Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

Chương 47: Tây Hải





Mạnh Tinh giành được quán quân tại cuộc thi Viria, nổi tiếng sau một lần.

Tin tức nhanh chóng được lan truyền trong nước, kèm theo đó là màn trình diễn dương cầm đoạt giải nhất lan truyền điên đảo mọi ngõ ngách trên internet.

Các phương tiện truyền thông đổ xô đưa tin, người dân trong nước tự hào khôn xiết, nhiệt tình ca ngợi Mạnh Tinh đã đem về vinh dự và hào quang cho Trung Quốc.

Mạnh Tinh càng xuất sắc bao nhiêu thì hành vi của Tần Dĩ Nhu càng khiến người ta kinh tởm bấy nhiêu.

Có điều hiện tại chả mấy ai quan tâm tới cô ta.

Tần Dĩ Nhu phạm tội bị bỏ tù, bị công ty quản lý hủy hợp đồng và phong sát, tất cả những tác phẩm thuộc sở hữu của nghệ sĩ có tiếng xấu đều bị quét khỏi kệ, biến mất trong tầm mắt công chúng chưa đến mấy ngày đã không còn ai chú ý, cùng lắm thì lúc nào vô tình nhớ đến lại lôi ra rủa xả vài câu.

Mạnh Tinh đang đứng ở đỉnh cao mà cậu nên có được, trở thành một ngôi sao lộng lẫy chói lọi.

"Ngôi sao cuối cùng cũng sáng lên rồi, cậu ấy đã có thể hoàn thành tâm nguyện của người mẹ viện trưởng.

Tại sao em chỉ là người qua đường thôi mà em phấn khích thế nhể?"
"Cảm động muốn khóc, từ «Tuyệt vọng» đến «Hy vọng», chấn động quá các bác ạ, người phơi bày chân tướng cũng tốt vô cùng luôn."
"Rốt cuộc là ai đăng bài đấy lên nhể....."
Thích Bạch Trà ở nhà xem video diễn tấu của Mạnh Tinh tại hiện trường Viria, từng cơn bão bình luận lướt qua trước mắt.

Cậu nhắm mắt lại, chuyên tâm nghe tiếng đàn của Mạnh Tinh.

Cậu khẽ cong khóe môi.

Vị thần lẳng lặng âm thầm bảo hộ thế gian này đã vạn năm, không người biết đến, không cầu báo đáp, cũng không được đáp lại, là một quãng tu hành cô đơn tịch mịch.

Nghe xong bài hát này, cậu thấy rất vui vẻ.

_
Trường học.

"Cuối cùng cũng quay xong, vất vả thật." Lưu Khải Thanh thở phào nhẹ nhõm, "Gần đây cũng phát sinh nhiều chuyện thật."
"Quả thực rất nhiều." Thôi Hạo lau mồ hôi trên trán, cũng gật đầu phụ họa.

Vốn dĩ ban đầu chỉ có một tuần để ghi hình nhưng vì đủ các thể loại sự cố ngoài ý muốn xảy ra, thời gian bị trì hoãn kéo dài cho tới tận mùa hè, trong khi đó bọn họ còn phải bắt kịp các thông cáo của từng người.


Thời tiết càng ngày càng nóng, như một loại cực hình tra tấn đối với cả khách mời và nhân viên công tác.

Giang Nghiên không tham dự cuộc trò chuyện của bọn họ, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Dư Âm.

Nhóc hải yêu kia đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy còn nhìn thấy cậu ấy ở đây.

Trong phòng hóa trang tạm thời, cậu thiếu niên ngồi trên ghế, đôi mắt rũ xuống, cánh môi trắng bệch hơi hơi mấp máy: "Nóng."
Trợ lý ôm lấy cánh tay mình, lạnh đến run người: "Tiểu Dư à, điều hòa chỉnh xuống tận 16°C rồi, sao cậu vẫn thấy nóng? Tôi bị đông lạnh đến nỗi không chịu nổi nữa rồi."
Dư Âm đã không ổn từ lúc nãy, tự nhốt mình trong phòng điều hòa ngồi hưởng gió.

Trợ lý tưởng cậu nóng, nhưng nhiệt độ này cũng quá thấp rồi.

Dư Âm vẫn lải nhải: "Nóng."
Trợ lý: "......" Tiểu tổ tông đây không chỉ có mạch não khác với người thường, ngay cả cảm giác nóng lạnh cũng không giống người đến vậy sao?
Bây giờ bên ngoài trời đúng là rất nóng, nhưng hắn cầm điều khiển điều hòa chỉnh xuống từng nấc một, tiểu tổ tông vẫn chỉ nhả ra một chữ trước sau như một, nóng.

