Hai người cầm theo váy vào thang máy, Cố Linh Linh bởi vì quá mức thương tâm, hai giờ trôi qua cũng không ngủ, nhưng trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều, cảm xúc cũng tốt hơn được chút.
Nhìn thấy hai con công lộng lẫy bước vào, cô xíu chút nữa là phải che mắt lại, mấy logo quần áo trên người hận không thể chiếu mù luôn mắt cô.
Cố Linh Linh giật giật, nhìn An Nhất và Lâm Cứu trước mắt, không biết còn tưởng rằng hai người đi cửa hàng xa xỉ cướp bóc, "Sao các cậu lại ăn mặc như vậy?! "
An Nhất nghi hoặc: "Mặc sao? "
Lâm Cứu làm bộ gạt tóc: "Dáng vẻ của người có tiền. "
Cố Linh Linh:...
Cố Linh Linh hỏi: "Quần áo và đồng hồ trên người các cậu lấy từ đâu ra? "
An Nhất bước lên giành trả lời: " Đều là hàng giả. "
Lâm Cứu sao chép đáp án: "Đúng vậy. "
Cố Linh Linh biết trước đó An Nhất và Lâm Cứu cũng có một hai món đồ hàng giả như vậy, nhưng sau khi vào nghề đã nói với bọn họ rằng trong giới kiêng kị nhất là xài đồ giả, sau đó không thấy hai người mặc nữa, dù sao không có thương hiệu nào sẽ tìm một phòng làm việc mà các nhà thiết kế đều mặc hàng giả.
Cứ tưởng đó là tất cả đồ giả của hai người, không ngờ hiện tại từ đầu đến chân đều là bản copy cat của hàng hiệu.
Cố Linh Linh ánh mắt tới lui trên người hai người nhìn kỹ quần áo. An Nhất và Lâm Cứu đưa mắt đi chỗ khác nuốt nước miếng.
Đều là làm một nghề, Cố Linh Linh tuy rằng không có tiền, nhưng có đầu óc, cũng chút khả năng phân biệt thật giả.
An Nhất cố ý trốn ra sau lưng Lâm Cứu, nhưng cậu ta cố gắng kéo An Nhất đến bên cạnh, ôm vai, hai anh em cùng nhau đối diện cơn sóng dữ.
Lâm Cứu đá lông nheo với An Nhất.
Huynh đệ không sinh cùng ngày cùng tháng chỉ mong có thể chết cùng tháng cùng ngày.
An Nhất: Không, tôi không muốn vậy.
Cố Linh Linh lúc này đã bị tên bạn trai cũ cặn bã đả kích, nếu phát hiện bọn họ đang lừa gạt cô, không biết có thể mọi chuyện tệ hơn không, dù sao cô tại cùng một miếng rong biển không có gì khác nhau.
Đối diện với ánh mắt như laser tới lui của Cố Linh Linh, Lâm Cứu không chịu nổi nửa vùng lên nói với cô: " Cậu có thể đừng nhìn tôi nữa được không?"
Dựa vào trời sinh da mặt dày, Lâm Cứu thành công thoát khỏi ánh mắt của Cố Linh Linh, An Nhất da đầu tê dại, dùng cái váy trắng trong tay dời đi sự chú ý của Cố Linh Linh.
An Nhất đặt váy lên cạnh mép giường Cố Linh Linh: "Đứng lên thử xem, lát nữa trở về lấy hết đồ của cậu lại"
Cố Linh Linh nhìn đồng hồ trên cổ tay An Nhất.
Cố Linh Linh: "An Nhất, đồng hồ của cậu..."
An Nhất nuốt nước bọt.
Cố Linh Linh cảm phục: " Bắt chước y như thật luôn. "
An Nhất:...
An Nhất gượng hùa theo cô: "Đúng không? "
Cũng may không bị phát hiện, thật sự là dọa chết người mà.
