Tất nhiên Nhiếp Viên Viên biết mình đã giả bộ thành Trần A Điêu thì phải đối mặt với lòng thù địch đến từ bọn Lâu Đường Liệt, còn bên Eo Đao Kính thì đã được chôn mìn từ sớm, tất cả đều nhằm vào Trần A Điêu.
Cô ta ngăn được chăng?
Coi như cản được một người chứ không chặn được một đám, hơn nữa giả mà thật sự đánh nhau, thủ đoạn của cô và Trần A Điêu chênh lệch rất nhiều sẽ dễ bại lộ. Cho nên trong kế hoạch của bọn họ...
Sau khi Nhiếp Viên Viên sắp tới gần Eo Đao Kính, cô ta lách vào khu nghỉ ngơi bên ngoài Eo Đao Kính đầy người đến người đi. Chốn này thiếu gì tu sĩ Lộc Sơn, trong đó hộ vệ, dân bản xứ, thậm chí giáo viên này nọ đều ở đây.
Ít nhất có hàng ngàn người tu luyện trong khu vực này. Nhiếp Viên Viên tiến vào khu nghỉ ngơi, ra vào ngõ nhỏ, mau chóng hòa vào dòng người này tới dòng người khác. Đến khi Lâu Đường Liệt đuổi theo tới nơi, hắn đã mất đi tung tích Trần A Điêu.
“Người này có năng lực thay đổi khuôn mặt, thủ đoạn cao cường, tất nhiên biến thành bộ dáng của người khác.”
“Mặc kệ cô ta biến thành ai vẫn sẽ tới Eo Đao Kính xông vào lớp kính đao đầu tiên, đi!”
Dự đoán của bọn họ không sai, Nhiếp Viên Viên quả thật đi thẳng đến lớp kính đao đầu tiên của Eo Đao Kính. Sau khi cô ta dẫn đi phần lớn người lớp Khôn, A Điêu ở khu nghỉ ngơi bên này khoác lên mình lớp da Thất hoàng tử Đàm Đài Kha cao quý bước vào trong đó, cô đã cảm giác được một loại sức mạnh càng tới càng mạnh.
Cảm giác sắc bén, cảm giác uy nghiêm, cảm giác giết chóc, và... tính linh khổng lồ.
Chẳng bao lâu cô đến trước lan can, ngước mắt lên.
Trời đất bao la, trên bầu trời có một vòng mây bão kim loại hệt cái bánh donut, ở giữa là một cây đao dài khổng lồ nửa cắm trên bãi cạn. Đao dài hơn một ngàn mét, chỉ riêng chiều rộng lưỡi đao đã vài chục mét, còn mặt đất nổ tung thành một khối kim loại lớn màu đen sắc bén như lớp vảy gai đâm ngược.
Đúng vậy, khu vực lớn này một khối kim loại đặc biệt và khổng lồ. Sau khi nó bị cây đao này đâm vào, thân kim loại biến đổi do lực va chạm kinh khủng nhưng chẳng hề nứt ra, từng thanh kim loại sắc bén chĩa lên như cái gai ngược đã kết nối cùng một chỗ với thân của nó.
Cho dù đó là cái gai hay cảm nhận về kết cấu về kim loại của nó, bề mặt của chúng bóng loáng như kính, thoạt nhìn giống như tinh thể đen không cách gì nhìn xuyên thấu.
Khu vực gai ngược của nó tuân theo nguyên tắc bức xạ tác động năng lượng, xòe ra thành hình tròn, bán kính khuếch tán của gai ngược lan tới hàng ngàn mét.
Lớp ngoài cùng là kính đao thứ nhất mà người Lộc Sơn nhắc tới.
Còn chuôi đao khổng lồ khủng khiếp có một sợi xích nặng quấn quanh buộc chặt lấy, bên đầu sợi xích còn lại lao thẳng về phía cuối bầu trời, lên giữa cơn bão kim loại.
(P1)
A Điêu nhìn thấy cảnh này mà bảo nội tâm bị nện đập nhẹ nhàng là không đúng.
“Ối là thứ này sao! Dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy... Nhưng khung cảnh này quá lớn, dữ dằn plus!”
Đây là lời than thở đơn thuần nhất và thô tục nhất. A Điêu biết nguyên lý tồn tại của Eo Đao Kính này.
