Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 72: Ăn nhờ ở đậu



Hoắc Bắc Hành bắt lấy nhược điểm của đối phương: "Em muốn làm tra nam? "

An Nhất kinh ngạc chớp mắt: "Không phải."

Dứt lời nhìn Hoắc Bắc Hành cảnh cáo.

Tôi không có, đừng nói bậy.

Hoắc Bắc Hành: "Vừa rồi hôn tôi không phải là em sao?"

An Nhất không ngờ đối phương lại hôn mình, hoàn toàn quên mất hành vi lưu manh của mình: "Tôi bị ép buộc. "

Hoắc Bắc Hành híp híp mắt, "Vừa rồi tôi căn bản không dùng sức."

"......"

An Nhất trong nháy mắt mặt đỏ bừng, ngẫm lại hình như cũng đúng, anh ngoại trừ miệng dùng sức ra, cánh tay chỉ là nhẹ nhàng ôm, cậu tuy tránh né nhưng cũng không vùng tránh ra.

An Nhất không khỏi nghi ngờ cảm xúc của mình, ánh mắt đảo qua chỗ khác, vẻ mặt chột dạ.

Thật ra có lần đầu sẽ có lần thứ hai, cậu lúc nào cũng có cảm xúc.

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Họ vẫn sẽ ly hôn.

Hoắc Bắc Hành tiếp tục ra đòn chuẩn xác: " Em hôn tôi xong, liền muốn bội tình bạc nghĩa".

An Nhất im lặng.

Hoắc Bắc Hành: "Vì sao không nói chuyện? "

An Nhất: " Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói lời nào".

Nếu không biện minh được, thì hãy giả vờ chết.

Nói nhiều sai nhiều nhưng nếu một từ cũng không nói thì sẽ không có sai.

Hoắc Bắc Hành: "Em chột dạ. "

An Nhất:...

An Nhất tránh cánh tay Hoắc Bắc Hành, trong nháy mắt nhảy ra ngoài hai mét, cùng đối phương khác kéo dài khoảng cách, cũng nghĩ hôm nay ăn sáng món gì.

Cậu mới về nhà được hai ngày, trong tủ lạnh cũng không có thức ăn gì cả, An Nhất lật tủ tìm ra hai gói mì ăn liền.

An Nhất theo bản năng hỏi Hoắc Bắc Hành: " Anh muốn vị nào?"

Hoắc Bắc Hành nhìn hai thùng mì tôm trong tay An Nhất nhíu mày: "Em ăn sáng là cái này? "

An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành rồi nhìn lại mì ăn liền trong tay: "Không rõ ràng?" "

"......"

Hoắc Bắc Hành: "Cất mì gói đi, tôi dẫn em ra ngoài ăn."

An Nhất nhìn gói mì vài giây: " Không, sáng nay tôi sẽ ăn mì ăn liền, hơn nữa anh cũng sẽ ăn với tôi"

Hoắc Bắc Hành có chút ngơ ngác, vốn tưởng rằng đối phương sẽ cự tuyệt, cũng sẽ đuổi mình ra ngoài, không ngờ còn mời mình ăn mì gói.

Hoắc Bắc Hành không cự tuyệt, dù sao hai người có thể ở cùng một chỗ thêm một giây là một giây.

Nhưng vẫn là miệng tiện miệng một câu: "Vì cái gì?"

An Nhất vẻ mặt nghiêm túc, đưa mì ăn liền ngang mặt, chính trực nói: "Bởi vì ngày mai sẽ hết hạn."

Hoắc Bắc Hành: "..."

Là tự anh đa tình rồi.

Nhưng không sao Hoắc Bắc Hành vẫn da mặt dày chọn ở lại.

Tuy rằng chưa từng làm việc nhà, nhưng loại chuyện nấu nước này, Hoắc Bắc Hành vẫn biết làm, anh xắn tay áo lên, đồ dùng trong nhà An Nhất chưa đủ nên liền lấy một cái nồi, chờ nước sôi rồi ngâm mì.