Ếch xanh nhỏ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm
Chờ Cố Linh Linh chuẩn bị xong, mấy người làm thủ tục trả phòng, sau đó đi đến phòng cô đang thuê kia.
Cố Linh Linh hiển nhiên vẫn có chút khẩn trương và khiếp vía, hình ảnh bị hai người đuổi ra ngoài ngày hôm qua hiện lên trong đầu cô, những lời cay nghiệt vẫn văng vẳng bên tai, đứng ở hành lang bên ngoài cô chậm chạp không dám gõ cửa, sợ lại nhìn thấy thứ gì đó làm ô uế mắt của mình.
An Nhất nhìn Cố Linh Linh lùi bước, giơ tay vỗ lên lưng hơi rủ xuống của cô: "Lấy lại tinh thần nào, như vậy không giống cô chút nào. "
Cố Linh Linh: "An Nhất..."
Lâm Cứu phụ họa: " Đúng vậy, mẹ hiền à. "
Cố Linh Linh:...
Tôi cảm ơn cậu ghê.
Cố Linh Linh hít sâu một hơi, giơ tay gần như dùng hết sức lực gõ cửa ầm trời.
"Đến đây! Ai vậy! "Tôn Vọng Tổ hùng hùng hổ hổ từ trong phòng đi ra, bởi vì tiếng ồn thật lớn khiến cho cả người và tinh thần hắn đều bực bội, "Ai đó? Có thể gõ..."
Cửa từ bên trong mở ra, sau khi nhìn thấy Cố Linh Linh ở bên ngoài, Tôn Vọng Tổ sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia cười nhạo:
"Sao cô lại trở về? Định ăn vạ...."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Lâm Cứu đứng bên cạnh cửa hung hăng đụng mạnh một cái vào người, Lâm Cứu sải bước đi vào trong lúc đi qua còn cố ý đụng vào bả vai đối phương.
Ai ngờ đối phương đứng không vững, ngã oạch về phía sau, gáy đập vào tủ giày bên cạnh, mắt tối sầm đau đến nhe răng trợn mắt.
Lâm Cứu có chút trợn tròn mắt: "Đệch, đồ con gà bệnh. "
Lâm Cứu cho rằng đối phương cũng có chút năng lực, ai ngờ cũng chỉ là dạng ỷ vào mình là đàn ông nên bắt nạt Cố Linh Linh.
Cặn bã, mi mà cũng xứng đáng làm đàn ông.
Tôn Vọng Tổ ngã trên mặt đất đau đến nhe răng trợn mắt nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện này: " Cậu là ai?! "
Trung nhị Lâm Cứu: " Anh hỏi tôi là ai?"
Lâm Cứu ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Tôn Vọng Tổ "Nhớ kỹ, tôi chỉ nói một lần. "
Chỉ thấy ánh mắt cậu cố ý trừng mắt lên giọng: "Mẹ nó, ông đây là người có tiền"
Cố Linh Linh:...
An Nhất:...
Chuyện mất mặt này sao lại xảy ra ở đây.
Dứt lời, Lâm Cứu lại đạp Tôn Vọng Tổ một cước, đứng dậy đi vào trong.
Không hiểu sao lại bị đạp một cái, Tôn Vọng Tổ ăn đau tức giận đến bốc khói, đứng lên muốn nhào vào đánh lộn với Lâm Cứu: " Mẹ nó, mày là chó.."
Nhưng mà lời còn chưa dứt, đã bị An Nhất đi vào đụng ngã lại trên đất.
Ngã xuống tại chỗ, Tôn Vọng Tổ nghiến răng nghiến lợi: "Mày."
An Nhất: "Ồ, đúng là một con gà bệnh".
Tôn Vọng Tổ: "mày là ai? " * khúc này vì để biểu hiện sự tức giận của tên này nên tui dùng từ mày nha, sau khi nhận thức được hai người không dễ chọc, liền quay lại là tôi- cậu
An Nhất khinh bỉ nhìn hắn một cái: " Siêu cấp có tiền. "
Tôn Vọng Tổ:...
