Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn

Chương 28



Album của Đinh Tri Nhã chính thức lên sàn, bài hát chủ đề 《 Yêu Thầm 》 trong một giờ đánh chiếm ngôi vị đầu bảng, MV cũng ngay sau đó bước lên đầu bảng hot search.

【 woa, bài hát mới dễ nghe quá đi! Lên là lên là lên nè! 】

【 album của chị quả không gây thất vọng mà, tạo hình thật là quá đẹp! MV cũng chất ghê! 】

【 MV này hoàn hảo quá má ơi, trước kia tui không hề thích mà bây giờ chính thức trở thành fan của Diệp Diễm Thanh luôn! 】

【 Thật sự đẹp lắm luôn á, tuy không có mấy cảnh yêu đương thắm thiết nhưng mà màu sắc và cảnh quay rất đẹp. 】

【 giai điệu rất bắt tai nha. Coi MV xong làm tui nhớ lại thời học sinh ghê.】

【 đồng ý, thật sự sẽ nhớ lại thời học sinh, lúc đó tui cũng yêu thầm người ta như vậy ~mong chờ bọn họ hợp tác quá đi! 】

【 nói nhỏ chứ nếu Diệp Diễm Thanh không phải đã kết hôn thì tui ship thuyền này rồi! 】

【 tui vĩnh viễn là fan CP Văn Diệp nha, nhưng cũng không thể không nói, chemistry giữa Diệp Diễm Thanh và Đinh Tri Nhã rất tuyệt! 】

Trên mạng thảo luận đầy náo nhiệt, Đinh Tri Nhã vì phối hợp tuyên truyền, đã phát lời cảm ơn với fans cũng như bày tỏ mong chờ được hợp tác với Diệp Diễm Thanh.

Chỉ cần Diệp Diễm Thanh có dính tới MV hay các loại tuyên truyền thì anti sẽ không bỏ qua cơ hội trào phúng, rất nhanh sau đó, những lời bình luận khiếm nhã đã chiếm cứ khu bình luận.

【 Diệp Diễm Thanh dựa đàn ông chưa đã chuyển sang dựa hơi đàn bà luôn rồi à? Thật ghê tởm, gay còn quay MV với phụ nữ nữa, đi chết đi!! 】

【 mấy người không có mắt à, Diệp Diễm Thanh là song giới đó mấy má? Ghê tởm, bày đặt ra vẻ, lui về tuyến mười tám đi! 】

【 Đinh Tri Nhã nghĩ sao mà đi mời Diệp Diễm Thanh quay MV cùng hả, chẳng xứng đôi gì hết, tui bỏ fandom. 】

【 Diệp Diễm Thanh còn sống á? Bị Văn Dữ chơi cho đã rồi giờ đi kiếm phụ nữ để chơi luôn? Hạ tiện! 】

Chính là lo lắng mấy lời bình luận khiếm nhã này mà mới sáng sớm Văn Dữ đã kéo Diệp Diễm Thanh đi coi phim với mình. Diệp Diễm Thanh cũng biết anti sẽ không ngừng đặt điều về mình nên cũng chẳng quan tâm đến.

Anti hoàn toàn chọc giận đến fans của Diệp Diễm Thanh, idol của mấy cô vất vả làm việc mà mấy tên đầu heo này lại chui ra hám fame, làm fans chân chính không thể không đánh trả.

Tiếp theo là fans của Đinh Tri Nhã, Đinh Tri Nhã phát hành album, các cô sao có thể để anti vấy bẩn niềm vui ăn mừng chứ? Hơn nữa, Đinh Tri Nhã hết sức khen ngợi Diệp Diễm Thanh, các cô cũng thấy MV rất hay, dựa vào đâu mà bị công kích? Vì thế hung hăng đánh trả bọn antifan.

Mà chuyện không ngờ là fans Văn Dữ cũng nhảy ra bênh vực Diệp Diễm Thanh, các cô ban đầu chỉ đứng xem, càng xem càng thấy tụi antifan cố tình gây sự, bình thường chuyện tranh bảng nhân khí là chuyện của các cô, mà bây giờ nhắc đến Văn Dữ thì sao các cô ngồi yên cho được, thế là cũng nhảy vào đấu khẩu.