Trợ lý nhìn cậu thiếu niên cúi đầu an tĩnh, trong lòng thầm thở dài.

Đứa nhỏ này.....!Ca hát rất tốt, chỉ là tính cách hướng nội kín đáo, ngôn ngữ giao tiếp cơ bản cũng có chút khó khăn.

Ngay từ đầu cũng chỉ tình nguyện nói chuyện với một người duy nhất là đạo diễn Tôn, khi ca hát cũng chỉ ngâm xướng, rất ít ca từ được xuất hiện.

Đạo diễn Tôn có lòng muốn bồi dưỡng nhân tài, vì vậy mới tìm nhân mạch để Dư Âm tham gia vào gameshow này, hy vọng cậu có thể giao lưu với nhiều người hơn, hay nói chuyện hơn và khỏe mạnh hơn.

Nhưng hiện tại xem ra, hiệu quả cũng không được tốt cho lắm......!
"Không thể thấp hơn được nữa đâu." Trợ lý đưa bảng điều khiển từ xa của điều hòa cho cậu xem, "Cậu nhìn này, tối thiểu chỉ có thể chỉnh xuống 16°C thôi."
Dư Âm nhìn chằm chằm bảng điều khiển từ xa trong chốc lát, cuối cùng cũng thay đổi một chữ khác: ".....!Khát."
Trợ lý vội vàng vặn chai nước khoáng đưa cho cậu: "Đây."
Dư Âm vươn ra cánh tay thon gầy trắng nhợt, uống uống vài ngụm, sau đó trực tiếp giơ chai nước khoáng lên quá đầu rồi tưới xuống người.

Trợ lý sợ tới mức run rẩy toàn thân: "Tiểu tổ tông cậu lại làm sao thế này? Ở đây không tiện tắm rửa đâu!"
Dư Âm thấp giọng: "Anh, đi....."
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của cậu bám chặt vào tay vịn ghế, gân xanh nổi lên, móng tay dần dần biến nhọn.

Hai chân có xu thế khép lại, chỗ thắt lưng, bụng và đùi dần dần ẩn hiện mọc ra vảy xanh.

"Được rồi được rồi được rồi, tôi đi lấy khăn lau cho cậu." Trợ lý không phát hiện ra sự bất thường của Dư Âm, xoay người ra ngoài.

Trợ lý vừa đi, thiếu niên lập tức ngẩng đầu, con ngươi đen nháy dần chuyển sang màu lam nhạt, trong miệng xuất hiện răng nanh, một đầu tóc đen mọc dài như rong biển đang sinh trưởng, dần dần biến thành màu xanh lam.

Càng thêm tinh tế, huyền ảo, xinh đẹp, vô cùng giống với mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.

Vào thời khắc mấu chốt, Thích Bạch Trà đẩy cửa ra, thấy Dư Âm đang hóa về hình thái yêu, không nói hai lời liền bước qua, nắm lấy cánh tay cậu bé.

Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo ngăn cản cơn khát khô khó chịu.

Tuyết tan thành nước, cuồn cuộn liên tục được vận chuyển vào thân thể Dư Âm.

Ánh mắt thiếu niên run lên, màu tóc và mắt trở lại màu đen, vảy trên người nhanh chóng biến mất, toàn thân nháy mắt khôi phục hình thái người bình thường.

Bấy giờ Thích Bạch Trà mới thu tay lại.

Dư Âm ban đầu khôi phục trạng thái thanh tỉnh, trong mắt còn có chút mê mang.

Cậu ngẩng đầu nhìn người thanh niên có dung mạo tựa tuyết kia, mờ mịt hỏi: "Ngài là Hải Thần đại nhân sao?"
Câu nói này rất trôi chảy, bởi vì không dùng đến ngôn ngữ của nhân loại.

Thích Bạch Trà dùng ngôn ngữ đồng dạng trả lời: "Không phải."
Tự Nhiên Chi Thần hiểu được ngôn ngữ của vạn vật, ngôn ngữ của hải yêu không thể làm khó cậu.

Dư Âm ngơ ngác nói: "Vậy nhất định ngài cũng là một thần minh."
Thích Bạch Trà không trực tiếp trả lời.

Cậu hỏi: "Hải yêu là một bộ tộc dưới biển sâu, tại sao cậu lại lên bờ?"
Giao nhân và hải yêu có vẻ bề ngoài không mấy khác biệt, đều là thân người đuôi cá, dung mạo mỹ lệ, giọng hát động lòng người.

