“Hạ Tam Lộc, cậu không biết ngại là gì, cậu dám mai phục tôi!”
“Chị ơi, chị ơi, thật sự không phải em! Em không có!”
“Nếu tôi nói cậu có thì chắc chắn cậu có.”
Mẹ kiếp!
Hạ Tam Lộc đang bị ấn đã hiểu, ra vẻ ngô nghê: “Chị, em không có tiền...”
Cậu ta hoài nghi người này có quan hệ với Triệu Nhật Thiên, mà Triệu Nhật Thiên lại dính líu đến chuyện ở phòng đấu giá Hắc Sơn. Có khi nào người này hiểu rõ mình cho nên mới vòi tiền?
Giả thử cô ta mở miệng chặt đẹp thì chắc cậu ta...
Hạ Tam Lộc âm thầm phỏng đoán trong lòng.
A Điêu: “Người như tôi thì sao biết được người khác có tiền hay không, có điều chẳng mấy chốc tôi khắc biết thôi.”
Cô nắm cổ tay cậu ta, chuẩn bị tháo đồng hồ ra.
Mẹ kiếp!
Hạ Tam Lộc lập tức mềm nhũn: “Chị, chị, em có, em nghĩ kỹ lại thì mình vẫn có, ví dụ như… như 1,000 miếng di cốt.”
Bụp! Dây đeo đồng hồ đã được tháo ra.
“Hai ngàn!”
Dây đeo được kéo ra.
“Năm ngàn! Không, tám ngàn! Không thể nhiều hơn nữa. Chị ơi, chị cầm cái này đi cũng vô dụng. Nó đã bị ràng buộc, cho dù bên trong có thời gian thưởng thì chị không dùng được. Chị ơi, làm ơn, trong nhà em còn có vợ con nữa!”
Hạ Tam Lộc thiếu điều muốn khóc tới nơi.
Đoạn A Điêu dừng lại, giúp cậu ta mang lại đồng hồ đâu ra đấy và bảo: “Vậy thì cảm ơn em trai đã giúp chị nha.”
“Nhưng thật ra em biết đấy, sau khi bước vào kỳ thi chính thức, đồng hồ của thí sinh không thể cướp đi vì trên đó có một chức năng tạo cơn đau tim, một khi thoát khỏi cơ thể là… Rõ ràng cách đấu thuật không kém, thể chất cũng không kém, vậy mà không phản kháng, cứ giãy dụa bằng miệng, có thể thấy được em hy vọng chị cướp đi và gặp trừng phạt chứ gì? Không chừng nó xem chị là người đi cướp bèn thẳng thừng đào thải ra ngoài?”
“À, có lẽ lúc nãy em cũng tố tình để mình bị lộ đấy.”
Nếu có thể cướp đồng hồ và bây giờ ngoài Đàm Đại Dụ đã bị cô loại bỏ, liệu cô có cho phép những người còn lại đi tới cửa thứ tư?
** má! Bị nhìn thấu!
Biểu hiện Hạ Tam Lộc hơi đổi, đang muốn né tránh.
Ngón tay của A Điêu rơi vào cổ cậu ta, một ngón tay đè lên chỗ khí quản.
Cậu ta không dám cử động.
“Trước chọc người đáng kinh trước đi. Nếu như chị đòi em bồi thường 10,000 di cốt, có lẽ các thầy cô ở Lộc Sơn sẽ không phản đối đâu ha, đâu có tính là tống tiền thẳng thừng… Em cảm thấy thế nào?”
(P1)
“Em, em cảm thấy có thể. Em đồng ý, không cho chị sẽ bị Thiên Lôi đánh…”
A Điêu buông tay.
Hạ Tam Lộc mềm nhũn ngồi trên mặt đất, mặt trắng bệch, nặn ra nụ cười: “Chị gái lương thiện phải biết.”
A Điêu: “Đúng vậy.”
Đoạn, cô lấy ba lô của Hạ Tam Lộc: “Còn nữa, đám đồ này đều là của chị hết, cút!”
Hạ Tam Lộc đỏ ngầu cả mắt như chực nhỏ máu, tuy nhiên bảo vệ tính mạng càng quan trọng hơn. Cậu ta sợ bị A Điêu phế bỏ tay chân mất luôn tư cách thi.
Đã là khúc cuối cửa thi tố chất thứ hai, nhịn, phải nhịn!
“Được rồi, em cút ngay!”
Hạ Tam Lộc lập tức chạy đi, đi tìm điểm không gian khác.
