Tạ Tỉ không ngờ nhóc con sẽ đột nhiên quơ móng, cảm động nhưng vẫn vội vã chụp tay cục cưng nhà mình lại.
Đúng là nhà sản xuất Lý thèm đòn thật, nhưng không đáng để vấy bẩn móng của cu cậu.
Lông trắng mềm mại như thế nếu dính máu chẳng phải bé con sẽ càng khó chịu hơn sao?
Nhà sản xuất Lý vừa nhìn thấy Tạ Tỉ đã cầm lòng không đặng, sau khi dụ dỗ uy hiếp rồi, cảm thấy thời cơ chín mùi bèn muốn "nếm chút vị".
Gã không ngờ đột nhiên có cái gì đó xẹt qua, làm động tác của gã khựng lại giữa không trung.
May mà tay và mặt gã không bị gì, cái thứ đó đã bị Tạ Tỉ kịp thời ngăn lại.
Nhà sản xuất Lý chưa tỉnh hồn còn tưởng mình thành công, thế này chẳng khác gì Tạ Tỉ đã nhượng bộ rồi? Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, ngay lúc Tạ Tỉ an ủi con súc sinh kia thì cổ tay của gã cũng bị nắm chặt.
Nhà sản xuất Lý vừa định bước lên thì tiếng răng rắc vang lên, cổ tay gã bị tháo khớp.
Nhà sản xuất Lý gào lên như heo bị chọc tiết: "A! Tay! Tay của tôi!"
Gã đau đến mức mặt co rúm lại, tức giận nhìn chằm chằm Tạ Tỉ, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tỉ thì lại giật mình.
Ánh mắt như thú hoang ngủ đông đã lâu của Tạ Tỉ ban ngày lại xuất hiện, cơ thể gã run lên vì sợ, thậm chí bây giờ còn lạnh hơn buổi sáng gấp trăm ngàn lần.
Gã giơ tay chỉ vào Tạ Tỉ: "Mày dám, sao mày dám làm thế với tao, mày chết chắc rồi... a!"
Tiếng la thảm thiết lại vang lên, lần này là bên tay còn lại của nhà sản xuất Lý.
Khớp cả hai cổ tay đều bị tháo, hai tay mềm oặt rũ xuống, đủ để khiến nhà sản xuất Lý sợ hãi.
"Mày, mày muốn làm gì?" Nhà sản xuất Lý thấy Tạ Tỉ bước lên thì không nhịn được lùi về sau,
Nhà sản xuất Lý đau đến mức thở gấp: "Mày dám làm tao bị thương, mày có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu!" Cứ chạy trước, chờ khi nào khoẻ lại thì quay lại tính sổ với Tạ Tỉ sau.
Tạ Tỉ ôm cún con, hai mắt không có tí ý cười nào: "Phải không? Ai biết được? Đây là sau núi mà, chỉ có tôi và ông hai người chúng ta mà thôi, cho dù tôi có làm cái gì thì lấy đâu ra người thứ ba để làm chứng?"
Nhà sản xuất Lý bị bộ dạng đó của cậu làm cho run rẩy: "Tao, tao có dẫn theo hai người!"
Tạ Tỉ: "Thật không? Sao tôi phải tin nhỉ? Khi khổng khi không ông mang hai người vào đây làm gì?"
Nhà sản xuất Lý đau đến mức da gà da vịt thi nhau nổi lên, đầu gã bãi công, suy nghĩ duy nhất trong đầu gã bây giờ là chứng minh những gì mình nói là đúng: "Bọn họ do tao dắt đến để quay video..."
Tạ Tỉ lại bước lại gần thêm một bước: "Tự nhiên quay video làm gì, tôi không tin."
"Là thật! Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi! Tôi, tôi chỉ muốn cậu thành của tôi, cho nên định quay video chúng ta gặp riêng lại, nếu cậu không đồng ý thì tung ra ngoài..."
