Trận huyết thống gần như hoàn toàn, hiệu quả của nó vốn nằm ở việc tăng sức mạnh của huyết thống, không phải bug có thể lấy ra cứu người. A Điêu không cách gì bật hack, tuy nhiên xưa nay cô là người đi một bước xem mười bước, song chuyện này diễn ra với điều kiện tiên quyết là cô phải có năng lực đi bước này trước.
Khúc Giang Nam hiến tế xong là thân thể máu thịt tan ra, linh hồn sắp tan mất, về bản chất A Điêu không có thiên phú dạng bác sĩ, bởi vậy hiện tại cô không cách gì cứu sống cô ấy.
Nhưng A Điêu quá bình tĩnh, vào thời điểm nhìn thấy Khúc Giang Nam hiến tế từ xa rồi tới lúc hạ xuống mò lấy vụn máu thịt, cảm xúc dao động của cô đã nhanh chóng ổn định lại, gấp gáp đưa ra phán đoán.
1. Việc hiến tế đã xong, không thể quay lại.
2. Chị Khúc Giang Nam là Khúc Hà Nhĩ sắp sống lại.
3. Không biết có cứu được không, nhưng để cứu chắc chắn phải giữ lại máu thịt và xương. Do tái tạo cơ thể cực kỳ khó khăn, còn sau này muốn để nhóm Giang Chu nghĩ cách gọi hồn cũng là chuyện khó nhằn.
Thành thử trước hết A Điêu gọi ra Trận huyết thống căn bản, thứ này nhằm vào huyết thống. Khúc Giang Nam đưa cho cô một phần huyết thống của mình, còn phần huyết thống sót lại trong cơ thể cùng với máu thịt xương cốt đã cùng nhau vỡ nát…
Giờ đây A Điêu gom chúng lại với nhau trong khi nhìn lướt qua ba cái trận lớn. Khi thấy trận pháp đẫm máu ở ngay phần một kia, cô sửng sốt, trong nháy mắt bừng tỉnh.
“Má ơi, sư phụ của mình đúng là không đơn giản đâu.”
“Thì ra là như vậy.”
A Điêu hiểu ngay được dự tính của Khúc Giang Nam: cô ấy không chỉ đơn thuần hiến tế để Khúc Hà Nhĩ sống lại, mà còn để chị mình sống lại theo một hình thức khác.
Bồn Cầu: “Hình như trận pháp này là…”
A Điêu: “Trận Xác Sống Linh Vương.”
Bồn Cầu: “!!!”
Tàn nhẫn đến thế, Khúc Giang Nam này quá tàn nhẫn rồi!
Đây đâu phải là sống lại đơn thuần, mà là thẳng thừng tạo ra một con vua nổ kinh khủng.
“Hèn gì cô ấy chọn ngọn núi này...”
Bây giờ có là Bồn Cầu cũng hiểu được, dám chắc năm đó Khúc Hà Nhĩ không chết bình thường, sợ đã hứng chịu sự ngược đãi phá hủy rất đáng sợ, đoán chừng oán niệm rất nặng và Khúc Giang Nam biết.
Thủ đoạn hồi sinh bình thường gần như hoàn toàn không khả thi cho nên Khúc Giang Nam đã chọn ngay cách thức tàn nhẫn nhất.
Lấy oán sinh oán, dứt khoát tạo ra một trò cho bà chị gái nhà mình với một nền móng như vậy.
(P1)
Còn chọn ngọn núi này và dẫn nhiều người nhà họ Khúc tới cũng vì mục đích: cô ấy cần oán niệm vô tận cũng như huyết thống và năng lượng của người nhà họ Khúc.
Có khả năng ngọn núi này có dính líu tới nguồn gốc của hai chị em cô ấy. Trong nhiều bộ hài cốt và oan hồn thế này, có khi còn phải tính bằng con số hàng ngàn, có hằng hà sa số các bộ hài cốt sinh ra từ tai nạn đã xảy ra từ rất lâu nằm ngay dưới đáy, trong khi hầu hết lớp hài cốt bên trên lại là chuyện 20-30 năm trước…
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa, quan trọng là A Điêu đã suy ngược ra được từ hành động lần này của Khúc Giang Nam.
“Coi như muốn để Khúc Hà Nhĩ sống lại cũng không cần phải hiến tế chính mình, cô ấy không phải một người theo chủ nghĩa duy tâm. Mà với quy mô hiến tế của trận Xác Sống Linh Vương này, cô ấy không chỉ cần oán khí hài cốt dữ dằn cỡ này, còn thêm cả 3 cấp Sao Trời và 12 cấp Vi Quang, sức mạnh chính cô ấy đột phá cực hạn Sao Trời, còn... Cô ấy cố tình dẫn tới sấm kiếp vì muốn nhận lấy lực lượng đất trời nhằm tạo căn cơ cho Khúc Hà Nhĩ.”
“E là Khúc Hà Nhĩ sống lại sẽ có thực lực cấp tiểu Linh Vương… Tính toán tới mức vậy tất có chỗ cần thiết. Mẹ nó chứ, đừng nói lão tổ tiên 300 năm trước của nhà họ Khúc đã sống lại đó! Hơn nữa rất có thể cũng ở cấp tiểu Linh Vương.”
