút.

Tuy nhìn như rất ngắn ngủi nhưng trong lòng ông lại như trải qua cả ngày dài dằn vặt.

Quá nhiều câu hỏi, quá nhiều điều chưa hiểu, khi thấy người kia mỉm cười vui vẻ với cậu bé bên cạnh, tất cả đều sụp đổ.

Người kia bây giờ đã có gia đình riêng, sống rất tốt phải không?

Nếu lúc này ông xuất hiện trước mặt người kia liệu có làm xáo trộn cuộc sống của họ không?

Mạnh Phó Thanh nhìn chằm chằm vào tiệm kem, đắm chìm trong suy tư.

Tài xế trên xe không dám thở mạnh.

Anh cảm thấy hôm nay khí chất của ông chủ có gì đó khác thường, không dám nói gì sợ đụng chạm phải điều cấm kỵ của ông chủ.

Tam gia rất để tâm đến hai người kia.

Nhưng dường như không phải là sự oán hận đối với kẻ thù…

Chờ thêm mười phút nữa, tài xế tinh mắt phát hiện mục tiêu mà ông chủ bảo anh theo dõi đã xuất hiện, anh vội vàng khởi động xe, tiếp tục chậm rãi bám theo.

Nhìn thấy hai người bước vào một cửa hàng thời trang nam.

“Chào mừng quý khách, hai vị tiên sinh muốn tìm kiểu dáng nào ạ?” Cô nhân viên lễ phép hỏi.

“Tôi muốn mua quần áo cho ông ấy, tôi cũng không rõ nên chọn kiểu nào, nói chung là… muốn kiểu dáng khiến ông ấy trông trẻ trung, đẹp trai một chút.” Ngạn Sơ chỉ vào Ngạn Cẩn, nói với cô nhân viên.

Lúc này, một nhân viên bán hàng khác cũng bước đến, liếc nhìn tổng thể hình ảnh của khách hàng ngay lập tức đã có lựa chọn.

“Mời quý khách đi theo tôi.” Nhân viên bán hàng vừa nói vừa dẫn đường, đưa hai người đến dãy móc treo quần áo trong cùng.

“Những mẫu này đều rất hợp với vị tiên sinh này. Vóc dáng của ngài rất tốt, thay vì phối đồ đơn giản với màu tối, ngài nên thử những gam màu sáng sẽ trông tươi tắn hơn.”

Ngạn Sơ nhìn trúng một chiếc áo màu xanh macaron: “Cái này được đấy, ba, ba đi thử xem!”

“Cái này… hơi sáng quá.” Ngạn Cẩn cầm chiếc áo trên tay, có chút do dự.

Thường ngày ở nhà, ông ăn mặc thoải mái là được, toàn mặc quần áo kiểu nông dân gam màu xanh xám.

Tuổi tác của ông đã như vậy rồi, đột nhiên bắt ông ăn mặc như người trẻ, ông hơi không quen.

Nhưng không lay chuyển được Ngạn Sơ, ông đành bước vào phòng thử đồ.

Khi ông bước ra, ánh mắt của Ngạn Sơ và nhân viên bán hàng đồng thời sáng lên.

Ngạn Sơ: “Đẹp lắm ạ!”

Nhân viên bán hàng: “Thưa ngài, chiếc áo này thực sự rất hợp với ngài, da ngài trắng mặc màu sáng rất đẹp.”

“…” Ngạn Cẩn nhìn người trong gương, có chút không nhận ra chính mình.

Đã bao lâu rồi ông không soi gương kỹ càng như vậy, nhiều lúc ông gần như quên mất diện mạo của mình.

Da ông trắng sẵn lại không dễ bị rám nắng, thêm vào đó ông luôn ở trong phòng làm đồ gỗ nên nhiều năm qua ngoại trừ bàn tay, những chỗ khác trên cơ thể ông không hề thô ráp.

Ngạn Sơ cũng được thừa hưởng làn da của Ngạn Cẩn. Ở tuổi 20 làn da cậu trắng nõn nà như sữa đậu nành.

“Ba, ba phải tự tin lên chứ, ba mặc những bộ này cũng rất đẹp mà!” Ngạn Sơ cổ vũ.

Ngạn Sơ cảm thấy ba mình đôi khi không phải là không thích một số thứ mà là không muốn thử, đôi khi lại rất trầm mặc không bộc lộ tâm tư của mình.

