Trước khi A Điêu bắt đầu, vào lúc 6:05 tối, trung tâm mua sắm hang Đôn Hoàng được thắp sáng. Bên trong là cửa hàng, là quán rượu, là đủ loại nhà hàng; mọi người từ khắp nơi trên đất nước hoặc xem trận đấu lúc 12 giờ hoặc đi vào bên trong để nghỉ ngơi hoặc ăn tối, có người lại sai người đi mua đồ ăn cũng như sắp xếp khách sạn này nọ.
Hiển nhiên hai nhân vật như Tiêu Cận sẽ rời đi, ăn cơm trong một nhà hàng lúc sáu giờ. Lúc ăn cơm, Tiêu Cận nhắc tới một chuyện.
“Khúc Giang Nam báo danh vào Viện Lộc Sơn với tư cách là giáo viên rồi.”
Tiêu Khiết La nghe xong sửng sốt nhưng lại thấy không ngoài ý muốn. Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, chú ấy nói đầy thong dong: “Cũng là một cách hay. Mỗi tội một cô gái tốt như vậy mà lại bị ép tới nước này, nhà họ Khúc giỏi thật.”
Tiêu Cận thấy chả sao cả: “Càng tàn nhẫn càng tốt, không lưu tình với nhau, còn hơn dinh dính như keo khiến người ta ghê tởm. Cơ mà Khúc Giang Nam này vẫn quá đoan chính, trong lòng không đủ tàn nhẫn. Hễ được 1/10 đồ đệ mình thì sẽ không tới mức này.”
Giọng điệu chậm lại, cô ấy nghiêng mặt để lộ ra vài phần ác nghiệt: “Trái tim hai chị em đều quá mềm yếu, luôn lo lắng cho người vô tội bên trong.”
Nếu gia tộc của cô dám đối xử với cô như vậy, cô có thể bán sạch tin tình báo về họ, quyết đoán đầu nhập vào phe đối địch, quay đầu lại gi ết chết nhà họ Tiêu.
Tại sao?
Đã là người thân nhất của tôi mà không cho tôi tình thương, chống lại tôi nặng nề nhất, mấy người không chết thì ai chết?
Tiêu Khiết La: “Còn Trần A Điêu, tới giờ vẫn không thấy nó đối xử với người nhà tàn nhẫn gì cả. Anh thấy cứ như thiên về đóng đếm lợi ích, rõ ràng từng đồng từng cắc. Nhưng thú vị là ngoại trừ Trần Dương, trong lòng ai nấy đều tỏ tường.”
Từ Từ phu nhân đến Từ Duệ, Trần Tốn thậm chí Trần Nhiên, không ai bám dính nói chuyện tình cảm gì tới A Điêu.
Chí ít không yêu cầu A Điêu phải trả công bất cứ điều gì.
Cho nên coi như Trần A Điêu đối xử ôn hòa?
Trái lại, dạng tâm tính này rất đáng sợ; đã không bị tình cảm chi phối ắt sẽ không bị cừu hận ảnh hưởng tới tâm trí.
Tiêu Cận từ chối cho ý kiến, cô ấy sẽ không đặt hơi sức hết lên chuyện nhà họ Trần. Cô ấy nhìn xuống tổng xết hạng đang được phát trong nhà hàng mà thốt nhướng mày: “Kinh Đô thật khó lường, thảo nào xuống tay với các châu tỉnh lại quái dị như thế, hiển nhiên có sức mạnh.”
Tiêu Khiết La đang dùng đũa gắp rau bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Trên bảng tổng xếp hạng.
Top 30 trên bảng xếp hạng đã bắt đầu ổn định. Bằng mắt thường có thể thấy được bên dòng họ nhà vua, quyền quý và phe cánh đạo gia chiếm hơn non nửa, gần như nắm ba phần số người.
Nhưng cũng có những người thuộc nhóm khác giết vào, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.
Bắt đầu từ vị trí đầu tiên, xếp hạng như sau: Đàm Đài Thịnh, Đoan Mộc Thanh Ương, Phục Giao, Hùng Trữ Mặc, Sở Đại Sắc, Bách Lý Hóa Việt, Qua Kiềm, Khúc Hãn Xuyên, Thẩm Họa Kính, Hàm Đan Cực Đạo, Mặc Dư Ngã, Mộc Hôn Nha, Đàm Đài Kha, Đàm Đài Dụ, Kiều Lưu Thủy, Hà Tự Kiếm, Tạ Tam, Triệu Phật Thú, Nhiếp Viên Viên, Sư Khuynh, Mặc Kì Kiến Ai, Hạ Tam Lộc, Hồ Giá Cô, Xa Cảnh Ngôn, Nam Cung Liệt Hạc, Khúc Liên Chu, Liễu Thập Thất, Ôn Thược Dược, Quảng Vân Lâu, Yến Phong Bạch.
(P1)
Hạng 31-100 phía sau còn có các sinh viên đại học thuộc ba trường đại học nổi tiếng ở Kinh Đô là Nguyệt Tinh Khê, Lý Kính Long, Tống Thừa. Về phần Giang Triều, tên này thi không tốt nên có lẽ xếp hạng đâu đó hơn 10,000 ở bên dưới. Cha anh ta cũng tới, nhưng tới cổ vũ cho Tống Thừa và Tống Linh, không đề cập đến con trai ruột.
“Vương tộc, dòng dõi nhà vua: Đàm Đài đứng đầu; quyền quý: Bách Lý, Nam Cung, Khúc, Đoan Mộc; phe cánh Đạo gia: Mặc Kì, Triệu, Hà, Hồ.”
“Bắt đầu từ kỳ thi sơ tuyển, Đàm Đài Thịnh đã là đệ nhất, hiện tại hắn vẫn đứng đầu.”
Tiêu Khiết La ăn xong rau quả cũng uống xong nước: “Dẫu gì cũng là Thất hoàng tử.”
Nhưng trong đợt thi chính thức tại Viện Lộc Sơn, ngoại trừ Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh vẫn luôn đứng đầu thì còn có một hoàng tử và một con cháu dòng họ nhà vua vào top 30, thậm chí trước 20, gần 10 vị trí đầu. Như thế quá mạnh mẽ.
Huống chi dòng họ nhà vua tại phía dưới đang leo lên khá nhiều, nếu không phải phe cánh Đạo gia sâu hơn, xếp hạng càng đáng gờm sờ sờ ra đó, cũng có cá biệt khi người bình thường dựa vào thiên tư kh ủng bố để giết vào trong ấy, chỉ sợ tới lúc ấy còn chưa biết Viện Lộc Sơn có bị hoàng tộc dòng họ nhà vua lũng loạn hay không.
“Tình hình hai quốc gia bên cạnh không khác gì chúng ta.” Lời này của Tiêu Cận đầy ý sâu xa.
Như thế đã chứng minh một chuyện: Linh khí phục hồi, ba hoàng tộc của Tam Quốc là người chủ đạo.
Trong 300 năm, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, nền kinh tế phân tán vào tay người dân. Và khi ý thức của người dân bắt đầu nổi dậy, hoàng tộc bắt đầu phục hồi linh khí, thành lập nền tảng của đời đầu tiên. Từ đầu họ đã nắm giữ các nguồn lực lớn nhất và cao cấp nhất, đồng thời lũng loạn một số lượng lớn các thiên tài từ sớm.