"Ồ thì ra là thế à, giống Điền Gia Nặc ông vừa nhắc đến?" Tạ Tỉ bình tĩnh hỏi.
Nhà sản xuất Lý lập tức gật đầu: "Vâng, chính là vậy."
Tạ Tỉ: "Anh ta không phải người đầu tiên đúng không? Và tôi chắc không phải người cuối cùng đâu nhỉ?"
Tạ Tỉ trong mắt nhà sản xuất Lý lúc này như một ác quỷ, gã rất sợ mình chọc đối phương tức giận: "Không phải... còn mấy người nữa..."
Tạ Tỉ gật đầu hài lòng lấy điện thoại được nhóc con ôm trong lòng nãy giờ ra, lắc lắc trước mặt nhà sản xuất Lý.
Nhà sản xuất Lý nhìn thấy màn hình hiển thị đang quay video, gã thấy rõ gương mặt sợ hãi của mình trong điện thoại Tạ Tỉ, biểu cảm của gã thay đổi ngay lập tức, luống cuống nhào lên: "Mày còn dám quay video? Đưa điện thoại đây cho tao!"
Vừa dứt lời đã nhào lên muốn cướp điện thoại, Tạ Tỉ ngoài ống kính hô một tiếng rồi bấm nút dừng quay.
Cùng lúc đó, Tạ Tỉ giơ chân tặng nhà sản xuất Lý một cước, chỉ đá nhẹ thôi mà có thể khiến nhà sản xuất Lý văng xa mấy mét.
Nhà sản xuất Lý rớt xuống đất, cả người đau điếng, gã muốn đứng dậy nhưng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Tỉ bước từng bước lại gần mình như một con ác quỷ từ địa ngục chui lên.
Nhà sản xuất Lý há miệng thở dốc, kêu cứu: "Đâu rồi, người đâu rồi,..."
Hai tên vô liêm sỉ kia không phải đang ở gần đây hả? Sao còn chưa đến cứu gã nữa!
Tạ Tỉ đứng trước mặt nhà sản xuất Lý, ngồi xổm xuống, một người một chó cứ thế nhìn chằm chằm nhà sản xuất Lý từ trên xuống, nhất là cặp mắt cún kia, giờ khắc này sáng như một chiếc đèn pin trong bóng tối.
Cũng vì Tạ Tỉ dắt cún theo nên gã mới nhằm tưởng đốm sáng kia là máy quay.
Tạ Tỉ vẫn đang híp mắt cười: "Còn đang chờ hai người kia à? Tiếc quá đi, hình như hai người họ không quen đường núi ấy, nên lạc mất rồi."
Hai người trong miệng Tạ Tỉ quả thật đã lên núi ngay sau nhà sản xuất Lý, rõ ràng bọn họ theo gót gã, nhưng sao càng đi càng mơ hồ, đến khi nhận ra thì đã mất dấu.
Bây giờ hai người kia còn loanh quanh trong núi như hai con kiến kia kìa.
Cho nên, bây giờ tại đây chỉ có hai người là Tạ Tỉ và nhà sản xuất Lý.
Nhà sản xuất Lý hoảng sợ, nhưng chỉ mới giây sau đã nghe một tiếng rắc, Tạ Tỉ đã chỉnh khớp của gã về chỗ cũ.
Nhà sản xuất Lý:?? Sao tốt đột xuất vậy? Sao đột nhiên gã còn sợ hơn cả khi nãy vậy?
Tạ Tỉ không bao giờ để lại thóp cho người ta nắm, cách hành hạ người khác không chỉ có tác động vật lý không, cậu là một người văn minh.
Vì vậy nửa tiếng tiếp theo, cún con trơ mắt nhìn Tạ Tỉ hết gắn khớp rồi lại tháo khớp nhà sản xuất Lý, lặp đi lặp lại vài chục lần, làm đôi tay của nhà sản xuất Lý trông có vẻ bình thường, nhưng sau này sẽ liên tục trật khớp không khác gì phế liệu lắm.
