Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 25: 25





Edit: Pơ
Mặt Tương Chính Tần trắng bệch, lườm cậu trai không biết điều kia.
"Sếp, sếp Văn, không phải thế đâu ạ!" Gã không ngờ mình sẽ chạm mặt Văn Tranh ở tiệc nhà họ Hạ, càng không ngờ một kẻ cao ngạo như y sẽ để mắt chuyện tầm phào này.
"Đúng, đúng là tôi muốn hẹn cậu ta, nhưng cậu ta đồng ý rồi mà, nếu không sao phải nhận danh thiếp của tôi, giờ còn bày đặt kể khổ nữa." Gã vội chữa cháy, chỉ sợ mọi người không tin.
"Cậu ta còn chẳng có thư mời, sao lại được dự một bữa tiệc sang trọng thế này? Chắc ké chân ai rồi, không biết vào đây có ý đồ gì?"
"Không." Cậu chàng đứng phắt dậy.

"Tôi có người bạn là phục vụ ở đây, nhưng tối đó cậu ấy bảo mình không khỏe, nên tôi đến thay."
"Cậu ấy còn bảo, sẽ có đạo diễn và nhà đầu tư đến dự, coi chừng bị họ nhắm, tôi nhất thời ngu muội, còn tin Tương Chính Tần sẽ cho mình cơ hội thử vai."
Trông hai người sắp sửa cãi lộn, Hạ Tông Khải chau mày hỏi.

"Cậu thay ai đến?"
"Tôi tên Trì Hoa, đến thay bạn tôi là Trần Tiểu Ngô.

Nếu không tin các vị thử gọi điện thoại, lời tôi nói là thật, nếu có nửa phần dối trá, cả đời này tôi mãi là người tầm thường."
"Xì, cậu vốn đã tầm thường rồi, còn tưởng mình sẽ được lên màn ảnh lớn chắc?"
Nghe gã chọc kháy, cậu chàng thẹn đỏ mặt, nhìn Văn Tranh vừa nói đỡ cho mình, cậu biết chẳng phải y có ý giúp mình, chỉ là thấy ghét Tương Chính Tần thôi.
Chợt có người xen vào.
"Có khi cậu ấy nói thật đấy, Tương Chính Tần từng quấy rối mấy nghệ sĩ nhỏ rồi.

Trước đó còn có một nghệ sĩ bị gã quấy rối, ngôn từ bất lực bèn bạo lực lên ngôi."
Chẳng rõ ai cười trước, lại kéo mấy người cười theo.
"Tôi cũng có nghe chuyện này, hóa ra người bị đánh đó là Tương Chính Tần hở?"
"Ừ, nghe bảo phải vào viện khâu mấy mũi đấy."
Họ nhìn sang trán gã, thấy vết sẹo còn chưa mờ đó.
"Ha ha ha ha, bạn tôi có kể chuyện cười, có thằng muốn ngủ với nghệ sĩ, nhưng không được, còn bị đập cho bể đầu."
"Giờ mà vẫn có thằng chơi trò cưỡng ép à? Con nhà giàu còn không dám giở trò đồi bại, trông Tương Chính Tần lấm la lấm lét như chó thế kia mà cũng thích trò này."
"Hai bên tình nguyện không nói, nhưng nếu không thì có khác gì cưỡng hiếp đâu?"

"Tương Chính Tần là đạo diễn à? Sao tôi chưa nghe bao giờ?"
"Tôi cũng chưa, chỉ là một tên tầm thường thôi, tưởng quay được mấy cái video là thành đạo diễn chắc?"
Mặt Tương Chính Tần trắng bệch, Hạ Tông Khải chau mày hỏi tiếp.