Bồn Cầu: “Những thí sinh này đúng là, không được mấy ai đơn giản. Nhưng sao cô không hỏi cậu ta nhận được điểm thưởng từ đâu?”
“Không hỏi nữa, tốn thời gian. Lối vào tầng hai, tầng ba không chỉ có một, tôi chọn đường nhanh nhất, đoán chừng trong những con đường khác có chỗ để chinh phục thêm điểm thưởng. Không thể nào lợi ích trên đời này đều ở hết bên chỗ tôi.”
Trước đó A Điêu thật sự không ngờ được còn có gốc rạ này, chuyện cô cần làm quá nhiều, không thể nào chu toàn mọi việc. Mỗi tội cũng may cô tham lam và giỏi nhất là xem xét thời cơ.
“Đoán chừng Hạ Tam Lộc có thể lấy được âu những người khác cũng có thể. Bảo sao ai nấy cứ chậm chạp đến vậy, có đánh nhau, có chinh phục phần thưởng thời gian khác.”
Rất nhanh cô đã gác lại việc này, thông qua đồng hồ xét duyệt để đi vào điểm không gian.
Cô hiếu kỳ tột cùng với cái thứ tốc độ dòng thời gian siêu cao cấp, ngay sau khi đi vào... Cảm giác vẫn như ở trong dòng chất lỏng của hồ nuôi dưỡng, cũng có cả hiệu quả của nó, cô cảm thấy không có gì thay đổi, vậy mà bên Bồn Cầu lại có cảm giác.
“Tôi đang ở trong không gian thứ cấp, có thể cảm thấy tốc độ dòng chảy của thời gian bên cô chậm hơn quá nhiều, ước tính cô tiêu thụ tất cả thời gian tặng thưởng + thời gian bình thường thì thời gian bên ngoài trôi qua vẫn như bình thường.”
A Điêu được Bồn Cầu khẳng định bấy giờ mới bắt đầu yên tâm cho nó nuôi dưỡng. Song, nuôi dưỡng là chuyện của cơ thể chứ không có cách nào tu luyện dưới sự giam cầm. Cô suy diễn những thứ khác trong đầu, dù gì thì cũng nhiều ngày lắm.
Nhưng... Tích! Nửa tiếng sau bỗng có tiếng nhắc nhở.
A Điêu vừa mở ba lô của Hạ Tam Lộc ra xem vừa nhìn đồng hồ.
Bảng xếp hạng huyết thống và bảng tố chất phần tinh thần đã đổi mới.
Bảng xếp hạng huyết thống, vị trí thứ 12: Tống Linh.
Bảng xếp hạng tố chất phần tinh thần, vị trí thứ 2: Tống Linh, 715.
Bảng tổng xếp hạng, vị trí thứ 8: Tống Linh.
Ồ, không tệ nha.
A Điêu ngạc nhiên: “Tinh thần biến dị ghê gớm vậy sao? Quá cừ rồi!”
Bồn Cầu: “Mức độ đột biến dị của cô ta không thấp và còn sống sót, là ghê gớm dữ lắm.”
A Điêu lấy ra đồ bên trong ba lô ra: “Người tài giỏi nhiều tột cùng. Hạ Tam Lộc này... kỳ lạ ghê, hái được nhiều trái cây cỡ vậy, trông cũng khá ngon nữa.”
(P2)
Cô cầm một trái cắn một miếng.
Nét mặt lập tức nhăn thành cái bánh quai chèo.
.....
Khán phòng, nổ tung!
Nhóm thí sinh, cũng nổ tung!
Tống đại nhân chờ người nhà họ Tống: “?”
Giang Chu phun nước.
Tạ Kính Dư cười.
Giờ đây sự đáng sợ của phần tinh thần biến dị mới bắt đầu.
Có là gì thì cường giả biến dị siêu cường hiếm thấy trong hàng triệu người có tỷ lệ tử vong lên đến 99.9%.
Trăm tỷ dân số có được mấy người chứ?
.....
“Hẳn là đúng rồi, là dị nhân mang phần tinh thần biến dị.”
“Vào đời đầu tiên, trong số top 100 con cưng hoàng kim của trời mạnh nhất, 5 người trong 30 người đầu tiên đều là dị nhân mang phần tinh thần biến dị, hơn nữa 3 người trong số đó ở tại top 5, chứng tỏ ưu thế về phần tinh thần sẽ dễ dàng tạo ra cường giả. Cho nên nó sẽ được xếp vào mục thứ ba; huyết thống và tố chất A B C xếp trước nó có giá trị hệ số tích lũy không cao bằng nó.”