“Mẹ kiếp!”
Giả sử Khúc Giang Nam có thể dự đoán được thủ đoạn của nhà họ Khúc, cũng có tố chất đột phá cực hạn Sao Trời, vậy cô ấy hoàn toàn có thể ở trong Viện Lộc Sơn; chưa kể cô ấy còn có A Điêu vững vàng quật khởi và gia nhập vào Lộc Sơn; hai thầy trò ngủ đông mấy năm, cần cái gì là có cái đó, về sau còn sợ nhà họ Khúc à?
Nhưng cô ấy bỗng không làm như vậy, hơn nữa trông có vẻ như đã bắt đầu chuẩn bị một thời gian trước rồi.
Chứng tỏ lúc trước cô ấy đã ý thức được đòn sát thủ của nhà họ Khúc.
Cấp bậc tiểu Linh Vương là khái niệm gì? Lộc Sơn chắc chắn bảo vệ được họ, khốn nỗi cái giá phải trả là hai người tuyệt đối không thể rời khỏi chỗ đóng quân của Lộc Sơn.
Bồn Cầu: “Chắc chắn cô ấy không sao cả nhưng cô thì không được. Cô cứ mãi mắc kẹt ở Lộc Sơn không cách gì đi ra ngoài rèn luyện, hở một chút là bị một tiểu Linh Vương ám sát, thì ngay cả khi Lộc Sơn chú trọng tới tố chất của cô vẫn không có cách gì bảo vệ cô toàn vẹn. Huống chi cho dù cô an toàn thì Tạ Kính Dư sẽ thế nào? Giang Chu thì sao? HIển nhiên hai người này sẽ bị cô ấy liên lụy, rất dễ bị lão quái vật nhà họ Khúc gi ết chết hoặc bắt lấy để uy hiếp cô ấy.”
Với bản mệnh là Thiên Phương, Khúc Giang Nam đã được định trước rằng sẽ có cảm giác đạo đức cao hơn nhiều A Điêu và những người khác. Cân nhắc thiệt hơn, Khúc Giang Nam lựa chọn hiến tế mình, tạo ra một sự tồn tại đủ để kiềm chế thậm chí trả thù nhà họ Khúc và lão quái vật kia.
Khúc Hà Nhĩ, đi theo đạo Xác Sống Linh Linh Vương.
Con đường này không dễ đi, nhưng dù gì vẫn tốt hơn là chết thảm không được giải thoát.
Về phần chính sự hy sinh của cô ấy… đâu có việc lớn nào mà không cần trả cái giá thật đắt?
Có lẽ trong mắt cô ấy, chỉ cần mục đích cuối cùng đạt được, là bóp nghẹt mối đe dọa của nhà họ Khúc, là bảo vệ ba người A Điêu bình an, thì những thứ khác đều không quan trọng.
Bao gồm cả chính bản thân mình.
Đương nhiên có lẽ cô ấy sẽ do dự, chắc chắn một khi Khúc Hà Nhĩ sống lại và khôi phục thần trí sẽ khổ đau vì cái chết của mình.
(P2)
Nhưng một người chết lại có bốn người sống.
Nói cho cùng vẫn có lời.
Thế là cô ấy khuyến khích A Điêu thi vào Lộc Sơn, bề ngoài thì đồng ý với Tạ Kính Dư để thi vào Lộc Sơn, chứ thật chất cô ấy đã lên kế hoạch đâu vào đấy.
Nếu có tương lai tươi sáng, ai bằng lòng đi trên đường mòn lầy lội.
Mạnh mẽ thông minh như Khúc Giang Nam với tố chất thần sầu, tung thuật tạo trận ra bùa chú dễ như trở bàn tay, ngặt nỗi thực chất chẳng có con đường thứ hai để đi.
Bấy giờ sự lựa chọn này là lựa chọn tốt nhất cô ấy làm được, có điều không ngờ A Điêu đã chạy tới.
Có lẽ trước khi chết, suy nghĩ duy nhất của cô ấy là: Ôi, hình như đồ đệ hờ của mình mạnh hơn mình nghĩ, và thật sẽ thu xác mình như cái lúc nó quỳ lạy sư phụ đã hứa hẹn.
Nhưng đáng tiếc làm sao, không thể tận mắt chứng kiến nó cưỡi mây lên trời cao.
Cơ mà không sao, vi sư đã thay em ghì xuống một chướng ngại vật trên đường, mong em lên thẳng chín tầng trời.
Từ nay về sau không còn như tôi, như chị tôi, sinh ra trong vũng bùn, chìm tại vực sâu.
.....
Đồ nhi là người có thể âm thầm làm chuyện lớn, hiển nhiên sư phụ sẽ không kém cạnh gì.
Sau khi A Điêu nghĩ thông suốt những chuyện này, cô vừa liên hệ đến chuyện có người mang cấp tiểu Linh Vương nhìn lăm lăm vào mình mà da đầu tê rần, đồng thời hoảng hốt hiểu được Khúc Giang Nam cảm thấy áy náy với mình.
