Trước khi con thiêu thân bổ nhào đầu này mở rộng tầm mắt, trong hẻm núi dốc đứng cách đó 10 cây số, rừng rậm um tùm và hay có tiếng gào thét từ hố đất ma quỷ truyền ra.
Nhìn là biết đâu phải khu vực tu sĩ bình thường dám tiếp cận, nhưng nào ai hay có một làng trại thổ phỉ ẩn mình trong thung lũng dưới chân hẻm núi.
Giờ phút này hơn 40 người vừa bị bắt đã bị đám cướp áp giải vào một hang động, sảnh lớn thật rộng rãi, toàn bộ diện mạo ngôi làng nơi đây hệt trở về thời nguyên thủy.
Đã cũ kỹ còn phù hợp với sự xấu xí nguyên thủy từ bản chất con người.
Nhìn thấy mấy bộ xương trắng trong góc, nội tâm bọn họ đồng loạt chấn động, lòng nóng như lửa đốt, trái lại cô gái áo xanh nọ và một thiếu niên tóc đỏ chỉ hơi dao động nơi đáy mắt, ngoài ra chẳng còn biểu hiện gì khác.
Bọn họ khó mà bày ra biểu cảm gì nữa bởi lẽ hai tay đều bị còng tay chuyên môn cấm linh năng bao lấy, chưa kể tên cấp A kia thêm pháp thuật, thế thì họ càng không có khả năng phản kháng.
Người mạnh nhất trong nhóm họ cùng lắm chỉ có tu vi C+ mà thôi.
Lần này là thua thật.
Song trong lòng ai nấy hãy còn mang tí hy vọng sống còn. Đối phương không giết bọn họ, nói không chừng còn muốn tống tiền? Cái này thì còn thương lượng được.
Trong hang động tụ tập hai ba trăm tên cướp hung tàn, ánh mắt nhìn bọn họ hết sức thèm khát, cứ như nhìn thấy từng hòm kho báu.
Một người đàn ông vạm vỡ ngồi trên ghế uống rượu vang đỏ tươi đang đánh giá bọn họ, y mở miệng: “Muốn sống không? Giao ra thiết bị lưu trữ và mở khóa của nó, tao chỉ cần tiền, tụi bây có thể đi.”
Thật? Mọi người lại không tin lắm, thế là trao đổi ánh mắt với nhau, họ biết đám tội phạm này lo dù có giết họ rồi thì trang bị trữ đồ có đầy thiết bị cảnh báo tử vong bên trong sẽ truyền tin đi.
Bởi vì hiện tại nơi nơi đều có bọn cướp, một ít con cháu Học phủ hoặc thế gia ra ngoài toàn bỏ thứ này vào trang bị trữ đồ, chuẩn bị trước bất kỳ tình huống nào. Mà loại thiết bị này không cần tín hiệu điện tử, chỉ với một chút kích hoạt sẽ phóng thích điện từ mãnh liệt, kết nối với vệ tinh cảm ứng, chuyển thẳng đi vị trí của mình.
“Có thể tụi mày không tin tao, cũng có thể không giao ra, kết quả vẫn như tụi bên kia.”
“Nếu không phải trông tụi bây như người của Học phủ các nơi trong khi mấy người làm ăn như tụi tao lại muốn làm giàu trong hòa thuận, không gây hấn nổi với Học phủ tụi bây, tụi tao đã không đưa ra hạ sách này.”
“Muốn mạng tụi bây có nghĩa lý gì đâu.”
Đại ca thô kệch này trông thật chân thành làm mấy người rục rịch, muốn tin đấy, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi: Lời này có mâu thuẫn, nếu sợ Học phủ nhận được tin tức tới cứu viện vậy càng không để cho đám người bên mình trông thấy bộ dạng chúng rồi mà vẫn còn sống rời đi, nên nhổ cỏ tận gốc mới đúng.
(P1)
Cho nên y chỉ muốn lừa bọn họ giải trừ tất cả tai họa ngầm, vừa có tiền vừa giết người tránh nỗi lo về sau.
Nhưng đám tội phạm này lại có khả năng chọn ra cách tối ưu nhất còn họ thì không có nổi sự lựa chọn.
Sau chót thiếu niên tóc đỏ nói đầy nặng nề: “Chúng tôi có thể đồng ý nhưng anh phải đảm bảo thật sự buông tha cho chúng tôi.”
Ôi thằng nhóc ngây thơ, thì ra khó mà không sợ xếp re cho được.
