Ứng Thiều tỉnh vì quá lạnh, vốn dĩ đã mất kha khá máu lại còn đang giữa độ mùa xuân mà còn nằm trên đất nửa buổi tối, suýt nữa đã yên giấc ngàn thu rồi.
Gã run cầm cập bò dậy mới cảm thấy mặt cũng đau nhức, mũi như bị xe tải cán qua. Gã bưng mũi mới thấy mình đang ở bãi đỗ xe, hai lệ quỷ đã mất dạng, chẳng còn dấu vết nào ngoài đôi chút tro giấy ở cách đó không xa ra – nhưng điều này chẳng khiến gã chú ý nhiều lắm.
“Rứa hôm qua đã xảy ra chuyện chi hầy?” Ứng Thiều thốt giọng địa phương. Hắn nhớ lại kĩ, hình như lúc mình không tỉnh táo đã thấy một người đội mũ cao cầm dây xích…
Âm sai?
“Có âm sai tới ư?” Ứng Thiều hỏi Kim Tàm cổ mình nuôi.
Kim Tàm cổ đặc biệt hơn các loài cổ khác – Nó có linh hồn, có thể sai khiến linh hồn kẻ khác. Vì lẽ đó mà một cổ sư như Ứng Thiều mới dám nhận công việc thu phục lệ quỷ này. Nó cũng là “cổ quỷ” trong miệng lão Bạch.
Tiếc rằng Ứng Thiều không ngờ hai chị em kia lại giỏi đến nỗi làm gã mắc mưu của hai ả.
Kim Tàm cổ đưa ra một câu trả lời chắc nịch cho Ứng Thiều. Đêm qua nó không địch lại lệ quỷ, song vẫn còn chút ý thức. Sau khi chủ nhân ngất, nó vẫn luôn bảo vệ chủ nhân, không đến nỗi lạnh đến chết.
Ứng Thiều trầm tư, vậy là lệ quỷ bị âm sai bắt lại thật?
Thật đáng ngạc nhiên, âm sai chẳng thích chõ mũi vào chuyện kẻ khác, muốn mời họ đến đã khó càng thêm khó. Người có thể mời âm sai đến giúp không phải hạng tầm thường. Lẽ nào gã gặp phải một âm sai tốt bụng đi ngang qua tiện tay cứu, hoặc hai ả lệ quỷ kia vốn đã đắc tội người ta?
Ứng Thiều nghĩ mãi vẫn cảm thấy cái vế sau có khả năng hơn, hai ả kia nhìn là biết rất có thể đã phạm tội.
Ài, vận may cũng là một dạng thực lực, mình vẫn kiếm được bộn tiền, rủng rỉnh trả tiền thuê phòng rồi. Ứng Thiều vừa lết xác đi bệnh viện vừa gửi tin cho chủ thuê: Chuyện đã xong xuôi, hãy chuyển tiền ngay nhé.
Đến khi Ứng Thiều vai quấn băng vải, mũi dán băng gạc quay về thì thấy quản lý chung cư đang đứng trước cửa nhà gã nói chuyện gì đó với hàng xóm gã.
Hàng xóm có vẻ ngoài xinh trai, thường không hay ở nhà. Ứng Thiều hoài nghi anh ta là người mẫu hoặc diễn viên, ngặt nỗi có vẻ chẳng mê tín lắm, chẳng đào ra cách nào để kiếm chác từ anh ta.
Ôi, suýt nữa quên béng mất nơi này vẫn còn hổ lốn lắm, không biết hàng xóm đã báo như nào nữa. Đêm qua tình hình bên gã rất quái dị, chưa kể còn tự xưng mình là kẻ lừa đảo trước mặt hàng xóm. Ứng Thiều vò tóc, sẽ không phải đổi chỗ ở nữa chứ.
Quản lý nhìn Ứng Thiều mặt mũi bầm dập, “Cậu Ứng… Là cậu đúng không?”
