Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 8



Vân Tử Túc bị phản ứng kịch liệt của cậu ta dọa cho hết hồn, cậu mù tịt lặp lại lần nữa: "Cuối tuần tới kết hôn... làm sao?"

Nghe giọng điệu này của đối phương, sao lại cảm giác chuyện kết hôn cũng bình thường như ăn bữa cơm vậy. Phí Dương đầu kia điện thoại bị nghẹn mấy giây, thậm chí cậu ta còn nảy sinh một loại suy đoán---- trong lòng Vân Tử Túc, kết hôn có khi còn không quan trọng bằng ăn cơm.

Phí Dương không kiềm được nói: "Cậu mới bao nhiêu tuổi mà nói kết hôn là kết hôn hả?"

Vân Tử Túc nhớ lại luật pháp Phàm tục giới một chút: "Tháng trước tớ thành niên... luật pháp quy định tớ có thể kết hôn rồi."

Phí Dương: "..."

Nói vậy cũng không sai.

"Thế sư phụ cậu đâu, chuyện này được ổng đồng ý rồi à?"

Vị sư phụ mà Phí Dương hỏi đến, tất nhiên không phải vị sư tôn chân chính của Vân Tử Túc bên Tu linh giới, mà là một vị "cao nhân lánh đời" được cậu bịa ra.

Phí Dương là bạn cùng lớp với Vân Tử Túc, cậu ta là người Bắc thành, cũng học thẳng từ những trường học tốt nhất lên tới đại học Bắc thành, chính là loại người sinh ra đã ở vạch đích thuận lợi không chút trắc trở như vậy. Nhà Phí Dương có tiền có quyền, cậu ta là phú tam đại điển hình, làm việc tùy ý, không cần suy xét giá cả, cũng không cần tốn sức xem sắc mặt người ta.

Lúc đầu hai người cũng không có dính dáng gì, cho đến một lần thầy chia nhóm làm bài tập, bọn họ tình cờ được phân vào một nhóm. Khoảng thời gian đó sắc mặt Phí Dương vẫn luôn không tốt, những thành viên khác trong nhóm biết bối cảnh nhà cậu ta, cũng không dám ý kiến ý cò gì, nhiệm vụ tổ trưởng liền ngẫu nhiên rơi lên người Vân Tử Túc.

Sau khi lên đại học, tu luyện thể chất thuần linh bước vào giai đoạn mấu chốt, Vân Tử Túc ít để tâm tới những vấn đề bên ngoài. Cho đến khi tiếp xúc với Phí Dương, cậu mới phát hiện trên người đối phương dính khí đen. Khí đen cũng là một loại sương xám, nhưng mức độ gây hại cao hơn sương xám phổ thông. Khí đen trên người cho thấy rõ ràng cậu ta bị người làm hại, nếu còn kéo dài lâu, e rằng thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng.

Mặc dù trạng thái của Phí Dương không tốt, nhưng cũng không giận cá chém thớt lên người ngoài, nhiệm vụ nhóm giao cho cũng hoàn thành đúng hạn. Tính tình cậu ta không tốt lắm, bản chất lại không xấu, cũng không động tới mấy đồ tà vật gì, thế nên khi Phí Dương suýt bị khí đen hại mất mạng trong một lần ra ngoài với nhóm, Vân Tử Túc mới ra tay giúp đỡ.

Sau khi biết được năng lực của Vân Tử Túc, nhà họ Phí ra giá cao mời cậu giải quyết giúp Phí Dương các vấn đề kế tiếp. Đúng lúc Vân Tử Túc thiếu tiền cơm, liền nhận công việc này.

Cũng bởi chuyện này, Vân Tử Túc mới biết được, Phàm tục giới cũng có số lượng người đáng kể tu tập linh lực, tuy nhiên bọn họ tự xưng là huyền học.

Huyền học trong nước tổng cộng có năm tông môn lớn, hai ở phía Nam, ba ở phía Bắc, hành tung của những tông môn này thường ngày đều rất bí mật, nhưng cũng sẽ tìm kiếm hạt giống tốt trong số những người bình thường để tiến hành đào tạo. Phí Dương chính là một trong số những người mới bước chân vào huyền môn. Đáng tiếc lần này vận may của cậu ta không tốt, kẻ dạy cậu tu tập rắp tâm làm điều bất chính, sinh ra lòng tham đối với tiền tài nhà họ Phí, vậy nên nảy ý xấu hãm hại Phí Dương.

