Nhóm người vận áo choàng đỏ có đâu đó hơn mười mấy hai mươi tên, người con trai cầm đầu mang khí thế không tầm thường, không mang cảm giác lén lút của những cá nhân thuộc Ngũ Hành Giáo, thoạt trông còn hệt như danh môn chính phái. Mỗi tội tà giáo chính là tà giáo, ánh mắt y đảo qua đám tu sĩ bị giam giữ như dê béo, rồi lại nhìn về phía Tuyết Yêu cấp 7 muốn mang đi 11 người và nhíu mày: “Bọn mi lại muốn bắt người?”
Lời này khiến trong lòng A Điêu rục rịch: Lại? Cho nên té ra không phải là lần đầu tiên. Vấn đề nọ đã tới rồi. Nếu như thế giới hố đất của ma quỷ và tộc ma quỷ có những rào cản tuyệt đối với thế giới con người ngay từ đầu, phải chờ hố đất xuất hiện mới đến được thế giới này, như vậy cần gì nói tới chữ “lại”. Nghe ý này cộng thêm bọn Tuyết Yêu chọn người đầy thuần thục, có thể thấy được trong đám tu sĩ mất tích trước đó đã có một nhóm kinh qua chuyện này. Như vậy vấn đề đã đến — hố đất hạ xuống ngày hôm nay và sao bọn chúng lại làm được.
Thế thì chỉ có một lý do: Trước khi hố đất giáng xuống, đã có người xuyên thẳng qua thế giới ma quỷ và làm giao dịch với vua của Tộc Tuyết Yêu, thậm chí dâng hiến những tên nhóc cường tráng với dương khí nặng này cho đối phương.
Như vậy quá dữ dằn.
Chợt A Điêu nghĩ đến linh khí sống lại mới mấy tháng mà đã có người mang bản lĩnh đi xuyên qua hai giới, thế thì có khi nào bản thân chuyện linh khí sống lại cũng là một thủ đoạn được thiết kế tỉ mỉ hay chăng?
A Điêu mang tư duy rất nhạy bén, nhất thời suy nghĩ thật nhiều, nhưng cũng lờ mờ nhận thấy giữa nhân loại và ma quỷ vĩnh viễn không có khả năng đạt được trạng thái hợp tác hoàn mỹ, ít nhất tay sai cấp dưới không làm được.
Tuyết Yêu cấp 7 liếc mắt nhìn người đứng đầu vận choàng áo đỏ và nói lạnh căm: “Tam trưởng lão đúng không? Không liên quan gì đến mi, tránh ra.”
Tam trưởng lão không tránh, cứ chặn ở phía trước và nói đầy nặn nề: “Những người này đều là thiên tài đứng đầu năm châu, cần để lại cúng tế, không thể nào cho bọn mi hết.”
Tuyết Yêu cấp 7 đâm quạu: “Tất cả mọi thứ ở đây thuộc về Vua chúng tao. Vua hợp tác với bọn mi chứ không phải để bọn mi khoa tay múa chân, rồi cho rằng thứ gì cũng là của bọn mi.”
Đúng thật tộc Tuyết Yêu có phần bất hòa với người Ngũ Hành Giáo, mới có vài câu đã ba máu sáu cơn, đối chọi gay gắt, song trái lại Tam trưởng lão rất điềm tĩnh: “Đừng quên cúng tế vì nó rất quan trọng với Vua của bọn mi. Cúng tế có tỷ lệ thất bại, phải dùng mấy thiên tài cũng như cường giả thuần khiết nhất để hiến tế, còn không cứ bắt tu sĩ bình thường là được rồi, cần gì tốn nhiều sức lực và gặp cảnh hiểm nguy như thế. Mi muốn tìm thì đi ra ngoài tìm mấy tu sĩ nam bình thường, còn những người này phải để lại hết. Còn một giờ nữa sẽ cúng tế, đừng cứ tạo điều bất ngờ.”
“Phải biết giả như thất bại, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến nghiệp lớn của bọn ta, tộc Tuyết Yêu bọn mi còn đạt được chỗ tốt gì? Bởi vì thất bại, bọn ta đành phải khởi động sớm, hiện tại dễ thường bọn Tiêu Khiết La đã hay tin.”
(P1)
Tuyết Yêu cấp 7 đâu có đần, nó còn chất vấn: “Ngay cả người còn bị bọn tao bắt được, tín hiệu trong khu vực này bị phong tỏa, một ít tôm tép không thoát ra nổi để truyền tin đi, sao chúng lại biết?”
Tam trưởng lão cau mày: “Đừng đánh giá thấp nhân loại, có khả năng vì mất liên lạc hoàn toàn nên chúng mới phát giác có chuyện. Có người nào bị bắt ở đây mà không có thế lực phía sau đâu. Một hai người mất liên lạc còn được, giờ không liên lạc được cả một đám, mi cho rằng bọn chúng không điều tra, không cho người tới chắc? Thậm chí không liên lạc với Tiêu Khiết La và phủ Đô đốc Thanh Châu? Trước khi đại quân bọn chúng tới đây, Vua của bọn mi chưa thăng lên được cấp 10, giáo chủ bọn ta chưa đột phá tới cấp Sao Trời thì chỉ cần bị một đám cường giả nhân loại cấp Vi Quang cộng thêm đòn tấn công từ vũ khí khoa học kỹ thuật cao – cái thứ mà bọn chúng bốn chiếm ưu thế – chúng ta cũng sẽ thất bại.”
