Nghe được câu hỏi này, dường như Hàn Dịch cũng thoáng sững sờ.
Hắn không né tránh tầm mắt của Vân Tử Túc, nhưng cũng không mở miệng giải đáp.
Vân Tử Túc hít sâu một hơi, đã nhiều ngày kể từ khi đối phương bắt đầu hôn mê, cách giấc mộng kia cũng đã chừng nửa tháng, cậu cho rằng mình đã có thể bình tĩnh đối mặt sự thật, nhưng đến khi thấy đối phương tỉnh lại, cậu vẫn cảm giác được lồng ngực sôi trào lửa giận.
Nếu đã biết việc làm này sẽ gây tổn thương, tại sao còn làm?
Cuối cùng Hàn Dịch cũng mở miệng, nhưng câu trả lời này càng khiến cho Vân Tử Túc khó lòng tiếp nhận hơn thế nữa.
Hắn nói: "Anh không biết."
Vân Tử Túc siết chặt nắm đấm.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu thất vọng đến cực điểm.
Lửa giận và lý trí giằng co, cuối cùng cháy rụi thành một mảng trắng xóa hoang tàn. Vân Tử Túc nói bằng một giọng khàn khàn: "Vậy tại sao anh nói, anh nợ em?"
Cậu hiểu rõ, bất kể là Bùi Dịch hay sư phụ, đều sẽ không nói dối vào thời khắc mấu chốt.
Thế nhưng giấc mộng kia lại khiến lòng tin sẵn có của cậu dành cho hai người bị dao động.
Hỏi xong lời này, Vân Tử Túc mới đột nhiên phát hiện, Hàn Dịch đã không trao đổi bằng truyền âm nữa, hắn cũng không sán lại gần, nửa bước không rời giống như khi trước.
"Anh hồi phục?" Vân Tử Túc hỏi, "Bây giờ, anh sẽ không nói rằng, anh đã quên mất đoạn trí nhớ khi mất kiểm soát đấy chứ?"
"Sẽ không."
Hàn Dịch vẫn nhìn đối phương không chớp mắt. Giọng hắn rất khẽ, nghe không ra tâm trạng, giống như rất bình tĩnh, hoặc giống như cảm xúc quá phức tạp, tích đầy không thể phân biệt được.
"Anh còn nhớ, chuyện làm tổn thương em."
Nghe đến hai chữ tổn thương, toàn thân căng thẳng tức khắc cứng đờ.
Cậu hỏi: "Ngoài chuyện này?"
Xung quanh lại chìm vào yên lặng.
Tức giận liên tục đánh vào bông vải, mưa lạnh không ngừng xối lên tâm trí, tận cùng của giận dữ lại chính là bình tĩnh.
Cậu nói: "Thứ anh đã quên, em vẫn còn nhớ."
"Em nhớ lúc mới sinh, sư phụ ra ngoài tình cờ nhặt được em, người đưa em về tiên tông, nhận vào sư môn, núi cao sông dài em không trèo lên được, người bế em một đường đi lên, còn hái cho em hoa mộc trên vách đá."
"Em cũng nhớ, mặt đối mặt trên tiên đài chốn bồng lai, Bùi Dịch và em cùng thi lễ, bọn em chiến đấu ác liệt ba ngày không phân thắng bại, cuối cùng tiếp tục tỷ thí bên trong bí cảnh. Em bị truyền tống đưa thẳng vào hang hổ, quấy rầy bầy thú nghỉ ngơi, cậu ấy đứng ở cửa hang, xác nhận em không gặp nguy hiểm đến tính mạng mới rời khỏi."
Vân Tử Túc im lặng nhìn Hàn Dịch, một lời nối tiếp một lời.
"Em nhớ, hai người bọn họ, một người là người thầy nuôi nấng em trưởng thành, một người là đối thủ mà cũng là tri kỷ."
"Anh nợ em một lần, cũng giúp em một lần. Chúng ta thanh toán xong."
Giọng cậu bình lặng, quay người quăng roi xích trên cổ tay, xích bạc quấn lên tay vịn của chiếc cầu, Vân Tử Túc không còn kiên nhẫn, cậu lấy đà nhảy lên, từ đảo giữa hồ phi thân đến bờ hồ, sau khi đáp xuống đất, liền rời đi không quay đầu lại.
Đường đến hồ ngầm phức tạp, nhưng cậu rời đi rất nhanh. Cũng không mất bao lâu, cậu đã trở lại vườn hoa trên mặt đất, tạm thời dừng chân, lấy điện thoại ra.
Lướt qua lướt lại rất lâu mà cậu vẫn không tìm được số của Thẩm Thu Vãn. Phơi mình dưới ánh mặt trời còn khiến cậu buồn phiền bực dọc, cậu xoa xoa cặp mắt nhức mỏi, hít sâu một lần, rồi mới tắt danh bạ, mở lịch sử cuộc gọi.