“Phần tinh thần biến dị, toàn diện tăng lên, thậm chí ngay cả tố chất cũng đồng thời tăng lên. Là sự lột xác khủng khiếp.”
Đông đảo hiệu trưởng bật chế độ học giả nhiệt liệt thảo luận, lúc này Tạ Ngọc Khanh mới biết hay dở.
“A, vậy A Điêu nhà tôi không phải?”
“Không biết. Với trình độ trưởng thành của nó, ví dụ như tốc độ tố chất tăng trưởng kéo theo cao hơn phần tinh thần biến dị, như vậy hoặc trình độ biến dị tinh thần của nó cao hơn Tống Linh; hoặc tố chất phần tinh thần chất của nó bẩm sinh đã thế, sau khi tiến vào trạng thái tu luyện đã không ngừng tăng lên, sớm hơn cả Tống Linh, thành ra tốc độ tố chất tăng lên càng nhanh.”
Hiệu trưởng Kinh Đô còn một câu không nói, đó chính là nếu Trần A Điêu mang tố chất phần tinh thần sẵn có đã dũng mãnh như vậy, thế thì tố chất ban đầu của nó cũng rất cao, nhưng vì sao lúc trước trình độ đo được chỉ có 99 điểm?
Ngoại trừ…
Chẳng bao lâu, cho dù đó là quyền quý, hay là Liên minh Học phủ, họ đều thông qua thông tin thu thập được hiện tại để rút ra kết luận.
“Tuổi nhỏ nhiều bệnh, có dấu hiệu chết yểu, vậy hoặc là do sức khỏe suy yếu bẩm sinh hoặc do nguyền rủa dắt dây gây ra chứng bệnh.”
Hiệu trưởng Thanh Châu đăm chiêu: “Ngoại trừ Từ Duệ kế thừa căn cơ bên nhà họ Từ, tránh được lời nguyền của nhà họ Trần, e rằng Trần A Điêu không có số may như vậy. Hệt như các anh em khác, nó hứng chịu lời nguyền này. Tuy nhiên do tố chất quá kh ủng bố, nguyền rủa không thể cưỡng ép xóa bỏ, vì thế dẫn đến việc căn cơ của nó bị tổn hại, thiếu chút nữa là mất luôn cả mạng. Tuy nhiên cuối cùng nó vẫn sống sót, linh khí khôi phục là kỳ ngộ của nó, đến khi được linh khí nuôi dưỡng, tố chất bắt đầu khôi phục. Giả sử đã khôi phục, đương nhiên còn cấp tốc hơn người bình thường tẩy rửa tố chất, thế là tốc độ phát triển của nó kinh khủng đến vậy.”
(P3)
Dạng người trước là đã có từ đầu, vén rèm lên là thấy ngay.
Dạng người sau là vác theo cái xẻng đào bớt đủ loại.
Chênh lệch thấy rõ.
Hiệu trưởng Kinh Đô gật đầu: “Gần như vậy, thật đáng sợ, có thể chống đỡ việc nguyền rủa loại bỏ để quật khởi, không biết tố chất ban đầu của nó mạnh đến đâu.”
Mấy hiệu trưởng nhìn về phía Giang Chu.
Giang Chu: “Nhìn tôi làm gì, tôi đã biết lâu rồi.”
Mọi người: “Xì!”
Tin tức về A Điêu và Tống Linh trước sau đưa đến chỗ Tam hoàng tử, mấy người cố vấn muốn nói lại thôi. Giờ phút này Tam hoàng tử đang nhìn màn hình… nhìn vào hai người họ Từ và Tạ.
Nghe xong tin tức, y cau mày, ngón tay đeo nhẫn ngọc khẽ gõ tay vịn, lừ mắt sang nhóm cố vấn: “Muốn khuyên ta đừng động đến phụ nữ nhà họ Trần?”
“Điện hạ, bây giờ tình hình có cản trở, cẩn thận thì hơn.”
“A! Xem thường ta không biết chuyện này do nhà họ Khúc làm, muốn hại ta… Đã điều tra ra bọn chúng tiếp xúc với ai chưa? Khẳng định không phải Thái tử.”
“Còn chưa ạ.”
Tam hoàng tử nheo mắt, chợt cười gằn: “Nếu muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút...”
Người nhà họ Trần là một quân cờ tốt, không đụng được Trần A Điêu thì mượn đao giết người cũng ngon.
Y thì thầm sai bảo, mắt đám cố vấn sáng lên.
.....