Đại ca thô kệch nheo mắt, vẫn cứ thẳng thừng như cũ: “Đương nhiên, tụi bây đâu, cởi bỏ trói buộc cho bọn chúng, để chúng mở trang bị trữ đồ.”
Tu sĩ cấp A ra tay lúc trước đi qua. Ở bên khác, một thanh niên nhã nhặn đẩy kính xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của tên này, cô gái mặc đồ xanh lưu ý thấy bèn hơi cụp mắt.
Loạt xoạt loạt xoạt, đạo thuật trói buộc và còng tay đều bị tu sĩ cấp A giải trừ. Tên này cười tủm tỉm nhìn người ta là thế nhưng thật ra đang tập trung vào thiếu niên tóc đỏ mạnh nhất.
Tu vi C2, đúng là khó lường, nhưng mà bọn này là học sinh Học phủ đấy, bảo vật trên người nhiều là cái chắc.
Thiếu niên tóc đỏ nhận ra người này đang chú ý mình thì đáy mắt chợt lóe. Lúc mở nhẫn trữ đồ, bỗng đâu thấy linh năng cậu ta bùng nổ... Trong nháy mắt lực sát thương tăng vọt tới gần cấp C7, tấn công thẳng vào người này.
Nhưng chênh lệch quá lớn.
Tu sĩ cấp A cười gằn, trong nháy mắt đã…
Nhưng hắn đồng thời còn lưu ý đến những người khác đang nhao nhao muốn động thủ. Chẳng qua tội phạm bên này tuy là người kỳ cựu nhiều kinh nghiệm là thế, cho nên bọn chúng tập trung vào mọi người cấp kỳ, vừa lia mắt đã nắm bắt được hết. Nhưng với nhiều người như vậy, hình như không ai lưu ý cô gái áo xanh mảnh khảnh gầy yếu nhất đang khẽ nhích đầu ngón tay.
Ônggg!!!
Thiết bị đó bị chạm vào?
Đại ca thô kệch tục cười lạnh, đưa tay ra tạo một vệt sáng cho nổ dụng cụ ấy. Thế nhưng một giây sau, một tay khác của cô gái áo xanh lại khởi động vòng tay, nhất thời xuất hiện một cái vòng phòng hộ cỡ nhỏ, cả bọn cùng nhau nhảy lùi lại… trốn luôn vào trong đó.
Bang bang!
Công kích của bọn cướp đánh vào vòng phòng hộ, bao gồm cả hai tên cấp A, thế nhưng đòn tấn công của họ lại không có hiệu quả.
“Mẹ kiếp! Đại ca, đây ít nhất là một Đồ Cấm Kỵ cấp Đinh đó.”
“Nhưng mà tu vi cấp C lại dùng ra hiệu quả mạnh như vậy, chắc chắn là cấp Đinh, giá ít nhất đã 2 tỷ! Giàu to rồi!”
“Giàu cái gì mà giàu, tụi nó muốn khởi động thiết bị! ** má!”
Sau khi mọi người trốn vào trong lồ ng bảo hộ, lập tức muốn khởi động thiết bị nhưng...
“Dám khởi động tao giết nó ngay!” Thiếu niên tóc đỏ bị đè trên mặt đất, lưỡi đao kề thẳng vào cổ họng.
(P2)
Lúc này bọn người trong lồ ng phòng hộ sợ ném chuột vỡ bình. Cô gái áo xanh lại bỗng nhiên biến sắc, thiết bị của cô đã nổ tung, chỉ đành gọi những người khác... Thiếu niên tóc đỏ kia nằm sấp trên mặt đất cũng nhìn thấy bí mật trên đất bèn hô ngay lên: “Mau khởi động, phía dưới có độc...”
Không còn kịp nữa rồi.
Trên mặt đất nơi mọi người đang đứng lộ ra lỗ thủng, xì xì phóng ra từng luồng khói mê màu xanh biếc, chớp mắt cái đã làm một đám người rũ rượi. Có mỗi cô gái áo xanh mang tu vi gần với thiếu niên tóc đỏ đang cố gắng cầm lấy thiết bị của đồng bọn nhưng cuối cùng lại mệt mỏi ngã xuống đất.
Trong tầm mắt suy yếu của mình, họ chỉ thấy bọn tội phạm ngang ngược đang cười xung quanh tựa như ma quỷ, còn cái tên đại ca thô kệch cao to đầy lông lại đang đi xuống với đôi chân mang ủng.
