Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn

Chương 103: Phiên ngoại bốn



Sau ngày hôm đó, hai người không liên lạc với nhau, để rồi ban đêm trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ.

Lộ Ngôn Chi ngày thường bận rộn, hồi trước mỗi khi rãnh hắn sẽ gọi điện về nhà hay là làm việc riêng. Nhưng mấy ngày nay thì khác, hắn cứ nghĩ tới Lâm Kỳ Vũ hoài, mà ý nghĩ đó lại làm hắn nôn nóng lẫn hưng phấn. Cân nhắc qua một hồi, hắn phát hiện được một ít việc.

Đầu tiên là Lâm Kỳ Vũ xào CP với Trâu Hứa Quân, Lâm Kỳ Vũ tuy không thả thính rõ ràng như Trâu Hứa Quân, nhưng cũng không tỏ vẻ phản cảm, còn quán gay bar Lâm Kỳ Vũ đã ghé vào nữa, quán bar đó rất nổi tiếng trong giới thanh niên, không ai mà không biết, hơn nữa lúc ấy tuy Lâm Kỳ Vũ uống say, nhưng khi vào cửa khẳng định là tỉnh táo, mà tỉnh táo đi vào một gay bar có ý nghĩa gì? Nghĩa là bọn họ có cùng tính hướng đó.

Tiếp theo là sự chú ý của hắn với Lâm Kỳ Vũ. Sau khi biết Tiểu Vũ là Lâm Kỳ Vũ, hắn cũng bắt đầu để ý tới Lâm Kỳ Vũ, chẳng qua chỉ thầm lặng quan sát mà thôi, nhưng không thể che giấu được sự tồn tại của Lâm Kỳ Vũ trong trái tim của hắn, đặc biệt trong những lúc hắn còn chưa bảo vệ được mình, thì đừng nói tới cả Lâm Kỳ Vũ.

Cuối cùng là hắn nhớ Lâm Kỳ Vũ, nhớ tới đôi mắt ngời sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ, nhớ tới dáng vẻ lúc nói chuyện, lẫn giọng nói của người ấy, thậm chí còn xem cả những sân khấu, MV, chương trình talkshow có Lâm Kỳ Vũ tham gia. Lâm Kỳ Vũ có một phong cách rất riêng không lẫn với ai, giọng hát cũng trong trẻo, dễ nghe, một khi mở miệng là người nghe nhận ra ngay. Lâm Kỳ Vũ càng lớn càng thành thục, tựa như một chai rượu vang đỏ, số tuổi càng lớn thì mùi vị càng đậm đà. Một khi đã nghe nhạc của Lâm Kỳ Vũ rồi là không dứt ra được. Lộ Ngôn Chi không có cảm giác xa lạ với Lâm Kỳ Vũ, mà ngược lại càng muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn. Hắn thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình đã quen Lâm Kỳ Vũ từ nhỏ, chỉ cần hắn chủ động một chút, thì có thể tiến thêm một bước, không cần phải làm quen lại từ đầu. Hắn băn khoăn rằng nếu như hai người mới quen biết nhau, thì cậu có tín nhiệm hắn không? Chỉ sợ có hơi khó khăn.

Mà Lâm Kỳ Vũ cũng chẳng thoải mái gì cả, ít ra Lộ Ngôn Chi chỉ nghĩ tới Lâm Kỳ Vũ lúc rãnh rỗi, còn Lâm Kỳ Vũ lại ít công việc, thời gian rãnh khá nhiều, cơ hồ từng giờ từng phút đều sẽ nhớ tới Lộ Ngôn Chi. Sau khi trưởng thành, hai người chỉ gặp lại có hai lần, mà hai lần đó đủ để cậu nhớ lại những cảm xúc mà mình từng có.