Cố Linh Linh:...
Tôn Vọng Tổ ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Linh Linh, lại nhìn hai bking đi vào trong.
"Cố Linh Linh, được, tôi đã nhìn ra rồi, cô mang người tới trả thù tôi"
Cố Linh Linh không phủ nhận, nhìn người đàn ông đáng ghét trước mắt, không hiểu sao lúc đó mình mắt mù hay gì mà có thể coi trọng loại cẩu nam nhân này.
Tôn Vọng Tổ nhìn hai người bước vào phòng.
An Nhất và Lâm Cứu đều cao hơn hắn, nếu cứng đối cứng căn bản không có phần thắng.
Lúc này tiểu tam trong phòng bếp nghe được tiếng động đi ra trên người còn người đang mặc tạp dề "Vọng Tổ, chuyện gì vậy? "
Nhưng vừa đi ra đã nhìn thấy An Nhất và Lâm Cứu ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, phong cách sang trọng tráng lệ của hai người không hợp với phòng cho thuê này.
Tiểu tam nhìn thương hiệu trên người hai người nhất thời trợn tròn mắt, đây là người mà Tôn Vọng Tổ quen biết hay là khách?
Cố Linh Linh thừa dịp Tôn Vọng Tổ còn chưa đứng lên, nhấc chân thêm vào một cước, đạp ngay vào người anh em của hắn, Tôn Vọng Tổ kêu thảm một tiếng, hơn nữa ngày sau mới đứng dậy được, nhìn ba thổ phỉ ngồi trên sô pha nhàn nhã tự tại, chỉ vào mặt Cố Linh Linh mắng: "Cô con mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì?! "
An Nhất đứng dậy, Tôn Vọng Tổ sợ tới mức vội vàng thu hồi ngón tay, người này trên người đều là hàng cao cấp, người bình thường có một hai cái đã là không tệ rồi nhưng hai người trước mắt này không còn miếng nhân tính nào nữa, khẳng định là người có điều kiện, một họa sĩ hắn căn bản đắc tội không nổi.
Tôn Vọng Tổ cắn răng, cảm giác chán ghét Cố Linh Linh lại nhiều hơn vài phần, đối phương nếu đã quen biết nhân vật như thế, vậy lúc hắn bán tranh, vì sao không giới thiệu cho hắn, cô chính là muốn nhìn hắn bị chê cười.
An Nhất đứng lên, định giảng đạo lý với người nọ, dù sao xã hội pháp quyền, không thể lạm dụng tư hình, từ trên cao cúi đầu nhìn Tôn Vọng Tổ: "Hôm nay chúng tôi tới đây, cũng không có gì, chỉ là muốn đem những thứ thuộc về Cố Linh Linh lấy lại. "
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tôn Vọng Tổ cùng tiểu tam "Cho nên hai người.."
Lâm Cứu lên tiếng: "Cút mau "
Phối hợp đạt chuẩn.
Tôn Vọng Tổ nhìn An Nhất: "Cậu nói tôi đi, tôi liền phải đi cậu nghĩ cậu là ai? "
An Nhất: "Tôi là An Nhất. "
Tôn Vọng Tổ:...
An Nhất nhìn Tôn Vọng Tổ như một người bị thiểu năng.
Tôn Vọng Tổ: "Đây là nhà tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải đi! "
An Nhất: "Tiền thuê nhà do Cố Linh Linh trả, sao lại là nhà anh? "
Lâm Cứu lại ăn khớp: "Anh ta thích ăn cơm mềm" * ý là bám váy đàn bà á.
Tôn Vọng Tổ: "Cậu... Các cậu..."
Hai người này Tôn Vọng Tổ đắc tội không nổi, dứt khoát chuyển sang công kích Cố Linh Linh: " Được, Cố Linh Linh, đến bây giờ tôi mới thấy rõ con người cô, bị tôi đá, hiện tại tới cửa uy hiếp tôi, cái loại đàn bà..... Ah!! "
Tôn Vọng Tổ còn chưa nói hết câu, đã bị An Nhất giơ tay lên đấm một cái, Tôn Vọng Tổ nhịn không được đứng dậy muốn đánh nhau.