Mặt nhà sản xuất Lý trắng hếu, bây giờ gã cũng không còn sức kêu cứu nữa, thều thào nói: "Mày, mày chờ đó... tao phải, phải báo cảnh sát, gô, gô cổ mày lại...."
Tạ Tỉ lại mở video lên, hình ảnh cuối cùng chính là lúc nhà sản xuất Lý hung hăng nhào lên và tiếng hô hết hồn của Tạ Tỉ.
Nhìn thế nào cũng thấy Tạ Tỉ là người bị hại còn nhà sản xuất Lý tấn công người khác.
Tạ Tỉ vô tội nháy mắt: "Nhà sản xuất Lý nói đúng đó, đúng lúc tôi cũng phải báo cảnh sát bắt ông vì đã uy hiếp cũng như ám hại tôi."
Nhà sản xuất Lý giận tím người:?? Rốt cuộc là ai hại ai?
Tạ Tỉ nhét điện thoại di động vào túi, đứng lên lười biếng ôm cún con ngay cả nhìn cũng lười vào lòng: "Có lẽ Tạ Đông Vũ không nói cho ông một chuyện."
Nhà sản xuất Lý đau đến mức không thở nổi, đầu cũng không suy nghĩ được gì nữa: "Chuyện gì?"
Tạ Tỉ không cảm giác rũ mắt: "Tôi cũng họ Tạ."
Đầu nhà sản xuất Lý tỉnh được chút: Thì sao?
Tạ Tỉ nở nụ cười đầy ẩn ý: "Có lẽ ông không biết, năm năm trước, tên của cậu cả nhà họ Tạ là Tạ Tỉ, mà con nuôi của nhà họ Tạ lại tên là Tạ Đông Vũ."
Mãi sau nhà sản xuất Lý mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Tạ Tỉ, mơ màng, đầu rỗng tuếch: "Cái... cái gì?"
Tạ Tỉ tàn nhẫn cười: "Ông chủ của ông đấy, chỉ là con nuôi mà thôi. Quay về nói với Tạ Đông Vũ, cảm ơn nó đã nhắc nhở tôi, tuy tôi không cần cái danh cậu cả nhà họ Tạ này lắm, nhưng của hồi môn mẹ tôi mang vào nhà họ Tạ năm đó chắc chưa bốc hơi đâu nhỉ? Hẳn vẫn còn nhỉ? Hiển nhiên, không biết Tạ phu nhân biết một thằng con nuôi mà cũng có gan vượt mặt con mình leo lên cái ghế người thừa kế này chưa nhỉ?"
Nhà sản xuất Lý không còn ngu như nãy nữa, gã khó tin nhìn Tạ Tỉ, có ai vui lòng nói cho gã đây là chuyện gì không?
Ngôi sao nhỏ không chỗ dựa này thật ra là cậu cả nhà họ Tạ?
"Nhờ Tạ Đông Vũ chuyển lời với Tạ phu nhân giúp tôi, tôi sẽ tự trở về nhà họ Tạ để đòi lại hồi môn năm ấy của mẹ tôi sớm thôi, dù sao cũng không nên để người ngoài quản lý gia sản của mình được, đúng không nào?"
Sau khi bỏ lại câu này, Tạ Tỉ ôm cún con rời khỏi dưới ánh mắt bất an của nhà sản xuất Lý.
"Tạ Tỉ" không biết mẹ đẻ mình có để lại tài sản cho mình, nhưng Tạ Tỉ đã đọc sách nên biết rất rõ.
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Mẹ "Tạ Tỉ" sinh cậu ta xong thì cơ thể không thể quay lại trạng thái như xưa, cho dù nhà họ Giản cần một số tiền lớn để vượt qua gian nguy cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đòi lại hồi môn cũng như sản nghiệp đứng tên bà để vực dậy gia tộc.