Hồi đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Lâm Kỳ Vũ. Lộ Ngôn Chi đi đâu là cậu sẽ có ở đó. Mặc dù nhà dưỡng lão là một nơi hoàn toàn xa lạ, vậy mà cậu không hề cảm thấy bất an, hay là lo âu, thậm chí còn không nhớ nhà, nhớ cha mẹ nữa; đến khi gặp lại Lộ Ngôn Chi, cảm giác yên tâm lại quay về, giống như chỉ cần có Lộ Ngôn Chi ở bên cạnh, thì dù có ở đâu, cậu cũng không hề cảnh giác, thậm chí còn thả lỏng hơn trước.

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại Lộ Ngôn Chi làm Lâm Kỳ Vũ mấy ngày nay suy nghĩ cẩn thận một chuyện, có lẽ cậu bắt đầu thích con trai là vì Lộ Ngôn Chi. Ngày Lộ Ngôn Chi chơi bóng ở trong sân ấy, cậu cảm thấy người đó rất mạnh mẽ, rất đẹp trai, cho nên mới mò lại gần làm quen. Sau khi về lại nhà, tuy trong trường cũng có ngừơi thường xuyên chơi bóng, nhưng mỗi lần xem cậu không có cảm giác gì cả, còn nghĩ rằng người đó đánh bóng không đẹp, không đàn ông như anh ấy.

Có lẽ cậu thay đổi tính hướng từ lúc đó, mà lúc ấy cậu còn nhỏ, nào biết đó là gì, sau này xác định được tính hướng của mình thì đã thành niên rồi, ít nhiều gì cũng có liên quan tới Lộ Ngôn Chi.

Thỉnh thoảng Lâm Kỳ Vũ nghĩ rằng khoảng cách của hai người hiện giờ quá xa, nếu có một ngày mình nổi tiếng hơn một chút, thì nói không chừng sẽ có tư cách nhận lại người anh đó ha? Chắc vậy……

Lâm Kỳ Vũ vẫn luôn không đầu quân vào công ty nào cả, nhưng không hiểu tại sao mà tài nguyên, làm đại diện lại nhiều hơn trước kia khá nhiều. Bọn họ chưa kịp nói gì mà đã có không ít nhãn hàng tìm tới, Lâm Kỳ Vũ tuy không nhận hết, nhưng ít ra công việc không có gì phải lo lắng, làm cậu cảm thấy có phải mình đang đen tình, đỏ bạc hay không.

Từng ngày trôi qua trong bình lặng, bỗng một ngày nào đó Lâm Kỳ Vũ thấy được tin Trâu Hứa Quân muốn tham gia 《 Sinh Hoạt Tình Yêu 》.

Nói thật, lúc ấy cậu chỉ kinh ngạc chứ không có tức giận gì cả. Cậu không ngờ Trâu Hứa Quân xào CP nhiều năm với cậu, được các fans CP công nhận, lại dám “Ở bên” Củng Tuyết. Lâm Kỳ Vũ không biết là đầu óc Trâu Hứa Quân có vấn đề, hay là bên ekip có vấn đề, dù muốn lăng xê thì cũng phải tìm một cậu trai nào đó chứ? Đằng này từ gay biến thành song tính, fans nào có thể chấp nhận nổi? Fans bạn gái, fans sự nghiệp thì may ra, chứ fans CP thì sao? Đây là lừa gạt trắng trợn đó!

Như trong dự đoán, fans CP nào để yên, ngay cả Lâm Kỳ Vũ ngồi không cũng bị liên lụy, quả thật là tai bay vạ gió mà. Lâm Kỳ Vũ vừa giận vừa tự trách bản thân không biết nhìn người, lăn lộn đã nhiều năm giờ mới phát hiện Trâu Hứa Quân vì nổi tiếng mà cái gì cũng dám làm.

Trâu Củng CP biểu hiện không xuất sắc trong chương trình, fans CP điên cuồng la ó, fans sự nghiệp cũng chướng mắt Củng Tuyết không nổi tiếng gì cho lắm mà dám chiếm tiện nghi từ idol nhà mình, fans bạn gái thì không thể chấp nhận idol có bạn gái. Và cũng vì cuộc sống hậu kết hôn của Diệp Diễm Thanh cùng Văn Dữ quá hot, dẫn tới tin tức về Trâu Hứa Quân không tranh nổi thứ hạng, thành ra thất bại thảm hại.

