Cậu trai đưa cho người đàn ông một chiếc khăn lông nhưng đối phương không nhận, hắn để mặc mồ hôi lăn xuống gương mặt anh tuấn, biểu cảm cao ngạo lạnh lùng. Hắn phất tay một cái rồi tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lấy một hộp thuốc lá ra khỏi túi, rút một điếu ra ngậm.
Cậu trai cũng giơ tay đòi một điếu, người đàn ông liếc một cái làm cậu ta cười ngại bỏ tay xuống: "Ba nuôi, ba được hút mà sao con không được?"
Người đàn ông cũng không châm thuốc mà chỉ ngậm trong miệng: "Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng ba nuôi rồi thì đừng hòng, muốn hút thì sau này đừng có gọi."
Cậu trai đầu hàng: "Con sai rồi, sau này con không dám nữa. Nhưng mà lần này con nghe ngóng được một tin tốt lắm á."
Người đàn ông nhìn máy trộn cách đó không xa, đôi mắt vô cảm, hắn lạnh lùng nói: "Tin tốt gì?"
Đối với hắn mà nói, trên đời này không có tin gì là tốt.
Cậu trai hưng phấn nói: "Không phải ba nuôi bảo con đến nhà họ Tạ canh me à? Mấy ngày nay con đã tìm hiểu được thời khóa biểu của Tạ Kim Vinh kia rồi, sáng nào ông ta cũng đúng mười giờ là ra ngoài, được tài xế đưa đi. Chiếc xe đó màu đen, con đã nhớ rõ biển số xe, nếu mai định làm gì thì chắc chắn thành công. Nhưng hôm nay lúc con đang canh thì nhà họ Tạ có chuyện."
Cuối cùng người đàn ông cũng có chút hứng thú: "Chuyện gì?"
Cậu trai: "Khoảng gần mười giờ có một người trẻ tuổi đến nhà họ Tạ, không lâu sau thì có thêm vài phu nhân nữa, tiếp theo là hai luật sư mặc vest rồi mang giày da các thứ, con đoán nghề nghiệp dựa vào quần áo á. Bởi vì ba nuôi nói không được lại gần quá tránh cho bọn họ phát hiện nên con không biết rõ đầu cua tai nheo, nhưng sau khi đám người kia rời đi thì cái cậu trẻ tuổi đến đầu tiên cầm loa la lớn, nói cái gì mà... từ hôm nay trở đi, anh ta giải trừ quan hệ ba con. Không ngờ Tạ Kim Vinh còn một đứa con ngoài giá thú nữa! Chắc là ba con họ cãi nhau ầm ĩ rồi, sau đó con theo dõi đã biết anh ta ở đâu."
Mặt người đàn ông tối đi, hắn chậm rãi ngồi dậy lấy điếu thuốc khỏi miệng, mặt mày u ám: "Còn có một đứa con trai nữa?"
Cậu trai gật đầu: "Đúng vậy, hình như tên là... Tạ Hề hay Tạ Tỉ gỉ đó... cách xa quá nên con nghe không rõ."
"Cậu bảo nó tên gì?" Người đàn ông ngồi thẳng, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng xuất hiện sự bất ngờ và gấp gáp.
Cậu trai quen người đàn ông hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt vẫn luôn thong dong, cậu thấy bất ngờ vô cùng, mở miệng tính nói gì đó thì một giọng nói vang lên từ đằng xa: "Nếu cậu tò mò, không bằng hỏi con, để con trả lời thì chẳng phải sẽ rõ ràng hơn sao?"
Cậu trai và người đàn ông vừa nghe tiếng đã quay đầu sang nhìn, chỉ thấy cách đó tầm mười mét có hai người, một là bảo vệ, hai chính là Tạ Tỉ mà cậu trai theo dõi ban nãy.
Bởi vì tiếng ồn trong công trường nên hai người hoàn toàn không phát hiện hai người kia đang lại gần, nhưng cậu chàng này có thể nghe được tiếng hai người họ nói chuyện?
Không phải, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là... cậu?
Cậu trai rất bất ngờ, phát hiện người đàn ông bên cạnh mình không biết đã đứng lên từ hồi nào, đang nhìn chằm chằm Tạ Tỉ lại gần.
Bảo vệ căn bản không nghe được hai người nói gì, nhưng khi thấy cậu mà Tạ Tỉ tìm thật sự là lão Giản thì thở phào nhẹ nhõm, ông lớn tiếng nói: "Lão Giản, cậu nhóc này bảo mình là cháu ngoại trai của cậu, tôi thấy hai người rất giống nhau nên dắt nó vào, sao cậu không nói với tôi cậu có thằng cháu đẹp trai thế này vậy."
Đâu chỉ đơn giản là đẹp trai, ngoại hình kia chẳng khác gì đại minh tinh.
Lúc này Tạ Tỉ đang đeo khẩu trang, lúc mới đến công trường thì bị bảo vệ ngăn lại, làm cậu chỉ đành kéo khẩu trang xuống nói mình đến tìm cậu.
Ông bà ta có câu cháu ngoại sẽ giống cậu, Tạ Tỉ chỉ đánh cược một lần.
Bảo vệ vừa thấy mặt cậu đã vỗ đùi cái đét, hỏi ngay cậu là cháu ngoại trai của lão Giãn đúng không, Tạ Tỉ nghe thế thì biết mình đã tìm đúng rồi.
Tạ Tỉ lại gần, thấy cậu Giản cứ nhìn chằm chằm mình từ khi cậu xuất hiện, đối phương thật sự rất giống cậu, ít nhất phải năm mươi phần trăm, gương mặt đó lạnh lùng nhìn cậu, vẻ mặt khó dò.
Nhưng Tạ Tỉ có thể cảm nhận được khí thế hắn thay đổi, ít nhất không bình tĩnh như ngoài mặt.
Bảo vệ đưa người đến đây cũng không nán lại, ông phải canh ngoài cổng lớn để phòng ngừa có người lạ đi vào.
Tạ Tỉ kéo khẩu trang xuống để lộ gương mặt, cuối cùng biểu cảm lạnh lùng trên mặt cậu Giản cũng thay đổi, hắn nhìn Tạ Tỉ chằm chằm, im lặng thật lâu vẫn không nói gì.