“Trước khi cô ấy dạy tôi bí pháp, chắc chắn cô ấy không hay chuyện của lão quái vật kia, bằng không cô ấy sẽ không làm liên lụy tới tôi. Nhưng dạy rồi, cô ấy mới phát hiện nhà họ Khúc có chuyện mờ ám, lại nhìn tố chất phần tinh thần của tôi không ngừng hiện ra, nghiễm nhiên tôi sẽ bị nhà họ Khúc hoài nghi...”
Và rồi... Và rồi cô ấy chết.
A Điêu hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhìn thấy hơi thở xác chết của ngôi mộ kia tăng vọt, uy áp kh ủng bố phóng ra.
** má ** má!
Tất cả các sợi tơ tinh thần đang kêu gào hung hiểm, Bồn Cầu cũng hét lên: “Chạy đi! Vua xác sống vừa thức tỉnh là lúc khát máu nhất, cô ấy không nhận ra cô đâu!! CHẠY MAU ĐI TRẦN A ĐIÊU!”
A Điêu một phen thu Trận cơ bản nhập vào người, lại nhìn sang ngôi mộ có đám khí đen đang hừng hực gầm thét. Cô sợ tới mức run rẩy, khi xoay người muốn chạy, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
(P3)
Chuyện này cứ như vậy rồi thôi?
Cô không có năng lực hồi sinh Khúc Giang Nam, không gánh nổi nhân quả lớn thế này. Nếu Khúc Giang Nam không để cho cô hứng lấy cái mâm lớn ấy, thì cần gì cô phải làm chứ?
Nhưng còn Khúc Hà Nhĩ thì sao?
Chị cả ơi, chị còn sống chứ em gái chị đã biến thành sốt cà chua rồi!
Hơn nữa cái giá lớn ngần đó mà chỉ xử đi mười mấy người của nhà họ Khúc? Xem như ngày sau dùng Khúc Hà Nhĩ để ngăn lão hồ ly kia... Nhưng Trần A Điêu cô đây vẫn phải cẩn thận từng li từng tí rồi.
Sao cô chịu nổi, sao cô cam tâm cho được? Nhà họ Khúc xứng à?
Tâm tư A Điêu chuyển biến cực kỳ nhanh, đột ngột có suy nghĩ nào đó hệt như quỷ kế lóe lên trong đầu.
Thế là cô đột nhiên điều khiển hơn mười sợi tơ tinh thần bọc một đoạn tin nhắn chui vào phần mộ, đoạn, quyết đoán chặt đứt những sợi tơ tinh thần này.
Xoay người vọt lên trời cao, nuốt chửng một ít Sao Trời Tệ để bổ sung năng lượng, kế đó...
Ù!
Khi A Điêu dịch chuyển rời đi, vô số oán khí trên núi xâm nhập vào trong phần mộ, nồng đậm đến mức gần như tan thành dịch, thoạt trông như nước mực đen chảy vào trong ngôi mộ.
Chỉ chốc lát sau, ngay khi A Điêu vừa biến mất.
Ông... Phần mộ phóng ra hơi thở xác chết cao tới mười mét.
Hơi thở xác chết xông lên chín tầng trời.
Ngay trong giây lát, ngôi mộ nứt ra, một cánh xương tay cụt vặn xoắn đưa lên, năm ngón tay xương xẩu mảnh khảnh như thể lúc sống từng bị đánh gãy, cứ xiêu vẹo. Vậy mà tại thời điểm này, nó đang phát lên tiếng chữa trị lạch cạch kỳ lạ.
“Nam... Nam?”
Không lâu sau trận bàn tan vỡ, núi sập.
Hết thảy mọi thứ trở thành đống đổ nát, còn xác sống… biến mất không dấu vết.
.....
Động tĩnh ở Điền Nam quá lớn, các nhà chức trách và các bên đang thu thập thông tin, còn những thông tin này cần một thời gian nhất đinh mới đến được Kinh Đô.
Thời điểm này là 7: 55 phút.
(P4)
Có là các quan to hiển vinh tại Kinh Đô và các nhân vật quyền lực ở khắp mọi nơi, là các ông lớn và nhóm gia tộc quyền thế thuộc các châu tỉnh Đường Tông, không có ai ở Kinh Đô lúc này. Ai nấy đều dùng phi thuyền hoặc Trận Dịch Chuyển từ lâu để đến địa điểm thi võ.
Tiêu Tương tại Kính Châu, nơi nổi danh ở Đường Tống vì sự tiêu điều, nó từng được ca ngợi là một trong những chiến trường đầy quả cảm của nước Đường Tống đời đầu tiên.
Bởi vì Kính Châu bùng nổ quá nhiều chiến dịch, ngay cả đám người Từ Đạo nhân cũng tham gia trận Hổ Khâu ở ngay Kính Châu. Mà chiến dịch như Hổ Khâu không có dưới mười trận trong lịch sử Kính Châu, hơn non nửa trong số đó nằm tại Tiêu Tương.
Tiêu Tương, cái tên này vô cùng cổ điển tao nhã, nhưng lại tràn đầy lịch sử hùng hồn dũng mãnh và siêu cường. Thành thử trước đây người nhà họ Tào ở chùa Phật từng đề cập đến hội Nhã Cư Tiêu Tương thực chất chính là phụ thuộc đoạn lịch sử này. Một đám cô cậu tụ họp đầy xa hoa lãng phí là thế mà lại nghĩ ra một cái tên khí phách làm sao.