Thẩm Thu Vãn chờ cuộc gọi này đã lâu, nơi ở của Cận Đan tạm thời được mở cửa nhằm tiện chữa trị cho các tu sĩ, tuy nhiên Hạ Các đã tỉnh lại và rời khỏi, người gặp mặt Vân Tử Túc sẽ là Hạ Không Sơn.
Kỳ thực khi nghe tin Vân Tử Túc ra ngoài, người muốn gặp cậu hơn cả là tông chủ và trưởng lão Thanh Dịch tông, tuy nhiên hình như bọn họ đang tiếp đãi vị khách nào đó, Vân Tử Túc cũng không có tâm trạng nói chuyện, nên chưa vội đồng ý gặp mặt trưởng lão. Thế nên đến khi cậu vào phòng khách, cũng chỉ thấy Thẩm Thu Vãn và Hạ Không Sơn.
Lần đầu tiên gặp Hạ Không Sơn, Vân Tử Túc nhận ra hơi thở thuộc về hạc linh trên người cậu ta nồng đậm hơn trên người Hạ Các. Hơn nữa thực tế đúng như cậu dự đoán, Hạ Không Sơn là đơn linh căn. Cậu ta và Hạ Các, lại là một con hạc linh bị chia thành hai cá thể.
Sau khi lên đến Nguyên Anh, trí nhớ bị niêm phong dần được hé mở, Vân Tử Túc hồi tưởng lại, chuyện hạc linh là do Bùi Dịch kể cậu nghe.Bùi Dịch là kiếm tu, mà lại tu Vô tình kiếm đạo. Vân Tử Túc không nhớ được đối phương đã kể cho mình nghe trong tình huống nào, nhưng cậu nhớ được, Bùi Dịch đã nói, nếu người tu Vô tình kiếm đạo tẩu hỏa nhập ma, thì sẽ bị chính thất tình (7) mà mình đã từng cắt đứt trở lại chi phối.
Từng có người hiệp khách trừ gian vệ đạo lại huyết tẩy đồ thành, cũng có kẻ chính đạo ghét ác như thù ngã thành ma tu, tuy tâm pháp Vô tình kiếm đạo thượng thừa, uy lực cao siêu, nhưng rủi ro thất bại cực kỳ nguy hiểm.
Hắn đã nói với Vân Tử Túc, có kẻ phát hiện ra tộc hạc linh có thể thanh lọc tâm trí, giúp tu sĩ khoát khỏi sự khống chế của cảm tình. Thế nên khi Hàn Dịch mất kiểm soát một cách bất thường, Vân Tử Túc nhìn thấy Hạ Các mới sinh ra linh cảm đối với hạc linh.
Sau khi giới thiệu Hạ Không Sơn, Thẩm Thu Vãn hỏi: "Tiền bối bảo A Hạ ở lại, là có chuyện gì cần trao đổi với cậu ấy à?"
Giờ đã không còn, Vân Tử Túc hạ mi thầm nghĩ. Cậu nhận ra hơi thở của Hàn Dịch ngày càng gần, dường như đối phương đang men theo mùi của cậu mà tìm đến.
Một tháng trôi qua, hễ có quan hệ với Cận Đan, con cháu và học trò của lão đều bị bắt sống, những việc Cận Đan đã làm khi xưa, cơ bản đều được tra ra hết.
"Lúc tông môn lục soát, phát hiện tư liệu lịch sử chưa từng được công bố trong đại sảnh trung gian dưới lòng đất, mặc dù tư liệu không trọn vẹn, nhưng có thể dựa vào quá trình tổng thể để đưa ra suy luận."
Lúc nhắc đến đại sảnh trung gian, Thẩm Thu Vãn còn cẩn thận quan sát vẻ mặt Vân Tử Túc, dẫu sao như lời đã hứa hẹn, nếu muốn giữ đối phương ở lại, tất cả những món đồ này đều nên thuộc về Vân Tử Túc.
Nhưng từ đầu đến cuối Vân Tử Túc vẫn không hề để lộ một chút hứng thú nào với những thứ đồ này, y như trước đó.
Thẩm Thu Vãn tiếp tục: "Cận Đan xuất thân từ Thanh Dịch tông, lão vốn chỉ là tu sĩ có tư chất thường thường, mặc dù đã thành công thăng lên Trúc Cơ, nhưng năm lão tu luyện, Trúc Cơ không hề hiếm thấy như bây giờ, trong danh sách của sư môn, Cận Đan chỉ chiếm vị trí bậc trung."