Với cái bản mặt của Ứng Thiều thì khó nhận ra nổi.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi. Nghe nói tối qua nhà cậu ầm ĩ quá, hôm nay hàng xóm cậu thức dậy còn thấy bên ngoài có máu, cửa mở toang. Chúng tôi nhìn camera giám sát mà chả hiểu sao nó lại hỏng, thang máy có vết lõm, cậu thì mất tăm… Tôi còn đang nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không.”
Quản lý hỏi dò, “Cậu Lan hỏi có phải cậu mắc bệnh phải đi bệnh viện không?”
Tuy camera giám sát trong thang máy bị hỏng nhưng camera ở khu chung cư lại chẳng thấy người ngoài vào. Lan Hà cũng đáp là không có người nào, nên dù quản lý có thấy dấu vết trông như ẩu đả thì vẫn không có bằng chứng để chứng minh. Song, nếu đổ bệnh thì bệnh gì mới tạo ra cái cảnh đó?
“Hả? À đúng, hôm qua tôi cãi nhau với người ta khá là nóng máu nên đập phá trong nhà, sau đó lại đụng phải tường chảy máu mũi, rồi tại đau quá nên đánh méo thang máy luôn. Tôi sẽ bồi thường phí sửa thang máy, anh cứ đưa hóa đơn cho tôi.” Ứng Thiều ba xạo.
Nghe thực sự hơi gượng, quản lý không biết là bệnh gì mà máu mũi từa lưa thế kia, song không có bằng chứng, lại thấy tinh thần Ứng Thiều khá ổn đành nói: “Vậy cậu giữ gìn sức khỏe nhé…”
Quản lý lại nói đôi câu với gã mới đi.
Anh hàng xóm kia đứng ở cửa nhìn Ứng Thiều: “Ngại quá, tối qua tôi không để ý là anh bệnh. Anh đỡ hơn chưa?”
“Hơi đỡ rồi, tại tôi gây phiền phức cho anh.” Ứng Thiều đáp, “À, tôi tên là Ứng Thiều. Thật lòng xin lỗi vì đã quấy rầy.”
“Tôi là Lan Hà.” Lan Hà cũng bắt tay với gã ra chiều lịch sự, “Không sao, anh ngã bệnh mà. Tối qua tôi không biết việc đó, sau này cần gì giúp cứ nói thẳng nhé, miễn là lúc đó tôi ở nhà.”
“Ha ha, được.” Ứng Thiều nghĩ bụng, mình phải cảm ơn anh hàng xóm chẳng biết gì này mới được, dù có nghe mấy câu xàm chó của gã vẫn tin, cho là gã đổ bệnh, ngay cả quản lý cũng bị lừa.
Gã đang nói dở thì mũi đau điếng, nước mắt sắp ứa ra. Đậu xanh rau má, tối qua trí nhớ gã mơ hồ, chẳng biết ả lệ quỷ kia nhẫn tâm kiểu gì mà đấm mũi gã thành như vậy!
Ứng Thiều thấy hàng xóm nhìn mình chằm chặp bèn ồm giọng an ủi: “Tôi không sao, không đau tí nào, ha ha.”
Lan Hà: “Ừ.”
…
Đống giấy gấp anh chuẩn bị cho lão Bạch ngày hôm qua đã vơi đi nhiều. Nếu không có Tiểu Hồng và Tiểu Lục thì có lẽ anh sẽ dùng khá lâu, trâu ngựa giấy anh gấp có chất lượng số dách mà.
May là lão Bạch không muốn ngay, Lan Hà đang dư nhiều thời gian chuẩn bị thử vai nên lại lục tục gấp tiếp.
Tiếp xúc với lệ quỷ quả là đã đem đến cho anh không ít cảm xúc, chưa kể không phải đánh vào lòng mà vào tận linh hồn, sâu đậm khó tả. Anh phải cảm ơn sự trả giá của Tiểu Lục đã giúp anh có thể thấu tỏ cách xây dựng nhân vật.
Đến ngày hẹn, Lan Hà và Liễu Thuần Dương gặp nhau ở một nhà hàng riêng tư. Ngoài việc quay phim tuyệt đỉnh ra thì Liễu Thuần Dương cũng nổi tiếng về khoản ăn uống. Trên các bài báo liên quan đến ông toàn đề cập đến những hiệu ăn lớn.