Tuyết Yêu cấp 7 đã bị thuyết phục, quan trọng nhất là khi Tam trưởng lão cho hay: “Mi có thể xin chỉ thị của Vua Tuyết Yêu, xem nó trả lời làm sao. Ta tin chắc nó sẽ chấp nhận phán đoán của ta.”
Tuyết Yêu cấp 7 nheo đôi mắt đỏ kè, chợt nó nhắm mắt lại, mi tâm phát ra ánh sáng nhạt.
A Điêu thầm nghĩ có thể nó liên hệ trực tiếp với Vua Tuyết Yêu từ xa?
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Tuyết Yêu cấp 7 mở mắt ra và hầm hè: “Vua nói có thể đổi người, nhưng những người bọn tao chọn đều phải giữ lại để dùng trên tế đàn chứ không phải cho giáo chủ bọn mi. Nhớ kỹ là Ngũ Hành Giáo bọn mi cầu xin tộc Tuyết Yêu chúng tao, hết thảy sẽ lấy lợi ích của tộc Tuyết Yêu bọn tao trên trước hết. Hiển nhiên những thiên tài đứng đầu nhất này cũng thuộc về sự lựa chọn cho Vua tụi tao.”
“Cho nên tụi mi tới đây chọn người?”
Mấy người áo choàng đỏ phía bất mãn cùng cực, trong mắt Tam trưởng lão lóe lên cái nhìn lạnh lẽo nhưng vẫn dằn nó xuống, và trả lời với vẻ thủng thẳng: “Vậy thì nghe Vua, mười một người này thuộc về bọn mi, bọn ta sẽ chọn tiếp.”
“Tao cũng phải chọn một lần nữa, làm cùng nhau đi.”
“...”
Hai bên đối xử nhau không tốt, tất nhiên sẽ không chìa vẻ mặt dễ nhìn gì cho cam. Bọn Hàn Trạc thoát khỏi cõi chết từ cuộc khủng hoảng mất trinh tiết, song tình hình tiếp theo hãy còn không khấm khá hơn được bao nhiêu.
Một tiếng sau sẽ cúng tế?
Bọn họ sẽ bị hiến tế hết? Vậy thì… còn chả bẳng cái kia.
Con rối Triệu Nhật Thiên bị ném về lại phòng giam, cùng ném vào còn có đám người Hàn Trạc. Một đống người chen chúc bên phía Báo Xung và lão Hàn.
Tuyết Yêu cấp 7 vỗ vào cánh cửa phòng giam này: “Cái này là của Vua tụi tao, bọn mi không được nhúc nhích.”
** má!
Cường giả mạnh nhất cùng với thiên tài thuộc về Vua bọn mi hết, Ngũ Hành Giáo chúng tao chọn cái gì?
Ví dù không phải có Tam trưởng lão đè ép thì những người áo choàng đỏ này thật sự muốn xử luôn nhóm con Tuyết Yêu cấp 7 này.
Nhưng lần này Tuyết Yêu cấp 7 chủ yếu nhìn lom lom vào đám người Tam trưởng lão đang chọn người.
Mặc dù không cho chọn những thiên tài tốt nhất đó, tuy nhiên bọn Tam trưởng lão có nhu cầu lớn về số lượng. Thế là chúng chọn lấy hơn 100 người từ khu giam Số 1, 500 người ở khu giam Số 2... Sau đó dần dà tăng lên, đến cùng mang đi 2,000 người.
Trọn vẹn 2,000 người.
(P2)
A Điêu mới phát hiện bên ngoài còn có thêm một nhóm Ngũ Hành Giáo, hàng trăm giáo dân mang theo hai ngàn người này rời đi.
A Điêu nheo mắt lại, cố ý lẩm bẩm bên cạnh Tuyết Yêu cấp 7: “Sếp, cho tụi nó chọn nhiều người thế à? Còn cho nhiều hơn số người đưa cho Vua nữa, chúng xứng đáng sao? Bọn này có khi nào gây bất lợi cho Vua hay không? Em nghe nói nhân loại thích phản bội nhất.”
Điều cô nói cũng là suy nghĩ của Tuyết Yêu cấp 6 khác. Tuyết Yêu cấp 7 nheo mắt lại, cười gằn: “Yên tâm đi, bàn về thế lực, Vua ở cấp 9 trong khi giáo chủ tụi nó chủ ở cấp trung Vi Quang, đánh không lại Vua. Chưa kể giáo phái của chúng nhiều người thế thôi nhưng bên chúng ta lại có ba thủ lĩnh Tuyết Yêu cấp 8, còn như tao lại có mấy chục mống.”
Mẹ kiếp! Mạnh mẽ như vậy!
A Điêu vốn đã thất đảm lại nghe được miệng con Tuyết Yêu cấp 7 không chịu dừng: “Nữa là...”
Nữa là cái gì?
A Điêu tò mò không thôi. Bất thình lình mi tâm Tuyết Yêu cấp 7 lóe lên ánh sáng đỏ và rồi nó không nói nữa: “Không thể nói, mau đi, bê trễ lâu thế này, Vua đang giục đấy.”
Bộ dạng thật nóng lòng.
A Điêu đành kéo người đi theo phía sau nhưng trong lòng có đôi phần sốt ruột. Giờ đây cô đã xác định được Vua Tuyết Yêu này là có cấp 9, ngụy trang của cô còn giấu được nó sao?
