Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 48



Giờ ăn ở đây rất khó hiểu, sau bữa trưa phải đợi đến 7 tiếng mới có thông báo bữa tối.

Khi Trì Nghiêu ra ngoài, hành lang đã toàn người.

Người chơi đi ngang qua đều không nhịn được liếc nhìn anh, đi được mấy bước liền bắt đầu thì thầm.

"Gã thần côn kia cũng được đấy, còn tính được cả súng giấu trong tượng điêu khắc nữa."

"Tính toán gì chứ? Tôi thấy chỉ là đoán bừa thôi."

"Nhưng mà anh ta dùng nhẫn để đỡ đạn, không phải người bình thường có thể làm được đâu."

"Đó là nhẫn của anh ta lợi hại, không biết ở đâu có thể mua được."

Khi nhìn thấy Cảnh Hi bước ra, Trì Nghiêu đang định đến trêu cậu, thì bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nói đáng ghét.

Alpha tóc xoăn khập khiễng bước qua trước mặt anh, khẽ giọng mỉa mai: "Đồ phế vật vô dụng, chỉ biết chơi chiêu trò, lần sau mày sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!"

Trì Nghiêu: "Vậy giờ để tôi nói cho anh biết, tôi sẽ khiến anh vấp ngã rồi đạp gãy luôn chân còn lại."

Alpha tóc xoăn hoàn toàn không ngờ anh lại phản ứng như vậy, dừng lại một chút: "Gì—Á!"

Chưa đợi hắn kịp phản ứng, đã bị vấp ngã xuống đất, cơn đau từ chân truyền tới.

Các người chơi trong hành lang nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đều quay lại, chỉ thấy "thần côn mặt lông" giẫm lên người đang nằm dưới đất mà đi qua, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

Trì Nghiêu thản nhiên đi đến bên cạnh Cảnh Hi, hơi ngẩng đầu: "Đi thôi, lão thợ mỏ chột mắt."

Cảnh Hi: "..."

Cậu liếc nhìn tên tóc xoăn đang lăn lộn dưới đất, rồi đi theo Trì Nghiêu ra ngoài.

Đây mới là trạng thái bình thường của Trì Nghiêu, cố tình trả lời sai để cứu người gì đó, không thể nào.

Vẫn là nhà hàng đó, lần này đổi thành ăn theo bàn, cả sảnh rộng lớn bày bốn mươi chiếc bàn vuông, thức ăn đã được dọn sẵn.

Bữa trưa khiến mọi người ám ảnh tâm lý, các người chơi cẩn thận bước vào, không tự chủ mà nhìn lên trần nhà, sợ quả cầu kim loại đó lại xuất hiện.

Tổng cộng có 160 chỗ ngồi, vừa đủ cho 160 người.

Nghe thấy robot nói có thể ngồi tùy ý, mọi người cũng không nhìn ra được manh mối gì, mỗi người tự chọn một chỗ mà ngồi xuống.

Trì Nghiêu và nhóm của họ vừa đúng bốn người, chọn chiếc bàn ở góc mà họ đã ngồi vào buổi trưa.

Lữ Mông đặc biệt múc một bát canh gà đặt trước mặt lão đại nhà mình.

"Lão đại—đại sưu, uống canh bổ thân đi."

Rồi hắn đặt thêm một đĩa cải chua xào bên cạnh bát canh gà.

"Món anh thích nhất."

Mùi chua xộc lên mũi, Trì Nghiêu hắt hơi liền ba cái: "Cất đi!"

Lữ Mông: "..."

Hắn nhìn đĩa cải chua xào trong tay, rồi đặt trước mặt Cảnh Hi.

"Cảm ơn vòng trước nhé."

Cảnh Hi không đổi sắc mặt nhận lấy, gắp một miếng cho vào miệng.

Không ngon bằng bà làm.

"Hừ—"

Lệ Viễn nhìn mà nhăn nhó.

Gã nhớ lão đại chưa bao giờ đụng vào đồ chua, sao dạo này khẩu vị lại lạ lùng thế này?

Khóe mắt thấy Trì Nghiêu lần thứ mười lén nhìn qua, Cảnh Hi xoay cổ tay, miếng cải đang gắp đưa đến trước mặt Trì Nghiêu.

"Nếm thử không?"

Bộp.

Lệ Viễn kinh ngạc đến nỗi làm rơi đũa xuống bàn.

Lão đại, anh giữ ý tứ một chút đi!

Lữ Mông đang nhai thịt bỗng ngẩng đầu, nhìn miếng cải đó với ánh mắt cảnh giác.

Tình huống không ổn.