“Có vẻ tảng đá màu đen khổng lồ đó là thiên thạch Huyễn Cương được mệnh danh là một trong mười vật chất cứng nhất của vũ trụ. Bản chất của Huyễn Cương là cứng rắn, vả lại còn trải qua bao năm tháng cổ xưa, cho nên thể tích quá lớn; chưa kể nó đến từ bên ngoài vòm trời, ẩn chứa lực lượng Linh đạo trong vũ trụ tạo thành tính linh cố định. Sau khi nó rơi xuống, xét theo sức sát thương của thiên thạch chỉ sợ nó đã đủ hủy diệt ngay không gian này. Mỗi tội nó bị cường giả mạnh nhất găm một đao vào, buộc chặt xiềng xích vào chuôi đao rồi kéo ngược lên, cản lại sức tác động của nó để nó không phá hủy Lộc Sơn. Kế đó lực từ cả hai phía va chạm đã tạo ra những chiếc gai kính trên mặt đất. Khi đó, chắc chắn trường năng lượng phức tạp đã tạo thành một vành đai mây kim loại. Sợi xích này được làm bằng Sắt Đen, bị từ trường của bầu trời hút lấy, thế là tạo thành hình ảnh một cây đao dẫn thần tiên chém Huyền Cương.”
“Dù ban đầu cơn bão mây kim loại, xiềng xích Sắt Đen, cây đao này và thiên thạch Huyễn Cương khổng lồ không phải là sinh vật, nhưng vì chúng quá cao cấp quá mạnh mẽ cho nên đã sinh ra tính linh của mình qua bao năm tháng lâu dài, để rồi tổng hợp tạo thành Eo Đao Kính. Mà theo thời gian dần trôi, Eo Đao Kính hình thành trường năng lượng và trận tính linh cố định. Chưa chắc trên cây đao có được ý đao đáng để học hỏi như đạo bia, nhưng trận tính linh này để có thể được dùng để mài giũa bản thân.”
(P2)
Giới hạn cao nhất của một sinh vật bị giới hạn chết bởi gen, linh tu vốn là một quá trình đi ngược với tất cả các khớp nối quan trọng của đường cong gen, huyết thống và tính linh.
Và huyết thống là thể chất của sinh mệnh, tính linh là linh hồn của sinh mệnh.
Ngặt nỗi tu luyện tính linh quá khó.
Thảo nào nhiều cao thủ Lộc Sơn đều đổ về Eo Đao Kính, Eo Đao Kính cũng được ca ngợi là nơi các đệ tử Lộc Sơn ở lâu nhất trong đời.
Thứ nhất là vì tính linh, thứ hai là dùng trường năng lượng rèn luyện thể chất, thứ ba là ý đao.
Tất nhiên điều thứ ba là chỗ tốt nhất cho người luyện đao, vì vậy đao khách chiếm một phần đáng kể trong số các cường giả tại Lộc Sơn và người sáng lập trong đời đầu tiên cũng là đao khách. Cây đao này chính là bội đao của người sáng lập đời đầu tiên - Thiên Đoan.
A Điêu nhìn cảnh này, nhịn không được thở hắt ra một hơi.
Nhảy thẳng ra khỏi lan can.
Bộp... Cô rơi vào vòng ngoài của lớp kính đao đầu tiên. Cùng lúc Nhiếp Viên Viên đã tiến vào lớp kính đao đầu tiên, đám người Lý Triệt cũng lần lượt tiến vào, tính ra A Điêu chậm hơn họ một bước.
Trong lớp kính đao đầu tiên, gai ngược sắc bén, ai nấy đều nhìn thấy hình ảnh của mình từ mặt kính kim loại màu đen cũng như nghe được giọng nói của người khác. Một khi vào khu vực này, từng đợt sóng tính linh hùng hậu ập đến. Dẫu cho tần suất không cao, thua kém những lớp kính đao đằng trước, nhưng nó vẫn làm bọn họ khó chịu.
Nhất là đám tính linh bất thiện.
Chí ít A Điêu nhận thấy sự khó chịu ở vị trí cầu nối căn cơ của mình. Cô còn đang chuẩn bị thích ứng thì chợt thần kinh căng thẳng.
Xoạt! Một mảnh hư ảnh nhọn lểu bén bắn qua chỗ cơ thể cô để lộ vì nghiêng đi. A Điêu xòe tay ra, khối năng lượng trong lòng bàn tay khóa được dư ảnh này, là một cái tròng kính to chừng bàn tay.
Bồn Cầu: “Mặc dù Huyễn Cương này là một khối chỉnh thể, song qua nhiều năm gặp thủy triều, trận tính linh và trường năng lượng song song cọ rửa, nó vẫn tạo ra một số mảnh vỡ. Bởi từng cá thể mảnh vỡ này khá nhỏ thành ra chúng càng dễ hấp thụ năng lượng hơn và bị tính linh bám vào. Ngặt nỗi thuộc tính năng lượng quá sắc bén, tính hung hãn quá mạnh, chúng dần dà biến thành Quỷ Đao Nhỏ. Dùng cơ thể của chúng sẽ luyện ra được ý đao và tính linh cùng lúc. Eo Đao Kính này đúng là một kho báu, bắt chúng nó!”