Lúc ăn mì gói, An Nhất chú ý tới dưới mắt Hoắc Bắc Hành có màu xanh đen nhạt, sáng nay khi ra cửa liền phát hiện anh và Triệu Ninh Trác ở ngoài cửa, mặc dù không biết đối phương rốt cuộc đến cửa nhà mình từ khi nào, nhưng tối hôm qua nhất định không nghỉ ngơi tốt.

An Nhất: " Sau khi ăn xong, anh về nhà đi"

Hoắc Bắc Hành không trả lời.

An Nhất: " Về nhà nghỉ ngơi, tối hôm qua anh không có nghĩ ngơi đàng hoàng phải không?"

Hoắc Bắc Hành: "Tôi không về nhà cũng có thể nghỉ ngơi. "

An Nhất: " Ý anh là anh sẽ đi ngủ trong công viên?" "

Hoắc Bắc Hành:...

An Nhất đã gặp nhiều người vì nhiều lý do khác nhau để ngủ vào ban đêm trong công viên.

Là người giám hộ cũ của đối phương, An Nhất thể hiện tình thương của mình: "Vậy tôi sẽ cho anh ít báo mang đi. "

Một mặt hàng cần thiết cho giấc ngủ trong công viên.

Hoắc Bắc Hành:...

Hoắc Bắc Hành hít sâu một hơi, hai ba miếng ăn xong phần mì gói của mình, rồi nhìn An Nhất bên kia đang xì xụp ăn mì.

Thật ra An Nhất nghe hiểu, nhưng chính là không muốn để anh ở lại.

Nhưng Hoắc Bắc Hành biết, giả bộ đáng thương là hữu dụng, An Nhất liền ăn bộ dạng này.

Giọng điệu trầm xuống: " Không phải tôi không muốn về nhà. "

Quả nhiên An Nhất ngẩng đầu lên khỏi bát mì của mình.

" Vậy vì sao không về?"

Gương mặt đẹp trai của Hoắc Bắc Hành ảm đạm xuống: "Hôm qua tôi nói trước truyền thông tôi là xử nam, mặt mũi đã mất sạch, bây giờ đi tới đâu cũng có người chê cười, chứ đừng nói là về nhà, về nhà bọn họ cũng chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương hại. "

An Nhất nhíu mày: "Ai chê cười anh? "

Hoắc Bắc Hành: "Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Triệu Ninh Trác. "

Nếu như không thêm Triệu Ninh Trác, cậu còn tưởng rằng tên của ba người trước là bịa đặt.

An Nhất nhớ lại cảnh buổi sáng ra ngoài vứt rác, "Nhưng sáng nay Triệu Ninh Trác ở bên cạnh anh, tôi không thấy anh ta cười anh. "

Hoắc Bắc Hành: "Hắn lén cười. "

An Nhất:...

Hoắc Bắc Hành giả bộ đáng thương có một bộ dạng, nhưng nhìn thân hình cao lớn của đối phương, lại cảm thấy thương không nổi.

An Nhất có chút rối rắm: "Nhưng nhà tôi chỉ có một cái giường. "

Hoắc Bắc Hành thông minh: "Không sao, chúng ta có thể ngủ cùng nhau. "

An Nhất:...

Nhưng An Nhất chậm chạp không chịu đồng ý, Hoắc Bắc Hành: "Hơn nữa bây giờ đừng nói về nhà, ngay cả cửa tôi cũng không dám ra, hiện tại dưới lầu công ty có một nhóm phóng viên và các tay săn ảnh chờ tiết lộ tin tức của tôi, thời đại công nghệ phát triển, thông tin lan truyền vô cùng nhanh chóng, có người nhận ra tôi, cũng nhất định sẽ cười nhạo tôi. "

Nghe có vẻ đáng thương.

An Nhất có chút không đành lòng, nhưng trong lòng vẫn có đề phòng với anh: "Vậy ngộ nhỡ anh động tay động chân với tôi thì làm sao bây giờ? "

Ánh mắt Hoắc Bắc Hành chân thành, "Tôi có giống người như vậy không? "

An Nhất: "Giống như vậy. "

"......"