Cậu trai càng ngẩn ngơ hơn, cậu ta không dám tiếp cận quá gần khi theo dõi, hơn nữa Tạ Tỉ đeo khẩu trang cả quãng đường nên cậu cũng không thấy rõ mặt, nhưng bây giờ được nhìn thấy gương mặt của cậu, cậu ta quay sang nhìn ba nuôi, không đúng, không phải cháu ngoại trai duy nhất của ba nuôi tên là Tạ Đông Vũ hả?
Tạ Tỉ đi thẳng vào vấn đề: "Cậu cả Tạ Đông Vũ hiện tại của nhà họ Tạ là con riêng của Tạ Kim Vinh, cậu ta bằng tuổi con, hai mươi năm trước khi Tạ Kim Vinh cưới phu nhân mới thì được ông ta đưa vào nhà họ Tạ với cái danh con nuôi."
Tạ Tỉ biết mấy năm nay cậu Giản ngồi tù, cũng mới ra tù chưa bao lâu, nghe người ta nói Tạ Đông Vũ là cậu cả nhà họ Tạ nên mới tưởng là cậu, không chừng còn cho rằng Tạ Kim Vinh đổi tên cậu thành Tạ Đông Vũ.
Dù sao năm nhà họ Giản gặp chuyện cậu còn quá nhỏ, hơn nữa nhà họ Giản cũng không muốn liên lụy cậu cho nên chưa đến gặp cậu bao giờ, ngay cả tên cũng chỉ mới nghe có một hai lần. Hiện tại, cái tên Tạ Tỉ này bị bà Tạ cố tình giấu giếm với bên ngoài, cậu cũng hiếm khi xuất hiện với cái danh cậu cả nhà họ Tạ, cậu Giản không điều tra ra cũng không có gì lạ.
Cậu Giản đi về phía Tạ Tỉ, đến trước mặt cậu rồi mới dừng chân, cảm xúc hoài niệm và không biết nên đối mặt với cậu thế nào quay cuồng trong lòng hắn, tuy mặt vẫn vô cảm như bình thường, nhưng giọng nói run rẩy đã để lộ tâm tình của hắn lúc này: "Con... mấy năm nay có tốt không?"
Tạ Tỉ lắc đầu: "Không tốt."
Cậu trả lời quá dứt khoát, cậu trai trẻ còn đang chờ cậu bảo rất tốt đực mặt:??
Không, không phải, bình thường không phải là chỉ báo tin vui không báo tin buồn à?
Tạ Tỉ vừa thấy cậu Giản là xác định được người có chuyện chính là hắn, nếu đã biết cậu Giản muốn liều mạng với Tạ Kim Vinh, vậy cậu phải khiến hắn bỏ suy nghĩ này trước.
Đối với một người đã ngồi tù mười mấy năm, ra tù với hai bàn tay trắng, người thân duy nhất không nhận khiến hắn làm ra vài hành động cực đoan cũng dễ hiểu.
Nhưng bây giờ Tạ Tỉ đã xuất hiện chứng minh tên hắn vẫn luôn tưởng là cháu ngoại trai của mình chỉ là giả, nhưng Tạ Tỉ không chắc sự tồn tại của mình có thể khiến cậu Giản buông bỏ hận thù tận sâu trong lòng hay không.
Cho nên, cậu cần thêm chút lửa.
Tạ Tỉ không chờ cậu Giản mở miệng đã tự tóm tắt cuộc đời hai mươi mấy năm của mình trước, cuối cùng còn nói quá lên: "Tên con riêng Tạ Đông Vũ của Tạ Kim Vinh kia nắm không ít quyền lực trong tập đoàn, cậu ta cảm thấy mẹ ruột mình không thể ở bên Tạ Kim Vinh là tại mẹ của con, cho nên cậu ta hận con vô cùng. Cậu ta tìm một nhà sản xuất phim để.... bao nuôi con, sau đó còn ra lệnh cho nhà làm phim đó chụp hình với quay video để hủy hoại con, nếu không phải con cảnh giác thì bây giờ chắc cậu nhận xác con luôn, thật sự là không còn một người thân nào hết."
Thật ra trong sách không có thật, "Tạ Tỉ" cũng đã chết rồi.
Nhưng nếu Tạ Tỉ nói thật, chắc người đàn ông này đồng quy vu tận với Tạ Kim Vinh luôn mất.
Chết vì một tên cặn bã như Tạ Kim Vinh, thật sự không đáng.
Để một người đánh mất suy nghĩ liều chết của mình, cách hữu hiệu nhất là để hắn lưu luyến, không thể buông được thứ gì đó.
Tạ Tỉ nói xong thì cúi đầu, hai mắt dừng lại trên bàn tay siết chặt đến mức vang lên tiếng răng rắc của cậu Giản, đối phương đột nhiên xoay người dọng thẳng lên cái bàn gỗ gần đó, mặt bàn lập tức nhiều ra một cái lỗ thủng.
Cậu Giản quay lưng về phía Tạ Tỉ, hắn không muốn cháu mình nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng vì hận thù của hắn.
Nửa năm trước, sau khi ra tù, hắn đã đi tìm đứa cháu duy nhất này của mình, còn chưa kịp nhận lại nó đã thấy "cháu ngoại trai" cha hiền con ngoan với Tạ Kin Vinh, cuối cùng hắn vẫn không đi qua, hắn không muốn liên lụy "cháu ngoại trai" của mình.
Không ngờ hắn đã sai, hắn đã xem nhẹ trình độ tàn nhẫn của Tạ Kim Vinh, thì ra ông ta có thể tàn nhẫn với con ruột mình như vậy.
Chưa trưởng thành đã bị đuổi khỏi nhà, thằng chó Tạ Kim Vinh này quả thật sợ nhà họ Giản không chết hết!
Cậu trai lo lắng nhìn cậu Giản: "Ba nuôi ơi... ba không sao chứ?"
Tạ Tỉ vô tội chớp mắt, giấu cảm giác thành tựu vào sâu trong lòng.
Cậu Giản quay lưng về phía bọn họ xua tay, chờ đến khi xoay người lại thì cũng đã bình tĩnh, hắn lại rũ mắt lấy điếu thuốc ra, ngậm trong miệng muốn tìm bật lửa, đến khi chuẩn bị châm thuốc lại thấy cháu ngoại trai đang tò mò nhìn hắn cách đó không xa, nhớ đến gì đó liền lấy điếu thuốc ra xoa nát trong lòng bàn tay: "Tiểu Tỉ chắc đói rồi nhỉ? Tìm chỗ ăn một bữa đã."