(P3)
Cô không chơi đao có điều bản thân ý đao cũng là một loại ý, vốn có thể dùng để phụ trợ tham khảo tu luyện ý khác, chẳng qua không được ông trời ưu ái như đao khách mà thôi.
Rất nhiều đao khách đang cố gắng bắt được Quỷ Đao Nhỏ. Đương nhiên Tống Linh cũng bị Quỷ Đao Nhỏ tập kích, bọn cô ấy không tài giỏi như A Điêu khi bắt thẳng thừng một con, hiện tại đa số bọn họ vẫn còn ở trạng thái vừa né tránh vừa cố gắng tìm hiểu ý đao ẩn chứa trong lớp kính đao kính đầu tiên này.
“Nghe nói Eo Đao Kính này có tổng cộng 13 loại ý đao. Lớp kính đao đầu tiên chỉ có một loại, cũng chứa hàm lượng nhỏ nhất. Đi vào trong sẽ càng ngày càng nhiều, cũng mạnh dần lên. Có điều Quỷ Đao càng ngày càng nhiều thì thôi, thậm chí còn phải đề phòng Huyễn Cương Linh bắt đầu xuất hiện ở lớp kính đao thứ 2. Bọn chúng tự sinh ra từ thiên thạch Huyễn Cương, bị giam ở đây không thể đi ra ngoài vũ trụ. Tính linh lắng đọng tích lũy của chúng là tài nguyên cao cấp tột cùng, lấy ra rèn luyện thể chất còn mang lại hiệu quả cao hơn hẳn Sao Trời Tệ, xem như bảo vật độc nhất vô nhị của Lộc Sơn chúng ta. Khốn nỗi Quỷ Đao cũng ngấp nghé chúng, muốn cắn nuốt dung hợp, biến thành Quỷ Đao To ở trạng thái cố định.”
Nghe mọi người nói chuyện, A Điêu biết Quỷ Đao này và Huyễn Cương Linh đều là những thứ tương tự vật hung trong hiểm cảnh, song, chúng là tài nguyên y như ma quỷ. Ma quỷ có thể dùng để rèn luyện một chút ít tính linh và ý đao, còn Quỷ Đao này và Huyễn Cương Linh lại rèn luyện ra một lượng lớn tính linh và vật chất Huyễn Cương Linh. Nhất là hai thứ này, cấp bậc năng lượng của chúng còn cao hơn Sao Trời Tệ hai bậc. Quan trọng nhất là trong hệ thống điểm tích lũy của Lộc Sơn, Lộc Sơn quy định mỗi lần đột phá một cảnh giới đao đều có thể thu hoạch được điểm tương ứng. Trong đó lớp kính đao đầu tiên là 50 điểm, lớp thứ hai sẽ là 200 điểm, cứ tăng lên như vậy; mà Huyễn Cương Linh có thể đem ra đổi điểm.
Khắp nơi toàn là của báu, chỉ cần bạn sống sót nổi ở bên trong, bạn sẽ nhận được tài nguyên và lợi ích.
Bảo sao Bồn Cầu kích động.
A Điêu liếc qua đám người, thấy Nhiếp Viên Viên ngụy trang thành mình đã chống lại đợt sóng trào tính linh, đi trước tất cả mọi người, thậm chí còn đi trước cả bọn Dung Uyển.
Chung quy Nhiếp Viên Viên có tính linh mạnh nhất, thậm chí còn có thêm bug thiên phú là có khả năng cắn nuốt tính linh bù đắp cho tính linh của bản thân, thành thử cô ta ở trong cái lớp kính đao đầu tiên này hệt cá gặp nước, mỗi tội hiện giờ cô ta không phải là Trần A Điêu. Giả sử Trần A Điêu biến mất, tất cả những người hiện tại bước vào lớp kính đao đầu tiên đi theo kính đao đầu tiên đều sẽ trở thành đối tượng bị một số người hoài nghi.
Họ sẽ làm ra gì đây?
(P4)
Nhiếp Viên Viên ẩn núp, cũng thoáng liếc qua A Điêu nơi xa, tại bên ngoài một chỗ khác của lớp kính đao đầu tiên.
Bây giờ A Điêu đang ở vị trí chính giữa, lần lượt gặp bốn năm con Quỷ Đao. Nhưng rất nhanh, người lớp Càn nhận ra mấy người của lớp Khôn di chuyển về phía mình và bao vây.
