Anh rửa tay rất lâu, cho đến khi lòng bàn tay và mu bàn tay đều đỏ ửng mới dừng lại.
Khi xoay người lại, anh đã trở về với vẻ ngoài bất cần thường ngày.
"Ngay bây giờ."
Khi bước ra khỏi văn phòng, trời đã tối đen.
Trì Nghiêu trong đầu đầy những suy nghĩ, vừa đi vừa hướng về phía bãi đậu xe.
Giang Phong theo sau, nhắc nhở: "Bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, ngài phải đến nhà họ Cảnh——"
"Cảnh Hi!" Sau lưng vang lên tiếng gầm đầy giận dữ của Hoàng Hạo.
Trì Nghiêu quay lại, liền bị hắn kéo cổ tay, lôi ngược trở lại.
"Mẹ nó, cậu đã hứa không cho tôi leo cây mà!" Hoàng Hạo kẹp tay anh lôi về phía tòa nhà huấn luyện.
Trì Nghiêu hơi dùng sức, hất tay hắn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Tôi tốt bụng tha cho anh, anh còn muốn lên nhận đòn?"
Hoàng Hạo cười ngạo nghễ: "Không biết ai mới là người ăn đòn đây."
Mười phút sau, Trì Nghiêu xoa cổ tay bước ra khỏi sàn đấu của phòng huấn luyện, nhặt áo khoác dưới đất lên, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Phía sau, Hoàng Hạo mặt mũi bầm dập nằm sõng soài trên đất, máu mũi chảy dọc theo má.
Các sĩ quan nghe tin đã sớm tụ tập đến đây, nhưng không ngờ rằng trận solo giữa hai thiếu tướng lại kết thúc trong vòng một phút.
Hoàn toàn bị đè bẹp.
Thua thảm hại.
Mấy người thân thiết với Hoàng Hạo vội chạy tới đỡ hắn dậy.
"Hạo Tử, đừng khóc, thua một lần có gì đâu."
Hoàng Hạo nằm bẹp như một con lợn chết: "Mẹ nó, ai khóc đâu."
"Cảnh Hi là trần nhà sức mạnh của quân bộ, thua cậu ấy không có gì đáng xấu hổ cả."
Hoàng Hạo cắn môi, khóe mắt ánh lên tia nước: "Nhưng tôi bị cậu ấy đánh bại chỉ trong một chiêu... hu hu hu hu——"
"Xuống tay thật ác, hạng người như cậu ấy không biết đạo lý đối nhân xử thế, chúng ta nên ít tiếp xúc thôi."
"Không được!" Hoàng Hạo vừa khóc vừa gắng gượng bò dậy, "Tháng sau tôi sẽ tiếp tục tìm cậu ấy đấu, đánh đến khi nào thắng mới thôi!"
Các sĩ quan: "......"
Thôi cậu về ngủ đi.
Trong đoàn tinh tặc, Cảnh Hi ngồi trước bàn, nhìn vào danh sách thành viên mới được sắp xếp lại của Cực Ảnh.
Hơn hai trăm người này, ngoài Trì Nghiêu ra, không một ai trong tên có chữ "yao".
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh Hi: "Vào đi."
Một beta nữ bước vào, xếp gọn đống quần áo đã giặt sạch vào tủ.
"Lão đại, muộn thế này mà vẫn còn bận à?"
Beta này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt dịu dàng, tóc dài được búi gọn sau gáy, mặc một chiếc váy dài, trước ngực đeo cây thánh giá, là một trong hai người hiếm hoi ở nhóm Cực Ảnh, ngoài con chó lớn, luôn sạch sẽ gọn gàng.
Người này tên là Xuân Cầm, phụ giúp Phương Lương quản lý các công việc hậu cần trong đoàn tinh tặc kiêm vai trò bác sĩ, dường như mọi người trong đoàn đều rất sợ cô.
Cảnh Hi ngẩng đầu lên khỏi danh sách, nhìn cô với vẻ suy tư.
"Xuân Cầm, cô ở đoàn nhiều năm thế rồi, có từng gặp ai có tên chứa chữ Yaokhông?"
Xuân Cầm sắp xếp xong đồ đạc, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc: "Chẳng phải là cậu sao?"
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi: "Ngoài tôi ra có ai khác không, người trong đoàn khác cũng được."
Ánh mắt Xuân Cầm dừng trên người cậu lâu hơn một chút, cười nói: "Vậy thì nhiều lắm, cậu muốn tìm người sao?"
Cảnh Hi: "Ừm, nhận một nhiệm vụ."
Xuân Cầm: "Chỉ có mỗi thông tin này thôi à? Không có thông tin về tuổi tác, giới tính gì sao?"
Cảnh Hi: "Khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nam, giới tính thứ hai chưa rõ."
Xuân Cầm mỉm cười đáp: "Được rồi, tôi sẽ về suy nghĩ kỹ, nếu có ai phù hợp sẽ báo lại cho cậu."
Cảnh Hi: "Làm phiền cô rồi."
Dù rằng đều là tinh tặc, nhưng Xuân Cầm lại lịch sự, nhã nhặn, nói năng dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với đám lưu manh kia, vì vậy Cảnh Hi đối xử với cô cũng tốt hơn.
"Lão đại! Anh có ở đó không?"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, một giọng non nớt khàn khàn vang lên.