"Anh có thư mời không?"
Quả là họ có mời mấy nghệ sĩ xinh trai đẹp gái đến cho vui tai vui mắt, còn tiếp chuyện thế nào, ké chân ra sao là chuyện của họ, nhưng Tương Chính Tần thì có cái thá gì để mời?
"Tôi dự thay đạo diễn Trần."
Đạo diễn Trần cũng có chút tiếng tăm trong ngành, khởi nghiệp từ phim mạng, về sau lại chăm chút ở mảng truyền hình, tại sao Tương Chính Tần lại quen đạo diễn Trần?
"Dạo này anh ấy bận quay phim mới, bèn nhờ tôi dự thay."
Càng nghe Văn Tranh càng chau mày, đạo diễn Trần có đến công ty họ kêu vốn đầu tư, y không biết nhân viên mình có nhận lời người kia không, nhưng rõ là có quen gì Tương Chính Tần đâu.
"Anh là bạn anh ta?"
Tương Chính Tần không dám nhận, bạn bè gì đâu, gã chỉ là đạo diễn tuyển vai, bảo là đạo diễn cho oai thôi, chứ bản chất có khác gì trợ gì đạo diễn đâu.
Gã không có quyền tuyển vai chính và các vai quan trọng, chỉ có thể tuyển các vai bình thường hoặc quần chúng.
Gã không ngờ mình liên tiếp thua dưới tay hai kẻ tầm thường, một Lộ Văn Tinh đã khiến gã tức tối rồi, này còn thêm cậu nghệ sĩ này nữa.
Văn Tranh còn bận chuyện khác, chẳng muốn thừa hơi ở đây, bèn lơ Tương Chính Tần, bảo Hạ Tông Khải.

"Người được mời là đạo diễn Trần, người này...!đáng ra không nên ở đây chứ?"
Nghe thế, Hạ Tông Khải vội tiếp lời.

"Sếp Văn nói chí phải.

Người được mời là đạo diễn Trần, nếu anh ấy không dự thì đáng tiếc thật, xin mời đạo diễn Tương Chính Tần tự mình rời đi nhé."
Hắn cố tình nhấn mạnh hai từ đạo diễn, nghe rõ châm biếm.
Vừa rồi, Tương Chính Tần còn ỷ thế bắt nạt, nay khép nép như sợ người ta chỉ trỏ bàn tán.
Văn Tranh là người tai to mặt lớn, thường xuất hiện trên bản tin tài chính và kinh tế, được nhiều người cầu xin góp vốn.
Nghe y đầu tư hạng mục nào, họ sẽ lục tục đầu tư theo, thành thử, weibo y còn đông fan hơn nghệ sĩ hot.
Vừa trẻ vừa có tiền đồ, đẹp trai lại giàu có.
Chỉ một cái mác thôi đã được người ta săn đón rồi, huống chi y còn có cả hai.
Chẳng ai bận tâm chuyện Tương Chính Tần rời đi, chỉ là một màn tấu hài thôi.


Văn Tranh biết nhà họ Hạ muốn nịnh bợ mình, liền nói đỡ cho họ khỏi xấu hổ, Hạ Tông Khải không cáo già như cha mình, nên y nói chuyện cũng lịch sự.
Văn Tranh không hỏi thẳng chuyện viện mồ côi đó, chỉ tỏ ý nâng đỡ, bàn chuyện hạng mục rồi kết bạn wechat với Hạ Tông Khải.
Y dám chắc, chưa đến một tuần đối phương sẽ tự mình đến cửa.
Không nán lại lâu, chưa được nửa tiếng Văn Tranh đã vội đi, mai y còn phải công tác ở thành phố E, quan sát khu đất mới đầu tư.
***
Lúc này Lộ Văn Tinh đang tìm một weibo chuyên đăng tin tức, đăng tệp ghi âm cuộc giao dịch giữa Mang Chanh và Tương Chính Tần, nhờ người đẩy độ hot.
Khi hủy hợp đồng với Mang Chanh, Vương Mạn đã yêu cầu cậu xóa tệp ghi âm đó, nhưng đề phòng Mang Chanh giở trò, cậu lưu lại bản sao.
Nếu Tương Chính Tần bỏ qua chuyện này, cậu sẽ không đăng lên đâu.
Nhưng không ngờ là, weibo cậu nhờ kia lại cực kỳ lợi hại, mới tối đã cho Tương Chính Tần lên đầu đề rồi.
Sáng sớm cậu không lướt weibo, đến đoàn phim nghe mọi người bàn tán mới biết Tương Chính Tần đã lọt top tìm kiếm.
#Tương Chính Tần đòi ngủ với nghệ sĩ#
Lộ Văn Tinh ấn vào, bài đầu tiên của weibo cậu nhờ đó.
Dòng Tin Tức v: Đạo diễn nào đó ỷ chức đòi ngủ với diễn viên.
Bản ghi âm này đã bị xóa tạp âm, có thể nghe rõ giọng Tương Chính Tần và Vương Mạn, tên người nghệ sĩ được nhắc đến đã được che tiếng.
"Đạo diễn Tương, *** gặp may mới được ngài để ý.