“Sao, muốn đánh nhau phải không?” Lý Triệt và Nhiếp Viên Viên xem như là người duy nhất chiếm ưu thế ở chỗ này. Gã có cấp Sao Trời cũng không sợ người lớp Khôn cho lắm, vả lại Hàm Đan Cực Đạo cũng ở gần đây. Hai người trao đổi ánh mắt, chuẩn bị đánh một trận.
Lâu Đường Liệt: “Nhạy cảm thế? Người ta hay nói ngày nghĩ gì là đêm mơ đấy, mấy người sợ rồi?”
Hai bên giương cung bạt kiếm, chợt bị một tu sĩ la sang: “Công tử Lâu, tốt xấu gì ai nấy cũng là người địa phương, cần gì phải như thế. Phải biết rằng trường năng lượng bên trong Eo Đao Kính cố định, hở một tí là đánh nhau không bằng làm một ít chuyện tốt, huống chi người khác còn ở đây.”
Đám người Tống Linh thấy khá nhiều tu sĩ thật, ai nấy đều ở khu vực này. Chính vì đông người mới cho bọn họ cảm giác an toàn, bằng không đám khi Lâu Đường Liệt cố tình bao vây bọn họ như vậy là bọn họ đã phản công từ sớm.
Lâu Đường Liệt thay đổi sắc mặt, hừ nhẹ: “Chúng tôi cũng tu luyện ở đây, sao nào, không được?”
Tu sĩ: “Có thể, nhưng xin hãy dĩ hòa vi quý.”
Nói rồi kha khá tu sĩ đã bày tỏ thái độ, thậm chí còn cố tình đứng rải rác xung quanh đám người lớp Càn. Do càng nhiều người, hơn nữa tu vi càng mạnh, thế là họ đã để cho người lớp Khôn sợ ném chuột vỡ bình.
Bọn họ đành tức tối lui ra xa một tí.
“Cảm ơn” Lý Triệt cảm ơn những người này.
“Khách sáo, toàn là người Lộc Sơn, không cần nội chiến thế.” Những người này lớn tuổi hơn rất nhiều, thái độ hiền lành lắm, đoạn, nhóm người này vừa phân tâm bắt Đao Linh với nhóm Lý Triệt vừa tới gần lớp kính đao thứ hai.
Là một người ngoại lai mà có khả năng hợp tác với nhóm tu sĩ bản địa Lộc Sơn thì quả là một niềm vui bất ngờ.
Hiện tại A Điêu, người biến thành Đàm Đài Kha, lạnh lùng nhìn tất cả. Bên cạnh cô có tu sĩ tới gần, vậy mà cô đã cố tình đâm quạu quát: “Cút ra xa một chút. Muốn tấn công ta à? Mấy người cấu kết cùng với Trần A Điêu?”
“Hay là nói trong nhóm mấy người có giấu Trần A Điêu!”
Không nói hai lời, lúc này cô gọi ra một lượng lớn ý kiếm ánh vàng lớn mạnh.
“Cút đi!”
(P5)
Những người này ngay lập tức bị đánh đến hộc máu.
Biến cố này khiến mọi người phải nhao nhao chú ý, tuy nhiên A Điêu nhìn người bị thương trên mặt đất mà vẫn không để lộ thân phận của Trần A Điêu và không xin lỗi.
Nực cười, cô là Cửu hoàng tử Điện hạ, sao xin lỗi được chứ!
Đối mặt với sự phẫn nộ của những tu sĩ Lộc Sơn này, A Điêu một lần nữa nói lạnh căm: “Đừng tưởng rằng ta không biết Trần A Điêu đang xen lẫn trong nhóm mấy người, muốn dấm dúi vây quanh ta? Nằm mơ!”
“Chỉ vì giết ta mà bày ra cảnh lớn thế à!”
Sau đó cô bỗng ngã vào lớp kính đao thứ 2.
Lúc này Lâu Đường Liệt: “...”
Không phải chứ, mục đích của chúng tôi là Trần A Điêu, Cửu hoàng tử cậu tạo cảm giác hiện diện làm gì.
Tên này có chứng hoang tưởng bị hại quá, chẳng qua vẫn có thể lợi dụng, thế là hắn giải thích kế hoạch. Giang Vụ nghe vậy lạnh lùng cho hay: “Cửu hoàng tử này và Trần A Điêu như nước lửa, tất nhiên là địch, tuy nhiên bọn hắn cũng không cùng một thể với chúng ta, đừng quên Lộc Sơn và vương tộc... Cho nên có khi Cửu hoàng tử này cũng đang có ý đồ với cô ta. Nếu muốn hợp tác cần xác định được phải chăng mục đích duy nhất của hắn có giống với chúng ta ở Eo Đao Kính này hay không, chứ không phải muốn làm chim sẻ.”
