An Nhất cầm xúc xích nướng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong phòng. Cậu vừa từ cửa hàng nhỏ trở về đã nhìn thấy Hoắc Bắc Hành xách Hạ Đình đứng trong phòng, giống như một giây sau sẽ ném người từ cửa sổ ra ngoài, trong giây lát đó cậu cảm thấy bản thân mình có phải mấy ngày nay bận rộn với công việc quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác hay không? Hoắc Bắc Hành không phải nên ở nhà sao? Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn đang nắm cổ áo Hạ Đình.
Chắc là cậu mở cửa không đúng cách.
An Nhất yên lặng đóng cửa lại, lại mở ra.
Ồ...
An Nhất:...
Là người thật kìa!!
Hạ Đình trợn to hai mắt, nhìn Hoắc Bắc Hành một tay nhổ cậu từ dưới đất lên, miệng há hốc nửa ngày lại á khẩu không nói nên lời, một câu cũng không nói được, căn bản không nghĩ tới người bao dưỡng An Nhất lại là Hoắc Bắc Hành!
Hắn đối với Hoắc Bắc Hành cũng không thân quen gì nhau, chỉ là ở mấy bữa tiệc gặp qua, những người có ở đó trong thâm tâm thì thì cười nhạo tác phong của anh, nhưng lại ngại năng lực xuất sắc đối phương nên mặt ngoài lại mang theo gương mặt tươi cười khách sáo đi chào đón người, dù sao ở thời đại lợi ích được đặt lên hàng đầu ai mà lại đi chê tiền bao giờ.
Dưới chân hắn lơ lửng cảm giác như thoát khỏi lực hút của trái đất vậy.
Lúc này đôi mắt đào hoa nguy hiểm híp lại, giống như ngậm lư.ỡi dao sắc bén, hận không thể xé xác hắn.
Gương mặt đẹp trai kia trông cực kì khó chịu, cằm căng chặt, toàn thân toát ra khí lạnh.
Trong lòng Hạ Đình lộp độp, có dự cảm không lành.
Ngay sau đó, Hoắc Bắc Hành kéo Hạ Đình đi về phía thùng rác.
Mặt của anh đen xì và cơ bắp trên cánh tay căng ra.
Vẫn còn tức giận chuyện đối phương dám xốc chăn của vợ mình lên, anh đã sớm biết sẽ có người thèm muốn vợ mà.
Anh sẽ ném người này vào thùng rác!!
Hạ Đình lúc này trông rất chật vật, hoàn toàn nhìn không ra là đại thiếu gia, so với Hoắc Bắc Hành sức của Hạ Đình không đáng nói đến như một con gà con, mặc cho hắn giãy dụa như thế nào, hai chân đạp loạn trên mặt đất cũng không cách nào tránh thoát.
Rõ ràng bình thường hắn cũng có thói quen tập thể hình, nhưng vừa rồi bị ánh mắt của Hoắc Bắc Hành dọa sợ tới mức xụi lơ, một chút sức cũng không dùng được, chờ sức lực chậm rãi quay về muốn cùng người nọ quyết đấu nhưng ai ngờ bị đối phương đơn phương trực tiếp nghiền ép, không hề có cơ hội trở mình.
Càng nỗ lực, càng bất hạnh 🙂
Da đầu hắn tê dại, sao lại có người có sức lực lớn như vậy giống như một khối đá cứng như sắt.
Hoắc Bắc Hành ở trong phòng không tìm được thùng rác, liền lôi người nọ vào trong phòng tắm kéo như muốn giế.t chết đối phương.
"Hoắc Bắc Hành."
Thanh âm của An Nhất truyền vào trong tai, Hoắc Bắc Hành đang kéo người theo bản năng nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy An Nhất không biết khi nào đứng bên cửa.
Nhìn Hạ Đình vẻ mặt thống khổ giãy dụa liều mạng trong tay người khác, An Nhất biết đó là d.c vọng sống theo bản năng của đối phương.
Cậu không biết vì sao Hoắc Bắc Hành đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, cũng không có thời gian suy nghĩ, vội vàng đi vào muốn tách hai người ra, ai ngờ Hoắc Bắc Hành nắm chặt người, chính là không buông tay.