【 Antifan biến đi! Diễm Thanh bình thường có động chạm đến ai không? 】

【 mấy bình xịt này đứng ngồi không yên ha, thấy người ta biểu diễn quá hay nên mới lên máu đúng không, đúng là một đám bị bệnh tâm thần! 】

【 mấy người núp bóng là fans Đinh Tri Nhã thật ra là fans của Trọng Tỉnh phải không? Đừng núp lùm nữa, ra đây đánh nhau với chị nè. 】

【 Thủy quân có nhiêu đây nói hoài vậy, có tiền mà không mua được thuốc bổ não à, nói chuyện ngu si hết sức. 】

【ĐM, mấy đứa con nít ranh chưa dứt bú sữa mẹ mà bày đặt ra đây bêu xấu anh Văn Dữ hả, không dạy mấy đứa một bài học là mấy đứa coi thường anh chị đây đúng không? 】

【 chồng tui tui cưng còn chưa hết! MV quay đẹp đến vậy mà bọn anti mấy người mắt mù hết rồi sao? 】

Bên dưới mỗi một bình luận ác ý là hàng chục bình luận mắng chửi, fans cả ba nhà không cần biết đó là ai, phải mắng cho hết ngẩng mặt lên được mới chịu!

Những bình luận ác ý rất nhanh được khống chế, không biết là do anti tắt đài hay thủy quân hết người mua, không bao lâu sau lại trở về hình thức “Ủng hộ thần tượng” như lúc đầu.

Xem phim xong, Diệp Diễm Thanh mệt mỏi ngã người xuống ghế sôpha trong khi Văn Dữ đi tắt nguồn điện.

Văn Dữ tắt nguồn điện xong, đi đến sô pha rồi ngồi xổm xuống, nhéo nhéo lòng bàn tay của Diệp Diễm Thanh: “Muốn ngủ ở đây à?”

Diệp Diễm Thanh không mở mắt nổi: “Không, lát nữa em về phòng, em……”

Không biết Văn Dữ cố ý hay là vô tình, tiến đến bên tai Diệp Diễm Thanh nhẹ giọng hỏi: “Anh ôm em về phòng nhé?”

Hơi thở chiếu vào bên tai làm Diệp Diễm Thanh như bị điện giật tỉnh dậy: “Không, không cần, anh, em về phòng đây.”

Văn Dữ cười khẽ: “Sôpha này có thể biến thành giường đó, em muốn thử không?”

Diệp Diễm Thanh mặt đỏ hồng, vội ôm gối chạy như bay về phòng: “Em về giường……”

Văn Dữ cười ha ha, nói: “Không chọc em nữa, về phòng ngủ đi.”

“Dạ, anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, tiểu khủng long.”

Diệp Diễm Thanh cạn lời, lê dép đi lên lầu.

Văn Dữ nằm trên sô pha, một tay đặt ở trên trán, khóe miệng hơi cong, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc quá……”

Ngải Trừng vẫn luôn tìm kiếm một chương trình ca nhạc không có khán giả cho Diệp Diễm Thanh, thật ra cũng có một chương trình như vậy, nhưng khách mời toàn là ca sĩ hát nhạc dân gian hoặc là hát xướng, không thích hợp với Diệp Diễm Thanh.

Trong lúc cô đang phát sầu thì có một số lạ gọi đến cho cô, sau khi nói chuyện xong cả người Ngải Trừng phấn chấn hẳn lên, nhưng không lập tức liên hệ với Diệp Diễm Thanh, mà đi bàn bạc với tổ tiết mục trước.

Buổi chiều, Diệp Diễm Thanh đang viết nhạc trong phòng làm việc thì Ngải Trừng đến thăm.

“Nghỉ ngơi một lát, chị có chuyện muốn nói với em.” Đôi mắt của Ngải Trừng hiện lên ý cười.

