Như Thỉ đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ thay hắn, sau khi Giang Hoài Sở sắp xếp xong đồ đạc ở khách điếm liền đến trà lâu gần đó nhất, Dật Tiên Lâu.
Mấy ngày nữa chính là kỳ thi mùa xuân, trà lâu so với dĩ vãng náo nhiệt hơn nhiều, đều là các thí sinh ở trong khách điếm gần đó đến chơi, nếu không thì là bách tính hiếu kỳ tới tìm trò vui.
Thời điểm vạn vật thức tỉnh, thí sinh trong quán trà cũng đông hơn, bàn luận trên trời dưới biển, nước miếng văng tung tóe, lấy lòng mọi người.
Giang Hoài Sở tìm một góc yên lặng ngồi xuống, đại nương đi theo phía sau cũng ngồi xuống đối diện hắn.
Giang Hoài Sở nhẹ giọng nói: "Nương nương ở Bắc Ninh có khỏe không?"
Thái Phi có dịch dung trên mặt, cười nói: "Ta vẫn khỏe, nam nhân Đại Ninh tuy không đẹp mắt bằng Nam Nhược ta nhưng đều dùng được."
(*Nhắc tới Thái phi thông thường đều liên tưởng đến danh phận phi tần của Hoàng đế góa cố, nhưng mà mình thấy tác giả dùng danh xưng này cho nhân vật này xuyên suốt truyện, nên mình viết hoa cả hai chữ xem nó như tên luôn nha)
"..." Giang Hoài Sở nghĩ nàng đã mở một cái thanh lâu, trầm mặc trong chốc lát: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Thái Phi nói: "Đứa nhỏ này thật là, da mặt ngươi mỏng quá đi, bị hoàng huynh của ngươi quản thành cái dạng gì rồi."
Giang Hoài Sở ho nhẹ một tiếng.
Thái Phi cũng không đùa hắn: "Nói chính sự, người kia quá cảnh giác, tâm cơ sâu không lường được, cơ sở ngầm chúng ta huấn luyện nhiều năm tổn thất trên tay hắn không ít lần, cho dù là mỹ nhân, hắn cũng không chút lưu tình, hắn căn bản không phải kẻ cứ dùng sắc đẹp là có thể đánh động mê hoặc, ngươi thật sự muốn tiếp cận hắn thì phải tránh bại lộ thân phận."
Thái Phi lo lắng: "Nếu như ngươi xảy ra một chút sơ sót nào thì ta cũng không còn mặt mũi đi gặp hoàng huynh của ngươi... Thôi, giúp ngươi thực hiện cái dự định bây giờ của ngươi xong, ta cũng không có mặt mũi gặp hắn nữa."
Giang Hoài Sở: "..."
"Ta biết." Giang Hoài Sở tỉnh táo nói.
Thái phi nói: "Ngươi đã suy nghĩ cụ thể mình sẽ làm gì chưa?"
Giang Hoài Sở nói: "Mấy ngày nữa thi hội với thi đình, ta phải nghĩ biện pháp lên làm trạng nguyên."
Thái Phi nhíu mày: "Ngươi muốn tiến vào Hàn lâm viện?" Đại Ninh chỉ có trạng nguyên mới có thể vững vàng tiến vào Hàn lâm viện.
Giang Hoài Sở gật đầu.
Hàn lâm viện Đại Ninh phụ trách phác thảo chiếu chỉ, hầu hạ dạy học cho hoàng tộc, là cận thần thiên tử, là người bên cạnh hoàng đế.
Thân phận như Tiêu Quân, chỉ có tiến vào Hàn lâm viện mới có thể thường xuyên gặp được hắn, nếu không, với thân phận mới vào triều của hắn, ngay cả tư cách tiến vào Kim Loan điện hắn cũng không có.
Thời gian của hắn chỉ có nửa năm, không dưỡng ra nổi lai lịch to lớn gì.
"Cũng phải, nếu như bị phân tới chỗ nào làm quan chẳng phải xong sao." Thái Phi nhăn chặt mày lại: "Muốn thật sự so với người tài đức, công tử tất nhiên phải là trạng nguyên, chẳng qua Đại Ninh rất khác với Nam Nhược."