Đúng lúc Tạ Tỉ cũng có chuyện muốn nói, cậu vui vẻ đồng ý.
Ba người nhanh chóng rời khỏi công trường, bởi vì gần đó ít người dân nên cậu Giản phải dắt cả ba đi một lúc mới tìm được một tiệm cơm, ngồi vào gian riêng, cậu Giản gọi bảy tám món, trong lúc chờ đồ ăn, cậu Giàn vờ lơ đãng hỏi Tạ Tỉ lúc rót trà cho cậu: "Nhà sản xuất kia tên gì?"
Tạ Tỉ ngoan ngoãn uống nước, tay ôm cún con: "Không nhớ rõ, chỉ biết họ Lý, hiện tại đang ở trong cục cảnh sát."
Người trẻ tuổi đang đảm nhiệm vai người vô hình không muốn quấy rầy hai cậu cháu mới gặp nhau trao đổi tình cảm, nhưng vừa nghe được người kia họ Lý, còn là nhà sản xuất thì hơi khựng lại: Chắc không... trùng hợp vậy đâu nhỉ?
Cậu Giản bỏ ấm trà to khoảng một bàn tay ra, biểu cảm bình thường trở lại: Hời cho tên đó rồi.
Dám ăn hiếp cháu ngoại trai của hắn như vậy, hắn sẽ cho tên đó nếm thử cảm giác bị "ăn hiếp" là thế nào.
Cậu Giản không nói gì nhiều, đa số chỉ hỏi về tháng ngày vất vả kiếm ăn của cháu ngoại mình: "Đối tượng ngày xưa con come out đâu? Sao cậu ta không đi với con mà để con đối mặt với Tạ Kim Vinh một mình?"
Tạ Tỉ: "Nửa năm trước đã chia tay rồi."
Mặt cậu Giản đen ngay tức thì: "Cậu ta tên gì? Sao lại chia tay?"
Tạ Tỉ thở dài, mặt mày ưu sầu: "Có người hợp với anh ấy hơn con."
Cậu trai dỏng tai lắng nghe: Tức là ngoại tình đúng không? Vậy ba nuôi có định xử tên kia không?
Quả nhiên, cậu Giản nhẹ nhàng hỏi: "Ai?"
Quen ba nuôi lâu như vậy, hiển nhiên cậu trai biết ba nuôi đang tức giận.
Cậu ta bị dọa sợ, vội vàng cúi đầu uống nước, nhớ ra mình chưa kéo khẩu trang nên vội kéo xuống, ngậm một họng nước, cậu cảm thấy ba nuôi hôm nay sẽ biến thành một ngọn núi lửa.
Tạ Tỉ bình tĩnh nói: "Tạ Đông Vũ."
"Khụ!" Cậu ta phun hết nước trong miệng ra, may mắn là phun qua bên khác. Cậu ta vừa ho sặc sụa vừa lấy giấy lau: "Xin, xin lỗi."
Tạ Tỉ không ngờ người có phản ứng mạnh nhất lại là người trẻ tuổi này, nếu cậu Giản bảo cậu ta quan sát nhà họ Tạ vậy thì chắc cũng rất tin tưởng cậu ta.
Nhưng mà cậu Giản mới ra tù chưa được bao lâu, đâu ra một đứa con nuôi nghe lời vậy?
Tạ Tỉ thuận thế nhìn sang đối diện, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một đôi mắt rất đẹp, chờ đến khi lau nước bên khóe miệng xong thì gương mặt xinh xắn cũng lộ ra.
Đẹp thì đẹp nhưng chắc chắn sẽ không bị nhầm giới tính, đây là một gương mặt rất dịu dàng vô hại của đàn ông, rất thích hợp xuất hiện trước máy quay.
Mặt nhỏ mắt to, là loại hình được các cô gái trẻ ưa chuộng.
Chỉ là... Tạ Tỉ cứ thấy cậu ta quen mắt, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.
Tạ Tỉ nhìn chằm chằm người trẻ tuổi rất lâu, mãi đến khi cậu ta nhớ đến gì đó bèn vội vàng che mặt lại: "Anh Tỉ?"
Tạ Tỉ: "Cậu tên gì?"
Cậu ta nhìn cậu Giản, cậu Giản cũng nhìn cậu ta, cắn nhẹ môi nói: "Điền Gia Nặc."
Có phải cháu ngoại trai của ba nuôi nhận ra cậu ta hay không? Có phải cậu ấy biết mình chính là cái người bị chửi đến mức phải rút khỏi giới giải trí hay không...
Lúc Điền Gia Nặc bị người xấu bắt nạt thì được cậu Giản cứu, vì không có chỗ đi nên dứt khoát đến công trường làm việc chung với cậu Giản.
Nơi này cách nội thành rất xa, bình thường không gặp được ai, hơn nữa người ở đây cũng không hay lên mạng nên không ai biết cậu, ba nuôi biết cậu không có nhà để về cũng không hỏi han gì, hiện tại phải nói hết đúng không?
Tạ Tỉ nghe tên, suy đoán trong lòng đã được chứng minh: "Thì ra là cậu à."
Mặt Điền Gia Nặc trắng bệch, khóe miệng run run: "Em... em... thật ra mấy cái trên mạng đều là giả, em, em chưa từng làm mấy chuyện đó..." Giọng cậu ta càng ngày càng nhỏ, cậu muốn biện giải cho bản thân, nhưng đối phương sẽ tin ư? Dù sao vừa có video vừa có ảnh chụp, ngay cả cậu cũng không còn đường chối cãi.
Ai ngờ Tạ Tỉ lại nói: "Tin chứ, có phải gần đây cậu không lên mạng không? Cái tên nhà sản xuất Lý được Tạ Đông Vũ sai đi hãm hại tôi chính là hãm hại cậu khi trước, tôi đăng hết mấy chuyện ông ta làm lên mạng luôn rồi, cũng tìm người điều tra được chứng cứ, bao gồm cả chuyện của cậu nữa, ông ta cũng thừa nhận mình hãm hại câu luôn rồi. Hiện tại có rất nhiều người chạy sang Weibo của cậu xin lỗi, mấy hôm nay vẫn đang tìm cậu đó thôi."
Điền Gia Nặc sửng sốt: "Ông ta sa lưới thật hả?"
Tạ Tỉ bấm vào một dòng vẫn còn treo trên hotsearch rồi đưa điện thoại sang: "Đây, cậu xem đi."