Chỗ khác biệt chính là, giao nhân thiện lương mà yếu ớt, không có sẵn sức chiến đấu, tiếng hát của họ có thể dẫn đường cho những người bị lạc trên biển, thời cổ đại xa xưa thường bị con người bắt giết, tuổi thọ dài 300 năm.

Còn hải yêu tính tình hung hãn, có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất mãnh liệt, dùng giọng hát để dụ dỗ những con thuyền xâm nhập vào hải vực của bọn họ, kéo những kẻ đó xuống dìm chết trong nước biển, lực công kích rất mạnh, tuổi thọ dài mấy nghìn năm.

Hải yêu đều tồn tại ở mực nước mấy ngàn mét dưới biển sâu, không có chuyện thì sẽ không lên bờ.

Tuy rằng có thể sống trên đất liền, nhưng rời nước quá lâu sẽ hiện nguyên hình, thỉnh thoảng cần ngâm mình trong nước biển.


Không có nước biển, vậy thì lấy nước máy rồi thêm chút muối vào cũng có thể chắp vá được phần nào.

Trong khoảng thời gian gần đây thời tiết quá nóng, Dư Âm vẫn luôn ở cùng Giang Nghiên, trường học lại đang cắt nước, hiển nhiên không có đủ thời gian tắm rửa, suýt chút nữa đã bị lộ nguyên hình.

Hải Thần sẽ phù hộ cho con dân dưới biển rộng.

Thích Bạch Trà là Tuyết Thần, thuộc cùng một hệ thủy với Hải Thần, vì vậy mới có thể dùng sức mạnh của nước tuyết giúp Dư Âm bảo trì hình dáng con người.

Nhóc hải yêu này còn rất nhỏ tuổi, ước chừng mới có một trăm, ở tộc Hải yêu cũng được coi là trẻ nhỏ cần được bảo hộ, chung quy không có khả năng bị sóng biển đánh dạt vào bờ.

Thích Bạch Trà liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu lai lịch của Dư Âm, nhưng ban đầu cũng không có ý định quan tâm cậu bé.

Chức vụ công tác của cậu là Tuyết Thần, kiêm thêm công việc tu bổ lỗ hổng thời không bảo hộ thế giới, đối với vạn vật chúng sinh, tất cả trong mắt cậu đều là giống nhau.

Bất kể là hải yêu hay hồ ly, gấu trúc hay kiến, bất kỳ giống loài nào trên đời đều không khác gì con người.

Cậu sẽ không quan tâm rằng một đứa bé người Trung Quốc tại sao lại một mình xuất hiện ở Mỹ, cùng đạo lý ấy, cậu cũng sẽ không quản một nhóc hải yêu nho nhỏ vì sao lại một mình xuất hiện tại lục địa.

Nhưng hiện tại từ hệ thống Ca Hậu, cậu biết được dưới đáy Tây Hải xuất hiện một cái khe, Tây Hải lại là nơi làm tổ của hải yêu, cho nên nguyên nhân Dư Âm xuất hiện trên bờ rất đáng để chú ý đến.

Thích Bạch Trà đến tìm Dư Âm chính là để biết được tình huống ở Tây Hải.

Dư Âm vội vàng nói: "Thần minh đại nhân, dưới đáy biển xuất hiện một cái khe ở vực sâu, vô số đồng bạn đồng tộc của tôi, còn có rất nhiều sinh vật biển đã bị cuốn vào cái khe đó.

Ngoài ra có rất nhiều sinh vật biển kỳ lạ chưa từng thấy bao giờ đã chui ra từ vực sâu, tụi nó còn cường đại hơn cả tộc Hải yêu.....!Các tộc nhân của tôi vì bảo hộ tôi, nên đưa tôi lên bờ....."
Sau đó, cậu lên bờ rồi được đạo diễn Tôn coi thành thiếu niên suýt chết đuối mang về nhà.

Dư Âm dùng ngôn ngữ hải yêu nói một tràng dài, giải thích tình huống gần như rõ ràng.

Sự thật đã chứng minh rằng không phải cậu bé tự kỷ không hay nói chuyện, mà chỉ đơn giản là không thích ứng được với xã hội loài người, cũng không quen thuộc với ngôn ngữ của nhân loại, cho nên mới gập ghềnh gian nan đến vậy.

Thích Bạch Trà hỏi: "Xuất hiện sinh vật gì chưa từng biết đến?"
"Không biết nữa, rất nhiều, rất lợi hại.