Nhưng Tôn Vọng Tổ nói mình cần bế quan vẽ tranh, thời gian dài không ra cửa, chứ đừng nói là vận động, An Nhất đem người đè trên mặt đất, định làm thêm đấm nữa.
An Nhất: "Xin lỗi mau! "
Tôn Vọng Tổ sợ tới mức nhìn Cố Linh Linh cắn răng nói một tiếng xin lỗi.
Tiểu tam thấy Tôn Vọng Tổ bị An Nhất khác đè trên mặt đất, vội vàng đi qua lôi kéo người, muốn cứu Tôn Vọng Tổ ra, nàng cũng không tin đối phương còn có thể đánh mình
Quả nhiên khi tiểu tam qua chắn trước người Tôn Vọng Tổ, An Nhất dừng lại động tác: " Tôi không đánh phụ nữ. "
Tiểu tam trong lòng cười lạnh, biết ngay mà.
An Nhất: "Nhưng..."
Tiểu tam:?
Còn có nhưng? Nhưng cái gì?
Chỉ thấy Lâm Cứu đứng lên, "Tôi đánh. "
Tiểu tam:...
Tiểu tam không tin nhìn Lâm Cứu: "Cậu vậy mà đánh phụ nữ?"
Lâm Cứu da mặt dày: "Tôi không biết xấu hổ. "
5
Tiểu tam:...
Tại sao anh ta lại có thể thẳng thắn như vậy?
Ngay khi Lâm Cứu và tiểu tam đang vật lộn, Tôn Vọng Tổ thấy tình hình không ổn nên vội vàng nói dọn đi.
Lâm Cứu kéo tóc tiểu tam, An Nhất một cước đạp vào bụng Tôn Vọng Tổ: "Được, muốn đi thì mau xin lỗi Cố Linh Linh. "
Tôn Vọng Tổ ôm bụng nằm trên mặt đất ho khan, tiểu tam thì trừng mắt nhìn An Nhất: " Cậu!"
Lâm Cứu kéo người trở về: "Nhìn cái gì, nhìn nữa tôi móc mắt cô ra!"
Tiểu tam chợt rùng mình run rẩy..
Đôi cẩu nam nữ này còn giả bộ tình thâm ở đây.
Tôn Vọng Tổ nhục nhã quỳ trên mặt đất, nhìn Cố Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Thực xin lỗi.
An Nhất: "Nguyên nhân. "
Tôn Vọng Tổ: "Xin lỗi, đã ngoại tình còn ăn cơm mềm. "
An Nhất: "Còn gì nữa? "
Tôn Vọng Tổ: "Cậu đừng khinh người quá đáng?! "
An Nhất từ một bên cầm lấy chổi lông gà, định khinh người quá đáng.
Tôn Vọng Tổ:....
"Phải... Xin lỗi, tôi không nên nói những lời đó, tất cả đều là do miệng tôi tiện, tôi không phải là người, tôi xin lỗi. "
Lâm Cứu liếc mắt nhìn tiểu tam "Còn cô thì sao? "
Tóc vẫn còn trong tay cậu ta, tiểu tam không dám trái lời, hướng về phía Cố Linh Linh, "Xin lỗi. "
Cố Linh Linh không muốn nhìn thấy bọn họ, bảo bọn họ nhanh chóng cuốn gói lăn khỏi nhà cô.
An Nhất buông Tôn Vọng Tổ ra, nhìn bức tranh ở góc tường, "Đồ đạc của Cố Linh Linh lưu lại, những thứ rách nát của ngươi lấy đi toàn bộ. "
Rách nát?!
