Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm

Chương 2: Đừng đi mà.



Edit: Ling_


Chương 2.


Sau khi quay về phòng bệnh, trạng thái của Lộ Kiều trở nên bất thường.


Mẹ Lộ nhờ Lộ Kiều rót cho bà cốc nước, gọi mãi mới thấy Lộ Kiều lóng nga lóng ngóng mang nước qua.


Bà cho là Lộ Kiều đang nghĩ đến chuyện kết hôn, đắn đo cả buổi cũng không biết mở miệng thế nào, đành dứt khoát nói thẳng: "Con đã hai tám, mẹ muốn lúc còn sống có thể thấy con lập gia đình cũng khó như vậy sao?"


Bà biết như vậy có hơi ép buộc Lộ Kiều quá, nhưng người làm mẹ, còn không thể sống lâu hơn được nữa, bà không thể không ích kỷ.


Lộ Kiều nặng một bầu tâm sự, lại nghe được mẹ giục mình kết hôn, não muốn nổ tung.


"Mẹ..." Cậu khều giọng, chán nản mệt mỏi: "Con đang suy nghĩ mà, mẹ đừng giục con, đau đầu lắm."


Thôi vậy, bà cũng không phải không biết tính cách của con trai. Mỗi lần Lộ Kiều trưng vẻ mặt này, chứng tỏ cậu đang phiền lòng.


Mẹ Lộ im lặng, không muốn cả hai không vui.


Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, Lộ Kiều dần bình tĩnh lại. Lực chú ý chậm rãi dời đến mu bàn tay, phát hiện nó đỏ bừng, thậm chí còn đau âm ỷ.


Đều tại Khương Dịch Duy, mỗi lần Khương Dịch Duy xuất hiện chắc chắn không phải chuyện vui gì cho cam. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Khương Dịch Duy cũng vậy, chỉ là ngày đó bị thương ở chân, không phải ở tay.


Lúc đó cậu mới là sinh viên năm nhất, chuyên ngành người mẫu của học viện nghệ thuật. Trường gồm nhiều học viện, viện Y học, viện Âm nhạc, xây ngay sát nhau.


*Tương tự như Đại học Quốc gia Hà Nội của mình á, trong đó gồm nhiều trường Đại học khác nhau.


Khương Dịch Duy là sinh viên năm ba Học viện Kiến trúc. Trường hai người cách nhau một con phố, không xa không gần.


Theo logic mà nói hai người chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng vì Học viện Kiến trúc tổ chức hoạt động "Sắc thu vàng rợp", làm cho hai người vốn xa lạ này cùng nhau dây dưa.


Lộ Kiều không biết Khương Dịch Duy cảm thấy thế nào về cuộc gặp gỡ của bọn họ, chí ít trong mắt cậu, từ "dây dưa" này rất chính xác.


Ngày hoạt động "Sắc thu vàng rợp" tổ chức, Lộ Kiều bị Trần Diệp khoa thiết kế thời trang hệ lôi kéo nhờ giúp đỡ. Tới nơi, cậu mới biết đây là biểu diễn thời trang mùa thu của Học viện Kiến trúc.


Dạo một vòng sau sân khấu, Lộ Kiều đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy thẩm mỹ của đám con trai đực rựa khoa kiến trúc thực sự làm cậu quan ngại sâu sắc.


Trang phục của người mẫu có thể dùng từ "Xấu đến ma chê quỷ hờn" để miêu tả. Cậu thật sự chết cũng không muốn giúp, lập tức phẩy tay từ chối: "Thôi vậy, hoạt động của Học viện Kiến trúc thì tìm sinh viên của Học viện Kiến trúc đến đi!"


"Đừng mà!" Trần Diệp túm Lộ Kiều, anh biết Lộ Kiều không vừa ý với trang phục, khẽ giọng: "Trang phục cậu mặc là thằng bạn tớ thiết kế giùm, nhưng nó lỡ làm phần eo quá nhỏ, người khác mặc không vừa."