Tại thời điểm này, trước sau đã có người thi xong hai cửa ải đầu tiên, đều đến nơi này.
Có lẽ ngoại trừ một đám quỷ xui xẻo bị treo lên trên, chỉ có một ít người không đến ví dụ như Tống Linh.
“Cậu ấy sắp đến rồi.”
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Tống Linh nổi lên mặt nước, đảo mắt nhìn quanh rồi bơi đến bên người phía Nam. Cô ấy không đi lên, thay vào đó hỏi bọn Nhiêu Tuyết Nhã: “A Điêu đâu?”
Một câu nói cho thấy rõ cách đối xử khác biệt.
Trong mắt Tống Linh, hiển nhiên tất cả mọi người là người lạ, chỉ có A Điêu mới thật sự là người một nhà. Dạng người một nhà này không phải dạng cùng trận doanh hoặc hữu nghị, mà là đồng minh chân chính có thể tồn tại suốt đời và bằng cả tính mạng.
Nó cao quý hơn, lâu dài hơn, vững chắc hơn, có thể tin vào sự phán đoán của nhau, giao phó tương lai.
Bởi vì đây là một thế giới có linh khí sống lại và cô ấy là một thầy tâm linh, đồng thời là người luôn chấp nhất trong việc phán đoán bằng trực giác.
“Chưa thấy, có lẽ còn đang ngâm mình nuôi dưỡng. Cậu ấy chịu đựng được lâu hơn chúng tớ, hơn nữa có thể nghỉ ngơi một lát là khôi phục cho nên không tới. Cậu muốn lên?”
“Không, mấy cậu đừng rời khỏi khu vực này, có việc thì gọi người tới.”
(P4)
Tống Linh nói nhẹ nhàng một câu. Các tu sĩ ở mấy khu vực khác ở xung quanh, nhất là người bên khu Kinh Đô, đồng loại nheo mắt.
Hiển nhiên những người đi cùng A Điêu lúc trước không dám gây sự, tuy nhiên những người tới sau thì?
Giờ còn có cá lớn ẩn núp nữa.
Bên Tống Linh muốn nhắc nhở chính là những người này.
Cho dù cá lớn mạnh cỡ nào, cô ấy và Trần A Điêu đã đạt đến giai đoạn có sức mạnh tấn công đối phương mạnh mẽ.
“Phong thủy ở Đam Châu này đáng sợ phải biết.”
Tạ Tam cảm khái, Đoan Mộc Thanh Ương lặng lẽ nhìn anh ta.
Cái gọi là quan hệ cá nhân tất nhiên là quan hệ giữa Tạ Kính Dư và Khúc Giang Nam, mà đoan chắc Tống Linh sẽ được Tạ Kính Dư chú trọng.
Nhà họ Tạ này cũng đáng gờm, vậy mà Tạ Tam này còn mang bộ dáng vô tội mình chả biết gì.
“Bên chân chính đáng sợ còn chưa đi ra đâu.”
Đoan Mộc Thanh Ương không nói nhiều, lần nữa xuống nước.
Bắt đầu từ bây giờ cô ta sẽ không ra khỏi nước dễ dàng, phải kiên trì đến chừng không thể kiên trì mới được.
Có nhiều quái thai lắm.
.....
Trời tối.
Khán phòng bên này náo nhiệt như lễ hội làng, một nhóm người đang ăn uống, còn có người đánh bài, y như trong kỳ nghỉ, khắp nơi đều là món ngon nồi lẩu đồ nướng.
Quá sôi động.
Vậy mà sương mù bao phủ hồ nuôi dưỡng có vẻ yên tĩnh, nơi nơi đầy tiếng th ở dốc.
Bởi vì quá mệt mỏi.
“Vào đêm nước này lạnh quá.”
“Cơn cớ không đến từ nước mà do cơ thể chúng ta tiêu hao sức quá nhiều, không có năng lượng và thực phẩm bổ sung, bản thân không theo kịp. Nếu lúc này được ăn thì tốt rồi. Hầy, muốn ăn móng giò nướng và thịt ba chỉ nướng...”
Khi Tạ Tam nói lời này là lúc anh ta thấy hai gã mập mạp lần lượt nổi lên mặt nước.
Hùng Trữ Mặc béo lùn và Triệu Phật Thú vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay một đám người ngồi trên bậc cao nhìn lăm lăm mình bằng ánh mắt đầy sâu kín.
Hai người: “?”
Soạt!
Có người đằng xuất hiện đằng sau, đó là A Điêu.