Bằng sự thay đổi này, xu thế của thế giới hướng tới chế độ vua chúa phong kiến cực đoan từ hàng nghìn năm trước ở đời thứ nhất; cũng có thể là… nói gì thì nói, ai mà biết cho được.
Sở dĩ thay đổi vì cần thay đổi, là đấu tranh về phía trước trong làn sóng của thời đại.
Bọn họ là từng cụm từng cụm bọt sóng nhỏ trong đó.
Hai người ăn cơm xong bèn ra khỏi phòng ăn, run rủi gặp được người nhà họ Triệu.
A? Trái lại nhà họ Triệu ở dưới đất như người trần, vậy mà có người của dòng chính tự mình đến xem so tài?
Tiêu Khiết La và Triệu Ý quen nhau, hiển nhiên cũng có vài phần mặt mũi với nhà họ Triệu. Tuy nhiên đối với chú ba mập mạp đầu hói của Triệu Ý ở nhà họ Triệu, Tiêu Ý La không quen gì cả.
Chú ba họ Triệu này 50 tuổi, phúc hậu an khang, không sinh con không kết hôn, là nhân vật sống hưởng thụ điển hình. Ông ấy sống tại nhà họ Triệu, dù có huyết thống đến từ dòng chính nhưng ông ấy lại sống cùng với dòng thứ. Song, có nói thế nào thì người ta cũng là người trong tộc, vậy mà ông ấy tự thân tới ngay trận thi Văn đầu tiên đã làm người ta thật ngạc nhiên.
Mua mấy món đồ ăn, mua cho con cháu nhà họ Triệu đang dự thi? Ngó bộ Triệu Phật Thú nọ đang thi.
Trái lại có dáng vẻ của người lớn ghê, tốt hơn hẳn đám người lớn chó má trí trá tại nhà họ Khúc.
“Ủa, đâu phải, để chính tôi ăn. Đâu có mua cho nó đâu, cần kiểm soát đường cho mấy đứa trẻ, đừng có ăn ngọt, sẽ mập đấy.”
Hai anh em: “?”
Tay trái của chú cầm một túi bánh rán lớn, tay phải là một cái bọc đựng 3 ly trà sữa.
Thà tự mình bị tiểu đường chứ quyết không để thằng cháu nhỏ mập lên?
(P2)
.....
Hai bên tách ra, Tiêu Cận bảo nhẹ nhàng một câu: “Nhà họ Triệu chưa cho người điều tra hành vi gần đây của Triệu Nhật Thiên ở bên ngoài, chứng tỏ trước mắt không có ý định tiếp xúc sâu hơn với nó, bảo vệ an toàn lẫn nhau thế thôi.”
Tiêu Khiết La nhướng mày: “Cũng rất tốt, để đôi bên thanh tịnh.”
Điều tra càng nhiều chứng tỏ càng cần người tên Triệu Nhật Thiên này làm gì đó, ngược lại không tốt.
Trong chuyện này, nhà họ Triệu rất hợp thình hợp lý, không đứng đấy làm bậy vì muốn căn cơ vững mạnh.
Ngặt nỗi khi hai người trở lại phòng riêng của khán giả, họ nhanh chóng nhìn thấy Trần A Điêu làm bậy với một đám người lúc 9 giờ.
Tiêu Khiết La: “...”
Xem ra thanh tịnh không nổi, chỉ riêng năng lực làm việc và tác phong của Trần A Điêu này, phỏng chừng nhà họ Triệu không gánh được.
Nhưng sau đợt này, e là nhà họ Khúc và họ Bách Lý không bỏ qua.
Xem như đôi mắt của họ vẫn bị mắc kẹt bởi cái tôi cao quý, đoan chắc họ vẫn hiểu Trần A Điêu tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.
Hệt như Tiêu Khiết La phán đoán, giờ phút này nhà họ Bách Lý và nhà họ Khúc đều có phần chấn động.
Gia chủ Bách Lý đã chú ý tới từ lâu, bấy giờ chỉ là một loại phỏng đoán xấu được chứng minh khiến tâm trạng ông ta không tốt lắm. Gì thì gì, đợt này chính là đứa con gái đáng yêu của ông ta gặp tình cảnh thê thảm, chưa kể còn có cừu oán từ đầu.
Còn nhà họ Khúc… giữa nhà họ Khúc và A Điêu không có xung đột trực tiếp, phản ứng đầu tiên của họ chỉ là: Địa phương quỷ quái Đam Châu đó vẫn có dạng quái thai như vậy? Khúc Giang Nam cố tình tìm đồ đệ bực này … Vậy nó có truyền bí pháp không? Bởi vì có bí pháp này nên Trần A Điêu mới tài giỏi như thế?
Nhà họ Khúc xao động, lập tức phái thân tín tự mình giám sát nhìn lăm lăm, lấy được tư liệu phân tích chi tiết.
Phân tích rồi, họ phát hiện dựa vào tình hình trước mắt, Trần A Điêu không nắm vững bí pháp nhưng có thể thấy tố chất đáng sợ, tâm tính xảo quyệt, tuyệt đối khó đối phó.
Chẳng qua có một lợi thế: Con bé này chú trọng lợi ích.
“Thật tiếc khi tiếc bên ngoài không liên lạc cho bên trong được, bằng không để cho bọn Liên Chu đánh nó tàn phế thẳng thừng từ sớm mới tốt. Bấy giờ để cho nó đánh được một thành tích không thể đào thải, không tốt gì cho cam.”
“Ai nấy đồng loạt vào top 200, về cơ bản không thể loại bỏ, đáng tiếc.”
“Vậy thì chuẩn bị đi, lôi kéo vào, cho nó một số lợi ích, bắt đầu ra tay từ nó… Khúc Giang Nam không thể ở bên ngoài nữa.”
Nhà họ Khúc lập ra kế hoạch thật nhanh.
Trên khán phòng, tộc trưởng tộc họ Hàn đảo mắt và cho hay: “Ba trường đại học danh giá và các cơ quan quyền lực khác đến hết, xem ra đang chờ kết quả.”
Trong đó bao gồm các tổ chức siêu cường như Tập đoàn Tài chính Hoa Diệu, một số tập đoàn đa quốc gia mạnh nhất Tam Quốc đều ở đây.
(P3)
Lão Hàn: “Không có gì kỳ quái, so với việc chính bọn họ tự sàng lọc thiên tài, khẳng định thủ đoạn không triệt để và cao cấp bằng Viện Lộc Sơn. Một kỳ thi Văn thể hiện được tất cả các phương diện từ thực lực, tâm tính, mối quan hệ đến tài nguyên của thí sinh thật đấy, song vẫn phải dựa vào tri thức để quyết định thành tích. Tuy không được thuần túy, nhưng bản thân bọn họ đã không phải là người bình thường thuần tuý.”
“Mà vốn chỉ có một số rất ít người trong tổng 20 ngàn người có thể vào Lộc Sơn, những người còn lại tham gia kỳ thi này chỉ vì thành tích mình thi được. Đó sẽ là cơ sở cho ba trường đại học và những tổ chức lớn mạnh như ngân hàng Hoa Diệu tuyển người.”
“Bằng không vì sao rõ ràng có người tự biết bản thân không vào được Viện Lộc Sơn nhưng vẫn liều mạng cỡ đó.”
Bởi lẽ họ đang liều mạng cho tương lai và con đường của mình.
.....