Nếu ngài chê, thì Mang Chanh vẫn còn những nghệ sĩ khác."
"Vừa nhìn tôi đã thấy *** là hạt giống tốt rồi, mà tôi cũng thích người chăm chỉ biết vươn lên như thế.

Thôi thì, tối đến cô hãy đưa cậu ta đến..."
...
"Thôi đừng ra vẻ.

Cậu theo tôi, tôi sẽ cho cậu một vai diễn hợp ý."
"Từ chối? Cậu có tư cách gì từ chối, trong giới có không ít người chọn đường tắt, bộ tưởng mình đẹp là mình được nổi hả?"
"Đại diện của cậu đã đồng ý thay cậu rồi, tối nay cậu không đi được đâu."
"..."

Khu bình luận lập tức bùng nổ.
- Mẹ kiếp, đang nói ai thế? Trong giới có không ít người chọn đường tắt á? Mình đã dơ thì đứng kéo người ta dơ theo nhé.
- Tương Chính Tần là ông nào? Tôi chưa nghe tên đạo diễn Tương bao giờ luôn á.
- Tôi tra rồi, quay có mấy video đã tự xưng là đạo diễn rồi?
- Đang ảo tưởng sức mạnh hở? Đạo diễn cái quần, cái thứ rác rưởi của xã hội, cút khỏi giới giải trí hộ tôi.
- Mấy chế chửi cái gì? Nếu từ chối thì ở khách sạn làm gì, rõ là ngủ rồi nhưng không giành được tài nguyên nên quay sang cắn đây mà.
- Cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
- Ơ kìa, nạn nhân có tội gì đâu?
- Tự dưng chửi nạn nhân, người ta có ý thế đâu, mấy chế nghe không hiểu à? Người ta đã từ chối rồi kia mà.
- Đâu ra chuyện tự nguyện thế? Bộ không phải bị lừa đến à?
- Mời đại diện ra giải thích ê?
- @Manh Chang Ent, đừng bao che cho đại diện này đấy.
- Chắc chắn Mang Chanh không biết chuyện này rồi, không chừng nhân viên tự ý dẫn khách.
Lộ Văn Tinh đọc vài dòng bình luận rồi thôi, hôm nay cậu diễn hơn nhiều, sáng sớm có lướt sơ qua, mãi đến trưa mới được thảnh thơi.
Chiều cậu còn cảnh quay, vì thiếu kinh nghiệm, nhân lúc giờ nghỉ, cậu đến học với người chỉ đạo võ thuật.
"Múa kiếm thì được đấy, dáng người ngon lành thế này, chắc múa sẽ ổn thôi, cũng chỉ quay mặt với động tác, nên chỉ cần có cảm giác là được."
Người chỉ đạo võ thuật khá thích Lộ Văn Tinh, cậu chăm chỉ, khiêm tốn học hỏi, lại biết múa, động tác khó thế mà học rất nhanh.
Nhưng cậu quá cầu toàn, người chỉ đạo thấy đã được rồi nhưng cậu lại chưa.
Không chỉ chỉ đạo võ thuật, các nhân viên trong đoàn cũng thấy thế, cậu hết quay thì lại quan sát người khác quay, không thì ở xó nào đó tập diễn.
Khi mọi người nghỉ ngơi thì cậu không nghỉ.
"Có phải nhóc Lộ chăm quá không?"
Cầu toàn thì hiểu, nhưng trông cậu không hẳn thế, như chỉ muốn dành hết thời gian để diễn thôi.
Hệt...!Đạo diễn Vương nghĩ một hồi vẫn không tìm được từ để tả cho đúng.
Cố Yến Thâm hơi đăm đăm nhìn Lộ Văn Tinh đang cầm kiếm.
Cậu múa kiếm rất uyển chuyển rất phong thái, từ xa vẫn thấy được vẻ chuyên tâm của cậu.
Tống Gia Giai chợt cất tiếng.

