Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn, Trì Nghiêu và Cảnh Hi gọi thuộc hạ hai bên ngồi lại thảo luận kế hoạch cứu viện.
Cảnh Hi mở bản đồ sao ba chiều, chiếu lên giữa bàn hội nghị.
"Hiện tại có tổng cộng 23 chiến trường cần hỗ trợ, em dựa trên thông tin có trong tay sơ bộ chia cấp độ khẩn cấp. Để tránh việc cứ mãi di chuyển, chúng ta vẫn phân khu vực như kế hoạch trước đó nhé?"
Trì Nghiêu nhìn 23 điểm đỏ trên bản đồ sao, nếu kết nối bằng các điểm nhảy thì vừa vặn thành một vòng khép kín.
"Được, mỗi người một hướng."
Cảnh Hi nhìn về phía Phương Lương và Lệ Viễn ngồi bên kia.
"Thời gian qua mọi người liên tục hỗ trợ, tình hình của người dưới thế nào? Về tâm lý và thể chất có chịu đựng được không?"
Phương Lương gật đầu: "Cảm ơn thiếu tướng Cảnh đã quan tâm, bọn họ không có vấn đề gì."
"Không chỉ là không có vấn đề."
Lệ Viễn vắt chân, cười cợt nhả: "Lại được đánh trận, trên mạng còn có cả đống em trai em gái tung hô, đúng là ngủ mà cũng cười tỉnh luôn đấy hả?"
Phương Lương khẽ nhíu mày, hạ giọng: "Trong cuộc họp nghiêm túc thế này, anh nói thật làm gì?"
Cảnh Hi: "..."
Cậu nhìn về phía Trì Nghiêu ngồi bên cạnh: "Còn các tinh tặc khác thì sao?"
Trì Nghiêu: "Mấy đàn em đi phát thuốc đã đến các nhóm tinh tặc, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm giám sát, truyền đạt mệnh lệnh, hiện tại chưa xảy ra rắc rối gì."
Cảnh Hi gật đầu.
Tinh tặc có nhiều chiêu trò, sức mạnh phát huy được không thể xem thường, nhưng cũng chính vì không được đào tạo chính quy nên làm việc thường không theo quy củ, nhất là trong chiến trường thay đổi từng giây, sai lầm nhỏ cũng có thể bị phóng đại vô hạn.
Không làm việc có tính chất kỹ thuật cao, không gây ra sai lầm lớn, đây là hai yêu cầu duy nhất mà các quân đoàn lớn đưa ra đối với các nhóm tinh tặc đến hỗ trợ.
Về phía Cảnh Hi, Lữ Mông, Kim Trạch và những người khác vừa nghe vừa lén lút ngắm nhìn Trì Nghiêu.
Trước đây không hề cảm thấy gì, nhưng kể từ khi biết thiếu tướng Bạc nói Trì Nghiêu là con trai ông ấy, giờ nhìn lại thấy hai người càng ngày càng giống nhau chết tiệt!
Nhưng tại sao con trai của thiếu tướng Bạc lại đi làm tinh tặc? Còn trở thành người cải tạo, lại thân thiết với thượng tướng Lâm đến thế, còn là nhân vật số hai của Ám Bộ, còn là bạn trai của lão đại——
Nghe thấy tiếng của Cảnh Hi, Lữ Mông hoàn hồn, bật dậy: "Có mặt!"
Cảnh Hi ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
"Các anh thì sao? Có tình hình gì cần bổ sung không?"
Lữ Mông: "Người của tôi tinh thần đều rất sung mãn, có thể vào trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào."
Kim Trạch: "Bên tôi cũng vậy."
...
Trì Nghiêu: "Hướng đi lớn chia làm hai con đường, nhưng thứ đó đã bị giết rồi, chúng ta có thể chia thành nhiều đội cùng hành động."
"Em cũng có ý này." Cảnh Hi gật đầu, "Quân bị và bổ sung năng lượng của Đế Đô tinh sẽ xuất phát từ trạm tiếp tế quân sự gần nhất, khoảng một tiếng nữa sẽ đến, lô này tất cả để lại cho anh, anh tự chia đi."
Nghe thấy quân bị miễn phí, Lệ Viễn lập tức ngồi thẳng, hai mắt sáng rực.
"Cảm ơn lão đại Cảnh!"
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn Cảnh Hi: "Em không giữ lại chút nào à?"
Cảnh Hi lắc đầu: "Bên em không thiếu quân bị, năng lượng cũng đã bổ sung đủ, nhưng phía anh lại tăng thêm nhiều người, cần hơn em."
Đạo lý Trì Nghiêu đều hiểu, nhưng nghĩ đến vụ cá cược của hai người, anh cong môi nở một nụ cười xấu xa.
"Đến lúc đó đừng nói anh bắt nạt em nhé."
Cảnh Hi hiểu ngay: "...Em chưa chắc sẽ thua đâu."
Cuộc họp kết thúc, chờ cho mọi người đi hết, Lữ Mông hít một hơi sâu lao đến trước mặt Trì Nghiêu, Kim Trạch phía sau không kịp cản lại, che mặt không dám nhìn.