Lúc này, tại khu vực Cánh Đồng Hoa Cải Dầu Số 11 nằm trong hang Đôn Hoàng, A Điêu đuổi đi hơn 1,000 người tại khu 11 xong, dựa trên nguyên tắc chỉ còn lại 100-200 người lúc đầu, người bên khu 13 ở đây tương đương tu hú chiếm tổ kim khách. Có điều thứ giống nhau là 300 bức tượng Phật, không còn gì có thể hời hơn để chiếm nữa.
Món béo bở chân chính đã tới tay.
Vừa rồi mọi người làm Thuật Hút Linh tập thể để cướp bóc tại khu Cánh Đồng Hoa Cải Dầu một đợt, cho nên trong tay họ đã có rất nhiều cuộn đề.
Ngặt nỗi bấy giờ ai nấy lại nơm nớp lo sợ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Chủ yếu do hở một cái là A Điêu lại đầu độc hoặc biến bọn họ thành heo đã để lại ám ảnh quá lớn, tới giờ mà độc vẫn còn trong cơ thể.
Do nhiều người, liều lượng được pha loãng nên không gây tử vong, có chăng chỉ buồn nôn mà thôi.
Giờ phút này Tiêu Ải ngó sang đồng hồ, 9 giờ 5 phút.
Vẫn còn 55 phút nữa mới kết thúc trong khi giờ đây trong tay họ là một đống cuộn đề. Thế nên… giải đề sao?
Cậu ta nhìn về phía A Điêu, vậy mà cô lại đang cầm điện thoại di động gõ lạch cạch, đoạn buông điện thoại xuống và nói với mọi người: “Ủa? Không đi à? Mấy anh chị muốn cho tôi thứ gì tốt sao?”
Hàn Trạc nhìn A Điêu như thể muốn nói lại thôi. Chẳng hiểu vì sao hắn luôn cảm thấy thao tác làm người khác nghẹn ắng của người này lại trông quen thuộc.
Rầm rầm rầm, 900 người đã chạy hết.
Chả có một ai ở lại, ngay cả Tống Linh cũng rời đi.
Họ vừa đi khỏi, A Điêu đứng một mình giữa vùng đất trống trong hang Phật hoang hoác. Cô không thảnh thơi, thay vào đó lại lấy bàn ghế ra và múa bút thành văn.
Chẳng ai hay được chính xác cô có bao nhiêu cuộn đề trong tay, song, điểm của cô đang tăng vọt với tốc độ khủng khiếp.
100, 100, 100...
Cô đã đứng đầu tại nhóm khu 13 từ lâu, còn giờ thì đang xếp hạng 188. Tuy nhiên sau khi vào top 200, xếp hạng rất khó để dịch chuyển lên phía trước, khó tột cùng. Bởi lẽ điểm những người này cao lắm, về cơ bản mỗi một hạng chỉ thua nhau một điểm.
A Điêu nhìn thoáng qua tên của Đàm Đài Thịnh, người đứng đầu: 18,000 điểm.
Kinh khủng, người này đã giải quyết gần 180 cuộn màu tím?
Không bàn cướp được ra làm sao, chỉ dựa vào tốc độ làm bài này đã thấy đáng sợ.
Xem ra dòng họ nhà vua, vương tộc, quá dữ dằng. Nói gì thì nói đó vẫn là đứa con được sinh ra bởi người phụ nữ ưu tú nhất qua nhiều đời trong Đường Tống, và bấy giờ cũng vậy.
A Điêu cười gằn, cụp mắt, bắt đầu làm bài.
(P4)
Lúc này khán giả thấy có mấy thí sinh cùng lôi đồng hồ ra nhìn, đoạn… một số người di chuyển, giẫm lên công cụ bay bay đi.
Bởi vì có góc nhìn tường thuật, hành vi đồng lòng trước sau của họ đã làm người ta ghé mắt xem.
Nhưng động tác nhìn đồng hồ của bọn họ rất nhanh, khán giả khó lòng phán đoán ra tình huống đành phải bàn tán sôi nổi mãi đến khi Khúc Liên Chu xếp hạng 30 cúi đầu nhìn đồng hồ tại khu 12. Y nói với mấy tên đồng bọn bên cạnh: “Đi sang khu 11.”
“Anh, sao thế?” Khúc Liên Tĩnh, người từng tới vùng duyên hải phía Nam, có vẻ bối rối. Hiện tại gã có xếp hạng hơn năm mươi, thành tích này đã rất mạnh, nhưng đó là nhờ vào đội ngũ do anh trai Khúc Liên Chu dựng lên. Nhóm mạnh mẽ thì mới đạt được nhiều cuộn đề.
“Khu 11 có cá lớn, Lầu Dưới Lầu Trên là Trần A Điêu ở Đam Châu, giả heo ăn hổ rất kỹ. Bây giờ cô ta đã cướp lấy một số lượng lớn cuộn đề, ngó bộ sẽ không có thời gian giải quyết nên đang liên lạc với vài người để mua bán.”
“Mua bán?” Nam Cung Liệt Hạc với mái tóc xanh dương ở bên cạnh bị chọc cười: “Người này thật sự rất tham lam, tâm tư cũng lớn, nhưng có mạnh không? Chỉ sợ lấy được nhiều cuộn đề như vậy thì…”
“Không sao đâu, tôi vừa liên lạc với thám tử ở khu 13 và nhận được tình hình. Cô ta dùng quỷ kế bắt được nhóm Bách Lý Nhàn Quân và Lạc Hà. Nếu không cậu nghĩ thử vì sao thứ hạng họ vừa rơi là đã bị cướp một đợt.”
Để thuyết phục Nam Cung Liệt, Khúc Liên Chu cố tình đề cập: “Em họ của cậu, Nam Cung Chước Liệt, cũng bị cô ta xử.”
Sắc mặt Nam Cung Liệt Hạc lập tức sa sầm.
Khúc Liên Chu tiếp tục nói: “Mặc dù có nguy hiểm, tuy nhiên tôi nghĩ dù trong tay người này có bùa cao cấp vẫn không dám đối diện trực diện với bọn Bách Lý Nhàn Quân, có khi thực lực bản thân có hạn với cấp thượng Ly Trần. Chúng ta có thể bắt được.”
Dù sao y và Nam Cung Liệt Hạc đã ở cấp thượng Ly Trần, chưa kể bọn họ đi ra từ gia tộc quyền thế, dám chắc trang bị và đạo pháp nắm giữ trong tay không phải là thứ Trần A Điêu kia bì nổi.
Nam Cung Liệt Hạc vẫn cẩn thận: “Cô ta tập hợp 900 người, người đông thế mạnh, mà chúng ta rất khó gọi người qua trong lúc nhất thời, dù sao hiện tại không đủ thời gian.”
Nếu là trước một hoặc hai tiếng, họ có thể gọi được nhiều người hơn, san bằng hai khu 13 là chuyện dễ như bỡn. Song Trần A Điêu xảo quyệt này thốt nhiên ra tay, làm người ta khó lòng phòng bị.
Mắt Khúc Liên Chu sáng lên: “Bên tôi biết cô ta đã đuổi 900 người đi, 900 kia không chung chí hướng với cô ta cho nên phần lớn đã chạy đi rồi. Đương nhiên cũng có khi cô ta cố ý, nhưng đâu phải không có cách giải quyết.”
Nam Cung Liệt Hạc nhướng mày.
