*Ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã. Nếu theo thuần việt thì gọi là trâu bò, lợi hại đồ đó.
~~~~~~~~~
Hoắc Bắc Hành dứt lời, hiện trường yên tĩnh trong chốc lát, giống như trời đất dung hợp, không còn sự vật sống, một mãnh tĩnh mịch chết chóc.
Sự im lặng tập thể của đám người truyền thông, bọn họ bị gió đầu đông đóng băng, mất đi tố chất của người làm trong giới truyền thông, Hoắc Bắc Hành nói một câu chặn họng luôn cả đám.
Anh có biết anh đang nói gì không?
Anh có biết anh đang nói gì không?
Lương tâm của anh đau không?
Tin đồn 18+ được tạo ra bởi họ?
Trước đây đưa người mẫu mới ra bờ biển, dẫn ngôi sao nhỏ bay nước ngoài, bốn người đi du lịch chẳng lẽ không phải là anh sao?!!
Họ một chút cũng không có thêm dầu và giấm vào, còn không phải là do anh chơi quá sức bạo à.
Ném nồi bị thiên lôi đánh nha!
Nhưng Hoắc Bắc Hành mặt không đỏ tim không loạn nhìn bọn họ, cũng không hề cảm thấy áy náy cùng chột dạ đối với phát biểu của mình, nghiêm túc không để cho người khác làm ô nhiễm sự trong sạch của mình.
Các phóng viên rối rắm, sợ chọc giận đối phương, tóm lại đối phương có tiền có quyền thì nói cái gì cũng đúng, bắt đầu dẫn dắt đến chủ đề mà bọn họ muốn lấy thông tin.
Truyền thông: "Hoắc tổng, xin hỏi anh và Lộc Minh Nam có quan hệ gì? "
Hoắc Bắc Hành giọng điệu nghi hoặc: "Lộc Minh Nam? "
Các phóng viên chờ đợi, chờ đợi để thu âm.
Một giây sau chỉ nghe Hoắc Bắc Hành nói: "Lộc Minh Nam là ai? "
Phóng viên:...
Đậu móa, anh đúng là một tên cặn bã.
Ngay cả tên người cũng không nhớ.
Chính là tiểu minh tinh ba năm trước dính scandal với anh, hiện tại là đại minh tinh.
Hoắc Bắc Hành hôm nay tới đây, thời gian ở cùng An Nhất cộng lại không có ba tiếng đồng hồ, lại gặp được chó nhỏ ngấp nghé vợ mình, hiện tại bị một đám phóng viên chặn ở chỗ này tâm tình càng thối.
Hoắc Bắc Hành không để ý tới bọn họ nữa, cất chân dài đi ra ngoài, anh cũng đã trả lời những câu hỏi của phóng viên kia, anh căn bản không biết Lộc Minh Nam là ai.
Nhìn titile đang di chuyển, các phóng viên vội vàng theo sau Hoắc Bắc Hành.
"Hoắc tổng, anh nói thêm gì nữa không?"
"Hoắc tổng còn có thể tiếp nhận phỏng vấn không?"
"Hoắc tổng..."
Hoắc Bắc Hành vẻ mặt lười biếng, nghiêng đầu nói với phóng viên phía sau: "Tôi còn có việc gấp. "
Phóng viên: "Việc gấp gì? "
Hoắc Bắc Hành suy nghĩ một chút, "Ừm. Về nhà ăn tối đi. "
Phóng viên:...
Đừng nghĩ rằng chúng tôi thấy anh đang nói bừa cho qua chuyện!
Tài xế từ xa nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đang bị rất nhiều phóng viên theo sau đối phương, vội vàng mang theo vệ sĩ đi qua ngăn phóng viên lại, Hoắc Bắc Hành cúi người lên xe, ngồi thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy dấu răng trên cổ, tâm tình lúc này mới tốt hơn.
Kể từ khi buổi sáng Hoắc Bắc Hành và Lục Minh Nam bị lộ ảnh cùng đi đến một địa điểm để xem vòng đấu loại trực tiếp, nên mức độ phổ biến vẫn ở mức cao vẫn còn đang treo trên bảng hotsearch rất nhiều người đang lót dép ngóng trông tin tức mới.
Thế cho nên vừa rồi khi phỏng vấn Hoắc Bắc Hành, có một vài đơn vị truyền thông mở livestream.
Làn đạn ở trên màn hình giống sông nước trào dâng.