Nói xong, Trần Diệp nhìn eo Lộ Kiều: "Chắc chắn cậu có thể mặc vừa, trong mấy người tớ quen chỉ có eo cậu là nhỏ nhất. Coi như cậu giúp tớ một việc, lát tớ mời cậu bữa cơm."


"Đây không phải giúp người ta gian lận sao?" Lộ Kiều thầm nói: "Chuyện trường người ta, cậu xen vào làm gì?"


"Cậu cho rằng tớ muốn chắc?" Trần Diệp nói tới việc này liền đau đầu, giọng điệu không vui vẻ gì cho cam: "Em gái tớ theo đuổi một nam sinh bên này, nhờ tớ giúp đỡ."


Lộ Kiều: "Em gái nào của cậu cơ?"


Trần Diệp: "... Em gái ruột."


Trần Diệp dứt lời, kiên quyết đẩy Lộ Kiều vào phòng thay đồ.


Lúc Lộ Kiều mặc trang phục vào phát hiện phần eo quả thực khá nhỏ, may là cậu mới giảm một cân. Nếu là cân nặng trước kia chắc cậu cũng không mặc vừa.


Lúc ở sau sân khấu đợi ra biểu diễn, tầm mắt của mọi người đều cố định trên người Lộ Kiều. Cảm thấy cậu đẹp đẽ gọn gàng lại đứng chung với đám người tầm thường, quá mức chói mắt.


Đợi đến lúc lên, sinh viên dưới sân khấu trực tiếp điên cuồng. Trần Diệp bị tiếng reo hò sốc đến tận óc, che hai tai đồng thời không khỏi cảm khái, thảo nào trong khoa đều lưu truyền câu "Có Lộ Kiều, sẽ không có hoa khôi trường".


Quả thật không phải lời nói suông. Một thằng con trai lại có thể đẹp như vậy, đoán chừng không có cô gái nào muốn đứng cạnh Lộ Kiều.


Lộ Kiều đi một vòng trên sân khấu, sau khí xuống cuống cuồng muốn thay đồ đi về. Hậu trường lộn xộn, không có nơi đặt chân, cậu trực tiếp ôm quần áo chạy đến nhà vệ sinh.


Nhưng thế nào cũng không ngờ được, đúng lúc cậu cởi hết đồ chỉ chừa lại quần trong, Khương Dịch Duy đi vào.


Lộ Kiều sững sờ, quên luôn chuyên mặc quần áo.


Khương Dịch Duy cũng sững sờ, quên luôn mục đích đến nhà vệ sinh.


Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Lộ Kiều mới nói "Tôi đi", mặc quần áo vào.


Cậu cũng không biết vì sao lại cảm thấy căng thẳng, rõ ràng đều là nam, bị thấy hết cũng không cảm thấy gì. Nhưng khoảnh khắc ấy cậu thấy xấu hổ đến mức hoảng sợ, động tác mặc đồ cũng vì thế mà nhanh hơn, một chân vừa luồn qua ống quần, chân còn lại liền trượt ngã.


Cả người ngã xuống đất, mắt cá chân Lộ Kiều nháy mắt sưng lên.


Khương Dịch Duy vươn tay, luồn qua eo Lộ Kiều nâng cậu dậy. Bàn tay ấm áp tràn đầy xúc cảm làm Lộ Kiều toàn thân tê dại, không nhịn được né một chút.


Chân cậu ngã đau, được Khương Dịch Duy cõng đến phòng y tế. Sau khi băng bó xong cậu nhìn Khương Dịch Duy, nói: "Cám ơn cậu."


Khương Dịch Duy đáp: "Không có gì."


Sau đó Khương Dịch Duy liền rời đi, chỉ để lại cho Lộ Kiều khuôn mặt đẹp trai và bóng lưng tiêu sai đến nay vẫn chưa quên được.


Lộ Kiều xin thề cậu không phải hám sắc, nhưng không thể phủ nhận chuyện cậu thích gương mặt Khương Dịch Duy đến mức không kiềm chế được. Nếu có thể sờ sờ chút, chắc sẽ chết mất.