Chẳng bao lâu, bọn họ đi tới cổng dịch chuyển khu 11.
Ở một bên khác, Bách Lý Hóa Việt ở khu 9 cũng nhận được tin tức vì hắn nắm giữ kỹ thuật giải mã tín hiệu được truyền đi trong khu vực này, nhìn thấy được một số thông tin biến động và trong đó có chuyện liên quan tới Trần A Điêu.
“Nhàn Quân?” Bách Lý Hóa Việt nhíu mày càng sâu nhưng lại không dao động quá lớn.
(P5)
Hắn thương em gái thật nhưng không ngu đến mức cố tình tới trút giận cho em gái mà không hiểu tình huống trong lúc nhất thời. Đương nhiên Trần A Điêu có giá trị cướp bóc, song vẫn có biến số.
Đã tới một tiếng cuối cùng, hắn vào top 10 rồi, tốt hơn là đừng tạo ra gợn sóng quá lớn.
Tâm tính Bách Lý Hóa Việt cứng bẩm sinh, rất nhanh loại bỏ tin tức này ra khỏi đầu, bắt đầu mưu đoạt cuộn đề khác ổn đáng hơn...
Tại khu 15, Hồ Giá Cô của nhà họ Hồ giẫm lên đầu một thí sinh, cướp đi một cuộn màu tím và một cuộn vàng kim rồi vẫn còn chê trách.
“Rác rưởi, ít thế kia.”
Xa Cảnh Ngôn ở bên cạnh cũng cướp đi cuộn đề của hai thí sinh khác: “Bây giờ cạnh tranh càng lúc càng lớn, ghét làm gì.”
Ban đầu hai người muốn bắt đầu giải đề nhưng bỗng nhiên thấy được tin, thế là liếc nhau rồi đồng loạt buông tha chuyện giải đề, nhanh chóng giẫm lên công cụ bay đến Trận Dịch Chuyển khu 11.
Hiển nhiên trong 10 khu vực phía trước cũng có những người nhìn thấy tin tức này nhưng số lượng rất ít, tại sao?
Bởi vì bản thân người được A Điêu sàng lọc và lựa chọn là người mang thực lực tiêu biểu cho từng khu vực, nếu khu 13 được phân theo từng vùng vậy chứng tỏ các khu vực khác cũng có quy tắc phân chia nhất định. Ví dụ như Bách Lý Nhàn Quân và Nam Cung Chước Liệt bị chuyển đến khu 11, mà khu 11 lại bao gồm một số châu ở vùng ngoại ô Kinh Đô; những vùng này cũng là thế lực của gia tộc Bách Lý và Nam Cung, cho nên bọn họ có thể dùng thời gian ngắn để tập hợp hơn một ngàn người.
Những khu vực phía trước tập hợp nhiều cao thủ nhất bởi vì nó đã là châu tỉnh mạnh nhất vùng biển phía Đông Kinh Đô.
Những người như họ sẽ không trực tiếp trà trộn vào cuộc chiến giữa vùng ven biển phía Bắc và phía Nam của Tề Biệt Viện, cho nên có thể thấy thủ đoạn này của A Điêu rất mạnh mẽ.
Và đây cũng là một thỏa thuận với cương thi.
Cô đã gửi thiệp mời, không biết liệu nó được gửi tới cho cương thi hay người gửi thiệp mới là cương thi.
.....
Ở khu 11, A Điêu vừa múa bút thành văn vừa KO cho rớt từng cuộn đề màu tím, vậy mà vẫn không thấy mặt mũi cô đâu bởi lẽ cô còn đang bận kiểm tra tin tức truyền ra từ các kênh liên lạc trên điện thoại mình, cái thứ đang bị một đám thí sinh nắm giữ kỹ thuật hacker rình mò.
Ôi chao, giỏi quá.
Quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Đong đếm khoảng cách phân bố Trận Dịch Chuyển, hẳn người từ khu 12, 14 và 15 sẽ đến nhanh nhất.
Bồn Cầu: “Cô cố tình chọn mấy người xếp hạng trung để gửi tin đi, chẳng hạn như những thí sinh thuộc các châu có liên quan đến Tề Biệt Viện, coi như cô đang sàng lọc để tuyển người.”
Tại sao phải đánh liệt Tề Biệt Viện, lấy đi nhẫn trữ đồ của cậu ta? Thoạt trông xuất phát từ cơn tức giận, đuổi người ta ra khỏi cuộc thi, nhưng thật ra là để hợp lý hóa vụ cướp. Mục đích thật sự của A Điêu là điện thoại di động của người này.
(P6)
Trong điện thoại di động có mạng lưới quan hệ sau lưng cậu ta.
Lúc thi Văn không thể tìm kiếm trên internet. Mặc dù không sục sạo được ở bên ngoài, thế nhưng tới khi xâm nhập vào điện thoại di động của người ta lại có thể tìm ra mạng lưới.
Và mạng lưới này có dắt dây đến 20,000 người dự thi, A Điêu cố ý dùng tin nhắn này để thả mồi nhử.
8 phúc sau khi gửi tin nhắn đi, đó cũng là lúc cô đã hoàn thành liên tục 17 cuộn đề màu tím.
Tinh Thần Nhập được cô phóng ra nhận thấy được động tĩnh của mấy cái Trận Dịch Chuyển.
Tốt lắm, đến đây.
Không có việc gì nữa, A Điêu lấy ra cuộn màu tím thứ 18. Kế đó trong lúc làm bài, cô lạnh lùng nhìn những nhân vật tới từ khu khác đang cẩn thận do thám tung tích của mình. Họ điều tra tới lui, lại lục soát phạm vi phụ cận; đến khi xác định được không có ai mai phục, họ tiếp tục kiểm tra trên trời dưới đất xem cô có chôn bùa gì hay không.
Xem ra họ hiểu rõ chuyện cô đã ám toán những người ở khu 11 khi trước.
.....
Bên cổng dịch chuyển từ khu 12 sang khu 11, đám người Khúc Liên Chu đi ra cẩn thận lắm, cẩn thận dùng đạo pháp, thư từ bí mật cũng như trang bị thiết bị dò xét. Có điều họ không tốn quá lâu đã nhanh chóng xác định được hiện tại Trần A Điêu đang đơn độc. Ngặt nỗi…
“Điều tra được rồi, đúng là người này tới có chuẩn bị, bị chúng ta tìm ra được việc chôn kha khá bùa thành một vòng bên ngoài, thậm chí có cả một loại trận pháp nổ tung.”
“Xảo quyệt đa đoan, lặp lại chiêu cũ.”
“Tránh chúng và bắt cô ta trong thời gian nhanh nhất, tôi đoán những người ở các khu vực khác cũng đang đến.”
“Còn 45 phút nữa, sau khi lấy được cuộn đề còn có thể giải được kha khá. Đi thôi”
Bên Khúc Liên Chu có đại khái hơn 30 người, đều là tinh anh tướng mạnh xếp trong top 800, ai nấy dũng mãnh thiện chiến. Lúc này họ nắm lấy cơ hội và nhanh chóng tiến về phía A Điêu.
Cách nhau gần mười mấy giây, Hồ Giá Cô, Xa Cảnh Ngôn cũng mang theo mấy đồng minh sang. Mà mấy đồng minh này về cơ bản đều xếp hạng ở top 50, toàn bộ ở cấp thượng Ly Trần, xuất phát từ phe cánh Đạo gia. Nếu bàn sức chiến đấu cấp cao e họ còn mạnh hơn bên Khúc Liên Chu, phối hợp đánh rất tốt, có thể làm tàn phế hơn 30 người bên đội đối thủ.
