*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả có lời: Chương này có tình tiết trả thù.
*Garo cao su
___________________
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, đoạn nói với Hàn Dịch: "Em còn phải ở lại đây xem tình hình của nó, nếu thuận lợi, cơ bản cần thêm khoảng một giờ."
Giải quyết xong chuyện lũ buôn mèo, sắc trời đã sáng rọi, người lưu thông trên đường ngày một nhiều. May là KTV kinh doanh 24/24, thế nên gian phòng này mới có thể giữ lại.
Tuy nhiên Vân Tử Túc cũng không biết rõ hoàn cảnh của Hàn Dịch.
Cậu hỏi: "Hôm nay Hàn tiên sinh có bận gì không, có cần trở về trước không?"
Hàn Dịch lắc đầu: "Anh đợi em."
Vân Tử Túc cười một tiếng: "Được, vậy em sẽ xong nhanh thôi."
"Không vội." Hàn Dịch liếc nhìn phía ngoài cửa sổ, "Anh đi mua đồ ăn sáng trước, em có muốn ăn gì cụ thể không?"
Hàn đại thiếu vừa lương thiện vừa tri kỷ đi xuống tầng mua đồ ăn, Vân Tử Túc ở lại đóng kỹ cửa phòng, cậu mò ra một tấm phù tập trung, dính lên lưng con "mèo lớn".
Mèo lớn và tấm phù cùng biến mất, chỉ còn lại một con mèo con tại vị trí ban đầu, Vân Tử Túc xé một luồng khí đen từ trong đám khí vừa được rút ra, đưa tới, mèo báo nhỏ ngoáu một tiếng nuốt trọn ngụm khí đen, rồi chạy ra ngoài theo khe cửa sổ mở.
Sáng sớm, thành phố chỉ vừa thức giấc, mặt trời ló dạng vẩy nắng lên khắp phố phường, bầu không khí khắp nơi cũng từ từ náo nhiệt.
La Bối Lệ bước xuống từ chuyến xe sớm, nhíu mày đi vào khu nhà. Ả vừa mới kết thúc ca đêm, đang chuẩn bị về ngủ bù.
Đám bệnh nhân tối qua chẳng yên ổn chút nào, riêng đổi bình truyền dịch cũng phải chạy mấy thôi mấy hồi, ồn ào đến độ đầu ả bây giờ vẫn còn ong ong. La Bối Lệ lấy chìa khóa mở cửa, ả vừa đẩy cửa vào, trong ý thức chợt lóe qua cảm giác bất an vô hình.
Chuyện gì vậy?
La Bối Lệ nhìn một vòng xung quanh, khắp các ngóc ngách bên trong căn nhà đều là cách bày biện bài bố quen thuộc, xung quanh cũng không có gì bất thường. Con cái đã đi học, nhà chỉ có một mình ả.
Có lẽ là đêm qua quá mệt mỏi, ả tự an ủi mình, miễn cưỡng ép xuôi nhịp tim đập rộn.
Đi vào phòng ngủ kéo kín cửa rèm xong, đúng lúc này điện thoại di động trong túi khẽ rung, La Bối Lệ nhìn tin nhắn, ấn đường nhăn chặt mới từ từ buông lỏng.
Tin nhắn được gửi đến trong một group chat, tên gọi là "Nhóm sứ giả phạt mèo bậc trung".
La Bối Lệ nằm trên giường, cầm di động hồi đáp mấy lời. Ánh sáng trên màn hình chiếu lên khuôn mặt vàng sậm của ả, càng trở nên thêm phần âm trầm bên trong căn phòng ngủ mờ tối.
Tin tức trong nhóm được cập nhật rất nhanh, lúc nãy có kẻ đăng lên mấy đoạn video ngắn, bên trong đều là những thước phim mới ra lò. La Bối Lệ cũng đáp mấy câu, chờ đến khi cơn mệt mỏi đè nghiến sự hưng phấn, mới khóa kỹ điện thoại, đặt bên gối đầu.
Kỳ quái là, mặc dù đã mệt lả, La Bối Lệ lại không dính gối ngủ ngay như thường lệ. Ả trằn trọc hồi lâu, mà vẫn tâm phiền ý loạn, giữa đường còn mơ mơ màng màng móc di động, gõ thêm mấy lần tin nhắn nữa.
Không nhớ rõ là lần thứ mấy cầm điện thoại, La Bối Lệ đột nhiên phát hiện, bên trong group sứ giả lại có người đăng liên tiếp mấy đoạn clip.
Có điều... tại sao video này lại quen mắt như vậy? La Bối Lệ nghi hoặc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, ả nhừ nhừ cặp mắt khô khốc đau nhức, lại nhìn thêm một hồi mới phản ứng kịp.
Đây không phải chính là đoạn clip ả gửi lên hay sao?
Tại sao lại có người lục mấy đoạn clip cũ này ra?
La Bối Lệ đang muốn nhìn xem kẻ gửi video là ai, mắt lại hoa một cái, con mèo bị trói trong video đột ngột giãy khỏi trói buộc, từ trong màn hình, chạy ra bên ngoài di động.