"Vào thời kỳ Cận Đan tu luyện hơn bốn trăm năm về trước, huyền môn đã nhận thấy linh khí trên toàn thế giới có xu hướng suy giảm không ngừng. Lúc đó các vị đại năng đã nghĩ đến con đường tăng thêm linh khí, cũng đã tìm không ít vật liệu thay thế, nhưng cơ bản đều không hiệu quả, hơn nữa tình hình còn ngày càng trầm trọng."
"Sau một lần đại nạn bất ngờ xảy ra không lường trước được, Cận Đan trở thành người sống sót duy nhất, toàn bộ tu sĩ từ Kim Đan trở lên đều chết sạch, lão lại ngoài ý muốn tránh được kiếp nạn này, trở thành lão tổ Kim Đan duy nhất còn sót lại."
Tài nguyên của huyền môn có hạn, phải tranh giành bằng thực lực, kẻ có thể nhận được quyền lợi hơn người, hoặc là thiên chất tự nhiên, hoặc là tiền tài hùng hậu, mà hai thứ này Cận Đan đều không có, trước kiếp nạn kia, lão chưa từng được coi trọng.
Mà sau khi các thiên tài chết đi, chỉ trong một đêm, Cận Đan trở thành lão tổ không người địch lại, tất cả tài nguyên đều thuộc về tay lão. Đối với một người chưa từng được chú ý như Cận Đan, loại cám dỗ này chính là thứ không thể chống cự. Mà sau kiếp nạn, lão cũng cứ vậy tiếp tục con đường này.
"Lo sợ về sau khi có người lên cấp Kim Đan, lão sẽ không thể tiếp tục độc hưởng đãi ngộ đặc biệt như vậy nữa, Cận Đan liền bắt đầu kế hoạch tiêu diệt tu sĩ thiên tài. Ban đầu là chém chết tại chỗ, được một thời gian, lão lại nảy sinh dự tính mới."
Thẩm Thu Vãn thở dài: "Đúng như tiền bối đã nói, Chính Thống tông cũng là bút tích của Cận Đan. Nửa tháng trước, đội giám sát thu được bằng chứng, chưởng môn Chính Thống tông là cháu ruột Cận Đan, không ít tu sĩ bên trong đều là đệ tử nội môn của Ngũ đại tông môn."
Lý do Chính Thống tông đưa ra dụ dỗ bọn họ nhập môn là phản đối tình hình linh khí ít, tài nguyên đắt đỏ, làm cho tu sĩ bình thường không được bảo đảm nguồn cung tu luyện. Phất cờ "thanh trừng chính phái", Chính Thống tông thu gom được không ít tu sĩ huyền môn lớp giữa và dưới, nhưng thực tế, tài nguyên vẫn bị Cận Đan độc quyền.
Một bên thu nhặt tu sĩ xuất chúng, một bên dụ dỗ đệ tử tầng chót, nếu không có sự kiện lần này phá vỡ âm mưu của Cận Đan, sợ rằng không biết về sau Chính Thống tông sẽ còn phát triển đến quy mô nào.
Thẩm Thu Vãn nói: "Người của phòng thí nghiệm khai báo, bọn chúng nghiên cứu tu sĩ xuất chúng bị bắt đến. Chúng biến tu sĩ thành vật thí nghiệm, hỗ trợ Cận Đan khôi phục bí thuật. Bao gồm cả những bí thuật như gương giả và đoạt xác, đều do phòng thí nghiệm góp sức hoàn thành."
"Sư huynh... cũng chính là vật phẩm dự bị mà Cận Đan lưu lại." Thẩm Thu Vãn nói, "Nếu không có Hàn đại thiếu, người bị đoạt xác thực sự là sư huynh."Khi nhắc đến đoạt xác, Hàn Dịch đã bước từ ngoài sân vào trong phòng khách.
Vân Tử Túc không quay đầu lại, cậu hỏi Thẩm Thu Vãn: "Đại nạn tiêu diệt toàn bộ tu sĩ từ Kim Đan trở lên, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thẩm Thu Vãn không để ý sự bất thường giữa hai người, trái lại là Hạ Không Sơn thoáng nhìn Hàn Dịch một cái.
"Căn cứ vào tài liệu tìm được, lần đó hẳn là một cuộc so tài trong bí cảnh. Hình như trong bí cảnh có một tấm bản đồ liên quan đến mạch sống của huyền môn, và đủ các loại kỳ trân dị bảo có lợi cho việc tu luyện, toàn bộ huyền môn đều kỳ vọng rất cao vào trận so tài này. Hơn nữa khi ấy tin đồn linh khí suy giảm khiến lòng người bàng hoàng, cho nên ngoại trừ đại năng trấn thủ, hầu như tất cả những người đủ tư cách đều tiến vào bí cảnh."