Lữ Mông nhìn Trì Nghiêu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Trì lão đại, tôi có thể hỏi một câu được không?"
Trì Nghiêu: "Anh có thể hỏi, tôi trả lời hay không còn tùy tâm trạng."
Lữ Mông: "..."
Hắn lén lút nhìn quanh, với vẻ hóng hớt hỏi, "Mọi người đều nói cậu là con trai của Thiếu tướng Bạc, có thật không?"
Mở miệng ra là Thiếu tướng Bạc, Trì Nghiêu cười: "Anh thấy tôi không xứng sao?"
Lữ Mông bị câu hỏi ngược này làm cho ngơ ngác.
"Không phải vấn đề đó, chỉ là tò mò thôi."
"Đoán xem?"
Trì Nghiêu khẽ hừ một tiếng khinh bỉ, quay người bỏ đi.
Lữ Mông: "..."
Mẹ kiếp, vì đoán không ra nên tôi mới hỏi mà!
Hắn nhìn Cảnh Hi: "Lão đại, cậu ta thực sự là —?"
Cảnh Hi vẻ mặt không chút dao động: "Tôi cũng không biết nữa."
Lữ Mông/ Kim Trạch: "..."
Cậu nhất định biết mà!
Trước khi xuất phát mọi người phải trở về chiến hạm của các đơn vị mình.
Lữ Mông trong đám đàn em Cực Ảnh đỏ đỏ xanh xanh thấy Lệ Viễn, liền vội vàng chạy qua, cánh tay to khỏe của hắn quàng qua cổ đối phương, kéo người sang một bên.
"Chết tiệt!"
Lệ Viễn phản ứng lại bằng một cú đấm: "Giờ chúng ta là đồng minh đấy, cậu định tập kích tôi à?!"
"Suỵt——!"
Lữ Mông ra hiệu im lặng, nhìn trước ngó sau, ghé sát tai Lệ Viễn: "Tôi hỏi anh một chuyện."
"Đừng đến gần như vậy! Bị con trai tôi thấy lại tưởng tôi muốn tìm alpha cho nó đấy!"
Lệ Viễn hất tay gã ra: "Một câu hỏi, mười con gà."
Lữ Mông nghiến răng: "Đừng chỉ nói mười con, thêm mười quả trứng nữa cũng được!"
Lệ Viễn: "..."
Đồ keo kiệt này!
Lữ Mông: "Tôi hỏi anh, lão đại nhà anh có phải con trai của Thiếu tướng Bạc không?"
Hỏi xong, không khí đột nhiên im ắng. Lữ Mông nhìn Lệ Viễn như bị điểm huyệt, đẩy đẩy gã.
"Đừng có giả chết."
Lệ Viễn trợn mắt nhìn hắn, một lúc lâu mới thấp giọng chửi thề.
"Lão đại nhà tôi là con trai Thiếu tướng?!"
Lữ Mông: "Tôi đang hỏi anh mà."
Lệ Viễn: "Mẹ nó, tôi sao mà biết được chuyện này?!"
Lữ Mông: "..."
Tin tức này thật sự quá sốc, Lệ Viễn không kịp tiêu hóa.
Tin đồn không phải tự nhiên mà có, biết đâu là thật?
Lương ca thông tin luôn nhanh nhạy hơn, nhất định biết chút gì đó!
Lệ Viễn vội vàng chạy ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nói với Lữ Mông: "Mười con gà cộng mười quả trứng, không đưa là đồ khốn kiếp!"
Đợi người đi rồi, Lữ Mông mới sực tỉnh.
Thằng cha này có trả lời cái gì đâu, dựa vào đâu mà đòi gà chứ?!
Khi Lệ Viễn quay lại chiến hạm Cực Ảnh, Trì Nghiêu đang thảo luận phân đội với Phương Lương.
Trì Nghiêu: "Cậu quen với mô thức hành động của Ám Bộ hơn, lần này giao đội ba Ám Bộ cho cậu dẫn."
Phương Lương xem qua cấu hình của đội ba, có chút khó xử.
"Đội trưởng đội ba là Trung tá, tôi kém cấp bậc quá xa—"
Trì Nghiêu: "Tôi đâu có quân hàm, bọn họ chẳng phải vẫn nghe lời tôi sao?"
Phương Lương: "Cậu không giống."
Tuy rằng Trì Nghiêu không xuất thân từ Ám Bộ, nhưng anh được thượng tướng Lâm đích thân thu nhận, còn được các lão đại của Ám Bộ thay phiên nhau dạy dỗ trưởng thành.
Có thể nói, trên người Trì Nghiêu tập trung rất nhiều tâm huyết của các thành viên Ám Bộ, mọi người chưa từng coi anh là người ngoài.
Dựa vào thái độ của thượng tướng Lâm, vị trí của anh trong Ám Bộ luôn vô cùng đặc biệt.
Trì Nghiêu: "Cậu là phó của tôi, tin vào bản thân chút đi."