Cảnh Hi và Xuân Cầm đồng thời quay sang nhìn.
Thiết Hùng vừa chạy vừa thở hổn hển, tóc ướt đẫm dính lên trán bóng loáng.
"Ơ, Xuân Cầm? Chị cũng ở đây à?"
Xuân Cầm lấy khăn tay, ngồi xổm xuống lau mặt cho cậu nhóc: "Muộn thế này còn chạy lung tung à?"
Thiết Hùng đẩy tay cô ra, tự lấy tay áo lau mặt qua loa: "Con có việc cần tìm lão đại."
Nói rồi, cậu nhóc bước chân ngắn ngủn chạy đến bên chân Cảnh Hi, khẽ kéo ống quần cậu.
"Lão đại, con cũng muốn đi huấn luyện."
Cảnh Hi nhíu mày: "Mắt của em—"
Con mắt đeo miếng che hai hôm trước giờ đã lộ ra, long lanh, sáng ngời.
Thiết Hùng sờ sờ mắt, cười ngô nghê: "Hôm nay không phải là đồ hóa trang tinh tặc, mắt liền khỏi thôi!"
Cảnh Hi nhấc cậu nhóc đặt lên bàn làm việc, cẩn thận kiểm tra mắt.
Không phải mắt giả.
Cảnh Hi: "..."
Tại sao cậu lại tin lời một thằng nhóc tinh tặc chứ?
"Lão đại, con muốn đi mà." Thiết Hùng kéo tay áo của cậu lắc lắc, "Mẹ nó Hề Hề với Lương lương đều đi rồi, con không muốn một mình ở đây."
Cảnh Hi nghe cậu nhóc cứ một câu "con mẹ nó", hai câu lại "con mẹ nó", cau mày.
"Em muốn đi cũng được."
Thiết Hùng mắt sáng lên: "Cảm ơn lão đại!"
Cảnh Hi: "Nhưng, trước hết em phải bỏ thói quen nói bậy."
Thiết Hùng ngơ ngác: "Thói quen xấu? Con mẹ nó không có thói quen xấu mà."
Cảnh Hi: "Chữ thứ hai và chữ thứ ba không được nói liền nhau."
Lại là hai từ này? Thiết Hùng tức giận, cực kỳ nghiêm túc nghĩ lại.
"Con mẹ nó? Không được nói liền? Vậy phải nói là con ba nó?"
Cảnh Hi: "..."
Thiết Hùng: "?"
Rõ ràng đã sửa rồi, tại sao lão đại vẫn không vui?
Xuân Cầm bụm miệng, cười không ngừng.
Đêm đến, Cảnh Hi đột nhiên bị ác mộng làm tỉnh giấc, cậu nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, chợt nhớ ra đây là phòng của Trì Nghiêu.
Người cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu ngồi dậy định vào phòng tắm tắm rửa một chút.
Vừa nhấc chăn lên, ngoài cửa truyền đến tiếng động nhẹ.
Đôi mắt Cảnh Hi tối lại, vừa rút quân đao, cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, Thiết Hùng mặc đồ ngủ viền bèo đi vào.
Cậu nhóc dụi mắt, hai chân run run, như thể có thể tự vấp ngã bất cứ lúc nào.
Đây là ngủ mơ màng hay mộng du?
Cảnh Hi nhìn cậu nhóc từng bước đi đến cạnh giường, hai tay níu chặt mép chăn, một chân ngắn cũn nhấc lên định trèo lên giường.
Đáng tiếc giường quá cao, cào cấu một hồi không trèo được lên, người đã ngủ thiếp đi.
Cảnh Hi chờ một lúc, thấy cậu nhóc vẫn không động đậy: "..."
Thuần thục thế này, chắc hẳn là thường xuyên trèo giường.
Thấy cậu nhóc sắp trượt xuống gầm giường, Cảnh Hi vội vàng bế cậu lên giường.
Vừa chạm giường, Thiết Hùng đã lăn một vòng về phía cậu, khuôn mặt tròn trịa cọ cọ vào chân cậu, ngủ ngay lập tức.
Cảnh Hi không dám động đậy, đợi xác định cậu nhóc đã ngủ say, mới cẩn thận dịch cậu vào phía trong.
Trẻ con là những người chân thành nhất, ai tốt với nó, nó sẽ bám theo người đó.
"Nếu như nó cũng gặp được người tốt với nó thì tốt rồi."
Cảnh Hi nhìn cậu nhóc rất lâu, đưa tay giúp nó chỉnh lại bộ đồ ngủ xộc xệch.
Cảm thấy làn da bên dưới tay hơi gồ ghề, Cảnh Hi sờ thử qua lớp áo.
Chẳng lẽ là vết sẹo?
Cảnh Hi lo lắng cậu nhóc bị ngược đãi, cẩn thận vén tay áo cậu lên.
Dưới ánh sáng mờ mờ, Cảnh Hi nhìn thấy trên bắp tay gần bờ vai có một vết sẹo hình số "5" do bị bỏng.
Tại sao trên người một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có vết sẹo như thế?
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Nghiêu: Bà xã, thế nào là đối nhân xử thế?
Cảnh Hi: Đối nhân xử thế là anh đánh em một cú, em trả lại gấp đôi. (đùa thôi)