Họ đi theo con đường ngược lại, đi lên từ tuyến dưới.
Một người điều khiển Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp là một cái la bàn. La bàn này thật đáng sợ, nó hiển thị ngay động tĩnh của bọn Khúc Liên Chu hệt như một cái radar với độ chính xác 100%.
“Là nhóm Khúc Liên Chu.”
“Đi tới thôi, tạo thành hai đợt.”
Bên ngoài hai đợt này, dưới lòng đất, có một bóng đen di chuyển lén lút dưới mặt đất sâu 500 mét. Hắn cười hèn mọn khi nghe được âm thanh trên mặt đất.
Đánh đi đánh đi, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau!
Thời gian đã tới 9:18 tối, bầu trời trong hang Đôn Hoàng đầy sao, chấm sáng dày đặc như dòng sông sao ngàn dặm.
Nhưng trên mặt đất lại có cô bé siêng năng đang vắt đôi chân dài điên cuồng giải đề.
Tại thời điểm này, thứ hạng của cô là 165.
Những người khác nhìn thấy tốc độ tiến bộ của cô sẽ biết cô đang điên cuồng nốc ao cuộn đề tím.
Đây là cuộn đề của cô á? Không, là của họ!
Ra tay!!
(P7)
Khúc Liên Chu nắm chắc toàn cục, sau khi tàng hình lén dẫn người đến gần phạm vi một ngàn mét... y ra hiệu.
Khán giả bên ngoài sân cũng nhìn thấy cảnh này bèn nhìn phía bên kia và thấy được A Điêu, người giống cừu non là thế nhưng biết bày thuốc độc và trận pháp mai phục, hãy còn đang làm bài.
Tuy nhiên! Họ cũng nhìn thấy nhóm Hồ Giá Cô và Xa Cảnh Ngôn mai phục gần bọn Khúc Liên Chu, đoạn… Khúc Liên Chu bùng nổ trong mộ thoáng.
Hơn 30 người đồng loạt giơ tay khóa chặt công kích hướng về phía Trần A Điêu. Kế đó nhóm Hồ Giá Cô và Xa Cảnh Ngôn lại xuống tay với nhóm Khúc Liên Chu.
Vào lúc bọ ngựa tập kích, con ve vẫn còn chợp mắt nhưng chim sẻ lại giang rộng đôi cánh rồi di chuyển!
Chỉ trong giây phút đó, con ve đang ngủ gật đã thức giấc. Ngón tay của cô vuốt cuộn đề, trong tay nắm chặt cây bút và trên tờ giấy trắng có một bản nháp.
Có lẽ sau chót cô đã nhận thức được nguy hiểm thế là cô ngẩng đầu nhìn lên. Này đạo thuật phía trước dày đặc, này chủ tâm giết người nhắm vào, này từng nhóm cướp bóc hung dữ.
Một mình cô đối mặt trong nỗi cô độc, vậy mà trong khoảnh khắc cô đưa mắt nhìn thẳng, tay trái cô xoay một chiếc nhẫn.
Nhẫn trữ đồ?
Không biết, nhưng cũng có thể là bảo vật vận chuyển không gian gì đấy. Dám chắc người bên ngoài trường thi không cách gì phán đoán ra, ngay cả người trong cuộc thi – chính là người bên khu 11 – cũng hoàn toàn không có năng lực đoán trúng. Bởi lẽ bọn họ vừa nhìn thấy ngón tay người này xoay nhẫn là có ngay mây đen phóng ra.
Đó là mây đen sao?
Bóng dáng ẩn núp dưới lòng đất cũng vận sức chờ lúc bùng nổ… Bất thình lình, bóng dáng lén lút ngày sửng sốt vì hắn am hiểu thuật pháp ẩn núp thế thôi chứ thiên phú chân chính của hắn nằm ở cảm ứng các dạng sống.
Vì lẽ gì hắn vừa cảm nhận được năng lượng của mấy chục triệu sinh mạng khổng lồ?
Thậm chí hơi thở sinh mạng kh ủng bố này còn cuồng bạo và áp chế hơi thở của tất cả các thí sinh ở khu 11.
Nghiền nát.
Khúc Liên Chu và những người khác ngây cả người.
Ngỡ ngàng một giây, thét lên trong một giây.
“Chạy!!!”
Thậm chí họ còn không có thời gian để kêu lên đám mây đen, cứ thế loại bỏ tất cả các cuộc tấn công
Ong ong ong, Hà Máu cấp 3… vô biên vô tận phóng ra không dứt.
Hơn 90 triệu con.
Mỗi con có kích thước của một con gà mái.
Đi ị thôi đã đủ nhấn chìm họ.
Hồ Giá Cô cũng nhìn thấy, và cũng sợ hãi quay đầu bỏ chạy, lờ luôn cả đám anh em: “Mẹ kiếp, là một nhóm Hà Máu! Mẹ kiếp, bi3n thái ở đâu tới vậy!!!”
“Má má má!!!”
Giờ phút này, đám người một giây trước còn hung thần ác sát vây quanh cô, bảo làm cái gì mà bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng, vậy mà giờ đã ù té chạy?
Chạy chốn được chắc?
Tay phải của cô hãy còn đang cầm bút để tính toán câu hỏi, ngón tay trái bèn vẽ một nét.
Chỉ vào những người chạy trốn.
“Bao vây họ.”
Khóe môi cô có đường cong vì năng lực niệm tăng vọt một lần nữa.
Từ các thí sinh khu 11, từ khán giả bên ngoài trường thi.
(P8)
.....
Bầy Hà Máu rất kinh khủng, là loại kh ủng bố vượt giai cấp do số lượng tộc đàn của chúng quá dữ dằn.
Nhưng tụi nó là thứ con người kiểm soát được sao?
Không thể, chưa hề.
Không ai có năng lực ghê gớm như vậy, thế mà Trần A Điêu lại làm được.
Hiện tại ngay cả ba trường đại học danh giá ở Kinh Đô, Giang Chu và các ông lớn trong Liên minh Học phủ khác cũng táng đởm!
Trong đó hiệu trưởng Kinh Đô thốt đứng bật dậy trong nỗi bất ngờ.
“Sao có thể được!!!”
Tiêu Cận và Tiêu Khiết La cũng ngạc nhiên, chẳng qua hai người nhanh chóng nghĩ đến thủ đoạn Triệu Nhật Thiên từng dùng để giế t chết đàn cá mập.
Khi đó người này dựa vào việc dẫn bọn Hà Máu tới để đạt được kỳ tích, song lúc đó họ nhìn ra được cô chưa nắm giữ thủ đoạn điều khiển đàn Hà Máu này.
Bây giờ làm thế nào...
“Còn nữa, nó có một thiết bị không gian sống khổng lồ có thể chứa Hà Máu, ít nhất 500 mét khối.”
Thốt nhiên Tiêu Cận nghĩ ra được thảo nào Triệu Nhật Thiên chinh chiến chém giết khắp nơi trong khoảng thời gian này, không chối từ đám xác ma linh đưa tới.
Cũng vì thân phận đó cần thu thập một lượng lớn ma quỷ để cung cấp cho Trần A Điêu.