Bồn Cầu: “Nếu đối phương không có thiên phú phần tinh thần cao hẳn không lộ. Nguyên do cũng bởi phần tinh thần của cô rất mạnh, lại nắm Ghi chú không gian trong tay, đã trang bị thêm một tầng thuật ẩn nấp không gian cho cơ thể chính. Nhưng lỡ Vua Tuyết Yêu này có thiên phú phần tinh thần...”
A Điêu: “Không phải cần xem thiên phú chủng tộc ra làm sao à? Đã có thiên phú Giam Giữ Cực Hàn mà còn có luôn thiên phú phần tinh thần cao? Mẹ kiếp, chủng tộc này bậc hack ha gì?”
Bồn Cầu: “Cô không biết Vua tộc ma quỷ mang huyết thống cao như thế này khác với đám cùng tộc? Con này sẽ có thiên phú dị biến, mạnh hơn Boss tộc ma quỷ bình thường nhiều, nguồn gốc Giam Giữ Cực Hàn phía dưới hố đất này có tới 50% đến từ năng lực thiên phú của con Vua. Nhưng thế không có nghĩa nó chỉ có một thiên phú thế này thôi.”
A Điêu nheo mắt, bỗng nhiên nghĩ đến Tuyết Yêu cấp 7 có thể liên lạc với Vua từ xa... đột nhiên trái tim cô chùng xuống.
“Xong đời, tám chín phần Vua Tuyết Yêu này có năng lực về phương diện đó vì nó có thể liên lạc với đám cấp dưới này từ xa.”
Cho nên cô tịnh không thể xuất hiện trước mặt Vua Tuyết Yêu, bằng không xác định ngủm cù tèo cái chắc.
Phải làm gì bây giờ, làm gì bây giờ!
.....
A Điêu sốt ruột ba giây bỗng nhiên trong lòng cô rục rịch, cố tình để lộ bộ dáng lo lắng thất thần. Điệu bộ này khiến Tuyết Yêu cấp 7 nghi ngờ, nó hỏi: “Mày làm sao vậy?”
Thấy tất cả Tuyết Yêu đều nhìn về phía mình, A Điêu cúi đầu không dám hé lời.
Tuyết Yêu cấp 7 đề phòng, cố tình dừng lại: “Mày...”
“Sếp, em vừa mới lưu ý đến người được bọn Tam trưởng lão chọn đi. Ngoại trừ những thiên tài bị chúng ta cản lại, bọn chúng toàn chọn những nhân loại dính độc rất nhẹ. Hồi nãy em nghĩ đám độc này được bọn chúng cho chúng ta từ đầu, giờ đây mấy người để lại cho Vua lại chính là bọn bị trúng độc tương đối sâu. Có phải kỳ quái lắm không?”
(P3)
Sở dĩ Điêu nhận định độc của Ngũ Hành Giáo là bởi vì cô nhận ra đó loại độc gì, ở thế giới bên ngoài cũng có, được gọi là độc tố hôn mê nhân tạo, không làm tổn thương căn cơ cơ thể con người. Nó được dùng để kiểm soát con người, không phải là thứ thuộc sở hữu của thế giới ma quỷ tự nhiên. Vậy đoan chắc do Ngũ Hành Giáo cho.
Và những gì cô nói ngoài miệng cũng là sự thật.
Đám người bọn Tam trưởng lão chọn toàn phe trúng độc nhẹ, thây kệ là vô tình hay cố ý, A Điêu sẽ biến nó thành mưu gian của Ngũ Hành Giáo hết.
Cho nên sau khi biển hiện con ma quỷ cấp 7 khẽ đổi và đám ma quỷ cấp 6 khác thì ngỡ ngàng đồng thời nhớ lại…
“Hình như đúng đấy, giờ nhắc tới làm tao nhớ ra.”
“Chính xác, toàn là bọn còn tĩnh trí chứ không hôn mê.”
“Không đúng lý lẽ gì hết. Người hôn mê dễ kiểm soát hơn và cũng không dễ xảy ra tai nạn, tại sao họ phải làm như vậy?”
Mắt ma quỷ cấp 7 lóe lên và nhìn A Điêu, thế là cô tiếp tục bổ sung: “Chưa kể càng quái đản hơn khi bọn chúng có nhiều người tới như vậy.”
Ma quỷ cấp 7: “Ngay từ đầu đã sắp xếp mấy trăm người tới vận chuyển người, chứng tỏ bọn chúng quyết định chọn đi người trúng độc không sâu từ sớm. Đây chính là kế hoạch của bọn chúng!”
Trái lại giờ phút này A Điêu thấy bất an: “Cũng có thể do em suy nghĩ nhiều. Sếp này, bình thường em cứ thích suy nghĩ lung tung, lỡ như gây ra hiểu lầm gì thì không tốt, tuyệt đối đừng vì những suy nghĩ rối loạn của em gây ra chuyện xấu gì đó. Suy cho cùng chuyện chúng ta hợp tác với Ngũ Hành Giáo rất quan trọng, em chỉ hy vọng Vua khỏe mạnh, các anh chị em cũng như sếp thật khỏe mạnh.”