Tất cả mọi người nhao nhao nhìn sang, ngay cả Hùng Trữ Mặt y như con lười khổng lồ đang nằm thở cũng ngồi dậy nhìn lại.
Trưng ra thể diện cho tụi này đi đại ca A Điêu!
A Điêu lên bậc cao, ngồi ở vị trí trung tâm mà cả đám người phía Nam ngoan ngoãn nhất loạt dịch ra cho. Cô mở ba lô ra, lấy ra một cái túi từ bên trong.
“Đây là túi nén không gian, này, lương khô, còn đây là trái cây.”
Nhiêu Tuyết Nhã tò mò: “Trái cây lấy từ đâu ra?”
“Bên trong rừng rậm chứ đâu. Bên trong có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa từ tầng hai ba đều có đường nhỏ có thể đi vòng xuống lại tầng một hái trái cây bổ sung thể lực, mọi người không biết sao? Ặc, xin lỗi, tôi quên mất nhiều người trong số mấy cậu không giải mã bản đồ được.”
Mọi người: “!!!!”
Có vài người vẫn biết bên trong đó có trái cây, song họ không có thời gian cũng như không xác định được có thể ăn hay không. Lúc ấy ai nấy còn đang bận tìm thiết bị cơ mà.
A Điêu: “Hầy, mấy cậu còn quá trẻ, thi cử quan trọng nhưng không thể đói bụng được. Cứ tìm thiết bị mà không để ý những loại trái cây này do chủ yếu mọi người không có ba lô chứ gì.”
(P5)
** má! Tại sao tụi này phải tìm thiết bị khổ cực đến vậy, không phải do cậu làm à?!
Mọi người tức giận không dám nói, đành phải nhìn người này chia đồ ăn cho mấy người Tống Linh ăn.
Tất nhiên ba lô của giáo viên có nhiều thứ tránh được việc giam cầm chẳng hạn như túi nén không gian. Không cần năng lượng để khởi động, nó là một túi không gian mềm mại có thể mở ta, trông y như miếng giẻ rách nhưng có năng lực chứa đồ.
Bug sao, sớm biết thế thì bọn họ cũng cướp, bây giờ chỉ có Hạ Tam Lộc và con nhỏ này được hưởng lợi ích trong đó.
Chia đồ xong, A Điêu đã gặm bánh quy, vừa ăn vừa thở dài: “Thật khó ăn.”
Nói rồi, như thể cô nhận ra điều gì bèn tức thì lấy làm ngượng: “Ồ, tôi xin lỗi, có phải mấy cậu cũng đói bụng không? Tôi nói cái này ở trước mặt mọi người thật không đúng lắm.”
Những người khác không lên tiếng, ngay cả bên phía Nam cũng u sầu.
Kéo ra năng lực niệm.
Đoan Mộc Thanh Ương: “Ăn chứ, bán không?”
Ôi, ôi! Vẫn đại tiểu thư giỏi giang, biết rõ lòng ta!
A Điêu: “Đều là anh chị em, nói bán gì chứ. Chị trả bao nhiêu?”
Đoan Mộc Thanh Ương: “Cô tự nói giá thích hợp.”
A Điêu: “Một trái 100 mảnh di cốt.”
Mẹ kiếp! Chặt đẹp lấy lời chục ngàn lần! Di cốt biến thành cải trắng rồi?
Tâm lý bọn Ôn Thược Dược của tầng lớp rễ cỏ tê liệt.
Cả bọn và khán giả đều bối rối.
Cái này, cái này là một mức giá mà người bình thường có thể đưa ra?
Đại để Đoan Mộc Thanh Ương cũng bị chọc cười: “Trái cây hoa quả bao lớn? Cà chua? Cô cho rằng tôi sẽ mua sao?”
A Điêu lấy ra một quả cỡ cái nắm tay.
“Tôi cố tình chọn loại thực vật có chất xơ rất tốt, chống đói, ăn một quả là no căng. Ai muốn? Nếu quá đói, thể lực không đủ, không thể kiên trì được bao lâu ở dưới đâu. Cái này hệt như chuyện trai gái ấy, không có Bờ Cờ Sờ thì mọi người có dám tiếp tục không? Đây chính là chuyện hệ trọng tới mạng người.”
Tất cả đã đến lúc này rồi mà còn tính toán giá vốn với cô? Hừ hừ hừ! Có muốn hay không?
Đoan Mộc Thanh Ương đau đầu, nhưng cũng quyết đoán: “Tôi muốn hai mươi quả, cho tôi trước một quả, 19 quả còn lại cứ gửi ở chỗ cô.”