Chẳng qua đến khuôn mặt cũng chỉ có thể tưởng tượng, càng khỏi nói đưa tay sờ.


Nghĩ vậy, Lộ Kiều không khỏi thở dài.


Mẹ Lộ cũng không biết tại sao chỉ đi lấy nước một chuyến, Lộ Kiều lại trở nên ìu xìu như vậy.


Bà đang nghĩ nên nói gì, lại nghe được Lộ Kiều nói: "Mẹ, thật ra con đã có người mình thích."


Lộ Kiều nói câu này xong tâm tình có chút giảm sút, cụp mắt, lời nói đầy bất đắc dĩ: "Được bảy, tám năm rồi, nhưng người ta lại thích người khác. Mấy năm này con vẫn luôn cố gắng quên cậu ấy, nhưng càng cố quên, càng nhớ sâu sắc."


"Vừa nãy... Con gặp lại người ta." Lộ Kiều do dự: "Con đột nhiên cảm thấy, đời này trừ cậu ấy ra, có lẽ sẽ không thích ai khác nữa. Mẹ, con có phải hết thuốc chữa rồi không?"


Mẹ Lộ không trả lời, lẳng lặng nghe, ra hiệu Lộ Kiều tiếp tục nói.


Lộ Kiều hít sâu một hơi, thẳng thắn mở lòng, chậm rãi nói: "Thậm chí con còn không ngừng tẩy não, dối mình rằng người con thích hiện tại vừa béo vừa xấu, không hói thì cũng trọc. Nhưng con nhận ra con còn thích người ta, thì dù xấu xí thế nào vẫn thích chết đi được."


Sau đó cậu thường nghĩ, có phải chấp niệm quá nặng không. Bởi vì không chiếm được, cho nên mới dằn lòng day dứt. Nhưng hôm nay gặp lại Khương Dịch Duy, cậu bỗng hiểu mình với Khương Dịch Duy, ngoại trừ chấp niệm quá sâu, còn muốn "phải có được" và... "tình yêu".


Đối với cậu, Khương Dịch Duy là yêu mà không có được, quả thật không cam lòng, rất thương tâm. Cảm xúc của cậu bị Khương Dịch Duy chi phối, không tự chủ được chính mình. Loại cảm giác này rất tồi tệ, chỉ có thể tự mình nhẫn nại, tự mình cam chịu.


Cái gọi là tình yêu, thật làm con người ta khó có thể đoán được.


Mẹ Lộ không ngờ con trai lại đơn phương một người nhiều năm như vậy, bà không nói ra được lời khuyên từ bỏ hay khích lệ, chỉ có thể nói cho cậu biết: "Tình cảm chính là như vậy, con càng muốn quên, sẽ càng khắc ghi. Biết đâu một ngày nào đó, con sẽ nhận ra người bên cạnh con không phải cậu ấy thì vẫn sẽ ổn thôi."


"Vậy mẹ thì sao?" Lộ Kiều hỏi ngược lại: "Cha quá đáng như thế, chẳng phải mẹ vẫn không phải ông ta thì không thể sao? Nếu như người bên cạnh con không phải cậu ấy, con sẽ sống một mình suốt quãng đời còn lại."


Lộ Kiều rất kiên quyết, làm Lộ mẫu không còn lời nào để nói.


Chấm dứt câu chuyện, Lộ Kiều ở trong phòng bệnh chờ Khương Dịch Duy đến. Cậu không biết vì sao Khương Dịch Duy muốn tìm cậu, trong lòng lo lắng, suy nghĩ xem tý nữa sẽ nói chuyện gì.


Kết quả trong đầu trống rỗng, một lời cũng không nghĩ ra được. Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lộ Kiều lập tức luống cuống.


"Cậu đến rồi à." Cậu đứng lên, ngữ khí cứng ngắc, có chút không biết làm sao.


Khương Dịch Duy "Ừ", đến gần Lộ Kiều. Một tay nhẹ nhàng chặn vai cậu, để cậu tiếp tục ngồi, sau đó hỏi thăm sức khỏe mẹ Lộ.