Vị kia là tu sĩ huyền môn, dĩ nhiên cũng có mấy phần bản lĩnh thật sự, nếu không không thể dễ dàng lừa gạt nhà họ Phí, còn khiến Phí Dương phải chịu nạn lớn như vậy. Tuy nhiên trước mặt Vân Tử Túc, gã hoàn toàn không đáng liếc mắt. Vân Tử Túc nghỉ ngơi một hồi, xài linh lực từ vịt quay Bắc thành xong là có thể phá vỡ tà thuật của đối phương, tiện tay bắt sống đối phương---- thế nên từ đó về sau nhà họ Phí tặng cậu một tháng vịt quay Bắc thành làm quà cảm ơn, cho đến khi Vân Tử Túc ăn ngấy mới chịu dừng.

Nhà họ Phí vốn tưởng Vân Tử Túc là đệ tử nội môn của Ngũ đại tông môn đi ra ngoài rèn luyện, về sau mới phát hiện cậu không biết chút gì về huyền môn cả. Nghe nhà họ Phí giảng giải về huyền môn xong, Vân Tử Túc dứt khoát bịa cho mình một ông " cao nhân lánh đời" làm sư phụ, nói bản lĩnh của mình do một tay sư phụ dạy thành, cho tới giờ đối phương cũng không nhắc đến chuyện tông môn, hơn nữa hành tung thần bí, không muốn để lộ thân phận. Vì vậy nhà họ Phí cũng không truy hỏi nữa.

Có đoạn duyên phận này, Phí Dương bắt đầu quen thân với Vân Tử Túc. Ban đầu cậu ta còn coi Vân Tử Túc thành đại sư cao thâm khó dò, thâm tàng bất lộ mà đối đãi, ít lâu sau, liền phát hiện bản chất của đối phương chính là hết ăn rồi ngủ. Khoảng cách xa tận chân trời liền từ từ biến mất, khi còn ở Bắc thành, không ít lần Phí Dương dẫn Vân Tử Túc đi ăn đồ ngon, thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn thân đúng nghĩa.

Phí Dương hỏi xong những lời này, Vân Tử Túc không khỏi ngừng lại một chút. Nếu sư tôn của cậu biết chuyện này...

Chắc chắn nhà họ Hàn sẽ không thong thả được như bây giờ.

"Tớ đã báo tin cho sư phụ." Vân Tử Túc nhẹ giọng đáp.

Mặc dù quan hệ với Phí Dương không tồi, cậu cũng không định để lộ tình hình thực tế tại thế giới này.

Cậu ngẫm nghĩ, đoạn nói: "Vốn thiệp mời cũng phải phát cho cậu, cơ mà tuần tới cũng chỉ là đính hôn, còn cách đám cưới một khoảng nữa."

Lúc nói chuyện giọng điệu Vân Tử Túc vẫn rất dửng dưng như cũ, nghe tùy tiện đến độ khiến người ngứa răng.

Phí Dương đầu kia nghiến răng ken két. Thành thật mà nói, thậm chí cậu ta còn không có đủ thân phận để mà chất vấn.

Phí Dương hít sâu một hơi, rồi mới hỏi: "Đối tượng kết hôn của cậu là ai?"

Lâm thành cách Bắc thành cả ngàn cây số, tuy nói nhà họ Hàn có tiền, nhưng danh tiếng của họ không có khả năng truyền tới tận Bắc thành, chớ nói chi là thể loại hiếm lộ mặt như Hàn Dịch. Vân Tử Túc đáp: "Chắc là cậu không biết, là người ở Lâm thành."

Phí Dương cũng không buông tha, cậu ta cố tình nhắc lại: "Là ai?"

Vân Tử Túc chỉ đành báo cáo tên Hàn Dịch cho cậu ta.

Ngoài dự đoán, Phí Dương lại từng nghe qua Hàn Dịch.

Cậu ta hỏi: "Họ Hàn ở Lâm thành? Bố anh ta là tập đoàn Phong Vân phải không?"

Vân Tử Túc nói: "Ừ."