“Ok, phí gửi một ngày 100.”
“...”
Từ nhỏ Đoan Mộc Thanh Ương cũng coi như thông minh, nhưng nay phát hiện trên trí thông minh còn có sự gian trá cao cấp hơn.
(P6)
Nhưng cô ta vẫn mua nó.
Rất nhiều người không muốn mua.
“Chẳng phải Hạ Tam Lộc cũng có ba lô? Dám chắc cậu ta cũng có hoa quả, tới mua với cậu ta đi!”
“Đúng vậy, mua bên Hạ Tam Lộc... Cậu ta đâu?”
Mọi người đang bàn tán sôi nổi, bỗng nhiên nghe thấy A Điêu nói thong thả: “Ba lô của cậu ta ở chỗ tôi, còn nữa, hoa quả cũng là đồ của cậu ta.”
Bản thân cô làm gì có thời gian đi hái trái cây nha, có chuẩn bị một ít để mình ăn cơ mà ai biểu họ Hạ đụng phải cô chứ.
10,000 người đã đói bụng hơn một ngày: “...”
Người vừa nói chuyện lúng túng: “Chả là suy nghĩ kỹ thì 100 di cốt là rẻ lắm, gì thì gì cũng đang thi mà, bán với cái giá có lương tâm rồi! Tôi mua!”
.....
A Điêu dành riêng cho mình và bọn Tống Linh một phần, phần còn lại bán tất. Tất nhiên hầu hết mọi người đều chọn gửi lại.
Ôn Thược Dược giúp cô tính toán: “Một đợt như vậy, cô ta thuần túy kiếm được ít nhất 50 ngàn di cốt.”
Quảng Vân Lâu: “Những thứ này vốn thuộc về Hạ Tam Lộc, cô ta quá bỉ ổi, ra ngoài rồi tất nhiên sẽ bị trả thù, chờ xem đi.”
Yến Phong Bạch và Ôn Thược Dược không nói gì nữa, tiếp đó cắn một miếng trái cây hoa quả vừa mua.
Ối, chua quá!!! Sao lại chua đến vậy!
A Điêu lặng lẽ gặm bánh quy, vừa thu năng lực niệm vừa thầm nghĩ: Loại quả này to nhất, có hệ số no cao, dễ bán, còn ngọt hay không ngọt thì mấy người vẫn phải ăn. Hơn nữa chính vì nó chua nên tôi mới cố tình lên đây bán.
Nhiều năng lực niệm ghê.
Hoàn tất việc mua bán, A Điêu mang tâm trạng thật tốt. Cô tính toán tốc độ phục hồi, khoảng mười phút sau sẽ có thể đi xuống một lần nữa.
Vừa đúng lúc bọn Nhiêu Tuyết Nhã đang tán gẫu chuyện cảnh ảo.
.....
Thật ra khán giả bên này cũng đang bàn về cảnh ảo. Do các thí sinh có sự khác biệt về thể chất phần tinh thần quá lớn, nhiều phụ huynh không thể chấp nhận điểm số của con cái mình thấp như vậy, song họ cũng tò mò tại sao điểm số của người khác cao đến thế.
Có lẽ cảm nhận được sự oán giận của khán giả, màn hình thông minh hiển thị từng màn hình một.
Màn hình này là lạ so với màn hình trước đó, nó là bí ẩn hơn, giống như một kính nước pháp thuật siêu phàm.
Một người của Lộc Sơn cố tình giải thích tại quảng trường.
“Các vị, đây là hình chiếu cảnh ảo mà đại năng Lộc Sơn chúng tôi có thể dẫn ra sau khi nô dịch Nhện Huyễn Tâm Ma.”
“Cũng sẽ đưa ra cả tình huống cảnh ảo trước đây của các thí sinh để cho các vị phán đoán lần thi này công bằng chính trực, có điều thoát khỏi cảnh ảo càng nhanh không có nghĩa là tố chất phần tinh thần càng cao. Tổng thể chi tiết trong cảnh ảo là độ chân thực, cường độ, độ phức tạp và cuối cùng là trình độ thoát ly.”
Có người tò mò hỏi: “Đó là những ảo ảnh gì? Mỗi người đều như nhau hay sẽ khác?”
Người bên Lộc Sơn có tâm trạng không tồi, cứ thế giải thích: “Tám d*c vọng của chúng sinh, tham sân si ái hận sinh tử biệt ly. Mỗi thí sinh phải kinh qua một lần.”
Mẹ kiếp, đề bài bày quá cao cấp rồi.