Mùi chua vừa đến gần, cả người Trì Nghiêu đã không ổn.

Nhưng miếng cải chua này là Cảnh Hi gắp, điều đó rất đáng để thử thách.

Bao nhiêu sóng gió lớn đã vượt qua, không thể lật thuyền chỉ vì một miếng cải được.

Anh nheo mắt quan sát một lúc, rướn cổ ra há miệng.

"Hei yo!"

"Hê ha!"

Hai kẻ cơ bắp giả gái đột nhiên cùng lúc đứng lên hét lớn.

Cảnh Hi giật mình, miếng cải rơi đúng vào bát của Trì Nghiêu.

"..."

Nhìn miếng cải vừa rơi khỏi miệng mình, Trì Nghiêu: "..."

Những thứ trong bát này đều không thể ăn được nữa.

Trong nhà hàng không khí vốn đã căng thẳng, bị một tiếng hô này, mọi người đồng loạt nhìn lại.

Lệ Viễn/Lữ Mông: "..."

Thấy lão đại cũng quay đầu nhìn, Lệ Viễn nuốt miếng thịt trong miệng, cười tươi rói: "Hôm nay trời đẹp nhỉ!"

Lữ Mông định giảm bớt sự xấu hổ, nghe gã nói vậy, dùng giọng phát thanh viên chính quy tiếp lời: "Xuân về, hoa nở, lại đến mùa vạn vật sinh sôi nảy nở."

Mọi người thu ánh mắt về: "..."

Có bệnh.

Ăn được một nửa, trong nhà hàng bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán khe khẽ.

"Đĩa của tôi không có số."

"Đĩa của tôi cũng không có."

"Của tôi cũng không, có khi nào nó nằm dưới đáy những đĩa thức ăn này không?"

Rầm!

Trần nhà đại sảnh một lần nữa nứt ra, hạ xuống một quả cầu kim loại quen thuộc.

【Trò chơi vòng hai chính thức bắt đầu—】

Bọn họ được robot dẫn ra khỏi lâu đài.

Vừa bước ra khỏi cổng, gió lạnh đã thổi ập vào mặt, như những chiếc đinh băng đâm vào da thịt.

"M* nó! Lạnh quá!"

"Không thể để ngày mai chơi sao?"

"Trò này chẳng cần chơi gì cả, ở ngoài này lâu một chút là đã có thể loại được một nhóm rồi."

Trì Nghiêu và Cảnh Hi đi cuối đội.

Thời tiết lạnh như vậy, Trì Nghiêu cuối cùng cũng cảm nhận được lợi ích của bộ râu dán đầy mặt.

Thật mẹ nó ấm.

Nghĩ đến miếng cải rơi vào bát kia, anh nghiêm túc nói: "Vị giác của cậu có phải từng biến dị không?"

Cảnh Hi: "..."

Cậu đút tay vào túi, cố ý thay đổi cách đi.

"Biến dị là anh thì có."

Ánh mắt Trì Nghiêu lóe lên, cúi đầu tự giễu: "Tôi quả thật từng biến dị."

Cảnh Hi chỉ nghĩ anh đang cố chấp, ra vẻ an ủi mà châm chọc: "Anh người không phải người, lưỡi tất nhiên cũng không phải lưỡi người, bình thường thôi."

Trì Nghiêu nhìn cậu một cái thật sâu, cười khẩy: "Cái miệng của cậu dạo này càng ngày càng sắc nhỉ?"

Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh: "So với anh thì còn kém xa."

Trì Nghiêu tự tin mỉm cười: "Đương nhiên."

Cảnh Hi: "..."

Không có ý khen đâu.

Bọn họ vòng qua hơn nửa khu vui chơi, đến một sườn dốc.

Dọc đường đi chỉ có hai bên đường là có đèn mờ, những chỗ khác đều chìm trong bóng tối.

Trì Nghiêu và Cảnh Hi cãi nhau vô thưởng vô phạt, khóe mắt lia qua hai bên đường.

Những chỗ đó đều được che chắn bằng chất liệu chống ánh sáng, với thị lực của anh cũng chỉ có thể nhìn đại khái.

Tất cả người chơi bước lên băng chuyền đến đỉnh sườn dốc, ánh đèn trên đường đều tắt hết, hoàn toàn tối đen.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thứ gì đó không biết tên tóm lấy mắt cá chân, kéo vào vực sâu không đáy.

Gió lạnh, bóng tối, nỗi sợ hãi lan tràn trong đám đông.

"Rầm!"

Phía trước đột nhiên sáng lên.