Thẩm Thu Vãn nói: "Ghi đến đây thì gián đoạn, có lẽ Cận Đan đã nhúng tay sau khi ra ngoài. Bọn tôi vẫn đang tiếp tục khôi phục nội dung chi tiết của phân đoạn này, trước mắt chỉ biết sau đó huyền môn thiệt hại nặng nề, Cận Đan trở thành kẻ đứng đầu trong những người còn sót lại."
Nói cách khác, trong bí cảnh được cả huyền môn gửi gắm hy vọng, không chỉ không tìm được lối thoát cho vấn đề suy kiệt linh khí, mà còn khiến toàn bộ tu sĩ cấp cao của huyền môn tử nạn. Mà Cận Đan may mắn sống sót, độc chiếm tài nguyên và linh khí, còn gieo họa cho hậu thế suốt ba trăm năm về sau.
Một mình Cận Đan, gần như đã chôn vùi tương lai của toàn bộ huyền môn.
Vân Tử Túc không có cảm giác thuộc về Phàm tục giới, nghe xong câu chuyện này, thứ cậu để ý đến cũng không phải hành động điên rồ của Cận Đan, mà là một vấn đề khác.
"Nguồn gốc đại họa là thí luyện bí cảnh?"
"Phải." Thẩm Thu Vãn nói, "Thật ra lúc sau bọn tôi còn phát hiện được, hang động mà Hàn đại thiếu bị giam hãm, khả năng cũng là một bí cảnh nhỏ."
Anh ta thở dài: "Đáng tiếc, bí cảnh và tài nguyên đều bị Cận Đan biển thủ, hơn nữa có vẻ Cận Đan cực kỳ coi trọng bí cảnh, phương pháp mở ra chỉ mình lão biết, ngay cả Cận Địch cũng không hay."
Vân Tử Túc không nói, khi trước lúc Cận Đan ném pháp ấn quấn chân cậu, cậu cũng chỉ tạm thời áp chế pháp ấn, mà không biết dùng pháp ấn mở bí cảnh. Nhưng cậu biết, sau khi Cận Đan chết đi, hiện giờ vẫn có người biết cách mở ra.
Chẳng qua là cậu không muốn mở miệng can dự vào.
Tóm tắt tình hình cơ bản xong xuôi, Thẩm Thu Vãn nhận được một cuộc điện thoại, người của Ngũ đại tông môn đang lũ lượt kéo đến Thanh Dịch tông hội họp, anh ta cần phải đi hỗ trợ, Hạ Không Sơn cũng cùng rời đi.
Sự kiện Bắc thành mưa như trút nước lộ ra, thì thân phận của Vân Tử Túc cũng không thể giấu tiếp, về sau nhất định Ngũ đại tông môn sẽ yêu cầu gặp mặt, Thẩm Thu Vãn thu xếp cho cậu tạm thời tá túc trong một căn biệt thự gần nơi ở của Cận Đan.
Sau khi bọn họ rời khỏi, bên trong phòng chỉ còn lại hai người. Vân Tử Túc kiểm tra bao tải đựng pháp ấn, không hề ngẩng đầu nhìn người còn lại trong phòng.
Kiểm tra được nửa đường, Vân Tử Túc đột nhiên nghĩ đến một chiếc pháp ấn bị mình bỏ quên.
Trong cơ thể cậu còn một chiếc nữa... là Vô Tự Ấn nằm tại linh thể.
Sau khi bước vào Nguyên Anh, chỉ chăm chăm củng cố Nguyên Anh, Vân Tử Túc chưa dành thời gian đến kiểm tra nó.
Động tác lật pháp ấn dừng lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng như tờ, Vân Tử Túc nhìn chằm chằm mười mấy tấm pháp ấn trước mặt, đoạn đứng lên đi về phía phòng ngủ.
Lòng cậu không yên, chẳng bằng tìm một nơi an tĩnh rồi hẵng kiểm tra chuyên chú.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, Vân Tử Túc không ngoảnh lại lần nào. Từ hồ ngầm lên mặt đất, Hàn Dịch cũng không hề mở miệng, Vân Tử Túc không hiểu, rõ ràng đối phương chỉ nhớ đã gây tổn thương cho mình, vậy tại sao bây giờ còn phải dùng ánh mắt khiến người tâm phiền ý loạn để nhìn cậu.
Mà khi đặt tay lên tay nắm cửa phòng ngủ, Vân Tử Túc đột nhiên nghe được giọng nói của Hàn Dịch phía sau.
Cậu từ bỏ truy hỏi, nhưng đối phương lại đưa ra câu trả lời.
"Anh không thể tin vào trí nhớ của mình."
Vân Tử Túc hơi khựng lại.
"Trong đó đều là em, anh không phân biệt được đấy rốt cuộc là hiện thực, hay là sản phẩm của trí tưởng tượng."