Trông bộ dạng e ngại bất an, tư thế và giọng điệu hệt mấy lời nói kinh điển của mấy em thảo mai cấp hài cốt: “Anh ơi, có thể do em suy nghĩ nhiều, anh ngàn lần phải thay em giải thích cho bạn gái của anh một chút. Em không cố tình nghi ngờ chị ấy đâu, em chỉ… chỉ hy vọng hai người thật khỏe mạnh, cũng hy vọng anh thật khỏe mạnh…”
“Không, phát hiện này của mày vô cùng quan trọng, đừng lo lắng, tao sẽ nói với Vua.” Trái lại ma quỷ cấp 7 kiên định với sự nghi ngờ này. Nó vỗ vai A Điêu: “Có điều chuyện này dắt dây tới những thứ rất quan trọng. Tụi bây chờ bên ngoài để tao đi vào nói, đưa người cho tao.”
Tự thân nó kéo kéo tu sĩ đi gặp nhà vua một mình, để lại bọn A Điêu bên ngoài.
Tại sao vậy?
A Điêu cụp mắt, trong lòng mỉm cười: Quả nhiên loại kỹ thuật “cướp công” đầy đỉnh cao này không phân biệt chủng tộc không phân biệt đối tượng. Con ma quỷ cấp 7 cũng là ngữ xảo quyệt.
Chẳng qua A Điêu nhìn thoáng qua hành lang phía trước bốc lên không khí lạnh kinh khủng và thầm nghĩ nơi này cách sào huyệt của Vua Tuyết Yêu hơn mấy trăm mét, cách xa như vậy còn phóng thích được hơi thở mạnh nhường này, quả nhiên thật sự k hủng bố, không biết nó sẽ có biểu hiện gì.
(P4)
.....
Bên trong sào huyệt, Tuyết Yêu cấp 7 đi vào, nhìn thấy phía trước là một cái kén ve bằng băng khổng lồ, bên trong khi có khi không trông ra hình dáng của một con Tuyết Yêu, thoáng nhìn hình thể không khác bọn chúng là bao.
Tuyết Yêu cấp 7 cúi đầu, thông báo sự phát hiện của “mình”: “Thuộc hạ cảm thấy chuyện này rất quái đản. Nhân loại xảo quyệt, không chừng đang giấu âm mưu gì.”
Vua Tuyết Yêu bặt thinh hồi lâu, tiếp đó cất lời bằng giọng nói đầy nũng nịu: “Con người, đặc biệt là kẻ phản bội trong nhân loại, đương nhiên không đáng tin cậy. Phát hiện này rất quan trọng, độc tố kia có thể xung khắc với thuộc tính tế đàn mà ta sử dụng. Ngươi đi qua, lựa ra người được chọn cho ta và loại bỏ độc tố cho bọn chúng.”
Tuyết Yêu cấp 7: “Nhưng cứ như vậy bọn chúng khôi phục sức sống...”
Bỗng đâu thấu giọng nói của Vua Tuyết Yêu hùng hồn, tựa như giọng đàn ông: “Ở dưới mí mắt ta thì dù có sức sống cũng hệt như bùn nhão, không gợn được tí bọt nước gì cả.”
“Ngoài ra tế đàn là thứ bọn chúng cho ta. Nay đã có toan tính vẫn đừng quên bọn chúng đang ở trong địa bàn tộc Tuyết Yêu của ta. Ta sẽ sắp xếp người theo dõi dấu vết đám cấp dưới bọn chúng, xem có phải bọn chúng liên lạc với người bên ngoài nào không…”
“Ôi con người, đúng là giống loài giỏi việc đen ăn đen nhất.”
Tuyết Yêu cấp 7 đồng ý song nó chẳng đi ra ngay lập tức. Mấy chàng trai hôn mê nằm trên mặt đất bị một đám xúc tu bao quanh, kế đó bị đã bị cuốn vào kén ve băng.
Chỉ nghe thấy tiếng r3n rỉ mơ hồ, một lát sau đã kết thúc, những người này được xúc tu đưa ra.
Bọn Tuyết Yêu bên A Điêu đang chờ đợi nay nhìn thấy Tuyết Yêu cấp 7 đi ra, phía sau còn kéo theo những người đi vào trước đó.
Thấy cảnh này đã làm A Điêu lẩm bẩm trong lòng: “Thế mà nhanh thật, mỗi người 60 giây thôi? Mà ai nấy cứ như bị vắt kiệt, sắc mặt vàng vọt khô héo.”
Đâu có phải là xem trò vui đâu, không hiểu sao tim A Điêu cứ đập dồn về cái kỳ hút dương của Vua Tuyết Yêu này.
Đám đầu têu của chủng tộc ma quỷ sao lại làm chuyện vô bổ.
Trong tiểu thuyết, đám yêu quái hút dương khí nhằm bảo trì dung mạo đấy, chẳng lẽ Vua Tuyết Yêu này cũng sính chưng diện như vậy?
Bên này, Tuyết Yêu cấp 7 nói với A Điêu: “Vua sẽ sắp xếp cho người giám sát Ngũ Hành Giáo, bọn Tam trưởng lão không phải là người chúng ta có thể theo dõi, nhưng bọn mày lại đối phó được bọn giáo dân kia. Nhất định không được để lộ, cẩn thận theo dõi, có phát hiện lập tức tới báo, còn 50 phút nữa sẽ cúng tế, không thể trì hoãn.”
Nó muốn tìm người khéo léo đi theo dõi, trong đó hiển nhiên có A Điêu.
Điều này đã nằm trong kế hoạch từ đầu của A Điêu cho nên cô đồng ý. Có điều liếc sang Tuyết Yêu cấp 7 quầy quả rời đi, cô thầm nghĩ kế tiếp hẳn nó sẽ giải độc tố cho bọn Tống Linh, điều này cũng tiết kiệm được công sức tới lúc đó cô còn phải quay đầu lại rửa sạch độc tố cho bọn họ... Nhưng ngay cả như vậy, không có nhiều thời gian cho cô.