Phương Lương thẳng thắn: "Lâu rồi không trở về làm việc ở Ám Bộ, tôi sợ mình quen lỏng lẻo rồi—"
Trì Nghiêu vỗ vai hắn.
"Họ còn quen được với tôi, cậu lo gì chứ."
Phương Lương: "..."
Không ưa cũng chẳng dám nói ra.
Lệ Viễn từ xa nấp nhìn, đợi Phương Lương ra ngoài liền kéo ngay lại.
Phương Lương: "Lão Lệ? Anh làm tôi hết hồn."
Lệ Viễn khoác vai hắn, ghé sát hào hứng hỏi: "Lão đại có phải con trai của Thiếu tướng Bạc không?"
Phương Lương trố mắt: "Thiếu tướng Bạc nào?"
Lệ Viễn: "Này, chính là Thiếu tướng Bạc Cận, thiếu tướng Bạc đó!"
Phương Lương: "Chết tiệt! Anh nghe ai nói vậy?"
Nhìn biểu cảm như gặp ma của hắn, Lệ Viễn đoán hắn cũng không biết gì.
"Còn nghe ai nói nữa, tin tức từ Phi Long truyền đến đấy."
Phương Lương chống cằm suy nghĩ: "Nếu là thật, thượng tướng Lâm biết không nhỉ?"
Trong nửa tháng, Cực Ảnh và đoàn tinh tặc gần như chiếm lĩnh vị trí đầu bảng tìm kiếm, không ngôi sao lưu lượng nào có thể lay chuyển.
Không ít cư dân mạng nghi ngờ, liệu có giao dịch ngầm nào trong đó không.
【Ai cũng biết tinh tặc chỉ là một đám tội phạm, sao có thể đột nhiên hoàn lương? Còn suốt ngày rầm rộ đưa tin, truyền thông bây giờ vì lưu lượng mà không cần mặt mũi nữa sao?!】
Dòng trạng thái này thu hút hàng chục nghìn lượt thích và bình luận.
"Cuối cùng cũng tìm được bài viết này, không khí lạ lùng đến mức tôi không dám lên tiếng."
"Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ tinh tặc có thật sự đi tiền tuyến cứu viện không? Những gì đăng trên mạng chắc là đội ngũ dư luận thôi?"
"Mọi người có vẻ mất trí nhớ có chọn lọc rồi, quên mất trước đây tinh tặc đã gây ra bao nhiêu tổn thất."
"Tôi có một người chú họ của em gái anh họ mình từng đào mỏ, suýt nữa bị tinh tặc lấy mạng."
Khi dư luận càng ngày càng lớn, Bùi Chấn Nhạc và những người khác bận rộn đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian bận tâm, nhưng một số quân đoàn đã dọn dẹp gần xong thì bắt đầu lên tiếng.
Quân đoàn Sư Tử: 【Sau 35 ngày chiến đấu, dã thú đột biến cuối cùng đã bị tiêu diệt, cảm ơn đông đảo người dân F881 đã tích cực phối hợp, đồng thời cũng cảm ơn Cực Ảnh và đoàn tinh tặc Cẩu Lang đã hỗ trợ về chiến lược đối phó dã thú đột biến và công tác di chuyển dân chúng.】
Dòng trạng thái đính kèm rất nhiều hình ảnh từ chiến trường, trong đó không thiếu những bức ảnh cho thấy tinh tặc bị dã thú biến dị cắn thương, và những tấm ảnh họ đang nỗ lực hết mình di chuyển dân chúng trong lửa đạn.
Có một sẽ có hai, các quân đoàn khác tham gia thanh trừ cũng lần lượt lên tiếng.
Không cần giải thích thêm gì nữa, thuyết âm mưu lập tức bị đánh tan.
Quân đoàn Kền Kền:【Nghe nói chỉ cần đăng ảnh Cực Ảnh là có thể thu về rất nhiều bình luận và những trái tim nhỏ, có thật không? [Video]】
Trong video là một chiến giáp đang chiến đấu giữa đàn dã thú, ra tay dứt khoát, mỗi chiêu đều chí mạng.
Cuối video, chiến giáp hạ xuống xe tăng pháo, lớp vỏ kim loại từ phần đầu mở ra biến hình, lộ ra khuôn mặt lười biếng của Trì Nghiêu.
Có một giọng ngoài khung hình đang bình luận.
"Xem xem xem, đây chính là lão đại của các người đó, cái khí thế hung tợn này, chậc chậc, tôi nhìn thôi cũng thấy sợ, mấy người còn dám thích anh ta sao?"
Dưới phần bình luận, các cư dân mạng gào thét không thôi, trong đó còn có một số tài khoản của tinh tặc đoàn xen vào.
"Á á á á tôi thích cái vẻ không nhận người thân của anh ấy!!"
"Tôi yêu quá!"
"Nước mắt chảy dọc theo khóe miệng."
Giữa cuộc tranh cãi trên mạng, chiến tranh đã khép lại.
Nhưng đối với quân đội, việc này vẫn còn lâu mới kết thúc.