Ngạn Cẩn khó khăn lắm mới đến Bắc Kinh một chuyến, nên để ông trải nghiệm không khí đô thị hiện đại, tạm thời quên đi những phiền muộn trong lòng, thoải mái vui chơi.

“Vậy tôi sẽ phối cho ngài một bộ đồ hoàn chỉnh dựa trên chiếc áo này nhé.” Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.

Ngạn Sơ gật đầu thay ba: “Được ạ, cảm ơn cô.”

Nửa tiếng sau, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ bước ra.

“Hẹn gặp lại quý khách.” Các nhân viên bán hàng rất vui khi gặp được những vị khách hào phóng như vậy.

Ngạn Cẩn mặc một bộ đồ mới vẫn còn hơi ngại ngùng, ngoài bộ đang mặc trên người, Ngạn Sơ còn mua thêm cho ông hai bộ nữa.

Chuyến mua sắm này tốn không ít tiền nhưng Ngạn Sơ rất vui.

Tiền này đều là do cậu bán tranh thêu kiếm được, cậu thấy tiêu tiền cho ba mình còn vui hơn là tiêu cho bản thân.

“Bây giờ hài lòng rồi chứ? Có thể về chưa nào?” Ngạn Cẩn nhìn Ngạn Sơ đang cười rạng rỡ, bất đắc dĩ nói.

“Hài lòng hài lòng rồi ạ, ba con là đẹp trai nhất.” Ngạn Sơ có cảm giác như mình vừa “lột xác” cho ba mình vậy.

Quả thực là người đẹp vì lụa, ăn vận như vậy đi trên đường tỷ lệ ngoái nhìn cũng cao hơn.

Những người đi đường còn tưởng là ngôi sao nào đó đang cố tình đóng giả làm người bình thường.

Người đi đường ngẩn ngơ, Mạnh Phó Thanh ngồi trong xe cũng sững sờ.

Ánh mắt ông dừng lại trên người đàn ông mặc bộ đồ màu sáng như thể thời gian chưa hề lấy đi thứ gì của người kia. Sau khi thay bộ quần áo mới lại trở về thời điểm 20 năm trước.

Chẳng có gì thay đổi, chỉ là thêm một đứa con trai.

“…” Mạnh Phó Thanh thầm thở dài trong lòng.

Ông sờ lên khuôn mặt già nua của mình, có phải ông cũng nên chú ý chăm sóc bản thân một chút không?

Liệu Mạnh Phó Thanh của 20 năm sau, khi gặp lại người kia có còn chê bai không?

Lúc trẻ đã từng bị “đá” một lần, ông sợ tuổi trung niên lại trải qua một lần nữa.

“Tam gia, chúng ta còn tiếp tục theo dõi không ạ? Hình như họ đi đường nhỏ, xe không vào được.” Tài xế Tiểu Quách không quên nhiệm vụ của mình, nghiêm túc hỏi.

“Không cần nữa, quay về thôi.” Mạnh Phó Thanh dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, bỗng nhiên không còn cố chấp muốn hoàn thành việc gì đó trong ngày hôm nay.

Chiếc xe quay đầu, lao về phía xa.

Người đàn ông trung niên nhìn những tòa nhà lướt qua ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Chỉ cần xác định người kia đang ở trong thành phố này, mọi thứ đều có manh mối.

Bây giờ ông cần tìm hiểu thêm thông tin về người kia, bao gồm cả những chuyện năm xưa cũng phải tìm cơ hội nói rõ ràng.

Có lẽ, điểm đột phá nằm ở cậu bé kia.

Hôm nay cậu bé có thể đến phòng triển lãm sớm như vậy, hôm đó lại dạo chơi ở ven hồ Thiên Tinh, rất có khả năng là…

Họ sống gần đây.

“Tử Cầm, giúp tôi thu thập toàn bộ thông tin về các khu dân cư xung quanh hồ Thiên Tinh, phải thật chi tiết.” Mạnh Phó Thanh không thể chờ đợi được, vừa ngồi trên xe đã gọi điện cho trợ lý riêng.

“Vâng, Tam gia, hôm nay phải có ngay ạ?” Trợ lý hỏi.

“Ừ, càng nhanh càng tốt.” Mạnh Phó Thanh mân mê chuỗi hạt trên cổ tay, cảm xúc dâng trào trong đáy mắt như màn sương mù dày đặc trong đêm tối.