An Nhất biết trước tiên phải trấn an lại cảm xúc của Hoắc Bắc Hành, nhìn thẳng vào mắt đối phương, "Sao anh lại tới đây? "
Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất, mắt nhu hòa không ít "Tôi nhớ em. "
Nhìn Hạ Đình còn đang bị kéo, An Nhất muốn hòa giải cho hai người trước: " Giữa hai người xảy ra mâu thuẫn? "
Mâu thuẫn?
Từ này trong suy nghĩ của Hoắc Bắc Hành, hẳn là ý tứ của vợ là mình đánh nhau với người này.
Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Không có. "
An Nhất tò mò: "Vậy tại sao anh lại đánh cậu ta?" "
Hoắc Bắc Hành: "Bởi vì tôi muốn đánh." "
An Nhất:...
Nói rất đơn giản và rõ ràng.
Anh đúng là tùy tâm sở dục mà.
An Nhất nhìn Hạ Đình trước trán toát mồ hôi hột, biết đối phương căn bản không thoát khỏi sự trói buộc của Hoắc Bắc Hành, cậu vỗ vỗ tay Hoắc Bắc Hành "Anh buông cậu ấy ra trước đi. "
Ai ngờ lần này Hoắc Bắc Hành không nói lời nào.
Thả tên này ra?
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn Hạ Đình nửa người đang nằm trên sàn nhà, đối phương dám xốc chăn vợ lên, anh không thể thả ra.
Hôm nay người này dám xốc chăn vợ lên, ngày mai liền dám cướp vợ của mình?
An Nhất nắm tay kia của anh: "Nghe lời. "
Hoắc Bắc Hành bĩu môi, hiển nhiên là không hài lòng với lời của An Nhất, trên mặt đều viết là mình muốn gây chuyện.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe An Nhất nói, giơ tay ném đối phương sang một bên như ném rác, sau đó kéo An Nhất vào phòng tắm.
Hoắc Bắc Hành dẫn An Nhất vào phòng tắm nhưng không nói gì, mà đứng đưa lưng về phía An Nhất biểu đạt bất mãn của mình.
Một cuộc biểu tình bằng sự im lặng.
Anh vui vẻ chạy đến thăm vợ, muốn cho vợ một điều bất ngờ được giấu trong chăn, ai ngờ lại bị người khác vén lên trước, kinh hỉ không còn, hết thẩy đều hỏng hết rồi.
Càng khó chịu hơn là vợ không để cho mình dạy cho tên kia một bài học, điều này khiến Hoắc Bắc Hành tức giận hơn.
An Nhất nhìn ra tâm tình Hoắc Bắc Hành sa sút, lúc cậu đi vào nhìn thấy trên giường mình có đặt một bó hoa hồng nhạt, nở rất đẹp, hẳn là của Hoắc Bắc Hành mang đến cho anh.
Thật ra đối phương đến thăm cậu cảm thấy rất bất ngờ, thấy anh xuất hiện chắc là đã sử dụng đến quan hệ của mình để có thể đến được nơi này.
Mà nguyên nhân đối phương đến thăm cậu là bởi vì nhớ cậu mà thôi.
Cậu định dỗ dành anh, tuy Hoắc Bắc Hành không nói, nhưng cậu biết đối phương sẽ không dễ dàng ra tay với người khác, dù sao Hoắc Đại Bảo cũng là một đứa trẻ ngoan.
Cậu nhìn mặt Hoắc Bắc Hành, ai ngờ đối phương nhìn thấy cậu, không cao hứng bỏ qua một bên, cậu sang bên phải nhìn, Hoắc Bắc Hành lại bỏ sang bên trái.
An Nhất dỗ dành hỏi: "Có chuyện gì với anh vậy?" "
"Không có gì." Hoắc Bắc Hành cúi đầu, không nhìn cậu: "Tôi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ đáng thương mà thôi. "
An Nhất:...
Cậu nhìn hoắc Bắc Hành cao 1m9, đứa trẻ nhà ai có thể xách người kéo lê trên mặt đất nha?.
An Nhất: "Tại sao anh không vui nói cho tôi nghe với"
An Nhất nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay đối phương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của vợ, Hoắc Bắc Hành trầm mặc vài giây, nhưng không chịu nổi mấy ngày nay anh nhớ vợ đến bức rức, cũng không nỡ giận dỗi An Nhất, đành nói thật: "Vừa rồi tôi trốn trong chăn của em muốn cho em một bất ngờ, thế mà cậu ta lại dám xốc chăn, cậu ta lại dám xốc chăn lên"
Sự tức giận của Hoắc Bắc Hành phần lớn xuất phát từ việc đối phương dám xốc chăn An Nhất lên, một phần nhỏ chính là sự bất ngờ mà anh chuẩn bị đã bị phá hủy, Hoắc Bắc Hành nói mà nghiến răng nghiến lợi, giống như Hạ Đình xốc lên không phải chăn của An Nhất, mà là quần áo của ếch xanh nhỏ vậy.