Ý là muốn quan sát trước đã…
“Đi vào kính đao thứ 2, xuống tay trong đó.”
Họ hành động theo kế hoạch, đồng loạt bước vào kính đao thứ hai.
Trong lớp kính đao thứ hai có một lớp sương mù ẩm ướt, có lẽ là hơi nước dày đặc được đánh ra bởi sóng trào. Chúng tích lũy ở đây, trông thật mờ ảo chực một mê cung.
Khi đấy đám người Nhiếp Viên Viên cũng đã tiến vào kính đao thứ hai, chỉ mỗi Nhiếp Viên Viên hiện tại ngụy trang thành thân phận tu sĩ bản địa, xen lẫn vào khu vực này của bọn họ. Đang định bắt Quỷ Đao, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy cách miếng Quỷ Đao không xa có một viên tinh thể ánh ra màu tím đen đang được hình thành. Cô ta quan sát quanh mình rồi liên lạc với A Điêu, kế đó mắt lóe sáng, cố tình điều khiển một cái xúc tu từ tia sấm chớp tới bắt nó.
Vừa bắt được.
Đột nhiên!
(P6)
A Điêu, người đã tiến vào kính đao thứ hai, bất thình lình nhảy ra, nhằm một đòn chí mạng bất ngờ vào Nhiếp Viên Viên bằng thân phận của Đàm Đài Kha.
Kiếm vàng ập tới, Nhiếp Viên Viên kéo ra một tấm chắn đỡ lấy, cố tình bẻ thành giọng nói bình thường của A Điêu, cười gằn: “Đàm Đài Kha, cậu cấu kết với đám người lớp Khôn này? Rất tốt!”
Sau đó cấp tốc trốn vào không gian, A Điêu cố tình đuổi theo.
“Là A Điêu?”
“Người vừa rồi là A Điêu? Cô ta lại thay đổi khuôn mặt ngụy trang nữa.”
Trong bóng tối, ba người Lâu Đường Liệt có thể xem như đã xác định được thân phận của Trần A Điêu. Chính vì bọn họ vừa cố tình nhìn kỹ đã phát hiện cô ta không có dấu hiệu thay đổi khuôn mặt, còn Đàm Đài Kha nọ cũng thật sự là Đàm Đài Kha, không cách gì làm giả được kiếm vàng nọ.
Có điều họ đâu có ngờ Đàm Đài Kha lại dũng mãnh nhường đó, cứ thẳng thừng tập kích Trần A Điêu.
Dung Uyển: “Trần A Điêu thật giỏi, tới cả chúng ta còn nhìn không ra một chiêu ngụy trang này.”
“Tình báo nói đúng, người này cực kỳ am hiểu ngụy trang. Còn chung quy Cửu hoàng tử này vẫn là thiên tài đệ nhất của vương thất Đường Tống, có khi trên người có đồ quý gì đấy nên nhìn thấu được lớp ngụy trang, lúc này mới tập kích.”
Lâu Đường Liệt: “Tôi đi liên lạc với cậu ta, có cậu ta hỗ trợ sẽ có người đối phó với Trần A Điêu, hơn nữa sau chót còn không cần chúng ta xuống tay.”
Rất nhanh, A Điêu đã bị Lâu Đường Liệt kéo đi nói chuyện riêng.
Nội dung chỉ có một: Điện hạ, hợp tác với bọn tôi không, đi xử Trần A Điêu.
Đương nhiên A Điêu ưng lời rồi, mặt ngoài thì lạnh lùng thong dong nhìn người ta chứ trong lòng đang chịu đựng: Cái tên ngốc này!
“Đối phó ra làm sao? Nếu như mấy người không có kế hoạch, ta sẽ không làm đao để người ta mượn giết người.”
“Yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp xong rồi, chờ...”
.....
Cảnh tượng vừa rồi làm ảnh hưởng tới bọn Tống Linh, bọn họ đồng loạt ra tay quấy nhiễu Đàm Đài Kha (A Điêu), bấy giờ người lớp Khôn nhảy ra.
Tập kích!
Hai nhóm người lập tức giáp mặt, một đợt tấn công, một đợt đối đầu trực diện.
Trong lúc đánh nhau, nhóm tu sĩ bản địa Lộc Sơn ra tay giúp Tống Linh một đợt.
“Cảm ơn anh Triển Quang!”
“Cảm ơn...”
(P7)
Qua một đợt này lớp Khôn đã chịu thiệt thòi, mà Đàm Đài Kha (A Điêu) thấy không ổn cũng đuổi theo Nhiếp Viên Viên.