Tôn Vọng Tổ chỉ vào tác phẩm nghệ thuật của mình: "Cậu gọi những thứ kia gọi là rách nát?! "
An Nhất bừng tỉnh nói: "Xin lỗi. "
Tôn Vọng Tổ sắc mặt dịu đi một chút.
An Nhất: "Lấy hết rác đi." "
Tôn Vọng Tổ:...
Đối phương không phải là người dễ chọc, nếu Cố Linh Linh một mình trở về đòi giải thích, hắn còn có thể xử lí được, nhưng người trước mắt hắn không thể trêu vào, chỉ có thể nuốt giận, kéo tiểu tam lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng.
Trước khi đi nhìn Cố Linh Linh một cái, cái nhìn này chất chứa rất nhiều, Tôn Vọng Tổ cố ý mang theo tình cảm quyến luyến, hắn không tin Cố Linh Linh có thể dễ dàng buông xuống tình cảm năm năm của bọn họ như vậy.
Ngay khi Tôn Vọng Tổ xoay người, Cố Linh Linh mở miệng: "Tôn Vọng Tổ!"
Biết ngay mà, khóe miệng Tôn Vọng Tổ nhếch lên, quay người nhìn về phía Cố Linh Linh.
Cố Linh Linh: "Quần áo trên người anh đều là tôi mua. "
Tôn Vọng Tổ:...
Lúc này, Tôn Vọng Tổ mặt mũi bầm dập sưng vù, nhìn mấy người trước mắt nhục nhã mình tức giận cởi quần áo, quấn vải khiêng giá vẽ rời đi, tiểu tam cũng vội vàng chạy theo.
Chiến dịch đoạt lại nhà đã thành công, An Nhất và Lâm Cứu ngồi trên ghế sopha chia đều một quả cam sau đó vỗ mông định rời đi. Để cho Cố Linh Linh thời gian giải quyết những chuyện còn lại, bọn họ không phải không muốn lưu lại chỉ là ngồi lại nói chuyện phiếm với Cố Linh Linh, sợ một câu có thể khiến mọi việc thêm tồi tệ hơn, ba câu chính là sát muối vào vết thương.
Trước khi đi, An Nhất và Lâm Cứu quay đầu lại nhìn Cố Linh Linh đang ngồi trong phòng khách: "Đại mỹ nữ vũ trụ, tạm biệt! "
Chỉ thấy An Nhất và Lâm Cứu vừa giơ cánh tay lên kề vai sát cánh định ra ngoài.
Cố Linh Linh nhìn bóng lưng hai người, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong hôm nay.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy chân trái của An Nhất vấp chân phải của Lâm Cứu, hai người ngã nhào xuống đất.
Cố Linh Linh đỡ An Nhất lên: "Hai cậu không biết chơi trò hai người ba chân đi sao?"
An Nhất: "Đã thống nhất đếm một hai ba đi, còn chưa kịp đếm ba nữa!"
Nhìn hai con gà con tiểu học ở cửa.
Cố Linh Linh:...
Đi nhanh dùm cái.
Hai người ra khỏi nhà của Cố Linh Linh, An Nhất câu được câu mất nói chuyện với Lâm Cứu, liền bắt taxi về, sau khi vào nhà đi một vòng cũng không thấy Hoắc Bắc Hành lẫn Mùa hè ngọt ngào và Công chúa Lily đâu cả, chắc là dắt chó đi dạo rồi.
Chung bá thấy An Nhất về, tiến lên hỏi: "An Nhất thiếu gia, cậu đã ăn cơm trưa chưa? "
Vừa hay An Nhất có chút đói, gãi đầu ngại ngùng nói: " Còn chưa ăn. "
Chung bá cười nói: "Vậy tôi bảo phòng bếp làm cho An Nhất thiếu gia một ít đồ ăn. "
Ăn trưa xong, An Dịch lên lầu trở về phòng, tuy rằng có được vé xem biểu diễn thời trang, nhưng không có nghĩa là phòng làm việc của bọn họ được công nhận, cậu không thể lãng phí thời gian, tục ngữ có câu, sống trong khổ nạn chết trong an lạc*! Ếch xanh nhỏ đây không phải là một người ham ăn lười làm.