"Ta ở Đại Ninh rất nhiều năm, danh môn vọng tộc nơi này nhiều vô kể, quan hệ thế gia cấu kết phức tạp, bọn họ còn liên thủ chèn ép hàn môn, thi đậu thì dễ, nhưng đậu xong vào được chỗ tốt lại là chuyện khác, đặc biệt là ngươi còn muốn làm trạng nguyên..."
"Hoàng đế bất công, rất nhiều năm trạng nguyên đều là thế gia, hắn là con trưởng hoàng hậu, người có xuất thân như vậy phỏng chừng căn bản không lọt mắt hàn môn... A, quá khó." Thái phi càng nói càng đau đầu.
Giang Hoài Sở cười cười, sắc mặt không thay đổi.
Kỳ thật không chỉ có những thứ đó, nếu thật sự tính ra, thì ba năm trước hắn còn đắc tội Tiêu Quân.
Không biết hắn có vì chuyện đó mà ghi hận, không muốn tuyển mình không.
Đương nhiên hắn sẽ không nói ra, mắc công Thái Phi lại lo lắng.
"Ngươi không biết mấy ngày gần đây có bao nhiêu thí sinh đặt gian riêng âm thầm chiêu đãi quan lớn ở chỗ ta đâu, không ít người đều là thân thích của quan chủ khảo, kêu tới một đám cô nương tận tình ca hát nhảy múa, ngươi nói xem làm sao ngươi tranh với họ được bây giờ? Qua mấy ngày nữa là thi..." Thái Phi sốt ruột.
"Nương nương không cần lo lắng cho ta." Giang Hoài Sở lạnh nhạt nói: "Luôn có biện pháp."
Thái Phi nhìn thẳng vào hắn, lần này ngược lại tỉnh táo, diện mạo và tính cách của Tiểu vương gia luôn có tính mê hoặc, làm người ta yêu thương làm người ta trìu mến, khiến người ta quên mưu tính vốn có của hắn.
Thái phi thở dài: "Trước đây ngươi gửi thư hỏi ta, dạy được cái gì ta đều dạy hết rồi, nhưng đó là những thứ ta lấy ra dạy cái cô nương trong lâu, đối phó với Tiêu Quân không nhất định sẽ hữu hiệu, hắn đâu phải chưa cải trang tới thăm thanh lâu của chúng ta, ta cũng không phải không gọi cô nương tốt nhất tới, vấn đề là hắn không chạm lấy một người nào, không phải loại chạm mà ngươi nghĩ đâu, là loại tới cái góc áo cũng không thèm chạm vào ấy, có khi nào hắn thật sự có bệnh gì không, ngươi đừng để mình hao tổn tâm cơ một trận, cuối cùng hắn lại là một tên 'không được'."
Thái Phi thấy hắn không hé răng, liền biết hắn đang lúng túng, nhất thời nhẫn cười: "Đang nói chuyện nghiêm túc đó."
"Ta sẽ làm hết sức, được hay không còn chưa biết." Giang Hoài Sở nói: "Mọi việc luôn có đủ thứ bất ngờ, ta không mơ mộng tất cả có thể tiến hành y như kế hoạch, cũng không cảm thấy nhất định sẽ thành công, nếu hắn thật sự... Cũng là một bất ngờ, ta tùy cơ ứng biến, sẽ không hối hận vì đã không làm."
Thái Phi suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, nếu như giữa đường gặp phải vấn đề gì, ngươi cứ từ bỏ tùy thích, nếu hắn có sở thích bất lương gì đó, hoặc là rất khó chịu rất thống khổ, tuyệt đối đừng ủy khuất bản thân, chúng ta không hiếm lạ gì hắn."
Giang Hoài Sở thống khổ cúi thấp đầu.