Lợi hại nhất là một con yêu quái bạch tuộc." Dư Âm cúi đầu, "Một con bạch tuộc khổng lồ, một ngụm có thể nuốt rất nhiều cá tôm trong biển, còn có cả tộc nhân của tôi....."
Thích Bạch Trà lập tức nhớ tới anh giai bạch tuộc hung ba ba Dư Âm đã vẽ trên tờ phiếu trả lời kia.

Thì ra là thế.

Ngoại trừ Long tộc thời thượng cổ, tộc Hải yêu đã là chủng tộc cường đại nhất ở đáy biển, hiện tại đột nhiên xuất hiện những giống loài khác mạnh hơn, quả nhiên đã xuất hiện lỗ hổng thời không, liên thông hai thế giới với nhau.

Yêu quái bạch tuộc.....!Chắc không phải vị khách dị thế đến từ hệ thống Chủ Thần chứ?
Thích Bạch Trà lập tức vứt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu.

Trên thực tế đương nhiên không phải, thế giới 493 không thuộc về hệ thống Chủ Thần, đó là một thế giới có 90% là đại dương, 10% còn lại là lục địa.

Không có con người, trên đất liền có ba chủng tộc lớn nhất là quỷ hút máu, tinh linh, người lùn, dưới biển có nhân ngư và rất nhiều sinh vật biển kỳ diệu khác, nghe có vẻ rất giống với thế giới cổ tích.

Sự thật thì chả được tốt đẹp như vậy, chủng tộc trong biển trước sau vẫn có ham muốn ngầm chiếm đóng bao phủ phần lục địa cuối cùng, nhấn chìm toàn bộ thế giới xuống đáy biển.

Chủng tộc trên đất liền đương nhiên muốn khai chiến bảo vệ lãnh thổ, mỗi ngày đều có cảnh tượng đổ máu và hy sinh.

Thần minh nơi đó tổng cộng có bốn vị, Hải Thần và Tinh Linh Thần, Huyết Thần, Người Lùn Thần.

Trước mắt, Hải Thần đang ở trạng thái mất liên lạc, còn ba vị kia vẫn online.

Hệ thống Ca Hậu tự xưng nó đến từ thế giới Hải Dương số 493, Thích Bạch Trà liền thử liên hệ với ba vị thần minh thế giới 493, muốn báo tin tức cho nữ vu Pudala, đáng tiếc bên đó không hồi âm.

Loại hành động không hồi âm này khiến Tuyết Thần buồn bực vô cùng.

Thế giới của cậu hiện tại chỉ có mỗi mình cậu chấp pháp thì thôi đi, bây giờ thần minh phụ trách thế giới bên kia lại càng lười biếng, chẳng thể quản được chuyện gì nên hồn.

"Ta biết rồi, ta sẽ xử lý." Thích Bạch Trà để lại một câu, thân hình liền biến mất trong không trung.

Dư Âm sửng sốt, nhìn nhìn không khí trước mắt, còn chưa phản ứng lại, Giang Nghiên đã xông vào.

"Úi giồi ôi, điều hòa để thấp vậy." Một thân lông hồ ly của Giang Nghiên đều dựng thẳng, "Sao người cậu lại ướt thế?"
Lúc này trợ lý cũng cầm khăn lông chạy vào: "Khăn lông tới đây! Ấy, Giang tiên sinh." Hắn gật đầu chào hỏi, lập tức giải thích, "Tiểu Dư bị tạt nước khoáng, tôi lấy khăn cho cậu ấy lau."
"Ồ." Giang Nghiên hỏi, "Tới đây Tiểu Dư nhà anh có lịch trình gì không?"
"Không có lịch trình....." Trợ lý hỏi, "Giang tiên sinh hỏi cái này làm gì?"
"Chương trình đóng máy rồi." Giang Nghiên cong môi cười nói, "Tôi muốn mời bạn cùng phòng của tôi đi bờ biển Tây Hải chơi một chuyến."
Sau khi kiến quốc, linh khí bị loãng, động vật không thể thành tinh, những lão yêu quái từ xa xưa đều đã trốn ở núi sâu rừng già để tu luyện.


Khó khăn lắm hắn mới tìm được một nhóc yêu tinh đồng loại, tuy rằng không cùng giống loài nhưng cũng không muốn tách ra sau khi ghi hình chương trình kết thúc.

Theo như cuốn sách bảo bối hẹn hò mà Phó tổng cho hắn, cách để nhanh chóng thúc đẩy mối quan hệ tình cảm chính là đến thăm nhà đối phương.

Đến được nhà của đối phương chính là tiếp cận được trái tim của đối phương.