Mèo nhảy ra hết con này đến con khác, chờ đến lúc La Bối Lệ phản ứng lại biến cố này, ả đã bị mấy chục con mèo vây kín.
Đám mèo hoàn hảo không hề thương tật, nhưng La Bối Lệ đã từng tận mắt chứng kiến bộ dạng lúc chết của từng con.
Cảnh tượng quái dị này khiến cho La Bối Lệ không dám tin vào mắt mình, ả muốn đưa tay dụi mắt, nhưng lại phát hiện tay mình không thể động đậy.
Bốn dây garo cao su, trói chặt chân tay của ả.
Garo này là do La Bối Lệ tiện tay lấy về từ bệnh viện, bị ả dùng để trói chân mèo, bây giờ lại được dùng trên chính người ả. Dây cao su rất chắc siết hằn da thịt ả, khiến cho ả không tài nào chạy thoát, không thể động đậy.
La Bối Lệ hoảng loạn, chỉ là hành vi giãy giụa của ả chẳng có tác dụng gì. Mấy chục con mèo bao vây xung quanh, đang dán mắt nhìn chằm chằm vào ả.
Một con mèo nhảy qua, miệng ngoạm một chiếc kim đan áo len đẫm máu.
La Bối Lệ kinh hoàng thét chói tai. Ả nhận ra chiếc kim đan còn dài hơn thân thể mèo con kia, đó là công cụ ả dùng đến sau khi trói tứ chi mèo lại.
Mà bây giờ, kẻ bị "đan" đổi thành chính ả.
Con mèo nhào tới, xoay đầu, cây châm dài cắn chặt trong miệng nhắm thẳng lên La Bối Lệ----
"A a a!!"
La Bối Lệ đã từng đặc biệt mê đắm tiếng mèo sắp chết, lại đang phát ra những tiếng rú thảm hết lần này đến lần khác.
Nhưng ngay cả quyền lợi được ngất đi ả ta cũng không có.
Trong cơn mông lung, ả lại nhìn thấy một con mèo dùng đuôi cuộn một ấm nước đi tới. Hình dạng ấm nước kia cực kỳ quen thuộc, bởi vì đó là ấm nước của chính nhà La Bối Lệ.
La Bối Lệ hoàn toàn hoảng sợ, ả nhớ lại mình đã dùng chiếc ấm này để làm gì.
Nước trong ấm là nước vừa được đun sôi.
"..."
Màn hình điện thoại không ngừng sáng lên, phát ra tin nhắn mới.
Nhưng quỷ quái là, những tin nhắn này đều do chính tài khoản của La Bối Lệ gửi đến.
[Cục cưng phạt mèo]: Chơi chán châm kim rồi, em đổi phương pháp mới,
[Cục cưng phạt mèo]: Đun một ấm nước sôi, trực tiếp dùng ống dẫn rót vào. Ài các anh chị không biết chứ, làm như vậy sẽ không chết ngay được, nhưng bên trong cũng bị luộc chín, các cơ quan đều dần dần suy kiệt. Sau khi rót hết, treo ngược lên như túi nước ấy, đợi cả buổi mới chết ngắc.
[Cục cưng phạt mèo]: Đáng tiếc cổ cũng bỏng hỏng rồi, chẳng kêu được nữa. Chờ lần sau em thử chọc thủng mấy cái lỗ xem, ha ha ha ha, chưa biết chừng còn có thể như đài phun nước tự chế đấy.
Phía dưới lập tức gửi tới một đoạn video.
Chỉ là kẻ xuất hiện trong đoạn video, kẻ bị bỏng sùi bọt mép, kẻ bị treo ngược lên như túi nước, lại chính là La Bối Lệ.
Ả vẫn còn tỉnh, há to miệng, liều mạng muốn kêu lên thứ gì.
Cứu... mạng...
"Tiểu Lệ! Tiểu Lệ!" Tiếng gọi cuống quýt truyền tới bên tai, La Bối Lệ ngồi bật dậy, sắc mặt kinh hoàng, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Người chồng lo lắng nhìn ả: "Tiểu Lệ, em sao rồi, gặp ác mộng à?"
Mặt mũi La Bối Lệ đờ đẫn, ả vẫn còn nằm trong phòng ngủ của mình, xung quanh hoàn toàn không có gì khác lạ, không có kim đan, cũng không có ấm nước.
Người chồng nhặt điện thoại đưa qua, "Em quăng cả điện thoại xuống đất, xảy ra chuyện gì vậy, có phải đi làm mệt quá hay không?"
Điện thoại.
Nghe thấy hai chữ này, La Bối Lệ rốt cuộc mới có chút phản ứng.
Ả cầm di động, bàn tay run rẩy nhập mã.
Trên màn hình hiện ra cuộc hội thoại nhóm.
La Bối Lệ nhìn thấy ba tin nhắn mình gửi đi trước khi ngủ, chỉ khác là, phía dưới không hề xuất hiện đoạn video nào.