Phí Dương lại hỏi: "Đính hôn lúc nào cuối tuần tới?"

Vân Tử Túc nghĩ ngợi: "Chiều thứ sáu."

Hôm nay đã là chủ nhật, tính tính thời gian, cũng không còn dư lại mấy ngày.

Phí Dương nghe vậy, chỉ nói một câu "Chờ tớ", rồi cúp điện thoại.

Chờ cậu ấy làm gì cơ? Không phải Phí Dương định đi Xuyên-Tạng à? Đầu óc Vân Tử Túc mơ hồ, chứa đầy dấu chấm hỏi mà cứ thế... nằm trở về giường.

Nói thế nào thì, tu luyện vẫn là quan trọng nhất.

_______________

Dưới sự chuẩn bị bận bịu của hai nhà Vân- Hàn, dưới sự háo hức đến độ bẻ từng ngón tay tính toán của Vân Tử Túc, tiệc đính hôn ngày thứ sáu cuối cùng cũng tới.

Gần mười năm qua, tình thế phát triển của tập đoàn Phong Vân ngày càng bền vững, nhà họ Hàn đã có xu hướng dẫn đầu toàn Lâm thành. Mặc dù lần này chỉ là đính hôn, song người tới tặng quà cho nhà họ Hàn vẫn tấp nập như cũ, tiệc đính hôn cũng được đặt trong một khách sạn sang trọng cao cấp.

Mục đích có mặt của khách khứa nơi này cũng không phải để chúc mừng đôi vợ chồng, mà để cố hết sức lôi kéo quan hệ với người họ Hàn. Cho nên mặc dù nhân vật chính là vị đại công tử hiếm lộ mặt, nhiều lời đồn đại tệ hại kia, cũng chẳng có mấy người tỏ vẻ ngoài mặt.

Mặc dù Hàn đại thiếu ít lộ mặt, nhưng lời đồn về hắn chưa từng gián đoạn. Mẹ đẻ hắn là vợ đầu của chủ tịch tập đoàn Phong Vân- Hàn Phó, tình cảm hai vợ chồng đằm thắm, trước kia cũng tạo thành một hồi chuyện hay. Chỉ tiếc mẹ Hàn từ nhỏ ốm yếu, sau khi mang thai bệnh tật dồn dập, sinh hạ Hàn Dịch xong, liền hương tiêu ngọc vẫn, Hàn Dịch cũng vì thế mà ốm đau bệnh tật từ khi mới chào đời, từ nhỏ đã phải ngậm thuốc trưởng thành.

Năm Hàn Dịch hai tuổi, Hàn Phó tục huyền, cưới người vợ bây giờ là Hầu Mục Cần, Hầu Mục Cần lần lượt sinh cho Hàn Phó ba người con trai, địa vị của Hàn Dịch trong nhà họ Hàn cũng ngày càng lúng túng. Giai thoại trong chốn nhà cao cửa rộng xưa nay chưa từng ít ỏi, vào sinh nhật thành niên của Hàn Dịch, trong số những người tới ăn mừng bỗng xuất hiện một vị khách không mời điên điên khùng khùng. Ngay trước mặt tất cả khách khứa, người nọ nói thẳng cả đời Hàn Dịch khắc mẹ khắc vợ khắc bạn bè, tuổi thọ còn dư lại chưa đến bảy năm, hễ là người chủ động kết thân với hắn, đều sẽ không nhận được kết quả tốt lành.

Buổi sinh nhật bùng nổ tại chỗ, mặc dù người kia bị bảo an tóm đi ngay lập tức, nhưng những lời này không thể nào xóa bỏ, trái lại còn giống như vươn cánh, truyền khắp giới thượng lưu Lâm thành.

Mà sau khi kiểm tra sức khỏe xong, bác sĩ cũng cho ra câu trả lời không mấy lạc quan. Hàn Dịch bị chẩn đoán có bệnh tim phổi hiếm hoi trong đám người trẻ tuổi, cho dù được điều trị thích hợp, dưỡng bệnh nghiêm túc, tỷ lệ qua đời trong vòng mười năm vẫn cao vô cùng---- điều này cơ bản đã chứng thực lời tuyên bố "chỉ có thể sống bảy năm" của người nọ.