Nhưng dưới công thức đáng thương của đối phương, An Nhất vẫn đáp ứng, để cho đối phương ở lại.

"Chỉ một tuần thôi, biết chưa?"

Có bảy ngày là bảy ngày, Hoắc Bắc Hành không có bất kỳ dị nghị nào, An Nhất sau khi ăn điểm tâm còn có việc phải làm, mặc quần áo xong vội vàng ra cửa.

Hoắc Bắc Hành cũng thật sự theo lời mình nói, không ra ngoài không về nhà, ở lại nơi này an phận thủ thường, sống cuộc sống chồng nội trợ toàn thời gian.

Bữa tối đã được suy nghĩ kỹ, đặt một ở nhà hàng Nhật, để cho người ta giao hàng tận nhà.

An Nhất đi làm về, cơm tối đã chuẩn bị xong, nói thật là loại cảm giác thỏa mãn về nhà này rất vi diệu.

Hoắc Bắc Hành nhẹ nhàng tiếp nhận túi xách và áo khoác trong tay An Nhất: "Rửa tay ăn cơm đi. "

An Nhất có chút không thích ứng, trên mặt Hoắc Bắc Hành không có biểu tình gì, hết thảy đều tiến hành theo quy củ, tựa như buổi sáng cùng cậu hứa vậy.

Sẽ không động tay động chân với cậu, an phận ở lại chỗ cậu một tuần.

Nhưng bình thường là tốt hơn so với bất thường.

An Nhất rửa tay ăn cơm, sau khi dùng bữa ăn, hai người cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, xem " Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?" nếp sống giống như hai người trong hai năm.

Đồng hồ chỉ đúng mười giờ, Hoắc Bắc Hành tắt TV, "Đến giờ rồi, rửa mặt đi ngủ đi. "

"Nhưng tôi còn chưa buồn ngủ."

Hoắc Bắc Hành: "Ngày mai em còn phải đi làm. "

An Nhất nhún vai: " Được rồi"

Sợ người ngủ không có quần áo thay, An Nhất từ trong vali lấy ra mấy cái áo thun và quần mùa hè của Hoắc Bắc Hành cho đối phương.

Đây là lúc cậu thu dọn hành lý, vụng trộm mang theo, dù sao Hoắc Bắc Hành ở một ý nghĩa nào đó cũng là nguồn cảm hứng sống của mình, nhìn vật nhớ người, lấy chút quần áo làm kỷ niệm.

Chẳng qua hiện tại đều dùng tới.

An Nhất ngụy biện cho hành động của mình: " Anh đừng có nghĩ nhiều chẳng qua lúc thu họn hành lý không cẩn thận lấy nhầm"

Vẻ mặt Hoắc Bắc Hành vẫn không thay đổi: "Tôi sẽ không suy nghĩ nhiều. "

Mọi chuyện đều diễn ra đúng như những gì An Nhất nghĩ.

Trong nhà chỉ có một phòng vệ sinh, An Nhất: " Anh tắm trước hay tôi tắm trước?"

" Em tắm trước đi"

An Nhất cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, hai mươi phút sau lau tóc đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì tắm nước nóng mà đỏ bừng.

Ánh mắt Hoắc Bắc Hành lia tới lui trên người cậu.

An Nhất: " Tôi xong rồi, anh đi đi?"

Hoắc Bắc nhìn thẳng về phía trước, cầm áo thun và quần đi vào phòng tắm, An Nhất bật đèn đầu giường đọc sách.

Chờ xem xong gần mười trang, cũng không thấy Hoắc Bắc Hành đi ra, An Nhất liếc mắt nhìn thời gian, đối phương đã đi vào hơn một tiếng đồng hồ.

  !

Hoắc Bắc Hành sẽ không ngất xỉu ở bên trong chứ.

An Nhất xuống giường mang dép lê, đi tới cửa phòng tắm: "Hoắc Bắc Hành, anh không sao chứ? "

Bên trong không có tiếng đáp lại, An Nhất nóng nảy, trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào. Cửa vừa mở ra, cậu liền ngửi thấy một mùi lạ, nhưng mùi đó rất nhẹ, như thể đã bị rửa sạch.