Tình hình sẽ được giải quyết ra sao?
Bồn Cầu: “Cô không thông báo cho Tiêu Cận về những phát hiện này à?”
(P5)
A Điêu: “Không thể, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, tôi cứ cảm thấy Vua Tuyết Yêu này rất quỷ quyệt. Trông cách nó thu vén việc này chứng tỏ trong lòng nó vốn không tin những người Ngũ Hành Giáo. Nó đã có phần tinh thần mạnh cỡ này đương nhiên sẽ phóng thẳng tinh thần ra nhìn trộm toàn bộ hố đất giám sát bọn kia, thế mà nó còn cho đám cấp dưới này trực tiếp theo dõi người của Ngũ Hành Giáo... Kiểu gì tôi cũng thấy nó đang câu cá.”
Bồn Cầu: “?”
A Điêu không dám có hành động khác thường, ngoan ngoãn đi theo dõi giáo nhóm Ngũ Hành Giáo giống như những Tuyết Yêu khác.
Cũng may cô chỉ theo dõi giáo dân bình thường, có điều sau một hồi cô lại thấy rợn tóc gáy.
A Điêu: “Có một sợi dây tinh thần đang theo dõi tôi.”
Bồn Cầu: “...”
Đó là Vua Tuyết Yêu.
Chẳng lẽ nhìn thấu A Điêu?
A Điêu cảm thấy không phải, là Vua Tuyết Yêu cố ý dùng yêu nhỏ cấp dưới để lừa gạt người Ngũ Hành Giáo.
Không biết giáo chủ bên Ngũ Hành Giáo sẽ phản ứng ra sao.
Dù sao A Điêu định bày nát một hồi. Cô dự đoán rất nhanh sẽ cúng tế, Vua Tuyết Yêu này không phân tâm nữa mặc cho có phát hiện ra gì tại bên giáo chủ; cho nên chẳng mấy chốc nó sẽ thu lại dây kéo.
Và sau đó cô đã có thể thoát thân… tuy nhiên chỉ qua được hai ba phút, giáo dân nhận được mệnh lệnh gặp giáo chủ!
** má!
Bồn Cầu: “Bây giờ cô đang ở trong tình huống rất nguy hiểm.”
Đương nhiên rất nguy hiểm, vốn A Điêu ước gì giáo chủ và Vua Tuyết Yêu bên kia làm tí chuyện đánh nhau sau lưng, tốt nhất là con què con bị thương, song ví dù cô ở đây vậy thì người bị đánh chết chính là thứ thấp bé như cô rồi.
Cô không bị lộ thì chết mà để lộ ra vẫn bị giết bởi hai con Boss lớn.
Ván cờ này khó nhằn quá.
Có theo hay không? Không theo có thể sẽ bị Vua Tuyết Yêu phát hiện, đi theo lại…
A Điêu kiên trì đuổi theo, nhưng cô đồng thời mở phần tinh thần cho nó nhập vào Rắn Bay và khởi động.
Rất nhanh cô đã trốn đằng sau một tảng đá lạnh lẽo, nhìn thấy nhóm Ngũ Hành Giáo tụ tập trong đống đá phía trước.
Cô cũng gặp được nhóm lãnh đạo và giáo chủ Ngũ Hành Giáo, có điều cái nhìn đầu tiên của cô đã bị trận đồ trên tế đàn hấp dẫn.
Mẹ kiếp!
Trận pháp này... được cô nhớ kỹ ở Đam Châu hồi trước. Khi đó vì muốn không để nó lưu truyền ra ngoài, cô còn cố tình giấu và hủy đi một tí, chỉ có mỗi cô hay. Nào nghĩ được cô thấy được nó một lần nữa ở đây, tuy nhiên cái này có vẻ khan khác, có phần được sửa đổi.
Lần kia là vò rượu còn giờ là trăm cái lò đồng.
Tâm tư A Điêu thay đổi rất nhanh: Cho nên muốn triệu hoán hố đất hay Cổng Linh Hồn vẫn được, chỉ cần thay đổi nội dung trận pháp này là xong. Mỗi tội bước cuối ở bên Đam Châu lại dẫn tới hố đất ma quỷ, còn cái này thoạt trông không dùng cho hố đất mà là Cổng Linh Hồn; hoặc có thể nói được dùng cho mấy loại năng lượng như linh năng và linh nguyên.
Bồn Cầu: “Chính xác mà nói giáo chủ này và Vua Tuyết Yêu kia muốn rút ra tất cả nguồn năng lượng trong cơ thể vật tế để mình sử dụng, thành công sẽ đột phá. Hơn nữa ví bằng giáo chủ kia ở cấp trung Vi Quang, hắn có khả năng trực tiếp đột phá lên cấp Sao Trời, hèn chi bọn chúng túng quá hóa liều.”
(P6)
A Điêu: “Bộ cấp Sao Trời khó lắm hả?”