Mẹ Hàn mất sớm, Hàn Dịch lại mắc bệnh tim phổi, lời người nọ đã ứng nghiệm hai điều, tự nhiên sẽ không còn bao nhiêu kẻ tình nguyện mạo hiểm gả con gái cho Hàn Dịch. Ngày hôm nay cách sự kiện kia chưa tới bốn năm, trên thực tế, có không ít người tò mò về cô dâu sắp vào cửa---- coi như đổi giới tính, thân phận của cậu ta cũng là vợ Hàn Dịch, có thể chống chọi lời đồn "khắc vợ" mà đi vào, lá gan người nhà này cũng vô cùng sung túc.

Tuy nhiên khi thấy hai vị tân nhân mặc âu phục trắng đen, có không ít người sinh ra cảm giác ngoài ý muốn. Chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, bọn họ xứng đáng nhận được lời chúc phúc tốt đẹp nhất trên thế giới này. Không chỉ là Hàn Dịch, người có được bộ gen tốt đẹp nhà họ Hàn, mà ngay cả vị tân nhân chưa nghe tên còn lại, đứng giữa một đám tân khách mặc trang phục lộng lẫy, thế nhưng vẫn khiến người ta phải trầm trồ.

Nhớ tới tin đồn trước đó, thậm chí có người còn cảm thấy tiếc nuối thay cho bọn họ.

Trước giờ lành, các vị khách khứa đang nâng ly trò chuyện phiếm đã trở lại chỗ ngồi. Người làm chứng cũng đã có mặt trên sân khấu, chỉ chờ đến thời gian, liền mời hai vị tân nhân bước lên.

Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng tiệc đã sớm bị đóng lại đột nhiên được mở ra.

Sao giờ này còn có người chạy tới? Tầm mắt của mọi người không khỏi bị thu hút, ngay cả Hàn Phó đang trao đổi với người cùng bàn cũng khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy hai bóng hình từ ngoài cửa bước vào, người trẻ tuổi đi đằng trước mặc âu phục sáng màu, mặt mũi anh tuấn, đuôi mắt khẽ câu, động tác ẩn chứa kiêu kỳ ngạo mạn. Người trung niên theo sau trầm ổn hơn rất nhiều, đeo mắt kính gọng mảnh, trong tay còn xách lễ vật.

Mọi người nơi này không biết người trẻ tuổi, nhưng sự xuất hiện của người trung niên đằng sau, lại khiến tất cả giật mình.

Người này chính là trợ lý của Bí thư Thành ủy Lâm thành, Lâm Mật.

Vừa thấy Lâm Mật, ngay cả Hàn Phó cũng tự mình đứng lên tiếp đón, tuy nhiên Lâm Mật không định ở lâu, chỉ cười nói mấy tiếng chúc mừng, rồi đưa hộp quà trong tay qua.

Hàn Phó tự tay nhận lễ vật, lại thấy Lâm Mật khom người chào người trẻ tuổi xa lạ kia, thái độ đặc biệt kính cẩn.

"Phí thiếu gia, vậy tôi đi trước một bước, ngài muốn rời đi, có thể trực tiếp gọi điện cho tôi."

Người trẻ tuổi câu môi: "Được, cảm ơn bác Lâm."

Cho đến khi Lâm Mật rời đi, mọi người vây quanh vẫn chưa kịp phản ứng.

Có thể khiến Bí thư Thành ủy cung kính như vậy.... thanh niên này có lai lịch gì?

Chẳng qua là người trẻ tuổi kia hiển nhiên cũng sốt ruột muốn chào hỏi người, còn chưa chờ mọi người mở miệng, cậu ta đã đi thẳng về phía bục cao trong hội trường nơi chuẩn bị diễn ra buổi lễ.

Phía dưới bục sân khấu, chính là hai vị tân nhân còn chưa bước lên đài.

Cho đến khi nhìn thấy Vân Tử Túc đứng ở nơi đó, Phí Dương toàn thân cao ngạo mới để lộ một chút biểu cảm nhẹ nhàng.

Cậu ta nhíu mày một cái, giọng nói cũng nhiễm ý cười.

"Thật là kinh ngạc, rốt cuộc cậu cũng chịu tháo cặp kính gọng đen xuống rồi à?"