Ả rà soát ba lần, sau khi xác nhận không có video, mới thoáng buông lỏng ngón tay bấu chặt điện thoại.
Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên có một đoạn clip ngắn bị tung ra.
"A!!"
La Bối Lệ hét thảm một tiếng, vội quăng điện thoại đi.
"Đừng mà!! Cút ngay! Đừng đi ra!! A a a!!"
Người chồng nôn nóng gọi ả: "Tiểu Lệ, em sao thế?"
Anh ta vừa vặn tiếp được chiếc di động, vừa cúi đầu, đã nhìn thấy những tin nhắn do La Bối Lệ gửi đi.
"..."
Người chồng trợn trừng hai mắt, mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía La Bối Lệ.
"... Rót nước sôi?"
Anh ta không thể nào tin nổi.
"Đây, đây là tin nhắn do em gửi?!"
___________
Đường từ An thành trở về Lâm thành, vẫn do Hàn Dịch lái. Thời tiết hôm nay không tệ, đường xá cũng thông thuận.
Qua kính chiếu hậu nhìn sang người ngồi kế bên ghế lái, Hàn Dịch mở miệng: "Số lượng đám người kia cũng không ít, em không đợi mèo tìm xong toàn bộ, mà trực tiếp để nó ở An thành sao?"
"Em dán cho nó một chiếc phù mới vẽ," Dùng linh lực chuyển từ người Hàn Dịch, cho nên hiệu quả so với những lá bùa không linh lực trước kia tốt hơn nhiều. Vân Tử Túc giải thích, "Tấm phù nó đủ để nó giữ tỉnh táo cho đến khi trả thù xong hết tất cả đối tượng."
Hàn Dịch hỏi: "Sau đó xem như kết thúc?"
Vân Tử Túc lắc đầu: "Chờ đến khi tất cả những kẻ liên can đều phải nhận báo ứng, nó sẽ men theo hơi thở để lại trên tấm phù đến tìm em, lúc đó em cần giúp nó chải chuốt các loại tinh khí đã nuốt, còn cần bóc bỏ oán khí trên người nó nữa."
Thực ra mèo báo nhỏ đã biến thành oán linh, bởi vì chấp niệm "ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu", nó mới có thể thành công hoàn trả lại hết thảy đau đớn thống khổ cho kẻ ngược đãi mèo như La Bối Lệ.
Hàn Dịch khẽ cau mày: "Không phải đã nói nó có thể tự mình lọc sạch sao?"
"Đúng là có thể," Vân Tử Túc nói, "Có điều trên người nó còn không ít oán khí của những con mèo con khác, em muốn đưa oan hồn của chúng vào luân hồi."
"Nếu không có bước thanh lọc này, oán khí của những con mèo con kia quá nặng, e là không có biện pháp đầu thai chuyển thế."
Hàn Dịch hỏi: "Vậy đến lúc toàn bộ mọi chuyện kết thúc, con mèo báo này cũng sẽ đầu thai phải không?"
"Không, nó đã từng hấp thu tinh khí con người, hơn nữa còn ngưng thành thực thể, như vậy không còn là chuyện đơn giản mà luân hồi có thể giải quyết nữa." Vân Tử Túc chống cằm, "Cuối cùng nên xử lý ra sao... sợ rằng còn phải chờ nó trở lại, xem xét tình hình rồi mới có thể quyết định."
Khi trở lại Lâm thành cũng đã là buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi ăn xong một bữa tối thịnh soạn, Hàn Dịch mới lái xe đến biệt thự nhà họ Vân.
Trừ Vân Học Binh bị đưa đến bệnh viện và vợ gã đi theo chăm sóc ra, những người khác nhà họ Vân đều có mặt trong biệt thự. Lúc thấy Hàn Dịch, Vân Học Công vẫn giữ nguyên thái độ khách sáo, cũng không có ý kiến gì với Vân Tử Túc.
Hàn Dịch không nán lại bao lâu, trước khi rời khỏi biệt thự, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Tử Túc, hai người liếc nhau một cái, Vân Tử Túc khẽ gật đầu.
Hàn Dịch không nói lời tạm biệt với Vân Tử Túc, trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Người đàn ông vừa đi, Vân Tử Túc liền xoay người lên tầng. Cậu trở về phòng ngủ của mình, còn chưa được ba phút, đã nghe thấy bên ngoài có người lấy tay đập cửa cộc cộc cộc.
"Vân Tử Túc! Mở cửa! Mày ra ngoài đi!"
Vân Tử Túc kéo cửa, người đứng ngoài là đứa cháu trai nhỏ nhất nhà họ vân, Vân Diệu Tổ.
"Nhanh lên đi, lề mề cái gì."
Vân Diệu Tổ khó chịu đầy mặt, thấy Vân Tử Túc bước ra, lập tức lộ ra không chút giấu giếm nụ cười trên sự đau khổ của khác.
"Xuống tầng nhanh lên, bà nội với bác đang chờ mày đấy!"