Mọi người đều là nam, An Nhất nghe xong không cảm thấy có chỗ nào không đúng, đối phương nhấc chăn lên một chút thì sao cũng sẽ không có chuyện gì to tát nhưng cậu biết chiếm hữu dụ.c vọng mạnh mẽ của anh, liền hiểu được điểm tức giận của Hoắc Bắc Hành nằm ở đâu.
Trong lòng đối phương bây giờ cho rằng có người muốn cướp đồ chơi của anh.
"Trước kia cậu ấy chưa từng xốc chăn lên, tôi tý nữa nói với cậu ta, để sau này không xốc lên nữa." An Nhất tiến lên một bước, ngửa đầu nhìn đối phương, nhẹ giọng trấn an, bảo đối phương đừng tức giận.
Hoắc Bắc Hành liế.m môi dưới, giơ tay kéo người lại, bảo An Nhất cách mình gần một chút, nghe được lúc trước người nọ chưa từng nhấc lên, lúc này mới hài lòng.
Anh cúi đầu nắm chặt cổ tay An Nhất, tay cậu nhỏ mảnh khảnh không dám dùng sức lực như lúc nãy kéo lê Hạ Đình sợ sẽ làm gãy tay câu.
An Nhất đứng ở bên cạnh anh, anh cũng cảm thấy xa, yên lặng không dấu vết vòng tay lên thắt lưng vợ, người cao 1m9 đứng bên cạnh An Nhất có chút ngượng ngùng mở miệng "Vợ ơi, mấy ngày nay em có nghĩ tới tôi không? "
Đôi mắt đào hoa của anh khẽ rũ xuống, chờ mong câu trả lời của An Nhất.
An Nhất cũng không có bủn xỉn nói: " Có "
Đúng là có nghĩ, dù sao là đang ở trong cuộc thi cộng thêm bận rộn mỗi ngày tình vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, cậu nghĩ nếu ở nhà nghỉ ngơi là được rồi.
Vừa nghe vợ nói có, bộ dáng không đáng xu nào của Hoắc Bắc Hành lại một lần nữa xuất hiện trên mặt.
Thời tiết đã là cuối thu, vài ngày nữa sẽ vào đông.
Hôm nay trời đặc biệt lạnh, An Nhất mặc một chiếc áo len màu be, tóc chải gọn gàng, nhìn trông rất dễ thương.
Hoắc Bắc Hành nhớ tới lúc trước vợ gọi điện thoại cho mình, lúc đó anh còn muốn nhìn lại, ý nghĩ xuất hiện anh cũng không do dự, ngón tay thon dài kéo cổ áo len của An Nhất ra, cúi đầu nhìn vào trong.
An Nhất nhíu mày, vội vàng lui về phía sau một bước.
" Nén... Nén xem êm bên trong làm cái gì, lí?"* giọng địa phương nha mấy bồ.
Hoắc Bắc Hành vừa rồi nhìn lướt qua, tuy rằng không nhìn rõ bên trong, nhưng nhìn thấy vết tích lúc trước mình ngậm trên cổ An Nhất đã không còn nữa.
Hoắc Bắc Hành nhíu mày: "Không còn nữa. "
An Nhất khó không hiểu: "Cái gì hết rồi?" "
Hoắc Bắc Hành nắm lấy gáy An Nhất, để đối phương hơi nghiêng đầu, nhìn cổ trắng nõn thon dài mình: "Dấu ấn đã không còn. "
Lúc trước Hoắc Bắc Hành dùng sức, vốn tưởng rằng sẽ giữ lại được lâu không nghĩ tới mấy ngày liền biến mất.
An Nhất trong đầu nhất thời nhớ lại, lúc trước khi hắn rời khỏi nhà, hai người ở trên xe xảy ra một màn kia.
Bộ phim kinh dị ăn tươi nuốt sống ếch xanh nhỏ phần 2.
Mấy ngày nay dấu vết trên cổ cậu đều dùng quần áo che, sợ bị người khác nhìn thấy sẽ thấy xấu hổ, nếu là ở trên núi mà người nào trên cổ mang dấu vết ra ngoài thì bị người khác cười thối mặt mày.