Tiêu Tương để lại rất nhiều chiến trường cổ xưa đầy hoang tàn; về sau linh khí biến mất, dù Tam Quốc hãy còn tranh đấu bẩn thỉu song các bên vẫn kiểm soát được lực sát thương, ổn định xã hội. Sau này Kính Châu phát triển kinh tế, rất nhiều nơi được sửa chữa, chẳng qua sau rốt vẫn có nhiều người chết dữ lắm.
Ở Tiêu Tương, đạo quán chùa Phật là phổ biến nhất, cho dù không cường điệu tới mức đi 10 bước là xây một cái, tuy nhiên quả thật có rất nhiều.
Nhưng nổi tiếng nhất chính là viện Vạn Ma La Sát.
Bộ dáng cụ thể không mô tả rườm rà ở đây, chung quy bây giờ đã đến viện Vạn Ma La Sát. Một số người gần như hoàn toàn không có tâm tư quan sát xung quanh, rốt cuộc đối với những người ở cấp độ ấy và có kinh nghiệm sống như Giang Chu và Tạ Kính Dư, họ đã từng tới những nơi này lâu rồi.
Hiện tại nhóm người Tạ Kính Dư đều thấy các thí sinh đến.
3,000 người chỉ có 2,999 người tới.
Không nói đến họ, ngay cả khán giả không liên quan cũng nhận thấy rằng cho đến nay vẫn còn một người chưa đến.
Có hàng chục triệu bài đăng trên mạng về việc Trần A Điêu sắp lỡ đợt thi cử sắp tới.
Vốn tạ Kính Dư và Tiêu Cận cũng cảm thấy quái lại, chẳng qua Tiêu Cận thấy Triệu Nhật Thiên còn ở đây, cũng biết A Điêu không gặp hiểm nguy gì; như vậy có chuyện làm cho nó tới trễ?
(P5)
Đang suy nghĩ sầu lo, bỗng không các nhân viên tình báo dưới tay mấy người bọn họ truyền đạt về động tĩnh bên Điền Nam.
Tiêu Cận ý thức được có chuyện xảy ra trước!
Cô ấy biết quá nhiều thông tin tình báo, cũng từng điều tra rất nhiều lần về Khúc Giang Nam, tất nhiên có hiểu biết sâu đối về quá khứ của Khúc Giang Nam.
Ngay sau khi tọa độ đó xuất hiện, thần kinh của cô ấy căng thẳng.
Tiêu Khiết La thấy sắc mặt cô ấy thay đổi là đã hỏi ngay.
Tiêu Cận đưa tin tình báo cho chú ấy xem: “Ngọn núi ấy quê mẹ đẻ của hai chị em nhà họ Khúc. Trước kia gia đình mẹ họ cũng là tộc thư hương nổi danh rất lớn, tổ tiên là Thầy Cấm Kỵ, thiếu gì truyền thừa cổ tịch, mỗi tội con nối dõi mỏng manh, trong tộc chỉ có mỗi mẹ đẻ các cô ấy... Vốn tưởng tìm được người tốt, kết quả bị nhà họ Khúc làm cho tuyệt hậu. Không biết mẹ các cô ấy chết như thế nào, tuy nhiên từ tính cách ẩn nhẫn của Khúc Giang Nam mà thấy được, dám chắc không phải chuyện gì tốt lành. Giờ đây tự nhiên bên kia có chuyện…”
Biểu hiện của Tiêu Khiết La cũng thay đổi: “Để anh đi qua đó xem sao.”
Chú ấy dợm rời đi.
Hiện tượng thiên văn của cực hạn Sao Trời xuất hiện, và sau đó là hiện tượng chết đi.
Giờ phút này Tạ Kính Dư và Giang Chu cũng nhận được tin tức. Vừa mới bối rối đã thấy ngay hiện tượng thiên văn, hai người bọn họ rụng rời ngay.
Bọn họ không cần điều tra Khúc Giang Nam, vừa nhìn địa điểm đã biết nhất định nhà họ Khúc xuống tay.
Tạ Kính Dư và Giang Chu đứng bật dậy, sắc mặt một già một trẻ tái nhợt và tăm tối. Nhìn thấy hiện tượng thiên văn rồi, bọn họ cùng nhìn về phía nhà họ Khúc.
Lúc này gia chủ nhà họ nhà họ Khúc, Khúc Chấn, bình tĩnh, thậm chí còn nâng ly ra hiệu với mấy người.
Có phải là con người không? Khúc Giang Nam là cháu gái ông...
Súc sinh.
Lúc ấy Tạ Kính Dư muốn xuống tay có điều Giang Chu và Triệu Ý phản ứng mau lẹ, kịp thời ngăn cản cô ấy, thậm chí còn cười lạnh lúc khởi động Trận Dịch Chuyển.
(P6)
“Tôi phục lăn, uổng phí cho một đám hồ ly đực với thiên phú hồ ly đỉnh cấp cùng nhau góp đầu người chịu chết. Dù có gi ết chết Giang Nam nhà chúng ta nhưng cũng là cảnh gà bay trứng vỡ. Rõ rành không biết rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì mà còn cố tình giả bộ sướng rên như vậy, muốn khiêu khích chúng tôi phạm sai lầm?”