Lâm Kỳ Vũ rảnh rỗi không có việc gì nên có xem chương trình, mấy cặp đôi khác không để lại ấn tượng gì sâu sắc, chỉ có Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh làm cậu rất hâm mộ. Soi một vòng giới giải trí này, tình yêu ngọt ngào như của Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh thật sự rất hiếm. Có không ít cặp đôi luôn khoe khoang mình yêu nhau thế nào, gắn kết ra sao, mà ở trong cái giới lắm thị phi thế này, thì những việc đó càng làm người ta chán ghét.

Hôm nay, Lâm Kỳ Vũ ở nhà viết nhạc, nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Bình thường thì Lâm Kỳ Vũ sẽ không nhận đâu, nhưng Lâm Kỳ Vũ sợ Lộ Ngôn Chi gọi cho cậu không được, nên mới đổi số gọi thử, thế là ấn nhận.

Kết quả bên kia không phải là Lộ Ngôn Chi, mà là Trâu Hứa Quân.

“Kỳ Vũ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Trâu Hứa Quân tràn đầy mỏi mệt.

Lâm Kỳ Vũ nhíu mày: “Nói chuyện gì? Còn muốn lăng xê nữa à?”

Trâu Hứa Quân nói: “Kỳ Vũ, tôi biết cậu bây giờ không có việc làm, tài nguyên cũng không có……”

Lâm Kỳ Vũ cười lạnh ở trong lòng —— ngại quá, tôi không thiếu việc làm nhé, chỉ là tôi không muốn làm, tôi muốn nghỉ ngơi thôi.

Trâu Hứa Quân: “Bên tôi làm sai dẫn tới tình thế vô cùng khó khăn. Kỳ Vũ, nể tình anh em bấy lâu nay, cậu tiếp tục lăng xê với tôi đi, được không?”

Lâm Kỳ Vũ tỉnh táo, biết Trâu Hứa Quân đổi số điện thoại gọi tới là vì gã sợ cậu không nhận: “Anh đang diễn hài cho ai xem đấy? Tự anh đổi giới tính để lăng xê nên phải biết kết quả này chứ. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau à? Anh đang muốn kéo tôi xuống nước theo anh phải không? Tỉnh lại giùm cái đi, thay đổi tính hướng đâu phải là chuyện đùa, tôi không cần giúp anh mà bị kéo xuống vũng bùn đó. Còn nữa, anh liên lụy đến tôi, tôi còn chưa tính sổ nữa kìa.”

“Lâm Kỳ Vũ, hồi đó không có tao thì sao có mày của ngày hôm nay hả?!” Trâu Hứa Quân rõ ràng đã thẹn quá thành giận, đoán là dạo này bị đả kích không nhỏ nên không thèm giả vờ nữa.

Lâm Kỳ Vũ cũng không khách khí: “Tôi mà biết có ngày hôm nay, thì tôi đã không lập nhóm nhạc với anh làm gì!”

Nói xong, Lâm Kỳ Vũ trực tiếp cúp điện thoại, buồn bực tới cực điểm —— không phải Lộ Ngôn Chi gọi tới mà còn bị chọc giận nhức cả đầu, ĐM!

Vì buồn bực nên Lâm Kỳ Vũ muốn uống rượu giải sầu, không may là tủ lạnh tiệm tạp hóa dưới lầu bị hư, ngừng hoạt động, thế là ra ngoài. Cậu xem ra cũng biết nghe lời, tìm một chỗ kín đáo để uống.

Kết quả vẫn là uống say……

Lúc Lộ Ngôn Chi tới đón Lâm Kỳ Vũ là đã hết chỗ nói. May là hôm nay gặp được Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Mang người về nhà mình một lần nữa, Lộ Ngôn Chi cảm thấy bản thân một lần lạ, hai lần quen.

Lộ Ngôn Chi cởi quần áo của Lâm Kỳ Vũ ra, nhét người vào trong chăn, sau đó hâm nóng khăn lông lau tay, lau mặt cho người đó.