Cậu Giản nghe mà như lọt vào sương mù, nửa năm trước hắn được thả ra đã cứu thằng nhóc này ở con hẻm nhỏ kế bên quán bar trên đường tan làm về, thấy nó vừa đáng thương lại sống chết đòi theo mình nên định dắt nó ra công trường mình làm vào buổi sáng để dọa nó, cho nó biết khó mà lui.
Ai dè thằng này nó dai như vậy, vẫn cắn răng đi theo hắn.
Cuối cùng cũng chỉ có thằng nhỏ ở bên cạnh hắn, sau đó còn nhận hắn làm ba nuôi.
Trong lúc Điền Gia Nặc đọc tin tức, Tạ Tỉ nhỏ giọng kể với cậu Giản chuyện nhà sản xuất Lý ỷ có Tạ Đông Vũ chống lưng nên hà hiếp dụ dỗ mấy ngôi sao nhỏ ra sao.
Điền Gia Nặc là một trong số đó, chỉ là đối phương không thuận theo ý của nhà sản xuất Lý, cuối cùng một năm trước bị ông ta hãm hại, bị người khác chửi đến mức phải rút khỏi giới giải trí, từ đó cũng bốc hơi khỏi thế giới.
Lúc trước Tạ Tỉ cố tình ép nhà sản xuất Lý nói mấy chuyện ông ta làm trước đó ra để ghi âm, sau đó lại thuê người phát tán chúng ra ngoài để nhà sản Lý đối diện với pháp luật cũng như trả lại trong sạch cho Điền Gia Nặc.
Sau khi được giải oan, mọi người đổ xô đi tìm Điền Gia Nặc, nhưng không ai biết đối tượng được mọi người truy tìm ráo rít lại đang bốc gạch ở công trường ngoài ngoại ô.
Lâu lắm rồi Điền Gia Nặc không đăng nhập vào Weibo của mình, cậu còn nhớ rõ những gì mình nhìn thấy vào lần đăng nhập cuối cùng, tất cả những người @ cậu đều đang mắng chửi cậu, những câu đó quá khó nghe, cậu đã cố gắng giải thích nhưng không một ai tin.
Cậu là cô nhi, vốn muốn vào giới giải trí để có cơ hội trở mình, sau khi kiếm được tiền thì có thể trợ giúp viện phúc lợi mồ côi đã nuôi nấng mình, ai ngờ cậu không chỉ không làm nên trò trống gì mà còn bị bêu xấu khắp nơi.
Bởi vì ảnh chụp của cậu khắp trên mạng nên cậu không thể đi làm ở những nơi chính quy, chỉ có thể làm phục vụ ở mấy cửa hàng tiện lợi hay quán bar không lộ mặt vào lúc nửa đêm, cứ thế miễn cưỡng sống tiếp.
Ai ngờ nửa năm trước cậu bị một người khách say xỉn quấy rối vì vóc dáng không tệ, sau khi cậu tan làm thì tìm người đánh cậu, may là ba nuôi đi ngang qua cứu kịp.
Sau đó cậu theo ba nuôi ra công trường làm việc, đến bây giờ vẫn vậy.
Điền Gia Nặc nhìn từng câu xin lỗi kia, vành mắt đỏ bừng, thật lâu sau đó mới nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nghiêm túc đầy thành kính trả điện thoại lại cho Tạ Tỉ.
Lúc Tạ Tỉ nhận điện thoại còn đứng lên, khom lưng với cậu: "Anh Tỉ, cảm ơn anh đã tìm lại trong sạch cho em... em không biết nên nói gì, em cảm ơn anh rất nhiều."
Tạ Tỉ: "Cậu cũng gọi tôi một tiếng anh Tỉ rồi, sau này đều là người nhà cả, không cần khách sáo đến thế, chỉ là..."
Tạ Tỉ thở dài, Điền Gia Nặc lập tức hồi hộp hỏi: "Anh Tỉ sao vậy? Có phải anh có gì khó xử không?"
Tạ Tỉ gật đầu, ánh mắt chuyển từ Điền Gia Nặc sang cậu Giản đang lo lắng: "Hiện tại tôi cũng vào giới giải trí, nhưng người đại diện của công ty cũ không chỉ không giúp được gì mà còn bắt tay với nhà sản xuất Lý để hãm hại tôi. Hiện giờ tôi vừa mới có chút thành tích nhưng lại không có công ty quản lý, sợ sẽ bị nhà khác ăn tươi nuốt sống. Nhưng nếu tìm đại một công ty để ký, nhỡ cũng giống như công ty cũ thì chẳng khác gì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa."
Tạ Tỉ nói thế đã làm Điền Gia Nặc lo lắng thì đừng nói cậu Giản chỉ còn mỗi cậu là người thân ruột thịt.
Cậu Giản nghiến răng, mặt bành ra, càng ngàng càng giống một con dao dính máu, nếu nhà họ Giản vẫn còn, ai dám bắt nạt người của nhà họ Giản?
Chỉ tiếc nhà họ Giản đã bị Tạ Kim Vinh thâu tóm, Tạ Kim Vinh hại chị của hắn, hại hắn nhà tan cửa nát, còn bắt nạt cháu ngoại của hắn, hắn chắc chắn sẽ báo cái thù này.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là bảo vệ người cháu vẫn chưa đứng vững này.
Để mạng của Tạ Kim Vinh lại đó.
Cậu Giản im lặng một chút rồi quyết định: "Tiểu Tỉ không cần lo, cậu đi làm vệ sĩ cho con."
Với thân thủ được rèn luyện từ những ngày tháng tránh thoát mấy tên "sát thủ" được Tạ Kim Vinh sắp xếp để lấy mạng hắn trong tù, hắn hoàn toàn có thể bảo vệ được cháu của mình.
Tạ Tỉ rũ mắt, đáy mắt nhiễm ý cười, xem ra đã thành công phân nửa rồi.
Nếu cậu Giản muốn làm vệ sĩ cho cậu, hiển nhiên sẽ không liều mạng đồng quy vô tận với Tạ Kim Vinh nữa.
Nhưng mà, Tạ Tỉ không muốn dừng lại ở đây, cậu còn muốn cậu Giản lấy lại những thứ thuộc về nhà họ Giản.
Của hồi môn của mẹ Giản là được nhà họ Giản cho, Tạ Tỉ là người thừa kế duy nhất của bà có nhận hết cũng không vấn đề gì.