“Mỗi tội hồi trước Giang Nam nói đúng, trừ phi xác chết lão hồ ly 300 năm trước vùng dậy, chứ ai nấy toàn là đồ bỏ.”
Chả là Khúc Giang Nam chưa từng nói những lời như vậy, do Giang Chu cố ý. Do phản ứng của ông ấy cũng mau lẹ, nhận thấy chắc chắn nhà họ Khúc có vấn đề, bằng không vì đâu bị Tam hoàng tử nhắm vào rồi mà còn dám xuống tay tàn nhẫn nhường này.
Nhà họ Khúc có lá bài tẩy, song chưa chắc 4 phủ công-hầu còn lại đã hay.
Giang Chu tranh thủ thời gian kéo cừu hận cho nhà họ Khúc, đoạn, khởi động thủ đoạn Không gian thiên phú của mình, chuẩn bị đưa Tạ Kính Dư và Triệu Ý đi cùng.
Trong danh sách 3,000 người chỉ có Tống Linh, Thác Bạt, Giang Gia Nãi và A Điêu trúng tuyển. Ban đầu A Điêu đến muộn, cứ mãi không xuất hiện đã đủ khiến bọn họ bất an. Giờ đây vừa nhìn thấy tình huống này, làm sao họ còn chưa hiểu.
“Cô giáo? Là cô giáo hả?”
“Vừa rồi đó là cực hạn Sao Trời? Là cô ấy?
“Vậy cô ấy là…”
Đương nhiên bọn Đàm Đài Kha cũng biết ân oán giữa nhà họ Khúc và Khúc Giang Nam. Tuy rằng khiếp sợ Khúc Giang Nam có thành tựu cực hạn Sao Trời, tuy nhiên nhìn thấy Sao Trời ngã xuống... chỉ e nhà họ Khúc đã giết Khúc Giang Nam.
Bởi vậy Trần A Điêu không tới vì đi sang đó cứu người rồi?
Nếu vậy... thoạt trông đám người Bách Lý Hóa Việt không biểu lộ gì, có điều không biết trong lòng có mừng thầm hay chăng, có đưa năng lực niệm hay chăng. Tất cả điều này chỉ có A Điêu biết.
Trong nhóm thí sinh, có Mặc Dư Ngã mang sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn hiện tượng thiên văn ngã xuống trên bầu trời.
Cực hạn Sao Trời sẽ tạo thiên văn một khi chết đi.
Tiêu Cận là một người thiết thực, đã Khúc Giang Nam xảy ra chuyện thì phe phái bọn cô phải bảo vệ A Điêu. Thế là cô ấy nhìn về phía Triệu Nhật Thiên.
Người này cũng nhìn sang cô, sử dụng Thiên Cẩu gửi sang một cái đầu chó.
Đầu chó?
(P7)
Chuyện lớn như vậy mà em chỉ cho tôi cái đầu chó?
Ý là muốn nói với tôi em đã bị xích lại rồi hả? Trần A Điêu.
Chẳng qua giữa bọn họ có ám hiệu thật.
Nếu có chuyện lớn đang làm, mỗi người phát ra tín hiệu đơn giản nhất. Tiêu Khiết La là một con chim, bên cô ấy là một con rắn, Trần A Điêu chính là một con chó...
Nhưng đầu chó cũng có nghĩa là Khúc Giang Nam đã táng thân.
*Đầu chó: cẩu đái – đọc như go die.
Hơn nữa bên ngọn núi đó rất nguy hiểm, A Điêu không hy vọng nhóm người Tạ Kính Dư mạo hiểm.
Tiêu Cận nhanh chóng hiểu ra ý của A Điêu. Cô ấy gọi nhóm người Giang Chu, ngăn cản bọn họ chạy tới Điền Nam, nói thản nhiên: “59 phút rồi.”
“Khúc Giang Nam đã chết.”
“Nhưng Trần A Điêu...”
Đây là nhắc nhở nhóm Tạ Kính Dư chú trọng tới toàn cục.
Bây giờ, Trần A Điêu chính là toàn cục của họ.
Cô ấy vừa dứt lời, mọi người tức thì nghe một giọng nói nhẹ nhàng kỳ lạ phát ra từ nơi góc con đường nhỏ trước ngôi chùa cổ tum tùm cây cối.
“Tôi đang ở đây.”
.....
Viện Vạn Ma La Sát chiếm diện tích rất rộng, bên ngoài có thể nhìn thấy pho tượng và bích họa ở khắp mọi nơi, cũng như thấy thật nhiều đình viện và đường núi.
Đường mòn quanh co chi chít, như thể toàn bộ thế giới của Viện La Sát chứa cả sâm la vạn tượng.
Quảng trường Đạo Quan nơi khán giả đùm túm đông đúc, đám người Tống Linh còn chưa được đưa vào cửa chính tham gia thi đấu, âm thanh truyền ra từ con đường nhỏ bên cạnh khiến người ta đồng loạt ghé mắt nhìn lại.