Sau khi y đến gần, cuối cùng lồ ng phòng hộ cũng tan rã vì cô gái khó lòng kéo dài linh năng. Y nắm lấy khuôn mặt của cô gái áo xanh tước mặt bọn học sinh.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường thế này... chắc là dùng thuật pháp thay dung mạo mặt rồi. Tao nhìn tụi bây trông giống người bên Học phủ Vân Châu. Nghe đâu Học phủ Vân Châu có hai mỹ nhân, tuy nhỏ tuổi nhưng dung mạo tuyệt sắc. Để tao đoán coi, mày là Lý Chiêu Vũ hay là Hàng Tú Kim.”
Bàn tay to của y lau một cái làm tan rã chuyện thay đổi dung mạo trên mặt cô gái áo xanh, để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng rực rỡ ngời ngời.
Nhìn thấy ánh mắt không chịu nổi của đối phương, hàng lông mày thanh tú của cô nhíu lại đầy lạnh lùng. Cô không muốn giãy dụa, thay vào đó lại muốn khởi động khối tròn có linh cho nổ tung...
Nhưng ngay tại thời điểm này.
Có một sự đột ngột trong hang động khổng lồ, con mẹ nó quá đột ngột.
Âm nhạc, bất thình lình có âm nhạc truyền tới.
Bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình thời xưa, hình như tên là “Tiểu Lý Phi Đao”.
Lời bài hát như thế này: Làm sao có trái tim chai lỳ, tình yêu hóa khiến không vướng mang. Không bận lòng bao lời ân ái, sợi dây tơ tình buộc giăng. Dòng nước cứ mãi trôi không ngừng, tình ái trái cấm ta vướng mang. Gươm vô tình, tim nồng hơi ấm. Khổ đau sao lòng còn mộng mơ. Cuộc tình đó ngày tháng không nguôi*…
*Trích lời bài Tiểu lý phi đao - La Văn hát năm 1995.
Nhịp điệu vừa triền miên vừa lay động lòng người lại đầy tính hiệp nghĩa cổ điển, từ đầu đã là bài hát siêu kinh điển, nhưng tại nơi này, thế nào cũng thấy… kinh thế hãi tục!
Nhất là lúc khúc dạo đầu nổi lên, quả thực làm tê dại đầu óc mọi người.
** má ** má ** má!???
Từ Ngỗi Dương +99999!
Từ Triệu Thành +77462!
Từ Vương Đao +66666!
Từ...
Từ Hàng Tú Kim +55555!
Từ Xích Trình +53435!
Từ...
Một đám tội phạm + một đám học sinh cho nổ năng lực niệm tập thể, hai tên cấp A cùng đại ca thô kệch không kịp đề phòng đã lập tức bộc phát toàn bộ linh năng, hơn nữa mấy tên cướp khác điên cuồng điều tra tập trung toàn khắp hang động, muốn khóa chặt nơi phát ra âm thanh.
(P3)
Đằng kia!
Đại ca chủ trại thô kệch vừa khoanh vùng được là cho một đao đầy điên cuồng bay sang. Lưỡi đao lóe lên và biến đổi, trên đó mang ngọn lửa thiêu đốt như trăn lửa quấn lấy cây đao. Một đao bổ vào vách tường đã bùng nổ lực sát thương của A6, đồng thời làm một ít khối đá vỡ vụn, những tảng đá này nhất loạt mang theo tia lửa.
Không đúng?
Đại ca thô kệch biến sắc, đưa tay muốn triệu hồi lưỡi đao. Bất chợt, cả đoàn ong đỏ như máu dày đặc bay ra vù vù đầy quái dị. Kế đó vút một cái, chúng bay về phía đám đông và đâm xuyên qua họ.
Tốc độ quá nhanh, quá nhanh.
Lúc trước A Điêu hoảng sợ đối mặt với tuyệt chiêu này của Lý Nguyên Thuật như thế nào thì tâm trạng của đám người này chỉ càng khủng khiếp hơn, bởi lẽ chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
Ong Máu bấy giờ có tốc độ, lực xuyên thấu và số lượng đã gấp mười lần so với khi Lý Nguyên Thuật điều khiển.
Đồng thời bọn họ cũng phát giác ra trên người mình trúng hơn ba trạng thái tiêu cực cùng một lúc: mù lòa, yếu đuối và đông cứng người.
Chết mẹ!