Bồn Cầu: “Cô nói thử xem? Hơn nữa cũng không phải là chuyện có khó hay không, chủ yếu sẽ tiết kiệm thời gian. Phải biết rằng cho dù với thiên phú hiện tại của cô, muốn đến cấp Sao Trời nhanh lắm lắm cũng cần nửa năm, thiên tài khác còn lâu hơn, ít thì một năm thậm chí mấy năm. Nếu có thể tiết kiệm được một năm để tới cấp Sao Trời sớm vậy sẽ tranh đoạt được bao nhiêu quyền lực và địa vị đây? Đi nhanh hơn một bước đi đôi với cao hơn người khác vài tầng lớp, huống chi còn có khả năng đối phó với tình hình năm châu, thành công chiếm được địa bàn năm châu... Chỗ tốt quá lớn trong khi bọn Tiêu Khiết La tịnh không có sức phản kháng vì bên họ không có cao thủ cấp Sao Trời chống đỡ.”
Đó là sự thật.
A Điêu nhìn thấy giáo chủ, người này đeo mặt nạ và đang kiểm tra 2,000 vật tế được chọn đưa tới... A Điêu bây giờ đang trong trạng thái nhìn trộm, cô chắc chắn chỗ này cũng có Tuyết Yêu đang nhìn lén hệt cô.
Không biết mấy con cấp 7 cấp 8 có lộ hay không, có điều ngay cả cấp 6 mà giáo chủ này vẫn không phát hiện?
Giả mà hắn phát hiện thì sẽ làm gì đây?
Giáo chủ mặc áo choàng đỏ có thân hình rất cao, ốm nhẳng, lộ ra làn da bàn tay vô cùng trắng nõn mịn màng, trông cứ như người trẻ tuổi.
Không còn ai khác đeo mặt nạ, chỉ mỗi hắn.
“Giáo chủ, mọi người ở đây hết.”
“Đặt tất cả mọi người vào trong lò đồng đi.”
Lò đồng rất lớn, một lò có thể nhét hàng chục người, hai ngàn người được nhét riêng biệt vào trong từng cái lò. Lò đồng được đặt ở hàng trăm hướng quanh tế đàn khổng lồ, ví dù kết nối các điểm này lại thì sẽ thành một ngôi sao sáu cánh.
A Điêu đã lợi dụng Rắn Bay quay lại toàn bộ những thứ này. Cô đang nhìn tiếp, có vẻ vì tế đàn có thêm cơ thể sống nên nó đã bắt đầu nóng lên, giải phóng từng vòng từng vòng dao động bí ẩn.
Lúc đầu chẳng có gì cả nhưng chợt A Điêu cảm thấy tế đàn này đang ảnh hưởng đến quỹ đạo năng lượng, và nó không bị Giam Giữ Cực Hàn ảnh hưởng.
“** má! Hình như Cha mẹ không nhận ra đang sụp đổ!”
“Hiệu lực theo thời gian đang yếu dần.”
“Phỏng chừng hai phút sau sẽ lộ ra cơ thể chính!!!”
Má má má! Cô chỉ muốn do thám để có tin tình báo chứ có muốn trộm gà làm giàu đâu, sao lần này khó thế, toàn bộ quá trình bị cứ hạn chế, vừa tới đã bị hai ông lớn kẹp thành cái bánh mì kẹp rồi?
Có đánh chết A Điêu thì cô vẫn không mơ tới chuyện gạt được ánh mắt của giáo chủ và Vua Tuyết Yêu, lại càng không muốn chết trong sự dao động bí ẩn của tế đàn này!
Trong cơn nguy cấp chết chóc đôi phút ngắn ngủi toi đời tới nơi.
Mạch suy nghĩ của A Điêu chạy dữ dội. Bỗng cô nhìn thấy đám Tuyết Yêu và những giáo dân khác có vẻ khó chịu. Đúng rồi, linh hạch và khối tròn có linh đều là năng lượng, hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng.
(P7)
A Điêu nhanh trí, cố tình nương theo dao động này của vòng tế đàn làm cơ thể mình choáng váng, bàn chân chạm vào tảng đá với một lực rất yếu gần như không tồn tại.
Cô biết động tĩnh này có quan trọng gì, trọng yếu là đoan chắc giáo chủ biết sự tồn tại của bọn này và cũng biết chắc Vua Tuyết Yêu đang câu cá, bằng không hắn sẽ không để cho trận pháp nóng lên nhằm phòng ngừa việc trận pháp chưa khởi động đã bị Vua Tuyết Yêu làm này nọ; một khi nó nóng lên, Vua Tuyết Yêu có làm gì với trận pháp thì hắn vẫn cảm nhận được.
Dù vì thế sẽ tiêu thụ nhiều năng lượng hơn song hắn không màng.
Ngặt nỗi hắn không muốn để lộ chuyện mình biết Vua Tuyết Yêu đang rình mò, bởi vì như vậy sẽ phơi bày việc phần tinh thần của hắn cũng cao tót vời.
Đây là những phát hiện mà A Điêu suy ngược lại.
Vì vậy... A Điêu cho hắn một cơ hội.
Quả nhiên giáo chủ tại đằng trước quay đầu nhìn về phía cô, hơn nữa con mắt híp lại, một đợt tinh thần đánh ập tới…
Vút!
Dưới sự Giam Giữ Cực Hàn, trong hố đất, chỉ có đòn tấn công từ tinh thần lực mới là thuật đáng sợ nhất, chưa kể giáo chủ này lại có bí pháp, cứ thế phát hiện và tấn công A Điêu... cùng với bọn Tuyết Yêu cấp 6 còn lại đang trốn trong nháy mắt.
Bịch bịch!
Vài con Tuyết Yêu cấp 6, bao gồm cả A Điêu, ngã xuống hết; tinh thần của chúng đã bị phá vỡ, tất nhiên sẽ chết.