Vừa nhìn đã thấy dưới tán cây nhãn thơm mờ ảo có một người ngồi trên một tảng đá bên cạnh con đường không có tí hình tượng nào cả. Mắt cô ửng đỏ, vẻ mặt sa sầm chực sầu bi vô tận, như thể cô sẽ bật khóc ngay giây tiếp theo. Cô đau lòng khôn xiết, cho nên vừa há miệng đã cắn một miếng bánh bao hấp, xong một miếng bánh bao là tới một hớp trà sữa.
(P8)
Cuối cùng còn thương cảm nói với bọn Tống Linh đang bước nhanh tới: “Tớ không sao, chỉ khổ sở…”
“A Linh này, cậu nói xem chỗ nào của tớ cũng tốt, vậy mà dính phải một người sư phụ tương tối vô dụng.”
Khó chịu ghê, thành thử cô nấc cục một tiếng.
Liên tục dị chuyển quá uể oải, bụng rất đói, thế là ăn uống bừa bãi khá nhiều để bù lại.
Ai nấy: “???”
Người này... Thật thật giả giả, khiến người ta không hiểu.
Nhưng với sự thông minh của mình, bọn người Thẩm Họa Kính với tố chất phần tinh thần thần sầu đều mơ hồ cảm giác được tâm trạng của người này ổn định lắm, hoàn toàn không dao động gì vì cái chết của Khúc Giang Nam.
Té ra cô ta hoàn toàn không đi cứu Khúc Giang Nam?
Nếu không phải vì quay đi quay lại đã muộn, cô ta sẽ chọn Khúc Giang Nam giữa tương lai của mình và sư phụ.
Song có là gì thì Trần A Điêu thật sự đáng sợ.
Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp, Nhiếp Viên Viên, người có các phương diện và cảm giác tồn tại vẫn rất bình thường, trầm tư xoa xoa ngón tay.
Đàm Đài Kha không dám xem thường A Điêu, đáy mắt chợt lóe.
Về phần đám người Đàm Đài Thịnh... Bị treo lên đánh nhiều lần, tâm trạng họ đã chết lặng từ lâu, chỉ chờ kỳ thi võ bắt đầu tìm lại thể diện.
Tống Linh cực kỳ quen thuộc với A Điêu lại đọc hiểu đôi phần, đè nặng giọng nói: “Thi đấu trước.”
Nếu cô giáo đã chết, Lộc Sơn là lối tắt tốt nhất để bọn họ trả thù trong tương lai.
Tống Linh quay đầu nhìn Khúc Hãn Xuyên.
Mà Khúc Hãn Xuyên âm thầm cười gằn.
Bây giờ ông tổ của hắn đã thức tỉnh lại từ lâu, đừng nói là Trần A Điêu, ngay cả bốn phủ công-hầu khác cũng phải khuất phục dưới chân hắn.
A Điêu ăn xong rửa tay đăng ký, ánh mắt đảo qua nhóm Tạ Kính Dư, đoạn khựng lại.
Trần Tốn tới rồi?
.....
Đúng là Trần Tốn đang ở trong khán đài nhưng không đi tới phòng khán phòng riêng mà chỉ khiêm tốn ngồi ở hàng ghế khán giả bình thường. Khi nhìn thấy A Điêu, biểu hiện của anh thật bình tĩnh.
Bình tĩnh thế? Thậm chí không đi tới bên phòng riêng, điều này không phù hợp với tác phong lễ nghi ngày xưa của Trần Tốn. Cho nên… anh ta đang làm việc?
Đừng nói sẽ có nhân vật lớn nào đó cũng ở chỗ này đấy.
A Điêu đăm chiêu, nhìn quanh quất khu vực đó một chút.
(P9)
Cô giáo Ớt Xanh thở phào nhẹ nhõm khi thấy A Điêu xuất hiện. Cuối cùng thời gian đến, cô ấy đánh dấu đã ghi danh, và rồi có giáo viên Lộc Sơn đứng ở cổng sân nói về các quy tắc của cuộc thi.
“Tại cửa thi võ thứ ba của Lộc Sơn, quy tắc thi cử vẫn dùng hệ thống điểm tích lũy. Hiện tại trong viện Vạn Ma La Sát đã được cải tạo thành không gian thứ cấp, thả nuôi rất nhiều ma quỷ. Tất cả những người tiến vào trong đó đều sẽ đối mặt với hai loại đối tượng cho điểm tíchluỹ. Thứ nhất là ma quỷ, thứ hai là thí sinh khác. Mỗi thí sinh đều có thể đạt được điểm bằng cách đánh chết ma quỷ, nhưng khi đánh chết thí sinh cũng có thể lấy được một phần ba điểm trên người thí sinh đó.”
“Đúng, tôi đang đề cập tới chuyện đánh chết.”
“Trong đợt thi này các em có thể đánh chết đối thủ cũng như có quyền lựa chọn, và đó chính là thí sinh có thể trực tiếp lựa chọn rời khỏi cuộc thi. Loại rút lui này được chia làm hai tình huống. Đầu tiên là bản thân không đối mặt với kẻ địch, không ở trong tình huống bảo vệ tính mạng, thuộc về lút lui tự do, đồng hồ không kích hoạt cơ chế bảo vệ đưa người thi ra khỏi trường thi. Giả như các em đoán được nguy hiểm trước, lợi dụng cơ chế này khi chưa gặp nguy hiểm để thoát ra rời đi, đó cũng là một dạng thủ đoạn khác. Loại thứ hai là bảo vệ tính mạng trong tình huống nguy hiểm, đồng hồ đeo tay cần khởi động cơ chế bảo vệ, bảo vệ tính mạng con người, ép đưa các em ra khỏi trường thi. Trong trường hợp này, người rút lui sẽ tốn một nửa điểm tích lũy, hệ thống sẽ căn cứ vào từng tình huống để phân phối điểm cho đối phương, trừ phi đối phương là ma quỷ thay vì thí sinh.”