Họ phải thẩm vấn tất cả đám U Linh và quân đóng phản loạn, bao gồm cả Bạch Dật, khối lượng công việc chẳng khác nào một cuộc chiến.
Trong khi đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ, Trì Nghiêu và Cảnh Hi bước vào chiến hạm Huyền Vũ, cùng nhau tiến về khoang chỉ huy.
"Anh để họ đến 0520 trước à?" Cảnh Hi hỏi.
Trì Nghiêu gật đầu: "Xuân Cầm và Cừu Sương đã đến Đế Đô tinh, anh bảo cô ấy đưa Thiết Hùng đi cùng, những người khác về 0520 nghỉ ngơi trước, chuyện tiếp theo họ không thể tham gia, tình hình hiện tại cũng không thích hợp để lang thang khắp nơi."
Cảnh Hi: "Mùa này, lúa nước của đoàn Miêu Miêu chắc đã chín, vừa hay có thể về giúp thu hoạch."
Trì Nghiêu cười nhạt: "Em còn nhớ đến gạo Miêu Miêu nữa à?"
Cảnh Hi mặt không biến sắc: "Ủ để làm giấm uống rất ngon."
Trì Nghiêu: "......"
Đến khoang chính, Bạc Cận đã chờ sẵn ở đó.
Vừa thấy hắn, sắc mặt Trì Nghiêu trầm xuống vài phần.
Chiến tranh đã kết thúc, họ chuẩn bị đi đón người.
Bạc Cận ra lệnh cho quân đoàn Huyền Vũ theo Phi Long trở về Đế Đô tinh, trên chiến hạm chỉ còn một số ít binh lính vận hành.
"Những năm qua, họ đều ở trong khoang chữa trị à?" Cảnh Hi khẽ hỏi.
Bạc Cận lắc đầu: "Có thể liên quan đến thể chất, omega chịu ảnh hưởng của bức xạ lớn hơn nhiều, nhưng những năm gần đây cũng dần khá lên, thỉnh thoảng có thể tỉnh lại."
Thỉnh thoảng.
Cảnh Hi cảm thấy nặng nề.
Điều này chẳng khác nào trạng thái ngủ đông.
Mỗi quân đoàn đều có hạn ngạch chiêu mộ omega, thường thì họ được khuyên nên làm công việc văn phòng, không khuyến khích xuất chinh.
Năm đó, omega mất tích cùng quân đoàn Huyền Vũ tổng cộng có ba người, trong đó có ba của Trì Nghiêu, người còn lại chính là ba của cậu.
Ngón tay Cảnh Hi khẽ nắm lại: "Vậy ba tôi... ông ấy ổn chứ?"
Bạc Cận: "Ngủ đông định kỳ, tình trạng tạm ổn."
Thấy Cảnh Hi có vẻ muốn hỏi gì đó, Bạc Cận chợt hiểu ra điều gì, bổ sung: "Lúc tỉnh táo, cậu ấy giúp tôi xử lý công việc của liên minh, cũng thường xuyên theo dõi tin tức về cậu, nhưng vì lo sợ bị truy ra, không thể liên lạc với cậu."
Trong tầm mắt, thấy Trì Nghiêu trừng mắt nhìn mình, Bạc Cận khẽ nói: "Cha cũng thường xuyên theo dõi xon."
Trì Nghiêu nhàn nhạt đáp lại một câu: "Theo dõi xem tôi đã bị giết chưa à?"
Bạc Cận đan hai tay vào nhau, im lặng một lúc, dường như đang sắp xếp lời lẽ.
"Tất nhiên cha không muốn thấy con bị bắt đi, nhưng nếu con thực sự bị bắt, cha sẽ cảm thấy đó không phải là chuyện xấu, vì họ chắc chắn sẽ giữ mạng con, chỉ cần còn sống, là còn hy vọng."
Cảnh Hi nhớ lại lúc Bạch Dật nói rằng Trì Nghiêu không sống qua nổi 10 tuổi.
Cậu chợt hiểu ra một vài điều.
Cơ thể cải tạo sau khi dung hợp với gen dã thú được coi là một giống loài mới, nếu kết hợp với con người, chẳng khác nào vượt qua loài.
Trong tự nhiên, dù có sinh ra con cháu sau khi vượt qua loài, gen của thế hệ sau cũng vô cùng bất ổn, tỷ lệ tử vong cực cao.
Đến nước này, Trì Nghiêu cũng không phải muốn trách móc gì, chỉ là thói quen châm chọc một câu, không ngờ đối phương lại nghiêm túc như vậy.
Anh chống cằm chuyển chủ đề: "Những năm qua quân đoàn Huyền Vũ cũng đều ẩn nấp ở đó à?"
Bạc Cận lắc đầu: "Cách giấu người tốt nhất là trà trộn vào đám đông——"
Trang bị quân sự bị tổn thất nghiêm trọng, thủ hạ ít nhiều đều bị thương, nếu liên lạc với quân đội, có lẽ viện quân chưa đến, sát thủ đã đến trước.