Không ai nói cho mẹ Tạ biết vấn đề của nhà họ Giản, sau đó mẹ Tạ mất, nhà họ Giản cũng để những thứ kia lại để làm chỗ dựa cho "Tạ Tỉ".
Cho đến khi nhà họ Giản tan vỡ, ông Giản bệnh nặng không được bao lâu thì qua đời, đa số công ty của nhà họ Giản lại được Tạ thị thu mua.
Sau đó cậu Giản bị tống vào tù vì giết người không thành công, nhà họ Giản cứ thế mà biến mất ở thành phố J.
Năm đó "Tạ Tỉ" vẫn còn nhỏ nên không biết mấy chuyện này, cộng thêm ba Tạ cưới Tạ phu nhân rồi bắt tay nhau lừa gạt cậu ta, cũng không cho "Tạ Tỉ" tham gia bất kì tiệc tùng nào, sau khi nhà họ Giản không còn ai hết thì cũng cắt đứt liên lạc, "Tạ Tỉ" hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với nhà họ Giản, nên hiển nhiên tình cảm dành cho nhà ngoại mình cũng không sâu đậm, sẽ không chủ động đi tìm hiểu.
Nhưng Tạ Tỉ không phải "Tạ Tỉ", cậu đã đọc quyển sách này rồi, mặc dù sách không miêu tả kỹ, nhưng dù thế nào cậu vẫn thấy chuyện năm đó sai sai.
Nhà họ Giản vừa sụp đổ là ba Tạ đã thu mua một mớ công ty của nhà họ Giản.
Thậm chí cậu Giản cũng trùng hợp bị tống tù vì tội giết người không thành công, thế người bị cậu Giản giết không thành công kia là ai?
Trong sách không viết, nhưng Tạ Tỉ có cảm giác chuyện này có liên quan đến ba Tạ.
Tính thời gian một chút, cậu Giản cũng ở tù mười mấy năm rồi, thời gian được thả chắc cũng không còn xa.
Tạ Tỉ không phải "Tạ Tỉ", cậu không có hứng thú với mớ tài sản kia, nhưng nếu cậu Giản ra tù thì cậu sẽ trả nó về cho chủ cũ.
Cũng coi như làm chút gì đó cho chủ nhân cơ thể mình đang sử dụng này.
Thuận tiện điều tra chuyện năm xưa luôn.
Hiển nhiên quan trọng nhất chính là, mắc cái mớ gì phải cho nhà họ Tạ lòng lang dạ sói kia hưởng lợi?
Còn chuyện của nhà sản xuất Lý, thật ra Tạ Tỉ cũng không lo lắng lắm, nhà sản xuất Lý bị Tạ Tỉ hù xong rồi, đã thế còn không hoàn thành được chuyện Tạ Đông Vũ giao cho, hiển nhiên không dám hỏi thẳng Tạ Đông Vũ, thể nào gã cũng tự đi điều tra.
Chờ đến khi tra được thân phận của Tạ Tỉ rồi lại không dám nói với Tạ Đông Vũ sơ hở mình để lại, chỉ biết kiếm cớ kéo dài thời gian.
Cái Tạ Tỉ chính là khoảng thời gian bị kéo dài này đây.
Trong sách nói ngày cuối của chương trình có chuyện, sườn núi quay ngoại cảnh bị lở, cuối cùng ba ê-kíp cộng thêm Phó Hạc Hành không may qua đời.
Hai ngày tiếp xúc với Phó Hạc Hành này, Tạ Tỉ quả thật thấy ấn đường của anh ta biến đen, mà kiếp nạn của anh ta quả thật là vào hai ngày sau.
Chương trình tạp kỹ này quay năm ngày, hiện giờ vẫn chỉ quay vòng vòng quanh núi, cũng không được tính là ngoại cảnh, vậy xem ra chương trình sắp đổi địa điểm quay.