Quy luật này sớm đã bị cư dân mạng tổng kết lại. Dựa theo kinh nghiệm của họ, quán nào xuất hiện hơn ba lần trên các bài báo là chắc cú ngon đáo để. Đạo diễn Liễu nghiễm nhiên trở thành thang đo ẩm thực.
Tính riêng tư ở nơi đây cực kì cao, chỉ có mỗi mình Liễu Thuần Dương ở đó. Ông thấy Lan Hà vào phòng bèn vẫy tay, “Nào, ngồi xuống đi, chúng ta ăn trước rồi hẵng thử vai sau.”
Không hổ là đạo diễn Liễu. Lan Hà vừa đặt mông xuống thì nghe đạo diễn Liễu hỏi: “Hôm qua tôi có tán gẫu với đạo diễn hình ảnh. Tôi nhắc đến cậu thì ông ấy nói các cậu vừa mới hợp tác xong một bộ?”
“Đúng vậy ạ.” Lan Hà gật đầu.
“Được được, không tồi.” Liễu Thuần Dương nghe đạo diễn hình ảnh kể về biểu hiện của Lan Hà trong đoàn, cũng khá ổn, bản thân Lan Hà rất mạnh mẽ, ông thích dùng diễn viên như vậy. “Tôi nghe nói trong đoàn các cậu gặp chuyện ma quái? Còn ở ngay cách vách cậu?”
“Vâng, nghe nói là bóng đè, nhưng cháu không chứng kiến nên chỉ nửa tin nửa ngờ thôi.” Lan Hà nói khá là mập mờ. Anh nghĩ nhận định ngay là không hề có sẽ rất kì quặc. Đây mới là tâm lý của đa số.
“Cũng phải, chuyện quỷ thần vẫn khá là ảo. Tôi nghĩ trên đời không có quỷ.” Liễu Thuần Dương nói.
Giọng điệu ông nghe rất chắc chắn, Lan Hà gật đầu theo.
Liễu Thuần Dương: “Nhưng có một lần làm lễ khai máy, quay phim của chúng tôi chả thắp hương, sau đó thiết bị bị hỏng một cách vô cớ.”
Lan Hà: “…”
Tức là chú tin hay không tin?
Liễu Thuần Dương kể đến đây thì món ăn cũng được đưa lên, “Tôi gọi mấy món đắt khách nhất, thử xem.”
Đó giờ Lan Hà rất thích mỹ thực, tửu lượng cũng chẳng tệ, song công ty đã rào trước thành thử anh không dám ăn nhiều quá, rượu vẫn kiểm soát được. Bây giờ Liễu Thuần Dương gọi một bàn đồ ăn ngon nghẻ, nhìn mà anh phải nuốt nước miếng.
Cá bẹt xào nấm Suillus, xương cá đã bị gỡ sạch, nhìn miếng thịt cá trông rất mềm, mùi thơm ngon nức mũi của nấm cũng bốc lên; một món truyền thống của Bắc Kinh thời xưa, thịt nướng xào, dùng thịt bò tẩm ướp ngon miệng với chảo gang, mùi thơm phưng phức bay vào mũi Lan Hà; cải rổ xào xanh mướt ngon miệng…
Tay nghề của đầu bếp tốt thật đấy, nhất là món thịt nướng xào kia, Lan Hà cứ ngỡ mình ăn ở nhà hàng ngon nhất Bắc Kinh ấy chứ. Anh ăn no sáu phần rồi dằn lòng đặt đũa xuống.
“Không ăn nữa à? Ăn thêm đi, lát nữa còn có món tráng miệng sau khi ăn xong đấy.” Liễu Thuần Dương vừa ăn lấy ăn để mất hết hình tượng vừa nói với Lan Hà.
Lan Hà: “…”
Trông Liễu Thuần Dương ăn rất ngon lành, ông còn rưới nước sốt thịt vào cơm, hạt nào hạt nấy đổi sang màu nước sốt, lại gắp thêm đồ ăn, ăn một miếng là hết nửa bát.