Bất đắc dĩ, Bạc Cận chọn ẩn thân, từ bị động chuyển thành chủ động, chờ thời cơ phản kích.
"Muốn ẩn mình hoàn toàn mà vẫn điều tra sâu vào trong, cha cần sự giúp đỡ."
Bạc Cận hờ hững nói: "Trong bốn vị thượng tướng, ca loại trừ Bạch Dật trước tiên."
Trì Nghiêu: "Tại sao lại chọn ông già?"
Bạc Cận: "Thử thăm dò. Nếu không đáng tin, bước tiếp theo cha sẽ tìm Thượng tướng Bùi, chỉ có điều cha không ngờ rằng Thượng tướng Lâm lại dựa vào chút manh mối cha đưa mà chuyển vào Tổ Điều tra đặc biệt——"
Hai tiếng sau, họ đến Bắc Cực Tọa, nơi đây là ranh giới giữa Liên Minh và Đế Quốc.
Bạc Cận đưa họ đến khoang dừng, lái một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ hạ cánh xuống một hành tinh cư trú hạng hai, đây là hành tinh không thuộc Liên Minh cũng không thuộc Đế Quốc, là một trong số ít những hành tinh có thể tự do ra vào và giao thương.
Trì Nghiêu cứ nghĩ nơi hắn giấu người sẽ là một căn cứ bí mật, nằm sâu hàng chục mét dưới lòng đất, hoặc trong rừng sâu núi thẳm.
Không ngờ chiếc xe lơ lửng chạy thẳng vào khu vực nội thành.
Cảnh Hi nhìn con đường bên ngoài cửa sổ.
Dù là hành tinh hạng hai, nhưng trình độ phát triển ở đây dường như cũng chỉ chậm hơn Đế Đô tinh vài năm mà thôi.
Với một quốc gia rộng lớn như Đế Quốc, hành tinh phát triển nhất và hành tinh lụi tàn nhất có thể chênh lệch trình độ phát triển lên đến hàng trăm năm.
"Nơi này phát triển không tệ."
Cảnh Hi phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe.
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua các con đường và những tuyến đường trên không, cuối cùng dừng lại ở một tấm biển quảng cáo điện tử trên tòa nhà cao tầng.
Phố Huyền Vũ?
Trì Nghiêu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy Bạc Cận nói: "Ừm, con đường này là của cha."
Trì Nghiêu: "..."
Bạc Cận ngẩng đầu, thông qua gương chiếu hậu lén lút liếc nhìn Trì Nghiêu, thấy anh đang lạnh mặt, trong lòng cảm thấy không yên.
Nghĩ lại những lời vừa nói, Bạc Cận bổ sung thêm: "Một quân đoàn cần phải nuôi sống, tốn tiền."
Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu, mỉm cười: "Câu này nghe quen quen."
Trì Nghiêu: "..."
Xe hạ cánh trước một tòa nhà kim loại hình quả trứng, Trì Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên, đó là một bệnh viện.
Từ bãi đỗ xe, họ đi xuống hai tầng nữa, thang máy mở ra là một hành lang kim loại trắng toát, u ám, lạnh lẽo.
"Nơi này chỉ có tầng trên mặt đất là bệnh viện, bên dưới là khu làm việc của cha."
Bạc Cận dẫn họ rẽ ngang rẽ dọc, dừng lại trước một cánh cửa kim loại.
Quét qua võng mạc, AI phát ra âm thanh báo hiệu cho phép thông qua, cửa kim loại mở ra.
Nhìn thấy buồng trị liệu được đặt ở đó, Trì Nghiêu cảm thấy trái tim mình như bị một cú đấm mạnh.
Bên trong lớp bảo vệ trong suốt là một omega có gương mặt thanh tú, vẻ mặt an tĩnh, dù ký ức đã trở nên mơ hồ, anh vẫn nhận ra người này ngay lập tức.
"Qingqing, con đến thăm em rồi."
Đối diện với bạn đời, giọng nói của Bạc Cận trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
"Ba—"
Trì Nghiêu cẩn thận đặt tay lên lớp bảo vệ, sợ làm người đang ngủ say thức giấc.
Anh quay đầu nhìn Bạc Cận: "Ba còn phải ngủ bao lâu nữa?"
"Để em ấy duy trì giấc ngủ là nhằm giảm bớt tổn thương cho cơ thể, không phải là không thể tỉnh dậy." Bạc Cận chỉ vào các chỉ số hiển thị phía trên nắp buồng, "Khi chỉ số giảm thêm 0,7 nữa, em ấy có thể tỉnh dậy và hoạt động vài ngày."
Trì Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua bàn tay đang siết chặt của Cảnh Hi, anh vươn tay nắm lấy.
Nhìn sâu vào người na đang nằm trong buồng bảo vệ, anh ngẩng đầu nói với Bạc Cận: "Đi xem cha của Cảnh Hi thôi."
Cảnh Hi tuy không thúc giục, nhưng Trì Nghiêu hiểu được cảm giác cấp bách đó.