Nhìn thấy như vậy làm Diệp Diễm Thanh nghĩ là có chuyện tốt, dừng bút đi xuống dưới lầu.

Văn Dữ ngồi ở phòng khách, nhìn dáng vẻ cũng là bị Ngải Trừng kêu xuống dưới.

Ngải Trừng lấy ra một bản hợp đồng trong túi, nói: “Đài Trung Âm sắp có chương trình mới, mời ca sĩ trẻ hát nhạc xưa. Dùng hình thức chiếu định kì, không có người xem, sẽ cắt thành bốn kỳ phát hành vào mỗi cuối tuần, phát sóng khắp cả nước.”

Chương trình này quả thực rất hợp với tình trạng của Diệp Diễm Thanh.

“Chọn nhạc xưa như thế nào?” Mười mấy hai mươi năm trước lưu hành rất nhiều bản nhạc, chọn như thế nào cũng là một vấn đề khó nhằn.

Ngải Trừng nói: “Đài Trung Âm sẽ cho mấy lựa chọn, cho phép remix nhưng không được sửa lời.”

Bởi vì là quay hình trước nên có sai sót gì sẽ trực tiếp bị cắt đi, cho nên không cần quá lo lắng với chất lượng của chương trình.

Văn Dữ cảm thấy cơ hội này cũng không tồi, đa số người dân đều có thể hát vài câu nhạc xưa, học một bài hoàn chỉnh cũng nhanh chóng. Remix nhạc có thể đưa cho đoàn đội của Tinh Lộ làm. Trọng điểm là cơ hội này quá tốt với Diệp Diễm Thanh, nếu có thể nắm chắc thì sẽ là một bước tiến dài cho quá trình trị liệu.

“Anh thấy sao?” Diệp Diễm Thanh quay đầu nhìn về phía Văn Dữ.

Việc này Diệp Diễm Thanh có thể tự quyết định, nhưng hắn vẫn muốn hỏi Văn Dữ, bởi vì hiện tại Văn Dữ là người ủng hộ hắn nhiều nhất.

Văn Dữ cười nói: “Anh sẽ đi với em, không phải em vẫn hát trước mặt anh đó sao? Coi như là đổi tới một phòng thu âm tốt hơn, hát cho anh nghe.”

Văn Dữ vừa nói như vậy làm những băn khăn trong lòng của Diệp Diễm Thanh cũng tan biến, không có người khác, chỉ cần hát trước mặt Văn Dữ thì hắn sẽ làm được.

Ngải Trừng cũng không còn khách khí với Văn Dữ nữa, mặc dù mang thêm phiền toái cho người ta nhưng vì bệnh tình của Diệp Diễm Thanh, Ngải Trừng sẽ không cự tuyệt, thiếu nhân tình thì chờ Diệp Diễm Thanh khỏe lên, làm thế nào cũng được, điều cần làm bây giờ là giúp Diệp Diễm Thanh lấy lại tự tin.

Sau đó là cùng bàn việc với đài truyền hình.

Diệp Diễm Thanh chọn một ca khúc trữ tình nổi tiếng hồi trước, lưu loát dễ nghe, thích hợp với hắn.

Diệp Diễm Thanh bận rộn hẳn lên, hầu như mỗi ngày đều chạy tới Tinh Lộ tham gia quá trình remix. Bởi vì đây là một bài nhạc xưa được lưu hành tới tận ngày hôm nay, cho nên Diệp Diễm Thanh không tính thay đổi gì nhiều, chỉ thêm vào phong cách cá nhân mà thôi. Mà phương thức làm nhạc cũng tiên tiến hơn trước, có thể thêm vào nhạc cụ để làm đầy âm thanh, nhưng trọng điểm vẫn không thể thay đổi vì như vậy sẽ biến đổi chất nhạc, giống như là bài hát có đàn ghi ta làm chủ, đột nhiên đổi thành dương cầm, dễ nghe thì là dễ nghe, nhưng rất khó để người nghe hòa nhập vào.