“Vậy, vậy cháu ăn thêm nửa bát nữa vậy.” Bình thường Lan Hà vẫn có nghị lực lắm nhưng là do không được hấp dẫn như bây giờ, Liễu Thuần Dương chọn tiệm ăn mát tay thật.
Lan Hà lại ăn thêm nửa bát, thấy cũng no rồi bèn dè dặt đặt đũa xuống.
Khó lắm Liễu Thuần Dưỡng cũng chén xong, đoạn lau miệng, “Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”
Lan Hà giật mình, trong đầu vẫn hơi căng thẳng.
Liễu Thuần Dương lấy kịch bản ra bảo Lan Hà diễn.
Trong cảnh này, vai phản diện Lan Hà đóng lần đầu chuyện trò với nam chính trước mặt người khác, cũng đồng ý giúp đỡ nam chính. Sau khi nam chính vừa mất bóng, gã bắt đầu bộc lộ một khía cạnh khác trong nội tâm.
Phải diễn hai trạng thái của một con người, sự tương phản đủ lớn mới rung động lòng người xem, ngay cả chính vai diễn cũng sẽ thêm phần thuyết phục hơn.
Lan Hà diễn hình tượng trước mặt người ngoài ngon ơ. Do ngoại hình nên anh cũng hay đóng mấy vai diễn tương đối hiền lành và đáng yêu.
Chẳng thiếu diễn viên đóng vai kiểu đó, ấy vậy mà lúc Liễu Thuần Dương trông thấy anh nhoẻn miệng cười để lộ đôi má lúm đồng điếu, đôi mắt như dòng suối lấp lánh ánh mặt trời thì cảm thấy cách diễn không bị gò bó, rất ngọt rất hiền nhưng không hề ngu ngốc, khá là có hồn.
“Vậy nhờ anh nhé.” Liễu Thuần Dương thốt ra câu thoại cuối cùng, kéo ghế dựa ra tượng trưng cho việc rời đi đóng cửa.
Lan Hà vẫn ngồi tại chỗ cũ cúi gằm im lặng, đoạn giơ tay lên. Lúc này Liễu Thuần Dương mới phát hiện chẳng biết anh đã có một con dao trong tay tự bao giờ. Trong kịch bản không có vụ này, con dao là đồ trang trí không được mài sắc trong phòng bao. Ông không hề phát hiện Lan Hà cầm nó lên, có khi là tạm thời nảy ý.
Lan Hà cầm con dao, ngón tay anh múa một cách khéo léo trông rất đẹp, thu hút sự chú ý của người khác vào tay anh ngay.
Đồ vàng mã cỡ lớn phải chẻ tre, anh thạo lắm.
Cái này như một khúc nhạc dạo, như một phép ẩn dụ. Liễu Thuần Dương im lặng, ngôn ngữ cơ thể của Lan Hà đã giúp ông cảm nhận được rõ, thiết lập tăng thêm này rất trọn vẹn, động tác trôi chảy, sắc sảo, trông như một mặt khác của nhân vật.
Bỗng, con dao đâm xuống hoa quả – Dù là dao trang trí thì vẫn cắm vào hoa quả được.
Lan Hà ngước đầu lên, vào giây phút này ánh mắt anh thay đổi, nhìn như hững hờ song toát lên lệ khí ngùn ngụt, mặc dù anh vẫn chưa thốt một câu nào, vẫn chưa để lộ nét tàn nhẫn một cách trắng trợn.
Đến cả Liễu Thuần Dương cũng đứng ngồi không yên. Ông thảng thốt nhận ra mình bị Lan Hà nhìn mà lạnh cả sống lưng!
Cũng vào nháy mắt này, Liễu Thuần Dương biết, chính là cậu ta.
Nếu Liễu Thuần Dương chưa xem qua lí lịch sơ lược của Lan Hà với xuất thân sạch sẽ chính quy, chưa từng lăn lộn trong xã hội thì với cái khí chất này, với ánh mắt này của anh, ông sẽ suýt tưởng Lan Hà đã ngồi trong cục cảnh sát hơn mười năm.