Một, cung cấp cho nó cơ thể của ma quỷ hệ độc nhằm chiết xuất nọc độc.
Hai, cho nó xác chết để làm chất dinh dưỡng cho bầy Hà Máu.
Do xác ma quỷ mang cấp bậc tương đối cao, từ cấp 5 trở lên, cho nên khiến cho phần lớn Hà Máu cũng thăng cấp, leo lên tới cấp 3, và số lượng tăng thêm đầy hãi hùng.
90 triệu, đó là khái niệm gì?
Cấp Vi Quang vừa thấy đã phải quay đầu chạy, mấy cấp Ly Trần này vừa vào coi như bị nuốt hết, hoàn toàn không thoát nổi.
Bạn nhìn đi, ngay cả bọn Khúc Liên Chu còn bị nuốt, đành phải tấn công điên cuồng ở bên trong nhằm cố gắng phá vỡ vòng vây nhưng cứ không được. Họ có thể giết hàng chục ngàn hàng chục ngàn hàng triệu Hà Máu, nhưng không thể giết hết 90 triệu con.
Họ đành phải vừa chạy vừa bị bao vây tấn công, áo giáp bị hao mòn với tốc độ ổn định...
Khán giả nhìn vào cảm thấy nghẹt thở, nhưng chẳng bao lâu họ phát hiện ra một điều.
Cách nơi A Điêu đứng 5 km tại hang Đôn Hoàng, ở điểm dịch chuyển khu 14 sang khu 11, một nhóm người cuồn cuộn chạy tới trong vầng sáng dịch chuyển.
Người nhà họ Bách Lý nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình hùng hổ cùng với đám người Lạc Hà dẫn theo hơn 1 ngàn người đi chuyển qua hai khu, một lần nữa giết về khu 11, rồi họ nhìn sang một vùng Hà Máu đen kịt đang bay về phía họ.
Rất muốn gọi điện thoại để nhắc nhở: Đại tiểu thư ơi, chạy mau!!!
(P9)
.....
“Bọn Hồ Giá Cô đang đánh bọn Khúc Liên Chu, chúng ta bọc đánh ngược lại, một lần bắt trọn.”
“Tôi cảm nhận được đám chó trong khu 13 vẫn còn xúm lại thành nhóm. Ha ha! Giết qua!”
“Đi!
“Đi đi đi!”
Một đám đông đồng loạt bay lên.
Đương nhiên bọn Bách Lý Nhàn Quân nào hay nguy cơ đã đến giờ phút này. Lúc ấy sau khi bị Trần A Điêu làm trò xảo quyệt cho nổ tung Trận Dịch Chuyển, bọn họ không thể trở lại khu 11, và bọn họ cam lòng chắc? Không cam lòng!
Bị cướp đi quá nhiều cuộn đề rồi, phải giết trở về!
Vì vậy họ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp chuyển khu!
Chẳng bao lâu, Khúc Liên Chu liên lạc với Nam Cung Chước Liệt... vậy là kế sách ra đời.
Nhóm Khúc Liên Chu nào ngờ mình sẽ bị bọc đánh cho nên muốn đến, thế là lập kế một hòn đá trúng hai con chim tuyệt diệu.
Vừa cướp lại từ Trần A Điêu, vừa cướp được từ nhóm cao thủ như Hồ Giá Cô, lại tàn sát 900 người ở khu 13.
Một vốn bốn lời.
Hoàn hảo!
Thời gian dự kiến vào 10 phút trước, 10 phút sau...
Đám người Bách Lý Nhàn Quân đang muốn thuận đường giết sang bọn Tiêu Ải.
Đàn Hà Máu đến.
Tiếp đó họ rơi vào một cuộc chạm trán ác mộng khiến bản thân bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi dày đặc vô hạn trong suốt cuộc đời của mình.
.....
Bầy Hà Máu đến thế nào?
Có ba lý do.
1. Không gian ghi chú tập 2 có không gian sống, nhưng không gian không đủ lớn để chứa hơn 90 triệu Hà Máu. A Điêu bèn đặt không gian trong không gian, tức là đặt nó vào không gian lưu trữ của Bồn Cầu, điên cuồng ném xác đám ma quỷ vào đó.
2. Ngay cả khi cô đạt đủ điều kiện để nuôi bầy Hà Máu, làm sao để điều khiển? Phải biết rằng sinh vật này có tính tấn công rất mạnh mẽ, cô thả ra tương đương với việc chính mình cũng bị mắc kẹt mà cô lại không có bí pháp nô dịch đặc biệt. Nhằm vào điểm này, A Điêu nghiên cứu phần tinh thần của Hà Máu, mô phỏng mạng lưới tinh thần của Hà Máu, và sử dụng cả “Cha mẹ không nhận ra” bên trong nhằm ngụy trang ra hơi thở, thể chất và cơ thể của Hà Máu. Như vậy, cô đã đạt được hiệu quả cùng tộc trong bầy Hà Máu. Bên cạnh đó cô đã dành một tháng để dung hợp hơi thở của mình vào Hà Máu, dần dần thuần hóa và bồi dưỡng, cuối cùng để bọn chúng ngầm thừa nhận cô là vua
3. Nhưng cuối cùng cô không phải là Hà Máu, kiểm soát và liên lạc với tụi nó ra sao? Vậy thì phải dựa vào nghiên cứu thông tin phần tinh thần dao động của chúng. Những thiết bị bên trong không gian vật dẫn được dùng vào việc này, cô rảnh rỗi bèn nghiên cứu luôn. Kế đó cô lại dùng Tinh Thần Nhập đâm vào đầu của một số Hà Máu cấp 4 thực tế để quan sát nghiên cứu, cuối cùng mô phỏng ra hệ thống giao tiếp tín hiệu tương tự.
Về Hà Máu, những gì mấy người Tiêu Cận không hay chính là vào đêm bão tố trên biển ấy, cô hạ gục bầy cá mập và bầy Hà Máu nhưng không muốn đánh được quá nhiều chiến lợi phẩm, thay vào đó bắt vài con Hà Máu và giữ lại, lúc đó cô đã lập ra hình thức ban đầu cho quỷ kế này.
Mặc dù cả Bồn Cầu còn không hay, mãi về sau thấy cô cần cù siêng năng nuôi đám Hà Máu này như bác nông dân thì nó mới hiểu được.
(P10)
Nghiêm túc mà nói, Bồn Cầu thật sự không nghĩ rằng cô sẽ dùng nó ở đây, cũng như điên cuồng tra tấn bọn con cưng của trời ấy.
Cả một đám gia súc kéo đến.
Danh sách năng lực niệm muốn nổ tới nơi.
.....
A Điêu đạt được hiệu quả của chế độ nô dịch này xong bèn nhìn vào thời gian, vẫn còn 28 phút.
Cô đi ra ngoài, khéo sao cô điều khiển nhóm Hà Máu kiểm soát phạm vi trốn thoát của những người này, và họ đã gặp nhau.
Nam Cung Chước Liệt: “Anh!!!”
Nam Cung Liệt Hạc: “...”
Đây thật sự không phải là cảnh người thân gặp nhau vui mừng đến phát khóc, đại khái bọn hắn chỉ nghĩ tạo nhóm giết ra ngoài, nhưng sau khi cố gắng... đủ loại chửi thề thốt ra.
Từng gốc hẹ tụ tập lại với nhau sẽ biến thành một tá... rau hẹ?