Cảnh Hi ngẩn ra: "Mới gặp đây thôi, không cần vội—"
Trì Nghiêu: "Anh vội."
Bạc Cận gật đầu, dẫn họ sang một căn phòng khác.
Lòng bàn tay của Cảnh Hi đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
"Ngài nói omega chịu tổn thương lớn hơn, vậy còn alpha thì sao?"
Bạc Cận: "Những người khác cũng cần được điều trị định kỳ, đến giờ thì cơ bản không còn ảnh hưởng gì đến sinh hoạt nữa."
"Thế còn ông?"
Trì Nghiêu hỏi.
Khóe môi Bạc Cận hơi nhếch lên.
"Mức độ bức xạ như vậy không ảnh hưởng gì đến cha."
Trì Nghiêu điềm tĩnh gật đầu: "Cũng đúng, dù sao ông cũng không phải con người."
Bạc Cận: "..."
Họ tiến vào một căn phòng tương tự, bên trong có hai buồng trị liệu.
Nhìn thấy người đang nằm trong đó, Trì Nghiêu cảm nhận được đầu ngón tay của Cảnh Hi đang run rẩy.
Bạc Cận tiến đến, chạm nhẹ vào lớp bảo vệ bên ngoài buồng của Cảnh Sân, lớp bảo vệ từ từ mở ra.
Một lúc sau, Cảnh Sâm khẽ ho hai tiếng, từ từ mở mắt.
"Lão Bạc? Sao cậu về rồi? Tôi đã ngủ bao lâu rồi khụ khụ khụ—"
Bạc Cận khẽ gật đầu về phía Cảnh Hi.
"Dẫn thằng nhóc của anh đến thăm anh."
Vẻ mặt Cảnh Sâm khựng lại, cứng đờ quay đầu.
"Hi Hi—"
Bắt gặp khóe mắt đỏ hoe của Cảnh Hi, Trì Nghiêu lặng lẽ buông tay cậu ra.
"Cha."
Cảnh Hi tiến đến bên cạnh buồng trị liệu của ông, "Xin lỗi, cha đã phải chịu khổ rồi."
Cảnh Sầm nắm lấy tay cậu, giọng nghẹn ngào: "Người nên xin lỗi là cha, để con còn nhỏ như vậy đã phải ở một mình—"
Nói đến một nửa thì ông nghẹn lại, không thể nói tiếp được.
Bạc Cận đứng một bên chứng kiến: "..."
Đây mới là cách đoàn tụ của cha con sao?
Ánh mắt ông lướt về phía Trì Nghiêu, nhưng đối phương lại chẳng có biểu cảm gì.
Bạc Cận: "..."
Thôi vậy, chẳng trông cậy gì được.
Thực ra những khung cảnh đoàn tụ cảm động như thế này, không biết từ nhỏ đến lớn, Trì Nghiêu đã bao nhiêu lần tưởng tượng trong đầu.
Có lẽ vì kỳ vọng quá lớn, sau mỗi lần thất vọng, trái tim anh dần nguội lạnh, không còn có thể sưởi ấm lại.
Dù giờ đây thực sự đoàn tụ với song thân, bỏ qua những chuyện khác, anh cũng không thể nào cảm thấy hân hoan, vui vẻ thật sự.
Nghĩ đến đây, anh nhìn về phía Cảnh Hi.
Có lẽ không phải là vì sự mong mỏi đoàn tụ với người thân đã giảm đi, mà là vì chỗ trống tình cảm đó đã được lấp đầy bởi một người khác.
Hai cha con nhà họ Bạc đứng đó, mặt không chút biểu cảm, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
Cảnh Sân, với giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt, giọng khàn khàn nói: "Hi Hi, con yên tâm, cha có tiền, nhất định sẽ không để con bị gả đi đâu."
Cảnh Hi: "? Con không thiếu tiền."
Bạc Cận/Trì Nghiêu: "... Tôi cũng không thiếu tiền."
Cảnh Hi: "???"
Ngày hôm đó, tất cả các buồng trị liệu được đưa về Đế Đô Tinh cùng với chiến hạm Huyền Vũ, và được chuyển tới phòng thí nghiệm của Cừu Thiên Lâm.
Chiều cùng ngày, quân đội tổ chức cuộc họp tổng kết sau chiến tranh, Bùi Chấn Nhạc với tư cách là tổng tư lệnh đã đích thân chủ trì.
Trong phòng họp rộng lớn, ánh mắt Bùi Chấn Nhạc lướt qua các sĩ quan cấp tướng, sắc mặt nghiêm nghị.
"Quy mô của cuộc chiến lần này là chưa từng có, chúng ta đã mất rất nhiều đồng đội, phải trả một cái giá rất đắt. Nguyên nhân, tôi nghĩ có người trong số các vị ở đây đã biết rồi. Trước khi vào chủ đề chính, tôi sẽ giới thiệu hai người."
Lời vừa dứt, Lâm Trình Đức từ ngoài cửa bước vào, ngồi xuống vị trí bên tay trái của Bùi Chấn Nhạc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông cười cười, nhẹ nhàng nói: "Mọi người vẫn còn nhớ tôi chứ?"