Toàn là mấy đứa trẻ mà thôi.
Bởi vì thí sinh đã thi xong, thành ra có kha khá phụ huynh ở đây lo lắng cho giai đoạn đã qua, đặt sự hiếu kỳ lên nội dung cảnh ảo.
(P7)
Mỗi người đều có nỗi rung động của riêng mình, giữa người với người khác nhau cho nên d*c vọng của họ cũng khác nhau. Tuy nhiên cha mẹ bình thường nhanh chóng phát hiện rằng sở dĩ thiên tài được gọi là thiên tài vì họ có chỗ khác biệt với người thường.
Đủ dạng đế quốc hưng suy, cuộc chiến sinh tử, lục đục này nọ đã làm mọi người rung động.
Thật ra các thí sinh đâu phải là trẻ em, họ là tương lai của đế quốc.
Nhiều người thầm nghĩ.
Lúc này, A Điêu trong trường thi cũng được Điền Trung Hương sẵn tiện hỏi cảnh ảo.
Rất nhiều người đang suy nghĩ cảnh ảo của cô đã kéo dài đến vậy nhất định vì cô đang nghiên cứu làm thế nào để kiểm soát nhện tinh, hẳn cô đã vượt qua cảnh ảo dễ dàng tột cùng.
A Điêu ngạc nhiên một chốc, đoạn thản thản nhiên cho hay: “Xưa nay tớ đâu để những d*c vọng tra tấn này trong lòng, cửa thứ năm chả là gì đối với tớ cả, dùng mấy phút đã vượt qua.”
Ai nấy: “...”
Nhất loạt, màn hình lớn bên ngoài trường thi xuất hiện ảo ảnh của cô.
Cảnh ảo đầu tiên là tham lam.
Vút, ban đầu đã vào đêm, có cả đèn, vậy mà mọi người vẫn bị đám ánh sáng vàng ròng trước mắt làm cho mù lòa.
Vàng, toàn là vàng, nguyên một ngọn núi vàng, vô biên vô tận.
Một con rồng nhỏ mẫm bóng nằm trên đám vàng lăn qua lăn lại.
“Của mình, của mình, đều là của mình tất!”
Sau đó lăn mãi lăn mãi, hoàn toàn không thể thoát khỏi cảnh ảo.
Rốt cuộc cô cuộc không lăn nữa vì sờ lấy bụng: “Đói ghê á.”
Vậy là thoát khỏi ảo ảnh.
Đúng là một ảo ảnh thú vị thật dài và đơn điệu.
“Nhưng nó không cần thông qua những cảnh ảo khác?”
“Ừ đó, chỉ có một cái tham lam thôi.”
Ông anh cả nhà họ Đoan Mộc chợt nói một câu thông minh phải biết: “Có khi nào tham sân si ái hận sinh tử biệt ly của nó toàn giống nhau không, các yếu tố then chốt đều thống nhất.”
Tham tiền, có lòng h@m muốn chiếm hữu tài lộc siêu phàm, ám ảnh tiền bạc, yêu tiền như mạng, bị cướp tiền sẽ sinh ra lòng oán hận, đi vơ vét của cải, lỡ mà mất tiền là chết, cả đời này chỉ biệt ly với tiền mà thôi.
Ai nấy: “!!!!”
Các giáo viên ở Lộc Sơn cũng say say.
Kể từ đời đầu tiên, họ chưa bao giờ thấy một kỳ quan tuyệt vời như vậy sau hàng ngàn năm, sau chót thoát khỏi ảo ảnh chỉ vì đói.
So với cô, những trải nghiệm sống ly kỳ của những thí sinh khác… hóa ra lại nửa vời lộn xộn đến thế.
Có cái nào sánh bằng lòng trung trinh của cô đâu.
.....
Cuộc khủng hoảng trong vũ trụ đã kết thúc, hầu hết các nhân viên chiến đấu đẫm máu toàn thân, chỉ có một người sạch sẽ. Kết thúc việc bảo trì thiết bị kỹ thuật, người này trở lại nơi cũ mở quang não để xem trận đấu và tình cờ nhìn thấy một con rồng nhỏ ác độc nằm trong núi vàng.
Anh ngạc nhiên, bàn tay đã sửa lại hoa văn, biến hình trên cái áo len dệt thành một con rồng nhỏ.
(P8)
Cách đó không xa và vẫn tại cái ban công đó, người con gái thấy cảnh này thì ngó bộ ngạc nhiên, đồng thời cũng nhìn thấy trên khuôn mặt của người con trai như thanh niên nghiện Internet này nở nụ cười dịu dàng và yêu chiều.