Một con đường ánh sáng uốn lượn từ trên dốc xuống dưới, chia ra thành nhiều nhánh đan xen chồng chất tỏa ra bốn phía.

Nơi ánh sáng đi qua, từng trạm kiểm soát được thắp sáng.

"Cái, cái này là muốn chúng ta trượt xuống sao?"

"Kia là cái gì? Cái đu quay lớn à?"

"Cái kéo kia to quá!"

"Máy chém, máy chém kìa!"

Nhìn rõ những trạm kiểm soát kia, ai nấy đều tái mặt.

Con đường ánh sáng trong bóng tối này dẫn đến đâu, không phải thiên đường thì cũng là địa ngục.

Quả cầu kim loại lại lần nữa bay đến trước mặt họ.

【Vòng chơi thứ hai — Xe đụng cực hạn! Bây giờ, xin mọi người ghi nhớ quy tắc.】

Khi âm thanh vừa dứt, một màn hình ảo phóng to trước mặt họ.

Trên màn hình trình chiếu hình ảnh mô phỏng bằng hoạt hình.

Mọi người được phân nhóm theo vị trí ngồi lúc ăn, bốn người một nhóm, hai người một xe đụng, một người điều khiển hướng đi, một người điều khiển tốc độ.

Xe đụng phải vượt qua tất cả các trạm kiểm soát trên đường ánh sáng để đến đích cuối cùng.

Tại điểm đích có vẽ bốn mươi chỗ đỗ xe, trước khi đếm ngược kết thúc, xe đụng phải đỗ vào chỗ, và không được chèn vạch.

Nếu trong nhóm có một chiếc đỗ ngoài chỗ đỗ xe, thì cả bốn người trong nhóm đều bị loại.

Sau khi xem xong quy tắc, có người đã mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Không nói đến con đường ánh sáng lơ lửng giữa không trung và những trạm kiểm soát tàn khốc kia, cho dù thuận lợi đến được đích, cũng có khả năng bị va đụng văng khỏi chỗ đỗ xe.

Trong tình huống lý tưởng nhất, chỉ có tám mươi người có thể thuận lợi tiến vào vòng sau.

Nghĩa là vòng này, ít nhất một nửa số họ phải chết.

Sau khi phát hết quy tắc, đèn phía bên bật sáng, trên giá đỗ nhiều tầng bằng kim loại xếp hàng tám mươi chiếc xe đụng.

Quả cầu kim loại: 【Xin mời mọi người trong ba phút vào xe.】

Nhưng nói xong rồi, không ai dám lên.

Hoạt hình vừa rồi chỉ diễn giải hai trạm kiểm soát, còn hơn mười trạm khác vẫn chưa biết.

Ai chạy lên trước, người đó chết trước.

"Tôi chưa từng chơi xe đụng bao giờ." Trì Nghiêu là người đầu tiên bước ra, chọn một chiếc màu hồng chói lóa.

Lữ Mông vừa định đi theo, lại thấy lão đại nhà mình ngoắc tay với tên lão công nhân mỏ mắt chột.

Trì Nghiêu: "Lại đây, anh trai chở cậu đi hóng gió."

Chân Lữ Mông bước ra rồi lại rụt trở về: "......"

Lão đại không phải thật sự để ý đến tên công nhân mỏ này chứ?

Mắt nhìn kiểu gì vậy trời.

Cảnh Hi vốn định ngồi chung xe với Lệ Viễn: "......"

Lệ Viễn kéo cổ tay Cảnh Hi lại, nhìn Trì Nghiêu với ánh mắt đầy cảnh giác: "Đừng đi, tôi thấy hắn không có ý tốt đâu."

Cảnh Hi: "...... Anh ấy không thể làm gì tôi, hai cậu ngồi chung đi."

Lệ Viễn và Lữ Mông nhìn nhau, suýt chút nữa nôn bữa tối ra ngoài.

Cảnh Hi ngồi vào ghế lái bên kia, trước mặt chỉ có một vô lăng, điều khiển tốc độ ở bên phía Trì Nghiêu.

"Tôi điều khiển tốc độ." Cảnh Hi muốn đổi chỗ với anh.

Với cái tính cách thích làm bừa của Trì Nghiêu, để anh ấy điều khiển tốc độ có khả năng sẽ xảy ra chuyện.

Trì Nghiêu tựa vào cửa xe thấp lè tè, chậm rãi nói: "Cậu thật sự muốn để tôi điều khiển hướng đi?"

Cảnh Hi: "......"

Nếu như cái tên này không ngừng quay đầu lung tung, có vẻ cũng không ổn lắm?