Thái Phi cười không ngừng: "Không được thì coi như tới Đại Ninh du ngoạn đi, Đại Ninh vừa hay có nhiều nơi chơi vui hơn Nam Nhược, ngươi đừng có ôm cuốn sách cả ngày, nếu không nữa thì vì hoàng huynh của ngươi bận tâm lo này lo kia, ngươi nghĩ thoáng chút, xem như tới Đại Ninh là để nghỉ ngơi, ta toàn nghe bọn họ nói ngươi cả ngày bận rộn không tìm thấy bóng dáng đâu."
"Như vậy cũng không tệ."
"Tiêu Quân ở trong hoàng cung, trước khi thi đình cũng không gặp được hắn, nếu mấy ngày nay không có chuyện gì ngươi cứ tới tìm ta, ta mang ngươi đi làm quen Bắc Ninh."
Giang Hoài Sở đáp một tiếng.
Thái Phi cười nói: "Nếu có chuyện gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể hỏi ta, không ai am hiểu nam nhân hơn ta đâu."
Giang Hoài Sở chậm chạp gật đầu một cái.
"Nói với ta thì có gì mà ngại, khi còn bé ta tắm cho ngươi biết bao nhiêu lần chứ, có gì ta chưa thấy qua đâu, ngươi khi đó trắng nõn nà, thật xinh đẹp, lúc đó ta còn nói với huynh trưởng của ngươi, đệ đệ ngươi còn đẹp hơn cả tiểu cô nương nữa, sau này trưởng thành rồi nữ nhân nhìn qua liền nhớ thương, nam nhân cũng nhớ thương."
Giang Hoài Sở xin tha ngẩng đầu nhìn nàng.
"Được được, không nói nữa không nói nữa." Thái Phi cười bất thiện: "Nói xa như vậy cũng không thú vị, trạng nguyên còn chưa thi đậu đây, đúng rồi, ngươi chạy tới Bắc Ninh tham gia khoa cử lúc nào? Cả ta cũng không hay biết."
"Ta vẫn luôn ở biên cảnh Bắc Ninh, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, muốn biết người biết ta nên mới đi thi, không nghĩ nhiều như thế, không ngờ lúc này lại có thể dùng tới —— "
"Ta nói thánh thượng bây giờ mới là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ!" Giọng nói phía bên kia có chút lớn, áp mất giọng Giang Hoài Sở, Giang Hoài Sở và Thái Phi nhìn qua.
Có mấy thí sinh trẻ tuổi vây quanh một bàn, rõ ràng đã uống chút rượu, mặt mày hớn hở.
"Hoàng đế Nam Nhược là cái rắm gì, hắn xứng nổi danh với thánh thượng của Bắc Ninh ta sao?"
Ánh mắt Giang Hoài Sở đột nhiên phát lạnh.
"Nếu Đại Ninh ta thật sự gót sắt xâm chiếm, còn Nam Nhược sao? Còn có Nam Hoài Dật sao?"
Mấy thí sinh nọ cười ha ha, cao giọng phụ họa.
Mặt Giang Hoài Sở trầm như nước, ngón tay thon dài nắm chặt cốc trà, nỗ lực khống chế.
Thí sinh ngông cuồng, cái gì cũng muốn bàn luận, quốc gia đại sự, chuyện vặt vãnh, mắt nhìn phong phú, nịnh bợ người đặc biệt, đọc sách hơn mười năm chỉ có chút bản lãnh này.
Thái Phi đè tay Giang Hoài Sở, thấp giọng nói: "Người ở Đại Ninh đều có chút ngông cuồng."
Dù sao cũng là địch quốc đứng đầu thiên hạ, bách tính kiêu căng tự hào, là chuyện bình thường.
Giang Hoài Sở lạnh lùng nói: "Bọn họ thường mắng hoàng huynh ta?"
Thái Phi yên lặng.
Giang Hoài Sở không cảm xúc không nói một lời.
Thái Phi: "Ngươi làm quen là được rồi, không làm —— "
Bên kia càng nhiều thí sinh phụ họa, cười nói vui vẻ, thì một chất giọng thanh nhã lạnh nhạt bỗng nhiên truyền đến: "Nam Hoài Dật đương nhiên xứng."
Không ít người vốn đã thỉnh thoảng để ý, đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, ngạc nhiên nhìn sang.