Nhưng Tạ Tỉ bây giờ không phải "Tạ Tỉ" ngày xưa, cậu không thể thảnh thơi cầm mấy thứ không thuộc về mình này.
Trả lại tất cả cho cậu Giản giúp chủ cũ cơ thể này là chuyện duy nhất cậu có thể làm cho "Tạ Tỉ" đã khuất.
Nhưng cậu Giản không biết cậu không phải "Tạ Tỉ" kia, hắn cũng sẽ không chấp nhận, nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối, nhược điểm chính là điểm đột phá.
Tạ Tỉ lắc đầu: "Cậu, có vài chuyện con phải tự làm, vệ sĩ không thôi thì khó lòng phòng bị. Huống chi còn có tư bản nhúng tay vào, khi đó những người bình thường như chúng ta chỉ có thể bó tay chịu trói."
Cậu Giản cũng từng đứng tít trên cao, hắn hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu nói này của Tạ Tỉ, mày hắn nhíu càng chặt hơn.
Tạ Tỉ biết thời cơ đã đến: "Cho nên không bằng cậu mở một công ty giải trí, ký hợp đồng với con, có cậu tọa trấn con mới có thể vô lo."
Vài phút trước Điền Gia Nặc còn lo lắng, bây giờ đã trợn mắt: Anh Tỉ, cái này còn khó hơn cả làm vệ sĩ đó!
Cậu Giản nhìn ánh mắt trông mong của Tạ Tỉ, đau lòng không thôi, hắn giơ tay xoa nhẹ đầu Tạ Tỉ: "Tiểu Tỉ, cậu bây giờ... đã không làm được."
Câu tiếp theo của Tạ Tỉ làm người khác giật mình không thôi: "Con biết mà, nên con đã chuẩn bị tài chính cho cậu rồi, giờ chỉ cần ông chủ đến nữa là xong."
Cậu Giản và Điền Gia Nặc:??
Tạ Tỉ ôm cún con vô tội nhìn hai người: "HÔm nay con đến nhà họ Tạ một chuyến, thuận tiện lấy hết tài sản và của hồi môn mẹ để lại cho con trước khi mất về. Ở đây có chi phiếu bảy chục triệu Tạ Kim Vinh bồi thường cho mớ trang sức châu báu bị ông ta chiếm dụng, nếu không đủ thì chờ những thứ còn lại được sang tên sẽ bổ sung sau. Cậu ơi, cậu thấy đủ không?"
Cậu Giản và Điền Gia Nặc: "..."
Cậu Giản lấy lại tinh thần, hắn nhíu mày: "Con đi tìm ông ta đòi mấy thứ này lại, quá nguy hiểm." Hắn rất rõ Tạ Kim Vinh, lấy đồ của ông ta, ông ta sẽ cho thử cảm giác phải trả giá gấp trăm ngàn lần là thế nào.
Tạ Tỉ nắm tay cậu Giản: "Cậu nói đúng, Tạ Kim Vinh trả lại cho con dễ dàng chắc chắn là vì cảm thấy con có lấy lại cũng không dùng được. Cậu có thể thâu tóm công ty của ông ta để ông ta nếm thử sự gian khổ của mấy năm làm công của con không? Con chỉ còn cậu thôi."
Mấy chữ cuối làm gương mặt bình tĩnh của cậu Giản thay đổi, hiển nhiên hắn cũng biết, hắn chỉ còn mỗi một đứa cháu này thôi.
Tạ Tỉ: "Cậu hoàn thành mong ước này của con được không ạ? Con còn phải thử vai với chụp quảng cáo, mấy thứ này chỉ có giao cho cậu xử lí thì con mới yên tâm."
Cậu Giản nhìn ánh mắt đơn thuần và ngây ngô của cháu ngoại của mình, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được, cậu giúp con."
Tạ Tỉ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Con đã ủy thác luật sư toàn quyền giải quyết chuyện này rồi, nhưng mấy ngày nữa con còn phải thử vai, cậu liên lạc với luật sư này rồi xử lí mọi chuyện hộ con nhé?"
Đến lúc cậu Giản đến đó thì cậu viện cớ bận không đến được, như vậy hắn chỉ có thể tạm thời đứng tên.
Cậu Giản bị cháu trai dùng ánh mắt đầy tín nhiệm như vậy, hắn gật đầu đồng ý không chút do dự.
Điền Gia Nặc bên cạnh cứ muốn nói lại thôi, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu cứ thấy kì kì chỗ nào á.
Nhưng anh Tỉ chỉ là một đứa bé trong mắt cha nuôi, cho dù đứa nhỏ này đã 23 cái xuân xanh.
Điền Gia Nặc nghĩ chắc mình đã đa nghi, chờ ba người ăn xong, Tạ Tỉ có việc nên đi trước, Điền Gia Nặc và cậu Giản đi về công trường, bọn họ muốn nghỉ việc và về ký túc xá tập thể lấy hành lý, sau đó còn phải dọn đồ đến nhà của Tạ Tỉ.
Điền Gia Nặc đi phía sau, cậu không nhịn được lấy điện thoại di động vào Weibo sau đó gõ Tạ Tỉ lên thanh tìm kiếm.
Load xong, bài đăng đầu tiên là một cái video.
Điền Gia Nặc nhấn xem, video quay lại cảnh núi sạt lở, thậm chí cậu còn nhìn thấy ảnh đế Phó đang khiếp vía nhìn mấy hòn đá lăn xuống, ngay sau đó, một thân cây ngã xuống chắn ngang, cứu mạng ảnh đế Phó.
Máy quay run nhẹ, màn hình đảo qua một bên, anh Tỉ yếu đuối không gánh vác được trách nhiệm trước mặt ba nuôi xuất hiện, cậu lạnh lùng ôm một cái thân cây khác, giá trị vũ lực max level...
Điền Gia Nặc:???
Cậu Giản nghe tiếng nên quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"
Điền Gia Nặc nhìn video đã kết thúc rồi lại nhìn gương mặt chẳng hề hay biết gì chìm đắm trong niềm vui vì gặp lại cháu trai của ba nuôi, im lặng, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có chuyện gì hết."
Đây chắc là câu nói dối thiện ý, vẫn là để ba nuôi tự phát hiện, chứ không cậu nói thế nào đây?
Nói anh Tỉ mạnh lắm?
