*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Áo choàng tắm chỉ được thắt nút lỏng lẻo.
"Roẹt"
Cố Dịch Tân thành công bị lột sạch.
Lục Minh Thời há hốc mồm cầm cái áo choàng tắm dài đứng tại chỗ, tựa như không hiểu tại sao mình lại giở trò đồi bại kéo nó xuống.
Một chút cũng không muốn giở trò đồi bại Lục tổng ngay lập tức cố gắng mặc lại áo cho Cố Dịch Tân.
Nhưng khi hắn vừa động, xây xẩm mặt mày.
Chóng mặt, hắn ngã vào trong lòng ngực Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân:......
Trò mới gì đây.
Xét về bổn phận và nhiệm vụ của một bảo mẫu, anh đỡ Lục Minh Thời lên giường trong phòng ngủ chính. Nhìn đôi mày cau chặt của người này, nghĩ rằng hẳn là hắn đã mệt.
Ngủ một giấc là ổn thôi.
Cố Dịch Tân chưa từng làm bảo mẫu, Lục Minh Thời cũng không bắt anh đi tham gia huấn luyện.
Anh ngồi xổm trên mép giường suy nghĩ một hồi, trước tiên cởi cúc áo của Lục Minh Thời, sau đó không chút suy nghĩ cởi thắt lưng.
Anh làm một loạt động tác khá lưu loát, Lục Minh Thời dưới thân anh hơi hơi mở mắt ra, định nói gì đó, nhưng lại thấy má Trần đang bưng trái cây đứng trước cửa.
Má Trần há to miệng.
Cố Dịch Tân nghi ngờ quay đầu lại nhìn theo ánh mắt Lục Minh Thời.
Không có ai ở cửa.
Cố Dịch Tân cũng không nghĩ nhiều mà cởi hết quần áo và giày của Lục Minh Thời ra, rồi đắp chăn bông vào.
Ngó trái, ngó phải, cảm thấy nơi đây không có gì cần mình giúp nữa, vỗ tay tính rời đi.
Lời dặn của An Kiều chợt lướt qua tâm trí Lục Minh Thời.
Hắn lập tức dùng sức túm chặt cánh tay Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân suýt chút nữa phản xạ có điều kiện thục cùi chỏ vào mặt hắn.
Lục Minh Thời giận, trừng mắt nhìn anh.
Nhưng lúc này hắn đang bị chăn bông bọc thành tằm cưng, một chút uy nghiêm cũng không có.
Cố Dịch Tân gãi đầu: "Lục tổng, dù sao anh cũng đang buồn ngủ, không bằng......"
Lục Minh Thời nhíu mày: "Cậu vội vã làm gì?"
Lục Minh Thời: "Đừng đi."
Cố Dịch Tân: "......"
Lục Minh Thời hờ hững nói: "Ở lại đây, một giờ một vạn."
Cố Dịch Tân: "!!! "
Lục Minh Thời ôm cánh tay Cố Dịch Tân, nhắm mắt lại.
Cố Dịch Tân ngồi xổm một lúc, kéo tay Lục Minh Thời ra, Lục Minh Thời lập tức mở mắt.
"Tôi đi tìm ghế dựa lại đây ngồi." Cố Dịch Tân giải thích.
Cố Dịch Tân đứng dậy nhìn xung quanh, phòng ngủ chính này không có bàn ghế, chỉ có một chiếc ghế sofa giường dài cổ điển, trông như đồ cổ.
(*) Ghế sofa giường dài = ghế quý phi
Trên ghế lót một lớp nhung mềm mại thật dày, Cố Dịch Tân rất hài lòng.
Anh không chút tốn sức xách nó tới mép giường, banh chân ra ngồi xuống, tự giác đưa cánh tay mình vào trong tay Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời nhìn anh xách cái ghế hàng chính hãng giá trăm triệu giống như xách một con gà, trong lòng cảm thấy thật vãi chưởng.
Vật này được làm từ gỗ trầm chìm, ít nhất cũng phải ba bốn trăm kí. Lúc ấy, sáu công nhân khiêng cũng mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong tay anh chỉ như phiến lông chim.
(*) Gỗ trầm chìm: gỗ trầm hương (GTH) chìm, chìm là chìm trong nước. GTH được chia là nhiều loại, nhưng đắt nhất là GTH chìm. Ở Trung Quốc, GTH còn quý hơn vàng, đặc biệt là tinh dầu, nước hoa chiết xuất từ GTH. Hiện nay, giá dao động vào khoảng 1.000 tệ/gram gỗ GTH.(~ 3,5 triệu vnđ/gram)
~Phép tính nhỏ~
1 gram = 1.000 ndt
1 kg = 1.000 gram
=> 1 kg = 1 triệu ndt
=> 300 kg = 300 triệu và 400 kg = 400 triệu
=> Cái ghế có giá khoảng: 300-400 triệu ndt. (~ 1–1,4 nghìn tỷ vnđ)
*Kết luận:
Anh Lục rất giàu và anh Tân rất trâu.