Tiêu Quân trên lầu hai mới thỏa mãn vì nhìn trộm được hắn xong, chuẩn bị quay người lại nghe câu này, thoáng chốc đến hứng thú, híp mắt một cái.
Lầu một nhất thời lặng ngắt như tờ.
Ở địa bàn Bắc Ninh, lại có người tự nhiên bao che cho hoàng đế Nam Nhược, còn đang ở một nơi bí mật khó giữ, nhiều người biết đến như Dật Tiên Lâu, đề tài lại có liên quan tới thánh thượng, người này quả thật gan to bằng trời.
Thí sinh các nơi đều bày ra bộ dạng cười trên sự đau khổ của người khác.
Mặc dù thần sắc và khí chất người này nhìn qua khá dễ sống chung, nhưng dáng vẻ lại có cảm giác uy hiếp quá mức, hiện tại thánh thượng tuyển quan đặc biệt là chú trọng tướng mạo, người này xuất hiện ở Dật Tiên Lâu, hơn nửa cũng là thí sinh, là người cạnh tranh, bọn họ đương nhiên sẽ không có vẻ mặt vui vẻ gì mấy, chỉ ước gì hắn rước họa vào thân.
Thí sinh đang thổi phồng thánh thượng kia khiếp sợ tỉnh dậy, quát lớn: "Ngươi là người phương nào? Ngươi là người Đại Ninh vậy mà dám hướng về Nam Nhược! Ngươi phải bị tội gì!"
Thái Phi âm thầm sốt ruột thay Giang Hoài Sở.
"Ta là người phương nào không quan trọng." Giang Hoài Sở trấn định ngồi đó, sóng lớn không sợ: "Lời ta nói cũng không phải hướng về Nam Nhược, mà là vì thánh thượng, cũng vì huynh đài."
"Ngươi đánh rắm!"
Xung quanh lấp tức cười ha ha, càng ngày càng nhiều người xem trò vui tụ tới.
Giang Hoài Sở không nổi giận không buồn bực, khí độ ung dung: "'Nam Hoài Dật, bắc Thánh Thượng', ý chỉ là thiên hạ công nhận hai nam tử anh tuấn nhất, Bắc Ninh mạnh, Nam Nhược yếu rõ như ban ngày, diện mạo ra sao cũng không giúp đỡ được gì, ngươi nhất định phải nói như vậy, thế thì nếu cõi đời này thật sự có nước nào có thực lực mạnh hơn, chẳng phải thánh thượng sẽ không phải là nam nhân anh tuấn nhất nữa sao? Có phải ngươi cũng muốn rống một câu 'Thánh Thượng là cái rắm gì'?"
Thí sinh kinh hãi: "Ngươi..."
Giang Hoài Sở nở nụ cười: "Dĩ nhiên không phải, vô luận thực lực của một nước mạnh yếu ra sao, thánh thượng đều anh tuấn."
Tiêu Quân câu khóe miệng.
Giang Hoài Sở nói: "Thiên hạ tự có nhận xét, bách tính chỉ lo thân mình, ngoài miệng không nói, trong lòng tự có đánh giá, ngươi nói bệ hạ thế nào thì người trong thiên hạ phải nghĩ như ngươi nói sao? Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, chỉ lo hạ thấp nước yếu để nâng cao Đại Ninh, không phải đang uổng công thánh thượng, làm người trong thiên hạ càng chán ghét Đại Ninh, để mất dân tâm sao?"
Người kia nhất thời sợ tới nổi giận: "Ngươi ngụy biện! Ngươi công khai đề cao hoàng đế địch quốc, là có ý gì!"
"Cái này cũng kêu là đề cao sao? Vậy lòng dạ của huynh đài thật quá nhỏ mọn rồi."
Người chung quanh chợt ngẩn người, cười ha ha, người kia cả giận nói: "Ngươi muốn chết!"