A Điêu đạp lên công cụ bay ở bên ngoài, dùng Thuật Hấp Linh lên đám người bị đánh nổ lớp giáp chắn và bị bọn Hà Máu điều khiển không dây.
Cuộn đề tới cuồn cuộn.
A!
Cuộn đề của tôi!
A!
Tâm lý của ai nấy nổ tung, đặc biệt là những người bị cướp lần thứ hai như Lạc Hà.
Mấy cuộn đề bọn họ đạt được giữa chừng vài phút ấy, mẹ nó không còn nữa rồi!
Ngay cả cuộn đề xanh da trời cũng bị lột mất!
Khi thu hoạch đến Bách Lý Nhàn Quân, A Điêu ra chiều ngạc nhiên: “Ui này, sao lại là mấy người?”
Hoω are you?
Lại trở về tặng đầu người?
Từ Bách Lý Nhàn Quân + 999999!
Từ Nam Cung Chước Liệt + 888888!
Từ Lạc Hà…
Chẳng qua thu đồ của họ xong đợt này, A Điêu lấy ra bàn ghế vừa tiếp tục làm bài vừa moi ra một cái loa, phóng to âm lượng tới tối đa.
“Thưa các anh chị em, mọi người gặp nhau ở đây cũng là duyên phận. Tôi cảm thấy mọi người tới đây không phải hại tôi, chỉ là một sự hiểu lầm đúng không? Vậy thì quay lại đi, mọi người mua bán với nhau này.”
Mua bán gì?!
A Điêu giơ tay lên, lấy ra một đống cuộn đề.
Ba ngàn cuộn đỏ vàng xanh da trời.
Nhiều lắm, tất cả lăn xuống đất.
Cô mỉm cười sượng sùng với đám người.
“Kinh doanh cuộn đề, tiền nào đồ nấy, một tay giao tiền một tay giao hàng, không gạt già trẻ.”
Không phải chứ, không phải những cuộn đề của cô được cướp từ chúng tôi sao?!
Mẹ kiếp!
Giọng nói sang sảng của Nam Cung Chước Liệt méo mó: “Cô đang tống tiền đấy! Không sợ Viện Lộc Sơn tìm cô tạo phiền toái?!
A Điêu giải thích một cách nghiêm túc với cậu ta: “Chàng trai trẻ, suy nghĩ của bạn rất hẹp hòi đấy. Người đọc sách như chúng ta dùng kinh tế để trao đổi kiến thức đầy thân thiện, đạt được sự tiến bộ chung của cả hai bên, có thể k1ch thích lưu thông kinh tế nhưng vẫn đạt được thành tựu cho nhau. Cái này sao gọi là tống tiền chứ?”
(P11)
“Tôi đâu có muốn lấy tiền mấy người trực tiếp.”
“Tôi muốn gián tiếp.”
Mọi người: “!!!”
A Điêu: “Đương nhiên thương gia mua bán đứng đắn chưa bao giờ cưỡng mua ép bán. Mấy anh chị em không muốn trong khi hiển nhiên một mình tôi không làm hết mà lại nắm quá nhiều hai màu tím với vàng kim thế này, thì cùng lắm báo đã hỏng thôi. Dù gì tôi không thiếu điểm tích lũy, mà mấy người…”
Cô mỉm cười.
“Thể diện đang rớt rồi đó.”
“Không vào Lộc Sơn được thì có sao đâu, còn có ba trường đại học ở Kinh Đô cùng với nhiều tổ chức khác, sợ cái gì?”
“Hơn nữa mấy người không muốn nhưng người khác thì có.”
Cô không nói dối, bọn Tiêu Ải chạy tới nườm nượp.
Ngay cả những sinh viên Đại học Đông Lâm hận A Điêu nhất còn vội vàng bỏ tiền ra mua cuộn đề.
Mọi người: “!!!”
Nhận thức nổ tung.
Họ hoàn toàn không được chọn.
Hoặc trả tiền cho người mình hận nhất để mua điểm, hoặc bị người không bằng mình vượt qua…
Những người thông minh sẽ không bị hận thù bắt mất, họ chỉ chọn lợi ích.
Vì vậy...
Nhóc Nguyên Bảo xuất hiện.
“Tới đi nào tới đi nào, các anh chị em đừng vội, chủ nhân A Điêu nhà tôi đang giải đề, để tôi lấy cuộn đề thay mấy bạn nhé. Cậu muốn mấy cái? Màu gì, tổng cộng là... Đây là mã thanh toán, tự quét, quét xong rồi thì vào trong giải đề đi, đừng có chạy lung tung, bên ngoài không an toàn.”
“Bạn biết đấy, mấy bạn dám giải đề như thế ở nơi khác à? Sẽ bị mai phục, còn ở đây thì không.”
“Trong 15 khu, có tìm được khu vực an toàn hài hòa không ai đánh nhau như chúng tôi à? Không có đâu!”
“Chủ nhân A Điêu của tôi sẽ bảo hộ các bạn.”
Nhìn một con báo tiền tài béo ị với cơ thể lấp la lấp thánh, đám người: “...”
** má!
.....
Từ các giáo viên từ Viện Lộc Sơn
Từ mấy người ở các trường học tại Kinh Đô.
Từ...
Giang Chu đã sắp bị đồng nghiệp trong Liên minh Học phủ ngày xưa dùng ánh mắt thiêu chết. Ông ấy hãy còn uống trà tự an ủi và nói tiếp: “Chao ôi, may mắn sao con người máy đáng yêu này giải thích cho nó, nếu không chả phải rất dễ khiến người ta hiểu lầm sao? Mấy anh chị xem, đứa nhỏ này cứ không nói rõ về chuyện tốt mình làm, bày ra bộ dạng cướp bóc thế này, quá dễ làm người ta hiểu sai. Mấy anh chị nói có đúng không?”
(P12)
Hiệu trưởng Đại học Kinh Đô xoa mi tâm: “Viện Lộc Sơn không có ý kiến thì chúng tôi sẽ không có ý kiến.”
Vậy Viện Lộc Sơn có ý kiến gì chăng?
Cô Ớt Xanh đã uống năm tách cà phê và nói với các giáo viên khác: “Tôi đợi mà không thấy thông báo ở trên.”
Không có thông báo tức là không vi phạm.
Giáo viên phụ trách khu 5 mỉm cười: “Tôi nhớ viện chủ đã từng nói như vầy khi chỉ định nội dung thi: Thế giới này hoạt động dựa vào vô số quy tắc nhằm thiết lập trật tự, vô số vòng tròn giao nhau với vô số đường nét, phân chia thành các khu vực chồng chéo nhiều vô kể. Về cơ bản những khu vực chồng chéo này là khu mìn, có một số người chơi trong vùng giới hạn bởi dây quy tắc; người mạnh thì nhảy ra khu ngoài dây, càng ngày càng chơi ở nhiều nơi hơn. Song, những người sống sót được phải biết cách tránh những nơi cắt lên quy tắc khi mở rộng lĩnh vực, không tùy tiện thách thức quy tắc mà mình tạm thời không thể đối phó.”
“Những người như vậy sẽ sống được lâu.”
“Bởi vì không giẫm lên dây, tránh khu bãi mìn.”