Tất cả mọi người đứng dậy chào: "Chào ngài thượng tướng!"
Lâm Trình Đức xua tay, ra hiệu họ ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Bùi Chấn Nhạc, ra hiệu cho ông tiếp tục.
Bùi Chấn Nhạc nhìn ra phía cửa: "Vào đi."
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, khi thấy Bạc Cận bước vào, nhiều người không kìm được mà hít một hơi lạnh.
Thiếu tướng Bạc quả nhiên vẫn còn sống!
Bạc Cận chào ba vị thượng tướng bao gồm Bùi Chấn Nhạc, sau đó quay lại khẽ gật đầu với những người khác, rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Bùi Chấn Nhạc: "Vậy thì cuộc họp hôm nay chính thức bắt đầu, trước khi phân tích dữ liệu chiến trường, chúng ta hãy tìm hiểu về cái gọi là thể cải tạo trước—"
Trong khi cấp cao đang họp, Trì Nghiêu với gương mặt lạnh lùng đang ngồi trong phòng thí nghiệm của Cừu Thiên Lâm.
Vừa mới kết thúc chiến tranh trở về Đế Đô Tinh, kết quả là còn chưa kịp nhìn thấy con gái đã bị đưa đến đây.
Trì Nghiêu nhíu mày: "Kết quả vẫn chưa có sao?"
Cừu Thiên Lâm đẩy gọng kính lên: "Mới chỉ một phút thôi, xin kiên nhẫn một chút."
Hắn liếc nhìn Thiết Hùng đang ngồi xếp bằng trên đất, hiếm khi tốt bụng mà lấy miếng đệm ghế ra đặt xuống sàn.
"Ngồi đây đi."
Thiết Hùng đang nghịch cá vàng, nhìn miếng đệm ghế rồi lại ngẩng lên nhìn Cừu Thiên Lâm, vô thức nắm lấy ống quần của Trì Nghiêu, thân thể hơi co lại.
"Mặt đất mát lắm."
Cừu Thiên Lâm: "..."
Thiết Hùng nhìn Trì Nghiêu: "Lão đại, con cá lười này cũng phải tiêm sao? Có làm bụng nó bị chọc thủng không?"
Trì Nghiêu liếc nhìn quả bóng nước treo trên cổ nó, lạnh nhạt nói: "Không, nhưng có thể sẽ chọc ruột nó ra."
Thiết Hùng: "!!!"
Trong lúc chờ kết quả, Cừu Thiên Lâm hỏi: "Sau khi tiêm thuốc sửa chữa, cậu cảm thấy thế nào?"
Trì Nghiêu: "Giải phóng pheromone ổn định hơn, nhưng ngoài điều đó ra thì không có thay đổi gì."
Cừu Thiên Lâm: "Vậy sau đó cậu còn bị hóa thú không?"
"Không."
Trì Nghiêu mỉm cười, "Nhưng khả năng kỳ lạ của tôi thì vẫn còn."
Cừu Thiên Lâm: "Khả năng kỳ lạ?"
Chưa đợi Trì Nghiêu trả lời, máy đã phát ra tiếng báo hiệu, kết quả xét nghiệm đã có.
Cừu Thiên Lâm mất hứng tiếp tục trò chuyện, lập tức mở bảng xét nghiệm ra.
Trì Nghiêu liếc qua những dãy số liệu dày đặc, hoa cả mắt.
"Thế nào?"
Xem qua một lát, Cừu Thiên Lâm nói: "Từ kết quả mà xét, đứa trẻ này và dạng tổ hợp gen dị thường của cậu khác nhau, nó chính là thể cải tạo, chứ không phải con của thể cải tạo."
Trì Nghiêu: "Nhưng chính tay tôi đã mổ bụng mẹ nó ra mà."
Cừu Thiên Lâm nhìn Thiết Hùng đang mặt mày ngơ ngác, phỏng đoán: "Còn một khả năng nữa, nếu mẹ nó bị đưa đi cải tạo trong giai đoạn đầu mang thai, thì sẽ liên lụy đến cả nó."
Trì Nghiêu nhíu mày.
Bạch Dật nói anh là đứa con duy nhất của thể cải tạo, lúc đó anh nghĩ đối phương nói vớ vẩn, nhưng bây giờ xem ra cũng không hẳn là sai.
"Hai đứa trẻ này còn nhỏ, nếu thử dùng thuốc, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn người trưởng thành." Cừu Thiên Lâm nói.
Trì Nghiêu vuốt ve mái tóc mềm mại của Thiết Hùng, im lặng một lát.
"Cũng chẳng vội gì."
Thà tự mình thử thuốc còn hơn để đứa trẻ mạo hiểm sao?
Cừu Thiên Lâm có phần ngạc nhiên: "Cậu không tệ như tôi nghĩ."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Anh cũng không tốt như tôi tưởng."
Cừu Thiên Lâm: "..."