【Tôi nhớ là mình vào để ăn kẹo CP mà...】
【Hoắc tổng cặn bã như vậy sao đến cả tên Nam Nam cũng không nhớ?】
【Đây có phải là triệt để BE rồi phải không?"】
【Có phải là hai người cãi nhau hay không nên Hoắc tổng cố ý nói không quen biết?】
【Tôi cảm thấy có khả năng, sắc mặt Hoắc tổng không được tốt lắm】
【Vì sao đều là fan CP, chỉ có một mình tôi là người qua đường sao?】
【Không, tôi cũng vậy】🙃
【Tôi cũng vậy nè】
【Người qua đường không quen +1】😁
【Xin lỗi mọi người, tôi biết CP của các hạ đã BE rất thương tâm, nhưng Hoắc tổng nghiêm trang nói đừng bịa tin đồn không đứng đắn về anh ấy, tôi thật sự cười chết mất】🤣
【Tui đang trong giờ làm, cười đến nội thương cũng phải cắn răng kìm lại】🤣
【Tin đồn không đứng đắn sao? Chuyện anh đứng đó đã là không đứng đắn rồi.hahaha】
【há há】
【Công đức lầu trên giảm một chút】
——
Lộc Minh Nam đang nghỉ giải lao ở vòng đấu loại trực tiếp nhìn thấy Hoắc Bắc Hành phỏng vấn, lòng chua xót đến cực điểm, thì ra Hoắc tổng căn bản không nhớ rõ mình.
Cũng đúng, một nhân vật nhỏ nhoi như cậu làm sao Hoắc tổng có thể nhớ rõ, hai người chẳng qua ba năm trước chỉ gặp qua được mấy lần mà thôi.
Nhưng cậu không cam lòng.
Lộc Minh Nam đỏ mắt, ngại đang ở phòng nghỉ ngơi phát ra thanh âm nhất định sẽ bị người chú ý tới, nếu tin tức đau lòng của cậu truyền ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều người chú ý, loại chuyện thất tình này bị người ta đưa tin khác nào là xác muối vào vết thương.
Lộc Minh Nam đành phải khóc thút thít trong phòng nghỉ.
Vừa khóc vừa la hét như một con vịt con.
Rốt cuộc phải xinh đẹp đến mức nào mới được yêu!!
Đến lượt " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" vào sân nộp bản thảo thiết kế sơ bộ, loại nghi thức thần thánh truyền lửa thiêng liêng này, đương nhiên là do mỹ nữ xinh đẹp Cố Linh Linh làm.
Sau đó ba người đứng trước mặt bốn vị giám khảo, bên thương hiệu một người, trong giới thời trang hai người, còn lại chính là Lộc Minh Nam vừa mới thất tình.
Trước đó đã bởi vì có hai phòng làm việc quá kém, khi còn chưa công bố danh sách phòng làm việc loại thì đã bị loại trước rồi.
Lâm Cứu chú ý tới đôi mắt đỏ của Lộc Minh Nam, thấp giọng nói với An Nhất: "Cậu ấy nhìn bản thảo thiết kế của chúng ta sao mắt còn đỏ? "
An Nhất: "Có lẽ là do xúc động. "
Lâm Cứu hiểu rõ, thì ra là như thế.
Họ thực sự trâu bò.
Cũng may lần này " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" thuận lợi vượt qua vòng loại trực tiếp, phía bên thương hiệu rất hài lòng với bản thảo thiết kế lần này của bọn họ nên không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nếu thiết kế tiếp theo phù hợp với tiêu chuẩn, bản thảo của họ sẽ được sử dụng.
Bên thương hiệu còn đang mong chờ vòng loại trực tiếp hôm nay, dù sao tại show diễn hôm trước chỉ là chọn sơ thông qua các bản thảo của các studio không nói lên được điều gì.
Bình thường các phú nhị đại có tiền có gia thế như vậy còn biết cố gắng tiến lên không ít, nhưng trong giới thiết kế thì không có mấy người, tác phẩm trước đây có thể cũng là ở bên ngoài thuê nhà thiết kế khác thiết kế cho bọn họ, sau đó mua đứt, cộng thêm tên phòng làm việc của bọn họ, thiết kế liền trở thành của bọn họ.
Ba người vì chúc mừng phòng làm việc thông qua vòng loại sau khi kết thúc liền một đường chạy đến cửa hàng nhỏ mỗi người tự thưởng cho bản thân hai cây xúc xích nướng.
Chiến thắng này là động lực để họ cố gắng hơn nữa để hướng tới trận chung kết.
Ngay khi mấy người An Nhất đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, liền nhìn thấy có rất nhiều phóng viên đang phỏng vấn các nhà thiết kế và Lộc Minh Nam.