Nếu Tạ Tỉ đã biết Phó Hạc Hành và ba ê-kíp khác sẽ chết, vậy thì cậu sẽ không trơ mắt nhìn bốn người bọn họ bỏ mạng, huống chi còn có cái tin đồn Tạ Đông Vũ với Nghiêm Văn Đình cố gắng cứu Phó Hạc Hành như thế nào sau khi anh ta qua đời được nửa năm.
Với cái tính đó của bọn họ mà có cửa bọn họ xả thân cứu người à?
Tạ Tỉ không tin.
Phải đến khi Tạ Tỉ bế cún con về lại sân nhỏ rồi thì nhà sản xuất Lý mới hoàn hồn, nếu cậu Tạ thật sự chỉ là con nuôi mà gã lại xuống tay với cậu cả nhà họ Tạ thật sự, vậy nhà họ Tạ sẽ bỏ qua cho gã à?
Sợ hãi này khiến gã lảo đảo xuống núi, đi được một hồi thì gặp hai người gã tìm, nhà sản xuất Lý đang tức giận thẳng tay cho mỗi người một tát.
Hai người sợ đến mức không dám cử động: "Tôi, bọn tôi cũng không biết tại sao lại lạc đường, bọn tôi không có cố ý, ngài xem..."
Nhà sản xuất Lý không quan tâm, gã xả hết tất cả tức giận Tạ Tỉ gây ra lên hai người tội nghiệp, nhưng gã tát một cái mà mặt đối phương thì không sao, chỉ có tay gã rắc một cái, nhà sản xuất Lý nhe răng hút khí, tay gã lại trật khớp.
Người nọ sợ đến mức mặt mày trắng bệnh: "???"
Mặt hắn cứng như vậy? Làm ông chủ Lý trật khớp tay luôn?
Nhà sản xuất Lý gào lên, nhìn hai người trước mặt vẫn đứng đực ra đó bèn gầm nhẹ: "Còn mơ màng làm gì? Đưa tôi xuống núi đi bệnh viện nhanh!"
Người nọ ngơ ngác: "Không, không phải muốn chụp hình..."
Nhà sản xuất Lý nào dám đắc tội Tạ Tỉ nữa: "Chụp gì mà chụp? Sau này không ai được nhắc lại chuyện này nữa!"
Tạm bỏ qua chuyện video trong tay Tạ Tỉ có thể giết chết gã, nếu cậu ta thật sự là người của nhà họ Tạ... nhà sản xuất Lý thậm chí còn không dám tưởng tượng kết cục của mình.
Tạ Đông Vũ vẫn luôn ngồi trong phòng nghe ngóng ngoài cửa, chờ nhà sản xuất Lý cho gã một bất ngờ.
Đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng thì nhếch môi, hí mắt nhìn ra ngoài qua kẹt cửa, bất ngờ nhìn thấy Tạ Tỉ lông tóc vô thương ôm một con chó con đi vào.
Tạ Đông Vũ cau mày nhìn gương mặt bình tĩnh của Tạ Tỉ, người ngợm cũng sạch sẽ, không giống bị thương hay bị gì gì đó, vậy là sao? Nhà sản xuất Lý vô dụng đến vậy ư? Có chút chuyện nhỏ thế mà làm cũng không xong!
Đến tận khi Tạ Tỉ vào phòng rồi mà Tạ Đông Vũ vẫn đang cau mày đi qua đi lại trong phòng mình, chờ mãi vẫn không thấy nhà sản xuất Lý về.
Tạ Đông Vũ gọi cho gã, phải gọi tận mấy cuộc mới gọi được, Tạ Đông Vũ thấy đầu dây bên kia đã bắt máy thì tức tối chửi: "Bị gì vậy hả? Sao anh ta không sao hết vậy? Hình ảnh với video thế nào rồi?"
Nhà sản xuất Lý ấp úng một hồi mới mơ hồ nói: "... không có."