Hình ảnh trong tưởng tượng cũng không có phát sinh, tiếng nước chảy vào tai, chỉ thấy Hoắc Bắc Hành trần tru.ồng đứng trước bồn rửa tay giặt cái gì đó.

An Nhất nhìn kỹ.

Đó là quầ.n lót của cậu.

Lông mày cậu giật giật, vội vàng tới giật lại tấm vải màu trắng trong tay đối phương ra, toàn bộ quần áo cậu cởi ra đều cho vào giỏ đựng quần áo bẩn nhưng lúc này quần áo còn nguyên chỉ có quầ.n lót là bị anh lấy ra ngoài.

An Nhất đỏ mặt: "Nén... Nén giặt quầ.n lót của êm để làm gì? "

Hoắc Bắc Hành mặt không đỏ tim không đập: "Ăn nhờ ở đậu"

" Vậy những món khác nén không giặt à?"

"Những thứ đó có thể giặt bằng máy giặt."

An Nhất không còn lời nào để nói, đỏ mặt hung dữ với anh: "Không cần anh giặt "

Nói xong đem đồ đạc của cậu giựt lại: "Anh dùng lực mạnh quá, giặt đồ đến biến cả dạng"

Hoắc Bắc Hành biết tiến lui, ra vẻ như một cô con dâu nhỏ: ""Vậy lần sau tôi giặt nhẹ một chút. "

An Nhất:...

Là vấn đề dùng lực nhiều hay ít sao?

Mà là anh có giặt hay không?

An Nhất căn bản không phải là người có tính cách hay nổi nóng, ngược lại trong cuộc sống bình thường đều rất bình tĩnh, nhưng ở trước mặt Hoắc Bắc Hành đều là bộ dạng tạc mao dễ xù lông.

Hoắc Bắc Hành cất bước tới gần An Nhất: " Em đừng tức giận, lần sau tôi không giặt nữa"

Đối phương ở phía sau cậu chỉ cách cậu có nửa bước chân, An Nhất thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương mới tắm xong.

Ngẫm lại đối phương cũng là có lòng tốt muốn giặt sạch cho cậu, hơn nữa vẻ mặt bình thường không có ý xấu, chẳng qua là do cậu suy nghĩ bậy bạ thôi.

An Nhất bình tĩnh lại, nói: "Muộn rồi, lau nước trên anh đi, đi ngủ thôi."

Hoắc Bắc Hành gật đầu, "Được. "

Nhưng ngay khi An vừa bước ra khỏi phòng tắm, đôi mắt đào hoa kia mang theo sự giảo hoạt.

3

Hoắc Bắc Hành từ phòng tắm đi ra, ngoan ngoãn leo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại định ngủ.

Tất cả đều tỏa ra, tôi rất ngoan ngoãn.

Hai người trước đó ngủ cùng nhau hai năm, cũng không có gì không quen, tắt đèn đầu giường, định đi ngủ.

Nhưng mà nửa tiếng trôi qua, cũng không có buồn ngủ.

Hôm nay Hoắc Bắc Hành biểu hiện khiến cậu có chút không quen, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao đối phương cũng hứa sẽ không động tay động chân với cậu.

Ngay sau đó, bên tai đột nhiên truyền đến hoắc Bắc Hành khẽ gọi: "Bà xã, em ngủ chưa? "

An Nhất không biết Hoắc Bắc Hành định làm gì nên im lặng.

Sau vài giây im lặng, An Nhất cảm thấy vị trí bên cạnh trầm xuống.

"Ngủ rồi sao?"

Giọng điệu của đối phương mang theo ý tứ thăm dò.

Ngay sau đó môi liền bị đè xuống.

An Nhất:...

Tin anh tôi đúng là đồ ngu mà.

~~~~~~~ 

editor: Chân dung người chồng nội trợ toàn thời gian.
— QUẢNG CÁO —