Nhưng hình như anh Tỉ chưa bao giờ nói mình yếu, chỉ có mình ba nuôi hiểu lầm thôi.
Tạ Tỉ ôm cún con về nhà rồi bắt tay làm đồ nhắm rượu.
Lúc Tạ Tỉ bị Điền Gia Nặc theo dõi có đi siêu thị mua một mớ nguyên liệu.
Hơn nữa đồ nhắm rượu rất dễ làm, đậu phộng luộc muối, đậu tương ngũ vị, sụn gà giòn cay, tôm hùm đất chua cay, thịt xiên tăm chỉ mất một chút thời gian đã ra dĩa.
Tất cả đều là những món dù nguội rồi vẫn ngon, càng ăn càng ngon, đến khi Tạ Tỉ ra khỏi cửa đã thấy cún con ngồi trước cửa nhà bếp chờ đợi, khóe miệng cậu cong nhẹ: "Còn thiếu phần con được à? Nhưng con biết tách đậu phộng không? Không thì ba mang con đến chỗ của lão Tạ nhé?"
Hôm nay cún con ra ngoài quá nhiều, nguy hiểm của Tạ Tỉ đã không còn nên nó chỉ muốn ở nhà, hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, đến chỗ của lão Tạ, không lẽ nó ngồi nhìn bọn họ ăn?
Tạ Tỉ cũng nghĩ thế nên cười nói: "Vậy con ở nhà giữ nhà đi."
Tạ Tỉ biết nhóc con nhà mình ăn được uống được nên để lại một nửa, sau đó ôm theo một hộp rượu đến nhà lão Tạ.
Hôm qua đã nói là sẽ sang nhà uống rượu với lão Tạ sau khi giải quyết mọi chuyện.
Thuận tiện đưa tay cho lão Tạ xem xương luôn, để xem kiếp nạn đổ máu đã mất chưa.
Lúc Tạ Tỉ đến thì cũng sắp dọn quán, lão Tạ vừa thấy hộp rượu đã thèm.
"Ha, nhóc con đúng là có duyên với lão già mà, ngay cả rượu lão thích nhất cũng biết, đi thôi, về chúng ta uống chung." Mũi lão Tạ ngửi được mùi thơm của đồ nhắm, hận không thể làm luôn một ly tại chỗ.
Tạ Tỉ theo lão Tạ về nhà, lão Tạ xem xương cho Tạ Tỉ trước.
Tạ Tỉ nhìn gương mặt càng ngày càng giãn ra của lão Tạ, cậu biết mình đã cược đúng, người có kiếp nạn đổ máu thật sự là cậu Giản.
Lão Tạ phất tay: "Tuy không biết có chuẩn hay không, nhưng với bản lĩnh của lão thì giải rồi đấy."
Tạ Tỉ cũng hoàn toàn yên tâm, đây là lần đầu tiên cậu ngồi nhậu với lão Tạ thế này sau khi xuyên không.
Cho nên Tạ Tỉ lỡ uống hơi nhiều.
Tửu lượng đời trước của cậu không tệ, nhưng ngặt nỗi tửu lượng cơ thể này không tốt, cho nên Tạ Tỉ đã thành công tự chuốc say bản thân.
Tạ Tỉ thuộc tuýp người có say cũng không hiện ra mặt, lão Tạ cũng uống rất nhiều, xỉn quắc cần câu, nhưng ít nhất vẫn còn nhận thức.
Lão Tạ quơ tay: "Không được, không được rồi, nhóc con không tồi, uống được lắm, nhưng hôm nay không được, ngày mai còn có khách hàng lớn, lão còn phải ra quán... không uống nữa..."
Tạ Tỉ ngồi đó không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn lão Tạ.
Lão Tạ nhìn Tạ Tỉ ra hai người, lắc lư đứng dậy: "Nhóc còn đứng dậy nổi không? Không thì... ở lại đây?"
Cuối cùng Tạ Tỉ cũng có chút phản ứng, cậu lắc đầu: "Nhóc con."
Đầu lão Tạ quay mòng mòng, hồi lâu sau mới biết nhóc con là con cún con kia, lão phất tay: "Vậy, vậy đi thôi, để lão già này tiễn, tiễn con."
Tạ Tỉ lại đứng lên, cậu giơ tay đè vai lão Tạ, đỡ lão về phòng để lão nằm an ổn mới nói: "Để con tự về."
Vốn lão Tạ vẫn còn đi nổi, nhưng vừa nằm xuống giường đã bị cơn buồn ngủ bủa vây, Tạ Tỉ cũng trông không giống say lắm nên lão cũng không nghỉ nhiều, rất nhanh đã vào chìm mộng đẹp.
Tạ Tỉ xoay người ra ngoài, thậm chí vẫn còn nhớ rõ phải đeo khẩu trang rồi mới rời khỏi nhà lão Tạ.
Cún con vẫn luôn nằm trong ổ cún trong phòng khách chờ Tạ Tỉ về, kết quả chờ đến tận 10 giờ tối mới nghe cửa nhà có tiếng mở cửa.
Cún con đã buồn ngủ, nó giơ vuốt lông, chờ đến khi đứng dậy rời khỏi ổ thì cửa cũng mở, Tạ Tỉ đi vào.
Sau khi Tạ Tỉ đi vào, khóa kỹ cửa thì đi tắm ngay tức khắc.
Cún con:??
Chuyện lạ thế gian, mới ra ngoài một chuyến mà về đến nhà đã đổi tính?
Cún con bò lại vào ổ, nghĩ thầm: Có lẽ nếu giả bộ ngủ tiếp thì sẽ thoát được không cần chấp hành điều luật đầu tiên mang tên làm ấm giường.
Hai tai vẫy vẫy nghe tiếng nước truyền từ nhà vệ sinh ra, không hiểu sao bỗng thấy đêm nay thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khó tin.
Cún con nửa tỉnh nửa mê nhớ Tạ Tỉ có cầm theo một hộp rượu lúc rời đi? Cậu ta không uống rượu?
Nhưng hắn thật sự ngửi được mùi rượu lúc Tạ Tỉ vào nhà, mùi thì có nhưng trông Tạ Tỉ không giống đang xỉn.
Cửa phòng tắm rầm một tiếng bật mở, cún con vẫn chưa ngủ say mở bừng mắt, kết quả vừa nhìn thấy đã tỉnh luôn, không tài nào buồn ngủ được nữa.