Chuông báo động của Cố Linh Linh reo ầm ĩ, muốn mang theo hai người nhanh chóng rời đi.
Lịch sử đen tối không thể tái diễn.
Mặt chỉ có một cái lần trước đã ném rồi không thể ném lần thứ hai nữa.
Nhưng vẫn có phóng viên tinh mắt phát hiện bọn họ, từ sau khi video phỏng vấn lần trước được phát sóng, đề tài của ba người này là cao nhất, cũng có không ít cư dân mạng hy vọng sẽ phỏng vấn lại ba người.
Rất nhanh mấy người bên truyền thông đã chặn đường bọn họ.
Giơ micro chọc vào mặt An Nhất, xúc xích nướng trong miệng An Nhất thiếu chút nữa bị đâm rớt ra ngoài "Các cậu có thể nhận phỏng vấn không? "
Ba người:...
Họ có quyền từ chối không?
Cố Linh Linh chỉnh chỉnh tóc, sau đó nhìn ngoại hình của Lâm Cứu và An Nhất, không tính là luộm thuộm có thể nhìn được.
Truyền thông: "Lại gặp nhau, xin hỏi tâm trạng của ba người hiện tại như thế nào." "
An Nhất: "Cũng tốt. "
Phương tiện truyền thông: "Có điều gì muốn nói với chúng tôi?" "
Cố Linh Linh: "Hậu kỳ giúp tôi sửa quầng thâm. "
Truyền thông:...
Nhìn ba người, truyền thông mang theo ý cười, kéo câu hỏi trở lại vấn đề chính, "Xin hỏi ở vòng đấu loại trực tiếp này ba người có học được gì?"
Cố Linh Linh cười đưa ra câu trả lời chính thức: "Học được rất nhiều. "
Truyền thông: "Ví dụ.?"
Ba người:...
Im lặng là Cambridge đêm nay.*
*Im lặng là Cambridge đêm nay: Câu này nằm trong bài thơ " Vĩnh biện Cambridge" là bài thơ ám chỉ sự tĩnh lặng yên ắng đến không ngờ.
Xúc xích nướng ăn rất ngon còn học được những gì thì chưa biết.
Thấy ba người giống như bị hạ chú thuật câm, truyền thông cũng ngạc nhiên, thăm sò hỏi: "Thật... Không có gì sao? "
Cố Linh Linh nhéo An Nhất, An Nhất tiến lên: "Đương nhiên là có! "
Truyền thông: "Là gì?" "
Lâm Cứu bị đẩy một cái giật mình: "Chúng tôi thật trâu bò! "
"......"
Hai chữ khiêm tốn không tìm thấy ở trên người ba người này.
Tuy rằng trên mặt không lộ ra, nhưng sau trận đấu, thần kinh ba người vẫn ở trong trạng thái căng thẳng, hoặc là có được tư cách thiết kế trong bộ sưu tập mùa xuân năm sau hoặc là thất bại về nhà với thành tích kém.
Nhưng đến ngày cuối cùng đem quần áo mẫu và bản thảo thiết kế giao lên, phía thương hiệu lại thông báo cho bọn họ rằng kết quả thi đấu sẽ không công bố cùng ngày, mà là để cho các phòng làm việc trở về chờ tin tức.
Thì ra kết quả của trận đấu bên thương hiệu sẽ dùng phương thức thông báo chậm cho bọn họ.
Sống ở đây nửa tháng, không ít người đã bắt đầu nhớ cuộc sống sung sướng trong nhà.
An Nhất ngồi trên thảm thu dọn vali, Hạ Đình tới nói lời tạm biệt với cậu, nói cho cậu biết nếu sau này gặp khó khăn nhất định phải tìm mình.
An Nhất nghi hoặc: "Ví dụ như? "
Hạ Đình: "Kết hôn lần hai không tìm được đối tượng. "
An Nhất:...
Hạ Đình biểu đạt cực kì rõ ràng, An Nhất khéo léo cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Lâm Cứu nói hắn sẽ đưa Cố Linh Linh trở về, cậu chỉ cần an tâm về nhà thôi.
An Nhất xách vali đi tới cửa lớn, liền nhìn thấy tài xế Hoắc gia duỗi đầu, ngóng trông, cậu đi tới cất hành lý, trèo lên xe.
Đúng lúc này Cố Linh Linh cũng đi ra, sau khi nhìn thấy tài xế sửng sốt, An Nhất vội vàng nằm gục dưới ghế xe.
Tài xế sợ tới mức muốn đóng cửa sổ xe lại ai ngờ Cố Linh Linh đi tới chào hỏi.