Chẳng bao lâu họ vội vã xông vào nơi sương mù nặng nhất.
Mặc dù không phải người cùng một đường với A Điêu, song, Hàm Đan Cực Đạo cũng biết rằng đám người thuần khiết sinh ra tại Lộc Sơn phải cạnh tranh với nhóm mình. Giả như bọn họ xử xong Trần A Điêu, như vậy người tiếp theo sẽ là anh ta.
Cho nên anh ta đành phải giúp Trần A Điêu.
Cấp kỳ, nhóm anh ta đuổi kịp vì Trần A Điêu đã đánh nhau với Cửu hoàng tử, đánh thẳng tay trong lớp sương mù, năng lượng hỗn loạn.
“Ở bên kia!”
Một đám người đông nghìn nghịt kéo qua, đám Hàm Đan Cực Đạo chạy tới bên A Điêu, nhanh chóng liên hợp lại đối phó với tên làm phản mang tên Đàm Đài Kha này...
Mà A Điêu (với vẻ ngoài của Cửu hoàng tử) đã truyền âm cho Lâu Đường Liệt: “Gửi cho tôi tọa độ.”
Lâu Đường Liệt gửi đi.
Thế là hắn thấy Cửu hoàng tử này dẫn người của lớp Càn đến vị trí mà hắn đã sắp đặt đâu ra đấy, còn người của lớp Khôn bọn hắn thì ở trong sương mù, chờ đợi, chờ đợi kế hoạch hoàn tất.
Do sương mù, đám người Triển Quang mau chóng thất lạc nhóm người, Cửu hoàng tử và Trần A Điêu cũng biến mất tăm hơi.
Đây là lần đầu tiên người lớp Càn đến nơi như Eo Đao Kính, hiển nhiên sẽ ngạc nhiên và cẩn thận. Ngặt nỗi bọn họ nào hay mấy “người thân thiện” như Triển Quang xen lẫn ở cùng với họ, trông cứ như đang bảo vệ họ chứ thực chất lại cố tình lợi dụng sương mù để rời đi. Tuy nhiên trong quá trình chạy trốn, một lượng lớn Quỷ Đao đã được bí mật thả ra từ chiếc túi đặc biệt.
Gì gì gì?
Thao tác này là gì?
Nếu như không thấy A Điêu thương lượng quỷ kế với Nhiếp Viên Viên, nghe A Điêu nhắc tới, Bồn Cầu thật sự đã cảm thấy đầu óc của những người Lộc Sơn này không tốt rồi.
(P8)
Trước đây A Điêu nói với Nhiếp Viên Viên như sau: “Chờ tôi ra tay cấp tốc hạ đo ván đánh rơi một tên oắt đầu sỏ lớp Khôn, đoan chắc bọn họ sẽ e dè, không dám xuống tay một mình hoặc với mấy cô. Nguyên do cũng vì thua là thất bại thảm hại, tới lúc thắng cũng chưa chắc chiếm được chỗ hời gì, chung quy vẫn không thể giết tôi. Hiện tại bọn họ muốn làm tôi bị thương nặng, trì hoãn tốc độ tu luyện của tôi, chờ tới thời kỳ người mới sau ba tháng mới xuống tay chân chính. Như vậy nếu bây giờ muốn đối phó với tôi, cam đoan bọn họ sẽ lợi dụng Quỷ Đao bên trong Eo Đao Kính. Lúc trước khi đi qua trấn nhỏ tầng thứ nhất bên dưới, tôi thấy có mấy cửa hàng trên bờ có bán mấy cái túi dùng để chứa Quỷ Đao Nhỏ, có thể thấy được trong Lộc Sơn có trang bị của Quỷ Đao Nhỏ, nói cho cùng rèn luyện Quỷ Đao Nhỏ còn sống sẽ mang đến hiệu quả tốt nhất.”
“Tôi cũng đã hỏi đại Tông Sư, ông ấy nói lớp kính đao thứ hai có Huyễn Cương Linh, Huyễn Cương Linh trân quý hơn Quỷ Đao nhiều. Như vậy rất có thể bọn họ sẽ ném đá giấu tay! Số lượng Quỷ Đao từ đầu đã nhiều nhưng chúng nó sẽ không dễ dàng tụ tập tới một chỗ bao vây tấn công, trừ phi có một nhóm Quỷ Đao tụ tập từ trước bên cạnh mọi người. Lúc ấy những Quỷ Đao khác sẽ cho rằng khu vực của mọi người có rất nhiều Huyễn Cương Linh, bấy giờ mới dẫn đồng loại tới tụ tập, bởi vậy chúng sẽ nhanh chóp tụ tập với số lượng nhiều tới chỗ mọi người như nam châm hút, thế là chiêu ném đá giấu tay sẽ có hiệu quả. Đó là ưu thế lợi dụng sự hiểu biết của người bản địa dành cho Eo Đao Kính. Như vậy suy ngược lại, đoan chắc bọn hắn sẽ sắp xếp cho người trà trộn đến bên cạnh mọi người...”