Vả lại, Lan Hà vẫn giữ lại vài đặc điểm của nhân cách trước đó. Ví dụ như anh vẫn sẽ cười ngọt, vậy thì khoảng cách giữa ngụy trang và bộ mặt thật không bị tách rời nhau, cũng làm vai diễn bỗng khiến người ta phải lạnh gáy.
Liễu Thuần Dương khá là sửng sốt. Lan Hà còn trẻ mà có thể thể hiện diễn xuất đến mức đó.
…
“Tôi sẽ bảo người ta liên lạc với công ty cậu để kí hợp đồng. Nếu thời gian đóng cho lão Vương xung đột với tôi thì cứ gạt ông ấy qua một bên! Ngoài ra, tôi vẫn chưa quyết vai chính, đến lúc đó cậu đi với tôi diễn chung với người thử vai.” Liễu Thuần Dương tìm được diễn viên nên tâm trạng rất tốt.
Diễn viên không chỉ có diễn xuất là đủ, tương tác với các diễn viên đóng cùng cũng rất quan trọng. Ông vẫn đang do dự quyết định người được chọn cho vai chính, bây giờ có vai đối thủ rồi bèn nảy ý tưởng.
“Cảm ơn đạo diễn Liễu!” Lan Hà khó dằn nỗi sung sướng.
Liễu Thuần Dương có linh cảm bèn gọi điện thoại ngay, “Tinh Dương à? Ừ, là chú, vẫn đang ở trường quay hả? Chị cháu sắp sinh rồi phải không? Ha ha, mai về chơi với con bé đi. Cháu định nghỉ bao lâu, có kiếm chác từ tiền lì xì của cháu trai không đó…”
Lan Hà nghe cái tên “Tinh Dương” lại còn người chị sắp sinh bèn nghĩ có khi là Trần Tinh Dương và Trần Tinh Ngữ, mà hai người này là đàn anh đàn chị cùng trường với anh.
Cặp chị em diễn viên song sinh này thi đậu vào cùng một học viện điện ảnh, sau này cùng nhau thành danh, đều đã từng hợp tác với Liễu Thuần Dương. Hơn nữa họ rất ham việc, Trần Tinh Ngữ mang bầu mà vẫn làm việc mãi đến giờ bụng lớn rồi mới nghỉ sinh.
Liễu Thuần Dương tám chuyện mất mấy phút, hẹn Trần Tinh Dương đi thử vai, cúp máy rồi bảo: “Tôi nghĩ thằng bé sẽ hợp. Mấy ngày nay nó đang đóng phim cho đoàn của Tống Khởi Vân.”
Cái tên Tống Khởi Vân nghe thì nhu mì nhưng thật ra lại là tên của đàn ông, cũng là một đạo diễn tên tuổi vang dội trong ngành, chỉ riêng giải thưởng và thành tích là đã trên cơ Liễu Thuần Dương rồi.
Vợ ông là người phụ nữ cực kì xuất sắc trong giới, đứa con trai duy nhất của cả hai lại kém nổi hơn, cũng chẳng xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng mấy năm nay đã nổi chun chút. Tên thật của con trai đạo diễn Tống bị rỉ tai trên mạng với những phiên bản khác nhau, điều ai nấy đều biết là cái bút danh “Huyền Quang”. Hắn đã dùng bút danh đó để sửa một kịch bản, viết hai kịch bản cho bố và được tán tụng, cũng đoạt giải thưởng.
Nhưng đến cả việc đi lấy giải cũng là do nhân viên của Tống Khởi Vân đến lấy. Gia đình nhà này sống rất khiêm tốn.
Bình thường Lan Hà chẳng thấy tin tức gì về việc Liễu Thuần Dương và Tống Khởi Vân là bạn bè, song Liễu Thuần Dương nhắc đến ông nghe có vẻ quen thân, lại nghĩ cả hai đều là đạo diễn nổi tiếng, đằng nào cũng gặp nhau.