Mỗi lần ra tay hạ đó ván người khác, Trần A Điêu này đều nắm được ưu và nhược điểm của ân oán tình cừu; còn mỗi lần cướp đoạt lợi ích, cô hiểu được nguyên nhân xảy ra. Còn thủ đoạn đổi lấy tài nguyên bằng cuộn đề vẫn còn nằm trong khu vực các quy tắc không bị cấm.
Bởi vì thứ mua bán là cuộn đề chứ không phải đáp án.
Kể từ khi cuộn đề còn bị cướp được, tất nhiên không thể cấm mua và bán.
Cô là một người chơi cực kỳ xảo quyệt, chưa kể người chơi này còn đặt ra mục đích ngay từ đầu.
“Lấy cuộn đề đổi tài nguyên, đại khái cô ta nhận định thời gian của mình không đủ để hoàn thành việc giải tất cả các cuộn đề, thế là tối đa hóa lợi ích, đổi cuộn đề thành tiền bạc. Thật ra ngay cả khi thời gian dành cho việc lập kế hoạch này sẽ hy sinh bằng số điểm tương ứng, nhưng đoan chắc lợi ích của những số điểm này thua xa số tiền từ các giao dịch ấy.”
“Một đợt như thế đã để cô ta kiếm được rất nhiều dù đầu tư thật ít.”
Kiếm được bao nhiêu?
Khi A Điêu đạt vị trí thứ 38, Lạc Hà và những người khác dựa vào việc dùng tiền giao dịch cuộn đề để giết trở lại top 50, hơn nữa họ còn mua thêm nhiều cuộn đề hơn mà không tiếc tiền.
Cuối cùng, Bách Lý Nhàn Quân đứng đầu bảng khi chi ra 30 tỷ. Ánh mắt ả nhìn Trần A Điêu vẫn đầy căm hận nhưng ít nhất... giết đến vị trí thứ 29 đã làm cho khuôn mặt ả dễ nhìn hơn nhiều.
Thời gian sắp kết thúc.
Năm phút cuối cùng.
(P13)
Cuộn đề đã được bán hết, và thậm chí chúng còn được giải quyết triệt để.
Hà Máu bị điên cuồng tiêu diệt mất một phần ba, áp lực của mọi người giảm đi nhiều phải biết. Ngặt nỗi hận thù họ dành cho A Điêu vẫn như cũ, chẳng quả không cấp bách tới mức xuống tay vì thời gian sắp hết.
Không thể giết người, không thể làm người ta tàn phế ở đây, tỷ lệ xuống tay được với cô quá thấp.
Mỗi tội dù gì vẫn phải kết thúc, nỗi e dè lẫn nhau đã nhạt nhòa dần. Bách Lý Nhàn Quân nói lạnh lùng với A Điêu: “Dùng thủ đoạn gây hấn nhiều người một hơi thế này thì có nhiều tiền hơn nữa có ích gì chứ? Có mạng để dùng à? Đúng vậy, xếp hạng của mày vẫn ở sau tao, coi như mày vẫn còn giải đề được thì còn có bao nhiêu cuộn đề màu tím? Rồi giải được bao nhiêu đề?”
Lời này cũng là tiếng lòng của mọi người.
Nam Cung Liệt Hạc, Nam Cung Chước Liệt, Bách Lý Nhàn Quân, Lạc Hà và những người khác đều nhìn lăm lăm vào cô, nhất là Khúc Liên Chu, kế hoạch vốn hoàn mỹ tuyệt vời, kết quả lại thành trò cười. Đấy là một đả kích cực lớn đối với lòng tự trọng của y, vì thế y cười gằn: “Tôi thừa nhận thủ đoạn hôm nay của cô rất tuyệt vời, nhưng đừng quên chuyện sau kỳ thi! Huống chi trong kỳ thi, xếp hạng của cô còn không bằng chúng tôi…”
Tại thời điểm này, A Điêu đang xếp hạng 31.
A Điêu nhìn họ không nói lời nào. Có điều trong ba phút cuối cùng của kỳ thi khi họ vẫn đang cố gắng giải quyết Hà Máu và thoát ra.
Cô chậm rãi móc ra 200 cuộn đề vàng kim.
Một vùng ánh vàng rực rỡ.
Mọi người: “?”
Mẹ kiếp!
Cô ta bắt đầu làm bài tập về nhà à? Làm được bao nhiêu trong ba phút?!
Không, cô không có làm, chỉ âm thầm quét mã toàn bộ 200 cuộn đề.
Đúng vậy, quét mã là được rồi, hoàn toàn không cần làm bài thi bởi lẽ đáp án đã được viết lên đó từ lâu!!!
Vậy nên trước đó cô không dùng đồng hồ để quét lấy điểm cho nên điểm của cô mới không tăng lên.
Tại sao vậy? Bi3n thái à?
Nhưng bây giờ cô lại quét, một giây sẽ quét được hết mấy cái đây chứ.
(P14)
Trong vòng chưa đầy ba phút, cô đã hoàn thành 200 cuộn đề vàng kim.
Chưa từng để lại mặt mũi, nhảy lên điên cuồng từ 31 không có khoảng cách... Và trong ba phút này, trong lúc bối rối, đám người Bách Lý Nhàn Quân thốt nhiên phát hiện thứ hạng của mình không đúng.
Họ đã rớt xuống 30!
Bởi vì có ai đó chen vào 30, mà lại không chỉ có một người!
Ngoại trừ top 20 có tí gợn sóng lăn tăn, bảng xếp hạng giữa 20-50 di chuyển điên cuồng.
Vào giây cuối cùng, nó đã cố định.
Vị trí đầu tiên, Đàm Đài Thịnh, 20,000 điểm.
Vị trí thứ hai, Mặc Dư Ngã, 13,000 điểm.
Vị trí thứ ba, Trần A Điêu, 12,000 điểm.
Vị trí thứ tư, Tạ Tam, 8,000 điểm.
Vị trí thứ năm, Hà Tự Kiếm, 7,800 điểm.
Vị trí thứ sáu, Bách Lý Hóa Việt, 7,500 điểm.
Mặc dù hầu hết 30 người đầu tiên vẫn là người cũ, nhưng cũng có một vài tên đằng sau.
Hạng 22, Chu Dịch, 2,900 điểm.
Hạng 24, Tống Linh, 2,800 điểm.
Hạng 29, Từ Duệ, 2,600 điểm.
Tất cả mọi thứ đã kết thúc.
Ngặt nỗi đám người Bách Lý Nhàn Quân mơ hồ cảm thấy mình bị bị chơi xỏ, Trần A Điêu... còn bán những cuộn đề cho người khác.
Cô xếp cho người khác bán cuộn đề, kiếm lợi từ hai bên; nhưng thế cũng tương đương pha loãng chất lượng bên trong của từng con điểm, ép thành tích từ hai phía.
Chẳng khác nào xếp hạng của họ không tiến bộ, thậm chí còn lùi lại, nhưng lại trả rất nhiều tiền.
Tổng cộng tốn bao nhiêu? Dù sao đợt này qua đi đã lấy hết của họ gần 200 tỷ.
Một vòng một vòng, từng lớp vô hạn, cuối cùng trùm hết lên một đám người trong mấy khu là họ vào, còn sâu không thấy đáy hơn cả quỹ ngân sách.
Sau khi thành tích được xác định, lúc này A Điêu mới lên tiếng: “Xin lỗi, hồi nãy mấy người nói gì thế?”
Dù sao cũng là cha mẹ tặng cơm áo, cô nhẹ nhàng lắm.