Lệ Viễn và Lữ Mông ngồi trên chiếc xe màu xanh dạ quang bên cạnh, lớp trang điểm dày đặc bôi trét trên mặt kết hợp với màu xanh dạ quang, không khí hoang dã đầy sự cuồng nhiệt của quán bar đêm.

Lệ Viễn nắm lấy vô lăng thử cảm giác: "Lát nữa nghe tôi chỉ huy nhé, cô em to bự~"

Lữ Mông mặt nghiêm lại: "Anh chỉ cần lái xe đi thẳng là được rồi, chị đại à~"

Chờ họ chạy đến điểm xuất phát, những người khác mới đùn đẩy nhau lên xe, dừng lại xa xa phía sau.

Trên chiếc xe đụng màu xanh lam, alpha tóc xoăn không ngừng hít vào.

Tuy đã được sơ cứu, nhưng chân co lên thế này vừa khéo kéo vào chỗ bị thương.

"Này, tôi cảnh cáo cậu, nếu dám không phối hợp, tôi sẽ vứt cậu xuống dưới lưỡi dao đấy." Beta tóc bện ngồi bên cạnh cảnh cáo.

Alpha tóc xoăn tức muốn chết, nhưng đành nghiến răng không dám nói lời nào.

Hắn bị thương, không ai muốn chung xe với hắn, đi qua đó cũng chậm hơn người khác, không giành được ghế điều khiển hướng đi.

Ánh sáng trên quả cầu kim loại lóe lên, kính chắn gió phía trước tất cả các xe đụng đều hiện lên đồng hồ đếm ngược.

Vừa đến giờ, Cảnh Hi liền cảm giác mình bị hất văng ra ngoài.

Vốn dĩ là xuống dốc, Trì Nghiêu còn đạp hết ga.

Với gia tốc thế này cùng trọng lượng xe, Cảnh Hi hoàn toàn không nghi ngờ gì rằng họ sẽ bị văng ra khỏi đường giữa chừng.

Cảnh Hi: "Giảm tốc!"

Trì Nghiêu: "Cậu cầu xin tôi đi."

Cảnh Hi nhíu mày, hơi nghiêng tay lái.

Xe lập tức nghiêng qua va vào dải chắn ven đường.

Xe đụng bọc một lớp chất liệu cao su đàn hồi xung quanh, hễ va phải liền bật ngược ra.

Vì tốc độ quá nhanh, xe đụng trực tiếp bật qua phía bên kia của dải chắn.

Xe xanh dạ quang chạy ngay phía sau xe hồng.

Lệ Viễn và Lữ Mông trơ mắt nhìn chiếc xe của lão đại nhà mình như bị trúng tà, chạy kiểu chữ "Z" với tốc độ cao, va hết bên này đến bên kia của con đường, vừa va vừa trượt xuống dưới.

Họ: "......"

Nhìn thôi đã muốn say xe rồi.

Trong xe, cơ thể của Trì Nghiêu và Cảnh Hi không ngừng đong đưa theo từng cú va chạm.

Trì Nghiêu bị tóc tết quật vào mặt mấy lần, chửi thầm một tiếng, dứt khoát cuộn tóc lại quấn vào cổ: "Cậu có biết lái xe không đấy?"

Cảnh Hi lạnh mặt: "Lần đầu lái xe thiếu nhi, kỹ thuật không tốt, cố chịu một chút là qua thôi."

Trì Nghiêu: "......"

Dám chọc tức anh?

Trì Nghiêu cười nhạt: "Cậu không có tuổi thơ à?"

Cảnh Hi đốp lại: "Tuổi thơ của tôi đều ở dưới mỏ."

Trì Nghiêu chế nhạo: "Trùng hợp ghê, tôi sinh ra đã là kem cây, cũng chẳng có tuổi thơ."

Cảnh Hi: "............"

Trò chơi trình độ như thế này đối với Trì Nghiêu mà nói thực sự chỉ là trò chơi.

Nhìn thấy cái đu quay lớn phía trước, anh đang cân nhắc có nên giảm tốc để phối hợp với kỹ thuật lái xe tệ hại của đối phương hay không, bên tai chợt nghe thấy đối phương khẽ nói: "Tôi có tuổi thơ, nhưng đã kết thúc khi người đó rời đi."

Lúc này, Trì Nghiêu khựng lại.

Người đó? Người mà cùng tên với anh "Yao" đó hả?

Nhìn thấy chiếc búa lớn đang tới gần, Cảnh Hi định lên tiếng bảo Trì Nghiêu giảm tốc độ thì đã nghe đối phương hừ lạnh một tiếng, dường như không vui cho lắm—