Cô đăm chiêu, xoay người quay lại rồi, cô để cho tôi tớ lấy thông tin về cuộc tranh tài của Viện Lộc Sơn không lâu sau đó…
Cô đọc xong, ngón tay đặt lên thái dương hơi nhúc nhích.
“Hả? Chỉ sợ không phải cô ta một lòng nhớ nhung tham sân si mà do cảnh ảo này hoàn toàn không có cách nào mê hoặc cô ta.”
“Thay vào đó cô ta thao túng ngược lại cảnh ảo, cố tình chỉ thể hiện khía cạnh yêu tiền vô thưởng vô phạt này.”
“Vì vậy hiển nhiên phần tinh thần của cô ta vốn dĩ phải ở trạng thái rắn, mạnh mẽ đến mức không thể lay chuyển được.”
Người con gái kiểm tra danh tính một lát, biết được thanh niên nghiện Internet tay trói gà không chặt này là anh em với cô em gái hung tàn bèn có biểu cảm thật kỳ lạ.
Có lẽ... có quan hệ thân thiết ở mặt giá trị nhan sắc?
.....
Tại Lộc Sơn, Sơn trưởng Lộc Sơn phán đoán không khác gì cô gái: “Trần A Điêu là trọng điểm chú ý. Không ngờ được có hạt giống lợi hại như vậy, phần tinh thần trời sinh đã ở trạng thái rắn, còn hiếm hơn người mang tinh thần biến dị.”
Có một ông lão phía trước còn đang chơi đùa với một con nhện nhỏ nhíu mày: “Nhưng tỷ lệ chết non của loại người này cũng cao hơn nhiều những người khác. Do phần tinh thần quá mức lớn mạnh, hơi thở phần tinh thần sau khi vào trạng thái rắn mạnh hơn trạng thái lỏng, khi đột phá cấp Vi Quang và Sao Trời sẽ bị sấm kiếp nhắm vào. Chưa kể phần tinh thần ở trạng thái rắn lại khó sử dụng, dễ dàng ngã xuống.”
Đây chính là có cái kho báu nhưng vô ích, không thể sử dụng nó mà còn bị nó làm hại.
Sơn trưởng: “Quái thai trên đời này nào dễ chết yểu đến thế, toàn là chống lại lẽ trời trong âm thầm mà thôi. Cho nó thêm lớp phòng ngự, tôi thấy nó là người dễ gây chuyện, đừng để bên vương tộc hại nó.”
Hơi dừng lại, giọng nói của ông ấy chứa nhiều điều sâu xa.
“Gần đây mấy lão già bên vương tộc toàn chú ý đến những chuyện khác, chờ bọn họ phục hồi tinh thần chú ý đến lần thi này là nó sẽ lộ, làm không xong còn bị ám sát.”
(P9)
Ông già chơi nhện nheo mắt, cười gằn, thẳng thừng bóp ch ết nhện con.
“Vương tộc... Hừ!”
Sơn trưởng làm như không nhìn thấy, cảm xúc rất ổn định, thay vào đó cẩn thận xem xét dữ liệu điểm số của A Điêu rồi thở dài: “Nhưng ưu thế của nó là phần tinh thần, sợ rằng nó sẽ không dễ dàng gì ở cửa thứ năm, chưa chắc đã thắng được những thí sinh khác.”
“Căn cơ của nó bị tổn hại e rằng khó có thể chữa trị, trong khi cửa thứ năm chú trọng tính linh trong cơ thể chính hợp nhất... Không biết nó sẽ có biểu hiện gì.”
“Không sao, trái phải gì cũng xếp hạng đầu, có thể vào cổng núi của tôi là được.”
Trong lúc hai người nói chuyện, họ đã coi A Điêu như người cùng nhà.
Thứ họ nhìn trúng chính là thiên phú phần tinh thần ở trạng thái rắn dữ dằn này, đối với những điểm yếu khác, họ cảm thấy không đáng kể. Suy cho cùng trên đời này vốn không có thiên tài nào hoàn hảo.
Kế đó chẳng hay ai thuận miệng nói một câu: “Nhưng ngộ nhỡ các thí sinh khác tính kế nó rồi sao? Nhìn kìa, bọn Đàm Đài Thịnh đi xuống rồi.”
Màn hình vừa chuyển, hai người nhất loạt nhìn thấy đám Đàm Đài Thịnh bị treo đã lần lượt thoát việc giam cầm!