...
Hôm sau, Tạ Tỉ vừa tỉnh dậy đã thấy đầu đau như búa bổ, đau như muốn nứt ra, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tạ Tỉ vừa cầm điện thoại đã thấy đồng hồ hiển thị mười giờ sáng, phía trên có hai chữ: Cậu Giản.
Tạ Tỉ tỉnh táo lại, cậu nhận cuộc gọi: "Cậu?"
Giọng của cậu Giản qua điện thoại khá trầm và lạnh nhạt, nhưng lời nói lại đong đầy quan tâm: "Đánh thức con rồi? Con ngủ tiếp đi, cậu không vội."
Lúc này Tạ Tỉ mới nhớ cậu mời cậu Giản dọn đến đây ở với mình, chờ hai ngày sau cậu Giản tìm được nhà rồi mới dọn ra.
Tạ Tỉ vội vàng nói mình đã tỉnh, đọc địa chỉ cho cậu Giản với Điền Gia Nặc đến.
Cậu cúp máy, xoa xoa mi tâm, sao cậu lại quên vậy cà.
Cũng chỉ có thể trách cậu tự cảm thấy tửu lượng của bản thân tốt, quên mất cậu bây giờ không phải cậu ngày xưa.
Đang xoa, Tạ Tỉ nhớ đến cái gì mà xoa càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại, khó tin nhìn tay mình, giương mắt nhìn lại, cuối cùng cũng thấy chỗ sai.
Cậu nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên phát hiện bên cạnh mình chính là balo thú cưng, mà balo thú cưng đang khóa kín mít, cún con đang nằm bên trong nhìn cậu với ánh mắt đầy suy tư, phải nói là muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp.
Tạ Tỉ đang ngồi xếp bằng trong ổ cún của nhóc con, bởi vì cái ổ không lớn nên Tạ Tỉ ngủ cả đêm bên trong, chật chội đến mức khó chịu.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là khi Tạ Tỉ cúi đầu nhìn mình, cậu chỉ mặc độc mỗi cái quần đùi, để trần nửa thân trên và đôi chân thon dài.
Tuy đàn ông đàn ang có ăn bận thế này cũng không sao, nhưng... bên cạnh còn có một cái áo ngắn tay bị kéo cắt te tua tơi tả, nhớ đến đêm qua mình xỉn xong ã quậy khùng quậy điên cái gì, Tạ Tỉ nhìn đồ đạc lung tung khắp nhà của mình rồi lại quay sang nhìn cún con, chậm rãi giơ tay che mắt.
Cuối cùng Tạ Tỉ cũng nhớ tối hôm qua mình đã làm cái gì, tuy cậu xỉn nhìn không ra, nhưng đầu óc thật sự không còn tỉnh táo.
Cũng may là còn nhớ đường về nhà, tắm nước nóng xong thì cồn lên bắt đầu quậy phá.
Sau khi xỉn, Tạ Tỉ cảm thấy mình cũng là một con cún con, cảm thấy mình với cún con nhà mình là anh em.
Cho nên Tạ Tỉ mạnh mẽ cướp ổ cún của cún con, còn muốn trần trụi giống cún con.
Sau khi cún con cố gắng ngăn cản, Tạ Tỉ mới miễn cưỡng chừa cái quần lót lại, nhưng vì còn cái quần lót nên mới cảm thấy mình đã có thì cún con cũng phải có.
Vì thế, cậu cầm kéo và quần áo của bản thân, một hai phải cắt cho người anh em cún của mình một cái y hệt.
Đến tận khi cún con tự chui vào balo thú cưng trốn, cậu vẫn còn cố chấp cắt ra một cái bắt cún con mặc, ép đủ kiểu nhưng vẫn không thành, Tạ Tỉ ngủ luôn trong ổ cún.
Tạ Tỉ: "..." Quá lắm rồi, còn uống rượu nữa thì cậu cùng họ với cún con.
Nếu cún con biết nói thì chắc giờ nó đang bảo cậu biến thái rồi.
Đã một hai phải cởi đồ thì thôi đi, còn ép cún ta phải mặc đồ giống mình.
Tạ Tỉ không rảnh suy nghĩ mấy chuyện khùng điên tối qua mình làm, cậu Giản và Điền Gia Nặc sắp đến, cậu cần phải đi tắm và dọn dẹp nhà cửa đã.
Tạ Tỉ vừa vào nhà tắm thì chuông cửa reo.
Nhanh hơn suy đoán phải nửa tiếng nữa của Tạ Tỉ rất nhiều.
Dù sao từ nhà cậu đến công trường của cậu Giản mất tận hai tiếng, nhưng lúc cậu Giản gọi điện thoại cho Tạ Tỉ cũng đã đứng dưới lầu, đi lên cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Tạ Tỉ đang tắm nên không mở cửa được, chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán được người ngoài cửa chính là cậu Giản, nhớ đến mớ lộn xộn trong nhà, cũng đâu thể để hai người bọn họ đứng ở ngoài suốt, cuối cùng chỉ đành căng da đầu gọi: "Nhóc con, mở cửa cho ông cậu con kìa."
Cún con vừa mới mở cửa balo thú cưng: "..."
Cún con u oán nhìn cửa nhà tắm, nhìn thì nhìn nhưng vẫn đi mở cửa.
Cậu Giản và Điền Gia Nặc kéo vali đứng trước cửa, bọn họ đã đến từ hồi 8 giờ sáng, do sợ làm phiền Tạ Tỉ, hơn nữa thấy nhà của Tạ Tỉ im ru nên đứng chờ ở dưới.
Chờ đến tận 10 giờ mới gọi.
Cậu Giản cứ cho rằng Tạ Tỉ là người mở cửa, ai dè ngẩng đầu lại chẳng thấy ai, cúi đầu thấy một con cún con mới sửng sốt.
Cún con mở cửa xong thì dùng móng vuốt kéo hai đôi dép mới ra, sau đó xoay người đi vào trong.
Mới chui vào ổ cún nằm được hai giây đã nghe mùi Tạ Tỉ, nó trở mình, thấy khó chịu nên chui vào balo thú cưng lại.
Cậu Giản và Điền Gia Nặc thấy cả quá trình:??
Biết mở cửa, còn biết tự kéo dây kéo balo thú cưng?
Nhưng sau đó thấy cái phòng khách như cái bãi chiến trường, và cả bộ đồ nho nhỏ hoàn thành được phân nửa, càng nghi ngờ hơn.