Hắn lấy từ két an toàn ra một ống thuốc đưa cho anh.
"Đây là thuốc sửa chữa đã được cải tiến theo phản hồi của cậu, tôi khuyên cậu nên tiêm trong môi trường không bị quấy nhiễu."
Trì Nghiêu: "..."
Ý là muốn nhốt anh lại sao?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lát sau Cảnh Hi đẩy cửa bước vào.
Trì Nghiêu: "Cuộc họp kết thúc rồi?"
Cảnh Hi gật đầu, bế Thiết Hùng đang chạy đến đòi ôm vào lòng.
"Thống soái còn có vài việc phải bàn với thiếu tướng Bạc, có lẽ sẽ về muộn."
Không phải về muộn, có khi không về luôn thì đúng hơn nhỉ?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Trì Nghiêu không nói ra.
Nửa giờ sau, xe lơ lửng hạ cánh tại căn nhà nhỏ trong khu quân sự của Cảnh Hi.
Thiết Hùng chưa từng đến đây, tiềm thức biết rằng đây là địa bàn của Cảnh Hi, vừa xuống xe liền chủ động nắm tay cậu, rõ ràng là muốn ôm chân rồi.
Trì Nghiêu thật không nỡ nhìn, gõ nhẹ một cái vào trán nó.
"Con chó nịnh nọt."
"Anh ơi, đây là nhà của anh à?" Thiết Hùng cố kiềm chế sự phấn khích hỏi.
Cảnh Hi gật đầu, dắt nó vào trong.
"Em thích thì sau này cũng có thể ở đây."
Mấy tháng không quay về, nơi này gần như không có gì thay đổi so với lúc rời đi, ngoại trừ sau lưng con mèo to lạnh lùng kia là một đàn mèo con.
Trì Nghiêu mắt sáng lên, bước chân nhanh chóng.
"Lạc, Đào, Khoai, Ngô, Sắn——"
Thiết Hùng liền lao đến: "A! Mèo con!"
Cảnh Hi: "..."
Cậu vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ của Yểu Yểu, cùng với tiếng la lối hoảng hốt của hai người.
Cảnh Hi bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt không khỏi ánh lên nụ cười.
Nơi này, cuối cùng cũng có cảm giác như nhà.
Buổi tối, khi Cảnh Hi xong việc, từ thư phòng bước ra tìm một vòng mới thấy Trì Nghiêu đang ngồi dưới hành lang ở sân sau.
Anh đang nhìn Thiết Hùng và Yểu Yểu chơi đùa mà xuất thần.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Cảnh Hi bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Lúc rời đi, Đế Đô Tinh vẫn còn rất lạnh, bây giờ đã vào mùa xuân ấm áp.
Cơn gió nhẹ đêm xuân thổi qua, cuốn theo cả những u uất trong lòng.
Trì Nghiêu thu lại ống thuốc trong tay, quay đầu: "Khi nào mở phiên tòa?"
Cảnh Hi liếc qua: "Quy trình xét xử, nhanh nhất cũng phải hai tháng."
Trì Nghiêu: "Những người cải tạo sẽ xử lý thế nào?"
"Ý trên là trước tiên sẽ tập trung sắp xếp họ trên một hành tinh, rồi mới xem xét tội danh sau."
Cảnh Hi nhìn đứa trẻ đang chơi trong sân, thấp giọng nói: "Danh sách đã được tổng hợp một phần, có rất nhiều thể cải tạo không có người thân."
"Cho dù có, mỗi năm mất tích nhiều người như vậy, lâu rồi cũng thành chuyện thường, thêm vào đó là các tầng bảo hộ, có mấy người tìm được?"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Cái đế quốc to lớn này trông có vẻ rất an toàn, nhưng nơi nào cũng đầy rẫy bùn lầy, chỉ cần bước sai là sẽ sa vào vũng bùn, không thể thoát ra được."
Cảnh Hi đan tay mình vào tay anh, nắm chặt.
"Nếu anh rơi vào vũng bùn, ít nhất em sẽ kéo anh ra."
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Trì Nghiêu ngược lại bật cười.
"Không đúng, anh không phải rơi vào vũng bùn, mà là mọc lên từ vũng bùn."
Cảnh Hi: "..."
Kể từ khi trở lại Đế Đô Tinh, Trì Nghiêu luôn trầm ngâm, dù miệng không nói ra nhưng Cảnh Hi ít nhiều cũng đoán được vài phần.
Cậu do dự một lát, khẽ nói: "Bất kể vì lý do gì mà Thiếu tướng Bạc tham gia quân đội, công trạng của ông ấy là thật, chỉ cần ông ấy không tham gia vào các hoạt động buôn bán người hay thí nghiệm bất hợp pháp, thì cho dù có bị kết tội cũng sẽ không quá nặng."
Trì Nghiêu đầu ngón tay khẽ động, thản nhiên hỏi: "Đoán là bị phán bao nhiêu năm?"
Cảnh Hi suy nghĩ một chút: "Yên tâm, dù sao đi nữa cũng sẽ không nặng hơn anh đâu."