Lâm Kỳ Vũ say rượu rất ngoan ngoãn làm Lộ Ngôn Chi nghịch thế nào cũng được. Lộ Ngôn Chi nhớ lại ngày trước lúc Lâm Kỳ Vũ ngủ trưa trên giường của hắn, Lâm Kỳ Vũ ngủ rất say, không dùng lực đẩy hay lớn tiếng gọi thì cơ bản cậu sẽ không tỉnh. Lúc ấy, Lâm Kỳ Vũ vẫn còn nét trẻ con, dáng vẻ khi ngủ rất là đáng yêu. Bây giờ nhìn kỹ Lâm Kỳ Vũ, đã không còn vẻ ngây thơ nữa, nhưng vẫn làm lòng hắn an tĩnh, như cơn gió mát lạnh thổi đi cái nóng bức của mùa hè.

Lộ Ngôn Chi xoa xoa đầu tóc của Lâm Kỳ Vũ để lộ ra lỗ tai và đường cong phần cổ xinh đẹp, làm Lộ Ngôn Chi không rời mắt nổi, ngón tay ma xui quỷ khiến mà xoa vùng cổ của Lâm Kỳ Vũ. Có thể là nhột quá, nên Lâm Kỳ Vũ tránh né theo bản năng, mà người vẫn chưa tỉnh, làm Lộ Ngôn Chi hoàn hồn, tim đập nhanh liên hồi.

Cái người ở trong suy nghĩ mấy ngày nay, hiện giờ ở ngay trước mắt làm Lộ Ngôn Chi rất hào hứng, thậm chí có một ý nghĩ không tưởng, có lẽ…… Mối quan hệ của hai người chắc đổi được nhỉ?

Lộ Ngôn Chi không phải là người ba phải, từ trước đến nay hắn sống khá nội tâm, chắc là sống nội tâm lâu rồi, nên một khi có một ý tưởng đột phá, thì sẽ không thể vãn hồi. Hắn xác định mình động tâm thật sự, không phải mới bắt đầu, mà là mới xác nhận. Nếu thích, thì phải theo đuổi, Lộ Ngôn Chi vừa hưng phấn, vừa thấp thỏm. Cho tới tận bây giờ, Lâm Kỳ Vũ là người đầu tiên mà hắn để ý, vì là lần đầu nên hắn không có kinh nghiệm gì cả. Hắn không biết Lâm Kỳ Vũ nghĩ thế nào, nhưng mà vẫn muốn thử một chút. Nghĩ đến nếuTiểu Vũ nguyện ý, thì sẽ trở thành bạn đời của mình, làm hắn cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao.

Lâm Kỳ Vũ tỉnh dậy vào sáng hôm sau, phát hiện mình đang ở nhà Lộ Ngôn Chi, trong nháy mắt không phân biệt rõ thời gian. Cậu không nhớ mình sao lại tới được đây, nhưng cậu nhớ rõ là mình đã đến một quán bar sạch, chắc là sẽ không bị anh ấy mắng đâu ha.

Lộ Ngôn Chi đẩy cửa tiến vào thì thấy Lâm Kỳ Vũ đang ngẩn người ngồi ở trên giường.

Lâm Kỳ Vũ xấu hổ kêu một tiếng “Lộ tiên sinh”, cậu không phải không nghĩ tới gọi “Anh”, chỉ là qua lần nói chuyện lần trước, cậu cảm thấy vẫn nên gọi “Lộ tiên sinh” thì thỏa đáng hơn.

Lộ Ngôn Chi nhướng mày, không sửa lời, ngồi vào mép giường kể lại chuyện tối hôm qua.

Lâm Kỳ Vũ không ngờ là gặp phải Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ, thật là mất mặt mà, nhưng vẫn nói cảm ơn: “Anh có số di động của Diễm Thanh không? Tôi muốn cảm ơn cậu ấy.”

Lộ Ngôn Chi gật đầu, mở khóa lục tìm danh bạ rồi đưa điện thoại cho Lâm Kỳ Vũ: “Tôi đi làm bữa sáng đây, nói chuyện xong thì ra ngoài dùng bữa.”