Cố Dịch Tân ngồi như vậy khoảng mười phút, cả người cứng đơ khó chịu.
Anh thấy Lục Minh Thời hình như đã ngủ rồi, thở đều đều, mặt bình tĩnh.
Cố Dịch Tân quan sát vẻ mặt của hắn, từ từ rút tay ra.
Cố Dịch Tân từ từ đứng lên.
Cố Dịch Tân bước ra ngoài một bước.
Anh thả lỏng, chuẩn bị rời đi. Người nằm trên giường lạnh lùng hỏi:
"Đi đâu?"
"...... Lấy bộ quần áo."
Lục Minh Thời mở mắt, trong tầm mắt là Cố Dịch Tân vừa quay đầu lại.
Thằng cha này bị hắn giật quần áo xuống. Sau đó cứ thế mà ngang nhiên thả rông luôn.
Thân hình tam giác ngược đẹp, hai bắp chuối đẹp, đường cong cơ ngực và cơ bụng đẹp.
Tuyến cá mập hoàn mỹ, tuyến nhân ngư cũng hoàn mỹ.
(*) Tuyến cá mập:
(*) Tuyến nhân ngư: mlem mlem
Kết hợp với gương mặt và đôi mắt sáng như sao.
Phải nói rằng, điều kiện bên ngoài của tên này thực sự rất tốt.
Chẳng trách những kẻ như Lâm Thuỵ đều mê mẩn phát cuồng.
Lục Minh Thời mặt không biểu cảm: "Lấy trong tủ quần áo tôi."
Cố Dịch Tân hơi ngạc nhiên.
Lâm Thụy cũng phải tắm táp một tiếng trước khi hành sự, tay còn không cho sờ; Hắc Triệt một đại hán lại luôn mang theo bên mình chiếc khăn tay nhỏ, một cái hắt xì lên mặt là có thể kết xuống 'huyết hải thâm thù'.
Anh còn tưởng mấy kẻ có tiền đều khoái sạch sẽ.
Cố Dịch Tân mở tủ quần áo của Lục Minh Thời ra. Đập vào mắt là từng hàng tây trang bên trái, phía dưới là những chiếc áo sơ mi được xếp gọn gàng theo màu sắc, trong ngăn kéo chứa nhiều loại cà vạt.
Bên phải là đồ thường và đồ thể thao, đều sắp theo màu sắc.
Ở giữa đống màu trung tính, một bộ áo ngủ hình gấu xanh lam nhạt trông đặc biệt bắt mắt.
Cố Dịch Tân nhịn không được liếc nhìn thêm một cái. Ký ức của nguyên chủ nói cho anh biết đó là quần áo khi còn nhỏ của Lục Minh Thời.
Cố Dịch Tân tuỳ tiện mặc áo thể thao vào, đưa mắt nhìn phía dưới cái áo ngủ hình gấu.
Có một khối vải nỉ nhỏ lòi ra giữa khe hở của một ngăn kéo không quan trọng.
Cố Dịch Tân tò mò ngồi xổm xuống, nghiên cứu mảnh vải lộ ra này.
Màu phấn hồng, lông xù xù, toả ra chút tươi tắn và vui vẻ.
Anh không nhịn được đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào nó, xúc cảm mềm mại ấp áp khiến người ta vui sướng.
Giống như một sợi lông tơ, tinh tế quét vào tận trong tim.
Cố Dịch Tân cũng không mở ra xem, không nghĩ nhiều mà bước ra khỏi tủ quần áo, tiện tay đóng cửa tủ lại.
——————????????????——————
•
•
•
Cố Dịch Tân ngồi thêm nửa tiếng.
Lần này Lục Minh Thời ngủ thật rồi.
Buồn chán, Cố Dịch Tân chỉ có thể ngắm nhìn hắn.
Lúc đầu nhìn thì thật đẹp.
Nhưng dù một người lớn lên có đẹp cỡ nào, thì nhìn lâu cũng chỉ có hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng.
Cho nên, Cố Dịch Tân nhìn mệt.
Buồn ngủ mà đánh cái ngáp thật dài.
Buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, Cố Dịch Tân dứt khoát bò lên giường nằm.
Giường phòng ngủ chính rộng 2,5 m2, dư dả hai người ngủ.
Lúc đầu là nằm song song nhau, về sau Cố Dịch Tân ngủ cảm thấy lạnh, bắt đầu vớt chăn.
Chăn không vớt được, lại vớt được người vào trong lòng.
Hai người ngủ say như chết, hồn nhiên không biết gì, cứ như vậy mà thẳng một giấc đến hừng đông.