Tính luôn cả
A Điêu.
Mà một màn này cũng rơi vào trong sợi dây dẫn mà Vua Tuyết Yêu đang nhìn trộm.
Giáo chủ thản nhiên nhìn thi thể bọn A Điêu: “Kéo ra ngoài.”
Có mấy giáo dân tới kéo xác của những con Tuyết Yêu này đi.
Thi thể bị kéo xuống đất, Vua Tuyết Yêu không để ý đến cái chết của đám tay sai, cứ thế lấy lại dây kéo.
Một lát sau những xác chết này đã bị mấy giáo dân ném xuống vách núi…
“Tuyết Yêu điếc không sợ súng.”
“Phía trên có mấy cấp 7 cấp 8 còn chưa tính, ngay cả Tuyết Yêu cấp 6 mà cũng dám theo dõi nhóm giáo chủ, muốn chết tới nơi!”
“Đi thôi! Tế đàn sắp bắt đầu rồi.”
Chúng rời đi nhưng nào hay một trong những xác chết mà chúng ném xuống vách đá đã không rơi xuống, cô leo lên và bám vào vách đá.
Giả chết thoát thân thành công!
Bồn Cầu: “Hên sao tinh thần của cô mạnh hơn, có thể ngụy trang giả chết. Con Vua Tuyết Yêu chỉ tung ra một sợi dây kéo chứ không phải phần tinh thần chính ở đây, nếu không hồi nãy cô chết chắc.”
A Điêu chẳng vui lên được bao nhiêu: “Mẹ kiếp, giáo chủ này có lai lịch gì, không phải nói Ngũ Hành Giáo là đám tạp nham à, cơn cớ gì cũng có bí pháp công kích tinh thần?”
Vì lấy được Tinh Thần Nhập mà cô còn phải quỳ xuống bái sư, đến bây giờ còn đang ở giai đoạn luyện tập sợi tơ cơ bản, kết quả mẹ nó chứ, người ta cho phần tinh thần phóng đòn tấn công ra ngoài luôn?
Người so với người đúng là làm người ta tức chết!
Bồn cầu khinh thường: “Nhìn ghê gớm vậy thôi nhưng bồn cầu mới mở vẫn còn sôi động cơ mà. Giả như cô không học được kỹ xảo cấp cao Tinh Thần Nhập thì cứ dùng phương pháp th ô tục làm đòn tấn công tinh thần…”
(P8)
A Điêu: “Dữ dằn hơn hắn?”
Bồn Cầu: “Thế thì không. Tôi vừa so sánh đòn công kích tinh thần của hắn, cảm thấy có vẻ tổng số lượng phần tinh thần của hắn gần bằng cô bây giờ. Mỗi tội phần tinh thần bấy giờ của cô chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, tương lai chắc chắn tổng số lượng tinh thần của cô sẽ mạnh hơn hắn. Chờ đi, về sau cái bồn cầu này của cô tuyệt đối đạt tới mức 5 sao.”
A Điêu: “...”
Miễn cưỡng tính là được mày ăn ủi đi.
Nhưng A Điêu cũng biết muốn phá vòng vây tại hố đất này chỉ có thể dựa vào thủ đoạn từ sợi tơ tinh thần.
A Điêu căn cứ vào thế cục trước mắt để đưa ra kế hoạch mới. Trước hết cô chuyển hết toàn bộ tin tức ra ngoài thông qua Rắn Bay. Bao gồm cả chuyện nội bộ nhơ nhuốc giữa Ngũ Hành Giáo và Tộc Tuyết Yêu, năng lực thực của giáo chủ cùng với Vua Tuyết Yêu khi hiện giờ chúng đang chuẩn bị đột phá này nọ. Dự đoán Tiêu Cận căn cứ vào những thông tin đã đủ trước mắt này để bố trí sao cho tốt.
Ví dụ như thân phận những tên phản bội thuộc Ngũ Hành Giáo về cơ bản đã lộ tẩy sạch bách, chỉ có mỗi thân phận giáo chủ thì không rõ.
Bồn Cầu: “Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là viện quân do cô ấy điều động có vũ lực mạnh mẽ, thậm chí mang theo BUG đối phó với Giam Giữ Cực Hàn này. Bằng không đành chờ Tiêu Khiết La mang theo đại quân trở về từ khu A.”
“Không thể quay về trừ phi chú ta vứt bỏ khu A, nhưng khu B đã rỗng hơn phân nửa binh lực, một khi khu A cũng trống chẳng khác nào khu A B C và D bị đối phương liên hợp đánh thông. Đại quân ma quỷ hội tụ tiến công mạnh mẽ lên lục địa là chuyện cực kỳ ác liệt đối với tình hình năm châu. Đừng quên hiện tại bề mặt hải dương hẳn đã đóng băng hoàn toàn, tương đương để cho toàn bộ ma quỷ vùng biển phía Nam đều được che chở bởi lớp băng hùng mạnh, sức mạnh đòn tấn công từ hạm đội có ưu thế nhất của nhân loại sẽ bị chặn phần lớn. Chưa kể nhiệt độ cực lạnh như vậy sẽ làm cho hạm đội không cách gì hạ thấp độ cao... nếu không năng lượng hoạt động sẽ có vấn đề.”