Nhìn ánh mắt Hoắc Bắc Hành, cùng bàn tay nắm gáy mình, An Nhất biết đối phương lại muốn in cho cậu thêm một cái, thấy Hoắc Bắc Hành có động tác,An Nhất giống như con thỏ nhảy ra xa hai mét.
Hoắc Bắc Hành ngẩng đầu nhìn anh "Bà xã? "
Ánh mắt An Nhất dời qua chỗ khác không nhìn Hoắc Bắc Hành: " Làm sao vậy? "
Giọng điệu Hoắc Bắc Hành như là một lẽ đương nhiên: "Dấu ấn đã hết rồi. "
Dấu đã biến mất thì làm sao tuyên bố chủ quyền được.
An Nhất: "Không có thì thôi, để cho nó chết đi"
Hoắc Bắc Hành: "Vậy thì tôi sẽ làm cho nó sống lại."
An Nhất: "Không cần. "
Hoắc Bắc Hành: "Tại sao? "
An Nhất: "Bởi vì nhân sinh nó đã sống đủ rồi." "
Anh đã là một đứa trẻ trưởng thành phải học cách buông bỏ.
Hoắc Bắc Hành hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chuyện anh muốn làm, cho dù là mười con trâu cũng không kéo về được.
Nhìn người từng bước tới gần An Nhất quay đầu liền muốn chạy, thế nhưng không gian trong phòng tắm có hạn, chỉ lớn như vậy, An Nhất còn chưa cất bước đã bị Hoắc Bắc Hành bắt được.
Ếch xanh nhỏ gần như là dùng toàn bộ sức lực phản kháng: "Đừng, không in, được không. "
Hoắc Bắc Hành không nghe, mà là dụ dỗ nhẹ nhàng dỗ dành: "Bà xã một lát là được rồi, xong tôi sẽ cho em kẹo."
An Nhất:...
Ai muốn nó!!
Cậu lớn hơn con nít ba tuổi không biết bao nhiêu tuổi làm sao có thể bị đối phương dùng lý lo vụng về này lừa qua được.
Thấy cứng không được, An Nhất mềm xuống, nhìn Hoắc Bắc Hành đáng thương nói: "Không phải tôi không muốn, là bởi vì quá đau, không in có được không? "
Tay Hoắc Bắc Hành đang ôm An Nhất cứng đờ: " Đau? "
An Nhất gật đầu.
Đó là nỗi đau mà cuộc sống của ếch xanh nhỏ không thể chịu đựng được.
Vừa nghe An Nhất nói đau, trên mặt Hoắc Bắc Hành rõ ràng xuất hiện do dự, nhưng cánh tay cũng như khóa sắt giữ An Nhất chặt không chịu buông tay.
Sau một hồi yên tĩnh, Hoắc Bắc Hành cúi người vòng tay qua đầu gối An Nhất như ôm một đứa trẻ, bế xốc lên, An Nhất lập tức cao hơn anh hơn một cái đầu.
Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất: "Bà xã, vậy em để lại cho tôi một cái đi"
Anh mang dấu ấn ra ngoài, người khác nhìn liền biết là vợ hắn làm cho.
An Nhất có chút sững sờ, cậu không biết làm cũng không thể nào làm như vậy được.
Hoắc Bắc Hành tâm trí còn con nít, không hiểu chuyện không biết xấu hổ, nhưng cậu hiểu chuyện nha.
Nhưng nếu bây giờ cậu không làm ra một dấu thì chắc chắn Hoắc Bắc Hành sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Nhìn ánh mắt chờ mong của anh, An Nhất có chút khẩn trương nuốt nước miếng, từ nhỏ đến lớn cậu cũng chưa từng làm loại chuyện xấu hổ này, huống chi hiện tại đối mặt vẫn là một người tâm trí còn ngây thơ.
Cậu có phải làm như thế là không tốt phải không?
Ai ngờ Hoắc Bắc Hành đơn giản không nghĩ nhiều như vậy, nghiêng đầu đưa cổ về phía An Nhất, An Nhất nhìn, cổ đối phương không giống cậu, thô hơn một chút, lúc anh nghiêng đầu cậu còn có thể nhìn thấy đường cong cổ, yết hầu rõ ràng, rất gợi cảm.
An Nhất nuốt nước miếng, có chút do dự.