Đáng ngạc nhiên là lần này Lộc Sơn đã nói rõ các quy tắc từ sớm chứ không để thí sinh tự phỏng đoán.
Có lẽ cũng do bài kiểm tra phía trước khá dễ hiểu, đầu óc có tốt hay không vừa nhìn đã thấy rõ, có là gì thì thi võ sẽ để thực lực nói lên tất cả.
“Hiện tại các em có thể lựa chọn có bằng lòng tham gia cửa thi võ thứ ba hay không. Nếu tham gia, bất kỳ nguy cơ sinh tử nào đều do tự mình chịu trách nhiệm.”
“Mời chọn!”
Đồng hồ trước mặt 3,000 người đều hiện nhắc nhở.
Nhiều bậc cha mẹ lo lắng, thậm chí vợ chồng nhà họ Tống còn hy vọng Tống Linh chọn không tham gia.
Vừa nghe nói về cái chết của Khúc Giang Nam, những người ở đây ít nhiều gì cũng có xúc động, nhưng... Trong ba giây, tất cả 3,000 người đã chọn.
Toàn bộ xác định tham gia.
Kế đó tất cả 3,000 người bay vào lối vào chính của viện La Sát. Qua một tích tắc, họ biến mất tập thể.
Không gian dịch chuyển, chiến trường chém giết tại không gian thứ cấp Viện Vạn Ma La Sát mở ra!
Nhưng không ai biết rằng trong khoảnh khắc biến mất ấy, A Điêu hãy còn lau miệng dầu mỡ đã nheo mắt, liếc qua khán đài, khóe miệng lạnh lùng cong lên.
(P10)
.....
Đàm Đài Chúc Ảnh vừa mới tới. Hôm nay cô ta không phô trương gì, cứ khiêm tốn chạy đến đám lão già trong Liên minh Học phủ hỏi danh sách học sinh.
Một nhóm mấy ông già bà già sống chết không cho.
** má, khối u vương thất này đúng là, không chê nam nữ thì thôi, còn muốn phải được chọn.
Trẻ trung, xinh đẹp, thiên phú tốt, còn phải thông minh và có học vấn.
Chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đáng làm trai lơ cặp với cô ta.
Nhưng lại làm một đám ông bà cụ với sự nghiệp trồng người tức muốn chết.
“Điện hạ, chúng tôi mở trường học chứ không phải quán trai nhảy.” Hiệu trưởng Đại học Kinh Đô uyển chuyển.
Đàm Đài Chúc Ảnh: “Ta biết, cho nên ta không trả tiền, vậy thì bên ông cũng đâu phải quán trai nhảy. Đừng nói nhảm nữa, đưa danh sách cho ta đi. Ông không cho ta, lỡ ta bối rối, bộ không biết để cho Bộ Thực thi Pháp luật kiểm tra cho mình? Lam Sơn ở ngay kia kìa.”
Hiệu trưởng: “???”
Lam Sơn: “...”
Hiệu trưởng của Đại học Minh Hải và Đại học Bắc Xuyên đều chạy trốn.
Ngoài miệng Đàm Đài Chúc Ảnh tra tấn mấy cụ ông cụ bà này thôi chứ thật ra đôi mắt lại đảo qua giới giàu quyền thế, tư duy kín đáo tột cùng. Đang suy đoán tình huống, đột nhiên đôi mắt cô ta dừng lại ở một nơi.
Đó là nhà nào? Già trẻ lớn bé trong nhà có nhan sắc giá trị cao tới vậy… bật hack à?
Cô ta đang nhìn thất thần, bỗng nhiên nghe thấy trong không gian thứ cấp viện Vạn Ma La Sát truyền ra tiếng động lớn, xen lẫn trong đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ồ, bắt đầu chưa đầy ba phút cơ mà. Cô ta mới nhìn ba người đẹp lớn nhỏ trong nhà họ Trần mới vài phút mà rốt cuộc bên kia đã đánh thành dạng này?
Cô ta giật mình, quay đầu nhìn lại...
Ba phút trước, sau khi dịch chuyển, 3,000 thí sinh nhanh chóng phát hiện mình xuất hiện trên một cổng dịch chuyển cùng với một đống người.
Điểm dịch chuyển chỉ có một chiều, đưa người vào là đóng. Còn chính họ cũng nhận ra có đâu đó 200 người ở ngay điểm dịch chuyển này như mình.
A, có tổng cộng 15 điểm dịch chuyển.
Ghi chú điểm dịch chuyển dưới chân họ có số 4.
Điểm dịch chuyển số 4, tổng cộng 200 người, nhưng rốt cuộc là ai cũng phải xem cái số chó ngáp phải ruồi ra sao. Giả thử đằng ấy ở cùng với một đám quái thai, e là thảm lắm.