Nhà của Hải yêu chẳng phải ở Tây Hải sao?
—— Trong cuốn sách bảo bối hẹn hò, một bước tiến này gọi là gặp gỡ trưởng bối, thông thường chính là bước cuối cùng để chuẩn bị kết hôn.

Có điều trong mắt hồ ly, mấy thứ này không khác nhau là mấy, phổ thông mà.

_
Thích Bạch Trà không trực tiếp tới Tây Hải mà về nhà mình trước.

Theo mô tả của Dư Âm, lỗ hổng vực sâu dưới đáy Tây Hải không hề đơn giản như một lỗ hổng trên tầng ozone, muốn tu bổ lại rất phức tạp, có khả năng phải tốn mấy ngày mấy đêm.

Cậu không thể không nói tiếng nào đã đi trước, vô duyên vô cớ khiến Phó tiên sinh lo lắng.

Thích Bạch Trà vừa mới hiện thân về phòng ngủ, còn chưa kịp đứng vững, giây tiếp theo Phó Minh Dã đã đẩy cửa bước vào: "Anh về rồi đây."
Thích Bạch Trà bị hoảng, ngã ngồi trên giường.

Bây giờ mới có ba giờ, còn lâu mới tới giờ Phó tiên sinh tan làm, sao đã quay về rồi?
Nếu như Phó tiên sinh bước vào sớm hơn một giây, cậu cũng không có cách nào giải thích được sự việc khác xa tầm nhìn của nhân loại này.

Xem ra sau này khi ở nhà cũng phải thi triển pháp lực thật cẩn thận.

Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà đột nhiên té ngã, lập tức khẩn trương tới gần ngồi xổm xuống kiểm tra: "Sao vậy? Chân còn đau à? Bác sĩ nói gãy xương đã lành hẳn rồi mà....."
"Không sao, anh trở về đột xuất, dọa đến em." Thích Bạch Trà cúi đầu nhìn hắn, "Anh về sớm thế? Anh lại lười làm việc đi."
"Nhớ em nên anh về đó.

Công việc làm sao quan trọng bằng em." Sau khi xác nhận không có việc gì, Phó Minh Dã đứng dậy ngồi bên cạnh cậu, "Em không muốn gặp anh à?"
Sau sự cố bị bắt cóc, Phó Minh Dã quyết tâm mỗi ngày phải rút ra nhiều thời gian hơn bồi bên cạnh Thích Bạch Trà, công việc công vụ gì gì đó biến hết sang một bên đi.

"Không muốn." Thích Bạch Trà không chút lưu tình nói, "Em đang muốn nhân dịp nghỉ hè này đi du lịch ở Tây Hải, sau khai giảng lại bận bịu không có cơ hội đi."
Phó Minh Dã thuận miệng: "Cũng được, cùng đi đi."
"Em đi một mình." Thích Bạch Trà nhấn mạnh.

Phó Minh Dã lập tức sửa miệng: "Không được."
Thích Bạch Trà nói: "Anh còn phải đi làm."
Phó Minh Dã vẫn là câu nói kia: "Công việc không quan trọng bằng em."
Thích Bạch Trà bảo đảm: "Em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, em cũng không phải trẻ con."
"Thích tiên sinh vừa mới ra viện nói câu này thực sự chả có mức độ đáng tin gì cả." Phó Minh Dã rất có nguyên tắc, "Anh đi cùng em, bằng không chuyện này không thương lượng gì thêm nữa."
Thích Bạch Trà ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc: "Tiên sinh....."
"Làm nũng cũng vô dụng."
Trà Trà không ở dưới mí mắt hắn, trời mới biết lại sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy bộ dạng hôn mê của Thích Bạch Trà thêm một lần nào nữa.

Vẻ mặt Phó Minh Dã quá kiên quyết nghiêm túc, Thích Bạch Trà không lay chuyển được, bất đắc dĩ thả lỏng: "Được rồi."
Cùng lắm thì khi tới đó thi triển vài pháp thuật, để Phó tiên sinh ngủ mấy ngày liền ở khách sạn.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ ly và hải yêu có quan hệ theo hướng hữu nghị, không phải quan hệ phong nguyệt gì đó đâu, hồ ly chỉ biết tự luyến thôi nha.

Thời điểm hai bạn ấy ra sân đều không có cùng manh mối gì cả, khu bình luận liền tràn ngập tranh luận như "CP này ai công ai thụ", "CP phụ này tuôi chưa tiếp thu được", "Sao lại có người đẩy CP phụ này thế"...!
Chỉ có mình tôi mờ mịt nghĩ nghĩ: Đây không phải CP mà.

Dường như chỉ có mình tôi cô đơn.

.