Một lúc sau mở miệng: " Tôi không biết làm"
Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất "Bà xã, em cứ làm y như lần trước tôi làm em là được. "
An Nhất:...
Điều này có nghĩa là mình có thể học được.
Nếu không cậu dứt khoát trực tiếp cắn cho anh một cái đi, vừa nhanh vừa thuận tiện.
Ý nghĩ vừa tới, An Nhất cúi đầu cắn và.o cổ Hoắc Bắc Hành.
Nhưng sợ người đau, không dám dùng sức quá mạnh, chỉ lấy răng mài trên da anh.
Hoắc Bắc Hành bị cắn cứng đờ một chút, hô hấp tăng mạnh, ôm An Nhất chặt thêm một chút, nghiêng đầu ngửi mùi vị trên người An Nhất.
Bên ngoài phòng tắm, Hạ Đình từ trên mặt đất đứng lên, giống như một chiếc quạt điện kiểu cũ, ở cửa phòng tắm đi qua đi lại xoay quanh, vô cùng lo lắng.
An Nhất bị người kéo vào nửa ngày cũng không ra, ngay cả tiếng cũng không có.
Nhớ tới sức lực của Hoắc Bắc Hành lúc nãy, hoàn toàn chính là một tên lỗ mã.ng!
Hắn căn bản không nghĩ tới, An Nhất nhất sẽ chọc phải người như vậy.
Nhà hắn có chút bối cảnh và quyền thế, gần như áp đảo đại bộ phận người trong giới, nhưng so với Hoắc gia có lịch sử hơn trăm năm lại kém rất nhiều.
Nếu hắn muốn cùng Hoắc Bắc Hành tranh người, bằng chính hắn căn bản không có khả năng, cho dù là cha của hắn ra mặt cũng không nhất định thành công.
Chưa nói nếu để cha hắn biết được, bản thân hắn bởi vì một người đàn ông mà đắc tội Hoắc Bắc Hành, sẽ không tha cho hắn.
Tuy rằng trong gia đình hắn được cha cưng chiều nhất nhưng mà với tình huống này là hắn vô lý gây sự cha cũng sẽ không giúp hắn làm mấy trò tranh giành tình nhân nhỏ này.
Dù sao chỉ vì một tiểu bạch kiểm không có bất kỳ giá trị nào.
Nhưng An Nhất mang lại cho hắn cảm giác khác biệt, hắn không muốn nhìn thấy đối phương bị người khác bao dưỡng, hắn muốn An Nhất cắt đứt quan hệ với người nọ.
Nghe đồn Hoắc Bắc Hành phong lưu thành tính quen rồi, người bên cạnh không ít, cách chơi cũng đa dạng chỉ có người chưa nghĩ tới chứ chưa có chuyện Hoắc Bắc Hành chưa chơi qua, An Nhất nhìn gầy, làn da trắng như chưa từng phơi nắng, nơi đó có thể chịu đựng sự chà đạp của Hoắc Bắc Hành sao.
3
Này còn không phải là ngược đãi sao?
Hơn nữa, ai biết hứng thú của đối phương kéo dài đến khi nào, nói không chừng qua vài ngày nữa sẽ không cần An Nhất nữa vứt bỏ cậu.
Trong lòng Hạ Đình Hoắc Bắc Hành bị gắn mác biế.n thái
Nhìn cửa phòng tắm bị đóng chặt Hạ Đình hạ quyết tâm, hắn muốn cứu An Nhất ra.
Vừa định bước tới đập cửa phòng tắm, ai ngờ còn chưa đợi hắn xuống tay, một giây sau cửa phòng tắm liền tự động mở ra từ bên trong.
Hoắc Bắc Hành vẻ mặt thỏa mãn từ bên trong đi ra, nhìn thấy Hạ Đình, thập phần khiêu khích nghiêng đầu, Hela khoe dấu răng trên cổ hắn.* nữ thần tình yêu
Tác phẩm của ếch xanh nhỏ.
Hạ Đình cắn răng: "Anh làm gì An Nhất? "
Hoắc Bắc Hành không trả lời, mà tiếp tục khoe dấu răng của mình.
Hạ Đình: "Bây giờ anh lập tức thả An Nhất! "
Hoắc Bắc Hành nhíu mày: "Cậu muốn vợ tôi?
Hạ Đình: "Đúng thì thế nào?! "
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành phụt bật cười, trào phúng nói: " Chỉ bằng cậu có thể thõa mãn bà xã của tôi sao, Chó nhỏ?"