May sao có một thí sinh xếp ở vị trí hơn 2000 từ Đại học Kinh Đô cẩn thận quan sát 200 người, phát hiện đám người Đàm Đài Kha, Nhiếp Viên Viên và Trần A Điêu đều không có ở đây, tốt ghê.
Nhưng nhóm thí sinh này vẫn vọt ra ngoài trước tiên do bọn Khúc Hãn Xuyên, Kiều Lưu Thủy và Hà Tự Kiếm ở cùng một chỗ.
Đừng nhìn nhóm Khúc Hãn Xuyên trước đây bị Trần A Điêu treo lên đánh thành chó mà lầm, người ta là Trần A Điêu còn bọn họ tính là gì?
(P11)
Những người này chạy trốn trước mỗi tội vẫn có một số người bị đám Khúc Hãn Xuyên tiện tay đánh tàn phế, buộc bọn họ rời khỏi trường thi.
Không có điểm gì cả, đuổi trước rồi ra ngoài hẵng nói sau.
Những người này vừa vào một giây là ra ngay trong một giây, bọn Khúc Hãn Xuyên chẳng bận tâm: “Tạo điểm tích lũy, điều tra vị trí Trần A Điêu… cũng như đám Tống Linh và Đoan Mộc Thanh Ương.”
“Nhanh lên!”
“Còn những người khác đâu? Mau tập hợp lại, tôi nghi Trần A Điêu kia xảo quyệt lắm, chắc chắn sẽ cuống cuồng hội hợp với nhóm Tống Linh. Tống Linh này cũng là người lợi hại, tôi thấy đám Đoan Mộc Thanh Ương đều bị cô ta dụ rồi.” Hà Tự Kiếm lạnh lùng bảo.
Khúc Hãn Xuyên tán thành cùng cực: “Ngày lành của cô ta kết thúc rồi. Đừng nóng vội, tôi đã đề cập về cách tranh tài thế này trong kỳ thi võ từ lâu, cũng đã hẹn trước. Đi thôi!”
Một đám người nhanh chóng liên lạc với nhóm người được họ liên hệ đâu ra đấy trước khi thi võ.
Không bao lâu, họ tập hợp được 40-50 người, quy mô này không phải nhỏ. Bởi có nhiều người, họ thu hút một nhóm ma quỷ Thú Đuôi Sao cấp 6 đột nhiên chạy ra tập kích.
“Trước tiên đánh điểm tích lũy đã!”
Mọi người đồng loạt bùng nổ tu vi, vừa liếc mắt sang đã thấy ngay Khúc Hãn Xuyên ở ngay cấp Vi Quang!
Bảo sao, bảo sao hắn có thể kiểm soát những người này, chỉ e cũng bởi đã đột phá.
Đột phá đến Vi Quang dễ đến vậy? Phỏng chừng không thoát khỏi dắt dây tới lão tổ nhà họ Khúc kia. Thảo nào nắm chắc thắng lợi trong tay đến thế.
“Được!” Hà Tự Kiếm đồng ý, và sau đó rút kiếm, thanh kiếm này mạnh quá đỗi.
Mạnh đến nỗi không có kiếm khí. Nó thật dài, chưa dài tới 48 mét gì đó nhưng đã tới 4 mét 8.
Đây đâu phải thanh kiếm, mà là tia sấm sét.
Mọi người sửng sốt trong giây lát khi nhận ra luồng hơi thở sấm điện đáng sợ này.
Bên bọn họ cũng có người chơi sấm sét, ngặt nỗi họ chưa từng thấy đạo thuật sấm sét đáng sợ nhường này. Người này che giấu thế lực?
Mi tâm Khúc Hãn Xuyên vô thức giựt giựt, hắn còn chưa kịp phản ứng là đôi mắt sắp mù tới nơi.
Chỉ thấy người mấy ngày trước hắn vất vả thuyết phục, Hà Tự Kiếm, móc ra một tia sấm sét dài 4,800 mét, nện lên người Khúc Hãn Xuyên.
Nổ tung.
Máu thịt xương cốt trong nháy mắt cháy sém.
Sau đó nó liên tục vặn xoắn lao thẳng qua, hình dạng hệt cái đuôi sấm sét kéo dài của Pikachu.
Trong ánh chớp mênh mông, Hà Tự Kiếm đang trưng ra tu vi cấp Ly Trần đỉnh cao đứng ở đó, ngón tay vẫy lên, điều khiển tia sấm mặc sức xuyên thẳng qua... g iết chết tươi Kiều Lưu Thủy và một số thí sinh phụ thuộc nhà họ Khúc cũng như bị Khúc Hãn Xuyên điều khiển.
Có người vẫn chưa chết nhưng đã vội vã khởi động cơ chế bảo vệ.
Lui lui lui!!
Sau 8 giây.
40-50 người là thế mà nay ngoại trừ mười mấy bộ thi thể, âu chỉ còn lại Hà Tự Kiếm.
Hắn nhìn thoáng qua không trung như thể nhìn vào màn hình.
Và rồi khuôn mặt biến đổi, để lộ hình dạng của Trần A Điêu, khuôn mặt nổi bật, vẻ đẹp không có góc chết. Cô mỉm cười.