Diệp Diễm Thanh bận rộn tự nhiên cũng không rãnh đi để ý những việc khác, cũng không có thời gian lên mạng, đây là chuyện tốt, áp lực đi xóa tin nhắn tiêu cực của đoàn đội cũng giảm đi không ít.

Chiều hôm nay, Văn Dữ đang ngồi chọn kịch bản ở nhà thì nhận được video call từ Diệp Diễm Thanh.

“Sao vậy?” Văn Dữ nhận lời mời.

“Anh, anh thấy em không?” Diệp Diễm Thanh đang điều chỉnh gốc độ.

Văn Dữ nói: “Nhìn được.”

“Anh, anh giúp em xem hai bộ quần áo này bộ nào được hơn.” Bữa nay Diệp Diễm Thanh đi thử và chọn quần áo cho chương trình, tiết mục của đài truyền hình quốc gia nên yêu cầu quần áo phải chỉnh tề.

Diệp Diễm Thanh nguyện ý trưng cầu ý kiến nghĩa là coi trọng hắn, cho nên Văn Dữ không bất mãn, cũng không cảm thấy bị quấy rầy: “Em đưa điện thoại cho Ngải Trừng đi, thay đồ cho anh xem.”

“OK.”

Hình ảnh xoay vòng vòng một hồi mới rơi vào tay Ngải Trừng, Diệp Diễm Thanh đi phòng thử đồ thay quần áo.

Ngải Trừng cũng không thể cầm di động mà không nói gì, đành phải tìm đề tài nói chuyện với Văn Dữ: “Nhãn hàng này có không ít sản phẩm mới, thử nhiều quá nên rối mắt bởi vậy em ấy muốn hỏi ý kiến của cậu.”

“Ừm, em ấy có tâm tình chọn đồ là tốt rồi.” Hắn chỉ sợ Diệp Diễm Thanh đột nhiên khẩn trương, không có tâm tình chọn quần áo thì lúc đó hắn mới hoảng thật sự.

Ngải Trừng hiểu ý cười: “Đúng vậy, hy vọng lần này có thể thuận lợi, không đả kích thằng bé.”

“Không đâu.” Có lẽ Văn Dữ hơi tự tin, nhưng đối với Diệp Diễm Thanh, từ trước đến nay hắn luôn tin tưởng Diệp Diễm Thanh sẽ vượt qua được.

Diệp Diễm Thanh thay đổi quần áo rất nhanh, áo vest tây nhung màu đỏ rượu, áo sơ mi trắng và quần tây đen, chắc là do hiệu quả của bộ đồ mà nhìn Diệp Diễm Thanh lớn thêm hai tuổi.

Văn Dữ nhìn xong bảo hắn đi thay bộ khác, đây là một bộ đồ tây màu xám đậm có đường viền chỉ bạc, ngang dọc không rõ ràng, chỉ có nhìn sát mới thấy rõ, ở trước màn ảnh khẳng định rất đẹp, bên trong là áo sơmi tơ lụa màu xám, cổ áo mở ra, có chút tùy ý, phù hợp với độ tuổi của hắn hơn.

“Anh thấy bộ nào được hơn?” Diệp Diễm Thanh hỏi.

Diệp Diễm Thanh hiện giờ rất tín nhiệm Văn Dữ, loại cảm giác này làm hắn rất kiên định, đây có lẽ là theo lời bác sĩ Đỗ, trong quá trình trị liệu mà có người ủng hộ là tuyệt nhất.

“Trong tiệm có áo thun màu rượu chát không? Có lẽ hợp hơn.” Văn Dữ hỏi.

Nhân viên cửa hàng trả lời rất nhanh: “Có.”

Văn Dữ trực tiếp sai bảo: “Bộ tây trang này mà đổi thành áo thun đỏ, đi thử xem.”

Nhân viên cửa hàng đi tìm size thích hợp.