Cố Linh Linh nhiệt tình nhìn tài xế, "Chú ơi, thật trùng hợp, chú lại đến thăm mộ nữa sao?"
Tài xế:...
Tài xế: "Đúng vậy. "
Cuối cùng, ông là người chịu đựng tất cả.
Thẳng đến khi Cố Linh Linh rời đi, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tài xế khởi động xe rời khỏi ngoại ô.
Hoắc Bắc Hành biết hôm nay vợ anh trở về, từ sáng sớm đã bắt đầu chờ người ở cửa, hiện tại đã là đầu đông, nhiệt độ bên ngoài đột nhiên giảm xuống, nhưng Hoắc Bắc Hành đứng ở trong sân không có chút ý định muốn trở về, giống như một hòn đá vọng phu.
Rất nhanh, chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành sáng lên.
An Nhất bởi vì sợ lạnh, quấn như một quả bóng từ trên xe lăn xuống, không sai, là dùng lăn.
Vừa rơi xuống đất đã nhìn thấy Hoắc Bắc Hành chạy về phía mình, trên mặt Hoắc Bắc Hành mang theo nụ cười vui vẻ giống như một chú chó lớn tràn đầy sức sống, đi tới bên cạnh An Nhất ôm quả bóng lên.
"Bà xã mừng em về nhà."
Ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu sáng tuyết đọng trên mặt đất, An Nhất nửa khuôn mặt chôn trong cổ áo, ánh mắt mang theo ý cười.
Được người khác nghênh đón như vậy vẫn là lần đầu tiên, tựa như nơi cậu trở về thật sự là nhà của mình.
An Nhất nhìn lỗ tai đỏ rực của anh, tay đeo găng tay bông vỗ vỗ bả vai Hoắc Bắc Hành, "Mau vào nhà thôi bên ngoài lạnh. "
Hoắc Bắc Hành cười ngây ngô: "Không lạnh, cho dù không mặc quần áo cũng không lạnh. "
Đối mặt với ý tưởng táo bạo của đối phương, An Nhất: " Ai đời mùa đông không mặc quần áo?"
Hoắc Bắc Hành chỉ chỉ hai chó Doberman ở một bên.
Công chúa Lily và Mùa hè ngọt ngào không mặc quần áo đang chơi quên trời đất trong tuyết.
An Nhất:...
Vậy thì tụi nó thật xấu hổ.
Về đến nhà, người giúp việc giúp mang vali của An Nhất lên lầu, An Nhất cũng tắm nước nóng xong, thay quần áo mới xuống.
Nửa tháng không gặp, Chung bá cũng thỉnh thoảng hỏi An Nhất gần đây có khỏe không, ăn no không, không đủ no là một bữa không đủ no, hay cả ngày là không no?
An Nhất không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy "Mỗi bữa đều rất no. "
Chung Bá: "Tôi thấy An Nhất thiếu gia gầy đi rất nhiều. "
An Nhất mập lên ba cân:...
Có một loại gầy, là người khác nghĩ rằng bạn gầy,
Biết cậu mới từ bên ngoài trở về không bao lâu, Chung bá rót cho An Nhất một chén trà, để cậu làm ấm cơ thể.
Chung bá lo lắng: " Bên ngoài lạnh lắm"
An Nhất: " Cũng may cháu mặc nhiều."
Chung Bá: "An Nhất thiếu gia đã trở về, ngày mai có thể cùng thiếu gia đi Nam Đảo. "
An Nhất chớp chớp mắt "Nam Đảo? "
Đó là nơi nào vậy?
Chung bá nhìn đứa nhỏ ngây ngô này cười tủm tỉm giải thích: "Là một hòn đảo khí hậu nhiệt đới, môi trường và sự phát triển kinh tế trên đó rất tốt. Hoắc gia cũng có tài sản ở đó. Mỗi khi mùa đông đến trời trở lạnh thì Hoắc gia đều cùng nhau đi tới Nam Đảo bình thường là đầu tháng mười một liền đi"
Hơn nữa là cuối năm, người trong gia tộc đều phải thừa dịp này đi Nam Đảo tụ tập như vậy, thúc đẩy tình cảm, thúc đẩy quan hệ tuy bên ngoài tuy có xung đột lợi ích, nhưng đi Nam đảo là đi thư giãn, ai cũng sẽ không nói đến chuyện công việc, nếu để lão gia nghe thấy không chừng bùng ra một trận tức giận.
Tháng mười một khởi hành, nhưng bây giờ là giữa tháng mười hai.