Tạ Tỉ tắm một hồi, cuối cùng vẫn căng da đầu đi ra, cậu lấy khăn lông vừa lau tóc vừa nói: "Hai người uống nước không?"
Cậu Giản tìm được máy sấy đưa cho cậu: "Không uống, sấy tóc trước đi."
Tạ Tỉ nhận máy sấy, quay lưng đi về phòng.
Đến khi quay ra thì phòng khách đã trở về như cũ, cậu Giản và Điền Gia Nặc đang ngồi ở kia, mặt cậu Giản không có biểu cảm gì nhưng Điền Gia Nặc lại hơi sợ hãi, thấy Tạ Tỉ ra đã đứng dậy: "Em có thể giúp gì anh không?"
Tạ Tỉ lắc đầu: "Không cần, lát nữa chúng ta đến văn phòng luật sư, hai ngày sau có thể tôi sẽ không ở thành phố J, công đoạn còn lại chỉ đành nhờ cậu Giản trao đổi với luật sư Văn."
Sắp đến cậu còn phải thử vai, tuy nhiên không phải là hai ngày nữa, nhưng nếu cậu muốn ép cậu Giản đứng tên thì phải rời khỏi thành phố J.
Thử vai là một lý do rất tốt, dù sao cũng chỉ đi sớm hơn có vài ngày.
Cậu Giản chờ Tạ Tỉ sửa soạn đồ đạc xong xuôi thì hai người một chó rời khỏi nhà, Điền Gia Nặc ở lại giữ nhà.
Tạ Tỉ và cậu Giản bắt taxi đến văn phòng luật sư của luật sư Văn.
Trước khi đi, Tạ Tỉ đã nhắn tin cho luật sư Văn, chỉ là cậu không nói cậu Giản cũng sẽ đến.
Đến rồi sẽ gặp, gặp rồi sẽ biết, dù sao hai người cũng không quen nhau.
Cậu Giản biết hôm nay mình cần gặp luật sư nên mặc đồ cũng khá chính thức, đồ thể dục thoải mái, tuy cũng không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì nhưng cậu Giản cao, chân cũng dài, là một móc áo biết đi nên cho dù có là quần áo đơn giản cũng rất có khí phách.
Hơn nữa còn đội nón lưỡi trai đeo khẩu trang, nhìn từ xa trông rất trẻ, ai không biết còn tưởng anh của Tạ Tỉ.
Hai anh đẹp trai như thế vừa bước vào văn phòng luật sư lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai cũng quay đầu nhìn cả hai.
Có người nhìn ra một trong hai người chính là cậu thanh niên mấy hôm trước có đến tìm ông chủ, lập tức nhấc điện thoại nội bộ gọi luật sư Văn.
Chờ đến khi trợ lý dẫn hai người lên phòng đón khách trên lầu, mọi người mới nhỏ giọng bàn tán, ai cũng tò mò không biết người bên cạnh cậu là ai, tuy cả hai đều đeo khẩu trang, nhưng ngũ quan quá tuyệt, vừa thấy đã biết đẹp trai.
Cực phẩm này khiến mấy cô gái trẻ còn độc thân trong văn phòng rục rịch muốn xin cách liên lạc, nhưng rồi lại không dám.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người lên lầu.
Luật sư Văn được thông báo Tạ Tỉ đã đến qua điện thoại, hắn ngẩng đầu đuổi vị khách luật sư Đỗ: "Anh có thể đi, chúng ta không còn gì để nói."
Giọng luật sư Văn quá lạnh lùng, làm mặt mày luật sư Đỗ cũng không đẹp gì: "Em có nhất định phải lấy trứng chọi đá như vậy không? Tạ Tỉ không hiểu chuyện nhưng em không biết bản lĩnh của ngài Tạ à? Ông ta còn có thể tính kế cả con trai ruột của mình, huống chi là em? Em thật sự cho rằng ông ta không dám động vào em? Ông ta có rất nhiều cách để làm em khó sống ở cái thành phố J này."
Luật sư Văn vẫn vô cảm như cũ: "Vậy cũng không liên quan gì đến anh." Nói xong đã định đứng lên đuổi người.
Luật sư Đỗ tranh thủ lúc luật sư Văn ngang qua mình thì giơ tay cản hắn lại: "Anh là đàn anh của em nên mới có ý tốt nhắc nhở, em đối phó với ngài Tạ giúp Tạ Tỉ sẽ được chỗ tốt gì? Đừng nói... do Tạ Tỉ là cháu ngoại của người kia nhé?"
Luật sư Đỗ khinh bỉ, gã nhìn gương mặt lạnh như băng của luật sư Văn, nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp đằng sau chiếc mắt kính, gã nhớ lại ngày xưa hắn đã quyết liệt với đàn anh chung thầy của mình thế nào chỉ vì một người ngoài, có chút ác ý nói: "Em trốn trong góc tối làm hộ cậu ta nhiều việc như vậy, cậu ta biết được bao nhiêu? Cậu ta biết suy nghĩ đáng ghê tởm của em với cậu ta chưa? Hay là, em chuyển đối tượng, xem trọng cháu ngoại người ta?"
Luật sư Văn lạnh mặt: "Cút."
Luật sư Đỗ thấy cuối cùng gương mặt kia cũng có biểu cảm, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì: "Anh nói sai à? Nếu không thì em..."
Luật sư Văn không muốn nghe gã nói nữa, trực tiếp lướt qua gã, lần này luật sư Đỗ trực tiếp chụp cổ tay luật sư Văn.
Nháy mắt luật sư Đỗ chạm vào người mình, luật sư Văn trở tay túm tay gã vật thẳng xuống đất, mặt vẫn vô cảm: "Anh động chạm trước, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi."
Dứt lời, cúi đầu nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của luật sư Đỗ, mặt hắn đầy ghét bỏ.
Mà bên này, Tạ Tỉ và cậu Giản vừa đến trước cửa văn phòng của luật sư Văn ở lầu 3 đã nghe rầm một tiếng, đi kèm tiếng rầm là tiếng rên rỉ đầy đau đớn, trợ lí bất ngờ nhìn qua: "Luật sư Văn? Có chuyện gì?"
Tạ Tỉ cũng thấy không đúng, cậu Giản còn nhanh hơn, tăng tốc giơ chân đá văng cánh cửa phòng.