Giang Hoài Sở nói: "Đường đường là nam nhân, há có thể lấy mỗi tướng mạo bàn luận? Dân gian diễn ngữ, ngươi thật sự cho rằng thánh thượng không biết? Thánh thượng không gì không biết, không trừng phạt, đó là thánh thượng bảo vệ bách tính, trong lồng tự có gò khe*, không tranh chấp chút chuyện lặt vặt, thánh thượng văn công võ trị, thiên cổ nhất đế, cần phải so tướng mạo với người khác chắc! Hay là ngươi cảm thấy thánh thượng chỉ có tướng mạo mới lấy ra tranh cao thấp với người ta được?"
(*Ẩn dụ rằng việc phán xét và loại bỏ mọi thứ đều có những ưu và nhược điểm riêng)
Người kia hoảng loạn nói: "Ngươi... Ta, ta dĩ nhiên không phải —— "
Giang Hoài Sở cười lạnh: "Nói tới việc thánh thượng có ý muốn tấn công Nam Nhược hay không, nếu thánh thượng muốn đánh, có thành của Nam Nhược ở trong lãnh thổ Bắc Ninh ta, lời này của ngươi là sỉ nhục bách tính đã quy thuận Nam Nhược."
"Thánh thượng không đánh thì bằng vào sự cường thịnh của Bắc Ninh, sẽ có lúc Nam Nhược tự thuần phục thành nước phụ thuộc, lời này của ngươi là ly gián quan hệ giữa Bắc Ninh và nước phụ thuộc, tội này ngươi gánh nổi sao?"
Mặt mũi thí sinh kia vàng như đất, bắt đầu run rẩy.
"Hà tất khoe khoang miệng lưỡi nhất thời, tổn hại đạo đức cá nhân, gây trở ngại thánh tôn? Thiên hạ là đánh mà thành, là trị mà nên, không phải nói miệng tạo ra! Sỉ nhục người khác, có tổn hại bản thân, có tổn hại quốc thể, hà tất như vậy?"
"Cái được gọi là người đại quốc, mạnh nhưng không nhục yếu, quốc chính là quốc gia một họ, bách tính chính là bách tính thiên hạ, các ngươi là sĩ tử, là trụ cột quốc gia, mỗi một câu nói cử động đều đại diện cho mặt mũi Đại Ninh, Đại Ninh ta lãnh thổ mênh mông, không quan hệ tới nhan sắc, một chút khí độ đó ngươi cũng không có nổi à? Nói ra không sợ bị người trong thiên hạ chế nhạo!"
Không gian xung quanh yên tĩnh, tràn ngập xấu hổ thẹn thùng.
"Hay cho câu thiên hạ là đánh mà thành, là trị mà nên, không phải nói miệng tạo ra!" Bên trong gian phòng, Tạ Già cả kinh nói.
Trong lòng hắn khuấy động, ánh mắt lộ ra kinh diễm nồng đậm.
Tiêu Quân nở nụ cười: "Hay cho cái miệng nhỏ sắc bén."
Tạ Già thấy hắn vẫn mang thần sắc thờ ơ không động lòng, còn cười đến có mấy phần ý vị sâu xa, ngạc nhiên cẩn thận hỏi: "Bệ hạ cảm thấy hắn nói không đúng sao?"
Im lặng im lặng, ho khan: "Hắn toàn nói những câu khen ngài mà."
Bệ hạ nuôi không ít hạng người biết nịnh nọt, những câu vừa rồi của người này còn tinh chuẩn hơn mấy cái mặt hàng đã được huấn luyện qua kia, nịnh nọt tới nỗi hoa muốn nở luôn rồi, nếu là trước đây bệ hạ phải thoải mái ung dung, cười to gọi thẳng người này lên đây mới đúng.
Tiêu Quân mỉm cười, thoải mái ung dung ngồi qua một bên: "Tạ Già, ngươi vẫn quá non, nghe người ta nói không thể chỉ nghe hắn nói cái gì, còn phải nghe hắn tránh cái gì."
Tạ Già ngẩn ra: "Vi thần ngu dốt."
Tiêu Quân ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo vô lại xen lẫn một chút hứng thú không rõ: "Hắn cảm thấy trẫm không phải mỹ nam tử đứng đầu thiên hạ."