An Nhất tò mò hỏi: "Vậy tại sao Hoắc Bắc Hành không đi? "
Chung bá nhìn Hoắc Bắc Hành đang khui đồ hộp cho công chúa Lily và mùa hè ngọt ngào mùa hè "Lúc trước thiếu gia Chiêm Lâm khởi hành tới tìm thiếu gia, nhưng thiếu gia không chịu đi, nói phải chờ cậu trở về cùng đi. "
An Nhất suy nghĩ ngây người vài giây, không ngờ Hoắc Bắc Hành lại nghĩ như vậy.
Chung Bá: "Ở bên Nam Đảo kia thấy Hoắc Bắc Hành còn chưa tới, lão gia ngày hôm qua còn gọi điện thoại tới thúc giục, tôi đã sai người đặt vé máy bay, ngày mai An Nhất thiếu gia cùng Bắc Hành thiếu gia trực tiếp bay qua là được. "
——
Ở phía bên kia, Nam Đảo có thời tiết mát mẻ và phong cảnh đẹp.
Hoắc Nam Tầm biết được con trai út lại một lần nữa hoãn chuyến bay, muốn ngày mai lại đến, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.
Nhìn Hoắc Chiêm Lâm đang gặm dưa hấu ở một bên, Hoắc Nam Tầm: "Ý anh là, em trai anh vì chờ người vợ nam kia của nó mà lùi lịch lại?"
Nửa tháng nay lão gia gọi điện thoại cho Hoắc Bắc Hành bao nhiêu cuộc nhưng tên kia một lần cũng không gọi lại.
Thấy Hoắc Chiêm Lâm không đáp lời, Hoắc Nam Tầm giơ tay vỗ lưng con trai lớn một cái: "Hỏi anh đó?"
"Khụ khụ..." Hoắc Chiêm Lâm thiếu chút nữa bị một miếng dưa hấu sặc chết, ba tuổi lớn mà sức lực cũng không giảm:" Dạ"
Sắc mặt Hoắc Nam Tầm có chút xấu, Hoắc Bắc Hành sẽ không thật sự thích người vợ nam như cậu nhóc đó chứ?
Lúc trước đề nghị cưới một người vợ là nam, ông là người đầu tiên không đồng ý. Hoắc Bắc Hành thì đứa nhỏ này thuộc dạng khó sinh, trong ấn tượng của ông đứa con trai út này của ông vẫn luôn yếu ớt nhiều bệnh, cho dù bây giờ có người nói cho ông biết con trai út của mình cao 1m91 một cước tiễn người về hành tinh khác ông vẫn cảm thấy Hoắc Bắc Hành ốm yếu quyền một người ngoài hành tinh, ông vẫn cảm thấy Hoắc Bắc Hành ồm yếu, cho nên cưng chiều hơn, làm cái gì cũng được chỉ cần sống qua ngày, thì ông sẽ không quản.
Cho nên bình thường đứa con này ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chịu bao nhiêu chỉ trích, ông đều làm ngơ không nghe thấy không biết.
Nhưng điều này không có nghĩa là hôn sự của đối phương có thể hoang đường như vậy, cưới một người đàn ông thì ra cái thể thống gì, đàn ông thì sao sinh cháu gái cho ông ẵm.
Nguyện vọng lớn nhất của Hoắc Nam Tầm chính là có một đứa con gái tri kỷ, nhưng vợ ông khi sinh con trai út thì khó sinh, khiến ông sợ tới mức liệt ngay tại chỗ, không muốn để cho vợ mạo hiểm nữa, liền đem hy vọng có một đứa con gái rượu đổi thành hy vọng có một đứa cháu gái.
Hiện tại thì hay rồi, sự nghiệp của Hoắc Chiêm Lâm bận rộn không kết hôn, Hoắc Bắc Hành đã kết hôn nhưng vợ lại là một người nam.
Hoắc Bắc Hành cưới vợ nam vốn là bất đắc dĩ, hiện tại biết tình cảm của hai người đã tốt, Hoắc Nam Tầm có chút ngồi không yên.
"Hai người họ ở bên nhau như thế nào? Liên hôn thì lấy lấy đâu ra tình cảm nhỉ? "
Hoắc Chiêm Lâm nhớ tới mạch não ăn ý của An Nhất và Hoắc Bắc Hành.
"Có thể bệnh tình giống nhau."
2
~~~~~~*
Editor: Tui nghĩ nội tâm khi Hoắc Đại Bảo sẽ như thế này
Chó nhỏ: Khi nào cậu kết hôn lần hai?
Kẻ nhà quê:???
Hoắc Đại Bảo: Thùng rác đâu?? Tui phải ném cái chó nhỏ ốm yếu này vào trong đó.