Bây giờ chiêu này rất độc. Sau khi những con Quỷ Đao này được thả ra, chúng tụ tập gần người của lớp Càn còn A Điêu thì dẫn họ đến một tọa độ dưới sự hướng dẫn của Lâu Đường Liệt. Đúng lúc tọa độ đó là khu vực trung tâm của Quỷ Đao hoạt động trong lớp kính đao thứ hai.
Thế là… chi chít Quỷ Đao thoát ra, bao vây bọn họ!
Không ít người trong lớp Càn đã biến sắc.
Còn ở một nơi không tính là xa, người của lớp Khôn đã gặp mặt tới nhóm hàng trăm người dân bản xứ thuộc về Triển Quang, những người vừa phối hợp với cả bọn.
Lâu Đường Liệt sướng rên, bật cười: “Cảm ơn anh Triển.”
Triển Quang cười khẽ một tiếng: “Không sao, vốn cũng là người Lộc Sơn... Huống chi tôi nghe theo lời đội trưởng Trương phân phó.”
Ngụ ý là nể mặt Trương Tiểu Đao.
(P9)
Biểu hiện Lâu Đường Liệt có phần cứng đờ, song hắn đã nhanh chóng khôi phục lại sự tự nhiên, chung quy ai nấy đều biết sự ghê gớm của Trương Tiểu Đao.
“Bây giờ rất nhiều Quỷ Đao bị bọn họ hấp dẫn qua, nhất định bọn họ sẽ bị thương nặng, lần sau ước chừng lớp học có hơn non nửa số người không đi học nổi. Chúng ta có thể nhân cơ hội cướp đoạt Huyễn Cương Linh, đi!”
Vừa nghĩ đến Trần A Điêu có tới ba bốn lớp ngụy trang thành người này nọ, còn nói cô ta muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó gì đấy, đám người xem như xả được cơn giận, tính rời đi.
Đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một mảng Huyễn Cương Linh thật lớn.
Mọi người lập tức ngừng thở.
Ít nhất vài chục khối đó!
Cướp!
Trong khoảnh khắc những người này đồng loạt xông tới cướp đoạt.
Ông, một trận lớn tạo ra dưới chân họ.
Trận lớn trấn áp 3,000 lần trọng lực.
Mọi người bị mắc kẹt trong đó.
“Có người thiết kế!”
“Mau phá trận, mau!”
“Xong rồi, Quỷ Đao bên kia bị hấp dẫn tới đây.”
Quỷ Đao vốn đùm túm bên phía Tống Linh nay như con sói ngửi thấy mùi thức ăn ngon, lao nhao xông tới, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã chui vào trong trận lớn.
Bọn nó cũng bị mắc kẹt bởi trọng lực, nhưng tất cả mọi người cùng yếu với nhau, muốn chiến đấu vẫn chiến đấu được.
Mấy chục miếng Huyễn Cương Linh tụ tập thế này không phải là nhiều lắm nhưng thông thường Huyễn Cương Linh không bao giờ tập hợp lại, chúng đều phân tán. Giờ đây cái bọn Huyễn Cương Linh này quá gần mọi người, chúng thật thơm ngon như 10 ký thịt so với 1 ký bánh bao. Là chó đói thì chắc chắn phải chọn 10 ký thịt rồi.
Đám người Tống Linh thấy Quỷ Đao bị dẫn đi nên chả rõ đầu đuôi trong phút chốc. Chợt Nhiếp Viên Viên nói một câu: “Cửu hoàng tử thật là giỏi.”
Liền kề là trốn vào trong sương mù chạy trốn — Quỷ Đao bị hấp dẫn trong phạm vi lớn, mau tìm Huyễn Cương Linh trân quý nhất đi!
(P10)
“Đánh trận bàn!!”
Giang Vụ Lâm và những người khác đồng loạt tấn công trận bàn, bất thình lình trận bàn di chuyển.
Có thể linh hoạt điều khiển trận bàn như vậy chứng tỏ đối phương ở gần đây!
Mọi người nhìn ra ngoài, thấy Cửu hoàng tử Điện hạ đi ra từ trong sương mù, hai tay chắp sau lưng, cười nhạt với bọn họ: “Vui không?”