“Được.”

Nói chuyện với Diệp Diễm Thanh xong, Lâm Kỳ Vũ nhẹ nhàng thở ra. Diệp Diễm Thanh không hỏi gì nhiều, làm cậu rất thoải mái. Rời khỏi danh bạ, chuẩn bị khóa màn hình đi rửa mặt, Lâm Kỳ Vũ liền nhìn thấy ảnh chụp của mình xuất hiện ở trên màn hình di động của Lộ Ngôn Chi. Trên ảnh chụp, cậu đắp chăn ngủ rất say, ánh đèn mờ ảo, hình như chụp ở trên chiếc giường này, trừ bỏ mặt và cổ, thì không lộ chỗ nào nữa cả, nhưng không biết vì sao mà Lâm Kỳ Vũ cảm thấy rất mắc cỡ, hơn nữa tại sao Lộ Ngôn Chi dùng ảnh chụp của cậu chứ?

Không còn tâm tư rửa mặt gì nữa, Lâm Kỳ Vũ cầm di động ra khỏi phòng ngủ.

“Nhanh vậy à?” Lộ Ngôn Chi vừa mới chuẩn bị chiên trứng, còn chưa bật bếp gas.

Lâm Kỳ Vũ đưa điện thoại cho hắn, nhấp nhấp môi, nói: “Ảnh đại diện chụp tối hôm qua à?”

Nếu đã thấy được, thì Lộ Ngôn Chi không cần làm chiến thuật lạt mềm buộc chặt chi nữa, buông cái chảo trong tay xuống, xoay người nâng eo Lâm Kỳ Vũ đặt cậu ngồi lên quầy bar, đôi tay chống ở hai sườn, không cho cậu chạy thoát.

“Đúng vậy, tối hôm qua chụp.” Lộ Ngôn Chi nói.

Lâm Kỳ Vũ cúi đầu nhìn Lộ Ngôn Chi, tư thế này thật là ái muội làm Lâm Kỳ Vũ nhất thời không biết phải nói gì.

Lộ Ngôn Chi nhìn cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Vũ à, anh thích em, bọn mình quen nhau được không em?”

Lâm Kỳ Vũ ngay tức khắc sững sờ, không biết phản ứng thế nào nữa.

Lộ Ngôn Chi nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của cậu, không nhịn được cười: “Anh hy vọng em cho hai đứa có cơ hội tìm hiểu lẫn nhau.”

Lấy lại tinh thần, Lâm Kỳ Vũ nhíu mày, trong đầu hiện lên vô số ý tưởng, làm cả người hoảng loạn. Hồi xưa, Trâu Hứa Quân nói những lời này mà hắn không hề để ý, nhưng không biết tại sao, ngay lúc này vô số âm thanh tiêu cực lại ào ào nổ bên tai cậu.

Đẩy Lộ Ngôn Chi ra, Lâm Kỳ Vũ nhảy xuống khỏi quầy bar, lắp bắp nói câu: “Anh, hai, hai người đàn ông…… Sẽ không lâu dài.” Nói xong, cậu không thèm ăn sáng, cầm lấy đồ của mình ba chân bố cẳng chạy khỏi nơi đây.

Lộ Ngôn Chi không đuổi theo, hẳn là Lâm Kỳ Vũ không tin tưởng mối quan hệ này. Bây giờ mà hắn đuổi theo, dù có nói gì, cũng sẽ làm Lâm Kỳ Vũ cảm thấy có áp lực, chi bằng để Lâm Kỳ Vũ có thời gian suy nghĩ thì hay hơn. Cơ mà không đuổi theo không có nghĩa là hắn không tức giận nhé, chẳng biết đứa quái quỉ nào đã bơm mấy suy nghĩ tiêu cực này vào đầu Lâm Kỳ Vũ vậy? Hắn mặc kệ người ta thế nào, hắn chỉ cần Tiểu Vũ gật đầu, thì đó là chuyện cả đời của hai người.