Với 3,000 con, 2,500 con trong đó tách ra vây giết ba người bên đại ca thô kệch, khiến giáp phòng hộ của ba người bị tấn công bụp bụp bụp, gần như sụp đổ. Về phần những người khác... Ai nấy dưới cấp A đều bị ngược đãi tới mức muốn tàn phế; họ không chết thì cũng bị hủy bỏ khối tròn có linh cũnh như tay chân.
Đám người Hàng Tú Kim thấy một màn hung tàn này phát sinh cũng theo bản năng nằm úp sấp trên mặt đất, cho rằng mình bị giết y thế.
Nhưng... Những con Ong Máu khủng khiếp này lướt qua họ.
Bài hát vẫn tiếp diễn, song vụ thảm sát nhanh chóng kết thúc bằng sự nổ tung của áo giáp.
Tổ ba người tên đại ca bị phế bỏ nhanh chóng, chúng nằm trên mặt đất thoi thóp hệt mấy con chó chết.
Toàn bộ quá trình không có sức chống đỡ, thậm chí còn không thấy được đối thủ là ai.
Nhưng mà chúng cho nổ liên tục hơn cả triệu năng lực niệm.
Hơn nữa còn tiếp tục gia tăng.
(P4)
.....
Máu chảy xuôi trên mặt đất, ba ngàn con Ong Máu bay múa về một chỗ, nhanh chóng bay vào lòng bàn tay một người.
Sau khi một chấm đỏ ấy biến mất, người này lộ ra từ trong đám hơi thở chết chóc.
Âm nhạc vẫn còn đó, giết chóc vẫn còn đó, trong bối cảnh như vậy, thây kệ người này mang tướng mạo như thế nào, phong thái ra làm sao, tóm lại sẽ mang theo vài phần khí thế làm người ta phải ngước lên mới nhìn thấy được.
Đám người Xích Trình phải ngẩng đầu nhìn một cách chính xác như thế.
Quần dài và áo sơ mi hoa bình thường, làn da trắng, nhưng nét mặt lại phổ thông chẳng có gì đặc biệt; chiều cao chỉ hơn một mét bảy, tóc hơi xoăn, trông như thanh niên mặt non áng chừng 30 tuổi, đầy hòa nhã nhưng cũng quá đỗi bình thường.
Anh ta đi xuống, vòng tay bung ra xúc tu, lấy đi toàn bộ chiến lợi phẩm.
Tuy nhiên… anh ta lại không đụng đến trang bị trữ đồ của bọn Hàng Tú Kim.
Hình như đám người nhận ra gì đó, Xích Trình cố gắng dùng linh năng còn sót lại trong cơ thể tiêu trừ một ít chất độc, nói đầy gian nan: “Cảm ơn vị đại ca này cứu mạng, không biết anh đây…”
Đoạn cậu ta thấy ngay đối phương vươn tay về chỗ hoa khôi mình thầm mến trong lớp…
Cậu ta thay đổi nét mặt ngay.
Hàng Tú Kim lo lắng, suy cho cùng không rõ ý đồ của đối phương, nhưng dù sao cô ấy cũng được cứu cho nên không tiện dùng sự ác ý để đoán về người ta. Chẳng qua người ta vươn tay về phía cô ấy…
Không chạm vào cô, chỉ mở mấy ngón tay.
“Đưa tiền.”
Tư thế y sì thủ lĩnh bọn ăn mày chuyên nghiệp chìa cái bát sứ Thanh Hoa đòi cơm bên đường, vừa hùng hồn vừa tình hợp lý vừa kiên định.
Hàng Tú Kim: “?”
Xích Trình: “??”
Những người còn lại: “???”
Từ tất cả những người từng cho năng lực niệm +++.
Năm trăm ngàn tới dễ ẹc.
Ánh mắt A Điêu nhìn bọn họ càng thêm dịu dàng.
Úi giồi, quả nhiên mình thích đám học sinh này ghê, không nhiều người lắm nhưng cố sức cho năng lực niệm đấy nha. Quan trọng nhất là bộ dạng cũng đẹp.
Nhưng mà có phải mỗi người trong Học phủ này toàn là mấy bạn tiên nhỏ không?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Có vẻ không thay đổi được, biên tập viên vừa đi làm đã bỏ luôn tên mới, chửi rủa và phản bác đều không thành, tôi là tác giả mà oan ức quá, muốn khóc ghê. Hôm nay nếu có 100,000 dịch dinh dưỡng thì thêm chương mới, còn không thì… mai?