Văn Dữ giải thích với Diệp Diễm Thanh nói: “Bộ tây trang này rất đẹp, rất đặc biệt, nên áo thun bên trong không cần quá lòe loạt. Lên sân khấu mà hát nhạc xưa thì cần nội liễm một tí. Bộ đầu tiên cũng được nhưng mà đồ nhung có hơi đứng tuổi, không hợp với em.”

Văn Dữ xuất thân con nhà nòi, từ nhỏ đã tiếp xúc với công việc của mẹ nên có am hiểu nhất định về thời trang, cho nên hắn đưa ra quyết định là dựa vào hoàn cảnh và khí chất của Diệp Diễm Thanh.

“Dạ, em hiểu rồi.” Văn Dữ có phẩm vị tốt, sống chung một thời gian Diệp Diễm Thanh đã lãnh hội được. Ở nhà hắn tùy tiện mặc đồ là vì cảm thấy thoải mái là được, nhưng Văn Dữ dù có tùy tiện nhưng lại xem như có chủ ý. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn hỏi ý kiến từ Văn Dữ.

Diệp Diễm Thanh xuất hiện ở trước màn hình sau khi thay quần áo xong.

Văn Dữ đánh giá một chút, vừa lòng gật đầu nói: “Đẹp lắm, đến lúc đó nói người ta hất tóc mái của em lên, để lộ trán, vậy thì nhìn càng đứng đắn, hợp với bộ đồ này.”

Diệp Diễm Thanh cười nói: “Để thầy tạo hình hất tóc mái em lên á? Chơi lớn vậy luôn.”

Văn Dữ cười ha ha: “Chắc nhìn giống tên vô danh tiểu tốt nào đấy.”

“Anh, vô danh tiểu tốt thông minh lắm đó nha?”

“Anh tình nguyện xem tên vô danh tiểu tốt này biểu diễn.” Diệp Diễm Thanh vừa đẹp trai, lại trẻ tuổi, ai mà chẳng thích nhìn chứ.

“Không được không được, em đi đây.” Diệp Diễm Thanh cũng có tâm tình đùa giỡn với hắn.

“Xong thì về nhà nhé, anh bảo trợ lý mua canh cá trích tối nay ăn.” Dì giúp việc vẫn chưa hết bệnh, Diệp Diễm Thanh kiếm tiền nhờ giọng hát nên không thể nào để lây bệnh, cho nên trước khi dì giúp việc khỏe bệnh hoàn toàn thì Văn Dữ vẫn cho dì nghỉ, không cắt tiền lương.

“Em biết rồi, sắp về đây.”

Cúp điện thoại, Văn Dữ nghĩ nghĩ nhắn tin cho Vu Dĩnh nhờ cô mua bộ đồ mà Diệp Diễm Thanh vừa thử.

Vu Dĩnh không hỏi vì sao, chỉ trả lời “OK”.

Văn Dữ tiếp tục xem kịch bản nhưng không thể nào tập trung nổi, có một khoảng thời gian dài Diệp Diễm Thanh không để ý đến vẻ bề ngoài rồi, lần này mua một bộ mới có ý nghĩa rất lớn. Xem ra nhãn hiệu này chủ động cho Diệp Diễm Thanh mượn quần áo, đây không phải là điều hiếm lạ trong giới, đặc biệt là với minh tinh hạng nhất, nhãn hiệu sẽ chủ động liên lạc khi đối phương có hoạt động mới. Nghệ sĩ thường chỉ sử dụng có một lần, mua quần áo thì quá uổng phí, trừ phi là bộ đồ mình rất thích. Nhưng Văn Dữ lại muốn mua lại bộ đồ đó, không chỉ vì Diệp Diễm Thanh mặc đẹp, mà càng cảm thấy đây là giai đoạn đáng lưu lại, nếu Diệp Diễm Thanh thuận lợi thu hình, thì đây là một chuyển biến tốt, giữ nó lại làm kỉ niệm; còn nếu như không thuận lợi, thì coi như đây là quà tặng cho Diệp Diễm Thanh, đến lúc đó dùng cái này để phân tán lực chú ý, giúp Diệp Diễm Thanh vui vẻ.