Cho dù bấy giờ cô gái này là ai, tối hôm qua cô đã đến Eo Đao Kính bận rộn một đêm, cho nên hôm nay là lần thứ hai cô tới.
Lâu Đường Liệt nhất thời ngu cả người.
Hắn bị lợi dụng.
Rõ rành là kế trong kế.
Ngay khi Lâu Đường Liệt khủng hoảng, Giang Vụ Lâm bỗng nhiên nở nụ cười: “Chơi rất vui.”
Đột nhiên cơ thể chính của anh ta và Dung Uyển hóa thành Bùa Con Rối, ở một bên khác, có hai cái bóng đen chợt vùng lên tập kích sau lưng Đàm Đài Kha!
Cho tới bây giờ họ chưa từng tin Cửu hoàng tử này.
Bởi thế...
Cuộc đột kích của hai người ập đến mãnh liệt tột cùng. Bất thình lình họ thấy Cửu hoàng tử này lấy ra một thứ.
Tại sao lại cứ làm ba chuyện phiền phức đến vậy?
Chính vì đằng sau đám thuần huyết này đều có người, hơn nữa trong tay mỗi người thiếu gì bảo vật, giả thử không gặp cảnh ngàn cân treo sợi tóc chân chính, bọn họ sẽ không hé tỏ thân thể thật sự và lá bài tẩy.
Mà cô thì xưa nay không làm hời hợt, đã làm thì làm cho lớn!
Làm cùng một lúc.
Thế nên đó à… một quả bom nổ năng lượng cấp Giáp tối cao trị giá một trăm ngàn Sao Trời Tệ đã nứt toác.
Cái quái gì vậy! Thứ này có thể nổ chết một cấp trung Sao Trời!
Cửu hoàng tử này điên rồi sao?!!
Đồng tử Giang Vụ Lâm và Dung Uyển run rẩy, cùng nhau chạy trốn, song, đã muộn.
Bọn họ vốn tập kích sát người tương đương với giao hàng tận cửa.
Ầm!!
(P11)
.....
Năm phút trước, tại khu vực nghỉ ngơi trên vách đá bên ngoài Eo Đao Kính, Trương Tiểu Đao chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn vào khu vực Eo Đao Kính khổng lồ.
“Sao vậy, lo lắng? Sợ không giải quyết được cái tên Thủ khoa kia? Bằng không thì hà cớ gì để cho Tiểu Nhận đi xuống phân chia thành quả thắng lợi?” Một đội trưởng cùng thuộc Võ đường cười hỏi.
“Thủ khoa này không phải hạng xoàng, tâm sức thần sầu, thật sự không dễ đối phó. Có điều chung quy vẫn còn trẻ nên hấp tấp, chỉ cần không chơi tính toán với cô ta, không cho cô ta thời gian thiết kế đòn phản kích, chỉ cần cô ta vào Eo Đao Kính, trận chiến này cô ta sẽ thất bại.”
“Không giết được đành phải dạy bảo một đợt trước. Có điều qua đợt này, cô ta sẽ bị thương nặng, tất nhiên không cách nào đối phó được việc khiêu chiến thời hạn người mới vào ba tháng sau. Cậu có muốn Viện Lang Gia kia không? Tôi thì không, có điều tư chất tự nhiên của cậu tót vời như vậy âu xứng đáng với cơ hội này. Tiếc là Sơn trưởng... Nhưng tôi thấy mấy người tại Pháp đường và Đao đường bên kia cũng có ý như vậy. Tuy nhiên đợt này cậu đạp cô Thủ khoa này xuống, đoán chừng mấy ông cụ bên trên sẽ nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.”
Trương Tiểu Đao ma sát chuôi đao, nói đầy thong dong: “Con cưng của trời hay kiêu căng nóng tính. Cô ta quá phô trương, người phô trương sẽ...”
Ầm!!
Một vụ nổ lớn quét qua khu vực lõi của lớp kính đao thứ hai.
Ban đầu chỗ này được dọn dẹp để gây sự, giờ thì ngon rồi, bị san bằng luôn. Vậy còn những người ở bên trong thì sao?
Ánh sáng mạnh đến mức thiếu chút nữa đâm khiến bọn họ mù mắt — cái gọi là nhìn với cặp mắt khác xưa đã ứng nghiệm ngay.
Trương Tiểu Đao và đội trưởng bên cạnh tái nhợt cả mặt trong phút chốc, đồng loạt lướt xuống.
Bọn họ không thể bay trong vùng này, chỉ đành chạy điên cuồng như giành giật mạng sống.
Em trai! Em trai của anh! Em sẽ không bị nổ chết đâu!
Còn nhiều thiên tài thuần huyết của Lộc Sơn mình nữa…