Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 2



Cố Dịch Tân đang chạy trốn.

Nếu muốn trốn, vậy phải trốn hẳn hoi, không thể chạy được một nửa rồi bị bắt trở về sinh em bé.

Anh đàn ông đàn ang, dù là đồng tính, cũng không có khả năng sinh con, cả đời này đều không thể.

Ơ mà, sao nam nhân có thể sinh con?!!

Cố Dịch Tân vừa trầm tư, vừa lang thang trên đường cái (*).

(*) Đường cái: đường lớn

Sáng sớm, đường sạch sẽ, ngăn nắp. Trên mặt đường có hòn đá nhỏ được ánh sáng nhàn nhạt của tia ban mai rọi xuống, lập loè trong suốt, hướng mặt về phương trời xa.

Dạ dày Cố Dịch Tân cũng sạch sẽ y như thế.

Anh sờ sờ cái bụng khô quắt queo, nghe được rõ ràng tiếng động thầm thì trong đó.

Cố Dịch Tân quyết định chiêu đãi bản thân.

Anh lục lọi quần áo, móc ra được một cái bóp.

Là loại bóp da đen, khi sờ xúc cảm không tồi.

Cái bóp này đương nhiên là của Lục Minh Thời, bằng không cũng sẽ không ở trong túi áo của hắn.

Khi anh ra tới trước nhà mới phát hiện quần áo của nguyên chủ đã bị xé vụn, nên chỉ có thể mặc đỡ tây trang, áo khoác của Lục Minh Thời.

Trong bóp tiền của tổng tài có cái gì ư?

Đương nhiên phải là tiền.

Không đúng.

Là thẻ.

Cố Dịch Tân đối mặt với mười tấm thẻ tín dụng đen và hai mươi đồng tiền lẻ, lâm vào trầm tư.

(Đồng ở đây là đồng nhân dân tệ Trung Quốc, 20 đồng ~ 67k vnđ)

Không lẽ trong thế giới này, tiền mặt quý lắm sao?

Cầm hai mươi đồng tiền, Cố Dịch Tân đến gần một quán mở hàng sớm.

Anh lễ phép hỏi cô học sinh dáng thiếu nữ: "Cho hỏi, bánh bao bao nhiêu một cái?"

Thiếu nữ đỏ mặt nhìn soái ca thanh tú đột nhiên tới gần, giọng như muỗi kêu: "Bánh bao thịt mười đồng, bánh bao chay năm đồng."

Dừng một chút, lại nói: "Giảm cho anh 20%."

......

Cố Dịch Tân vẻ mặt đờ đẫn, mua hai cái bánh bao chay và một chai nước khoáng, tổng cộng mất mười đồng.

Cố Dịch Tân cầm mười đồng tiền còn dư, sờ cái bụng vẫn đói meo như cũ.

Anh quyết định đi kiếm tiền.

Yêu cầu đầu tiên là tìm một công việc.

Nhưng nguyên chủ vốn là một thiếu niên gầy yếu, chỉ có khuôn mặt là tạm nhìn được. Còn lại thì, vai không thể gánh, tay không thể xách. Ở nhà Lục Minh Thời làm bảo mẫu, thực chất là bầu bạn chơi từ nhỏ với người ta.

Cậu là con của tài xế Lục gia. Lúc sau, cha mẹ xảy ra chuyện, bị cha mẹ Lục giữ lại nuôi trong nhà, cho cậu đọc sách đi học đến 18 tuổi.

Nhưng mà, nguyên chủ không thích đọc sách, chỉ thích chơi cùng Lục Minh Thời.

Cậu tốt nghiệp cấp 2 xong thì bỏ học, chủ động xin ra trận làm bảo mẫu trong nhà.

Thay vì làm người nhà lại chọn làm bảo mẫu??

Xưa nay, anh nổi danh quỷ kiến sầu, trẻ con vừa gặp sẽ khóc chạy về méc má.

Cố Dịch Tân phủ quyết lựa chọn này.

Anh vẫn tương đối thích công việc kiếp trước của mình hơn.

Chuyển gạch.

Lúc trời sẩm tối, Cố Dịch Tân rốt cục tìm được công trường.

Lần nữa bước chân vào hoàn cảnh quen thuộc, Cố Dịch Tân mừng rớt nước mắt.

Anh kích động đi tìm nhà thầu, yêu cầu lập tức được vào vị trí công tác.

Công trường tuy rằng thiếu nhân lực, nhưng người tới đều phải có đầy đủ giấy tờ chứng nhận, như chứng minh thư, bằng lái, đơn hiến máu các loại.

Tiếc thay, những thứ kia anh đều không có.

Hơn nữa, bộ dáng của Cố Dịch Tân lớn lên cũng không giống người có thể chịu khổ, khuôn mặt đẹp tựa minh tinh, đổi thân quần áo là có thể đi ca múa.

Nhà thầu nghi ngờ nhìn Cố Dịch Tân: "Cậu nhắm cậu khiêng được bao nhiêu?"

Cố Dịch Tân tiến lại gần.

Trong phòng không có vật gì đáng để chứng minh sức khuân vác của anh, nặng nhất có lẽ chính là vị nhà thầu này.

Cuối cùng, anh ngồi xổm xuống, khiêng thân hình 180 cm, thể trọng 125 kg của vị nhà thầu lên.

—————????????????—————







Lục Minh Thời nằm ở trên giường tròn hai ngày mới đứng dậy nổi.

Không biết thằng nhãi ranh kia lấy đâu ra nhiều sức như vậy, 'làm' hắn đến nỗi xương cốt toàn thân như bị chặt đứt.

Ngày thường, Cố Dịch Tân đến cả xô nước cũng không dọn được, sao có thể khiến hắn............. ( //•// ~//•)

Nhớ ngày đó tỉnh dậy, trên người phủ đầy vệt đỏ xanh tím, Lục Minh Thời hận sao không thể tiễn Cố Dịch Tân lên đường.

Thuốc!

Nhất định là do thuốc.

Nhãi ranh kia bỏ thuốc hắn, còn là thuốc kích dục và thuốc ngủ.

Nhưng mục đích của anh là gì?

Chẳng lẽ, Lục gia đối xử với anh còn chưa đủ tốt?

Lục Minh Thời nghiến chặt răng.

Hết chương 2