Đây đều là những vấn đề chiến lược mà lãnh đạo quân đội năm châu cần cân nhắc. A Điêu cảm thấy dựa vào chuyện anh em Tiêu Khiết La nắm giữ năm châu nhiều năm là thế mà hãy còn ngón nghề chống lại áp lực triều đình không cho triều đình phân chia binh quyền, hẳn họ sẽ có sắp xếp ổn đáng. Vì cô đã chịu trách nhiệm điều tra thông tin và truyền tin về, thế có nghĩa công việc đã hoàn thành.
Tiếp đó thứ để lại cho cô là hai lựa chọn.
Là muốn rời khỏi hố đất giữ mạng, hay sẽ ở lại làm gì đó?
A Điêu nhìn thời gian.
Hai tế đàn, hai vụ hiến tế, bên được hưởng lợi lần lượt là giáo chủ và Vua Tuyết Yêu.
Còn nửa tiếng nữa.
Còn nửa tiếng nữa là bọn Tống Linh sẽ bị hiến tế.
Một khi hiến tế thành công, Tiêu Cận có điều phối binh lực mạnh đến đâu cũng vô dụng.
Tiêu Khiết La dẫn người trở về cũng vô dụng.
Bấy giờ chia ra hai phe địch và ta.
(P9)
Bug lớn nhất của bên địch là: Giam Giữ Cực Hàn. Một khi Giam Giữ Cực Hàn bị hạ đo ván, lấy sức chiến đấu của cô chỉ cần không chống lại sự liên thủ giữa giáo chủ và Vua Tuyết Yêu cùng lúc, đồng thời làm tí chiến thuật hèn mọn, cô tuyệt đối tạo được thương tích nặng nề cho bàn cờ lớn của đối phương. Mà giờ phút này đám người Báo Xung đang là tù nhân và vật tế sẽ trở thành mìn quật ngược lại bọn chúng!
Vậy làm cách chi để hạ đo ván Giam Giữ Cực Hàn?
Thế thì phải nói A Điêu có ưu thế gì.
1. Sự tin tưởng hợp tác giữa Ngũ Hành Giáo và Tộc Tuyết Yêu còn mỏng hơn giấy chùi đít, tất cả đều dựa vào kẻ thù chung để chỉnh hợp ở cùng một chỗ. Nhưng chỉ cần liên quan đến lợi ích của mình thì liên minh sẽ toạc ngay.
2. Cô có Tinh Thần Nhập và ngón nghề ẩn mình chạy trốn trong không gian, ngặt nỗi cần phải phóng sợi tơ tinh thần của Tinh Thần Nhập ra ngoài.
3. Cô có hai linh đan, một linh đan trong không gian thứ cấp không bị ảnh hưởng bởi Giam Giữ Cực Hàn của hố đất này. Có thể nói chỉ cần cô muốn, cô có thể bùng nổ ra sức chiến đấu trong nháy mắt. Song điều kiện tiên quyết là cô tiếp cận được giáo chủ và Vua Tuyết Yêu, có thể làm tổn thương đối phương đến mức tối đa, để đối phương mất đi ưu thế tác chiến chống lại cô. Bằng không đòn tấn công tinh thần của đối phương có khả năng làm cô xụi lơ luôn ngay hiệp một.
Đúng vậy, điểm thứ ba mới là lá bài vua nổ!
Nhưng cô chỉ có một cơ hội tấn công, không đạt được coi như rồi đời.
.....
A Điêu không suy nghĩ nữa, thay vào đó chỉ làm một việc: Cô bắt đầu nhìn vào mạng lưới thần kinh trong đầu của xác cá voi lớn, tiếp đó dùng sợi tơ tinh thần kết nối não của mình với mạng lưới thần kinh này.
Bồn Cầu: “?? Cô đang?”
A Điêu: “Khả năng thao túng phần tinh thần của đám ma quỷ này cao hơn tộc người theo lẽ tự nhiên. Nếu chị cô Khúc lấy được cảm hứng từ ma quỷ bên kia, vậy hiển nhiên sao chép lại nó sẽ đúng. Tôi phải thử xem, một khi thành công thì dù không nắm giữ được năng lực thiên phú của chúng khi chia sợi tạo thành dây dẫn, vẫn đủ để tôi tăng tốc độ điều khiển sợi tơ tinh thần. Tôi cần phải phóng chúng ra ngoài thật sớm, còn không rất khó giải quyết cục diện này.”
Có một tí thử một tí chả khác nào xanh cỏ.
Nhưng cô nhìn thẳng vào tư chất đầy quái vật của mình, phần tinh thần mới là tố chất đáng sợ nhất của cô. Đã làm tới 5555 sợi tơ tinh thần thì copy mạng lưới tinh thần của một con cá voi có xá gì?
Có xá gì? Thịt nó!
Bồn cầu biết dù vẫn còn chỗ mong ngóng về thực lực của hai anh em Tiêu Khiết La, A Điêu không phải là bông hoa thố ti chỉ biết ký thác bằng sạch hy vọng vào người khác.
Cô muốn nắm cơ hội thắng trong tay mình!
Địch ta địch ta, bên địch có hai người trong khi bên ta chỉ có một, bàn về gây chuyện hãy còn phải dựa vào A Điêu mình!
Về phần anh em nhà họ Tiêu làm chuyện gì vẫn không thể ảnh hưởng đến việc nắm giữ thế cuộc của cô.
Bồn cầu thầm nghĩ: Đúng, đây mới là con quỷ mánh khóe mà mình biết. Tình hình có khó nhằn hơn, tình hình có hạn chế hơn, vẫn không đủ ngăn cản cô giở trò bịp.