Mẹ Lộ nhìn Lộ Kiều liền biết Khương Dịch Duy là người cậu thầm mến. Không trách Lộ Kiều được, người đàn ông này toàn thân ưu tú, đoán chừng không ai có khả năng chống cự được.


Đối nhân xử thế cũng khiêm tốn lễ phép, mẹ Lộ cùng hắn hàn huyên vài câu, hiểu sơ sơ nguyên nhân Lộ Kiều lại say đắm Khương Dịch Duy như vậy.


Sau đó trời dần tối, mẹ Lộ mệt mỏi muốn ngủ, không muốn Lộ Kiều và Khương Dịch Duy ở trong phòng.


Lúc Lộ Kiều ra ngoài Khương Dịch Duy vẫn luôn theo sau, bầu không khí im lặng làm Lộ Kiều cảm thấy không tự nhiên.


Cậu quay đầu lại nhìn, do dự mở miệng: "Tôi muốn ra cổng gọi xe, cậu..."


Khương Dịch Duy ngắt lời Lộ Kiều, nói: "Tôi đưa cậu về."


Lộ Kiều không từ chối, cũng không ngại xấu hổ chút. Dù sao chỉ cần có thể ở chung một chỗ với Khương Dịch Duy, xấu hổ bao lâu cũng được.


Gió đêm mùa hạ thổi qua khoan khoái, Lộ Kiều ngồi ghế phụ, chỉ dám nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Hai người không một lời trò chuyện, không có đề tài tán gẫu, giống như bạn mới quen.


Một ngồi ở ghế lái, một ngồi ở ghế phụ. Khoảng cách rất gần, nhưng Lộ Kiều lại cảm thấy trùng trùng xa cách.


Cho nên cả đoạn đường về nhà Lộ Kiều đều phiền muộn, xe đã đỗ ở cửa nhà vẫn thất thần.


Thấy Lộ Kiều đang ngẩn người, Khương Dịch Duy gọi cậu.


Lộ Kiều giờ mới nhận ra đã đến nơi, sẽ lại cùng Khương Dịch Duy ly biệt.


"Tôi về nhé." Cậu đưa tay mở cửa xe, lúc đầu ngón tay chạm tới chốt cửa liền nói: "Cảm ơn cậu."


Khương Dịch Duy nói: "Không cần."


"Ừm." Lộ Kiều gật đầu cười cười, còn nói: "Vậy... Tạm biệt."


Một câu tạm biệt, làm Khương Dịch Duy căng thẳng trong lòng.


Hắn không nói gì, lúc Lộ Kiều bước chân xuống xe theo bản năng nhẹ nhàng kéo tay cậu, không để cậu đi.


"Lộ Kiều." Khương Dịch Duy không ngờ Lộ Kiều sẽ rời đi như vậy, dùng lực nắm chặt tay Lộ Kiều, cuối cùng mở miệng: "Chúng ta nói chuyện đi."


Lộ Kiều bị Khương Dịch Duy nhẹ nhàng kéo một cái, một lần nữa trở lại ghế phụ. Nhìn chằm chằm cổ tay của mình, cậu khẩn trương, tim loạn nhịp: "Nói chuyện gì?"


Dường như Khương Dịch Duy thở dài một hơi, hơi thở yếu ớt làm Lộ Kiều tưởng mình bị ảo giác.


Nhìn Lộ Kiều đang cúi đầu, miệng Khương Dịch Duy giật giật: "Ngẩng đầu nhìn tôi."


Lộ Kiều nghe theo, ngẩng đầu lên. Giây phút ấy, cậu nghe thấy Khương Dịch Duy dùng thanh âm trầm thấp, từng chữ rõ ràng: "Chúng ta nói chuyện xem mắt của cậu."


Tác giả có lời muốn nói:


Khương Dịch Duy: Chuyện hẹn hò này, chỉ có thể hẹn với tôi. 


20.2.2020.