Hiện giờ món tráng miệng sau bữa cơm đã được bưng lên theo lời dặn của Liễu Thuần Dương. Lan Hà nhìn đăm đăm, nghĩ bụng có nên ăn một miếng không nhỉ, đằng nào anh cũng nếm thử mỹ thực đạo diễn Liễu chọn lần đầu mà…
Liễu Thuần Dương từ tốn nói: “Phải rồi, vai diễn của tôi có hình tượng tương đối gầy. Với cái cân nặng hiện giờ của cậu thì tôi ước chừng phải giảm đi hai cân rưỡi nữa.”
Lan Hà nhất thời không kịp phản ứng: “Dạ?”
Liễu Thuần Dương: “Cậu, giảm đi hai cân rưỡi nữa.”
Lan Hà: “… Vậy sao ban nãy chú còn bảo cháu ăn?”
Liễu Thuần Dương đáp đầy thâm ý: “Bởi vì đó có thể là một bữa cơm no cuối cùng trong mấy tháng tới của cậu.”
Lan Hà: “…”
…
Lan Hà và Liễu Thuần Dương tạm biệt nhau chưa được bao lâu thì bên công ty đã gửi rất nhiều tin nhắn wechat hỏi kết quả, rất đỗi quan tâm đến vụ này. Anh trả lời, kể tin tốt này cho họ nghe, bên kia mừng phát điên.
Buổi chiều Trình Hải Đông cũng gọi điện thoại tới, còn chạy sang nhà Lan Hà chúc mừng anh, “Chú hay nhỉ, chả kể anh nghe chuyện đi thử vai cho đạo diễn Liễu tí nào, toàn do thầy anh kể anh hay. Thế là hai ta sẽ làm việc cùng một đoàn phim rồi.”
“Em cũng không biết có thể thành công hay không mà.” Lan Hà đáp, nhìn anh ta đặt một hộp bánh ngọt xuống bèn dở khóc dở cười, “Anh còn mua bánh ngọt làm gì?”
“Thì để chúc mừng chú đó!” Thậm chí Trình Hải Đông còn mang cả nến theo, “Nào, chúc giàu lên! Chúc nổi tiếng!”
“Không khéo là đạo diễn Liễu vừa mới bảo em phải giảm đi hai cân rưỡi cho vai diễn.” Lan Hà uể oải đáp.
“Chú thảm vãi đạn…” Trình Hải Đông trưng bản mặt đồng cảm, “Diễn viên không tốt ở cái điểm đó, vì để hợp vai mà lúc phải giảm béo, lúc phải tăng cân. Giống y chang cậu, bây giờ toàn đóng vai giảm béo đấy thôi?”
Với vẻ bề ngoài như Lan Hà, tính đến bây giờ vẫn chưa có một vai diễn nào yêu cầu anh phải tăng cân.
Lan Hà im lặng: “Thôi anh đừng nói nữa, em đói cồn cào rồi đây này.”
Nhưng lại không được ăn, trước đó anh đã ăn một bữa với Liễu Thuần Dương, giờ vẫn ình bụng.
Trình Hải Đông hào hứng kể: “Có vài người thích lắm, tự gò ép bản thân mình. Có một diễn viên nữ từng kể với anh, muốn bắt cô ấy từ bỏ việc ăn uống thì trừ phi cổ chết quách cho rồi!”
“Cái này quá…” Lan Hà vừa thốt được mấy chữ bèn dừng lại, “Gượm đã, trừ phi chết quách cho rồi?”
Trình Hải Đông chỉ thấy Lan Hà dứt lời, nét mặt thay đổi, bỗng hơi sờ sợ, “Biểu cảm cậu là sao?”
Lan Hà càng nghĩ, biểu cảm càng quái gở: “Không có gì, em chỉ thèm thôi.”
Trình Hải Đông lạnh người, cái cậu diễn viên này bị đói phát điên mất rồi.
Lan Hà chợt nghĩ quỷ đã chết đều có thể hưởng dụng đồ cúng, vậy lúc anh đi Vô Thường, chắc cũng có thể chấm mút đôi tí khi ở trạng thái linh hồn nhỉ? Chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến thể xác đâu nhỉ?
Lẽ nào đây mới là cách đi Vô Thường đích thực…
Làm một người được dưới đất chọn, đóng phim nuôi gia đình, đi âm sống tạm.