"Không có?" Tạ Đông Vũ lớn tiếng: "Có phải ông chán đi làm rồi đúng không? Tôi nâng ông lên được thì tôi cũng đạp ông xuống được!"
Giọng nhà sản xuất Lý càng ngày càng khó nghe: "Cậu Tạ, không phải tôi không muốn, chỉ là cậu ta rất quen thuộc địa hình nơi này, tôi và người của mình tìm mãi vẫn không thấy. Hơn nữa trời tối không thấy rõ đường, tôi còn ngã từ trên sườn núi xuống trật khớp tay, thật sự không phải do tôi ngó lơ lời ngài. Tôi thế nào mấy năm nay ngài vẫn chưa rõ à?"
Tạ Đông Vũ cau mày: "Hiện tại ông đang ở đâu?"
Nhà sản xuất Lý vội vàng nói: "Tay tôi trật khớp rất nặng nên chỉ có thể xuống núi đi bệnh viện trước, cậu Tạ yên tâm, chờ hai ngày nữa! Tôi bảo đảm sẽ quay lại hoàn thành nhiệm vụ! Nếu không tin thì có thể hỏi người bên cạnh tôi, bọn họ cũng có thể chứng minh tôi đang bị thương...."
Một giọng nam khác lập tức phụ hoạ.
Tạ Đông Vũ tức đến mức thở gấp, tên vô dụng này!
Nhưng nhà sản xuất Lý bị thương thì sao còn uy hiếp người được nữa? Gã cũng không yên tâm khi tìm người khác, gã không muốn lộ chuyện nên chỉ đành cúp máy kiên nhẫn chờ thêm hai ngày nữa.
Chờ đến khi gã mở bản xem lại của livestream hôm nay, Tạ Đông Vũ tức đến mức mém nữa ném điện thoại nhà sản xuất Lý mới đưa cho mình xuống đất.
Đặc biệt là mấy làn đạn nâng Tạ Tỉ lên trời còn đạp gã xuống đất, gã nghiến răng chặt hơn, khen Tạ Tỉ như vậy, thế bọn họ có biết anh ta là người từng bị bọn họ chửi hết nước hết cái không? Biết anh 10 trong miệng bọn họ là tên scandal bay đầy trời kia không?
Tạ Đông Vũ hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, nếu đêm nay không giải quyết được Tạ Tỉ, vậy chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn.
Cũng may gã đã tìm hiểu kế hoạch của chương trình, chương trình được chia làm hai phần, gã không tin chương trình có thể cho họ đeo mặt nạ hết cả năm ngày.
Chắc chắn ê-kíp sẽ tìm thời cơ thích hợp để họ tháo mặt nạ, đến lúc đó thân phận bại lộ rồi, bây giờ gã là cậu cả nhà họ Tạ, còn Tạ Tỉ thì sao? Là một thằng ăn vạ anh Văn Đình, chỉ với fans của anh Văn Đình thôi cũng có thể xé Tạ Tỉ tan xác.
Bây giờ Tạ Tỉ được ủng hộ nhiều bao nhiêu, đến khi lột mặt nạ ra, mấy người cuồng số 10 kia sẽ quay đầu ghét Tạ Tỉ bấy nhiêu.
Cuối cùng Tạ Đông Vũ cũng vừa lòng, nhưng chờ đến khi nhìn thấy bảng bình chọn lại càng tức hơn.
Hai ngày trôi qua, số lượt bình chọn cứ tăng theo ngày.
Số phiếu của các khách mời nữ không chênh nhau nhiều lắm, nhưng sáu khách mời nam thì Tạ Tỉ số 10 hạng nhất, thậm chí số phiếu bầu còn bỏ hạng hai cả con đường, mà Tạ Đông Vũ số 9 lại xếp cuối cùng, số phiếu chênh lệch nhiều đến mức khiến gã tức run người, cuối cùng dứt khoát tắt máy không xem nữa.