Sau đó, ở trong vali lấy ra đồ dùng thiết yếu cho mãnh nam, những tạp chí dành cho mãnh nam, đây chính là thứ mãnh nam yêu thích đọc.
An Nhất vào phòng tắm rửa lúc đi ra đã thay thành quần đùi áo thun trắng như mọi khi, chân trần ngồi trên ghế lật xem tạp chí dành cho mãnh nam.
Rồi giữa chừng đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Mười giây sau, An Nhất nằm sấp trên giường, chống cằm, lật tạp chí
Lúc này mới đúng nha.
Nhìn mãnh nam không mặc quần áo trong tạp chí, An Nhất vui vẻ đôi chân trắng nõn lắc lắc.
Nhàn nhã và thảnh thơi.
Đây là cuộc sống mà mãnh nam nên sống.
Ngay sau đó, một lực đạo lớn đánh úp tới, chỉ thấy trên người trầm xuống.
An Nhất: "hự..."
An Nhất không kịp phản ứng, trực tiếp bị đè rên lên một tiếng, muốn lật người, nhưng mà bị người ở trên đè chặt, căn bản không cho cậu cơ hội động đậy.
Hoắc Bắc Hành cúi người đè lên người An Nhất, thấy chân cậu đá loạn xạ, hơi nhấc đầu gối lên đem người ép chặt.
Thân nhiệt trên người Hoắc Bắc Hành cao,trong nháy mắt sự mát mẻ của An Nhất thay đổi thành nóng, anh vô cùng thích tiếp xúc thân thể với An Nhất, lúc này cằm anh đặt trên đầu An Nhất, duỗi tay cầm lấy tạp chí mãnh nam ở trên giường lên, "Bà xã, em đang xem cái gì vậy? "
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trong sách, sắc mặt Hoắc Bắc Hành trầm xuống.
Không vui hét lên: "Aaaaa! "
Những người đàn ông này một người cũng không biết xấu hổ là gì, đều không có mặc đồ!
Hoắc Bắc Hành vẻ mặt mất hứng, dùng sức lực trâu bò đem An Nhất xoay hẳn 180 độ.
Khuôn mặt đẹp trai lãng tử kia trở nên nghiêm túc, đôi mắt anh khẽ rũ xuống, nhìn An Nhất như đang thẩm vấn phạm nhân.
" Em xem sách cấm?"
An Nhất đỏ mặt, vội sửa lại lời của đối phương: "Đó không phải sách khiêu dâm, mà là tạp chí mãnh nam"
Hoắc Bắc Hành đè lên người An Nhất, cậu muốn động cũng không động được nhìn người dưới thân đỏ mặt giãy dụa, Hoắc Bắc Hành không đứng dậy, có đôi khi anh thích khi dễ An Nhất như vậy.
Cánh tay rắn chắc của anh nâng lên, nhìn quyển sách trong tay lại nhìn An Nhất, rõ ràng chính là sách cấm.
Hoắc Bắc Hành: "Em ngụy biện, hiện tại tôi rất tức giận. "
Vậy mà lão bà dám nhìn người đàn ông khác sau lưng, mặc dù những người này không biết xấu hổ không chịu mặc quần áo quyến rũ bà xã mình trước nhưng mà vợ mình cũng kiên quyết.
Nói rằng chỉ thích một mình mình thôi.
An Nhất: "Không có. "
Hoắc Bắc Hành giơ tay lên nắm lấy mặt An Nhất, ác liệt bóp miệng nhỏ An Nhất thành cái miệng gà, "Sách có người không mặc quần áo chính là sách cấm. "
An Nhất nhìn người không mặc áo lúc này.
Vậy anh là gì?
Người vàng nhỏ à?
~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ếch xanh nhỏ: Không lười biếng chính là nằm dài ngắm mỹ nam. ヾ(•ω•")