"Tôi có cảm giác cậu ấy rất vội."
Lạc Hạn Phi gật đầu.

"Đúng, em cũng có cảm giác này."
Không phải năng nổ, mà là vội.
Như thể nếu không tranh thủ sẽ không kịp vậy, Cố Yến Thâm cũng thấy thế, anh không biết tại sao cậu lại vội, chỉ mới hai mươi thôi mà, anh dám chắc sau này cậu sẽ còn nổi hơn.

Nên không cần phải vội vàng thế đâu, dù tập luyện cũng phải từ từ.
"Nhóc Lộ thuộc cung xử nữ à?" Đạo diễn Vương chợt buộc miệng.
Tống Gia Giai ngỡ ngàng hỏi lại.

"Đạo diễn Vương cũng biết cung đạo ạ?"
"Tôi nghe cung xử nữ là những người cầu toàn." Đạo diễn Vương còn nghĩ thêm.

"Nhóc Lộ chăm chỉ đấy, nhưng có hơi bạt mạng rồi."
Hết giờ nghỉ trưa, đoàn phim lại bận rộn.
Lộ Văn Tinh còn thêm cảnh tối, khi đoàn phim chở cậu về khách sạn thì đã mười một giờ đêm rồi.
Thang máy lên tầng năm là thang máy vip, cậu ở tầng bốn nên không đi cùng thang máy với Cố Yến Thâm.
Đợi một chốc thì cửa thang máy cũng mở, cậu bước vào, đang định đóng thì thấy một bóng dáng cao ráo xuất hiện.
Y rất cao, mặt mày khó ở, trông lai lai, đuôi mắt dài, hốc mắt sâu, đẹp đúng kiểu khó quên.
Một thân âu phục xám đậm, trông chín chắn điềm đạm nhưng trông y không lớn tuổi, khiến vẻ đẹp trai có phần quyến rũ.
Lộ Văn Tinh ấn chọn tầng rồi nhường chỗ cho y, cậu thấy đối phương ấn tầng năm nhưng không được.
"Thang máy này chỉ dẫn đến tầng bốn, nếu anh lên tầng năm thì hãy qua thang máy bên cạnh."
Tay y chợt khựng, rồi cất tiếng cảm ơn.
Lộ Văn Tinh còn tưởng y sẽ rời đi, lại thấy đối phương đóng thang máy.
Cậu không hỏi thêm, chỉ nghĩ chắc y lười chờ thang máy, lên tầng bốn rồi đi cầu thang lên tầng năm luôn.
Chốc lát thang máy đã dẫn đến tầng bốn, Lộ Văn Tinh cùng người kia ra khỏi thang máy, họ cùng hướng nhưng người trước người sau.
Lộ Văn Tinh vừa rẽ hướng đã thấy một người xông tới.
"Lộ Văn Tinh, có phải cậu là người đăng tệp ghi âm đó không?"
Đối phương là người đang nổi trên top tìm kiếm hiện giờ, Tương Chính Tần.

Gã đeo khẩu trang, nhưng vẫn thấy vẻ giận dữ.
Lộ Văn Tinh không ngờ gã sẽ tìm đến đây, vội lùi ra sau, lại quên đằng sau có người, thế là đụng phải người cũng rẽ sang đây.
Còn đạp phải chân người ta.
"Xin lỗi."
Lộ Văn Tinh quen miệng xin lỗi, đối phương đỡ lấy cậu, Tương Chính Tần không thấy được mặt đối phương, lại đang giận, muốn trút lên Lộ Văn Tinh.
Gã xông tới, toan tóm lấy Lộ Văn Tinh, lại bị một bàn tay to khỏe tóm mất cổ tay.
Tương Chính Tần ngẩng đầu, mặt liền tái đi, gã trợn to mắt, sợ đến lắp ba lắp bắp.
"Sếp, sếp Văn.".